Chương 22: Sóng gió
Hành Thiên Hạ
17/11/2018
>
Chương 22 : Sóng gió.
Mồng 1 Nguyên Đán đầy trời sắc xuân, Vũ Thiên Long đang cùng đám người nội tộc quây quần thì bất ngờ phát sinh một sự kiện ngoài ý muốn.
Một vị quan viên trong triều từ kinh đô mang tới thánh chỉ, thánh chỉ này là đích thân đương kim Đại Đế hạ bút, nó không phải truyền ngôn thông thường mà chân chính thư tín.
Thánh chỉ viết " Công Hầu Vũ Thiên Nguyên tận trung vì nước, mười năm đánh đông dẹp bắc mở mang bờ cõi công trạng đã ghi, nay biên cương tạm ổn trẫm muốn khanh hồi trả Thượng Phương Kiếm, đồng thời thăng chức Bình Định Đô Thống cai quản hoàn toàn địa chính vùng Trung bộ ".
Vũ Thiên Nguyên đọc xong thánh chỉ thì nét mặt thoáng sa sầm xuống, cả đại điện phút chốc trở nên im bặt.
Khi tên quan viên kia vừa đi, đám người nội tộc cũng giải tán hết, bên trong đại điện chỉ còn lại bốn vị thủ hộ giả, Vũ Thiên Nguyên, Lý Phi Yến cùng Vũ Thiên Long.
" Cha! Có chuyện gì sao?" Vũ Thiên Long cảm giác có điều khác lạ thì tò mò hỏi.
" Xong rồi! Lần này thì xong thật rồi " Vũ Thiên Nguyên nhăn nhó, vô lực thả người trên chiếc ghế gia chủ, không vì được thăng chức mà vui, bốn vị thủ hộ giả cũng âm trầm bất định, ai nấy trong lòng đều hiện lên sự bất lực cùng tâm lý nặng nề.
" Rốt cuộc là thứ gì?" Vũ Thiên Long tò mò tự hỏi.
Lý Phi Yến thở dài, hướng nhi tử nhẹ giọng.
" Chuyện này ngoài sáu người chúng ta ra, cả gia tộc không ai biết, nếu để ngoại nhân nghe được sẽ mang lại phiền phức rất lớn " Lý Phi Yến hàng mi nhăn lại, ngưng chút mới thở dài tiếp tục nói.
" Thượng Phương Kiếm là bảo kiếm do đương kim Đại Đế đích thân ban tặng cho cha con lúc được bổ nhiệm Thống Soái, thứ này vật bất ly thân, nó vừa là hoàng ân vừa là một mối hoạ lớn, mặc dù chúng ta đã lường trước nhưng vẫn vô lực.
Sáu năm trước Thượng Phương Kiếm không cánh mà bay, đoán chắc có kẻ ngầm ám hại, người này nhất định là tộc nhân Vũ gia, đoạn thời gian ấy chúng ta rất đau đầu may mắn là biên ải thái bình Thượng Phương không cần xuất thế cho nên mới dấu nhẹm được đến lúc này, bẵng đi sáu năm, thực không ngờ Đại Đế lại mở miệng đòi vật ".
" Thì ra là vậy! " Vũ Thiên Long thoáng suy tư, trong đầu óc cũng bắt đầu hình dung loại chuyện bất lợi gì sẽ phát sinh về sau.
Nếu cha hắn không giao trả được kiếm hiển nhiên phải chịu tội khi quân, đại tội này Vũ gia không gánh nổi, như mẫu thân hắn nói, nhất định có kẻ ngầm ám hại mà kẻ này là người Vũ gia làm nội gián cho ngoại nhân, giặc ngoài không đáng sợ, giặc trong nhà mới thực sự đáng sợ.
Vũ Thiên Long tất nhiên hiểu mọi chuyện, hắn từ khi sinh ra đã vô cùng thông tuệ, không giống với hài tử bình thường, loại chuyện khiến cho người lớn cũng phải đau đầu thì lúc này đây Vũ Thiên Long lại âm thầm suy tính.
Cái im lặng đáng sợ khiến cho toàn bộ đại điện tựa hồ rơi vào hố băng, không ai dám kỳ vọng Vũ Thiên Long sẽ tìm ra giải pháp, hoặc đơn giản chỉ là nêu lên ý kiến, dù gì thì Vũ Thiên Long cũng chỉ là hài tử mười tuổi.
" Cha! Ta có cách này " Đại não cực tốc vận chuyển, Vũ Thiên Long bỗng dưng lên tiếng, thần sắc cùng biểu cảm của hắn có gì đó không đúng, không phải là sự kích động của hài tử khi vô tình sáng ý mà là sự thâm thúy đến từ lời nói cũng như cách biểu đạt.
" Thiếu gia cứ nói " Đại thủ hộ giả uể oải hướng Vũ Thiên Long nhẹ nhấc tay, năm người còn lại đều bị đánh động, nhãn thần hơi hơi sáng lên.
Vũ Thiên Long cười, ánh mắt thâm thuý nhìn ra bên ngoài cửa lớn, đại thủ hộ giả tựa hồ hiểu ý, tu vi chuyển động phong bế toàn bộ đại điện.
" Cha cứ cho người chế ra một thanh kiếm giả rồi cố tình để lộ thông tin, mọi chuyện cứ giao cho hài nhi giải quyết, lần này nhất định phải bắt được con chuột đáng ghét kia, thậm chí kẻ đứng đằng sau cũng không được yên thân " Vũ Thiên Long vẻ mặt đanh lại, tâm cơ của hắn không hề thâm trầm như những lão giả sống qua trăm năm tuế nguyệt mà cách nhìn nhận này đơn giản là của trẻ thơ, sạch sẽ, thanh khiết vô cùng.
Sáng hôm sau, Thượng Phương kiếm đã được làm xong, y hệt nguyên bản, treo tại một nơi trang trọng nhất của đại điện Vũ gia, mấy người thủ hộ giả mặc dù đáy lòng ủ dột nhưng ai nấy ngoài mặt đều cố tình biểu hiện ra cảm xúc trái ngược.
Hôm nay Vũ gia tiệc mừng Vũ Thiên Nguyên được thăng chức cũng như để đa tạ hoàng ân.
Sáng sớm quan khách trong trấn đã lục tục kéo đến gần như đông đủ, tối hôm trước hơn trăm tấm thiệp mời được cấp tốc phát đi, khách mời phàm bước qua cổng chính Vũ gia đều là gia tộc lớn, hoặc những kẻ có danh vọng, địa vị cực cao.
Vũ Thiên Nguyên thần sắc sáng láng ngồi trên ghế gia chủ, phía dưới là bốn vị thủ hộ giả, đại điện được chia đôi làm nơi tiếp khách, ở giữa chừa ra một khoảng trống lớn để đi lại, giao lưu.
Chẳng mấy chốc mà không khí trở nên vô cùng nhộn nhịp, trên bàn ăn dọn sẵn rượu quý, đầy ắp thức ăn thượng hạng, trong một trăm tấm thiệp mời được phát đi đồng dạng khách mời đều đến gần như đông đủ, đơn giản địa vị của Vũ Thiên Nguyên viễn siêu quan viên hay thế gia bình thường, nhìn nhận ở một khía cạnh khác thì hắn chính là công thần trụ quốc.
Chúng nhân sau khi hỏi han nhau vài cầu cùng nâng ly chúc tụng thì ai nấy đều chăm chăm, biểu cảm mỗi người một vẻ nhìn lên bức tường trước mặt, ở đó treo cao một thanh kiếm chuôi vàng vỏ ngọc cực kỳ tinh xảo, thậm chí trận trận uy áp mang theo mãnh liệt sát khí tràn ra khiến cho lòng người thất sắc, sát khí tượng trưng mười năm chém giết, khai địa lập quốc của Vũ Thiên Nguyên, sát khí này chính là sự tự tôn của Vũ gia, là căn cơ Vũ gia, hôm nay hắn hào phóng đưa ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Chúng nhân đáy lòng kinh sợ, một vài người cảm khái không thôi, xưa nay Thượng Phương Kiếm chỉ có một, mười năm đều nằm tại Vũ gia đủ để thấy Đại Đế xem trọng Vũ Thiên Nguyên đến thế nào.
Kính úy, thán phục, có người bắt đầu nảy sinh tâm ý kết giao.
" Nghe nói Thống Soái có nam hài a! Vừa vặn nữ nhi nhà ta cũng bắt đầu trổ mã, nếu Thống Soái không chê thì hai nhà hoàn toàn có thể kết thân, đợi đến khi đôi uyên ương cùng lớn thì hợp thành gia thất.. Ha Ha ".
Người vừa lên tiếng là gia chủ Tề gia, cũng là một đại gia tộc trong Trấn Thiên Quan.
" Hừ.. Vũ thiếu gia là hạng người gì? Tiên căn a! Đã được chú định nhân trung chi long, con gái ngươi xứng đôi vừa lứa sao? Thiên Nguyên huynh, con gái ta mặc dù tầm thường nhưng cũng là Linh căn thượng phẩm, đã bái nhập vào Phong Vũ Môn, về sau nhất định sẽ theo kịp bước chân của Thiên Long, nếu có thể ta hy vọng được cùng huynh đệ ngươi kết thành thông gia hảo nghị! ".
Một trung niên nhân ngồi ở bàn đầu, hắn mày ngài mắt én, tướng mạo phương phi, trung niên này cũng là quan lớn trong triều, thật vậy, từ khi biết Vũ Thiên Long sở hữu Tiên căn, không những vậy còn được ngũ đại tông môn tranh dành hắn đã có ý định bán gả con gái mình cho Vũ gia, hắn tự tin bằng vào mối quan hệ với Vũ Thiên Nguyên, bằng vào địa vị siêu nhiên thì mối duyên này sẽ được tác hợp một cách dễ dàng.
" Ha ha, Khuyển tử vẫn còn rất nhỏ, chuyện này tính sau, đa tạ Lô huynh đã để tâm, lại đợi thêm tám năm lúc đó mới xem xét còn chưa muộn " Vũ Thiên Nguyên cười xoà khoát tay, thực sự thì bản thân hắn cũng cảm thấy khiếp sợ, bởi lẽ Thượng Phương Kiếm giả này y hệt nguyên mẫu, thậm chí giống từ chi tiết đến khí chất, e là nếu Thượng Phương Kiếm không bị kẻ khác trộm mất thì hắn sẽ cho rằng thứ trước mắt mới là hàng thật, giá thật.
" Thiên Nguyên, đây là lần đầu ta nhìn thấy bảo kiếm nhưng tựa hồ có gì đó không đúng thì phải, thanh kiếm này chỉ e..." Ngồi bên dưới hàng ghế thứ hai phía tay phải Vũ Thiên Nguyên một trung niên thân mặc chiến giáp, hình như hắn có công sự mới giải quyết xong nhân tiện ghé đến Vũ gia chung vui cho nên giáp trụ vẫn chưa được thay ra.
" Ồ! Diệp huynh có ý kiến gì sao? Huynh nói vậy khác nào kề đầu tiểu đệ vào long đao, tội khi quân ta không gánh được a!" Vũ Thiên Nguyên đáy lòng rớt xuống nhưng vẫn cố tình gắng gượng đổi lấy chút trấn tĩnh, nửa cười nhìn trung niên nhân họ Diệp ôn tồn nói.
" Vậy mà ta nghe đồn sáu năm trước Thượng Phương Kiếm bị kẻ khác lấy mất " Thanh âm cố tình phóng đại, Diệp Vô Ngân đảo mắt xung quanh một vòng, bĩu môi nói.
Chúng nhân nghe đến đây đều thoáng giật mình, mặc dù còn bán tín bán nghi nhưng loại chuyện thế này tuyệt đối là đại sự, Diệp Vô Ngân không có lý do gì để hồ ngôn loạn ngữ hay ngậm máu phun người, nhất định có uẩn khúc gì đó, ai nấy đồng thời nghi hoặc nhìn Vũ Thiên Nguyên, chờ đợi một lời giải đáp hợp tình hợp lý.
Lúc này ở phía sau cánh gà Vũ Thiên Long bất giác cười lạnh:" Là ngươi, nhất định là ngươi rồi " Rốt cuộc vẫy tay cho gọi một tên gia nhân thân tín hỏi sơ qua về mối quan hệ xưa nay của Vũ gia cùng Diệp gia.
Chương 22 : Sóng gió.
Mồng 1 Nguyên Đán đầy trời sắc xuân, Vũ Thiên Long đang cùng đám người nội tộc quây quần thì bất ngờ phát sinh một sự kiện ngoài ý muốn.
Một vị quan viên trong triều từ kinh đô mang tới thánh chỉ, thánh chỉ này là đích thân đương kim Đại Đế hạ bút, nó không phải truyền ngôn thông thường mà chân chính thư tín.
Thánh chỉ viết " Công Hầu Vũ Thiên Nguyên tận trung vì nước, mười năm đánh đông dẹp bắc mở mang bờ cõi công trạng đã ghi, nay biên cương tạm ổn trẫm muốn khanh hồi trả Thượng Phương Kiếm, đồng thời thăng chức Bình Định Đô Thống cai quản hoàn toàn địa chính vùng Trung bộ ".
Vũ Thiên Nguyên đọc xong thánh chỉ thì nét mặt thoáng sa sầm xuống, cả đại điện phút chốc trở nên im bặt.
Khi tên quan viên kia vừa đi, đám người nội tộc cũng giải tán hết, bên trong đại điện chỉ còn lại bốn vị thủ hộ giả, Vũ Thiên Nguyên, Lý Phi Yến cùng Vũ Thiên Long.
" Cha! Có chuyện gì sao?" Vũ Thiên Long cảm giác có điều khác lạ thì tò mò hỏi.
" Xong rồi! Lần này thì xong thật rồi " Vũ Thiên Nguyên nhăn nhó, vô lực thả người trên chiếc ghế gia chủ, không vì được thăng chức mà vui, bốn vị thủ hộ giả cũng âm trầm bất định, ai nấy trong lòng đều hiện lên sự bất lực cùng tâm lý nặng nề.
" Rốt cuộc là thứ gì?" Vũ Thiên Long tò mò tự hỏi.
Lý Phi Yến thở dài, hướng nhi tử nhẹ giọng.
" Chuyện này ngoài sáu người chúng ta ra, cả gia tộc không ai biết, nếu để ngoại nhân nghe được sẽ mang lại phiền phức rất lớn " Lý Phi Yến hàng mi nhăn lại, ngưng chút mới thở dài tiếp tục nói.
" Thượng Phương Kiếm là bảo kiếm do đương kim Đại Đế đích thân ban tặng cho cha con lúc được bổ nhiệm Thống Soái, thứ này vật bất ly thân, nó vừa là hoàng ân vừa là một mối hoạ lớn, mặc dù chúng ta đã lường trước nhưng vẫn vô lực.
Sáu năm trước Thượng Phương Kiếm không cánh mà bay, đoán chắc có kẻ ngầm ám hại, người này nhất định là tộc nhân Vũ gia, đoạn thời gian ấy chúng ta rất đau đầu may mắn là biên ải thái bình Thượng Phương không cần xuất thế cho nên mới dấu nhẹm được đến lúc này, bẵng đi sáu năm, thực không ngờ Đại Đế lại mở miệng đòi vật ".
" Thì ra là vậy! " Vũ Thiên Long thoáng suy tư, trong đầu óc cũng bắt đầu hình dung loại chuyện bất lợi gì sẽ phát sinh về sau.
Nếu cha hắn không giao trả được kiếm hiển nhiên phải chịu tội khi quân, đại tội này Vũ gia không gánh nổi, như mẫu thân hắn nói, nhất định có kẻ ngầm ám hại mà kẻ này là người Vũ gia làm nội gián cho ngoại nhân, giặc ngoài không đáng sợ, giặc trong nhà mới thực sự đáng sợ.
Vũ Thiên Long tất nhiên hiểu mọi chuyện, hắn từ khi sinh ra đã vô cùng thông tuệ, không giống với hài tử bình thường, loại chuyện khiến cho người lớn cũng phải đau đầu thì lúc này đây Vũ Thiên Long lại âm thầm suy tính.
Cái im lặng đáng sợ khiến cho toàn bộ đại điện tựa hồ rơi vào hố băng, không ai dám kỳ vọng Vũ Thiên Long sẽ tìm ra giải pháp, hoặc đơn giản chỉ là nêu lên ý kiến, dù gì thì Vũ Thiên Long cũng chỉ là hài tử mười tuổi.
" Cha! Ta có cách này " Đại não cực tốc vận chuyển, Vũ Thiên Long bỗng dưng lên tiếng, thần sắc cùng biểu cảm của hắn có gì đó không đúng, không phải là sự kích động của hài tử khi vô tình sáng ý mà là sự thâm thúy đến từ lời nói cũng như cách biểu đạt.
" Thiếu gia cứ nói " Đại thủ hộ giả uể oải hướng Vũ Thiên Long nhẹ nhấc tay, năm người còn lại đều bị đánh động, nhãn thần hơi hơi sáng lên.
Vũ Thiên Long cười, ánh mắt thâm thuý nhìn ra bên ngoài cửa lớn, đại thủ hộ giả tựa hồ hiểu ý, tu vi chuyển động phong bế toàn bộ đại điện.
" Cha cứ cho người chế ra một thanh kiếm giả rồi cố tình để lộ thông tin, mọi chuyện cứ giao cho hài nhi giải quyết, lần này nhất định phải bắt được con chuột đáng ghét kia, thậm chí kẻ đứng đằng sau cũng không được yên thân " Vũ Thiên Long vẻ mặt đanh lại, tâm cơ của hắn không hề thâm trầm như những lão giả sống qua trăm năm tuế nguyệt mà cách nhìn nhận này đơn giản là của trẻ thơ, sạch sẽ, thanh khiết vô cùng.
Sáng hôm sau, Thượng Phương kiếm đã được làm xong, y hệt nguyên bản, treo tại một nơi trang trọng nhất của đại điện Vũ gia, mấy người thủ hộ giả mặc dù đáy lòng ủ dột nhưng ai nấy ngoài mặt đều cố tình biểu hiện ra cảm xúc trái ngược.
Hôm nay Vũ gia tiệc mừng Vũ Thiên Nguyên được thăng chức cũng như để đa tạ hoàng ân.
Sáng sớm quan khách trong trấn đã lục tục kéo đến gần như đông đủ, tối hôm trước hơn trăm tấm thiệp mời được cấp tốc phát đi, khách mời phàm bước qua cổng chính Vũ gia đều là gia tộc lớn, hoặc những kẻ có danh vọng, địa vị cực cao.
Vũ Thiên Nguyên thần sắc sáng láng ngồi trên ghế gia chủ, phía dưới là bốn vị thủ hộ giả, đại điện được chia đôi làm nơi tiếp khách, ở giữa chừa ra một khoảng trống lớn để đi lại, giao lưu.
Chẳng mấy chốc mà không khí trở nên vô cùng nhộn nhịp, trên bàn ăn dọn sẵn rượu quý, đầy ắp thức ăn thượng hạng, trong một trăm tấm thiệp mời được phát đi đồng dạng khách mời đều đến gần như đông đủ, đơn giản địa vị của Vũ Thiên Nguyên viễn siêu quan viên hay thế gia bình thường, nhìn nhận ở một khía cạnh khác thì hắn chính là công thần trụ quốc.
Chúng nhân sau khi hỏi han nhau vài cầu cùng nâng ly chúc tụng thì ai nấy đều chăm chăm, biểu cảm mỗi người một vẻ nhìn lên bức tường trước mặt, ở đó treo cao một thanh kiếm chuôi vàng vỏ ngọc cực kỳ tinh xảo, thậm chí trận trận uy áp mang theo mãnh liệt sát khí tràn ra khiến cho lòng người thất sắc, sát khí tượng trưng mười năm chém giết, khai địa lập quốc của Vũ Thiên Nguyên, sát khí này chính là sự tự tôn của Vũ gia, là căn cơ Vũ gia, hôm nay hắn hào phóng đưa ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Chúng nhân đáy lòng kinh sợ, một vài người cảm khái không thôi, xưa nay Thượng Phương Kiếm chỉ có một, mười năm đều nằm tại Vũ gia đủ để thấy Đại Đế xem trọng Vũ Thiên Nguyên đến thế nào.
Kính úy, thán phục, có người bắt đầu nảy sinh tâm ý kết giao.
" Nghe nói Thống Soái có nam hài a! Vừa vặn nữ nhi nhà ta cũng bắt đầu trổ mã, nếu Thống Soái không chê thì hai nhà hoàn toàn có thể kết thân, đợi đến khi đôi uyên ương cùng lớn thì hợp thành gia thất.. Ha Ha ".
Người vừa lên tiếng là gia chủ Tề gia, cũng là một đại gia tộc trong Trấn Thiên Quan.
" Hừ.. Vũ thiếu gia là hạng người gì? Tiên căn a! Đã được chú định nhân trung chi long, con gái ngươi xứng đôi vừa lứa sao? Thiên Nguyên huynh, con gái ta mặc dù tầm thường nhưng cũng là Linh căn thượng phẩm, đã bái nhập vào Phong Vũ Môn, về sau nhất định sẽ theo kịp bước chân của Thiên Long, nếu có thể ta hy vọng được cùng huynh đệ ngươi kết thành thông gia hảo nghị! ".
Một trung niên nhân ngồi ở bàn đầu, hắn mày ngài mắt én, tướng mạo phương phi, trung niên này cũng là quan lớn trong triều, thật vậy, từ khi biết Vũ Thiên Long sở hữu Tiên căn, không những vậy còn được ngũ đại tông môn tranh dành hắn đã có ý định bán gả con gái mình cho Vũ gia, hắn tự tin bằng vào mối quan hệ với Vũ Thiên Nguyên, bằng vào địa vị siêu nhiên thì mối duyên này sẽ được tác hợp một cách dễ dàng.
" Ha ha, Khuyển tử vẫn còn rất nhỏ, chuyện này tính sau, đa tạ Lô huynh đã để tâm, lại đợi thêm tám năm lúc đó mới xem xét còn chưa muộn " Vũ Thiên Nguyên cười xoà khoát tay, thực sự thì bản thân hắn cũng cảm thấy khiếp sợ, bởi lẽ Thượng Phương Kiếm giả này y hệt nguyên mẫu, thậm chí giống từ chi tiết đến khí chất, e là nếu Thượng Phương Kiếm không bị kẻ khác trộm mất thì hắn sẽ cho rằng thứ trước mắt mới là hàng thật, giá thật.
" Thiên Nguyên, đây là lần đầu ta nhìn thấy bảo kiếm nhưng tựa hồ có gì đó không đúng thì phải, thanh kiếm này chỉ e..." Ngồi bên dưới hàng ghế thứ hai phía tay phải Vũ Thiên Nguyên một trung niên thân mặc chiến giáp, hình như hắn có công sự mới giải quyết xong nhân tiện ghé đến Vũ gia chung vui cho nên giáp trụ vẫn chưa được thay ra.
" Ồ! Diệp huynh có ý kiến gì sao? Huynh nói vậy khác nào kề đầu tiểu đệ vào long đao, tội khi quân ta không gánh được a!" Vũ Thiên Nguyên đáy lòng rớt xuống nhưng vẫn cố tình gắng gượng đổi lấy chút trấn tĩnh, nửa cười nhìn trung niên nhân họ Diệp ôn tồn nói.
" Vậy mà ta nghe đồn sáu năm trước Thượng Phương Kiếm bị kẻ khác lấy mất " Thanh âm cố tình phóng đại, Diệp Vô Ngân đảo mắt xung quanh một vòng, bĩu môi nói.
Chúng nhân nghe đến đây đều thoáng giật mình, mặc dù còn bán tín bán nghi nhưng loại chuyện thế này tuyệt đối là đại sự, Diệp Vô Ngân không có lý do gì để hồ ngôn loạn ngữ hay ngậm máu phun người, nhất định có uẩn khúc gì đó, ai nấy đồng thời nghi hoặc nhìn Vũ Thiên Nguyên, chờ đợi một lời giải đáp hợp tình hợp lý.
Lúc này ở phía sau cánh gà Vũ Thiên Long bất giác cười lạnh:" Là ngươi, nhất định là ngươi rồi " Rốt cuộc vẫy tay cho gọi một tên gia nhân thân tín hỏi sơ qua về mối quan hệ xưa nay của Vũ gia cùng Diệp gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.