Chương 104: Đầm Hải Sâm Lâm
Ta Là Lão Ngũ
12/07/2018
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Đến lúc Địch Cửu cầm phi kiếm đến trước mặt Âu Dương Đào, Âu Dương Đào mới tỉnh ngộ lại, kinh hoảng kêu lên:
- Địch Cửu, ngươi không thể giết ta. Thúc ta là phong chủ Hà Kim Phong của Tinh Hà Phái, chỉ cần ngươi giết ta, thúc của ta lập tức sẽ biết, cho dù ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị đuổi giết.
Địch Cửu giật mình, vốn là sau khi hắn hỏi Âu Dương Đào mấy vấn đề, liền giết chết Âu Dương Đào. Hiện giờ Âu Dương Đào nói như vậy, hắn thật sự có chút cố kỵ rồi.
- Điều này cũng đúng…
Địch Cửu bắt đầu do dự.
Âu Dương Đào nghe được ngữ khí của Địch Cửu đã buông lỏng, khẩn trương nói:
- Thật đó, ta lừa ngươi sẽ không được chết tử tế.
Giống như cảm nhận được sát khí của Địch Cửu giảm đi, Âu Dương Đào lấy một bình ngọc từ trong túi trữ vật ra, không đợi Âu Dương Đào mở bình ngọc ra, phi kiếm trong tay Địch Cửu vù vù bay đến:
- Có phải ngươi muốn gửi tin tức trở về hay không?
- Không phải, không phải, ta chỉ muốn lấy một viên đan dược chữa thương…
Âu Dương Đào bị dọa tay run lên.
Hắn thật sự chưa trải qua tình huống này bao giờ, từ khi tiến vào Tinh Hà Phái đến nay, chỉ có Âu Dương Đào hắn uy hiếp người khác, ai dám uy hiếp Âu Dương Đào hắn chứ?
- Ngươi nuốt đi, sau khi nuốt xong ta hỏi ngươi mấy vấn đề.
Địch Cửu đồng ý cho Âu Dương Đào nuốt đan dược.
Âu Dương Đào khẩn trương nuốt đan dược xuống:
- Ngươi hỏi đi, nếu như ta biết gì thì sẽ nói nấy. Tất cả mọi người đều là huynh đệ đồng môn, cho dù có chút hiểu lầm, chỉ cần nói rõ là được rồi.
Cảm thấy hình như Địch Cửu không dám giết mình, Âu Dương Đào thoáng bình tĩnh một chút.
- Được, theo lý thuyết Mạt Song sư tỷ đi sớm hơn ngươi, sao ngươi có thể biết tỷ ấy đi hướng nào?
Địch Cửu mỉm cười hỏi.
Nếu Âu Dương Đào nói là dựa theo nhiệm vụ của Mạt Song tìm tới, Địch Cửu không ngại lập tức trừng trị người này lần nữa.
- Ta hạ ấn ký hiệu thần niệm trong túi trữ vật của nàng ta.
Âu Dương Đào không dám giấu diếm nữa.
Ký hiệu thần niệm là thứ quỷ gì đây? Địch Cửu lo lắng Âu Dương Đào lừa gạt hắn, thuận tay ném Tiểu Thụ Nhân trong nhẫn ra:
- Tiểu Thụ Nhân, ký hiệu thần niệm là gì?
- Đại ca, chúng ta đây là từ Thiên Cương Cung đi ra rồi sao?
Thụ Đệ vừa chui ra liền kích động kêu lên.
Địch Cửu vỗ tay một cái:
- Đừng nói linh tinh nữa, bây giờ ngươi nói cho ta biết ký hiệu thần niệm là gì?
Lúc này Thụ Đệ mới phản ứng kịp, có đôi khi người đại ca này của hắn có tính tình không được tốt, tên gia hỏa bị chém hai chân nằm trên mặt đất, đó là ví dụ.
- Đại ca, thực ra thần niệm cũng được coi là một loại cấm chế…
Thụ Đệ chỉ nói một câu, Địch Cửu liền hiểu được.
- Chỗ của ta có một ký hiệu thần niệm là ngọc thạch, có thể lấy cho ngươi xem.
Âu Dương Đào muốn lấy thứ đó từ trong túi trữ vật.
Địch Cửu không chút do dự đánh Âu Dương Đào hôn mê, cầm lấy túi trữ vật của hắn ta.
- Cửu ca, thật sự không ngờ huynh đánh nhau lợi hại như vậy. Còn có Tiểu Thụ Nhân này nữa, là thứ gì vậy?
Lúc này Cảnh Kích ở một bên mới tỉnh táo lại, có chút kích động nói.
Địch Cửu giơ một quả cầu lửa trong tay lên, thiêu hủy dấu vết còn lại, lại đào một vũng bùn chôn thứ bị thiêu hủy rồi nói:
- Trong mấy năm nay, ta luôn đánh nhau với người khác, thứ này chính là kinh nghiệm. Còn nữa nơi này không tiện ở lâu, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh trước rồi nói sau.
- Ngươi tên là gì?
Thụ Đệ nói rất nhiều, thấy Cảnh Kích cũng đi theo sau đại ca, không nhịn được hỏi.
- Ta tên là Cảnh Kích Hoa, Cửu ca cảm thấy tên của ta không xuôi tai, đổi tên của ta thành Cảnh Kích. Sao ngươi giống một cái rễ cây vậy?
Cảnh Kích có vẻ thành thật, có gì thì nói cái đó.
Thụ Đệ hét lên:
- Cái gì mà giống rễ cây, ta là tiên thụ hóa hình.
Cảnh Kích bị lời nói của Thụ Đệ dọa sợ, lúc không biết nói cái gì, Thụ Đệ lại nói:
- Tên hiện giờ của ngươi cũng không ra gì…
Nói được một nửa, Thụ đệ nghĩ tới cái tên Cảnh Kích này là do đại ca đặt, lại nhanh chóng nói:
- Tên đại ca cũng rất hay, tên của ta là Thụ Đệ gần với đại ca, ta đề nghị sau này ngươi nên tên là Địch Thập. Địch Thập còn bình thường.
Lúc Cảnh Kích sờ đầu không biết trả lời như thế nào, thì thấy Địch Cửu kéo Âu Dương Đào vào trong rừng cây nhỏ.
- Cửu ca, vì sao không giải quyết hắn ta, còn mang theo một người cho thêm phiền phức?
- Những lời vừa rồi người này nói có thể là thật, nơi này cách Tông Môn rất gần, nếu ta giết hắn, nói không chừng sẽ bị thúc gì đó của hắn đuổi theo. Chúng ta đợi ở đây một lát, ta nhìn xem túi trữ vật của người này có thứ gì.
Địch Cửu thuận miệng giải thích một câu.Túi trữ vật của Âu Dương Đào có cấm chế khóa lại, đối với Địch Cửu đã là đại sư trận pháp cấp bốn, thì cũng dễ dàng mở được những cấm chế này, hắn chỉ cần dùng mấy hơi thở thì đã mở được túi trữ vật của Âu Dương Đào ra.
- Giàu rồi, quả nhiên là tiền của bất chính.
Địch Cửu cười ha ha, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy. Bên trong túi trữ vật của Âu Dương Đào, ít nhất phải có bốn năm trăm linh thạch, còn có hơn mười viên linh thạch linh khí đậm ngào ngạt hơn, Địch Cửu đoán đó là linh thạch trung phẩm.
- Đại ca, sau này chúng ta dùng loại tiền của bất chính này sao.
Thụ Đệ đã ở Tiên Nữ Tinh rất nhiều năm, hắn cũng cảm nhận được nơi này không phải Tiên Nữ Tinh rồi. Tuy không biết bọn họ đến nơi này như thế nào, nhưng mông ngựa của đại ca vẫn phải vuốt thật tốt.
Địch Cửu đập hắn ta một cái:
- Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, Âu Dương Đào muốn giết nhóm người chúng ta, ta mới động thủ. Vô duyên vô cớ chém giết đoạt của người khác, chẳng phải thành cường đạo sao…
Nói đến đây, trái lại Địch Cửu nghĩ đến gì đó, cười mỉa một tiếng nhìn chằm chằm Thụ Đệ nói:
- Trái lại ta lại quên mất, ngươi vốn là một gia hỏa chuyên lạm sát kẻ vô tội, ngươi đã ở trong hang ổ của mình giết bao nhiêu người vô tội.
- Đại ca, từ lúc ta đi theo huynh đã không hấp huyết rồi...
Thụ Đệ khiếp đảm nói nhỏ một câu.
- Cửu ca, lời này của huynh nói rất đúng, bây giờ ta đã hiểu.
Tuy Cảnh Kích nghe lời Địch Cửu, nhưng lý giải thiện ác không thấu lắm.
Địch Cửu đã xem toàn bộ đồ bên trong túi trữ vật của Âu Dương Đào, một cây pháp khí trường thương trung phẩm, cộng thêm trước đó hắn có pháp khí trường kiếm cực phẩm, bây giờ Địch Cửu có hai pháp khí. Trừ những thứ đó ra còn có mấy lọ đan dược, Địch Cửu ngửi mùi đan dược đó một lát, hẳn là có tác dụng trợ giúp tu luyện.
Địch Cửu không có học luyện đan như thế nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được đan dược này có rất nhiều tạp chất.
Làm Địch Cửu vui sướng không thôi chính là một cái tiểu phi thuyền, đây chắc chắn là pháp khí phi thuyền.
Trong tất cả pháp bảo, pháp bảo phi hành có vẻ trân quý. Tài liệu luyện chế pháp bảo phi hành hiếm thấy hơn tài liệu bình thường, yêu cầu đối với luyện khí sư cũng có vẻ cao, đây cũng là lý do tạo ra được ít pháp bảo phi hành.
- Ta lập tức luyện hóa phi thuyền này, các ngươi đợi một lát.
Địch Cửu ra hiệu cho Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân đợi ở một bên, hắn bắt đầu luyện hóa phi thuyền.
Vừa đúng hơn nửa canh giờ trôi qua, Địch Cửu luyện hóa phi truyền xong. Sau khi dùng thần niệm, phi thuyền hóa thành một chiếc thuyền lớn dài gần hai trượng rộng một trượng trôi nổi trước mặt Địch Cửu.
- Đây là thứ tốt.
Thụ Đệ biết pháp bảo phi hành, vui sướng kêu lên.
- Lên thuyền, chúng ta đi.
Địch Cửu mang theo Âu Dương Đào bước lên phi thuyền, gọi Cảnh Kích và Thụ Đệ một tiếng.
Phi thuyền đi nhanh hơn phi kiếm, lại ổn định.
- Cửu ca, bây giờ chúng ta đi đâu?
Cảnh Kích cảm thấy phi thuyền càng lúc càng nhanh, trong lòng hắn thoáng có chút bất an. Không phải bất an vì ở cạnh Địch Cửu, mà vì hắn không thể tu luyện.
Địch Cửu vừa mới lấy miếng ngọc giản trong túi trữ vật của Âu Dương Đào ra xem qua toàn bộ, trong lòng đã có chủ ý:
- Đi đầm Hải Sâm Lâm trước.
Đầm Hải Sâm Lâm cách Tinh Hà Phái tương đối xa, cưỡi phi thuyền ba ngày, đến một phố nhỏ, sau đó từ phố nhỏ truyền tống đến đầm Hải Trấn.
Đầm Hải Trấn là đầm tụ tập gần Hải Sâm Lâm, rất nhiều tu sĩ ở đầm Hải Sâm Lâm thí luyện, sau đó trở lại Đầm Hải Trấn nghỉ ngơi bổ sung.
Sau khi phi thuyền bay trên không một ngày, thì Địch Cửu ném Âu Dương Đào vào trong một rừng cây nhỏ. Hắn không giết Âu Dương Đào, chỉ cắt đứt mạch sinh cơ của hắn ta, một ngày sau Âu Dương Đào sẽ tự mình chết. Loại chuyện này thì Địch Cửu không cần nhân phẩm, hắn chính là một y đạo tông sư.
Đối với người muốn giết hắn, hắn sẽ không nương tay.
…
Bốn ngày sau, Địch Cửu và Cảnh Kích đi ra từ truyền tống trận.
Đây là lần đầu tiên Địch Cửu truyền tống, dù thần niệm của hắn rất mạnh, nhưng gần như không cảm nhận được gì. Bộ dạng Cảnh Kích cao lớn, nhưng không có tu vi, mới vào trận truyền tống là bắt đầu nôn mửa. Còn Tiểu Thụ Nhân, Địch Cửu không dám để nó đi ra, bắt trở vào Linh Dược Viên trong nhẫn.
May mà người như Cảnh Kích cũng không ít, trái lại cũng không có người để ý.
Sau khi đến Đầm Hải Trấn, chuyện thứ nhất Địch Cửu làm là đi mua sắm ngọc giản bản đồ và ngọc giản giới thiệu vắn tắt Đầm Hải Sâm Lâm. Mấy thứ này có thể mua được ở bất cứ cửa hàng nào của Đầm Hải Trấn, gần như mỗi tu sĩ đến Đầm Hải Trấn nhất định phải mua, giá cả cũng không đắt lắm. Ngọc gian bản đồ đơn giản nhất và giới thiệu vắn tắt về Đầm Hải Sâm Lâm, cộng lại chỉ bằng một linh thạch hạ phẩm.
Địch Cửu mua loại chi tiết hơn một chút, hai thứ này cộng lại có giá ba viên linh thạch mà thôi.
Nơi này không ai quen hắn, cho nên sau khi Địch Cửu và Cảnh Kích tìm chỗ ở, đặt cấm chế chỗ ở của mình qua một lần. Điều này làm Địch Cửu càng hạ quyết tâm, sau khi tiến vào Đầm Hải Sâm Lâm, nhất định phải thu thập thật nhiều tài liệu luyện khí, học các loại luyện chế trận kỳ.
Trận đạo của hắn là đại sư trận pháp cấp bốn, nhưng trình độ kỳ trận của hắn tối đa chỉ dừng lại ở trình độ đại sư trận pháp cấp hai.
- Cửu ca, ta không thể tu luyện, đến nơi này sẽ liên lụy huynh…
Sắp xếp ổn thỏa xong, Cảnh Kích lo lắng trùng trùng nói, chuyện này hắn lo lắng mấy ngày rồi.
Địch Cửu khoát tay:
- Ngươi không cần lo lắng, nếu ngươi thật sự không thể tu luyện, Úc trưởng lão đó sẽ không cho ngươi gia nhập Tinh Hà Phái. Đợi ta nhìn tình hình Đầm Hải Sâm Lâm, xem có giúp ngươi tu luyện như ta hay không.
Trong Thức Hải của hắn có một viên đá màu xám, Địch Cửu quyết định dùng viên đá màu xám trợ giúp Cảnh Kích một phen. Nếu viên đá màu xám này làm không được, vậy hắn tìm lôi linh căn không thuần khắp nơi trợ giúp Cảnh Kích tu luyện.
- Nhưng Mạt Song sư tỷ…
Cảnh Kích không nói gì tiếp nữa, vì hắn thấy Địch Cửu đang nghiên cứu ngọc giản.
Hắn không thể tu luyện, trái lại biết lý luận tri thức không ít. Học vài ngày, tất nhiên là hắn biết bên trong ngọc giản ghi lại rất nhiều thứ.
Rất nhanh sau đó Địch Cửu để ngọc thạch xuống, hắn có một chút hiểu biết về Đầm Hải Sâm Lâm.
Đầm Hải Sâm Lâm nói là rừng rậm, thực ra cũng không đúng hoàn toàn, vì vậy rừng rậm và đầm lầy lần lượt thay đổi nhau. Rất nhiều đầm lầy một khi không quyết tâm bước vào sẽ toi mạng, thậm chí ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng khó mà tránh khỏi. Có nguy hiểm thì có kỳ ngộ, hơn nữa Đầm Hải Sâm Lâm rộng lớn khôn cùng, vô số tu sĩ cấp thấp ở Bắc Vực đều đến nơi này thí luyện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.
Đến lúc Địch Cửu cầm phi kiếm đến trước mặt Âu Dương Đào, Âu Dương Đào mới tỉnh ngộ lại, kinh hoảng kêu lên:
- Địch Cửu, ngươi không thể giết ta. Thúc ta là phong chủ Hà Kim Phong của Tinh Hà Phái, chỉ cần ngươi giết ta, thúc của ta lập tức sẽ biết, cho dù ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị đuổi giết.
Địch Cửu giật mình, vốn là sau khi hắn hỏi Âu Dương Đào mấy vấn đề, liền giết chết Âu Dương Đào. Hiện giờ Âu Dương Đào nói như vậy, hắn thật sự có chút cố kỵ rồi.
- Điều này cũng đúng…
Địch Cửu bắt đầu do dự.
Âu Dương Đào nghe được ngữ khí của Địch Cửu đã buông lỏng, khẩn trương nói:
- Thật đó, ta lừa ngươi sẽ không được chết tử tế.
Giống như cảm nhận được sát khí của Địch Cửu giảm đi, Âu Dương Đào lấy một bình ngọc từ trong túi trữ vật ra, không đợi Âu Dương Đào mở bình ngọc ra, phi kiếm trong tay Địch Cửu vù vù bay đến:
- Có phải ngươi muốn gửi tin tức trở về hay không?
- Không phải, không phải, ta chỉ muốn lấy một viên đan dược chữa thương…
Âu Dương Đào bị dọa tay run lên.
Hắn thật sự chưa trải qua tình huống này bao giờ, từ khi tiến vào Tinh Hà Phái đến nay, chỉ có Âu Dương Đào hắn uy hiếp người khác, ai dám uy hiếp Âu Dương Đào hắn chứ?
- Ngươi nuốt đi, sau khi nuốt xong ta hỏi ngươi mấy vấn đề.
Địch Cửu đồng ý cho Âu Dương Đào nuốt đan dược.
Âu Dương Đào khẩn trương nuốt đan dược xuống:
- Ngươi hỏi đi, nếu như ta biết gì thì sẽ nói nấy. Tất cả mọi người đều là huynh đệ đồng môn, cho dù có chút hiểu lầm, chỉ cần nói rõ là được rồi.
Cảm thấy hình như Địch Cửu không dám giết mình, Âu Dương Đào thoáng bình tĩnh một chút.
- Được, theo lý thuyết Mạt Song sư tỷ đi sớm hơn ngươi, sao ngươi có thể biết tỷ ấy đi hướng nào?
Địch Cửu mỉm cười hỏi.
Nếu Âu Dương Đào nói là dựa theo nhiệm vụ của Mạt Song tìm tới, Địch Cửu không ngại lập tức trừng trị người này lần nữa.
- Ta hạ ấn ký hiệu thần niệm trong túi trữ vật của nàng ta.
Âu Dương Đào không dám giấu diếm nữa.
Ký hiệu thần niệm là thứ quỷ gì đây? Địch Cửu lo lắng Âu Dương Đào lừa gạt hắn, thuận tay ném Tiểu Thụ Nhân trong nhẫn ra:
- Tiểu Thụ Nhân, ký hiệu thần niệm là gì?
- Đại ca, chúng ta đây là từ Thiên Cương Cung đi ra rồi sao?
Thụ Đệ vừa chui ra liền kích động kêu lên.
Địch Cửu vỗ tay một cái:
- Đừng nói linh tinh nữa, bây giờ ngươi nói cho ta biết ký hiệu thần niệm là gì?
Lúc này Thụ Đệ mới phản ứng kịp, có đôi khi người đại ca này của hắn có tính tình không được tốt, tên gia hỏa bị chém hai chân nằm trên mặt đất, đó là ví dụ.
- Đại ca, thực ra thần niệm cũng được coi là một loại cấm chế…
Thụ Đệ chỉ nói một câu, Địch Cửu liền hiểu được.
- Chỗ của ta có một ký hiệu thần niệm là ngọc thạch, có thể lấy cho ngươi xem.
Âu Dương Đào muốn lấy thứ đó từ trong túi trữ vật.
Địch Cửu không chút do dự đánh Âu Dương Đào hôn mê, cầm lấy túi trữ vật của hắn ta.
- Cửu ca, thật sự không ngờ huynh đánh nhau lợi hại như vậy. Còn có Tiểu Thụ Nhân này nữa, là thứ gì vậy?
Lúc này Cảnh Kích ở một bên mới tỉnh táo lại, có chút kích động nói.
Địch Cửu giơ một quả cầu lửa trong tay lên, thiêu hủy dấu vết còn lại, lại đào một vũng bùn chôn thứ bị thiêu hủy rồi nói:
- Trong mấy năm nay, ta luôn đánh nhau với người khác, thứ này chính là kinh nghiệm. Còn nữa nơi này không tiện ở lâu, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh trước rồi nói sau.
- Ngươi tên là gì?
Thụ Đệ nói rất nhiều, thấy Cảnh Kích cũng đi theo sau đại ca, không nhịn được hỏi.
- Ta tên là Cảnh Kích Hoa, Cửu ca cảm thấy tên của ta không xuôi tai, đổi tên của ta thành Cảnh Kích. Sao ngươi giống một cái rễ cây vậy?
Cảnh Kích có vẻ thành thật, có gì thì nói cái đó.
Thụ Đệ hét lên:
- Cái gì mà giống rễ cây, ta là tiên thụ hóa hình.
Cảnh Kích bị lời nói của Thụ Đệ dọa sợ, lúc không biết nói cái gì, Thụ Đệ lại nói:
- Tên hiện giờ của ngươi cũng không ra gì…
Nói được một nửa, Thụ đệ nghĩ tới cái tên Cảnh Kích này là do đại ca đặt, lại nhanh chóng nói:
- Tên đại ca cũng rất hay, tên của ta là Thụ Đệ gần với đại ca, ta đề nghị sau này ngươi nên tên là Địch Thập. Địch Thập còn bình thường.
Lúc Cảnh Kích sờ đầu không biết trả lời như thế nào, thì thấy Địch Cửu kéo Âu Dương Đào vào trong rừng cây nhỏ.
- Cửu ca, vì sao không giải quyết hắn ta, còn mang theo một người cho thêm phiền phức?
- Những lời vừa rồi người này nói có thể là thật, nơi này cách Tông Môn rất gần, nếu ta giết hắn, nói không chừng sẽ bị thúc gì đó của hắn đuổi theo. Chúng ta đợi ở đây một lát, ta nhìn xem túi trữ vật của người này có thứ gì.
Địch Cửu thuận miệng giải thích một câu.Túi trữ vật của Âu Dương Đào có cấm chế khóa lại, đối với Địch Cửu đã là đại sư trận pháp cấp bốn, thì cũng dễ dàng mở được những cấm chế này, hắn chỉ cần dùng mấy hơi thở thì đã mở được túi trữ vật của Âu Dương Đào ra.
- Giàu rồi, quả nhiên là tiền của bất chính.
Địch Cửu cười ha ha, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy. Bên trong túi trữ vật của Âu Dương Đào, ít nhất phải có bốn năm trăm linh thạch, còn có hơn mười viên linh thạch linh khí đậm ngào ngạt hơn, Địch Cửu đoán đó là linh thạch trung phẩm.
- Đại ca, sau này chúng ta dùng loại tiền của bất chính này sao.
Thụ Đệ đã ở Tiên Nữ Tinh rất nhiều năm, hắn cũng cảm nhận được nơi này không phải Tiên Nữ Tinh rồi. Tuy không biết bọn họ đến nơi này như thế nào, nhưng mông ngựa của đại ca vẫn phải vuốt thật tốt.
Địch Cửu đập hắn ta một cái:
- Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, Âu Dương Đào muốn giết nhóm người chúng ta, ta mới động thủ. Vô duyên vô cớ chém giết đoạt của người khác, chẳng phải thành cường đạo sao…
Nói đến đây, trái lại Địch Cửu nghĩ đến gì đó, cười mỉa một tiếng nhìn chằm chằm Thụ Đệ nói:
- Trái lại ta lại quên mất, ngươi vốn là một gia hỏa chuyên lạm sát kẻ vô tội, ngươi đã ở trong hang ổ của mình giết bao nhiêu người vô tội.
- Đại ca, từ lúc ta đi theo huynh đã không hấp huyết rồi...
Thụ Đệ khiếp đảm nói nhỏ một câu.
- Cửu ca, lời này của huynh nói rất đúng, bây giờ ta đã hiểu.
Tuy Cảnh Kích nghe lời Địch Cửu, nhưng lý giải thiện ác không thấu lắm.
Địch Cửu đã xem toàn bộ đồ bên trong túi trữ vật của Âu Dương Đào, một cây pháp khí trường thương trung phẩm, cộng thêm trước đó hắn có pháp khí trường kiếm cực phẩm, bây giờ Địch Cửu có hai pháp khí. Trừ những thứ đó ra còn có mấy lọ đan dược, Địch Cửu ngửi mùi đan dược đó một lát, hẳn là có tác dụng trợ giúp tu luyện.
Địch Cửu không có học luyện đan như thế nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được đan dược này có rất nhiều tạp chất.
Làm Địch Cửu vui sướng không thôi chính là một cái tiểu phi thuyền, đây chắc chắn là pháp khí phi thuyền.
Trong tất cả pháp bảo, pháp bảo phi hành có vẻ trân quý. Tài liệu luyện chế pháp bảo phi hành hiếm thấy hơn tài liệu bình thường, yêu cầu đối với luyện khí sư cũng có vẻ cao, đây cũng là lý do tạo ra được ít pháp bảo phi hành.
- Ta lập tức luyện hóa phi thuyền này, các ngươi đợi một lát.
Địch Cửu ra hiệu cho Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân đợi ở một bên, hắn bắt đầu luyện hóa phi thuyền.
Vừa đúng hơn nửa canh giờ trôi qua, Địch Cửu luyện hóa phi truyền xong. Sau khi dùng thần niệm, phi thuyền hóa thành một chiếc thuyền lớn dài gần hai trượng rộng một trượng trôi nổi trước mặt Địch Cửu.
- Đây là thứ tốt.
Thụ Đệ biết pháp bảo phi hành, vui sướng kêu lên.
- Lên thuyền, chúng ta đi.
Địch Cửu mang theo Âu Dương Đào bước lên phi thuyền, gọi Cảnh Kích và Thụ Đệ một tiếng.
Phi thuyền đi nhanh hơn phi kiếm, lại ổn định.
- Cửu ca, bây giờ chúng ta đi đâu?
Cảnh Kích cảm thấy phi thuyền càng lúc càng nhanh, trong lòng hắn thoáng có chút bất an. Không phải bất an vì ở cạnh Địch Cửu, mà vì hắn không thể tu luyện.
Địch Cửu vừa mới lấy miếng ngọc giản trong túi trữ vật của Âu Dương Đào ra xem qua toàn bộ, trong lòng đã có chủ ý:
- Đi đầm Hải Sâm Lâm trước.
Đầm Hải Sâm Lâm cách Tinh Hà Phái tương đối xa, cưỡi phi thuyền ba ngày, đến một phố nhỏ, sau đó từ phố nhỏ truyền tống đến đầm Hải Trấn.
Đầm Hải Trấn là đầm tụ tập gần Hải Sâm Lâm, rất nhiều tu sĩ ở đầm Hải Sâm Lâm thí luyện, sau đó trở lại Đầm Hải Trấn nghỉ ngơi bổ sung.
Sau khi phi thuyền bay trên không một ngày, thì Địch Cửu ném Âu Dương Đào vào trong một rừng cây nhỏ. Hắn không giết Âu Dương Đào, chỉ cắt đứt mạch sinh cơ của hắn ta, một ngày sau Âu Dương Đào sẽ tự mình chết. Loại chuyện này thì Địch Cửu không cần nhân phẩm, hắn chính là một y đạo tông sư.
Đối với người muốn giết hắn, hắn sẽ không nương tay.
…
Bốn ngày sau, Địch Cửu và Cảnh Kích đi ra từ truyền tống trận.
Đây là lần đầu tiên Địch Cửu truyền tống, dù thần niệm của hắn rất mạnh, nhưng gần như không cảm nhận được gì. Bộ dạng Cảnh Kích cao lớn, nhưng không có tu vi, mới vào trận truyền tống là bắt đầu nôn mửa. Còn Tiểu Thụ Nhân, Địch Cửu không dám để nó đi ra, bắt trở vào Linh Dược Viên trong nhẫn.
May mà người như Cảnh Kích cũng không ít, trái lại cũng không có người để ý.
Sau khi đến Đầm Hải Trấn, chuyện thứ nhất Địch Cửu làm là đi mua sắm ngọc giản bản đồ và ngọc giản giới thiệu vắn tắt Đầm Hải Sâm Lâm. Mấy thứ này có thể mua được ở bất cứ cửa hàng nào của Đầm Hải Trấn, gần như mỗi tu sĩ đến Đầm Hải Trấn nhất định phải mua, giá cả cũng không đắt lắm. Ngọc gian bản đồ đơn giản nhất và giới thiệu vắn tắt về Đầm Hải Sâm Lâm, cộng lại chỉ bằng một linh thạch hạ phẩm.
Địch Cửu mua loại chi tiết hơn một chút, hai thứ này cộng lại có giá ba viên linh thạch mà thôi.
Nơi này không ai quen hắn, cho nên sau khi Địch Cửu và Cảnh Kích tìm chỗ ở, đặt cấm chế chỗ ở của mình qua một lần. Điều này làm Địch Cửu càng hạ quyết tâm, sau khi tiến vào Đầm Hải Sâm Lâm, nhất định phải thu thập thật nhiều tài liệu luyện khí, học các loại luyện chế trận kỳ.
Trận đạo của hắn là đại sư trận pháp cấp bốn, nhưng trình độ kỳ trận của hắn tối đa chỉ dừng lại ở trình độ đại sư trận pháp cấp hai.
- Cửu ca, ta không thể tu luyện, đến nơi này sẽ liên lụy huynh…
Sắp xếp ổn thỏa xong, Cảnh Kích lo lắng trùng trùng nói, chuyện này hắn lo lắng mấy ngày rồi.
Địch Cửu khoát tay:
- Ngươi không cần lo lắng, nếu ngươi thật sự không thể tu luyện, Úc trưởng lão đó sẽ không cho ngươi gia nhập Tinh Hà Phái. Đợi ta nhìn tình hình Đầm Hải Sâm Lâm, xem có giúp ngươi tu luyện như ta hay không.
Trong Thức Hải của hắn có một viên đá màu xám, Địch Cửu quyết định dùng viên đá màu xám trợ giúp Cảnh Kích một phen. Nếu viên đá màu xám này làm không được, vậy hắn tìm lôi linh căn không thuần khắp nơi trợ giúp Cảnh Kích tu luyện.
- Nhưng Mạt Song sư tỷ…
Cảnh Kích không nói gì tiếp nữa, vì hắn thấy Địch Cửu đang nghiên cứu ngọc giản.
Hắn không thể tu luyện, trái lại biết lý luận tri thức không ít. Học vài ngày, tất nhiên là hắn biết bên trong ngọc giản ghi lại rất nhiều thứ.
Rất nhanh sau đó Địch Cửu để ngọc thạch xuống, hắn có một chút hiểu biết về Đầm Hải Sâm Lâm.
Đầm Hải Sâm Lâm nói là rừng rậm, thực ra cũng không đúng hoàn toàn, vì vậy rừng rậm và đầm lầy lần lượt thay đổi nhau. Rất nhiều đầm lầy một khi không quyết tâm bước vào sẽ toi mạng, thậm chí ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng khó mà tránh khỏi. Có nguy hiểm thì có kỳ ngộ, hơn nữa Đầm Hải Sâm Lâm rộng lớn khôn cùng, vô số tu sĩ cấp thấp ở Bắc Vực đều đến nơi này thí luyện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.