Chương 35: Đi bắt Địch Cửu
Ta Là Lão Ngũ
11/06/2018
- Vâng.
Cô gái đó nói xong thì đứng lên, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào:
- Địch Cửu, con trai cả của Địch Văn Thành ở Yến Kinh, tên thật Địch Tử Mặc. Mẹ anh ta là Hề Tú Mai, người thừa kế của tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị. Năm năm trước hắn rời Yến Kinh, chuyển đến trường Nhất Trung Lạc Tân học lớp 11. Năm lớp 12 Địch Cửu thi rớt, nhà họ Địch cũng không tìm kiếm đường đi khác cho Địch Cửu, mặc kệ anh ta ở lại Lạc Tân. Sau đó Địch Cửu kết hôn với Thẩm gia - Thẩm Tử Ngữ, hơn một năm sau thì hai người ly hôn.
- Nguyên nhân của toàn bộ những việc trên là Địch Cửu chỉ là con nuôi của Địch Văn Thành, Địch Tử Hằng mới thật sự là người thừa kế của tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị. Địch Cửu rời khỏi Lạc Tân, biến mất một năm. Trước đây không lâu Địch Cửu lần nữa xuất hiện tại Lạc Tân, sau đó tìm được việc làm tại Đàm Hạnh đường. Tại Đàm Hạnh đường, anh ta thay mặt Đàm Nguyệt Nguyệt tham dự tiệc sinh nhật Tô Du, sau đó ngẫu nhiên bị Bỉ Trịnh Sinh phát hiện.
Cô ta bỗng ngừng lại rồi đứng sang một bên. Sự tình phía sau thì Bỉ Trịnh Sinh đã kể hết rồi.
Cổ Duyên nhìn Bỉ Trịnh Sinh đang quỳ dưới đất và từ tốn nói:
- Những thông tin này con cũng biết chứ?
- Đệ tử không biết, xin sư phụ trách phạt.
Trán Bỉ Trịnh Sinh lấm tấm mồ hôi. Những việc này, hắn không hề biết chút nào. Thậm chí Địch Cửu tên thật là Địch Tử Mặc hắn cũng vừa mới biết.
Bỉ Trịnh Sinh biết rõ sư phụ mình đáng sợ tới mức nào. Hắn từng có một vị sư huynh dám tự ý lấy danh tiếng của sư phụ để ký hiệp ước với một tên trùm xã hội đen Đông Nam Á. Sau khi sư phụ biết được chuyện này, hắn chẳng còn thấy vị sư huynh đó thêm một lần nào nữa. Việc kinh doanh khu vực Đông Nam Á cũng được giao lại cho một sư đệ khác đi làm.
- Ngay cả những điều này mà con cũng không biết, thế mà vẫn còn dám ra tay. Vậy thì cũng thôi đi, nhưng con lại vì một con đàn bà mà để lôi đài Thái Bình bị niêm phong.
Nói đến đây, Cổ Duyên không thể kìm nén cơn tức thêm được nữa, ông ta lập tức quơ lấy cái ly trước mặt rồi ném mạnh. Cái ly đập vào trán Bỉ Trịnh Sinh.
Máu tươi và nước trà nóng hổi chảy xuống, Bỉ Trịnh Sinh không dám cử động. Thế nhưng trong lòng hắn lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất sợ sư phụ không nổi giận. Sư phụ nổi giận thì cũng đồng nghĩa với việc hắn đã được tha mạng.
- Lục Uyển, con mau nói một chút về tung tích của Địch Cửu đi.
Cổ Duyên xả giận xong, lại tiếp tục nói chuyện.
Người phụ nữ ngồi cạnh ông lấy ra một chiếc máy tính xách tay, hai tay không ngừng múa lượn trên bàn phím.
Chỉ sau một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi thì nàng đã lên tiếng:
- Thời điểm cao ốc Bỉ Hà bị đóng cửa thì Địch Cửu đang ở Lâm Xuyên. Gần đây nhất, tra được từ trên website bán vé thấy Địch Cửu mua vé đi Yến Kinh.
- Sư phụ, đệ tử muốn đi Yến Kinh một chuyến, lần này con sẽ tự mình ra tay, nhất định sẽ xử lý hắn.
Bỉ Trịnh Sinh lập tức khao khát nói.
Hắn hận Địch Cửu thấu xương. Nếu không có Địch Cửu thì có lẽ bây giờ hắn vẫn hưởng thụ cuộc sống tiêu dao tự tại của Hắc Quyền Vương ở Lạc Tân.
Thời gian đắc ý tiêu sái của hắn cũng bởi vì Địch Cửu xuất hiện mà chấm dứt. Hắn biết rõ nếu như võ công của mình không đột phá đến Huyền cấp thì muốn xây lại một chỗ giống cao ốc Bỉ Hà là cực kì khó khăn.
Lần này sư phụ có thể tha mạng cho hắn, rất có thể là vì Tiên Nữ tinh đã mở ra, cần có nhiều nhân lực. Dù là do hắn căm thù Địch Cửu, hay bởi vì thay đổi cách nhìn của sư phụ về mình thì hắn cũng phải mau chóng bắt Địch Cửu về đây.
Cổ Duyên hừ một tiếng:
- Con còn không hiểu sao, Địch Cửu có thể nhẹ nhàng giết Hà Sơn, con có đi thì cũng bị cậu ta giết thôi. Cả vũ lực và trí tuệ thì con đều không phải đối thủ của Địch Cửu.
Trong lòng Bỉ Trịnh Sinh rất tức giận, nhưng hắn lại không dám cãi lời Cổ Duyên.
- Lần này con bại dưới tay Địch Cửu thì nhất định phải tự mình đi một chuyến. Lục Uyển!
Cổ Duyên quay sang nhìn cô gái vẫn đứng bên cạnh.
- Có đệ tử.
Lục Uyển khẽ cúi đầu.
Cổ Duyên gật đầu:
- Lần này con và Trịnh Sinh cùng đi Yến Kinh bắt Địch Cửu, thuận tiện mang luôn cả con bé Tô Du kia tới đây cho ta.
- A!!!
Bỉ Trịnh Sinh kinh ngạc kêu lên một tiếng. Sư phụ để Lục Uyển cùng đi với hắn cũng không có gì kỳ quái. Lục Uyển mạnh hơn hắn nhiều.
Đây là do tư chất, hắn có cố gắng cũng chẳng thể theo kịp. Hắn chỉ thắc mắc tại sao sư phụ vừa tức giận hắn vì con bé Tô Du kia mà làm ảnh hưởng đến lôi đài Thái Bình, nhưng bây giờ lại muốn bắt cô ta tới đây.
Cổ Duyên thản nhiên nói:
- Con bé đó khiến cho lôi đài Thái Bình phải đóng cửa, nếu như cứ tùy tiện bỏ qua như vậy thì Cổ Duyên ta làm sao có chỗ đứng tại giới hắc quyền được chứ.
………
Yến Kinh rất lớn, bao gồm khoảng 22 quận.
Theo lời Hồ Thiên Lý thì trang viên của nhà họ Kế nằm tại quận Bình Lộ. Địch Cửu vừa đến Yến Kinh thì lập tức bắt xe đến đảo Thái Nguyệt quận Bình Lộ.
Gọi là đảo nhưng thật ra nơi đó lại là một khu nhà ở cao cấp. Tiểu khu này bị hồ nước bao quanh bốn phía, từ xa nhìn lại giống hệt một hòn đảo.Hòn đảo này có hai lối vào ở hai hướng nam bắc.
Hai lối vào này đều được trông giữ nghiêm ngặt, Địch Cửu còn chưa kịp tới gần thì đã có hai người bảo vệ chặn hắn lại.
-Anh là ai? Tới đây làm gì?
Người ngăn Địch Cửu chính là một bảo vệ khá cao, hắn nhìn chằm chằm vào Địch Cửu với ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
- Kế Bách Thiện mời tôi đến khám bệnh cho Kế Hiểu Đinh, anh định ngăn cản không cho tôi vào sao?
Địch Cửu lập tức lên tiếng. Hồi còn ở Tể quốc thì không có tên gác cửa nào dám cản hắn lại.
Địch Cửu nói vậy mà hai người bảo vệ kia lại chẳng hề sợ hãi. Không những thế họ còn dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu lập tức hiểu ra, chắc hẳn không chỉ có mình hắn mò tới cửa nhà này chào mời chữa bệnh. Nhà họ Kế khẳng định đã bị làm phiền rất nhiều nên mới không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào.
Đặc biệt là cái ba lô sau lưng và tuổi của hắn, đây là hai chi tiết tố cáo hắn không phải là lương y được mời đến. Lần này rất có thể hắn sẽ không được vào.
- Ông Kế đã dặn chúng tôi, về sau không cho phép mấy tên rác rưởi giả mạo bác sĩ đi vào trong này, cậu muốn tôi báo động không?
Người bảo vệ dáng người cao ráo gần như trả lại câu nói vừa rồi cho Địch Cửu.
Nếu chỉ vì tiền thì Địch Cửu cũng lười nghĩ cách khác.Nhưng hôm nay hắn tới đây, không chỉ riêng vì tiền, mà còn vì vé vào hội đấu giá.
Ở Địa Cầu Địch Cửu căn bản là không quen biết người nào. Hắn biết nhà họ Kế có thể lấy được vé vào hội đấu giá là nhờ Hồ Thiên Lý chỉ cho.
Hồ Thiên Lý có đủ năng lực để đi Tiên Nữ tinh, nhưng cũng chỉ có thể gợi ý cho Địch Cửu cách kiếm vé vào hội đấu giá, mà không thể giúp được gì thêm.
Địch Cửu biết, nếu như hắn không tìm nhà họ Kế, thì nhiều khả năng sau khi hội đấu giá kết thúc hắn cũng không thế kiếm được vé.
Địch Cửu quan sát tình huống xung quanh một chút, người ở nơi nay không phú thì quý, bốn phía đều được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt. Có điều nếu như hắn thực sự quyết tâm muốn vào thì vẫn có cách.
Trực tiếp xông vào tất nhiên là không được, chỉ có thể lén lút mà thôi.
Trời đã dần tối, Địch Cửu quyết định đêm nay sẽ lẻn vào. Mặc kệ người nhà họ Kế có tin hay không, chỉ cần hắn có thể chữa khỏi cho Kế Hiểu Đinh là được rồi.
Cô gái đó nói xong thì đứng lên, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào:
- Địch Cửu, con trai cả của Địch Văn Thành ở Yến Kinh, tên thật Địch Tử Mặc. Mẹ anh ta là Hề Tú Mai, người thừa kế của tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị. Năm năm trước hắn rời Yến Kinh, chuyển đến trường Nhất Trung Lạc Tân học lớp 11. Năm lớp 12 Địch Cửu thi rớt, nhà họ Địch cũng không tìm kiếm đường đi khác cho Địch Cửu, mặc kệ anh ta ở lại Lạc Tân. Sau đó Địch Cửu kết hôn với Thẩm gia - Thẩm Tử Ngữ, hơn một năm sau thì hai người ly hôn.
- Nguyên nhân của toàn bộ những việc trên là Địch Cửu chỉ là con nuôi của Địch Văn Thành, Địch Tử Hằng mới thật sự là người thừa kế của tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị. Địch Cửu rời khỏi Lạc Tân, biến mất một năm. Trước đây không lâu Địch Cửu lần nữa xuất hiện tại Lạc Tân, sau đó tìm được việc làm tại Đàm Hạnh đường. Tại Đàm Hạnh đường, anh ta thay mặt Đàm Nguyệt Nguyệt tham dự tiệc sinh nhật Tô Du, sau đó ngẫu nhiên bị Bỉ Trịnh Sinh phát hiện.
Cô ta bỗng ngừng lại rồi đứng sang một bên. Sự tình phía sau thì Bỉ Trịnh Sinh đã kể hết rồi.
Cổ Duyên nhìn Bỉ Trịnh Sinh đang quỳ dưới đất và từ tốn nói:
- Những thông tin này con cũng biết chứ?
- Đệ tử không biết, xin sư phụ trách phạt.
Trán Bỉ Trịnh Sinh lấm tấm mồ hôi. Những việc này, hắn không hề biết chút nào. Thậm chí Địch Cửu tên thật là Địch Tử Mặc hắn cũng vừa mới biết.
Bỉ Trịnh Sinh biết rõ sư phụ mình đáng sợ tới mức nào. Hắn từng có một vị sư huynh dám tự ý lấy danh tiếng của sư phụ để ký hiệp ước với một tên trùm xã hội đen Đông Nam Á. Sau khi sư phụ biết được chuyện này, hắn chẳng còn thấy vị sư huynh đó thêm một lần nào nữa. Việc kinh doanh khu vực Đông Nam Á cũng được giao lại cho một sư đệ khác đi làm.
- Ngay cả những điều này mà con cũng không biết, thế mà vẫn còn dám ra tay. Vậy thì cũng thôi đi, nhưng con lại vì một con đàn bà mà để lôi đài Thái Bình bị niêm phong.
Nói đến đây, Cổ Duyên không thể kìm nén cơn tức thêm được nữa, ông ta lập tức quơ lấy cái ly trước mặt rồi ném mạnh. Cái ly đập vào trán Bỉ Trịnh Sinh.
Máu tươi và nước trà nóng hổi chảy xuống, Bỉ Trịnh Sinh không dám cử động. Thế nhưng trong lòng hắn lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất sợ sư phụ không nổi giận. Sư phụ nổi giận thì cũng đồng nghĩa với việc hắn đã được tha mạng.
- Lục Uyển, con mau nói một chút về tung tích của Địch Cửu đi.
Cổ Duyên xả giận xong, lại tiếp tục nói chuyện.
Người phụ nữ ngồi cạnh ông lấy ra một chiếc máy tính xách tay, hai tay không ngừng múa lượn trên bàn phím.
Chỉ sau một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi thì nàng đã lên tiếng:
- Thời điểm cao ốc Bỉ Hà bị đóng cửa thì Địch Cửu đang ở Lâm Xuyên. Gần đây nhất, tra được từ trên website bán vé thấy Địch Cửu mua vé đi Yến Kinh.
- Sư phụ, đệ tử muốn đi Yến Kinh một chuyến, lần này con sẽ tự mình ra tay, nhất định sẽ xử lý hắn.
Bỉ Trịnh Sinh lập tức khao khát nói.
Hắn hận Địch Cửu thấu xương. Nếu không có Địch Cửu thì có lẽ bây giờ hắn vẫn hưởng thụ cuộc sống tiêu dao tự tại của Hắc Quyền Vương ở Lạc Tân.
Thời gian đắc ý tiêu sái của hắn cũng bởi vì Địch Cửu xuất hiện mà chấm dứt. Hắn biết rõ nếu như võ công của mình không đột phá đến Huyền cấp thì muốn xây lại một chỗ giống cao ốc Bỉ Hà là cực kì khó khăn.
Lần này sư phụ có thể tha mạng cho hắn, rất có thể là vì Tiên Nữ tinh đã mở ra, cần có nhiều nhân lực. Dù là do hắn căm thù Địch Cửu, hay bởi vì thay đổi cách nhìn của sư phụ về mình thì hắn cũng phải mau chóng bắt Địch Cửu về đây.
Cổ Duyên hừ một tiếng:
- Con còn không hiểu sao, Địch Cửu có thể nhẹ nhàng giết Hà Sơn, con có đi thì cũng bị cậu ta giết thôi. Cả vũ lực và trí tuệ thì con đều không phải đối thủ của Địch Cửu.
Trong lòng Bỉ Trịnh Sinh rất tức giận, nhưng hắn lại không dám cãi lời Cổ Duyên.
- Lần này con bại dưới tay Địch Cửu thì nhất định phải tự mình đi một chuyến. Lục Uyển!
Cổ Duyên quay sang nhìn cô gái vẫn đứng bên cạnh.
- Có đệ tử.
Lục Uyển khẽ cúi đầu.
Cổ Duyên gật đầu:
- Lần này con và Trịnh Sinh cùng đi Yến Kinh bắt Địch Cửu, thuận tiện mang luôn cả con bé Tô Du kia tới đây cho ta.
- A!!!
Bỉ Trịnh Sinh kinh ngạc kêu lên một tiếng. Sư phụ để Lục Uyển cùng đi với hắn cũng không có gì kỳ quái. Lục Uyển mạnh hơn hắn nhiều.
Đây là do tư chất, hắn có cố gắng cũng chẳng thể theo kịp. Hắn chỉ thắc mắc tại sao sư phụ vừa tức giận hắn vì con bé Tô Du kia mà làm ảnh hưởng đến lôi đài Thái Bình, nhưng bây giờ lại muốn bắt cô ta tới đây.
Cổ Duyên thản nhiên nói:
- Con bé đó khiến cho lôi đài Thái Bình phải đóng cửa, nếu như cứ tùy tiện bỏ qua như vậy thì Cổ Duyên ta làm sao có chỗ đứng tại giới hắc quyền được chứ.
………
Yến Kinh rất lớn, bao gồm khoảng 22 quận.
Theo lời Hồ Thiên Lý thì trang viên của nhà họ Kế nằm tại quận Bình Lộ. Địch Cửu vừa đến Yến Kinh thì lập tức bắt xe đến đảo Thái Nguyệt quận Bình Lộ.
Gọi là đảo nhưng thật ra nơi đó lại là một khu nhà ở cao cấp. Tiểu khu này bị hồ nước bao quanh bốn phía, từ xa nhìn lại giống hệt một hòn đảo.Hòn đảo này có hai lối vào ở hai hướng nam bắc.
Hai lối vào này đều được trông giữ nghiêm ngặt, Địch Cửu còn chưa kịp tới gần thì đã có hai người bảo vệ chặn hắn lại.
-Anh là ai? Tới đây làm gì?
Người ngăn Địch Cửu chính là một bảo vệ khá cao, hắn nhìn chằm chằm vào Địch Cửu với ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
- Kế Bách Thiện mời tôi đến khám bệnh cho Kế Hiểu Đinh, anh định ngăn cản không cho tôi vào sao?
Địch Cửu lập tức lên tiếng. Hồi còn ở Tể quốc thì không có tên gác cửa nào dám cản hắn lại.
Địch Cửu nói vậy mà hai người bảo vệ kia lại chẳng hề sợ hãi. Không những thế họ còn dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu lập tức hiểu ra, chắc hẳn không chỉ có mình hắn mò tới cửa nhà này chào mời chữa bệnh. Nhà họ Kế khẳng định đã bị làm phiền rất nhiều nên mới không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào.
Đặc biệt là cái ba lô sau lưng và tuổi của hắn, đây là hai chi tiết tố cáo hắn không phải là lương y được mời đến. Lần này rất có thể hắn sẽ không được vào.
- Ông Kế đã dặn chúng tôi, về sau không cho phép mấy tên rác rưởi giả mạo bác sĩ đi vào trong này, cậu muốn tôi báo động không?
Người bảo vệ dáng người cao ráo gần như trả lại câu nói vừa rồi cho Địch Cửu.
Nếu chỉ vì tiền thì Địch Cửu cũng lười nghĩ cách khác.Nhưng hôm nay hắn tới đây, không chỉ riêng vì tiền, mà còn vì vé vào hội đấu giá.
Ở Địa Cầu Địch Cửu căn bản là không quen biết người nào. Hắn biết nhà họ Kế có thể lấy được vé vào hội đấu giá là nhờ Hồ Thiên Lý chỉ cho.
Hồ Thiên Lý có đủ năng lực để đi Tiên Nữ tinh, nhưng cũng chỉ có thể gợi ý cho Địch Cửu cách kiếm vé vào hội đấu giá, mà không thể giúp được gì thêm.
Địch Cửu biết, nếu như hắn không tìm nhà họ Kế, thì nhiều khả năng sau khi hội đấu giá kết thúc hắn cũng không thế kiếm được vé.
Địch Cửu quan sát tình huống xung quanh một chút, người ở nơi nay không phú thì quý, bốn phía đều được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt. Có điều nếu như hắn thực sự quyết tâm muốn vào thì vẫn có cách.
Trực tiếp xông vào tất nhiên là không được, chỉ có thể lén lút mà thôi.
Trời đã dần tối, Địch Cửu quyết định đêm nay sẽ lẻn vào. Mặc kệ người nhà họ Kế có tin hay không, chỉ cần hắn có thể chữa khỏi cho Kế Hiểu Đinh là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.