Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 81: Nắm chắc thời cơ

Ta Là Lão Ngũ

09/07/2018

- Lớp trưởng, để ta tiếp ngươi một tay.

Hà Thai càng khẳng định thực lực Địch Cửu sẽ không kém, thực lực yếu tuyệt đối sẽ không dám đi đến địa phương yêu thú tranh đoạt địa bàn mà tìm cơ hội. y thuật của Địch Cửu cao minh như thế, còn dám đi đến địa phương ngay cả Tiên Thiên cường giả Võ Thừa cũng không dám đi, chứng tỏ thực lực của hắn chắc không kém.

- Thôi đi, việc mà Hà Thai ngươi dám làm, thì tại sao Bàng Phàm ta sao không dám chứ? Đi, mọi người cùng đi thôi.

Bàng Phàm thả trường đao trong tay xuống, hăng hái nói.

Hắn vừa bước vào Hoàng cấp hậu kỳ, mà bây giờ Địch Cửu và Hà Thai cũng dám đi địa phương mà Võ Thừa viện trưởng cũng không dám, làm dũng khí Bàng Phàm tăng nhiều, sợ hãi trước đó bị hắn vứt sang một bên.

Thiên Hạ Đệ Cửu Trailer

Có đôi khi con người chính là như vậy, thời điểm ngươi sợ hãi một thứ nào đó, nhưng người khác lại không thấy đáng sợ, cảm xúc bị cảm nhiễm, bất tri bất giác làm cho chính mình thấy không thứ gì đáng sợ cả.

Kỳ thật Địch Cửu cũng không tính đi cùng người khác, nếu đi một mình hắn thì đánh không lại chạy cũng thuận tiện hơn. Nhưng mà bây giờ, Bàng Phàm và Hà Thai đều muốn theo hắn, hắn cũng không thể vứt bỏ hai người.

- Nếu đã như vậy thì mọi người cùng tiến lên!

Địch Cửu chuyển hướng, gào thét dẫn đầu.

Tuy hùng tâm tráng chí muốn cùng Địch Cửu xông xáo bên ngoài, nhưng lúc thật sự tiến lên, càng đi về trước, tiếng gào thét của yêu thú càng lợi hại, trong lòng hai người Bàng Phàm và Hà Thai cũng có chút bồn chồn.

Sau một tiếng, thanh âm oanh minh giẫm đạp trên mặt đất làm chấn động.

Bất kể là Bàng Phàm hay Hà Thai đều rất khâm phục Địch Cửu, trong tình huống này mà Địch Cửu không có một chút sợ hãi nào, luôn cẩn thận từng li từng tí đi lên trước.

Trên thực tế, bọn hắn không biết rằng Địch Cửu kỳ thật là loại người điếc không sợ súng, Địch Cửu cho rằng mình có thể đạp đao phi hành, cùng lắm thì mang theo Bàng Phàm và Hà Thai bay đi thôi. Nhưng hắn lại không biết, khi đối mắt với Yêu thú cường đại, đừng bảo là bay, chạy trốn thôi cũng chưa chắc có cơ hội.

- Ở yên đây, đừng nhúc nhích.

Địch Cửu cảm nhận được khí thế áp bách mạnh mẽ, tranh thủ thời gian kéo Bàng Phàm và Hà Thai núp vào một tảng đá lớn.

"Oanh, răng rắc!"

Tiếng vang kịch liệt truyền đến, hai con yêu thú to lớn đ-ng vào nhau trên không trung, cả hai yêu thú này đồng thời ngã xuống làm mảng lớn cây cối xung quanh bị gãy đổ.

Địch Cửu thấy uy thế như này, trong lòng không khỏi trầm xuống. Hắn biết mình đã quá tự đại, hai con yêu thú này nếu như không phải đang đánh nhau, thì chỉ cần đối mặt với một trong hai, hắn đều khó lòng chạy thoát.

Biết mình đã quá tự đại, nhưng bây giờ Địch Cửu cũng biết là mình không thể bỏ đi, nếu ly khai lúc này thì chính là trực tiếp làm bại lộ vị tríl trước mặt bọn chúng. Lỡ như chúng nó khó chịu khi có kẻ ngoại lai quấy rầy, vậy bọn hắn không trở thành đồ ăn mới là chuyện lạ.

Hai con yêu thú này thuộc loại gì thì Địch Cửu thật sự không biết. Trong đó, một con có cái đầu khổng lồ, nhìn giống sư tử nhưng lớn hơn nhiều, lại còn có hai cái sừng, lúc há to miệng là lộ ra bộ răng sắc bén dài khoảng chừng hai ba mươi cm.

Một con yêu thú khác nhìn rất giống cá sấu, toàn thân trên dưới đều bao trùm một tầng vảy thật dầy. So với cá sấu bình thường thì con yêu thú này lớn hơn rất nhiều, dài gần 20 mét.

Hai con yêu thú này đều đã bị thương, trên thân ngoại trừ vết máu thì chính là bùn đất.

"Rầm rầm rầm!"



Hai con yêu thú rơi trên mặt đất, lần nữa đ-ng vào nhau, rung động kịch liệt lan đến dưới chân ba người, làm trái tim Bàng Phàm và Hà Thai muốn nhảy ra ngoài.

Thời khắc này, hai người họ không còn dũng khí trước đó nữa, trốn sau cự thạch mà sắc mặt họ đã tái nhợt. Bọn hắn đã từng cho rằng thực lực mình rất tốt, bây giờ gặp hai con yêu thú này, bọn hắn mới hiểu rõ câu nói ếch ngồi đáy giếng là gì.

"Cạch!"

Không biết là thứ gì đánh lên tảng đá lớn mà ba người Địch Cửu đang trốn, cự thạch chấn động từng đợt, một đạo vết nứt nhỏ xíu xuất hiện.

Ba người hai mặt nhìn nhau, Địch Cửu cũng không dám nói chuyện, hắn không dám khẳng định hiện tại hai con yêu thú trong thời gian chiến đấu này có phát hiện bọn hắn hay không.

Như suy đoán của Địch Cửu, thì thực lực bọn chúng có thể đã đến Luyện Khí kỳ đỉnh phong.

Ba người đều hi vọng hai con yêu thú càng đánh càng xa mới tốt, nhưng trời không như ý nguyện, chẳng những đánh trong này, còn ngày càng tới gần cự thạch chỗ ba người họ.

"Oanh!"

Lại một đòn công kích đánh vào cự thạch, cự thạch trực tiếp vỡ ra một khe hở lớn. Có thể tưởng tượng rằng chỉ cần một lần công kích nữa, khối cự thạch này sẽ triệt để vỡ vụn, sau đó thì ba người sẽ bại lộ trước mặt hai con yêu thú.

Địch Cửu biết rằng hắn phải suy nghĩ ra biện pháp, chứ tiếp tục ngồi làm ngư ông đắc lợi, không chừng sẽ bị cắn ngược.

Thần niệm của Địch Cửu hiện tại vẫn chưa tới 150 mét, hai đầu yêu thú mặc dù càng đánh càng gần, nhưng vẫn ngoài tầm thần niệm của hắn.

Cự thạch này bị yêu thú công kích hai lần làm nứt ra một cái khe, Địch Cửu từ trong khe hở có thể thấy rõ ràng yêu thú cá sấu kia hiếm thượng phong. Yêu thú giống sư tử có hai cái sừng càng nhìn càng thấy uy mãnh, nhưng xu hướng dần suy tàn.

- Đưa trường đao của ngươi cho ta.

Địch Cửu nhỏ giọng nói với Bàng Phàm.

Dù yêu quý trường đao trong tay không thôi, nhưng Bàng Phàm cũng không do dự đưa cho Địch Cửu.

Địch Cửu nắm chặt trường đao, lẳng lặng nhìn hai con yêu thú.

"Oanh!"

Hai con yêu thú lại một lần nữa đ-ng vào nhau, yêu thú giống sư tử hiển nhiên đã kiệt sức, bị yêu thú cá sấu trực tiếp hất bay lên.

Lần này, Địch Cửu thấy rõ ràng, nơi con sư tử rơi xuống chỉ cách bọn họ không đến năm mét.

Mà yêu thú cá sấu cũng đang hung hãn đánh tới, Địch Cửu nhìn nó nhảy lên cao thì đã biết vì sao trước đó hai con yêu thú này giống như trên không trung bay xuống.

Yêu thú cá sấu trên không trung mở ra cái miệng to lớn của no, cắn lấy yêu thú sư tử.

Yêu thú sư tử giãy dụa, từ dưới đất gắn gượng đứng lên muốn cắn trả. Địch Cửu khẳng định, nếu hắn không giúp đỡ thì yêu thú sư tử này cho dù cắn đến mòn răng cũng chưa chắc làm tổn thương nhiều đến yêu thú cá sấu, thời điểm chiến đấu đang dần đến hồi kết.

Địch Cửu không chút do dự lao vọt ra, vận chuyển chân nguyên toàn thân ném trường đao ra ngoài.

"Phốc!"

Trường đao hóa thành một đạo bạch quang, chuẩn xác cắm vào trong miệng cá sấu, bọt máu nhanh chóng tràn ra từ trong miệng nó.



"Rống!"

Yêu thú cá sấu gào thét một tiếng, trong mắt hung diễm cuồn cuộn nhìn chằm chằm Địch Cửu, muốn nhào về phía hắn.

Yêu thú sư tử không phải đồ đần, nó thừa cơ trực tiếp cắn cổ yêu thú cá sấu.

Tuy yêu thú cá sấu da dày thịt béo, nhưng một đao kia của Địch Cửu đã khiến nó trọng thương, cộng thêm yêu thú sư tử này điên cuồng cắn không buông, hai đầu yêu thú lại lăn lộn trên mặt đất.

Địch Cửu cò thể cảm nhận được khí tức yêu thú cá sấu ngày càng thấp, yêu thú sư tử thì ngược lại càng hung mãnh, điên cuồng cắn xé cổ cá sấu. Yêu thú cá sấu dần dần mất đi sức phản kháng, răng nanh sư tử rốt cục đâm xuyên qua cổ họng nó.

Đây chính là thời cơ Địch Cửu đang chờ đợi, hắn nhào ra ngoài, đồng thời dao phay trong tay đánh ra vô cùng vô tận đao thế, trực tiếp chém xuống.

Đao thế còn chưa chạm tới trên người yêu thú sư tử, đã thăng hoa thành đao ý. Đao ý cùng đao thế dung hợp, hóa thành một mảnh đao mang bạch quang, nhiệt độ không khí chung quanh giống như vì một đao này trở nên lạnh lẻo hơn rất nhiều.

Đao ý tràn đầy khí thế thảm liệt, vừa đi đã không dự định quay đầu, đây là một đao lợi hại nhất của Địch Cửu, Phong Tiêu Đao!

"Phốc!"

Dao phay chém xuống, cổ yêu thú sư tử tuông ra một luồng huyết vụ.

"Răng rắc!"

Địch Cửu cảm thấy như đao của mình như chém đứt xương gì đó rồi, sau đó thế đi không ngừng, thẳng xuống mặt đất làm cuốn lên đất đá đầy trời.

Địch Cửu kiệt sức rơi trên mặt đất, chỉ vẻn vẹn một đao mà cả người hắn đã hư thoát.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác hưng phấn. Một đao vừa rồi của hắn, lại trực tiếp chém đứt đầu của yêu thú sư tử.

Đầu lâu của nó còn cắn trên cổ con cá sấu, chỉ là đầu và thân thể tách biệt, yêu thú cá sấu vẫn còn hơi tàn, nhưng không kéo dài được bao lâu.

- Lão đại, ngươi xử lý hết hai con yêu thú này sao?

Hai người Bàng Phàm bò từ sau tảng đá ra, có chút không dám tin nhìn thi thể yêu thú sư tử trên đất, còn con cá sấu đang ngáp chết bên cạnh. Bọn họ cũng quên cách xưng hô với Địch Cửu rồi, bây giờ đã gọi là lão đại luôn.

Địch Cửu làm cho bọn hắn quá rung động, thực lực này sợ rằng còn lợi hại hơn so với cường giả Tiên Thiên đi? Dù là Tiên Thiên cường giả, cũng tuyệt đối không giải quyết được hai đầu yêu thú lợi hại như vậy.

Lúc này, Địch Cửu đã khôi phục được một chút khí lực, hắn đứng lên nói:

- Bọn chúng đã suy yếu không sai biệt lắm, ta chỉ làm ngư ông đắc lợi mà thôi.

- Lớp trưởng, ta quả nhiên không nhìn lầm, những thiên tài trong viện Võ Thuậ tkia nếu so với người thì ngay cả cặn bã cũng không phải a. Ông trời ơi, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối không tin chuyện này là thật. Khó trách, ngươi muốn đi qua bên này...

Hà Thai lấy lại tinh thần rồi hưng phấn nói.

Sự tình vừa rồi phát sinh trong thời gian rất ngắn, trong khoảng thời gian này, đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của bọn hắn đối với Địch Cửu. Trước đó, Địch Cửu có thể trị hắn, hắn rất khâm phục, còn hiện tại thì hắn chuyển từ khâm phục sang sùng bái Địch Cửu rồi.

Toàn bộ quảng trường Tiên Nữ tinh đều kiêng kỵ đại yêu thú, mà Địch Cửu một lần xử lý hai em, tuy hắn đầu cơ trục lợi, nhưng như thế cũng cần dũng khí và trí tuệ, thậm chí là lực lượng, ba yếu tố này cùng tồn tại mới có thể làm được a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Đệ Cửu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook