Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 92: Thiên Cương Cung

Ta Là Lão Ngũ

11/07/2018

Thần niệm của Địch Cửu muốn thâm nhập vào bên trong ngọc quan xem thử xem cô gái tuyệt sắc này còn hơi thở hay không, cũng vì vậy mà Địch Tuyệt liền phát hiện ra sự tồn tại của Địch Cửu. Y đột nhiên ngẩng đầu, đột ngột quét thần niệm về phía cửa đại điện. Biết Địch Tuyệt đã phát hiện ra bản thân, Địch Cửu cũng lười che dấu tiếp.

- Ngươi là ai?

Địch Tuyệt lạnh giọng quát hỏi, trong lòng y cũng rất bất ngờ, thanh niên này làm sao đi vào chỗ này được?

Tuy là nói yêu thú bảo hộ chỗ này đều bị y dẫn đi hết, nhưng nếu như người bình thường cũng không có cách nào đi được đến cái động phủ này.

Địch Cửu không thèm để ý Địch Tuyệt, hắn trực tiếp bước vào đại điện, tiến về phía ngọc quan đang nằm ở giữa kia.

Thấy Địch Cửu muốn đi lại chỗ ngọc quan, tay Địch Tuyệt động một cái, phi kiếm đã hóa thành một đạo kiếm quang trực tiếp bay đến chỗ Địch Cửu. Đồng thời tay kia của y cũng chụp lấy cái ngọc quan kia, vừa nhìn động tác của y Địch Cửu đã hiểu ra, gia hỏa này lo lắng thực lực của hắn không tồi nên muốn ra tay thu trước cái ngọc quan kia rồi mới tính tiếp.

Trong đại điện này cũng chỉ có mỗi cái ngọc quan này thôi, Địch Tuyệt cũng mặc kệ nữ nhân nằm bên trong là người nào cứ thu trước rồi nói.

Thái đao trong tay Địch Cửu tùy ý vạch ra một đạo đao ngân liền đánh bay phi kiếm của Địch Tuyệt, nó thậm chí còn không bay trở về tay Địch Tuyệt được mà bị đánh rớt xuống nền đất của đại điện.

Chỉ mới ra tay thử một chút thôi Địch Cửu cũng đã hiểu rõ ràng thực lực của Địch Tuyệt còn kém xa vạn dặm so với hắn. Gia hỏa này cũng chỉ mới biết điều khiển phi kiếm mà thôi, hoàn toàn không có chút pháp kỹ nào, cũng không có một kiếm kỹ nào luôn. Bằng vào chút đồ vật này mà muốn giết hắn, đúng là nằm mơ.

Thấy phi kiếm của mình lại dễ dàng bị Địch Cửu đánh bay Địch Tuyệt cũng ngây người ra. Không đợi y phản ứng lại, toàn bộ đại điện bỗng nhiên rung động dữ dội.

Oanh!

Địch Cửu và Địch Tuyệt đều khiếp sợ nhìn về phía cửa vào đại điện, lúc này cửa vào đã biến mất không thấy.

Tiếp theo nữa, Địch Tuyệt bông nhiên a lên một tiếng rồi bay ngược ra ngoài, đ-ng vào một cột đá trong đại điện.

Địch Cửu nhìn thấy một bàn tay của Địch Tuyệt đã biến mất tăm, mà cái tay kia cũng chính là cái lúc nãy đã đặt lên trên ngọc quan.

Địch Tuyệt kinh hãi nhìn cánh tay dứt lìa của mình,vốn dĩ y tính dùng tay này đem ngọc quan đặt vào túi trữ vật, kết quả ngay lúc tay y vừa đặt lên ngọc quan cửa vào đại điện đột nhiên bị phong bế, sau đó y cảm thấy tay tê rần, có một lực lượng mạnh mẽ đổ về phía y, đâm bay y ra ngoài. Chờ đến khi y tỉnh táo lại, bàn tay và cả cánh tay đều đã biến mất không nhìn thấy đâu nữa.

Địch Cửu cũng không coi Địch Tuyệt ra gì, thực lực của y kém xa hắn. Địch Cửu ngẩng đầu nhìn viên đại minh châu kia, sau khi đại điện phong bế, tất cả ánh sáng đều do viên minh châu này phát ra.

- Ngươi là ai?

Địch Tuyệt cũng hiểu thực lực của Địch Cửu đã vượt xa y, khi y lên tiếng hỏi lần thứ hai, ngữ khí nói chuyện đã có chút sợ hãi.

Địch Cửu đi lại trước mặt Địch Tuyệt, nhàn nhạt nói:

- Địch Tuyệt, ngươi đúng là rất độc nha. Dám dẫn toàn bộ yêu thú chạy đến quảng trường Tiên Nữ tinh. Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ hại chết bao nhiêu người vô tội không?

Một tay khác của Địch Tuyệt lặng lẽ sờ vào túi trữ vật ở bên hông, Địch Cửu nhấc chân đá cho y một cước.

Địch Tuyệt giống như một cái bao cát bị Địch Cửu đá văng ra xa, đ-ng ngã vào lối vào vừa mới bị phong bế kia.

Oanh!

Địch Tuyệt đ-ng vào lối vào kia thì nó bỗng bộc phát ra từng cây mũi nhọn mang theo sát khí, sau đó nữa, Địch Tuyệt giống như một khối giẻ rách bị mấy mũi nhọn kia đâm cho nát bét.

Địch Cửu hút vào một ngụm khí lạnh, đây là một sát trận mà hắn không cách nào nhìn ra cấp bậc. Chỉ cần hắn công kích vào nó, nó liền phản phệ lại sát khí cuồng bạo. Địch Cửu vô cùng khẳng định, lấy tu vi hiện tại của hắn một khi đối mặt với công kích của mấy mũi nhọn mang theo sát khí dày đặc kia thì chỉ có một còn đường chết mà thôi.

Lúc trước khi nhìn thấy đại điện bị phong bế hắn cũng không để tâm lắm. Trong mắt hắn cùng lắm thì đánh ra vài đao là xong, nhưng mà bây giờ xem ra hắn vẫn quá ngây thơ rồi.



Ánh mắt Địch Cửu lại dừng trên cái ngọc quan đặt giữa đại điện lần nữa. Trong lòng hắn có chút dự cảm không tốt, có lẽ hắn sẽ bị vây nhốt ở chỗ này.

Mới vừa thoát ra khỏi một hốc cây xong lại bị nhốt tiếp trong một cái đại điện bí ẩn.

……

Tường phòng hộ ở quảng trường Tiên Nữ tinh có độ dày gần mười trượng bây giờ lại bị yêu thú tấn công tới lồi lõm tùm lum, có hố động sâu tới hai ba trượng. Cái này còn là bởi vì tường phòng hộ được sắt thép đỉnh cấp đúc thành đó, nếu như là mấy thứ bình thường chỉ sợ đã sớm bị phá banh.

Ở trên tường phòng hộ, yêu thú không ngừng bị giết chết, cũng có người liên tục bị yêu thú nuốt mất hoặc là rơi xuống tường phòng hộ mà chết đi.

Toàn bộ khu vực tường phòng hộ toàn là vết máu loang lỗ hỗn độn. Cả người Tằng Đông Lăng toàn là máu, ông lạnh giọng quát:

- Vậy lúc nãy Địch Tuyệt ném là gì vậy? Đã tìm được nó chưa?

Một lão sư học viện đầu tóc rối bời đang cầm thứ gì đó chạy nhanh lại đây:

- Viện trưởng, lấy được rồi, là thi thể của một con khỉ con.

Thứ mà lão sư học viện cầm trong tay thật sự là thi thể của một con khỉ con, chỉ là con khỉ này vẫn còn quá nhỏ, lông trên người nó là màu vàng nhạt.

- Ta biết rồi.

Tằng Đông Lăng dùng một đao đánh một con sói yêu rớt xuống tường phòng hộ, sau đó bắt lấy thi thể của khỉ con kia, lớn tiếng nói:

- Ta dụ đám yêu thú này rời đi, mọi người nhất định không thể để cho bất cứ con vật nào vọt vào bên trong quảng trường đó.

Nói dứt câu, Tằng Đông Lăng lại bổ ra vô số đao sau đó thả người nhảy xuống.

Tường thành cao gần trăm mét, nếu như người thường ngã xuống chỉ có một con đường chết mà thôi. Tằng Đông Lăng lại liên tiếp dùng mũi chân điểm vài cái lên trên tường thành, yên ổn mà rơi xuống trên mặt đất.

Gần như là trong nháy mắt khi Tằng Đông Lăng hạ xuống, vô số yêu thú cũng điên cuồng nhắm về phía ông.

Tằng Đông Lăng không thèm dừng lại, trực tiếp lựa đại một hướng nhanh chóng co giò chạy trốn.

Bên trong đàn yêu thú kia có một con yêu hầu màu vàng kim to lớn, nó nhìn thấy Tằng Đông Lăng chạy trốn liền đấm liên tiếp vào ngực mình vài cái rồi cũng nhanh chóng chạy đuổi theo.

Con yêu hầu màu vàng kim này vừa đi, gần như toàn bộ yêu thú cũng chạy theo nó.

Tường phòng hộ Tiên Nữ tinh vừa mới tràn ngập nguy cơ bỗng nhiên an tĩnh trở lại. Chỉ có mùi máu tươi tràn lan trong không khí và vô số thi thể kia mới minh chứng cho việc ở nơi này vừa mới xảy ra một tràn đại chiến nhân yêu vô cùng đáng sợ.

- Ta biết rồi, nhất định là Địch Tuyệt giết chết con cháu của con yêu hầu màu vàng kim kia, sau đó lại dụ đám yêu thú kia lại đây vây công quảng trường Tiên Nữ tinh. Nếu không nhờ Đông Lăng viện trưởng, sợ là nơi này của chúng ta sẽ sớm bị yêu thú công phá, sau đó chúng ta sẽ...

Phàn Văn Tinh bị mất đi một cánh tay sợ hãi nói.

- Nhưng mà vì sao Địch Tuyệt lại làm như vậy chứ?

Có người lên tiếng hỏi.

Nhưng không ai có thể trả lời vấn đề này, cho dù tất cả mọi người ở đây đều rất muốn biết được đáp án.

Du Tiệp nhìn về phương hướng Tằng Đông Lăng rời đi, trong lòng cũng không còn chút vui sướng vì bước vào được Tiên Thiên nào. Tới tận giờ phút này nàng mới hiểu rõ, Tiên Thiên, không đúng Thiên cấp so với đàn yêu thú điên cuồng này cũng chẳng khác nào một con kiến.



Tằng Đông Lăng là một hiệu trưởng tốt, nhưng mà ông chỉ có thể cứu quảng trường Tiên Nữ tinh một lần mà thôi. Nếu đám yêu thú này đã tới được một lần, không bao lâu sẽ tới lần thứ hai, lần thứ ba,...

Lần đầu tiên tới có lẽ còn cần có lí do, nhưng lần thứ hai, thứ ba đã không còn cần tới lí do nữa rồi.

Phàm Văn Tinh nhìn đám người yên lặng kia, ánh mắt lại lướt qua vô số thi thể nằm đằng kia, chậm rãi lên tiếng:

- Ta lấy danh nghĩa của đại bí thư liên minh tuyên bố chuyên lệnh: Từ giờ trở đi bất kì học viên ở học viện đại học võ thuật nào cũng có thể thể đi vào Tiên Nữ tinh tiến hành thí luyện. Ngoài ra, không cần phải là học viên học viện võ thuật, chỉ cần có đủ thực lực cũng có thể tiến vào Tiên Nữ tinh.

- Bất kì ai cũng có thể tự do tham gia thí luyện ở Tiên Nữ tinh, không có hạn chế nào. Viện trưởng Học viện Võ Thuật Tiên Nữ Tinh vì quảng trường Tiên Nữ tinh của chúng ta đã đứng ra dụ yêu thú rời khỏi. Học viện Võ thuật không thể không có viện trưởng, trước khi Đông Lăng viện trưởng trở về chức vị viện trưởng sẽ do Vũ Thừa đảm nhiệm.

Phàm Văn Tinh đương nhiên biết đám yêu thú kia không phải chỉ có lúc này mới bạo nộ, lần thứ hai, lần thứ ba rất nhanh sẽ xảy ra. Nỗi lo lắng trước đây của Vũ Thừa đã sắp trở thành sự thật. Đám yêu thú này bây giờ còn chỉ tấn công quảng trương Tiên Nữ tinh mà thôi, nhưng có lẽ một đoạn thời gian nữa bọn nó sẽ bắt đầu đi tấn công Địa Cầu....

Thân là Trưởng bí thư của Địa Cầu, mỗi năm Phàm Văn Tinh đều có một quyền chuyên lệnh. Nhưng mà, chuyên lệnh này nếu có hơn bảy thành viên của trưởng lão đoàn phản đối liền trở thành phế thải.

Ở Tiên Nữ tinh, vốn các thành viên trưởng lão đoàn còn đang lục đ-c với nhau, nhưng lúc này lại không có một người đứng ra phản đối.

……

Địch Cửu đã đi vòng vòng cái đại điện này hơn hai chục lần rồi, mỗi một ngõ ngách trong đại điện này hắn đều xem qua. Cuối cùng hắn cũng đưa ra kết luận rằng, nơi này, không thoát ra được.

Chỗ này trừ bỏ ba mươi bốn cây cột đá lớn kia ra cũng chỉ còn mỗi cái ngọc quan, nồng độ linh khí coi như cũng được, nhưng mà hắn lại không có đồ ăn, nếu như cứ bị nhốt ở đây sớm muộn gì cũng bị chết đói.

Địch Cửu bây giờ rất hối hận, hắn nên lấy cái túi trữ vật của Địch Tuyệt lại rồi hãy đá bay y đi. Ai mà ngờ cái sát trận kia lợi hại như vậy, chẳng những nghiền xương của Địch Tuyệt thành bột phấn, cái túi trữ vậ kia cũng biến mất tăm chắc là cũng bị phá hư rồi.

- Tiểu Thụ Căn, ca bị nhốt ở đây rồi, nhóc có cách gì không?

Địch Cửu kêu Thụ Đệ dậy, hắn đoán tiểu thụ nhân cũng không có biện pháp gì tốt hơn, nhưng mà hiện tại hắn cũng chỉ có thể hỏi thử nó thôi.

- Chỗ này là Thiên Cương cung?

Thụ Đệ còn chưa kịp phản kháng vì Địch Cửu không kêu tên nó, đã theo bản năng nói ra ba chữ Thiên Cương cung này.

- Thiên Cương cung là gì?

Địch Cửu hỏi.

Thụ Đệ vội vàng trả lời:

- Đệ đạt được phần lớn ký ức của gã tu sĩ bế quan đã chết kia, Thiên Cương cung hình như rất là ghê gớm, rất nhiều người đều tìm kiếm Thiên Cương cung. Ghê gớm chỗ nào em cũng không rõ, chỉ biết mỗi việc Thiên Cương cung có ba mươi sáu Thiên Cương trụ thật lớn thôi....

Địch Cửu thấy chắc cũng không hỏi thêm được gì khác nữa, Tiểu Thụ Nhân có thể kêu ra ba chữ Thiên Cương cung cũng đã rất tốt rồi:

- Nhóc nhớ không sai, chỗ này thật đúng là có ba mươi sáu cây Thiên Cương trụ, ở bên ngoài còn có hai cây, hai chúng ta bị nhốt ở trong này không ra được. Mấy ngày sau chúng ta có khả năng sẽ bị chết đói.

Thụ Đệ yếu xìu lên tiếng:

- Đại ca, em sẽ không bị đói chết đâu, em chỉ cần hấp thụ linh khí là được rồi.

Giọng nói của Địch Cửu có chút lạnh lẽo:

- Ý của nhóc là sẽ chỉ có một mình ca chết đói thôi đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Đệ Cửu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook