Chương 115: Trở về Chiểu Hải trấn
Ta Là Lão Ngũ
14/07/2018
Chiểu Hải trấn vẫn cứ phồn hoa như cũ, chuyện Thương Lâu Thích Gia bị
cướp trải qua thời gian hai năm cũng từ từ phai mờ trong trí nhớ mọi
người. Nếu không phải bên ngoài Chiểu Hải trấn còn treo giải thưởng truy nã Địch Cửu và Cảnh Kích thì chắc chẳng còn ai nhớ đến chuyện này nữa
rồi.
- Đại ca, đó là.........
Cảnh Kích chưa nói dứt câu đã tự động ngậm miệng lại. Tuy rằng bây giờ đã đeo mặt nạ nhưng bọn họ vẫn còn là người bị Thương Lâu Thích Gia truy nã đó.
Ngược lại, Địch Cửu không để ý chuyện này lắm, nếu như Thương Lâu Thích Gia không truy nã hắn thì hắn mới cảm thấy bọn chúng tài giỏi, xem ra lục lượng của Thương Lâu Thích Gia cũng chỉ có vậy mà thôi.
Chứ nếu như Thương Lâu Thích Gia thực sự lợi hại đã không cần dùng sức lực của người khác để bắt hắn về rồi.
- Bằng hữu, ngươi có biết tên Địch Cửu này là người phương nào không, sao hắn lại được treo thưởng cao như vậy?
Địch Cửu dễ dàng bắt được một tu sĩ Luyện Khí kỳ đi ngang qua hỏi thăm.
Tu sĩ này nhìn lướt qua Địch Cửu, thấy bản thân không nhìn ra được tu vi của đối phương thì lúc này mới ôm quyền nói:
- Nghe nói tên Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa này đều là người của phái Tinh Hà, hai người này năm đó to gan lớn mật dám giết chết Thích Thiệu của Thương Lâu Thích Gia. Ai mà ngờ được gã bị giết đó lại là cháu ruột của một trong mười đại trưởng lão Nguyên Hồn Thích gia, cũng chính là tiền bối Thích Chí Thương, Thích tiền bối đơn phương độc mã đi đến phái Tinh Hà, muốn diệt phái Tinh Hà.....
- Phái Tinh Hà bị diệt môn rồi?
Trong lòng Địch Cửu cũng kinh hãi, hắn cũng có chút tình cảm với phái Tinh Hà. Úc trưởng lão có ơn tri ngộ với hắn, cho phép hắn gia nhập phái Tinh Hà, cũng vì vậy mà hắn mới đạt được Ngân Hà quyết và thực lực mạnh mẽ như bây giờ.
Có thể khẳng định, chỉ cần hắn không chết, tu vi của hắn sẽ ngày một cao hơn, thành tựu mà hắn đạt được cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Luyện Khí tu sĩ kia lắc lắc đầu:
- Vốn là đã muốn diệt môn rồi, cuối cùng không ngờ phái Tinh Hà còn có một trưởng lão Nguyên Hồn, cho nên Thích tiền bối chỉ giết chết người lúc trước dẫn dắt Địch Cửu vào tông môn là Úc Kinh Ngạn gì đó với bốn tu sĩ Kim Đan, lại chặt một tay của tông chủ Hạng Thiên Y mà thôi. Nhưng mà Thích tiền bối đã tuyên bố tương lai sẽ có ngày diệt sạch phái Tinh Hà.
Địch Cửu giống như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu vậy, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ tới Thương Lâu Thích Gia sẽ giận chó đánh mèo như vậy.
- Chuyện này hình như cũng đâu có liên quan gì tới phái Tinh Hà, không lẽ đệ tử nhà nào gây chuyện thì đi giận chó đánh mèo lên tông môn nhà đó?
Địch Cửu chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy cho nên nửa tin nửa ngờ.
Tên tu sĩ kia còn cười hắc hắc:
- Chút này thì tính là gì chứ, Thương Lâu Thích Gia còn san bằng luôn cả Nhung Di thôn luôn kìa, đó là quê quán của tên Cảnh Kích Hoa kia đó.
Trong lòng Địch Cửu dâng lên sát khí dày đặc, xem ra hắn đã nghĩ quá tốt cho thế giới này rồi. Đời này nếu như hắn không diệt tận gốc Thương Lâu Thích Gia chỉ sợ lòng hắn khó mà yên ổn.
Lần đầu tiên hắn tức giận như vậy chính là lúc Tể quốc vương tiêu diệt Địch gia. Còn đây là lần thứ hai, sau khi nghe xong chuyện của phái Tinh Hà và quê nhà của Cảnh Kích, sát khí trong lòng Địch Cửu bắt đầu nổi dậy giống như phong ba bão táp
Sau khi tên Luyện Khí tu sĩ này nói xong cũng không để ý nhiều mà xoay người đi vào Chiểu Hải trấn.
Cả người Cảnh Kích đã run rẩy không ngừng, trong mắt toàn là nước mắt. Cậu đã sống trong Nhung Di thôn từ nhỏ cho tới lớn, tuy rằng trong thôn có rất nhiều người đều khinh thường cậu nhưng ít nhất bọn họ cũng không có ý xấu gì cả. Cậu có thể yên ổn sống tới lớn, còn có thể rời khỏi Nhung Di thôn đi đến tiên môn học tập, toàn bộ đều là do mẹ cậu chịu vô số cực khổ mới đổi lấy được.
Trước khi gặp được Cửu ca thì mẹ cậu chính là người duy nhất thật tâm mà yêu thương cậu.
Địch Cửu kéo Cảnh Kích đi:
- Đi thôi, tạm thời bây giờ không vào Chiểu Hải trấn nữa.
Địch Cửu cũng đã thu lại sát khí trong lòng, nếu như Thương Lâu Thích Gia cho rằng hắn dễ chọc thì mắt bọn chúng đã mù hết rồi.
- Cửu ca.......
Cảnh Kích cố nén lại nước mắt, bây giờ cậu hoàn toàn không biết phải làm gì nữa rồi.
Địch Cửu lạnh lùng nhìn về hướng Chiểu Hải trấn nói:
- Tối nay lại trở về đây. Từ bây giờ, bắt đầu từ Thương Lâu Thích Gia của Chiểu Hải trấn, mỗi cái Thương Lâu Thích Gia đều sẽ là nơi chúng ta lấy tài nguyên tu luyện. Nhớ kĩ, ngươi làm nam nhân, có thể vì căm phẫn mà rơi lệ nhưng nhất định không thể cứ khóc mà không làm gì hết.
Lấy thực lực bây giờ của hắn đi cướp Thương Lâu Thích Gia cũng có thể. Nếu như phái Tinh Hà đã bị tiêu diệt thì đến cả mặt nạ hắn cũng chả cần đeo làm gì. Nhưng mà bây giờ phái Tinh Hà vẫn chưa bị diệt, cho nên hắn và Cảnh Kích không thể để người khác biết bản thân là đệ tử của phái Tinh Hà nữa. Cho dù đối phương có lẽ đã biết được hắn là ai nhưng mà nhất định không thể để cho bọn chúng có được chứng cứ.
Nhưng mà Địch Cửu cũng tự hiểu, cho dù Thương Lâu Thích Gia không nhận ra bọn họ, hoặc là từ nay về sau bọn họ không đ-ng chạm tới Thương Lâu Thích Gia nữa thì đến một lúc nào đó, khi Thương Lâu Thích Gia có đủ thực lực, thì chúng vẫn sẽ tiêu diệt phái Tinh Hà mà thôi. Từ việc đã xảy ra hắn đã nhìn rõ rồi, Thương Lâu Thích Gia không phải thứ gì tốt cả.
........
Sau khi màn đêm buông xuống, Chiểu Hải trấn cũng dần an tĩnh lại. Cho dù Chiểu Hải trấn cũng có xây dựng được trật tự cơ bản, nhưng cứ đến ban đêm, các tu sĩ cũng sẽ trở về khách sạn hoặc động phủ để tu luyện, không đi ra ngoài nữa. Nếu như có chuyện gì ở chỗ này thì cũng chẳng có ai đi quản.
Ngay cả Thương Lâu Thích Gia còn có thể bị người ta cướp nữa kìa, ở đây không ai dám cho rằng mình mạnh hơn Thương Lâu Thích Gia cả.
Ngay lúc hộ trận của Chiểu Hải trấn sắp sửa đóng lại, một người đàn ông tóc bạc đeo một thanh trường thương đi vào Chiểu Hải trấn.
Hai tên hộ vệ đứng canh gác ở cửa ra vào Chiểu Hải trấn cũng không kinh ngạc gì, loại tán tu nhự vậy ở đây không biết có bao nhiêu người. Có rất nhiều tán tu không có được túi trữ vật, vũ khí gì đều đeo trên người.
Người đàn ông tóc bạc kia chính là Địch Cửu dịch dung, hai năm trước lúc hắn cướp Thương Lâu Thích Gia thì Chiểu Hải trấn còn chưa có cái chức nghiệp gác cổng này đâu. Chắc là sau khi hắn quậy Thương Lâu Thích Gia xong thì công tác quản lý của Chiểu Hải trấn cũng được nâng cao lên một bậc rồi.
Mà Thương Lâu Thích Gia bị Địch Cửu cướp sạch năm nào bây giờ vẫn làm ăn phát đạt như cũ.
Ở dưới một trận pháp quang minh to lớn, bốn chữ Thương Lâu Thích Gia có vẻ càng thêm chói mắt. Bởi vì trời đã dần tối nên các khách nhân của Thương Lâu Thích Gia cũng đã lục tục rời khỏi.
Địch Cửu cũng không có vào trong, hắn đi xung quanh một vòng, lặng lẽ bố trí một cái khốn sát trận và một cái bạo liệt trận. Hộ trận của Thương Lâu Thích Gia là một trận pháp cấp ba đỉnh phong, loại cấp bậc này chưa đủ lọt vào mắt Địch Cửu.
Đương nhiên đối với những người khác, thì Thương Lâu Thích Gia hoàn toàn là không cần mấy thứ như hộ trận này nọ.
Phát cho Cảnh Kích một tin tức, lại chuẩn bị thêm một cái thủy tinh cầu dùng để thu hình ảnh xong, Địch Cửu nhấc chân bước vào bên trong Thương Lâu Thích Gia. Hắn còn phải cảm ơn Thương Lâu Thích Gia nữa, nếu như không nhờ đống ngọc giản cướp được lần trước, hắn còn không biết cách xài mấy cái đồ chơi như thủy tinh cầu kia đâu.
- Thương lâu đóng cửa rồi, muốn mua cái gì thì ngày mai đến đi.
Tiểu nhị chỗ này thấy Địch Cửu đi vào nên mới mở miệng ngăn lại.
Địch Cửu thấy toàn bộ khách nhân chỗ này đã rời đi, thần niệm của hắn lại đảo qua nơi này, cảm nhận được ở trên có một tu sĩ Kim Đan trung kỳ và hai tu sĩ Trúc Cơ. Còn mấy tên tiểu nhị này đều là Luyện Khí kỳ, chỉnh thể thực lực này cũng nằm trong tính toán của hắn.
- Ta tìm được bên trong Chiểu Hải Sâm Lâm một cái tinh thạch vô cùng cổ quái, bên trong nó có một loại khí tức viễn cổ vô cùng mênh mông khó có thể chạm đến, muốn đến nơi này để định giá thử xem.
Địch Cửu vừa nói vừa móc ra một viên kim cương màu hồng phấn, lại dùng thần niệm câu thông với hòn đá bên trong thức hải, lấy ra một tia khí tức bỏ vào bên trong viên kim cương này.
- Ngươi tìm được cái gì thì kệ ngươi, muốn cái gì thì ngày mai lại đến.......
Tiểu nhị có chút không kiên nhẫn.
- Từ từ đã.
Đột nhiên một gọng nói từ trên lầu một truyền xuống, sau đó một người đàn ông mặc áo vải thô xuất hiện trước mặt Địch Cửu
- Đưa thứ đó cho ta xem thử.
Người đàn ông mặc áo vải thô này chính là tu sĩ Kim Đan bảo vệ Thương Lâu Thích Gia, Cao Chấn Vĩnh, tu vi của y là Kim Đan tầng sáu, Tu sĩ Kim Đan lúc trước bảo vệ nơi này vốn là Vạn Lăng*, nhưng mà bởi vì không bảo vệ được Thích Thiệu nên đã sớm biến thành cát bụi biến mất khỏi thế giới này rồi.
Tuy rằng bây giờ ngữ khí của Cao Chấn Vĩnh vẫn còn bình tĩnh nhưng nội tâm của y cũng đã kích động như sóng gió nổi lên rồi.
Cao Chấn Vĩnh cũng không phải kẻ ngu ngốc không có kiến thức gì, y rõ ràng cảm nhận được từ trên hòn đá kia có một loại khí tức khó có thể miêu tả bằng lời được, nó giống như khí tức của thiên địa đại đạo vậy. Cho dù thần niệm của y chỉ mới đảo qua một lúc mà thôi nhưng hắn đều cảm nhận được mình đột nhiên lý giải sâu sắc được rất nhiều điều trên con đường tu luyện này.
Y chắc chắn chỉ cần có được hòn đá này vậy có khi y không cần dùng Ngưng Hồn đan cũng có thể bước vào Nguyên Hồn cảnh.
Cái vật này tuyệt đối là chí bảo thiên địa, rất có thể là đồ vật xuất hiện từ thuở mới vừa khai thiên tích địa. Thứ này y cũng chỉ mới nghe được từ mấy truyện ký trong lời đồn mà thôi, không nghĩ tới bây giờ nó lại có thể xuất hiện trước mặt y, muốn y không kích động là không có khả năng rồi.
Địch Cửu cũng không có đưa viên kim cương kia cho Cao Chấn Vĩnh mà ngược lại ôm quyền nói:
- Chưởng quầy, vật này là do ta ngẫu nhiên tìm thấy ở trong Chiểu Hải Sâm Lâm. Vốn là không muốn bán ra, nhưng nếu chưởng quầy có thể cho ta một cái giá hợp lý, ta cũng không ngại bán nó lại cho ngài.
Cao Chấn Vĩnh phất tay một cái, Thương Lâu Thích Gia hoàn toàn đóng cửa, hộ trận cũng đóng lại, sau đó quay qua nói với tên tiểu nhị kia:
- Ngươi đi vào trong đi, lần làm ăn này để ta tiếp.
- Vâng.
Tiểu nhị khom người thi lễ, nhanh chóng lui xuống.
Hậu viện của Thương Lâu Thích Gia rất lớn, mấy tên tiểu nhị này hầu hết đều ở hậu viện cả.
- Ngươi trước tiên đưa cho ta xem thử một chút, sau đó ta mới có thể định giá cho ngươi.
- Mười vạn linh thạch thượng phẩm, ngươi đưa cho ta xong ta sẽ cho ngươi xem.
Địch Cửu không chút do dự nói.
- Hiện tại ta không thể trong thời gian ngắn lấy ra nhiều linh thạch như vậy.....
Địch Cửu không đợi Cao Chấn Vinh nói hết câu đã xoay người bỏ đi.
- Đứng lại.
Cao Chấn Vĩnh cản Địch Cửu lại.
- Làm sao? Đây là muốn ra tay cướp đúng không?
Địch Cửu giơ tay thu trường thương sau lưng vào túi trữ vật.
Trong lòng Cao Chấn Vĩnh cười lạnh, cho dù ngươi thu pháp bảo về để thể hiện thành ý thì thứ này Cao Chấn Vĩnh ta cũng nhất định phải lấy rồi. Chỉ cần lấy được thứ này tới tay, ta sẽ lập tức chạy khỏi Chiểu Hải trấn, chờ tới khi nào đạt đến Nguyên Hồn cảnh thì tính sau.
- Đại ca, đó là.........
Cảnh Kích chưa nói dứt câu đã tự động ngậm miệng lại. Tuy rằng bây giờ đã đeo mặt nạ nhưng bọn họ vẫn còn là người bị Thương Lâu Thích Gia truy nã đó.
Ngược lại, Địch Cửu không để ý chuyện này lắm, nếu như Thương Lâu Thích Gia không truy nã hắn thì hắn mới cảm thấy bọn chúng tài giỏi, xem ra lục lượng của Thương Lâu Thích Gia cũng chỉ có vậy mà thôi.
Chứ nếu như Thương Lâu Thích Gia thực sự lợi hại đã không cần dùng sức lực của người khác để bắt hắn về rồi.
- Bằng hữu, ngươi có biết tên Địch Cửu này là người phương nào không, sao hắn lại được treo thưởng cao như vậy?
Địch Cửu dễ dàng bắt được một tu sĩ Luyện Khí kỳ đi ngang qua hỏi thăm.
Tu sĩ này nhìn lướt qua Địch Cửu, thấy bản thân không nhìn ra được tu vi của đối phương thì lúc này mới ôm quyền nói:
- Nghe nói tên Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa này đều là người của phái Tinh Hà, hai người này năm đó to gan lớn mật dám giết chết Thích Thiệu của Thương Lâu Thích Gia. Ai mà ngờ được gã bị giết đó lại là cháu ruột của một trong mười đại trưởng lão Nguyên Hồn Thích gia, cũng chính là tiền bối Thích Chí Thương, Thích tiền bối đơn phương độc mã đi đến phái Tinh Hà, muốn diệt phái Tinh Hà.....
- Phái Tinh Hà bị diệt môn rồi?
Trong lòng Địch Cửu cũng kinh hãi, hắn cũng có chút tình cảm với phái Tinh Hà. Úc trưởng lão có ơn tri ngộ với hắn, cho phép hắn gia nhập phái Tinh Hà, cũng vì vậy mà hắn mới đạt được Ngân Hà quyết và thực lực mạnh mẽ như bây giờ.
Có thể khẳng định, chỉ cần hắn không chết, tu vi của hắn sẽ ngày một cao hơn, thành tựu mà hắn đạt được cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Luyện Khí tu sĩ kia lắc lắc đầu:
- Vốn là đã muốn diệt môn rồi, cuối cùng không ngờ phái Tinh Hà còn có một trưởng lão Nguyên Hồn, cho nên Thích tiền bối chỉ giết chết người lúc trước dẫn dắt Địch Cửu vào tông môn là Úc Kinh Ngạn gì đó với bốn tu sĩ Kim Đan, lại chặt một tay của tông chủ Hạng Thiên Y mà thôi. Nhưng mà Thích tiền bối đã tuyên bố tương lai sẽ có ngày diệt sạch phái Tinh Hà.
Địch Cửu giống như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu vậy, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ tới Thương Lâu Thích Gia sẽ giận chó đánh mèo như vậy.
- Chuyện này hình như cũng đâu có liên quan gì tới phái Tinh Hà, không lẽ đệ tử nhà nào gây chuyện thì đi giận chó đánh mèo lên tông môn nhà đó?
Địch Cửu chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy cho nên nửa tin nửa ngờ.
Tên tu sĩ kia còn cười hắc hắc:
- Chút này thì tính là gì chứ, Thương Lâu Thích Gia còn san bằng luôn cả Nhung Di thôn luôn kìa, đó là quê quán của tên Cảnh Kích Hoa kia đó.
Trong lòng Địch Cửu dâng lên sát khí dày đặc, xem ra hắn đã nghĩ quá tốt cho thế giới này rồi. Đời này nếu như hắn không diệt tận gốc Thương Lâu Thích Gia chỉ sợ lòng hắn khó mà yên ổn.
Lần đầu tiên hắn tức giận như vậy chính là lúc Tể quốc vương tiêu diệt Địch gia. Còn đây là lần thứ hai, sau khi nghe xong chuyện của phái Tinh Hà và quê nhà của Cảnh Kích, sát khí trong lòng Địch Cửu bắt đầu nổi dậy giống như phong ba bão táp
Sau khi tên Luyện Khí tu sĩ này nói xong cũng không để ý nhiều mà xoay người đi vào Chiểu Hải trấn.
Cả người Cảnh Kích đã run rẩy không ngừng, trong mắt toàn là nước mắt. Cậu đã sống trong Nhung Di thôn từ nhỏ cho tới lớn, tuy rằng trong thôn có rất nhiều người đều khinh thường cậu nhưng ít nhất bọn họ cũng không có ý xấu gì cả. Cậu có thể yên ổn sống tới lớn, còn có thể rời khỏi Nhung Di thôn đi đến tiên môn học tập, toàn bộ đều là do mẹ cậu chịu vô số cực khổ mới đổi lấy được.
Trước khi gặp được Cửu ca thì mẹ cậu chính là người duy nhất thật tâm mà yêu thương cậu.
Địch Cửu kéo Cảnh Kích đi:
- Đi thôi, tạm thời bây giờ không vào Chiểu Hải trấn nữa.
Địch Cửu cũng đã thu lại sát khí trong lòng, nếu như Thương Lâu Thích Gia cho rằng hắn dễ chọc thì mắt bọn chúng đã mù hết rồi.
- Cửu ca.......
Cảnh Kích cố nén lại nước mắt, bây giờ cậu hoàn toàn không biết phải làm gì nữa rồi.
Địch Cửu lạnh lùng nhìn về hướng Chiểu Hải trấn nói:
- Tối nay lại trở về đây. Từ bây giờ, bắt đầu từ Thương Lâu Thích Gia của Chiểu Hải trấn, mỗi cái Thương Lâu Thích Gia đều sẽ là nơi chúng ta lấy tài nguyên tu luyện. Nhớ kĩ, ngươi làm nam nhân, có thể vì căm phẫn mà rơi lệ nhưng nhất định không thể cứ khóc mà không làm gì hết.
Lấy thực lực bây giờ của hắn đi cướp Thương Lâu Thích Gia cũng có thể. Nếu như phái Tinh Hà đã bị tiêu diệt thì đến cả mặt nạ hắn cũng chả cần đeo làm gì. Nhưng mà bây giờ phái Tinh Hà vẫn chưa bị diệt, cho nên hắn và Cảnh Kích không thể để người khác biết bản thân là đệ tử của phái Tinh Hà nữa. Cho dù đối phương có lẽ đã biết được hắn là ai nhưng mà nhất định không thể để cho bọn chúng có được chứng cứ.
Nhưng mà Địch Cửu cũng tự hiểu, cho dù Thương Lâu Thích Gia không nhận ra bọn họ, hoặc là từ nay về sau bọn họ không đ-ng chạm tới Thương Lâu Thích Gia nữa thì đến một lúc nào đó, khi Thương Lâu Thích Gia có đủ thực lực, thì chúng vẫn sẽ tiêu diệt phái Tinh Hà mà thôi. Từ việc đã xảy ra hắn đã nhìn rõ rồi, Thương Lâu Thích Gia không phải thứ gì tốt cả.
........
Sau khi màn đêm buông xuống, Chiểu Hải trấn cũng dần an tĩnh lại. Cho dù Chiểu Hải trấn cũng có xây dựng được trật tự cơ bản, nhưng cứ đến ban đêm, các tu sĩ cũng sẽ trở về khách sạn hoặc động phủ để tu luyện, không đi ra ngoài nữa. Nếu như có chuyện gì ở chỗ này thì cũng chẳng có ai đi quản.
Ngay cả Thương Lâu Thích Gia còn có thể bị người ta cướp nữa kìa, ở đây không ai dám cho rằng mình mạnh hơn Thương Lâu Thích Gia cả.
Ngay lúc hộ trận của Chiểu Hải trấn sắp sửa đóng lại, một người đàn ông tóc bạc đeo một thanh trường thương đi vào Chiểu Hải trấn.
Hai tên hộ vệ đứng canh gác ở cửa ra vào Chiểu Hải trấn cũng không kinh ngạc gì, loại tán tu nhự vậy ở đây không biết có bao nhiêu người. Có rất nhiều tán tu không có được túi trữ vật, vũ khí gì đều đeo trên người.
Người đàn ông tóc bạc kia chính là Địch Cửu dịch dung, hai năm trước lúc hắn cướp Thương Lâu Thích Gia thì Chiểu Hải trấn còn chưa có cái chức nghiệp gác cổng này đâu. Chắc là sau khi hắn quậy Thương Lâu Thích Gia xong thì công tác quản lý của Chiểu Hải trấn cũng được nâng cao lên một bậc rồi.
Mà Thương Lâu Thích Gia bị Địch Cửu cướp sạch năm nào bây giờ vẫn làm ăn phát đạt như cũ.
Ở dưới một trận pháp quang minh to lớn, bốn chữ Thương Lâu Thích Gia có vẻ càng thêm chói mắt. Bởi vì trời đã dần tối nên các khách nhân của Thương Lâu Thích Gia cũng đã lục tục rời khỏi.
Địch Cửu cũng không có vào trong, hắn đi xung quanh một vòng, lặng lẽ bố trí một cái khốn sát trận và một cái bạo liệt trận. Hộ trận của Thương Lâu Thích Gia là một trận pháp cấp ba đỉnh phong, loại cấp bậc này chưa đủ lọt vào mắt Địch Cửu.
Đương nhiên đối với những người khác, thì Thương Lâu Thích Gia hoàn toàn là không cần mấy thứ như hộ trận này nọ.
Phát cho Cảnh Kích một tin tức, lại chuẩn bị thêm một cái thủy tinh cầu dùng để thu hình ảnh xong, Địch Cửu nhấc chân bước vào bên trong Thương Lâu Thích Gia. Hắn còn phải cảm ơn Thương Lâu Thích Gia nữa, nếu như không nhờ đống ngọc giản cướp được lần trước, hắn còn không biết cách xài mấy cái đồ chơi như thủy tinh cầu kia đâu.
- Thương lâu đóng cửa rồi, muốn mua cái gì thì ngày mai đến đi.
Tiểu nhị chỗ này thấy Địch Cửu đi vào nên mới mở miệng ngăn lại.
Địch Cửu thấy toàn bộ khách nhân chỗ này đã rời đi, thần niệm của hắn lại đảo qua nơi này, cảm nhận được ở trên có một tu sĩ Kim Đan trung kỳ và hai tu sĩ Trúc Cơ. Còn mấy tên tiểu nhị này đều là Luyện Khí kỳ, chỉnh thể thực lực này cũng nằm trong tính toán của hắn.
- Ta tìm được bên trong Chiểu Hải Sâm Lâm một cái tinh thạch vô cùng cổ quái, bên trong nó có một loại khí tức viễn cổ vô cùng mênh mông khó có thể chạm đến, muốn đến nơi này để định giá thử xem.
Địch Cửu vừa nói vừa móc ra một viên kim cương màu hồng phấn, lại dùng thần niệm câu thông với hòn đá bên trong thức hải, lấy ra một tia khí tức bỏ vào bên trong viên kim cương này.
- Ngươi tìm được cái gì thì kệ ngươi, muốn cái gì thì ngày mai lại đến.......
Tiểu nhị có chút không kiên nhẫn.
- Từ từ đã.
Đột nhiên một gọng nói từ trên lầu một truyền xuống, sau đó một người đàn ông mặc áo vải thô xuất hiện trước mặt Địch Cửu
- Đưa thứ đó cho ta xem thử.
Người đàn ông mặc áo vải thô này chính là tu sĩ Kim Đan bảo vệ Thương Lâu Thích Gia, Cao Chấn Vĩnh, tu vi của y là Kim Đan tầng sáu, Tu sĩ Kim Đan lúc trước bảo vệ nơi này vốn là Vạn Lăng*, nhưng mà bởi vì không bảo vệ được Thích Thiệu nên đã sớm biến thành cát bụi biến mất khỏi thế giới này rồi.
Tuy rằng bây giờ ngữ khí của Cao Chấn Vĩnh vẫn còn bình tĩnh nhưng nội tâm của y cũng đã kích động như sóng gió nổi lên rồi.
Cao Chấn Vĩnh cũng không phải kẻ ngu ngốc không có kiến thức gì, y rõ ràng cảm nhận được từ trên hòn đá kia có một loại khí tức khó có thể miêu tả bằng lời được, nó giống như khí tức của thiên địa đại đạo vậy. Cho dù thần niệm của y chỉ mới đảo qua một lúc mà thôi nhưng hắn đều cảm nhận được mình đột nhiên lý giải sâu sắc được rất nhiều điều trên con đường tu luyện này.
Y chắc chắn chỉ cần có được hòn đá này vậy có khi y không cần dùng Ngưng Hồn đan cũng có thể bước vào Nguyên Hồn cảnh.
Cái vật này tuyệt đối là chí bảo thiên địa, rất có thể là đồ vật xuất hiện từ thuở mới vừa khai thiên tích địa. Thứ này y cũng chỉ mới nghe được từ mấy truyện ký trong lời đồn mà thôi, không nghĩ tới bây giờ nó lại có thể xuất hiện trước mặt y, muốn y không kích động là không có khả năng rồi.
Địch Cửu cũng không có đưa viên kim cương kia cho Cao Chấn Vĩnh mà ngược lại ôm quyền nói:
- Chưởng quầy, vật này là do ta ngẫu nhiên tìm thấy ở trong Chiểu Hải Sâm Lâm. Vốn là không muốn bán ra, nhưng nếu chưởng quầy có thể cho ta một cái giá hợp lý, ta cũng không ngại bán nó lại cho ngài.
Cao Chấn Vĩnh phất tay một cái, Thương Lâu Thích Gia hoàn toàn đóng cửa, hộ trận cũng đóng lại, sau đó quay qua nói với tên tiểu nhị kia:
- Ngươi đi vào trong đi, lần làm ăn này để ta tiếp.
- Vâng.
Tiểu nhị khom người thi lễ, nhanh chóng lui xuống.
Hậu viện của Thương Lâu Thích Gia rất lớn, mấy tên tiểu nhị này hầu hết đều ở hậu viện cả.
- Ngươi trước tiên đưa cho ta xem thử một chút, sau đó ta mới có thể định giá cho ngươi.
- Mười vạn linh thạch thượng phẩm, ngươi đưa cho ta xong ta sẽ cho ngươi xem.
Địch Cửu không chút do dự nói.
- Hiện tại ta không thể trong thời gian ngắn lấy ra nhiều linh thạch như vậy.....
Địch Cửu không đợi Cao Chấn Vinh nói hết câu đã xoay người bỏ đi.
- Đứng lại.
Cao Chấn Vĩnh cản Địch Cửu lại.
- Làm sao? Đây là muốn ra tay cướp đúng không?
Địch Cửu giơ tay thu trường thương sau lưng vào túi trữ vật.
Trong lòng Cao Chấn Vĩnh cười lạnh, cho dù ngươi thu pháp bảo về để thể hiện thành ý thì thứ này Cao Chấn Vĩnh ta cũng nhất định phải lấy rồi. Chỉ cần lấy được thứ này tới tay, ta sẽ lập tức chạy khỏi Chiểu Hải trấn, chờ tới khi nào đạt đến Nguyên Hồn cảnh thì tính sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.