Chương 171: Hết thảy là vì sữa
Lililicat
14/10/2020
Lão hổ sửng sốt một lúc lâu, mới bĩu môi nói: “Làm sao có thể, Khanh Ngũ là rồng đực.”
“Vậy đứa nhỏ này vì sao giống Thục Quân như thế?” Khanh cha truy vấn.
“A… Phụ thân, thì ra cha cũng biết bí mật của Ngũ Ca!” Thập Tam giật mình, “Kỳ thật, đứa bé này chính là Ngũ Ca, là Hổ đại ca lỡ tay dùng phép thuật biến Ngũ Ca nhỏ lại.” Thập Tam chỉ có thể lý giải như vậy, kỳ thật đứa bé này là nguyên hình của Khanh Ngũ từ rồng hóa thành người.
“Ý nói đứa bé này chính là Bảo Bảo ngoan nhà ta sao?” Thương cha hai mắt tỏa ánh sáng.
Hắn bước lên trước vươn tay đoạt lấy long bánh bao, ôm ở trong tay thưởng thức, tà ác nói: “Các ngươi lui ra đi, Cho ta mượn Bánh Bao chơi vài ngày.”
“A a a! Phụ thân! Không thể a! Ngũ Ca hắn tỉnh lại là nguy đó!” Thập Tam kinh hoảng.
Nhớ đến bộ dáng khi rồng đuôi to giận dữ, Thập Tam cảm thấy lòng đầy sợ hãi. Hắn vội vàng ra hiệu nhìn về phía lão hổ, có điều lão hổ căn bản không thể hiểu được hàm ý của hắn, ngược lại nói: “Tốt lắm, một lát nếu thằn lằn tỉnh lại, các ngươi nhớ trấn an hắn.” Dứt lời thế nhưng thẳng bước đi.
Thập Tam sợ tới mức giơ chân, nhìn nhìn lão hổ, lại nhìn sang phụ thân đành chịu: “Vậy, con cũng cáo lui! Phụ thân, con đi nghen.”
“Đi đi, đi đi.” Khanh cha nhàn nhã uống trà, kì thực ánh mắt cũng phiêu tới chỗ long bánh bao đằng kia.
Đợi tất cả mọi người đi hết, Thương cha ôm bánh bao, phát ra tiếng cười to phi thường ác liệt.
“Bánh Ú, ngươi xem ngươi xem, Bảo Bảo ngoan đáng yêu lắm nè! Ha ha ha! Thiệt thú vị!” Thương cha thân mật ôm bánh bao cọ cọ. Vì thế hai cha bắt đầu giày vò bạn bánh bao. Nhưng không đợi bọn họ chơi đùa nghiện, long bánh bao đánh ngáp một cái, dần dần tỉnh dậy.
“Bảo Bảo Bảo Bảo ” Thương cha véo khuôn mặt phấn nộn của long bánh bao, chỉ thấy bánh bao khẽ mở cặp mắt đen láy, ngây thơ nhìn bọn họ.
“Cha thân?” Long bánh bao dùng giọng điệu non nớt kêu một tiếng.
“Bảo Bảo ngoan ” Thương cha không để ý hình tượng dùng ngón tay đùa cái cần cổ bánh bao nhỏ.
“Vì sao con lại ở chỗ này?” Bánh bao hoang mang quét mắt nhìn bốn phía, rốt cục, hắn phát hiện sự thật không mấy sáng sủa của mình.
Nhất thời, đầu long bánh bao nổi đầy gân xanh: “Xảy ra chuyện gì?!!” Lại nói cái quần yếm kia là sao?
“Sữa mới mang tới, còn nóng.” Khanh cha thình lình lấy cái bình sữa đem tới, trong Khanh gia bảo đặc biệt có chỗ chuyên nuôi trâu dê, ngày thường là nguồn cung ứng sữa cho nhóm thiếu gia thái thái. Vừa rồi Khanh cha không nói một tiếng lặng lẽ gọi người mang tới phần sữa tươi nóng, không biết trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
“Cha thân, thời gian không còn sớm, đã làm phiền hai người nhiều con xin phép về trong viện trước đã.” Bánh bao = = hắn biết nhất định mọi chuyện đều là do lão hổ giở trò quỷ! Còn có tên kỳ lân khốn kiếp đó! Thế nhưng dám hạ ám chiêu với mình!
“Bảo Bảo ngoan, ngươi ở đây một đêm đi.” Thương cha hai mắt tỏa sáng, làm bạn bánh bao rùng mình một cái.
“Không cần, đa tạ ý tốt của cha thân.” Bạn nhỏ long bánh bao vươn đôi tay nhỏ bé ra vỗ vỗ, kêu lên: “Tiểu Thất.”
Tiểu Thất thật sự ở trước cửa đáp lời: “Có.”
Hai cha mặt đầy sọc đen, chẳng qua chỉ là một đứa con nít cái loại khí thế cao cao tại thượng của chủ tử đến tột cùng là từ chỗ nào tới chứ! Cái cảm giác ngược đời này cũng đày đặc quá đi!
“Cha thân, con xin cáo lui.” Long bánh bao rất có lễ phép hành lễ với hai cha, “Tiểu Thất, mang ta trở về.”
Tiểu Thất đẩy cửa vào, thi lễ với hai người sau đó đem áo choàng bao lấy long bánh bao, ôm vào trong ngực đi ra cửa.
Ôm bạn bánh bao nho nhỏ, cuối cùng Tiểu Thất cũng cảm thấy an tâm trở lại. Nhóc bánh bao này cũng thật là, chính mình chỉ mới ra ngoài có nửa ngày đã gây ra chuyện lớn khiến gà bay chó sủa như vậy, thật không thể làm cho người ta bớt lo được mà.
Bánh bao lại nằm ở trong ngực của hắn, õn ẽn nói: “Tiểu Thất, ta buồn ngủ quá ”
“Thì ngủ đi.” Ngữ khí của Tiểu Thất không tốt. Bạn bánh bao ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái nhìn Tiểu Thất, tim Tiểu Thất đập thình thịch —— rồng đuôi to đáng yêu quá đi mất!! Rõ ràng là một nam nhân trưởng thành còn giả bộ đáng yêu a a a! Mình sắp bị công phá rồi a a a!
Long bánh bao thông minh cỡ nào, nghe trong giọng nói của Tiểu Thất xen lẫn vị chua không được tự nhiên, hắn xoay xoay con ngươi, đại khái đã hiểu sơ qua chuyện gì đã xảy ra rồi, vì thế nói: “Tiểu Thất, là lão hổ trêu cợt ta, ngươi đừng có hiểu lầm.”
Tiểu Thất lập tức bĩu miệng nói: “Hiểu lầm? Hừ, hành động ái muội của hai người cũng không phải ngày một ngày hai, ta hiểu lầm cũng không phải một lần hai lần.”
“Trước mang ta về nhà, chúng ta từ từ nói chuyện.” Bạn long bánh bao dùng giọng điệu nghiêm trang chững chạc hẳn lên. Bộ dáng nghiêm túc của con rồng kia khiến cho Tiểu Thất thiếu chút nữa không nín được cười —— oa nha nha!
Trăm triệu lần cũng không thể ngờ vào thời điểm mấu chốt này mình lại bị công phá! Lần này nhất định phải làm cho cái con rồng đuôi to vô pháp vô thiên này phải kinh ngạc!
Đem bạn rồng ôm trở về sân nhà mình, phép thuật của bánh bao chưa được thuần thục ở trên giường đạp nước nửa ngày. Cuối cùng cũng biến về Khanh Thục Quân ngọc thụ lâm phong. Có điều lúc nãy bị Thập Tam ôm tới ôm lui, mặt mũi mất hết làm cho nội tâm của hắn cực kỳ xấu hổ.
Tiểu Thất hàng này không biết có phải là bị Đại Bảo xúi giục hay không, lại cự nự với mình. Tất cả mọi chuyện đều là do cái con hổ vô liêm sỉ kia gây ra!
Khanh Ngũ áp chế lửa giận trong lòng, quyết định trước hết dỗ Tiểu Thất xong rồi tính tiếp.
“Đây là ngươi viết?” Khanh Ngũ chộp lấy phong thư từ biệt của Tiểu Thất, ngồi ở bên cạnh bàn đỡ trán xem qua. Dược tính mê hương Kỳ lân dùng cho hắn cũng không phải mạnh bình thường khiến hắn tới bây giờ vẫn còn cảm thấy mí mắt sắp không mở ra được. Mê hương kia muốn đánh cho hắn mê man ba ngày, nhưng hắn nửa ngày đã tỉnh, có điều tinh thần không tỉnh táo.
“Hừ.” Tiểu Thất chắp tay sau đít đứng ở một bên hừ lạnh.
“Tiểu tử nhà ngươi…” Khanh Ngũ thở dài, “Ta không duyệt, ngươi xé nó đi rồi về phòng ngủ đi, ngày mai lại nói.”
“Dù sao Ngũ thiếu cũng có lão hổ cho nên không cần Tiểu Thất, Tiểu Thất ở lại bên cạnh Ngũ thiếu cũng là tự làm mất mặt.” Tiểu Thất chua chát nói.
“Ai nói ta không cần ngươi?” Khanh Ngũ híp mắt nhìn hắn. Tiểu Thất nhìn vẻ mặt chưa tỉnh ngủ của hắn, lời chua ngoa đến bên miệng cũng không thể nói ra.
“Hừ, đợi ngươi tỉnh ngủ rồi nói.” Tiểu Thất vươn tay đỡ lấy Khanh Ngũ lắc qua lắc lại, dìu hắn đến bên giường.
Vì thế đêm nay, Tiểu Thất bị rồng đuôi to ôm chặt gỡ không ra, ngược lại bạn rồng đuôi to lại bình yên đi vào giấc ngủ.
Tính sổ sau vậy.
Khanh Ngũ ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng, trong tay cầm thước cây, trước mặt bày cái đệm cói, Thập Tam bị dọa quỳ gối trên đệm.
“Thập Tam, ngươi biết sai chưa?” Khanh Ngũ mặt âm trầm, vuốt phẳng cây thước nắm trong tay, Thập Tam nghĩ cái thước đen nhánh kia sắp sửa hạ xuống mông mình, nhịn không được rùng mình một cái.
“Ngũ Ca, ta biết sai rồi!” Thập Tam vội vàng cúi đầu, hắn nhìn trộm bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy cái đầu xù của lão hổ từ cửa sổ ngó nghiêng vào trong.
“Hổ Tuyết Điện, chuyện này chính là chuyện nhà của ta, không có quan hệ gì với ngươi, ngươi chớ có rình mò.” Ngữ khí của Khanh Ngũ cực kỳ không tốt, không hề giống lúc xưng hô lão hổ là hổ thần khiến lão hổ có cảm giác không ổn. Xem ra lần này thằn lằn bị chọc giận rồi.
“Ta không phải tên là Hổ Tuyết Điện…” Lão hổ phẫn nộ trốn mất.
“Hổ đại ca ngươi rất không có nghĩa khí …” Thập Tam TAT
“Ngươi đã bái ta làm thầy, đồ đệ không tốt phận là sư phụ tự nhiên có quyền dạy dỗ. Thập Tam, hôm nay ta sẽ phạt ngươi đem môn quy chép một trăm lần, nếu không xong thì không được ăn cơm.” Cây thước trong tay Khanh Ngũ cuối cùng vẫn là dùng để bài trí.
Thập Tam ủ rũ đi chép phạt. Khanh Ngũ đỡ quải trượng đứng lên, được Tiểu Thất dìu ra khỏi phòng, vừa thấy Đại lão hổ chỉ có tật giật mình suýt đạp phải cái đuôi ngồi ở đình viện nhìn lén về phía bên này.
“Ta có khả năng sẽ yêu cái hàng ngu ngốc thế sao?” Khanh Ngũ không phục hỏi Tiểu Thất, nhịn không được búng trán Tiểu Thất một cái, “Ngươi cũng không chịu ở yên làm cho ta thêm phiền.”
“Hừ. Đại Bảo nói thế này mới cho ngươi biết được tầm quan trọng của ta.” Tiểu Thất vội vã bán đứng Đại Bảo.
“Đại Bảo nói gì ngươi cũng tin?” Khanh Ngũ chán nản, “Không phải ngươi phá hủy chuyện tốt gì của Đại Bảo chứ, hắn mới nói vậy với ngươi.”
“Lúc ta… đi tìm hắn, hắn đang ân ân.” Tiểu Thất nói.
“Hắn đang đi ngoài à?”
“Không, hắn đang cùng Đại Ngư ân ân a a.”
“… …” Khanh Ngũ = = “Được rồi, chuyện này ta không truy cứu các ngươi. Đồ ta bảo ngươi chuẩn bị, ngươi làm xong chưa? Mang thứ kia tới đây.”
“Được rồi.” Tiểu Thất dìu Khanh Ngũ đến bàn đá mới rời đi.
Khanh Ngũ ngồi dưới bóng cây đối diện với lão hổ, ánh mắt lạnh như băng, khiến lão hổ có tật giật mình không dám đối diện với hắn, dùng móng vuốt bự bự che mặt, giả bộ không có việc gì liếm móng vuốt.
“Hổ Tuyết Điện, ta với ngươi đến tột cùng có mối thù thâm sâu gì không, sao ngươi lại hại ta ác như vậy?! Người ta nói thiên hạ mãnh hổ là độc nhất, quả nhiên một chút cũng không sai.” Ngữ khí Khanh Ngũ oán độc làm sắc mặt lão hổ đỏ lên, muốn tranh luận với hắn nhưng cuối cùng chỉ hóa thành tiếng ô ô.
“Hừ, Khanh Ngũ ta cũng không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi nhưng cũng không phải là người yếu đuối mặc người bắt nạt. Hổ Tuyết Điện, hôm nay ta phải để cho ngươi hiểu rõ, Khanh Ngũ không phải không có phương pháp khắc chế ngươi.”
Lúc này Tiểu Thất cầm một đống sổ sách qua đây, lão hổ vừa thấy liền dựng hết lông mao.
Những sổ sách ghi lại việc mình ăn chặt phần sữa nai sao nằm ở trong tay Khanh Ngũ chứ!! Rõ ràng mình đã giấu rất kỹ rồi mà!!
Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi tự cho là việc mình làm thần không biết quỷ không hay, kỳ thật ta không thèm tính toán với ngươi thôi. Chút sữa đó còn giấu ghiếm uống riêng, ngươi quả nhiên là một con cọp con. Hừ, mấy sổ sách này ta đã sớm sai người chép lại một bản, cho dù ngươi có tiêu hủy cũng vô dụng.
Chậc chậc, nhìn xem số sữa ngươi nuốt riêng cũng trên dưới gần trăm cân đi? Cho dù kỳ lân thiên vị ngươi nhưng nếu ta đem số sổ sách này đưa cho hắn thì sẽ là những chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực!”
“Ô ô! Đừng cho hắn biết!” Hổ con vẫn rất sợ kỳ lân. Móng vuốt bự khẩn trương đến độ duỗi ra rụt lại.
“Nếu không muốn ta đưa cho kỳ lân xem thì đừng có làm phiền ta nữa! Về sau không được tùy tiện chụp đầu của ta! Không được lật tẩy ta trước mặt người khác!” Khanh Ngũ nhân cơ hội áp chế.
Tiểu Thất = =
Các ngươi y như mấy đứa nhóc con!! Còn không phải vì mấy chuyện xấu đó hay sao!
Nhìn thấy lão hổ rốt cục cũng chịu thua, Khanh Ngũ mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Thất, mấy ngày nữa sẽ có bảy đại bang hội Giang Bắc đến Khanh gia bảo thảo luận công việc trong võ lâm, ta muốn chuẩn bị một chút.”
Cuối cùng ngươi cũng nhớ tới công việc võ lâm rồi sao? Tiểu Thất ngắm hắn, “Ngũ thiếu, ta trộm từ trong phòng lão hổ được mấy bình sữa hắn giấu, ngươi có muốn uống hay không?”
“Vậy đứa nhỏ này vì sao giống Thục Quân như thế?” Khanh cha truy vấn.
“A… Phụ thân, thì ra cha cũng biết bí mật của Ngũ Ca!” Thập Tam giật mình, “Kỳ thật, đứa bé này chính là Ngũ Ca, là Hổ đại ca lỡ tay dùng phép thuật biến Ngũ Ca nhỏ lại.” Thập Tam chỉ có thể lý giải như vậy, kỳ thật đứa bé này là nguyên hình của Khanh Ngũ từ rồng hóa thành người.
“Ý nói đứa bé này chính là Bảo Bảo ngoan nhà ta sao?” Thương cha hai mắt tỏa ánh sáng.
Hắn bước lên trước vươn tay đoạt lấy long bánh bao, ôm ở trong tay thưởng thức, tà ác nói: “Các ngươi lui ra đi, Cho ta mượn Bánh Bao chơi vài ngày.”
“A a a! Phụ thân! Không thể a! Ngũ Ca hắn tỉnh lại là nguy đó!” Thập Tam kinh hoảng.
Nhớ đến bộ dáng khi rồng đuôi to giận dữ, Thập Tam cảm thấy lòng đầy sợ hãi. Hắn vội vàng ra hiệu nhìn về phía lão hổ, có điều lão hổ căn bản không thể hiểu được hàm ý của hắn, ngược lại nói: “Tốt lắm, một lát nếu thằn lằn tỉnh lại, các ngươi nhớ trấn an hắn.” Dứt lời thế nhưng thẳng bước đi.
Thập Tam sợ tới mức giơ chân, nhìn nhìn lão hổ, lại nhìn sang phụ thân đành chịu: “Vậy, con cũng cáo lui! Phụ thân, con đi nghen.”
“Đi đi, đi đi.” Khanh cha nhàn nhã uống trà, kì thực ánh mắt cũng phiêu tới chỗ long bánh bao đằng kia.
Đợi tất cả mọi người đi hết, Thương cha ôm bánh bao, phát ra tiếng cười to phi thường ác liệt.
“Bánh Ú, ngươi xem ngươi xem, Bảo Bảo ngoan đáng yêu lắm nè! Ha ha ha! Thiệt thú vị!” Thương cha thân mật ôm bánh bao cọ cọ. Vì thế hai cha bắt đầu giày vò bạn bánh bao. Nhưng không đợi bọn họ chơi đùa nghiện, long bánh bao đánh ngáp một cái, dần dần tỉnh dậy.
“Bảo Bảo Bảo Bảo ” Thương cha véo khuôn mặt phấn nộn của long bánh bao, chỉ thấy bánh bao khẽ mở cặp mắt đen láy, ngây thơ nhìn bọn họ.
“Cha thân?” Long bánh bao dùng giọng điệu non nớt kêu một tiếng.
“Bảo Bảo ngoan ” Thương cha không để ý hình tượng dùng ngón tay đùa cái cần cổ bánh bao nhỏ.
“Vì sao con lại ở chỗ này?” Bánh bao hoang mang quét mắt nhìn bốn phía, rốt cục, hắn phát hiện sự thật không mấy sáng sủa của mình.
Nhất thời, đầu long bánh bao nổi đầy gân xanh: “Xảy ra chuyện gì?!!” Lại nói cái quần yếm kia là sao?
“Sữa mới mang tới, còn nóng.” Khanh cha thình lình lấy cái bình sữa đem tới, trong Khanh gia bảo đặc biệt có chỗ chuyên nuôi trâu dê, ngày thường là nguồn cung ứng sữa cho nhóm thiếu gia thái thái. Vừa rồi Khanh cha không nói một tiếng lặng lẽ gọi người mang tới phần sữa tươi nóng, không biết trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
“Cha thân, thời gian không còn sớm, đã làm phiền hai người nhiều con xin phép về trong viện trước đã.” Bánh bao = = hắn biết nhất định mọi chuyện đều là do lão hổ giở trò quỷ! Còn có tên kỳ lân khốn kiếp đó! Thế nhưng dám hạ ám chiêu với mình!
“Bảo Bảo ngoan, ngươi ở đây một đêm đi.” Thương cha hai mắt tỏa sáng, làm bạn bánh bao rùng mình một cái.
“Không cần, đa tạ ý tốt của cha thân.” Bạn nhỏ long bánh bao vươn đôi tay nhỏ bé ra vỗ vỗ, kêu lên: “Tiểu Thất.”
Tiểu Thất thật sự ở trước cửa đáp lời: “Có.”
Hai cha mặt đầy sọc đen, chẳng qua chỉ là một đứa con nít cái loại khí thế cao cao tại thượng của chủ tử đến tột cùng là từ chỗ nào tới chứ! Cái cảm giác ngược đời này cũng đày đặc quá đi!
“Cha thân, con xin cáo lui.” Long bánh bao rất có lễ phép hành lễ với hai cha, “Tiểu Thất, mang ta trở về.”
Tiểu Thất đẩy cửa vào, thi lễ với hai người sau đó đem áo choàng bao lấy long bánh bao, ôm vào trong ngực đi ra cửa.
Ôm bạn bánh bao nho nhỏ, cuối cùng Tiểu Thất cũng cảm thấy an tâm trở lại. Nhóc bánh bao này cũng thật là, chính mình chỉ mới ra ngoài có nửa ngày đã gây ra chuyện lớn khiến gà bay chó sủa như vậy, thật không thể làm cho người ta bớt lo được mà.
Bánh bao lại nằm ở trong ngực của hắn, õn ẽn nói: “Tiểu Thất, ta buồn ngủ quá ”
“Thì ngủ đi.” Ngữ khí của Tiểu Thất không tốt. Bạn bánh bao ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái nhìn Tiểu Thất, tim Tiểu Thất đập thình thịch —— rồng đuôi to đáng yêu quá đi mất!! Rõ ràng là một nam nhân trưởng thành còn giả bộ đáng yêu a a a! Mình sắp bị công phá rồi a a a!
Long bánh bao thông minh cỡ nào, nghe trong giọng nói của Tiểu Thất xen lẫn vị chua không được tự nhiên, hắn xoay xoay con ngươi, đại khái đã hiểu sơ qua chuyện gì đã xảy ra rồi, vì thế nói: “Tiểu Thất, là lão hổ trêu cợt ta, ngươi đừng có hiểu lầm.”
Tiểu Thất lập tức bĩu miệng nói: “Hiểu lầm? Hừ, hành động ái muội của hai người cũng không phải ngày một ngày hai, ta hiểu lầm cũng không phải một lần hai lần.”
“Trước mang ta về nhà, chúng ta từ từ nói chuyện.” Bạn long bánh bao dùng giọng điệu nghiêm trang chững chạc hẳn lên. Bộ dáng nghiêm túc của con rồng kia khiến cho Tiểu Thất thiếu chút nữa không nín được cười —— oa nha nha!
Trăm triệu lần cũng không thể ngờ vào thời điểm mấu chốt này mình lại bị công phá! Lần này nhất định phải làm cho cái con rồng đuôi to vô pháp vô thiên này phải kinh ngạc!
Đem bạn rồng ôm trở về sân nhà mình, phép thuật của bánh bao chưa được thuần thục ở trên giường đạp nước nửa ngày. Cuối cùng cũng biến về Khanh Thục Quân ngọc thụ lâm phong. Có điều lúc nãy bị Thập Tam ôm tới ôm lui, mặt mũi mất hết làm cho nội tâm của hắn cực kỳ xấu hổ.
Tiểu Thất hàng này không biết có phải là bị Đại Bảo xúi giục hay không, lại cự nự với mình. Tất cả mọi chuyện đều là do cái con hổ vô liêm sỉ kia gây ra!
Khanh Ngũ áp chế lửa giận trong lòng, quyết định trước hết dỗ Tiểu Thất xong rồi tính tiếp.
“Đây là ngươi viết?” Khanh Ngũ chộp lấy phong thư từ biệt của Tiểu Thất, ngồi ở bên cạnh bàn đỡ trán xem qua. Dược tính mê hương Kỳ lân dùng cho hắn cũng không phải mạnh bình thường khiến hắn tới bây giờ vẫn còn cảm thấy mí mắt sắp không mở ra được. Mê hương kia muốn đánh cho hắn mê man ba ngày, nhưng hắn nửa ngày đã tỉnh, có điều tinh thần không tỉnh táo.
“Hừ.” Tiểu Thất chắp tay sau đít đứng ở một bên hừ lạnh.
“Tiểu tử nhà ngươi…” Khanh Ngũ thở dài, “Ta không duyệt, ngươi xé nó đi rồi về phòng ngủ đi, ngày mai lại nói.”
“Dù sao Ngũ thiếu cũng có lão hổ cho nên không cần Tiểu Thất, Tiểu Thất ở lại bên cạnh Ngũ thiếu cũng là tự làm mất mặt.” Tiểu Thất chua chát nói.
“Ai nói ta không cần ngươi?” Khanh Ngũ híp mắt nhìn hắn. Tiểu Thất nhìn vẻ mặt chưa tỉnh ngủ của hắn, lời chua ngoa đến bên miệng cũng không thể nói ra.
“Hừ, đợi ngươi tỉnh ngủ rồi nói.” Tiểu Thất vươn tay đỡ lấy Khanh Ngũ lắc qua lắc lại, dìu hắn đến bên giường.
Vì thế đêm nay, Tiểu Thất bị rồng đuôi to ôm chặt gỡ không ra, ngược lại bạn rồng đuôi to lại bình yên đi vào giấc ngủ.
Tính sổ sau vậy.
Khanh Ngũ ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng, trong tay cầm thước cây, trước mặt bày cái đệm cói, Thập Tam bị dọa quỳ gối trên đệm.
“Thập Tam, ngươi biết sai chưa?” Khanh Ngũ mặt âm trầm, vuốt phẳng cây thước nắm trong tay, Thập Tam nghĩ cái thước đen nhánh kia sắp sửa hạ xuống mông mình, nhịn không được rùng mình một cái.
“Ngũ Ca, ta biết sai rồi!” Thập Tam vội vàng cúi đầu, hắn nhìn trộm bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy cái đầu xù của lão hổ từ cửa sổ ngó nghiêng vào trong.
“Hổ Tuyết Điện, chuyện này chính là chuyện nhà của ta, không có quan hệ gì với ngươi, ngươi chớ có rình mò.” Ngữ khí của Khanh Ngũ cực kỳ không tốt, không hề giống lúc xưng hô lão hổ là hổ thần khiến lão hổ có cảm giác không ổn. Xem ra lần này thằn lằn bị chọc giận rồi.
“Ta không phải tên là Hổ Tuyết Điện…” Lão hổ phẫn nộ trốn mất.
“Hổ đại ca ngươi rất không có nghĩa khí …” Thập Tam TAT
“Ngươi đã bái ta làm thầy, đồ đệ không tốt phận là sư phụ tự nhiên có quyền dạy dỗ. Thập Tam, hôm nay ta sẽ phạt ngươi đem môn quy chép một trăm lần, nếu không xong thì không được ăn cơm.” Cây thước trong tay Khanh Ngũ cuối cùng vẫn là dùng để bài trí.
Thập Tam ủ rũ đi chép phạt. Khanh Ngũ đỡ quải trượng đứng lên, được Tiểu Thất dìu ra khỏi phòng, vừa thấy Đại lão hổ chỉ có tật giật mình suýt đạp phải cái đuôi ngồi ở đình viện nhìn lén về phía bên này.
“Ta có khả năng sẽ yêu cái hàng ngu ngốc thế sao?” Khanh Ngũ không phục hỏi Tiểu Thất, nhịn không được búng trán Tiểu Thất một cái, “Ngươi cũng không chịu ở yên làm cho ta thêm phiền.”
“Hừ. Đại Bảo nói thế này mới cho ngươi biết được tầm quan trọng của ta.” Tiểu Thất vội vã bán đứng Đại Bảo.
“Đại Bảo nói gì ngươi cũng tin?” Khanh Ngũ chán nản, “Không phải ngươi phá hủy chuyện tốt gì của Đại Bảo chứ, hắn mới nói vậy với ngươi.”
“Lúc ta… đi tìm hắn, hắn đang ân ân.” Tiểu Thất nói.
“Hắn đang đi ngoài à?”
“Không, hắn đang cùng Đại Ngư ân ân a a.”
“… …” Khanh Ngũ = = “Được rồi, chuyện này ta không truy cứu các ngươi. Đồ ta bảo ngươi chuẩn bị, ngươi làm xong chưa? Mang thứ kia tới đây.”
“Được rồi.” Tiểu Thất dìu Khanh Ngũ đến bàn đá mới rời đi.
Khanh Ngũ ngồi dưới bóng cây đối diện với lão hổ, ánh mắt lạnh như băng, khiến lão hổ có tật giật mình không dám đối diện với hắn, dùng móng vuốt bự bự che mặt, giả bộ không có việc gì liếm móng vuốt.
“Hổ Tuyết Điện, ta với ngươi đến tột cùng có mối thù thâm sâu gì không, sao ngươi lại hại ta ác như vậy?! Người ta nói thiên hạ mãnh hổ là độc nhất, quả nhiên một chút cũng không sai.” Ngữ khí Khanh Ngũ oán độc làm sắc mặt lão hổ đỏ lên, muốn tranh luận với hắn nhưng cuối cùng chỉ hóa thành tiếng ô ô.
“Hừ, Khanh Ngũ ta cũng không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi nhưng cũng không phải là người yếu đuối mặc người bắt nạt. Hổ Tuyết Điện, hôm nay ta phải để cho ngươi hiểu rõ, Khanh Ngũ không phải không có phương pháp khắc chế ngươi.”
Lúc này Tiểu Thất cầm một đống sổ sách qua đây, lão hổ vừa thấy liền dựng hết lông mao.
Những sổ sách ghi lại việc mình ăn chặt phần sữa nai sao nằm ở trong tay Khanh Ngũ chứ!! Rõ ràng mình đã giấu rất kỹ rồi mà!!
Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi tự cho là việc mình làm thần không biết quỷ không hay, kỳ thật ta không thèm tính toán với ngươi thôi. Chút sữa đó còn giấu ghiếm uống riêng, ngươi quả nhiên là một con cọp con. Hừ, mấy sổ sách này ta đã sớm sai người chép lại một bản, cho dù ngươi có tiêu hủy cũng vô dụng.
Chậc chậc, nhìn xem số sữa ngươi nuốt riêng cũng trên dưới gần trăm cân đi? Cho dù kỳ lân thiên vị ngươi nhưng nếu ta đem số sổ sách này đưa cho hắn thì sẽ là những chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực!”
“Ô ô! Đừng cho hắn biết!” Hổ con vẫn rất sợ kỳ lân. Móng vuốt bự khẩn trương đến độ duỗi ra rụt lại.
“Nếu không muốn ta đưa cho kỳ lân xem thì đừng có làm phiền ta nữa! Về sau không được tùy tiện chụp đầu của ta! Không được lật tẩy ta trước mặt người khác!” Khanh Ngũ nhân cơ hội áp chế.
Tiểu Thất = =
Các ngươi y như mấy đứa nhóc con!! Còn không phải vì mấy chuyện xấu đó hay sao!
Nhìn thấy lão hổ rốt cục cũng chịu thua, Khanh Ngũ mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Thất, mấy ngày nữa sẽ có bảy đại bang hội Giang Bắc đến Khanh gia bảo thảo luận công việc trong võ lâm, ta muốn chuẩn bị một chút.”
Cuối cùng ngươi cũng nhớ tới công việc võ lâm rồi sao? Tiểu Thất ngắm hắn, “Ngũ thiếu, ta trộm từ trong phòng lão hổ được mấy bình sữa hắn giấu, ngươi có muốn uống hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.