Chương 53: Một đao tan nát cõi lòng
Lililicat
14/10/2020
Tào sư phụ, vĩnh viễn là mục tiêu hắn truy đuổi.
Cảnh trí hai bên đường không ngừng vụt nhanh lui về sau, trong ánh mắt chấp nhất của Mạc Tiểu Thất chỉ còn lại có mỗi bóng người đã định trước là người mình truy đuổi mãi mãi —— trước kia, hắn mang theo tâm tình sùng kính ngưỡng mộ đuổi theo bước chân của Tào sư phụ, mà lúc này đây, hắn nhất định phải đuổi theo, không chỉ có như thế, hắn còn muốn gỡ cái đầu của sư phụ xuống!!
Thù hận cực điểm khiến cho Tiểu Thất bạo phát tốc độ kinh người và sức chịu đựng kì diệu. Sắc trời dần dần tối đen, một tia nắng cuối cùng cũng chôn vùi bên trong bóng đêm dày đặc, con đường núi mịt mù vùng ngoại ô, hai bóng người, một lam một trắng, duy trì việc truy đuổi liên tục giống như vô cùng vô tận, tốc độ nhanh như mũi tên rời cung.
Đi tới một đỉnh núi mặt đất bằng phẳng, mắt thấy phía trước không còn đường ra, chỉ có sườn dốc bên vực thẳm. Tào sư phụ chợt dừng lại, đem vải trắng bọc thi thể đặt ở trên mặt đất bằng phẳng. Tiểu Thất lập tức chạy đến, không mang theo một hơi thở dốc, đao sắc như bóng với hình, lấy thế sấm chớp giần giật của vạn quân điên cuồng chém tới. Cương đao bên hông của Tào sư phụ cũng cùng lúc ra khỏi vỏ, hai người lần thứ hai đánh thành một đoàn!
Chẳng qua, lúc này đây, thật sự mới là liều mạng!
Tiểu Thất hai mắt hằn đỏ, cả người điên cuồng bộc phát, mỗi một đao chỉ muốn chém giết không để ý tới việc tự bảo vệ mình, hoàn toàn không thèm phòng thủ vung chiêu đoạt mạng, vừa độc lại ngoan.
Tào sư phụ kiêng kị ba phần, chiêu thức vững vàng, so với Tiểu Thất mưa rền gió dữ một mực tấn công, ngược lại giống như rồng uốn lượn thân mình. Hai người đều là kỳ tài dùng đao hiếm có, một trận tranh đấu thi triển hết năng lực cả hai, dùng một loại đao pháp, chiêu thức như nhau, sư phụ truyền thụ đồ đệ. Lúc này nơi đây, trong lòng hai người mang theo tâm tính khác nhau, mà bày ra phong phạm khác hẳn.
Hai người càng đấu càng mạnh mẽ, càng đấu càng kịch liệt, núi đá quanh mình đều bị đao khí bắn nảy ra bốn phía, vô số tảng đá lớn nhỏ nứt toét, mà ngay cả vách đá trên đỉnh núi cũng lưu lại vô số vết chém khảm sâu, ngược lại thu thể Khanh Ngũ bởi vì bị Tào Cù Duy đặt ở đằng sau một khối đá, tránh khỏi kiếp nạn lần này.
Giao chiến tới nửa đêm, một vòng trăng treo lên bầu trời đêm, trăng sáng như cái mâm, ánh trăng như tẩy gội, rọi khắp vực núi, hai bóng người quấn vờn không ngừng, Tiểu Thất một thân áo trắng tuyết sớm đã bị đao phong cắt tươm, vết máu loang lổ, thậm chí trên đầu dây cột tóc từ lâu đã bị đứt, tóc tai bù xù, càng hiển lộ trạng thái điên cuồng. Tuy một thân đẫm máu, lại như trước chiến đấu hăng hái không thôi, nghị lực và ý chí bực này làm Tào sư phụ giật mình không thôi.
“Mạc Tiểu Thất, ngươi cái đồ hồ mất hết lý trí này, vi sư sẽ thỏa mãn mong ước của ngươi, đem ngươi và tên Khanh Ngũ kia băm vằm luôn, ngay ở nơi này cho chó hoang ăn!”Tào sư phụ mắt thấy đao pháp Tiểu Thất càng ngày càng loạn, biết khí lực của hắn lúc này đã thiếu hụt, dần dần không thể chống đỡ tiếp nữa, vì thế ác miệng khiêu khích, Tiểu Thất quả nhiên bùng nổ, khàn khàn quát: “Câm miệng! Ta muốn giết ngươi!! Giết chết ngươi!! Đem Ngũ thiếu trả lại cho ta! Trả lại cho ta!! A a a a a!!!”
Một tiếng rống này lại bị nghẹn một hơi, Tiểu Thất bỗng cảm thấy trước ngực bị kiềm hãm, Tào sư phụ thì giảo hoạt bắt lấy cơ hội, lưỡi đao lướt qua trong nháy mắt khiến Vũ Nguyệt Nhận rời tay Tiểu Thất, sau đó một chưởng theo sát phía sau, đem Tiểu Thất đánh bay xéo ra ngoài, ước chừng cách ra hơn một trượng, từ trong miệng hắn phun ra máu tươi, ngay ở giữa không trung vẽ một đường máu hình cung.
Tiểu Thất ngã xuống trên mặt đất gắng gượng chống vài cái cũng chưa thể đứng lên, chỉ thấy Tào Cù Duy nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức đi tới sau tảng đá chỗ Khanh Ngũ, cười lạnh nói: “Tiểu Thất, hãy mở to mắt nhìn xem, phút giây sư phụ đạt thành tâm nguyện! Ha ha ha ha ha…” Dứt lời thế nhưng giơ trường đao lên, chỉa về phía ngực Khanh Ngũ chém xuống!
“A a a a a a!!!” Tiểu Thất tuyệt vọng vươn tay khàn giọng gào thét, bất đắc dĩ khoảng cách quá xa, lúc này trên thân mang trọng thương, sớm đã không kịp ngăn cản. Nhưng đao của Tào sư phụ dừng lại giữa đường, ác độc mà nói: “Đúng rồi, ta không thể để con Thương Minh Thư Vân dễ dàng như vậy, không bằng trước hết đem hắn chặt thành mười tám khối!”
“Dừng tay! Dừng tay! Khốn kiếp!! Ngươi kẻ khốn kiếp này!!” Tiểu Thất liều mạng chống mặt đất, muốn đứng lên, nhưng đao của Tào sư phụ đã sớm hạ xuống, lập tức Tào sư phụ vứt qua đây một món đồ, dừng ở trước mặt Tiểu Thất. Tiểu Thất vừa thấy, nhất thời cảm thấy trời đất đảo lộn.
Cái kia dĩ nhiên là một cánh tay phải!!
Tay Khanh Ngũ bị Tào sư phụ chặt xuống!!
“A a a a a!! A a a a a!!” tiếng kêu thê lương vang vọng khắp vách núi, Tiểu Thất lệ như suối trào —————— hắn tính là cái gì!! Hắn tính là cái gì!! Hắn mà là ảnh vệ cái gì!! Hại chết chủ nhân! Đến cuối cùng thế nhưng ngay cả chủ nhân toàn thây cũng không thể làm được!!
Phẫn nộ rốt cục cũng lên tới đỉnh điểm trước nay chưa có, Tiểu Thất không biết từ chỗ nào sinh ra một cỗ khí lực, đột nhiên nhảy dựng lên, nắm lên Vũ Nguyệt Nhận cắm vào mặt đất, dùng chiêu tuyệt thức đao ma cao nhất —— một đao xuyên tim!
Một đao xuyên tim, là một chiêu cuối cùng trong tuyệt thức đao ma, cũng là chiêu thức mang theo uy lực lớn nhất, cũng khó có luyện thành nhất. Trăm năm qua, trừ bỏ người tự chế ra bộ đao pháp đao ma này, không còn ai có thể lĩnh hội một chiêu tinh hoa này —— nghe nói, chiêu thức một đao xuyên tim cuối cùng này uy lực mãnh liệt, chỉ một đao thế nhưng có thể lật ngược phần thắng, kết thúc hết thảy. Nhưng để lĩnh hội một chiêu này, yêu cầu lực ý chí vô cùng chuyên chú, tên như thực xuyên tim, đại ý chính là tâm chết tình hết, bi thương tới đỉnh điểm, phẫn hận tột cùng mới có khả năng trong khoảnh khắc hiểu rõ hết thảy ý chí chiến đấu cùng chuyên chú trong chiêu thức siêu việt kia!
Mà Tiểu Thất vào giờ khắc này đúng là đã đạt tới loại hoàn cảnh này, phối hợp với chiêu thức đao ma cuối cùng, đúng là muốn cùng Tào sư phụ đến chỗ chết!!!
Chỉ nghe ầm ầm vang lên một tiếng nổ vang dội, Tiểu Thất thế nhưng một đao bổ ra vách núi vách đá, một đao vẽ ra cả trăm lưỡi đao, nơi đao phong đi qua vách núi vách đá nơi đó không biết lún sâu nhường nào —— lúc này dĩ nhiên không biết là Tiểu Thất là nỏ mạnh hết đà, hay là Tào sư phụ vươn tay nhanh nhẹn, thế nhưng trong nháy mắt bao phủ trong lưới vây trời đất của Tiểu Thất may mắn chạy trốn, chỉ là trên người nhiều thêm mấy đạo vết thương hằn sâu có thể thấy được xương trắng, ồ ồ máu tươi túa ra, nhất là miệng vết thương một đao chỗ bụng, sớm đã chảy ra ruột, là hắn tự mình dùng tay mạnh mẽ che mới không lọt ra.
Tiểu Thất dùng một chiêu kinh thế vô song, cũng dùng hết tất cả khí lực, lập tức suy sụp rồi ngã xuống!
“Bảo chủ! Bảo chủ! Ta nhất định phải gặp bảo chủ!” Triệu Đại Bảo ở ngoài sân bảo chủ đau khổ cầu xin, nhưng là thủ vệ trước cửa không cho hắn đi vào. Hắn chỉ đành phải ở ngoài cửa lớn tiếng gọi.
Lúc này đêm đã khuya, Triệu Đại Bảo gào lớn như vậy, mọi người sợ hắn quấy nhiễu bảo chủ, vội vàng đem hắn tha xuống, cuối cùng đem hắn nhốt trong phòng chứa củi. Triệu Đại Bảo dùng nhìn cánh cửa mà nóng hết cả ruột gan, khốn kiếp! Khốn kiếp! Thả cho hắn đi ra ngoài a! Mình có chuyện quan trọng phải nói cho Khanh Vân Tung!!
Chính là vô luận hắn tru như thế nào, cuối cùng mệt đến thoát lực, vẫn như trước không ai để ý đến hắn.
Hắn đành phải suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, nhìn bàn tay của mình ngẩn người.
Đúng vậy.
Cái kia tuyệt không phải là ảo giác của mình!!
Cũng không phải!!
Khi hắn tới ôm thi thể Khanh Ngũ, trong lòng bàn tay thế nhưng khoảnh khắc bị khí đông lạnh xâm nhập, khi duỗi về thì lòng bàn tay kết băng!
Cái này đại biểu cho cái gì?! Khanh Ngũ hắn…
Trong cơ thể hắn đích thực còn có dòng khí động rất nhỏ!!
Hơn nữa hắn không nhìn lầm, những người bịt mặt dùng bao vải quấn thi thể Khanh Ngũ đều không giống như là vải trắng, đó là một loại vải dệt đặc biệt, gọi là quả tuyết luyện (lụa ươm tơ), loại vải dệt này ở dưới ánh mặt trời sẽ hơi hơi phản xạ huỳnh lan lấp lánh, Triệu Đại Bảo tự tin thế gian này lại không có ai nhận biết rõ vải dệt may hơn so với mình, á không phải, là thần y!
Cái loại vải dệt này, thiên kim cũng khó cầu, có thể khắc chế vật vô cùng lạnh, một tầng mỏng manh có thể chống đỡ cái rét căm căm núi tuyết vạn năm! Những người đó dùng quả tuyết luyện bọc Khanh Ngũ, hay là sớm đã biết thi thể Khanh Ngũ có biến hóa chỗ nào đó?!
Cảnh trí hai bên đường không ngừng vụt nhanh lui về sau, trong ánh mắt chấp nhất của Mạc Tiểu Thất chỉ còn lại có mỗi bóng người đã định trước là người mình truy đuổi mãi mãi —— trước kia, hắn mang theo tâm tình sùng kính ngưỡng mộ đuổi theo bước chân của Tào sư phụ, mà lúc này đây, hắn nhất định phải đuổi theo, không chỉ có như thế, hắn còn muốn gỡ cái đầu của sư phụ xuống!!
Thù hận cực điểm khiến cho Tiểu Thất bạo phát tốc độ kinh người và sức chịu đựng kì diệu. Sắc trời dần dần tối đen, một tia nắng cuối cùng cũng chôn vùi bên trong bóng đêm dày đặc, con đường núi mịt mù vùng ngoại ô, hai bóng người, một lam một trắng, duy trì việc truy đuổi liên tục giống như vô cùng vô tận, tốc độ nhanh như mũi tên rời cung.
Đi tới một đỉnh núi mặt đất bằng phẳng, mắt thấy phía trước không còn đường ra, chỉ có sườn dốc bên vực thẳm. Tào sư phụ chợt dừng lại, đem vải trắng bọc thi thể đặt ở trên mặt đất bằng phẳng. Tiểu Thất lập tức chạy đến, không mang theo một hơi thở dốc, đao sắc như bóng với hình, lấy thế sấm chớp giần giật của vạn quân điên cuồng chém tới. Cương đao bên hông của Tào sư phụ cũng cùng lúc ra khỏi vỏ, hai người lần thứ hai đánh thành một đoàn!
Chẳng qua, lúc này đây, thật sự mới là liều mạng!
Tiểu Thất hai mắt hằn đỏ, cả người điên cuồng bộc phát, mỗi một đao chỉ muốn chém giết không để ý tới việc tự bảo vệ mình, hoàn toàn không thèm phòng thủ vung chiêu đoạt mạng, vừa độc lại ngoan.
Tào sư phụ kiêng kị ba phần, chiêu thức vững vàng, so với Tiểu Thất mưa rền gió dữ một mực tấn công, ngược lại giống như rồng uốn lượn thân mình. Hai người đều là kỳ tài dùng đao hiếm có, một trận tranh đấu thi triển hết năng lực cả hai, dùng một loại đao pháp, chiêu thức như nhau, sư phụ truyền thụ đồ đệ. Lúc này nơi đây, trong lòng hai người mang theo tâm tính khác nhau, mà bày ra phong phạm khác hẳn.
Hai người càng đấu càng mạnh mẽ, càng đấu càng kịch liệt, núi đá quanh mình đều bị đao khí bắn nảy ra bốn phía, vô số tảng đá lớn nhỏ nứt toét, mà ngay cả vách đá trên đỉnh núi cũng lưu lại vô số vết chém khảm sâu, ngược lại thu thể Khanh Ngũ bởi vì bị Tào Cù Duy đặt ở đằng sau một khối đá, tránh khỏi kiếp nạn lần này.
Giao chiến tới nửa đêm, một vòng trăng treo lên bầu trời đêm, trăng sáng như cái mâm, ánh trăng như tẩy gội, rọi khắp vực núi, hai bóng người quấn vờn không ngừng, Tiểu Thất một thân áo trắng tuyết sớm đã bị đao phong cắt tươm, vết máu loang lổ, thậm chí trên đầu dây cột tóc từ lâu đã bị đứt, tóc tai bù xù, càng hiển lộ trạng thái điên cuồng. Tuy một thân đẫm máu, lại như trước chiến đấu hăng hái không thôi, nghị lực và ý chí bực này làm Tào sư phụ giật mình không thôi.
“Mạc Tiểu Thất, ngươi cái đồ hồ mất hết lý trí này, vi sư sẽ thỏa mãn mong ước của ngươi, đem ngươi và tên Khanh Ngũ kia băm vằm luôn, ngay ở nơi này cho chó hoang ăn!”Tào sư phụ mắt thấy đao pháp Tiểu Thất càng ngày càng loạn, biết khí lực của hắn lúc này đã thiếu hụt, dần dần không thể chống đỡ tiếp nữa, vì thế ác miệng khiêu khích, Tiểu Thất quả nhiên bùng nổ, khàn khàn quát: “Câm miệng! Ta muốn giết ngươi!! Giết chết ngươi!! Đem Ngũ thiếu trả lại cho ta! Trả lại cho ta!! A a a a a!!!”
Một tiếng rống này lại bị nghẹn một hơi, Tiểu Thất bỗng cảm thấy trước ngực bị kiềm hãm, Tào sư phụ thì giảo hoạt bắt lấy cơ hội, lưỡi đao lướt qua trong nháy mắt khiến Vũ Nguyệt Nhận rời tay Tiểu Thất, sau đó một chưởng theo sát phía sau, đem Tiểu Thất đánh bay xéo ra ngoài, ước chừng cách ra hơn một trượng, từ trong miệng hắn phun ra máu tươi, ngay ở giữa không trung vẽ một đường máu hình cung.
Tiểu Thất ngã xuống trên mặt đất gắng gượng chống vài cái cũng chưa thể đứng lên, chỉ thấy Tào Cù Duy nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức đi tới sau tảng đá chỗ Khanh Ngũ, cười lạnh nói: “Tiểu Thất, hãy mở to mắt nhìn xem, phút giây sư phụ đạt thành tâm nguyện! Ha ha ha ha ha…” Dứt lời thế nhưng giơ trường đao lên, chỉa về phía ngực Khanh Ngũ chém xuống!
“A a a a a a!!!” Tiểu Thất tuyệt vọng vươn tay khàn giọng gào thét, bất đắc dĩ khoảng cách quá xa, lúc này trên thân mang trọng thương, sớm đã không kịp ngăn cản. Nhưng đao của Tào sư phụ dừng lại giữa đường, ác độc mà nói: “Đúng rồi, ta không thể để con Thương Minh Thư Vân dễ dàng như vậy, không bằng trước hết đem hắn chặt thành mười tám khối!”
“Dừng tay! Dừng tay! Khốn kiếp!! Ngươi kẻ khốn kiếp này!!” Tiểu Thất liều mạng chống mặt đất, muốn đứng lên, nhưng đao của Tào sư phụ đã sớm hạ xuống, lập tức Tào sư phụ vứt qua đây một món đồ, dừng ở trước mặt Tiểu Thất. Tiểu Thất vừa thấy, nhất thời cảm thấy trời đất đảo lộn.
Cái kia dĩ nhiên là một cánh tay phải!!
Tay Khanh Ngũ bị Tào sư phụ chặt xuống!!
“A a a a a!! A a a a a!!” tiếng kêu thê lương vang vọng khắp vách núi, Tiểu Thất lệ như suối trào —————— hắn tính là cái gì!! Hắn tính là cái gì!! Hắn mà là ảnh vệ cái gì!! Hại chết chủ nhân! Đến cuối cùng thế nhưng ngay cả chủ nhân toàn thây cũng không thể làm được!!
Phẫn nộ rốt cục cũng lên tới đỉnh điểm trước nay chưa có, Tiểu Thất không biết từ chỗ nào sinh ra một cỗ khí lực, đột nhiên nhảy dựng lên, nắm lên Vũ Nguyệt Nhận cắm vào mặt đất, dùng chiêu tuyệt thức đao ma cao nhất —— một đao xuyên tim!
Một đao xuyên tim, là một chiêu cuối cùng trong tuyệt thức đao ma, cũng là chiêu thức mang theo uy lực lớn nhất, cũng khó có luyện thành nhất. Trăm năm qua, trừ bỏ người tự chế ra bộ đao pháp đao ma này, không còn ai có thể lĩnh hội một chiêu tinh hoa này —— nghe nói, chiêu thức một đao xuyên tim cuối cùng này uy lực mãnh liệt, chỉ một đao thế nhưng có thể lật ngược phần thắng, kết thúc hết thảy. Nhưng để lĩnh hội một chiêu này, yêu cầu lực ý chí vô cùng chuyên chú, tên như thực xuyên tim, đại ý chính là tâm chết tình hết, bi thương tới đỉnh điểm, phẫn hận tột cùng mới có khả năng trong khoảnh khắc hiểu rõ hết thảy ý chí chiến đấu cùng chuyên chú trong chiêu thức siêu việt kia!
Mà Tiểu Thất vào giờ khắc này đúng là đã đạt tới loại hoàn cảnh này, phối hợp với chiêu thức đao ma cuối cùng, đúng là muốn cùng Tào sư phụ đến chỗ chết!!!
Chỉ nghe ầm ầm vang lên một tiếng nổ vang dội, Tiểu Thất thế nhưng một đao bổ ra vách núi vách đá, một đao vẽ ra cả trăm lưỡi đao, nơi đao phong đi qua vách núi vách đá nơi đó không biết lún sâu nhường nào —— lúc này dĩ nhiên không biết là Tiểu Thất là nỏ mạnh hết đà, hay là Tào sư phụ vươn tay nhanh nhẹn, thế nhưng trong nháy mắt bao phủ trong lưới vây trời đất của Tiểu Thất may mắn chạy trốn, chỉ là trên người nhiều thêm mấy đạo vết thương hằn sâu có thể thấy được xương trắng, ồ ồ máu tươi túa ra, nhất là miệng vết thương một đao chỗ bụng, sớm đã chảy ra ruột, là hắn tự mình dùng tay mạnh mẽ che mới không lọt ra.
Tiểu Thất dùng một chiêu kinh thế vô song, cũng dùng hết tất cả khí lực, lập tức suy sụp rồi ngã xuống!
“Bảo chủ! Bảo chủ! Ta nhất định phải gặp bảo chủ!” Triệu Đại Bảo ở ngoài sân bảo chủ đau khổ cầu xin, nhưng là thủ vệ trước cửa không cho hắn đi vào. Hắn chỉ đành phải ở ngoài cửa lớn tiếng gọi.
Lúc này đêm đã khuya, Triệu Đại Bảo gào lớn như vậy, mọi người sợ hắn quấy nhiễu bảo chủ, vội vàng đem hắn tha xuống, cuối cùng đem hắn nhốt trong phòng chứa củi. Triệu Đại Bảo dùng nhìn cánh cửa mà nóng hết cả ruột gan, khốn kiếp! Khốn kiếp! Thả cho hắn đi ra ngoài a! Mình có chuyện quan trọng phải nói cho Khanh Vân Tung!!
Chính là vô luận hắn tru như thế nào, cuối cùng mệt đến thoát lực, vẫn như trước không ai để ý đến hắn.
Hắn đành phải suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, nhìn bàn tay của mình ngẩn người.
Đúng vậy.
Cái kia tuyệt không phải là ảo giác của mình!!
Cũng không phải!!
Khi hắn tới ôm thi thể Khanh Ngũ, trong lòng bàn tay thế nhưng khoảnh khắc bị khí đông lạnh xâm nhập, khi duỗi về thì lòng bàn tay kết băng!
Cái này đại biểu cho cái gì?! Khanh Ngũ hắn…
Trong cơ thể hắn đích thực còn có dòng khí động rất nhỏ!!
Hơn nữa hắn không nhìn lầm, những người bịt mặt dùng bao vải quấn thi thể Khanh Ngũ đều không giống như là vải trắng, đó là một loại vải dệt đặc biệt, gọi là quả tuyết luyện (lụa ươm tơ), loại vải dệt này ở dưới ánh mặt trời sẽ hơi hơi phản xạ huỳnh lan lấp lánh, Triệu Đại Bảo tự tin thế gian này lại không có ai nhận biết rõ vải dệt may hơn so với mình, á không phải, là thần y!
Cái loại vải dệt này, thiên kim cũng khó cầu, có thể khắc chế vật vô cùng lạnh, một tầng mỏng manh có thể chống đỡ cái rét căm căm núi tuyết vạn năm! Những người đó dùng quả tuyết luyện bọc Khanh Ngũ, hay là sớm đã biết thi thể Khanh Ngũ có biến hóa chỗ nào đó?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.