Chương 30: Nụ cười gió thoáng qua mây nhẹ bay mưa khẽ rơi say lòng quá
Lililicat
14/10/2020
Tạ Minh Châu, là nhân vật làm mưa làm gió mấy năm gần đây trên giang hồ, hắn một tay quật dậy danh tiếng Vân Châu Đình tiếng tăm vang khắp thiên hạ, bên trong chỉ với quy cách mấy kỷ trà con bày quanh sân rộng có thể nổi danh gần xa. Người này ẩn trong chỗ tối không biết nắm trong tay biết bao nhiêu thế lực, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, là thiên tài một đời.
Nghe nói hắn làm việc cực kỳ thiên vị khuynh hướng giải quyết bằng ý thích của bản thân cũng rất quyết đoán, chính tà không rõ, nhưng mọi người trong giang hồ đều biết, ai dám ngỗ nghịch Tạ Minh Châu, chính là muốn bước chân vào quan tài.
Mà lần này mục đích du lịch thực sự của Khanh Ngũ chính là để để gặp Tạ Minh Châu quái đản thần bí —— nghe nói Tạ Minh Châu đầu mỗi tháng sẽ tự mình đến Vân Châu Đình nâng cốc ngắm cảnh.
Lúc này quanh hồ bên trong Vân Châu Đình toàn bộ phong bế, Tạ Minh Châu thì sẽ chiêu đãi một người có tư cách tiến vào Vân đình, cùng làm một cuộc giao dịch, chính là nếu trong quá trình giao dịch có điều xúc phạm, hoặc là Tạ Minh Châu mất hứng, nói không chừng ngược lại sẽ bởi vậy là ném đi tánh mạng của mình.
Nhưng dù cho có nguy hiểm trùng trùng như vậy, ven hành lang bên hồ dùng để tiếp khách người nối đuôi dài không dứt, không ít người đến từ năm sông bốn bể, đủ các nhân vật tề tụ về đây đợi một hồi lại mặt Tạ Minh Châu.
Tối nay đúng ngày mồng một, Tiểu Thất đem Khanh Ngũ đẩy tới ven hồ, chỉ thấy trên mặt hồ sương mù mênh mông, đình đài lầu các như chốn tiên cung mơ hồ ẩn hiện, mộng ảo mông lung, mặt nước gợn sóng lăn tăn, đúng là cảnh trí thanh nhã, ven hồ là một đạo hành lang dài nối dài, trên hành lang có không ít người chờ, lại đều bị mấy tên áo bào trắng quần đỏ bị tỳ nữ ngăn trở, không cho tiến vào.
Khanh Ngũ cố tình muốn đi vô giúp vui. Hành lang mờ mịt không rõ, chỉ có đèn ***g trong tay tỳ nữ chiếu tia sáng ôn hòa, nhìn chung không nhìn thấy rõ sắc mặt, Tiểu Thất lòng chợt cảnh giác, âm thầm theo dõi.
Chỉ nghe người tỳ nữ kia nói: “Tối nay lâu chủ có lệnh, theo thường lệ chỉ gặp một vị khách nhân, tư cách tối nay dành cho một người có tướng mạo tốt nhất trong số các vị.”
Lời này vừa nói ra, chúng khách nhân nhất thời bùng nổ một trận bực tức, những người này một đám đều là chuẩn bị chu toàn mà đến, không nghĩ tới thế nhưng bị quy luật hoang đường này của Tạ Minh Châu từ chối ngoài cửa không cho bước vào. Sau khi bực tức bùng phát, một số người biết khó khăn cho nên lui về, có người cố ý lưu lại, mặc kệ dù như thế cũng không có một ai dám ầm ỉ phản kháng.
Tiểu Thất cũng thấy khó mà tin, đây là cái tiêu chuẩn gì chứ, cửa lớn khó qua ở Vân Châu Đình, thế nhưng dùng phương thức kỳ lạ như thế sàng lọc để chọn khách nhân, a, nói không chừng Khanh Ngũ thật sự có cơ hội tiến vào —— bất quá, Tạ Minh Châu cũng không là người lương thiện, Khanh Ngũ chân tàn tật, vẫn là không vào mới tốt, hy vọng ở nơi này có người so ra với Khanh Ngũ thì càng đẹp mắt hơn.
Lúc này, hai người tỳ nữ giơ đèn ***g lên cao, mắt đảo qua trên mặt khách nhân, làm như đang giám định, đèn ***g khi tới trước mặt Khanh Ngũ, tỳ nữ hơi hơi sửng sốt, hỏi: “Chân công tử có tật?”
“Không thể đi.” Khanh Ngũ lạnh nhạt nói.
Tỳ nữ nói: “Hiểu được, chúng tôi đi hồi báo cho lâu chủ.”
Tỳ nữ nhìn chúng khách nhân, một người tiến tới bẩm báo, thỉnh thoảng trở về, đi tới trước mặt Khanh Ngũ: “Lâu chủ cho mời vị công tử này đi vào, tùy tùng của ngài cứ tạm ở chỗ này chờ, mọi người còn lại không thể đi vào.”
“Dựa vào cái gì! Ta phải đi theo chủ nhân!” Tiểu Thất nóng nảy.
Khanh Ngũ ngăn Tiểu Thất lại: “Tiểu Thất đừng vội, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.” Dứt lời lấy thanh cầm trên lưng Tiểu Thất ôm ở trong tay.
Mạc Tiểu Thất nhẫn nhịn lửa giận, lặng yên đem một vật nhét vào trong ngực Khanh Ngũ, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Đây là minh hỏa châu, nếu tình thế khẩn cấp thì ném lên trời, ta sau khi nhìn thấy tín hiệu, nhất định sẽ đi cứu ngươi! Ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu bất cứ thương tổn gì!”
Hắn ngữ khí kiên quyết, khiến Khanh Ngũ hơi hơi động dung.
Nhìn theo Khanh Ngũ bị tỳ nữ đẩy vào hành lang dài, Tiểu Thất theo dõi không tha, hắn âm thầm cắn răng, một dãy hành lang nho nhỏ mà đã nghĩ muốn ngăn trở thân là ảnh vệ đệ nhất thiên hạ như mình sao? Hừ! Chờ xem! Có hắn ở đây, ai cũng đừng nghĩ động tới Khanh Ngũ!
Khanh Ngũ được tỳ nữ phụ giúp, một đường xuyên qua Vân hồ khúc khuỷu, rốt cục cũng tới một mái đình lả lướt hình bát giác giữa hồ, trong sảnh buông lưới vải, bức rèm khẽ lay động, lư hương bên trong lượn lờ khói bay, hương phấn lan tỏa xung quanh, phía sau bức rèm che triển lãm một cái giường gấm được khảm bảo thạch minh châu rực rỡ, trên tháp một người nam tử hoa lệ tuyệt diễm có một không hai biếng nhác nằm trên.
Trước mặt nam tử kia trưng bày một bàn con tinh xảo, bên trên có khay lá sen,bình rượu vàng ròng.
Khanh Ngũ được người đẩy vào bên trong đình, trước mặt cũng có một bàn con, bên trên mặt bàn cũng bày một chén rượu ngọc bích trong suốt, rượu trong chén trong suốt xanh biếc, hương thơm tỏa bốn phía, vừa ngửi cũng đủ biết là rượu ngon giá trị xa xỉ.
Người này không thể nghi ngờ chính là Tạ Minh Châu truyền kỳ.
Khanh Ngũ đem cầm đặt trên mấy bàn con dài, cúi người hành lễ: “Khanh Thục Quân bái kiến lâu chủ Vân hồ.”
Nam tử trên giường thấp giọng cười khẽ: “Ha ha, tối nay thật sự là mời đến một vị khách thần kì, thật sự là vinh hạnh của bổn tọa. Ta mặc kệ ngươi là ai, nói đi, ngươi muốn giao dịch cùng ta cái gì?”
Khanh Ngũ đáp: “Tại hạ hy vọng lâu chủ có thể cho ta quyền sử dụng một tháng của Vân Châu Đình.”
Dựa người trên chiếc giường hoa lệ, Tạ Minh Châu nhẹ nhàng nâng chén rượu dời tới bên môi, biếng nhác nói: “Công tử, ngươi thật sự rất đặc biệt, chẳng có lợi thế gì để đổi mà dám mở miệng như thế. Ha, bất quá bổn tọa đêm nay tâm tình rất tốt, lợi thế hay gì đó, ta cũng không để ý, như vậy đi, ngươi có thể lấy ra cho ta nhìn thấy một món đồ khiến ta phải thán phục, ta liền để cho ngươi tự quyết Vân Châu trong một tháng, nếu không, một khắc vạn kim, ngươi cũng biết bảng giá của ta đi.”
Khanh Ngũ bưng chén rượu trên bàn, khẽ cười nói: “Lâu chủ, ngươi muốn ta khiến cho ngươi kinh ngạc như thế nào?”
“Có thể làm cho ta rời khỏi tháp gấm này đi.” Tạ Minh Châu mỉm cười rực rỡ loá mắt.
“Được.” Khanh Ngũ lên tiếng trả lời, chén ngọc trong tay lại bay lên, tại giữa không trung cuốn hai vòng, rượu ngon trong chén vung tóe ra ngoài, bất quá nương theo chén rượu Khanh Ngũ tăng thêm nội kình, rượu ngon hóa thành bích châu lộp độp vẩy ra, toàn bộ tung tóe bốn phía, khi rượu trong chén rượu rơi xuống cũng là lúc, chỉ còn chén không ——rượu châu bắn ra bốn phía, cuối cùng bắn hết ra ngoài bức rèm che phía sau Tạ Minh Châu.
Tạ Minh Châu mắt đẹp nheo lại, giơ tay trái lên, ngón tay khẽ búng, đầu ngón tay thế nhưng trực tiếp chống lại băng châu mang theo nội lực băng hàn phía trước, không kém chút nào.
Tức thì, ngón tay thon dài khẽ duỗi, tay áo lật lại, một trận gió lẫn hạt châu phất lên trời cao, chỉ nghe một trận âm hưởng nối liền nhau, hòa cùng rượu châu lúc trước vẩy tới của Khanh Ngũ, toàn bộ khảm sâu vào trong bốn cột đình màu đỏ son, lưu lại rất nhiều lỗ thủng.
Khanh Ngũ lật tay nhẹ nhàng tiếp được chén ngọc, nhìn về phía Tạ Minh Châu, Tạ Minh Châu ha ha mỉm cười: “Thủ đoạn! Bất quá chỉ chút trò xiếc vặt vãnh ấy, còn không đủ để cho bổn tọa dời thân. Công tử cần phải cố gắng nha.”
“Không vội.” Khanh Ngũ thần thái tự nhiên buông ngọc chén, ngón tay đặt tại trước mặt cầm huyền, nói tiếp: “Tại hạ còn có một khúc, lâu chủ xin nghe.”
Đang nói, dây cầm rung lên, màn trời rơi lệ, mưa phùn thoáng chốc bao phủ toàn bộ hồ Thương Vân, Tạ Minh Châu không khỏi thở dài: “Ồ, thật sự là thú vị.”
(Ta biết rồi nhé, Thương – Vân đóa ôm tim)
Gió nhẹ thổi tới, phất động bức rèm che, mang theo chút lành lạnh của mưa bụi, thổi vào bên trong đèn ***g trong đình lúc sáng lúc tối, chỉ thấy Khanh Ngũ khiêu cầm huyền, ngón tay lướt qua, dây đàn dừng lại từng đợt từng đợt khí lạnh, xanh thăm thẳm trong khoảnh khắc tiếng đàn du dương chuyển điệu, náo nức cổ động lòng người, âm ba lay động bốn phía màn mưa, mưa thổi quét màn liêm, cuối cùng lại khiến cho màn mưa nghiêng lệch!
“Ớ?!” Tạ Minh Châu đột nhiên mở to hai mắt, chỉ thấy bức rèm che trước mặt như cũng cảm ứng được sóng âm kích động, vặn vẹo đung đưa, tựa như bị gió bạo quất thổi.
Ngay sau đó, một màn kinh người bất chợt xuất hiện!
Chỉ thấy màn mưa thế nhưng từ bốn phương tám đổ vào bên trong đình, như sóng trào cập bờ, nhất thời lại có ảo giác dâng lên cuồn cuộn!
Khanh Ngũ thét dài một tiếng, song chưởng bổ ngang hai bên, chưởng lực hùng hồn đánh ra, thêm dầu vào lửa cháy nhất thời lại khiến cho nước gợn phân luồng, từ quanh người hắn lướt qua, bổ mạnh như thác dội vào người Tạ Minh Châu!
Dòng nước mang theo cái rét lạnh cóng ùn ùn kéo qua thổi tới càn quét, thẳng đến khi làm cho Tạ Minh Châu nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người lại bay lên, nhảy vào giữa không trung, cũng thuận thế kéo qua gấm vóc trên tháp quấn lấy quanh mình, bất đắc dĩ tránh lại không thể tránh, chung quy không thoát khỏi bị đợt mưa cuốn vào, hàn khí trong phút chốc nhập vào cơ thể, không thể tránh né!
Cũng may Khanh Ngũ không có ý muốn đả thương người, chỉ là bức bách, lúc này thế mưa băng trên đầu đã suy, ầm ầm rơi đổ.
Tạ Minh Châu lần thứ hai trở về tháp gấm, giường kia sớm đã ướt đẫm, vả lại khí lạnh hun bức người, hắn vội vàng đứng lên, phẩy đống nước ướt sũng trên người.
Bất quá công phu khẽ nhoáng, Tạ Minh Châu vận khí hong khô toàn thân, bài trừ cái buốt rét bên trong cơ thể, chỉ là hai chân của hắn, xác xác thật thật đã rời khỏi giường, đứng ở trước mặt Khanh Ngũ một vết nước cũng không thấy.
Ý cười Khanh Ngũ trong mắt dạt dào, hỏi: “Lâu chủ, ta được tính là thắng phải không nhỉ?”
“Ôi, Vân đình của ta a!” Tạ Minh Châu nhìn đình đài lộng lẫy rực rỡ hầu như đã bị luồng mưa càn quét giống như con thuyền chìm đáy biển, nhịn không được đau lòng nói.
Nghe nói hắn làm việc cực kỳ thiên vị khuynh hướng giải quyết bằng ý thích của bản thân cũng rất quyết đoán, chính tà không rõ, nhưng mọi người trong giang hồ đều biết, ai dám ngỗ nghịch Tạ Minh Châu, chính là muốn bước chân vào quan tài.
Mà lần này mục đích du lịch thực sự của Khanh Ngũ chính là để để gặp Tạ Minh Châu quái đản thần bí —— nghe nói Tạ Minh Châu đầu mỗi tháng sẽ tự mình đến Vân Châu Đình nâng cốc ngắm cảnh.
Lúc này quanh hồ bên trong Vân Châu Đình toàn bộ phong bế, Tạ Minh Châu thì sẽ chiêu đãi một người có tư cách tiến vào Vân đình, cùng làm một cuộc giao dịch, chính là nếu trong quá trình giao dịch có điều xúc phạm, hoặc là Tạ Minh Châu mất hứng, nói không chừng ngược lại sẽ bởi vậy là ném đi tánh mạng của mình.
Nhưng dù cho có nguy hiểm trùng trùng như vậy, ven hành lang bên hồ dùng để tiếp khách người nối đuôi dài không dứt, không ít người đến từ năm sông bốn bể, đủ các nhân vật tề tụ về đây đợi một hồi lại mặt Tạ Minh Châu.
Tối nay đúng ngày mồng một, Tiểu Thất đem Khanh Ngũ đẩy tới ven hồ, chỉ thấy trên mặt hồ sương mù mênh mông, đình đài lầu các như chốn tiên cung mơ hồ ẩn hiện, mộng ảo mông lung, mặt nước gợn sóng lăn tăn, đúng là cảnh trí thanh nhã, ven hồ là một đạo hành lang dài nối dài, trên hành lang có không ít người chờ, lại đều bị mấy tên áo bào trắng quần đỏ bị tỳ nữ ngăn trở, không cho tiến vào.
Khanh Ngũ cố tình muốn đi vô giúp vui. Hành lang mờ mịt không rõ, chỉ có đèn ***g trong tay tỳ nữ chiếu tia sáng ôn hòa, nhìn chung không nhìn thấy rõ sắc mặt, Tiểu Thất lòng chợt cảnh giác, âm thầm theo dõi.
Chỉ nghe người tỳ nữ kia nói: “Tối nay lâu chủ có lệnh, theo thường lệ chỉ gặp một vị khách nhân, tư cách tối nay dành cho một người có tướng mạo tốt nhất trong số các vị.”
Lời này vừa nói ra, chúng khách nhân nhất thời bùng nổ một trận bực tức, những người này một đám đều là chuẩn bị chu toàn mà đến, không nghĩ tới thế nhưng bị quy luật hoang đường này của Tạ Minh Châu từ chối ngoài cửa không cho bước vào. Sau khi bực tức bùng phát, một số người biết khó khăn cho nên lui về, có người cố ý lưu lại, mặc kệ dù như thế cũng không có một ai dám ầm ỉ phản kháng.
Tiểu Thất cũng thấy khó mà tin, đây là cái tiêu chuẩn gì chứ, cửa lớn khó qua ở Vân Châu Đình, thế nhưng dùng phương thức kỳ lạ như thế sàng lọc để chọn khách nhân, a, nói không chừng Khanh Ngũ thật sự có cơ hội tiến vào —— bất quá, Tạ Minh Châu cũng không là người lương thiện, Khanh Ngũ chân tàn tật, vẫn là không vào mới tốt, hy vọng ở nơi này có người so ra với Khanh Ngũ thì càng đẹp mắt hơn.
Lúc này, hai người tỳ nữ giơ đèn ***g lên cao, mắt đảo qua trên mặt khách nhân, làm như đang giám định, đèn ***g khi tới trước mặt Khanh Ngũ, tỳ nữ hơi hơi sửng sốt, hỏi: “Chân công tử có tật?”
“Không thể đi.” Khanh Ngũ lạnh nhạt nói.
Tỳ nữ nói: “Hiểu được, chúng tôi đi hồi báo cho lâu chủ.”
Tỳ nữ nhìn chúng khách nhân, một người tiến tới bẩm báo, thỉnh thoảng trở về, đi tới trước mặt Khanh Ngũ: “Lâu chủ cho mời vị công tử này đi vào, tùy tùng của ngài cứ tạm ở chỗ này chờ, mọi người còn lại không thể đi vào.”
“Dựa vào cái gì! Ta phải đi theo chủ nhân!” Tiểu Thất nóng nảy.
Khanh Ngũ ngăn Tiểu Thất lại: “Tiểu Thất đừng vội, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.” Dứt lời lấy thanh cầm trên lưng Tiểu Thất ôm ở trong tay.
Mạc Tiểu Thất nhẫn nhịn lửa giận, lặng yên đem một vật nhét vào trong ngực Khanh Ngũ, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Đây là minh hỏa châu, nếu tình thế khẩn cấp thì ném lên trời, ta sau khi nhìn thấy tín hiệu, nhất định sẽ đi cứu ngươi! Ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu bất cứ thương tổn gì!”
Hắn ngữ khí kiên quyết, khiến Khanh Ngũ hơi hơi động dung.
Nhìn theo Khanh Ngũ bị tỳ nữ đẩy vào hành lang dài, Tiểu Thất theo dõi không tha, hắn âm thầm cắn răng, một dãy hành lang nho nhỏ mà đã nghĩ muốn ngăn trở thân là ảnh vệ đệ nhất thiên hạ như mình sao? Hừ! Chờ xem! Có hắn ở đây, ai cũng đừng nghĩ động tới Khanh Ngũ!
Khanh Ngũ được tỳ nữ phụ giúp, một đường xuyên qua Vân hồ khúc khuỷu, rốt cục cũng tới một mái đình lả lướt hình bát giác giữa hồ, trong sảnh buông lưới vải, bức rèm khẽ lay động, lư hương bên trong lượn lờ khói bay, hương phấn lan tỏa xung quanh, phía sau bức rèm che triển lãm một cái giường gấm được khảm bảo thạch minh châu rực rỡ, trên tháp một người nam tử hoa lệ tuyệt diễm có một không hai biếng nhác nằm trên.
Trước mặt nam tử kia trưng bày một bàn con tinh xảo, bên trên có khay lá sen,bình rượu vàng ròng.
Khanh Ngũ được người đẩy vào bên trong đình, trước mặt cũng có một bàn con, bên trên mặt bàn cũng bày một chén rượu ngọc bích trong suốt, rượu trong chén trong suốt xanh biếc, hương thơm tỏa bốn phía, vừa ngửi cũng đủ biết là rượu ngon giá trị xa xỉ.
Người này không thể nghi ngờ chính là Tạ Minh Châu truyền kỳ.
Khanh Ngũ đem cầm đặt trên mấy bàn con dài, cúi người hành lễ: “Khanh Thục Quân bái kiến lâu chủ Vân hồ.”
Nam tử trên giường thấp giọng cười khẽ: “Ha ha, tối nay thật sự là mời đến một vị khách thần kì, thật sự là vinh hạnh của bổn tọa. Ta mặc kệ ngươi là ai, nói đi, ngươi muốn giao dịch cùng ta cái gì?”
Khanh Ngũ đáp: “Tại hạ hy vọng lâu chủ có thể cho ta quyền sử dụng một tháng của Vân Châu Đình.”
Dựa người trên chiếc giường hoa lệ, Tạ Minh Châu nhẹ nhàng nâng chén rượu dời tới bên môi, biếng nhác nói: “Công tử, ngươi thật sự rất đặc biệt, chẳng có lợi thế gì để đổi mà dám mở miệng như thế. Ha, bất quá bổn tọa đêm nay tâm tình rất tốt, lợi thế hay gì đó, ta cũng không để ý, như vậy đi, ngươi có thể lấy ra cho ta nhìn thấy một món đồ khiến ta phải thán phục, ta liền để cho ngươi tự quyết Vân Châu trong một tháng, nếu không, một khắc vạn kim, ngươi cũng biết bảng giá của ta đi.”
Khanh Ngũ bưng chén rượu trên bàn, khẽ cười nói: “Lâu chủ, ngươi muốn ta khiến cho ngươi kinh ngạc như thế nào?”
“Có thể làm cho ta rời khỏi tháp gấm này đi.” Tạ Minh Châu mỉm cười rực rỡ loá mắt.
“Được.” Khanh Ngũ lên tiếng trả lời, chén ngọc trong tay lại bay lên, tại giữa không trung cuốn hai vòng, rượu ngon trong chén vung tóe ra ngoài, bất quá nương theo chén rượu Khanh Ngũ tăng thêm nội kình, rượu ngon hóa thành bích châu lộp độp vẩy ra, toàn bộ tung tóe bốn phía, khi rượu trong chén rượu rơi xuống cũng là lúc, chỉ còn chén không ——rượu châu bắn ra bốn phía, cuối cùng bắn hết ra ngoài bức rèm che phía sau Tạ Minh Châu.
Tạ Minh Châu mắt đẹp nheo lại, giơ tay trái lên, ngón tay khẽ búng, đầu ngón tay thế nhưng trực tiếp chống lại băng châu mang theo nội lực băng hàn phía trước, không kém chút nào.
Tức thì, ngón tay thon dài khẽ duỗi, tay áo lật lại, một trận gió lẫn hạt châu phất lên trời cao, chỉ nghe một trận âm hưởng nối liền nhau, hòa cùng rượu châu lúc trước vẩy tới của Khanh Ngũ, toàn bộ khảm sâu vào trong bốn cột đình màu đỏ son, lưu lại rất nhiều lỗ thủng.
Khanh Ngũ lật tay nhẹ nhàng tiếp được chén ngọc, nhìn về phía Tạ Minh Châu, Tạ Minh Châu ha ha mỉm cười: “Thủ đoạn! Bất quá chỉ chút trò xiếc vặt vãnh ấy, còn không đủ để cho bổn tọa dời thân. Công tử cần phải cố gắng nha.”
“Không vội.” Khanh Ngũ thần thái tự nhiên buông ngọc chén, ngón tay đặt tại trước mặt cầm huyền, nói tiếp: “Tại hạ còn có một khúc, lâu chủ xin nghe.”
Đang nói, dây cầm rung lên, màn trời rơi lệ, mưa phùn thoáng chốc bao phủ toàn bộ hồ Thương Vân, Tạ Minh Châu không khỏi thở dài: “Ồ, thật sự là thú vị.”
(Ta biết rồi nhé, Thương – Vân đóa ôm tim)
Gió nhẹ thổi tới, phất động bức rèm che, mang theo chút lành lạnh của mưa bụi, thổi vào bên trong đèn ***g trong đình lúc sáng lúc tối, chỉ thấy Khanh Ngũ khiêu cầm huyền, ngón tay lướt qua, dây đàn dừng lại từng đợt từng đợt khí lạnh, xanh thăm thẳm trong khoảnh khắc tiếng đàn du dương chuyển điệu, náo nức cổ động lòng người, âm ba lay động bốn phía màn mưa, mưa thổi quét màn liêm, cuối cùng lại khiến cho màn mưa nghiêng lệch!
“Ớ?!” Tạ Minh Châu đột nhiên mở to hai mắt, chỉ thấy bức rèm che trước mặt như cũng cảm ứng được sóng âm kích động, vặn vẹo đung đưa, tựa như bị gió bạo quất thổi.
Ngay sau đó, một màn kinh người bất chợt xuất hiện!
Chỉ thấy màn mưa thế nhưng từ bốn phương tám đổ vào bên trong đình, như sóng trào cập bờ, nhất thời lại có ảo giác dâng lên cuồn cuộn!
Khanh Ngũ thét dài một tiếng, song chưởng bổ ngang hai bên, chưởng lực hùng hồn đánh ra, thêm dầu vào lửa cháy nhất thời lại khiến cho nước gợn phân luồng, từ quanh người hắn lướt qua, bổ mạnh như thác dội vào người Tạ Minh Châu!
Dòng nước mang theo cái rét lạnh cóng ùn ùn kéo qua thổi tới càn quét, thẳng đến khi làm cho Tạ Minh Châu nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người lại bay lên, nhảy vào giữa không trung, cũng thuận thế kéo qua gấm vóc trên tháp quấn lấy quanh mình, bất đắc dĩ tránh lại không thể tránh, chung quy không thoát khỏi bị đợt mưa cuốn vào, hàn khí trong phút chốc nhập vào cơ thể, không thể tránh né!
Cũng may Khanh Ngũ không có ý muốn đả thương người, chỉ là bức bách, lúc này thế mưa băng trên đầu đã suy, ầm ầm rơi đổ.
Tạ Minh Châu lần thứ hai trở về tháp gấm, giường kia sớm đã ướt đẫm, vả lại khí lạnh hun bức người, hắn vội vàng đứng lên, phẩy đống nước ướt sũng trên người.
Bất quá công phu khẽ nhoáng, Tạ Minh Châu vận khí hong khô toàn thân, bài trừ cái buốt rét bên trong cơ thể, chỉ là hai chân của hắn, xác xác thật thật đã rời khỏi giường, đứng ở trước mặt Khanh Ngũ một vết nước cũng không thấy.
Ý cười Khanh Ngũ trong mắt dạt dào, hỏi: “Lâu chủ, ta được tính là thắng phải không nhỉ?”
“Ôi, Vân đình của ta a!” Tạ Minh Châu nhìn đình đài lộng lẫy rực rỡ hầu như đã bị luồng mưa càn quét giống như con thuyền chìm đáy biển, nhịn không được đau lòng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.