Chương 33: Quân trên thiên thượng bắt đầu phát sáng ngoài kia
Lililicat
14/10/2020
Khanh Ngũ người này a, rõ ràng thoạt nhìn thì an tĩnh lạnh như dòng nước, nhưng vào ngày hè dưới cái nắng chói chang lại phải đi tìm dòng suối mát lành, khiến cho người ta nhịn không được muốn tiếp cận.
Tạ Minh Châu cùng Khanh Ngũ ăn cơm, thế nhưng lại bắt đầu cảm thấy người này thú vị. Chỉ là vì đánh đổi mối quan hệ thân thiết này mà Tạ đại lâu chủ hắn phải một cái trả giá quá lớn.
Tạ lâu chủ ngồi ở trên cái bô phía sau phòng ngủ nhà mình, bụng lộc cộc lộc cộc réo vang, miệng sưng giống như cây lạp xưởng, nhưng lại còn vui sướng khi người gặp họa —— dưới tình huống này Khanh Ngũ so với bản thân mình thiệt thòi hơn nhiều, huống chi Khanh Ngũ còn là một người bị liệt, hắn đi ngoài nhất định càng thêm khó khăn, ha ha!
Nguyên do Tạ đại lâu chủ rất chi là chật vật như vậy hết thảy, đều là kết quả cuộc thi ăn ớt với Khanh Ngũ diễn ra Vân đình hôm nay.
Kỳ thật dưới con mắt của Tiểu Thất thì thấy, kết quả này hoàn toàn là do Tạ Minh Châu tức giận với Khanh Ngũ. Khanh Ngũ thích đem mấy thứ đồ linh ta linh tinh cùng trộn vào nhau mà nấu, có thể nghĩ vị giác của người này rốt cuộc bền bỉ biết bao nhiêu rồi, mà Tạ Minh Châu thế nhưng chỉ vào một bàn ớt cay xé họng ở trên bàn, thách thức Khanh Ngũ so ăn cái này.
“Nam nhân không biết ăn cay, tuyệt đối không thể coi là nam nhân.” Tạ Minh Châu chỉ là muốn nhìn Khanh Ngũ một thân tao nhã bị quả ớt làm hỏng là như thế nào, muốn nhìn bộ dáng hắn bị cay xé miệng.
Khanh Ngũ mỉm cười: “Vậy dùng đồ trên bàn con, để Tạ lâu chủ chứng minh mình là một người nam nhân chân chính.”
Vì thế Tạ Minh Châu đã bị tha xuống nước.
Tiểu Thất vẫn luôn duy trì biểu tình cứng ngắc nhìn hai kẻ ngốc này đem mấy mấy đĩa ớt trên bàn thả vào trong nồi lẩu.
Sau đó Tiểu Thất lại hiểu thêm một việc —— trước mặt người bên ngoài, Khanh Ngũ tao nhã giống như thần thánh trên cao, muôn đời không đổi! Cho dù ăn nhiều ớt như vậy, phong độ người ta trước sau không giảm chút nào, ngược lại Tạ Minh Châu hé cái miệng sưng đỏ, cuối cùng ném đũa, phất tay áo vội vàng rời đi.
Ăn hết mấy trăm quả ớt mà không vấn đề gì mới lạ.
Khanh Ngũ ngồi ở trên bồn cầu tay đang cầm quyển sách lật xem, không hề nghi ngờ hắn cũng bị tiêu chảy, chính là không có nghiêm trọng như Tạ Minh Châu —— dù sao công thể của hắn thuộc tính hàn, hỏa khí trong cơ thể không lớn như vậy.
Biết Khanh Ngũ nhìn sách gì không? ———— dĩ nhiên là một người thủ hạ siêng năng ở xa tít bên ngoài gửi tới 《 Bộ 2 làm sao khống chế được ảnh vệ 》!
Mỗ nào đó có chứng cưỡng bách. Biết rất rõ Tiểu Thất nhìn thấy nhất định sẽ tức giận, biết rất rõ ràng cái loại sách này bên trong nội dung toàn bị cấm đoán dữ dội, nhưng càng như vậy, càng muốn nhìn. Bộ thứ hai cũng giống như bộ một làm người ta thất vọng tràn trề, nội dung không thể chấp nhận được.
Dù sao quyển sách này tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Thất phát hiện. Khanh Ngũ suy nghĩ dấu chỗ nào để Tiểu Thất tuyệt đối không thể phát hiện.
Bất quá hắn không biết chính là, ngày đó người đưa sách tới, là Tiểu Thất nhận hàng, Tiểu Thất mở ra nhìn qua, sau đó đóng gói lại nguyên suy, làm bộ như cái gì cũng không biết mà đưa tới.
Tiểu Thất kiểm tra rất lợi hại —— bởi vì xuất phát từ chức trách ảnh vệ, hắn đã được rèn cách thức kiểm tra trong cái bọc có bị phóng độc dược cái gì hay không.
Chính là, phát hiện một quyển sách làm cho hắn dù không được tự nhiên cũng chả thể nào phát tác. 《 Bộ 2 làm sao khống chế được ảnh vệ》, Tiểu Thất cầm quyển sách, bất đắc dĩ mỉm cười chua sót, hắn
Đã
Lười
Cùng Khanh Ngũ
Không được tự nhiên.
Mặc kệ hắn đi thôi.
Vì thế hắn ở ngoài cửa ghé vào nói: “Ngũ thiếu, ngài đừng ngồi lì đọc sách trong đó, xong việc thì hãy nhanh đi ra, cái cuốn sách khống chế ảnh vệ cái gì kia ngươi đi ra rồi xem tiếp.”
Bẹp.
Quyển sách trên tay Khanh Ngũ rơi trên mặt đất.
Từ sau ngày đó, ban ngày đến Khanh Ngũ Thương Vân Châu đình ngắm cảnh, thưởng thức trà, tiếp khách, bất quá nửa tháng, cũng quen biết rất nhiều thanh niên đồng trang lứa anh hùng tuấn tuấn kiệt chi sĩ trong chốn giang hồ, trong mắt Tiểu Thất thấy thì đều là xx trang chủ, xx minh chủ, xx môn chủ, xx chưởng môn phái vân vân vũ vũ, đều là những kẻ quyền quý mà thôi —— Tiểu Thất cười lạnh, Khanh Ngũ có ý kết giao mấy người đứng đầu võ lâm, dụng tâm rất rõ ràng a.
Khó thấy chính là, những người này thế nhưng ai nấy đều có hảo cảm với Khanh Ngũ, hơn nữa còn có mấy tên đồ đệ yêu thích phong nhã, tụ tập cùng một chỗ luận cầm phẩm trà, Khanh Ngũ thì đánh đàn trợ hứng, thường thường nhận được sự ủng hộ của cả sảnh đường, phong thái vô cùng mê người.
Đương nhiên điểm làm cho Tiểu Thất bội phục hơn chính là thủ đoạn xã giao cao siêu của Khanh Ngũ —— nương theo người hướng tới Vân đình tụ tập lần này, hắn tự mình làm người xe chỉ luồn kim, vô tình điều hòa tranh cãi trong võ lâm, cũng thông báo tin tức, gia tăng hỗ trợ, cũng xác thực là nơi sản sinh ra những buổi trò chuyện thảo luận trong bầu không khí thoải mái để nhằm giải quyết mấy vấn đề khó giải quyết trong chốn võ lâm, cứ tích góp từng tí một không ít hảo ý của người ta, bán rất nhiều nhân tình.
Bất quá nửa tháng, tên tuổi Khanh Ngũ ở Giang Nam tung bay, được người xưng là “Quân Thiên công tử”, lấy từ ý trong “Quân thiên quảng nhạc”, đủ thấy được sự tiếp nhận cũng như bày tỏ thái độ với Khanh Ngũ trong giang hồ võ lâm.
(Quân trên thiên thượng ban phát niềm vui)
Điều này cũng khó trách, trong Khanh Gia bảo lớn như vậy từ trên xuống dưới đều bị Khanh Ngũ điều giáo ngoan ngoãn đến vậy, người này trời sinh sớm có chỗ bất phàm.
Ngũ thiếu Khanh gia, đúng thật là một người phúc hắc lòng dạ thâm sâu khó dò.
Tạ Minh Châu thật thật rất chi là hối hận, thật thật chịu không nổi Khanh Ngũ thế nhưng lại dùng Vân đình của hắn làm nơi chút lập bang kết phái bàn mấy chuyện phàm tục, này thật sự là mất hết phẩm cách của hắn!
Cho nên lại mấy ngày nữa, phàm là có người tìm Khanh Ngũ mà không tìm Tạ Minh Châu, hắn trực tiếp thẳng tay phái người canh ở ngay cửa đem người đuổi đi. Khanh Ngũ cũng không nổi giận, sau khi nhìn thấy hắn, ngược lại gọi Tiểu Thất mang mấy bộ quần áo lộng lẫy do Triệu Đại Bảo thiết kế may thành đưa tặng Tạ Minh Châu, Tạ Minh Châu chỉ liếc mắt một cái, liền đối với bộ áo choàng kia vô cùng thích mắt, con bà nó, Khanh Ngũ đời trước tuyệt đối là con giòi, chui từ bụng mà ra à nha!
Khanh Ngũ tâm cơ quá sâu, sâu không lường được, ở cùng người như thế cả đời, thật thật phải mệt chết đi được. Tạ Minh Châu nghĩ thầm, ban đầu có sinh một chút ý nghĩ không an phận, đột nhiên chôn vùi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Khanh Ngũ nếu là kẻ địch, nhất định là kẻ khó chơi nếu làm bạn nhất định phải là bạn thân tri kỷ, trăm triệu cũng không nên thành tình nhân, bằng không cả đời khó có thể xoay mình, ai, ai, ai.
Khanh Ngũ nhìn hắn ánh mắt xoay lòng vòng, cười khẽ uống trà —— Tạ Minh Châu ngươi kiêng kị ta điểm nào? Ta hiện tại không có quyền không có thế, bất quá chỉ bày ra có chút tư thái thôi. Ha, hiện đám người ở trong võ lâm, tâm tư xoắn xuýt rất nhiều. Xoắn xuýt đi, xoắn xuýt đi, ta mới có thể thừa cơ hội, bằng không làm sao để cho ngươi đem đình tặng cho ta.
Tạ Minh Châu chuyển mắt đặt ở trên người Mạc Tiểu Thất, nói: “Khanh Thục Quân, ta đối với ảnh vệ nhỏ nhà ngươi, rất là vừa lòng đâu!”
Mạc Tiểu Thất vẫn đứng ngay đằng sau Khanh Ngũ tay chấp sau lưng, nghe được lời này nhướng mày ——Tạ Minh Châu này thật sự là muốn chết!
“Vừa ý ngươi thì tốt. Dù sao thì ta cũng không quan tâm tới việc có kẻ nào vừa ý hay không, dầu gì cũng chỉ có thể vừa ý thôi mà.” Khanh Ngũ đáp.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng ta không đoạt lấy được hả?” Trong mắt Tạ Minh Châu hiện lên một tia cuồng nịnh.
“Ta cho tới bây giờ chưa từng nói như vậy.” Khanh Ngũ tựa lưng vào ghế ngồi, mắt như hồ sâu thăm thẳm, khiến hồn người trầm mê. Tạ Minh Châu nhìn hắn, thoáng dao động.
“Lâu chủ, hai người chúng ta cũng được coi là có giao tình sâu nặng, nói chuyện hà tất cứ quanh co lòng vòng đề cập tới hắn làm chi? Nếu không có chuyện gì, không bằng nói tới chuyện phong nguyệt, đấu trí được chứ?” Khanh Ngũ không dấu vết đem đề tài vặn trở về, vừa ngăn Tạ Minh Châu cố ý tung ra, lại ẩn giấu việc bản thân mình đối với Tiểu Thất đặc biệt coi trọng, để tránh trở thành nhược điểm.
Tạ Minh Châu cười khan một tiếng, nói: “Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của ngươi, nói vậy cả ngày đều bận bịu việc xã giao, nói phong nguyệt gì với ngươi nữa chứ, thiếu ý tứ quá.”
Quay lại nhìn thẳng vào Khanh Ngũ, xác thật chung quanh hốc mắt biến thành màu đen, hiện rõ sự mệt mỏi cực kì.
“A, chỉ là do hình hài của ta sơ sài, khiến lâu chủ cười chê.” Khanh Ngũ mỏi mệt mỉm cười, thuận thế từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, dời tới bên môi, nhẹ ho khan vài tiếng.
“Ngươi bị phong hàn?” Tạ Minh Châu lông mày giương lên.
“Chỉ là do thay đổi khí hậu một chút còn chưa kịp thích ứng mà thôi.” Khanh Ngũ thản nhiên nói, “Đa tạ lâu chủ quan tâm.”
“Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ngày khác ta lại đến.” Tạ Minh Châu ánh mắt phức tạp một chút, liền xoay người rời đi.
Đợi hắn đi xa, Tiểu Thất mới than thở: “Ngay cả năm đĩa ớt cũng có thể ăn người lại không kịp thích ứng khí hậu?”
Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn, dùng tay khăn lau ở khóe mắt, thế nhưng đem ” đôi mắt đen” lau sạch trơn —— vẻ mặt mệt mỏi lập tức trở thành thần thái sáng láng, bảo hắn: “Thừa dịp Tạ Minh Châu đi rồi, nhanh chạy đi gọi mấy vị khách nhân bị đuổi đi về đi, hôm nay còn phải bàn việc môn phái Giang Nam khoản phí dự trù để tu sửa võ lâm minh.”
“Ngũ thiếu, ta thấy phấn trang điểm Giang Nam này hiệu quả không tồi, ngay cả Tạ Minh Châu đều có thể che mắt được.” Tiểu Thất cười xấu xa, khó trách Khanh Ngũ buổi sáng muốn hắn đi mua hộp phấn nữ tử dùng để vẽ mi, thì ra Khanh Ngũ dùng để vẽ đôi mắt đen.
Lại nói Tạ Minh Châu buổi tối mơ mơ màng màng tỉnh dậy đi tiểu đêm, đột nhiên trong đầu linh quang lóe sáng —— con bà nó, Khanh Ngũ không phải ngay cả năm bàn ớt đỏ xé miệng cũng ăn hết hay sao! Hắn chưa thích ứng tiết trời cái rắm!! Con bà nó! Hắn cứ nhẹ nhàng đơn giản bị đuổi ra ngoài như vậy! Vân đình chính là địa bàn của mình!! Khanh Ngũ vô liêm sỉ!!
Tạ Minh Châu cùng Khanh Ngũ ăn cơm, thế nhưng lại bắt đầu cảm thấy người này thú vị. Chỉ là vì đánh đổi mối quan hệ thân thiết này mà Tạ đại lâu chủ hắn phải một cái trả giá quá lớn.
Tạ lâu chủ ngồi ở trên cái bô phía sau phòng ngủ nhà mình, bụng lộc cộc lộc cộc réo vang, miệng sưng giống như cây lạp xưởng, nhưng lại còn vui sướng khi người gặp họa —— dưới tình huống này Khanh Ngũ so với bản thân mình thiệt thòi hơn nhiều, huống chi Khanh Ngũ còn là một người bị liệt, hắn đi ngoài nhất định càng thêm khó khăn, ha ha!
Nguyên do Tạ đại lâu chủ rất chi là chật vật như vậy hết thảy, đều là kết quả cuộc thi ăn ớt với Khanh Ngũ diễn ra Vân đình hôm nay.
Kỳ thật dưới con mắt của Tiểu Thất thì thấy, kết quả này hoàn toàn là do Tạ Minh Châu tức giận với Khanh Ngũ. Khanh Ngũ thích đem mấy thứ đồ linh ta linh tinh cùng trộn vào nhau mà nấu, có thể nghĩ vị giác của người này rốt cuộc bền bỉ biết bao nhiêu rồi, mà Tạ Minh Châu thế nhưng chỉ vào một bàn ớt cay xé họng ở trên bàn, thách thức Khanh Ngũ so ăn cái này.
“Nam nhân không biết ăn cay, tuyệt đối không thể coi là nam nhân.” Tạ Minh Châu chỉ là muốn nhìn Khanh Ngũ một thân tao nhã bị quả ớt làm hỏng là như thế nào, muốn nhìn bộ dáng hắn bị cay xé miệng.
Khanh Ngũ mỉm cười: “Vậy dùng đồ trên bàn con, để Tạ lâu chủ chứng minh mình là một người nam nhân chân chính.”
Vì thế Tạ Minh Châu đã bị tha xuống nước.
Tiểu Thất vẫn luôn duy trì biểu tình cứng ngắc nhìn hai kẻ ngốc này đem mấy mấy đĩa ớt trên bàn thả vào trong nồi lẩu.
Sau đó Tiểu Thất lại hiểu thêm một việc —— trước mặt người bên ngoài, Khanh Ngũ tao nhã giống như thần thánh trên cao, muôn đời không đổi! Cho dù ăn nhiều ớt như vậy, phong độ người ta trước sau không giảm chút nào, ngược lại Tạ Minh Châu hé cái miệng sưng đỏ, cuối cùng ném đũa, phất tay áo vội vàng rời đi.
Ăn hết mấy trăm quả ớt mà không vấn đề gì mới lạ.
Khanh Ngũ ngồi ở trên bồn cầu tay đang cầm quyển sách lật xem, không hề nghi ngờ hắn cũng bị tiêu chảy, chính là không có nghiêm trọng như Tạ Minh Châu —— dù sao công thể của hắn thuộc tính hàn, hỏa khí trong cơ thể không lớn như vậy.
Biết Khanh Ngũ nhìn sách gì không? ———— dĩ nhiên là một người thủ hạ siêng năng ở xa tít bên ngoài gửi tới 《 Bộ 2 làm sao khống chế được ảnh vệ 》!
Mỗ nào đó có chứng cưỡng bách. Biết rất rõ Tiểu Thất nhìn thấy nhất định sẽ tức giận, biết rất rõ ràng cái loại sách này bên trong nội dung toàn bị cấm đoán dữ dội, nhưng càng như vậy, càng muốn nhìn. Bộ thứ hai cũng giống như bộ một làm người ta thất vọng tràn trề, nội dung không thể chấp nhận được.
Dù sao quyển sách này tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Thất phát hiện. Khanh Ngũ suy nghĩ dấu chỗ nào để Tiểu Thất tuyệt đối không thể phát hiện.
Bất quá hắn không biết chính là, ngày đó người đưa sách tới, là Tiểu Thất nhận hàng, Tiểu Thất mở ra nhìn qua, sau đó đóng gói lại nguyên suy, làm bộ như cái gì cũng không biết mà đưa tới.
Tiểu Thất kiểm tra rất lợi hại —— bởi vì xuất phát từ chức trách ảnh vệ, hắn đã được rèn cách thức kiểm tra trong cái bọc có bị phóng độc dược cái gì hay không.
Chính là, phát hiện một quyển sách làm cho hắn dù không được tự nhiên cũng chả thể nào phát tác. 《 Bộ 2 làm sao khống chế được ảnh vệ》, Tiểu Thất cầm quyển sách, bất đắc dĩ mỉm cười chua sót, hắn
Đã
Lười
Cùng Khanh Ngũ
Không được tự nhiên.
Mặc kệ hắn đi thôi.
Vì thế hắn ở ngoài cửa ghé vào nói: “Ngũ thiếu, ngài đừng ngồi lì đọc sách trong đó, xong việc thì hãy nhanh đi ra, cái cuốn sách khống chế ảnh vệ cái gì kia ngươi đi ra rồi xem tiếp.”
Bẹp.
Quyển sách trên tay Khanh Ngũ rơi trên mặt đất.
Từ sau ngày đó, ban ngày đến Khanh Ngũ Thương Vân Châu đình ngắm cảnh, thưởng thức trà, tiếp khách, bất quá nửa tháng, cũng quen biết rất nhiều thanh niên đồng trang lứa anh hùng tuấn tuấn kiệt chi sĩ trong chốn giang hồ, trong mắt Tiểu Thất thấy thì đều là xx trang chủ, xx minh chủ, xx môn chủ, xx chưởng môn phái vân vân vũ vũ, đều là những kẻ quyền quý mà thôi —— Tiểu Thất cười lạnh, Khanh Ngũ có ý kết giao mấy người đứng đầu võ lâm, dụng tâm rất rõ ràng a.
Khó thấy chính là, những người này thế nhưng ai nấy đều có hảo cảm với Khanh Ngũ, hơn nữa còn có mấy tên đồ đệ yêu thích phong nhã, tụ tập cùng một chỗ luận cầm phẩm trà, Khanh Ngũ thì đánh đàn trợ hứng, thường thường nhận được sự ủng hộ của cả sảnh đường, phong thái vô cùng mê người.
Đương nhiên điểm làm cho Tiểu Thất bội phục hơn chính là thủ đoạn xã giao cao siêu của Khanh Ngũ —— nương theo người hướng tới Vân đình tụ tập lần này, hắn tự mình làm người xe chỉ luồn kim, vô tình điều hòa tranh cãi trong võ lâm, cũng thông báo tin tức, gia tăng hỗ trợ, cũng xác thực là nơi sản sinh ra những buổi trò chuyện thảo luận trong bầu không khí thoải mái để nhằm giải quyết mấy vấn đề khó giải quyết trong chốn võ lâm, cứ tích góp từng tí một không ít hảo ý của người ta, bán rất nhiều nhân tình.
Bất quá nửa tháng, tên tuổi Khanh Ngũ ở Giang Nam tung bay, được người xưng là “Quân Thiên công tử”, lấy từ ý trong “Quân thiên quảng nhạc”, đủ thấy được sự tiếp nhận cũng như bày tỏ thái độ với Khanh Ngũ trong giang hồ võ lâm.
(Quân trên thiên thượng ban phát niềm vui)
Điều này cũng khó trách, trong Khanh Gia bảo lớn như vậy từ trên xuống dưới đều bị Khanh Ngũ điều giáo ngoan ngoãn đến vậy, người này trời sinh sớm có chỗ bất phàm.
Ngũ thiếu Khanh gia, đúng thật là một người phúc hắc lòng dạ thâm sâu khó dò.
Tạ Minh Châu thật thật rất chi là hối hận, thật thật chịu không nổi Khanh Ngũ thế nhưng lại dùng Vân đình của hắn làm nơi chút lập bang kết phái bàn mấy chuyện phàm tục, này thật sự là mất hết phẩm cách của hắn!
Cho nên lại mấy ngày nữa, phàm là có người tìm Khanh Ngũ mà không tìm Tạ Minh Châu, hắn trực tiếp thẳng tay phái người canh ở ngay cửa đem người đuổi đi. Khanh Ngũ cũng không nổi giận, sau khi nhìn thấy hắn, ngược lại gọi Tiểu Thất mang mấy bộ quần áo lộng lẫy do Triệu Đại Bảo thiết kế may thành đưa tặng Tạ Minh Châu, Tạ Minh Châu chỉ liếc mắt một cái, liền đối với bộ áo choàng kia vô cùng thích mắt, con bà nó, Khanh Ngũ đời trước tuyệt đối là con giòi, chui từ bụng mà ra à nha!
Khanh Ngũ tâm cơ quá sâu, sâu không lường được, ở cùng người như thế cả đời, thật thật phải mệt chết đi được. Tạ Minh Châu nghĩ thầm, ban đầu có sinh một chút ý nghĩ không an phận, đột nhiên chôn vùi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Khanh Ngũ nếu là kẻ địch, nhất định là kẻ khó chơi nếu làm bạn nhất định phải là bạn thân tri kỷ, trăm triệu cũng không nên thành tình nhân, bằng không cả đời khó có thể xoay mình, ai, ai, ai.
Khanh Ngũ nhìn hắn ánh mắt xoay lòng vòng, cười khẽ uống trà —— Tạ Minh Châu ngươi kiêng kị ta điểm nào? Ta hiện tại không có quyền không có thế, bất quá chỉ bày ra có chút tư thái thôi. Ha, hiện đám người ở trong võ lâm, tâm tư xoắn xuýt rất nhiều. Xoắn xuýt đi, xoắn xuýt đi, ta mới có thể thừa cơ hội, bằng không làm sao để cho ngươi đem đình tặng cho ta.
Tạ Minh Châu chuyển mắt đặt ở trên người Mạc Tiểu Thất, nói: “Khanh Thục Quân, ta đối với ảnh vệ nhỏ nhà ngươi, rất là vừa lòng đâu!”
Mạc Tiểu Thất vẫn đứng ngay đằng sau Khanh Ngũ tay chấp sau lưng, nghe được lời này nhướng mày ——Tạ Minh Châu này thật sự là muốn chết!
“Vừa ý ngươi thì tốt. Dù sao thì ta cũng không quan tâm tới việc có kẻ nào vừa ý hay không, dầu gì cũng chỉ có thể vừa ý thôi mà.” Khanh Ngũ đáp.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng ta không đoạt lấy được hả?” Trong mắt Tạ Minh Châu hiện lên một tia cuồng nịnh.
“Ta cho tới bây giờ chưa từng nói như vậy.” Khanh Ngũ tựa lưng vào ghế ngồi, mắt như hồ sâu thăm thẳm, khiến hồn người trầm mê. Tạ Minh Châu nhìn hắn, thoáng dao động.
“Lâu chủ, hai người chúng ta cũng được coi là có giao tình sâu nặng, nói chuyện hà tất cứ quanh co lòng vòng đề cập tới hắn làm chi? Nếu không có chuyện gì, không bằng nói tới chuyện phong nguyệt, đấu trí được chứ?” Khanh Ngũ không dấu vết đem đề tài vặn trở về, vừa ngăn Tạ Minh Châu cố ý tung ra, lại ẩn giấu việc bản thân mình đối với Tiểu Thất đặc biệt coi trọng, để tránh trở thành nhược điểm.
Tạ Minh Châu cười khan một tiếng, nói: “Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của ngươi, nói vậy cả ngày đều bận bịu việc xã giao, nói phong nguyệt gì với ngươi nữa chứ, thiếu ý tứ quá.”
Quay lại nhìn thẳng vào Khanh Ngũ, xác thật chung quanh hốc mắt biến thành màu đen, hiện rõ sự mệt mỏi cực kì.
“A, chỉ là do hình hài của ta sơ sài, khiến lâu chủ cười chê.” Khanh Ngũ mỏi mệt mỉm cười, thuận thế từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, dời tới bên môi, nhẹ ho khan vài tiếng.
“Ngươi bị phong hàn?” Tạ Minh Châu lông mày giương lên.
“Chỉ là do thay đổi khí hậu một chút còn chưa kịp thích ứng mà thôi.” Khanh Ngũ thản nhiên nói, “Đa tạ lâu chủ quan tâm.”
“Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ngày khác ta lại đến.” Tạ Minh Châu ánh mắt phức tạp một chút, liền xoay người rời đi.
Đợi hắn đi xa, Tiểu Thất mới than thở: “Ngay cả năm đĩa ớt cũng có thể ăn người lại không kịp thích ứng khí hậu?”
Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn, dùng tay khăn lau ở khóe mắt, thế nhưng đem ” đôi mắt đen” lau sạch trơn —— vẻ mặt mệt mỏi lập tức trở thành thần thái sáng láng, bảo hắn: “Thừa dịp Tạ Minh Châu đi rồi, nhanh chạy đi gọi mấy vị khách nhân bị đuổi đi về đi, hôm nay còn phải bàn việc môn phái Giang Nam khoản phí dự trù để tu sửa võ lâm minh.”
“Ngũ thiếu, ta thấy phấn trang điểm Giang Nam này hiệu quả không tồi, ngay cả Tạ Minh Châu đều có thể che mắt được.” Tiểu Thất cười xấu xa, khó trách Khanh Ngũ buổi sáng muốn hắn đi mua hộp phấn nữ tử dùng để vẽ mi, thì ra Khanh Ngũ dùng để vẽ đôi mắt đen.
Lại nói Tạ Minh Châu buổi tối mơ mơ màng màng tỉnh dậy đi tiểu đêm, đột nhiên trong đầu linh quang lóe sáng —— con bà nó, Khanh Ngũ không phải ngay cả năm bàn ớt đỏ xé miệng cũng ăn hết hay sao! Hắn chưa thích ứng tiết trời cái rắm!! Con bà nó! Hắn cứ nhẹ nhàng đơn giản bị đuổi ra ngoài như vậy! Vân đình chính là địa bàn của mình!! Khanh Ngũ vô liêm sỉ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.