Chương 47: Hấp huyết quỷ chiếm hữu cuồng (7)
Ostrich
23/07/2019
Thomas (GF8.0) vô trách nhiệm bỏ lại một câu:
- Player Cát Tường, bổn hệ thống đi trước, cô tự lo liệu đi.
Sau đó liền phi thân qua tường bao chạy mất hút, tốc độ có thể so sánh với The Flash. Cát Tường tức đến nổ phổi, lại chỉ có thể đứng im chịu trận. Cô ngước mắt lên nhìn về phía Ái Nhĩ Lạp Tư, ánh mắt muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.
- Xem ra tình nhân của em đã bỏ đi mất rồi. - Lạp Tư từ trong tối bước ra, lúc này biểu tình của hắn vô cùng bình tĩnh. Nhưng chỉ có Cát Tường biết, hắn càng bình tĩnh lại càng nguy hiểm
- Tình nhân gì chứ, đó chỉ là...ờ...- Cát Tường muốn giải thích, nhưng nhất thời không nghĩ ra được mối quan hệ nào phù hợp với hành vi lén lút muốn bỏ trốn giữa hai người. Chưa kể còn không biết Ái Nhĩ Lạp Tư đã nghe được những gì
Nhiệt độ xung quanh từng chút giảm xuống, khuôn mặt âm trầm của Ái Nhĩ Lạp Tư khiến Cát Tường không dám nhìn thẳng, vừa ấp úng giải thích, cô vừa lùi lại phía sau. Hắn tiến lên một bước, cô lại lùi một bước. Ánh mắt Ái Nhĩ Lạp Tư tối sầm lại, hắn tóm lấy cổ tay Cát Tường, kéo mạnh về phía mình. Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó cả người liền bị ghì chặt trong một vòng ôm lạnh lẽo.
- Em không được đi đâu hết.- Ái Nhĩ Lạp Tư áp mặt vào tóc cô, giọng nói âm u đến rợn người
Cát Tường chưa kịp trả lời, chỉ thấy sau gáy đau xót, sau đó trước mắt cô tối sầm lại, không còn ý thức.
oOo
Nặng nề mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực. Cát Tường thử động đậy tay chân, phát hiện tứ chi của cô đều đã bị khóa chặt vào giường.
- Bệnh thần kinh...- Cô tức giận lẩm bẩm
Từ bên ngoài vọng vào tiếng giày da dẫm trên nền đất, nghe tiếng bước chân, Cát Tường có thể đoán được người nọ đang xuống cầu thang. Có nghĩa là, cô đang bị nhốt dưới tầng hầm.
Cửa mở, ánh sáng nhợt nhạt từ cây nến miễn cưỡng chiếu sáng căn phòng, người đến là Ái Nhĩ Lạp Tư. Hắn bước nhanh đến bên giường, nở nụ cười gần như điên cuồng:
- Giờ thì em chỉ thuộc về tôi mà thôi.
Cát Tường nhíu mày, dùng sức giật mạnh xiềng xích trói buộc, phát ra hàng loạt âm thanh chói tai:
- Thả ra!
Ái Nhĩ Lạp Tư ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve gò má Cát Tường:
- Em rốt cuộc là ai?
Hiển nhiên, hắn đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa cô và hệ thống. Đến nước này, Cát Tường cũng không tiếp tục diễn nữa:
- Anh không cần quan tâm điều đó. Tôi vốn không thuộc về thế giới này, sẽ có một ngày tôi rời đi, đừng cố gắng làm điều vô ích nữa.
Ánh mắt cô lạnh nhạt thờ ơ khiến trái tim lạnh băng của Ái Nhĩ Lạp Tư quặn thắt, thứ tình cảm mà hắn gọi là 'yêu' hóa ra chỉ đến từ chính hắn. Hắn giận dữ ghì chặt lấy Cát Tường, lớn tiếng:
- Không ai có thể đưa em rời khỏi tôi!
Cát Tường nhắm mắt, không muốn phí sức lực đi đôi co với một kẻ điên. Cô đang dần dần cảm nhận được sự liên kết với hệ thống, thời điểm rời đi, chỉ đếm từng ngày mà thôi.
Những ngày bị nhốt dưới căn hầm, cô hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian. Ngoại trừ Ái Nhĩ Lạp Tư thỉnh thoảng mang thức ăn đến và ôm ghì lấy cô cả ngày, Cát Tường không còn gặp người nào khác. Thức ăn mà Cát Tường nhắc đến ở đây chính là máu, dòng máu cao quý thuần khiết của huyết tộc chân chính- Ái Nhĩ Lạp Tư.
Thời gian đầu còn khó có thể chấp nhận được việc uống máu, nhưng bản năng của quỷ hút máu và cơn đói khiến Cát Tường không thể không khuất phục. Dù sao thì vị giác của quỷ hút máu cũng không cảm nhận được vị tanh, coi như uống nước đi...Chính là không phải nói vết thương vật lí đối với quỷ hút máu rất nhanh thì liền lại sao? Một hàng dấu cắn đỏ ửng trên cổ Ái Nhĩ Lạp Tư là sao đây? Cát Tường ôm mặt, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn vô tội!
Ái Nhĩ Lạp Tư mở một đôi mắt ngập nước, đáng thương mà nhìn Cát Tường, hắn khàn khàn mở miệng:
- Đau lắm đấy, em không định chịu trách nhiệm sao?
- Câm mồm!
Cát Tường hung hăng quăng một chiếc gối vào mặt hắn, nam chính vì sao có thể mặt dày đến mức độ này? Không phải thuộc tính ban đầu là bệnh thần kinh sao? Càng ngày càng biến mềm yếu đáng thương là sao đây? Mặc dù nhắc đến vấn đề thả cô rời khỏi chỗ này hắn vẫn phát thần kinh như thường, nhưng phần lớn thời gian hai người còn tính yên ổn chung sống.
Thời điểm Ái Nhĩ Lạp Tư tỉnh dậy, Cát Tường còn đang ngủ say. Hắn nghiêng người, si mê nhìn ngắm khuôn mặt cô, ngón tay thon dài trắng xám cẩn thận, tỉ mỉ phác họa lại từng đường nét khuôn mặt. Bọn họ gần nhau như vậy, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được mùi hương của cô tràn ngập xoang mũi, nếu như có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi...
Ái Nhĩ Lạp Tư vừa rời đi, người vốn đang say ngủ là Cát Tường lại đột nhiên mở mắt, cô vừa nhận được một thông báo mới từ hệ thống: lập tức có thể rời đi. Cách thức rời đi lần này sẽ không thuận theo tự nhiên nữa
- Player Cát Tường, bổn hệ thống đi trước, cô tự lo liệu đi.
Sau đó liền phi thân qua tường bao chạy mất hút, tốc độ có thể so sánh với The Flash. Cát Tường tức đến nổ phổi, lại chỉ có thể đứng im chịu trận. Cô ngước mắt lên nhìn về phía Ái Nhĩ Lạp Tư, ánh mắt muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.
- Xem ra tình nhân của em đã bỏ đi mất rồi. - Lạp Tư từ trong tối bước ra, lúc này biểu tình của hắn vô cùng bình tĩnh. Nhưng chỉ có Cát Tường biết, hắn càng bình tĩnh lại càng nguy hiểm
- Tình nhân gì chứ, đó chỉ là...ờ...- Cát Tường muốn giải thích, nhưng nhất thời không nghĩ ra được mối quan hệ nào phù hợp với hành vi lén lút muốn bỏ trốn giữa hai người. Chưa kể còn không biết Ái Nhĩ Lạp Tư đã nghe được những gì
Nhiệt độ xung quanh từng chút giảm xuống, khuôn mặt âm trầm của Ái Nhĩ Lạp Tư khiến Cát Tường không dám nhìn thẳng, vừa ấp úng giải thích, cô vừa lùi lại phía sau. Hắn tiến lên một bước, cô lại lùi một bước. Ánh mắt Ái Nhĩ Lạp Tư tối sầm lại, hắn tóm lấy cổ tay Cát Tường, kéo mạnh về phía mình. Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó cả người liền bị ghì chặt trong một vòng ôm lạnh lẽo.
- Em không được đi đâu hết.- Ái Nhĩ Lạp Tư áp mặt vào tóc cô, giọng nói âm u đến rợn người
Cát Tường chưa kịp trả lời, chỉ thấy sau gáy đau xót, sau đó trước mắt cô tối sầm lại, không còn ý thức.
oOo
Nặng nề mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực. Cát Tường thử động đậy tay chân, phát hiện tứ chi của cô đều đã bị khóa chặt vào giường.
- Bệnh thần kinh...- Cô tức giận lẩm bẩm
Từ bên ngoài vọng vào tiếng giày da dẫm trên nền đất, nghe tiếng bước chân, Cát Tường có thể đoán được người nọ đang xuống cầu thang. Có nghĩa là, cô đang bị nhốt dưới tầng hầm.
Cửa mở, ánh sáng nhợt nhạt từ cây nến miễn cưỡng chiếu sáng căn phòng, người đến là Ái Nhĩ Lạp Tư. Hắn bước nhanh đến bên giường, nở nụ cười gần như điên cuồng:
- Giờ thì em chỉ thuộc về tôi mà thôi.
Cát Tường nhíu mày, dùng sức giật mạnh xiềng xích trói buộc, phát ra hàng loạt âm thanh chói tai:
- Thả ra!
Ái Nhĩ Lạp Tư ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve gò má Cát Tường:
- Em rốt cuộc là ai?
Hiển nhiên, hắn đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa cô và hệ thống. Đến nước này, Cát Tường cũng không tiếp tục diễn nữa:
- Anh không cần quan tâm điều đó. Tôi vốn không thuộc về thế giới này, sẽ có một ngày tôi rời đi, đừng cố gắng làm điều vô ích nữa.
Ánh mắt cô lạnh nhạt thờ ơ khiến trái tim lạnh băng của Ái Nhĩ Lạp Tư quặn thắt, thứ tình cảm mà hắn gọi là 'yêu' hóa ra chỉ đến từ chính hắn. Hắn giận dữ ghì chặt lấy Cát Tường, lớn tiếng:
- Không ai có thể đưa em rời khỏi tôi!
Cát Tường nhắm mắt, không muốn phí sức lực đi đôi co với một kẻ điên. Cô đang dần dần cảm nhận được sự liên kết với hệ thống, thời điểm rời đi, chỉ đếm từng ngày mà thôi.
Những ngày bị nhốt dưới căn hầm, cô hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian. Ngoại trừ Ái Nhĩ Lạp Tư thỉnh thoảng mang thức ăn đến và ôm ghì lấy cô cả ngày, Cát Tường không còn gặp người nào khác. Thức ăn mà Cát Tường nhắc đến ở đây chính là máu, dòng máu cao quý thuần khiết của huyết tộc chân chính- Ái Nhĩ Lạp Tư.
Thời gian đầu còn khó có thể chấp nhận được việc uống máu, nhưng bản năng của quỷ hút máu và cơn đói khiến Cát Tường không thể không khuất phục. Dù sao thì vị giác của quỷ hút máu cũng không cảm nhận được vị tanh, coi như uống nước đi...Chính là không phải nói vết thương vật lí đối với quỷ hút máu rất nhanh thì liền lại sao? Một hàng dấu cắn đỏ ửng trên cổ Ái Nhĩ Lạp Tư là sao đây? Cát Tường ôm mặt, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn vô tội!
Ái Nhĩ Lạp Tư mở một đôi mắt ngập nước, đáng thương mà nhìn Cát Tường, hắn khàn khàn mở miệng:
- Đau lắm đấy, em không định chịu trách nhiệm sao?
- Câm mồm!
Cát Tường hung hăng quăng một chiếc gối vào mặt hắn, nam chính vì sao có thể mặt dày đến mức độ này? Không phải thuộc tính ban đầu là bệnh thần kinh sao? Càng ngày càng biến mềm yếu đáng thương là sao đây? Mặc dù nhắc đến vấn đề thả cô rời khỏi chỗ này hắn vẫn phát thần kinh như thường, nhưng phần lớn thời gian hai người còn tính yên ổn chung sống.
Thời điểm Ái Nhĩ Lạp Tư tỉnh dậy, Cát Tường còn đang ngủ say. Hắn nghiêng người, si mê nhìn ngắm khuôn mặt cô, ngón tay thon dài trắng xám cẩn thận, tỉ mỉ phác họa lại từng đường nét khuôn mặt. Bọn họ gần nhau như vậy, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được mùi hương của cô tràn ngập xoang mũi, nếu như có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi...
Ái Nhĩ Lạp Tư vừa rời đi, người vốn đang say ngủ là Cát Tường lại đột nhiên mở mắt, cô vừa nhận được một thông báo mới từ hệ thống: lập tức có thể rời đi. Cách thức rời đi lần này sẽ không thuận theo tự nhiên nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.