Chương 192: 144: Tình nghĩa ngày xưa
Hồng Trần Huyễn
21/10/2016
Hiện tại, sự việc xảy ra lần này khiến cho hai lão rất xúc động.
Thật đúng là ngã một lần khôn hơn một chút, trải qua một chuyện sẽ hiểu ra được điều gì đó.
Đầu tiên, trận chiến này nói rõ rằng dù có lợi hại, ma lực cường hãn, thần thức mạnh hơn đi nữa, thì cũng không chịu được việc người ngoài hao tốn nhiều tâm tư tính kế mình. Nếu như nói thật, thực lực của Thành chủ đời trước của Thánh nữ thành thực sự rất cao, sở trường là mưu tính tâm kế, tinh thông bàng môn tà đạo, thuật cơ quan con rối, thậm chí từng khiến cho nhiều cao thủ bỏ mạng ở nơi này.
Nếu không có Thành chủ giỏi tâm cơ, bố trí cơ quan rất mạnh thì Thánh nữ giáo tuyệt đối sẽ không duy trì được đến ngày hôm nay.
Năm đó Thành chủ thật biết nhìn xa trông rộng, nhanh trí mê hoặc lòng người, thực lực phi phàm!
Tới giờ, bọn họ biết dù có mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần bị nắm nhược điểm, thì cũng không có biện pháp khắc chế.
Hai người thu ánh mắt sắc bén lại, đều nhất trí cho rằng Tiểu Mạch trước mặt chính là khắc tinh của Thánh nữ giáo. Hiện tại Thánh nữ của Thánh nữ giáo đã chết, nữ nhân này tuy kém hơn lão phu nhân, cũng kém Thánh nữ đời đầu tiên, nhưng nếu đổi thành Thành chủ năm đó, chỉ sợ cũng khó có thể chống lại Tô Mặc.
Tóm lại, bọn họ đều âm thầm kiêng dè.
Tô Mặc khom người lấy túi càn khôn của Thánh nữ, không ai hỏi gì, nàng đã đánh bại Thánh nữ, lấy túi càn khôn cũng không đáng trách.
Hai lão giả không nói gì, lúc nãy nếu không phải có Tiểu Mạch thì bọn họ cũng không thể còn sống mà tới đây được. Không biết có thể còn sống để rời khỏi chỗ này hay không?
Hai lão nhân nhìn Tô Mặc, thầm nghĩ rốt cuộc hắn là ai?
Hoa Tích Dung tìm được nhân tài như thế này ở đâu?
Nhìn thấy thực lực của Tô Mặc, hai lão giả tuy biết kỳ ngộ của hắn chiếm một phần, nhưng cơ quan thuật không phải là thứ ai cũng có thể hiểu, cho nên họ mới kính nể Tô Mặc. Hai người họ đều là cao nhân Nguyên Anh kỳ, sao có thể tùy tiện kính nể một thiếu niên được?
Bọn họ cảm thấy Tiểu Mạch không tầm thường như vẻ ngoài của mình, nhất định còn che giấu rất nhiều thực lực chưa thi triển hết, nếu không sẽ không phải là người được Hoa Tích Dung coi trọng.
“Tiểu Mạch tiểu hữu.” Lão giả mặt đen vui mừng bước tới, khuôn mặt có vẻ không còn đen như trước.
“Lão tiền bối có chuyện gì sao?” Tô Mặc ung dung nhìn qua, cười quyến rũ, không tự cao vì đã giết được Thánh nữ. Tuy lúc trước bọn họ nợ nàng một lần nhân tình, nhưng đương nhiên vẫn nên giữ vẻ mặt tôn trọng. Ma giới chỉ coi trọng thực lực, nàng vẫn không đủ tư cách ngang vai ngang vế với nhóm lão quái vật Nguyên Anh kì này, chỉ cần khiến đối phương cảm thấy kiêng kị là đủ rồi.
“Tiểu hữu, bây giờ chúng ta đi đâu?” Lão ta hỏi.
“Ta định đi trung tâm di chỉ của Thánh nữ thành, nơi đó có phòng cơ quan điều khiển toàn bộ thành phố dưới lòng đất này, hai vị muốn đi cùng ta hay là đi đường khác?” Tô Mặc cố ý hỏi.
Đối phương nếu không đi theo nàng làm sao mà tìm được đường ra.
Trong vô tình, nàng lại khiến đối phương nợ mình thêm một lần nhân tình nữa.
Nhưng hai vị lão giả vẫn rất vừa lòng với Tô Mặc, kiểu người có công lao lại không kiêu ngạo này, hiểu tiến lùi, trẻ tuổi thông minh thật sự là quá ít. Đương nhiên ông nể mặt Tô Mặc như vậy vì cảm thấy đối phương cực kì hữu dụng, là người có giá trị, chỉ là không nên nói toạc ra mà thôi.
“Hai chúng ta đương nhiên là đi chung đường với Tiểu Mạch công tử rồi.” Hai người cùng ý kiến.
“Hai vị, xin mời.” Tô Mặc chỉ phía trước, đã chọn được một con đường.
“Xin mời…” Hai người vội vàng vung tay lên, đi thẳng tới.
“Tiểu Mạch, chúng ta đi thôi, đã ở lại đây quá lâu rồi, gia muốn về nhà.” Hoa Tích Dung bỗng vươn tay ôm vai Tô Mặc như bằng hữu thân thiết. Tô Mặc trợn mắt lên trừng hắn, Hoa Tích Dung không thèm để ý chút nào.
“Nhà Hoa gia ở đâu? Ngươi nhớ nhà sao?” Tô Mặc nhíu mày, cố ý mỉm cười châm chọc.
“Nhà gia có rất nhiều, nhưng gia vẫn có một cái nhà chân chính.” Hoa Tích Dung nghiêm túc trả lời.
“Nếu có nơi khiến mình không muốn xa rời thì đó chính là nhà, không biết gia không muốn xa rời những thứ gì vậy?” Mắt đẹp Tô Mặc hơi nghiêng, như đang dò la bát quái. Vị gia này không thích nữ nhân, nhưng không thể nào thật sự là đoạn tụ chứ? Không biết chừng vẫn có mối tình đầu gì đó, nàng cũng không để bụng nói chuyện mối tình đầu với hắn, phân tán chút lực chú ý, tránh cho hắn luôn quấy rầy mình.
“Tiểu Mạch….Gia luyến giường.” Hoa Tích Dung lập tức như cười như không nói.
“Ồ?” Tô Mặc tức giận, “Nhưng ta có thể dạy cho ngươi một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Hoa Tích Dung cười tủm tỉm hỏi.
“Khiêng giường trên người.” Tô Mặc trả lời.
“Nhưng, gia còn thích ngươi nữa.” Hoa Tích Dung lại dính sát vào nàng như bạch tuột, ép Tô Mặc đến thắt lưng cũng không thẳng lên được.
“Xuống.” Tô Mặc tức giận đến nỗi mặt đỏ lên.
“Không xuống, gia cảm thấy biện pháp này rất tốt.” Hoa Tích Dung vô lại.
“Ngươi nếu không xuống, ta sẽ không khách khí.” Tô Mặc uy hiếp.
“Không khách khí thì không khách khí, gia đang nhìn đây!” Hoa Tích Dung thoải mái cọ cọ khắp người nàng.
Hai lão giả Nguyên Anh kì phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy một màn “cấu kết với nhau làm việc xấu” kia, thầm nghĩ tình cảm của bọn họ thật tốt!
Sau đó, Tô Mặc dịch người, bỗng nhiên ném qua vai một cái, vật Hoa Tích Dung ngã lăn ra đất.
“Nếu Hoa gia vẫn như thế, lần sau ta sẽ không ngại đào hố chôn ngươi đâu! Cho ngươi thêm vài thứ tốt chôn cùng!” Tô Mặc nhìn hắn, nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên tay, tao nhã bước đi.
“Ồ? Ta chờ.” Hoa Tích Dung ngồi dưới đất, như cười như không, cố ý nhìn nàng đưa tình, cả người tản lực mị hoặc mê người.
Tô Mặc hừ nhẹ, cũng không thích dây dưa với Hoa Tích Dung nữa.
Nàng biết nơi này không nên ở lâu, càng là nơi không quen thuộc càng dễ phát sinh chuyện bất trắc.
Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, mà kỹ đa bất áp thân (nhiều năng lực thì bản thân sẽ không bị áp chế), có kinh nghiệm lần này, nàng biết càng có nhiều thủ đoạn bảo mênh thì càng tốt!
Kiếp trước nàng biết đạo lý này rồi, chỉ không ngờ sau khi sống lại, cuộc đời lại “đặc sắc” như thế.
Bất giác, bốn người đã đi được ba dặm. Xa xa, Tô Mặc nhìn thấy một hành lang bánh răng dài liên tiếp. Không cần nói cũng biết, phía trước chính là phòng cơ quan tổng, Tô Mặc lập tức dừng chân, cẩn thận quan sát.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đương nhiên nàng phải dò xét cẩn thận.
Ba người kia cũng thế, cẩn thận đi tới nhìn, “Lão hữu, ngươi nhìn cơ quan liên tiếp này xem, lại có thể liên hoàn một cách quỷ dị như vậy!” Lão giả mặt đen chỉ vào một cơ quan, khen không dứt miệng: “Thành chủ của Thánh nữ thành năm đó đúng là nhân vật lớn không ai bì nổi, là đệ nhất kỳ tài Ma giới. Thật không biết trong đầu nàng ta rốt cuộc có gì, ngay cả biện pháp như thế cũng có thể nghĩ ra!”
“Đúng vậy! Cực giỏi.” Lão mập cũng nhìn chăm chú không chớp mắt.
Tuy hai người không tinh thông cơ quan, nhưng không có nghĩa không biết thưởng thức.
“Học thức cơ quan của Tiểu Mạch nhà gia nhất định không thua gì Thành chủ này, nếu không đã không mở cửa dễ dàng như vậy.” Hoa Tích Dung lười tán thưởng vị Thành chủ của Thánh nữ thành kia, chỉ tập trung tinh thần nịnh hót Tô Mặc.
Hai lão giả không nhịn được ho khụ khụ, cảm thấy Hoa Tích Dung thật sự nói khoác mà không biết ngượng.
Thành chủ của Thánh nữ thành dù sao cũng là nhân tài hiếm thấy, cho dù Tô Mặc tinh thông cơ quan thuật nhưng bọn họ vẫn tin rằng thực lực của Thành chủ kia giỏi hơn.
Sau đó, bốn người cẩn thận đi giữa hành lang cơ quan, phía trước ngày càng rộng, hai lão giả nhìn hoa văn cơ quan phức tạp được khắc giữa thạch bích, không kìm được say mê, cực kì tán thưởng. Hai người tựa như một nông phu ở chợ chưa từng đến chợ, lần đầu tiên cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng.
Mấy vạn bánh răng rất lớn được khảm bên trong vách tường, bất luận bao nhiêu năm vẫn còn hoạt động.
Bánh răng kéo dài đến tận mạch nước ngầm, ma sát bắn tia lửa khiến hơi nước liên tục bốc lên cung cấp năng lượng chotoàn bộ cơ quan của Thánh nữ thành. Khắp nơi đều là âm thanh máy móc chuyển động đinh tai nhức óc.
Phía trước dần xuất hiện một cảnh tượng kì quái, giống như “sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn), mọi người biết mình đã tiến vào bên trong phòng cơ quan tổng, nhưng trong phòng khắp nơi đều là các cột nhà được điêu khắc tranh, đình đài gác mái, màn trướng tung bay. Bàn dài không nhiễm một hạt bụi nào, sáng bóng như mới, hệt như hoa viên sau nhà của quý tộc. Cùng lúc, bốn người đều ngẩn ra, phát hiện nơi này không ngờ lại có người!
Nói chính xác thì khắp nơi đều là con rối đang hoạt động, phía trước ban công lầu các gần mặt nước, nhạc kỹ ca múa không hề ngừng, trang phục hoa lệ. Một nhóm đứng quanh cây cầu mười nhịp khoảng mười trượng, nơi đó cực kì rộng rãi, xung quanh bày biện bình phong, đoàn nhạc công ẩn phía sau, có đánh đàn, có vỗ khúc, có thổi tiêu, có vẽ tranh. Các loại âm thanh đàn sáo mềm mại chảy xuôi, dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt.
Nơi đây giống như một yến hội được tổ chức trong không gian lớn, thỉnh thoảng vang lên tiếng than ngạc nhiên thú vị của hai lão nhân.
“Những thứ này đều là con rối do người sống làm ra sao?” Tô Mặc nhìn những người đang nhảy múa.
“Cũng không hẳn vậy.” Hoa Tích Dung tà mị cười, bỗng nhiên chỉ phía xa.
Tô Mặc phát hiện vô số người ngồi thuyền hoa phía bên kia, hình như là một nhóm học trò, một vị lão giả đứng đầu đang giảng dạy, bọn họ không động đậy, chỉ là cơ quan chế tạo từ gỗ.
Tô Mặc thích thú đi qua, nhìn thấy nhóm học trò này, bước chân nàng dừng lại một chút, không ngờ lại gặp người quen.
“Sư Anh?” Tô Mặc vô tình nhìn thấy một cơ quan nhân ăn mặc giống hệt Sư Anh.
“Còn có Tạ… không… Diệp lão đại!” Hoa Tích Dung cũng kinh ngạc thở dài một tiếng.
“Vị Thành chủ kia quen biết Sư Anh và Diệp lão đại sao?” Tô Mặc đăm chiêu.
“Xem ra bọn họ học cùng nhau.” Hoa Tích Dung lẩm bẩm.
“Chờ một chút.” Tô Mặc nhíu mày, day day huyệt thái dương, có chút đau đầu, nghi ngờ nói, “Một ngày ở Ma giới bằng một tháng ở Nhân giới, nhưng Sư Anh vốn ở Nhân giới một nghìn năm, Hoa Tích Dung và Sư Anh là người cùng một thời, nhưng Thánh nữ lại quen biết với Sư Anh, nói như thế nào thì… thời gian cũng không khớp.”
“Tiểu Mạch, ngươi không hiểu rồi!” Hoa Tích Dung cười, “Trên đời này bất cứ cái gì cũng có thể tồn tại, chênh lệch ở thời không nào cũng không giống nhau, không chừng Thành chủ này đã từng gặp sư phụ của Sư Anh ở Thiên Không thành mà Sư Anh cũng không hay tới Nhân giới bên dưới. Ta nghe nói thời gian của Thiên Không thành rất dài, lão Thành chúa từng làm ra pháp khí khiến thời gian ngừng lại, lúc ông giảng dạy cho đệ tử cũng dùng pháp khí kia, làm thời gian ngừng lại, cho nên đệ tử của ông ta mới sống lâu, bản lĩnh cũng cao như vậy. Còn Dung Túc ở trong Thiên Thư thì lại khác…”
Hoa Tích Dung nói liên tục, lúc đầu Tô Mặc cũng nghiêm túc nghe nhưng đến khi nghe thấy Thiên Không thành, khuôn mặt của nàng không nhịn được trầm xuống.
Thiên Không thành sao? A Anh là người của Thiên Không thành?
Nàng chưa từng hỏi về quá khứ của Sư Anh, mà Sư Anh cũng chưa từng nhắc đến Thiên Không thành.
Tô Mặc không nhịn được trở nên hốt hoảng, nghĩ tới mình từng bị giam cầm trong Thiên Không thành, bị người kia độc chiếm, tuy nàng không biết người kia là ai, cũng chưa từng gặp hắn nhưng nàng biết đối phương nhất định là nhân vật có thực lực số một số hai của Thiên Không thành. Không ngờ Sư Anh mà nàng vẫn luôn tìm kiếm lại ở ngay gần nàng.
Hắn cũng bị người giam cầm, như vậy kiếp trước nàng và Sư Anh mới có thể lỡ mất nhau, nghĩ lại thật là vô cùng đáng tiếc.
Chẳng trách sau ba năm nàng ở Thiên Không thành, trở về cũng không có thay đổi gì nhiều lắm, chỉ như một cái nháy mắt.
“Xem ra Thành chủ này là bạn đồng môn của Sư Anh?” Tô Mặc trầm ngâm, cảm thấy rất có khả năng.
Dù sao Sư Anh chỉ có một đệ tử là mình, cho nên Thành chủ và Sư Anh rất có thể là bạn học.
Hoa Tích Dung cực hứng thú nhìn những thứ này, “Kỳ tài đệ nhất Ma giới này chẳng qua là bắt chước chút bản lĩnh của Thiên Không thành mà thôi.”
“Chẳng trách sao ta lại cảm thấy có chút quen thuộc.”
“Tiểu Mạch, ngươi nhìn mau, đối diện còn có nữa.” Hoa Tích Dung kéo tay áo Tô Mặc, lười biếng nói.
Tô Mặc nhìn phía trước, trong vườn nhỏ đang diễn ra cảnh bái thiên địa, đèn lồng đỏ, pháo trúc hồng, một nữ tử đội mũ phượng khăn quàng vai của tân nương, bên cạnh là lão giả vừa nãy đang cầm một sợi tơ hồng trong tay, xung quanh rất đông học trò. Hai nam tử đứng phía trước, một là Diệp lão đại, còn một là Sư Anh.
Khóe miệng nàng không nhịn được giật giật, xem ra tơ hồng này dường như kéo đến trong tay nam nhân nào đó.
Cũng không biết là Diệp lão đại hay là Sư Anh.
Loại suy đoán này cực kì không hay, rất không hay, mà nàng cũng rất không thích.
Thật đúng là ngã một lần khôn hơn một chút, trải qua một chuyện sẽ hiểu ra được điều gì đó.
Đầu tiên, trận chiến này nói rõ rằng dù có lợi hại, ma lực cường hãn, thần thức mạnh hơn đi nữa, thì cũng không chịu được việc người ngoài hao tốn nhiều tâm tư tính kế mình. Nếu như nói thật, thực lực của Thành chủ đời trước của Thánh nữ thành thực sự rất cao, sở trường là mưu tính tâm kế, tinh thông bàng môn tà đạo, thuật cơ quan con rối, thậm chí từng khiến cho nhiều cao thủ bỏ mạng ở nơi này.
Nếu không có Thành chủ giỏi tâm cơ, bố trí cơ quan rất mạnh thì Thánh nữ giáo tuyệt đối sẽ không duy trì được đến ngày hôm nay.
Năm đó Thành chủ thật biết nhìn xa trông rộng, nhanh trí mê hoặc lòng người, thực lực phi phàm!
Tới giờ, bọn họ biết dù có mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần bị nắm nhược điểm, thì cũng không có biện pháp khắc chế.
Hai người thu ánh mắt sắc bén lại, đều nhất trí cho rằng Tiểu Mạch trước mặt chính là khắc tinh của Thánh nữ giáo. Hiện tại Thánh nữ của Thánh nữ giáo đã chết, nữ nhân này tuy kém hơn lão phu nhân, cũng kém Thánh nữ đời đầu tiên, nhưng nếu đổi thành Thành chủ năm đó, chỉ sợ cũng khó có thể chống lại Tô Mặc.
Tóm lại, bọn họ đều âm thầm kiêng dè.
Tô Mặc khom người lấy túi càn khôn của Thánh nữ, không ai hỏi gì, nàng đã đánh bại Thánh nữ, lấy túi càn khôn cũng không đáng trách.
Hai lão giả không nói gì, lúc nãy nếu không phải có Tiểu Mạch thì bọn họ cũng không thể còn sống mà tới đây được. Không biết có thể còn sống để rời khỏi chỗ này hay không?
Hai lão nhân nhìn Tô Mặc, thầm nghĩ rốt cuộc hắn là ai?
Hoa Tích Dung tìm được nhân tài như thế này ở đâu?
Nhìn thấy thực lực của Tô Mặc, hai lão giả tuy biết kỳ ngộ của hắn chiếm một phần, nhưng cơ quan thuật không phải là thứ ai cũng có thể hiểu, cho nên họ mới kính nể Tô Mặc. Hai người họ đều là cao nhân Nguyên Anh kỳ, sao có thể tùy tiện kính nể một thiếu niên được?
Bọn họ cảm thấy Tiểu Mạch không tầm thường như vẻ ngoài của mình, nhất định còn che giấu rất nhiều thực lực chưa thi triển hết, nếu không sẽ không phải là người được Hoa Tích Dung coi trọng.
“Tiểu Mạch tiểu hữu.” Lão giả mặt đen vui mừng bước tới, khuôn mặt có vẻ không còn đen như trước.
“Lão tiền bối có chuyện gì sao?” Tô Mặc ung dung nhìn qua, cười quyến rũ, không tự cao vì đã giết được Thánh nữ. Tuy lúc trước bọn họ nợ nàng một lần nhân tình, nhưng đương nhiên vẫn nên giữ vẻ mặt tôn trọng. Ma giới chỉ coi trọng thực lực, nàng vẫn không đủ tư cách ngang vai ngang vế với nhóm lão quái vật Nguyên Anh kì này, chỉ cần khiến đối phương cảm thấy kiêng kị là đủ rồi.
“Tiểu hữu, bây giờ chúng ta đi đâu?” Lão ta hỏi.
“Ta định đi trung tâm di chỉ của Thánh nữ thành, nơi đó có phòng cơ quan điều khiển toàn bộ thành phố dưới lòng đất này, hai vị muốn đi cùng ta hay là đi đường khác?” Tô Mặc cố ý hỏi.
Đối phương nếu không đi theo nàng làm sao mà tìm được đường ra.
Trong vô tình, nàng lại khiến đối phương nợ mình thêm một lần nhân tình nữa.
Nhưng hai vị lão giả vẫn rất vừa lòng với Tô Mặc, kiểu người có công lao lại không kiêu ngạo này, hiểu tiến lùi, trẻ tuổi thông minh thật sự là quá ít. Đương nhiên ông nể mặt Tô Mặc như vậy vì cảm thấy đối phương cực kì hữu dụng, là người có giá trị, chỉ là không nên nói toạc ra mà thôi.
“Hai chúng ta đương nhiên là đi chung đường với Tiểu Mạch công tử rồi.” Hai người cùng ý kiến.
“Hai vị, xin mời.” Tô Mặc chỉ phía trước, đã chọn được một con đường.
“Xin mời…” Hai người vội vàng vung tay lên, đi thẳng tới.
“Tiểu Mạch, chúng ta đi thôi, đã ở lại đây quá lâu rồi, gia muốn về nhà.” Hoa Tích Dung bỗng vươn tay ôm vai Tô Mặc như bằng hữu thân thiết. Tô Mặc trợn mắt lên trừng hắn, Hoa Tích Dung không thèm để ý chút nào.
“Nhà Hoa gia ở đâu? Ngươi nhớ nhà sao?” Tô Mặc nhíu mày, cố ý mỉm cười châm chọc.
“Nhà gia có rất nhiều, nhưng gia vẫn có một cái nhà chân chính.” Hoa Tích Dung nghiêm túc trả lời.
“Nếu có nơi khiến mình không muốn xa rời thì đó chính là nhà, không biết gia không muốn xa rời những thứ gì vậy?” Mắt đẹp Tô Mặc hơi nghiêng, như đang dò la bát quái. Vị gia này không thích nữ nhân, nhưng không thể nào thật sự là đoạn tụ chứ? Không biết chừng vẫn có mối tình đầu gì đó, nàng cũng không để bụng nói chuyện mối tình đầu với hắn, phân tán chút lực chú ý, tránh cho hắn luôn quấy rầy mình.
“Tiểu Mạch….Gia luyến giường.” Hoa Tích Dung lập tức như cười như không nói.
“Ồ?” Tô Mặc tức giận, “Nhưng ta có thể dạy cho ngươi một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Hoa Tích Dung cười tủm tỉm hỏi.
“Khiêng giường trên người.” Tô Mặc trả lời.
“Nhưng, gia còn thích ngươi nữa.” Hoa Tích Dung lại dính sát vào nàng như bạch tuột, ép Tô Mặc đến thắt lưng cũng không thẳng lên được.
“Xuống.” Tô Mặc tức giận đến nỗi mặt đỏ lên.
“Không xuống, gia cảm thấy biện pháp này rất tốt.” Hoa Tích Dung vô lại.
“Ngươi nếu không xuống, ta sẽ không khách khí.” Tô Mặc uy hiếp.
“Không khách khí thì không khách khí, gia đang nhìn đây!” Hoa Tích Dung thoải mái cọ cọ khắp người nàng.
Hai lão giả Nguyên Anh kì phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy một màn “cấu kết với nhau làm việc xấu” kia, thầm nghĩ tình cảm của bọn họ thật tốt!
Sau đó, Tô Mặc dịch người, bỗng nhiên ném qua vai một cái, vật Hoa Tích Dung ngã lăn ra đất.
“Nếu Hoa gia vẫn như thế, lần sau ta sẽ không ngại đào hố chôn ngươi đâu! Cho ngươi thêm vài thứ tốt chôn cùng!” Tô Mặc nhìn hắn, nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên tay, tao nhã bước đi.
“Ồ? Ta chờ.” Hoa Tích Dung ngồi dưới đất, như cười như không, cố ý nhìn nàng đưa tình, cả người tản lực mị hoặc mê người.
Tô Mặc hừ nhẹ, cũng không thích dây dưa với Hoa Tích Dung nữa.
Nàng biết nơi này không nên ở lâu, càng là nơi không quen thuộc càng dễ phát sinh chuyện bất trắc.
Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, mà kỹ đa bất áp thân (nhiều năng lực thì bản thân sẽ không bị áp chế), có kinh nghiệm lần này, nàng biết càng có nhiều thủ đoạn bảo mênh thì càng tốt!
Kiếp trước nàng biết đạo lý này rồi, chỉ không ngờ sau khi sống lại, cuộc đời lại “đặc sắc” như thế.
Bất giác, bốn người đã đi được ba dặm. Xa xa, Tô Mặc nhìn thấy một hành lang bánh răng dài liên tiếp. Không cần nói cũng biết, phía trước chính là phòng cơ quan tổng, Tô Mặc lập tức dừng chân, cẩn thận quan sát.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đương nhiên nàng phải dò xét cẩn thận.
Ba người kia cũng thế, cẩn thận đi tới nhìn, “Lão hữu, ngươi nhìn cơ quan liên tiếp này xem, lại có thể liên hoàn một cách quỷ dị như vậy!” Lão giả mặt đen chỉ vào một cơ quan, khen không dứt miệng: “Thành chủ của Thánh nữ thành năm đó đúng là nhân vật lớn không ai bì nổi, là đệ nhất kỳ tài Ma giới. Thật không biết trong đầu nàng ta rốt cuộc có gì, ngay cả biện pháp như thế cũng có thể nghĩ ra!”
“Đúng vậy! Cực giỏi.” Lão mập cũng nhìn chăm chú không chớp mắt.
Tuy hai người không tinh thông cơ quan, nhưng không có nghĩa không biết thưởng thức.
“Học thức cơ quan của Tiểu Mạch nhà gia nhất định không thua gì Thành chủ này, nếu không đã không mở cửa dễ dàng như vậy.” Hoa Tích Dung lười tán thưởng vị Thành chủ của Thánh nữ thành kia, chỉ tập trung tinh thần nịnh hót Tô Mặc.
Hai lão giả không nhịn được ho khụ khụ, cảm thấy Hoa Tích Dung thật sự nói khoác mà không biết ngượng.
Thành chủ của Thánh nữ thành dù sao cũng là nhân tài hiếm thấy, cho dù Tô Mặc tinh thông cơ quan thuật nhưng bọn họ vẫn tin rằng thực lực của Thành chủ kia giỏi hơn.
Sau đó, bốn người cẩn thận đi giữa hành lang cơ quan, phía trước ngày càng rộng, hai lão giả nhìn hoa văn cơ quan phức tạp được khắc giữa thạch bích, không kìm được say mê, cực kì tán thưởng. Hai người tựa như một nông phu ở chợ chưa từng đến chợ, lần đầu tiên cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng.
Mấy vạn bánh răng rất lớn được khảm bên trong vách tường, bất luận bao nhiêu năm vẫn còn hoạt động.
Bánh răng kéo dài đến tận mạch nước ngầm, ma sát bắn tia lửa khiến hơi nước liên tục bốc lên cung cấp năng lượng chotoàn bộ cơ quan của Thánh nữ thành. Khắp nơi đều là âm thanh máy móc chuyển động đinh tai nhức óc.
Phía trước dần xuất hiện một cảnh tượng kì quái, giống như “sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn), mọi người biết mình đã tiến vào bên trong phòng cơ quan tổng, nhưng trong phòng khắp nơi đều là các cột nhà được điêu khắc tranh, đình đài gác mái, màn trướng tung bay. Bàn dài không nhiễm một hạt bụi nào, sáng bóng như mới, hệt như hoa viên sau nhà của quý tộc. Cùng lúc, bốn người đều ngẩn ra, phát hiện nơi này không ngờ lại có người!
Nói chính xác thì khắp nơi đều là con rối đang hoạt động, phía trước ban công lầu các gần mặt nước, nhạc kỹ ca múa không hề ngừng, trang phục hoa lệ. Một nhóm đứng quanh cây cầu mười nhịp khoảng mười trượng, nơi đó cực kì rộng rãi, xung quanh bày biện bình phong, đoàn nhạc công ẩn phía sau, có đánh đàn, có vỗ khúc, có thổi tiêu, có vẽ tranh. Các loại âm thanh đàn sáo mềm mại chảy xuôi, dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt.
Nơi đây giống như một yến hội được tổ chức trong không gian lớn, thỉnh thoảng vang lên tiếng than ngạc nhiên thú vị của hai lão nhân.
“Những thứ này đều là con rối do người sống làm ra sao?” Tô Mặc nhìn những người đang nhảy múa.
“Cũng không hẳn vậy.” Hoa Tích Dung tà mị cười, bỗng nhiên chỉ phía xa.
Tô Mặc phát hiện vô số người ngồi thuyền hoa phía bên kia, hình như là một nhóm học trò, một vị lão giả đứng đầu đang giảng dạy, bọn họ không động đậy, chỉ là cơ quan chế tạo từ gỗ.
Tô Mặc thích thú đi qua, nhìn thấy nhóm học trò này, bước chân nàng dừng lại một chút, không ngờ lại gặp người quen.
“Sư Anh?” Tô Mặc vô tình nhìn thấy một cơ quan nhân ăn mặc giống hệt Sư Anh.
“Còn có Tạ… không… Diệp lão đại!” Hoa Tích Dung cũng kinh ngạc thở dài một tiếng.
“Vị Thành chủ kia quen biết Sư Anh và Diệp lão đại sao?” Tô Mặc đăm chiêu.
“Xem ra bọn họ học cùng nhau.” Hoa Tích Dung lẩm bẩm.
“Chờ một chút.” Tô Mặc nhíu mày, day day huyệt thái dương, có chút đau đầu, nghi ngờ nói, “Một ngày ở Ma giới bằng một tháng ở Nhân giới, nhưng Sư Anh vốn ở Nhân giới một nghìn năm, Hoa Tích Dung và Sư Anh là người cùng một thời, nhưng Thánh nữ lại quen biết với Sư Anh, nói như thế nào thì… thời gian cũng không khớp.”
“Tiểu Mạch, ngươi không hiểu rồi!” Hoa Tích Dung cười, “Trên đời này bất cứ cái gì cũng có thể tồn tại, chênh lệch ở thời không nào cũng không giống nhau, không chừng Thành chủ này đã từng gặp sư phụ của Sư Anh ở Thiên Không thành mà Sư Anh cũng không hay tới Nhân giới bên dưới. Ta nghe nói thời gian của Thiên Không thành rất dài, lão Thành chúa từng làm ra pháp khí khiến thời gian ngừng lại, lúc ông giảng dạy cho đệ tử cũng dùng pháp khí kia, làm thời gian ngừng lại, cho nên đệ tử của ông ta mới sống lâu, bản lĩnh cũng cao như vậy. Còn Dung Túc ở trong Thiên Thư thì lại khác…”
Hoa Tích Dung nói liên tục, lúc đầu Tô Mặc cũng nghiêm túc nghe nhưng đến khi nghe thấy Thiên Không thành, khuôn mặt của nàng không nhịn được trầm xuống.
Thiên Không thành sao? A Anh là người của Thiên Không thành?
Nàng chưa từng hỏi về quá khứ của Sư Anh, mà Sư Anh cũng chưa từng nhắc đến Thiên Không thành.
Tô Mặc không nhịn được trở nên hốt hoảng, nghĩ tới mình từng bị giam cầm trong Thiên Không thành, bị người kia độc chiếm, tuy nàng không biết người kia là ai, cũng chưa từng gặp hắn nhưng nàng biết đối phương nhất định là nhân vật có thực lực số một số hai của Thiên Không thành. Không ngờ Sư Anh mà nàng vẫn luôn tìm kiếm lại ở ngay gần nàng.
Hắn cũng bị người giam cầm, như vậy kiếp trước nàng và Sư Anh mới có thể lỡ mất nhau, nghĩ lại thật là vô cùng đáng tiếc.
Chẳng trách sau ba năm nàng ở Thiên Không thành, trở về cũng không có thay đổi gì nhiều lắm, chỉ như một cái nháy mắt.
“Xem ra Thành chủ này là bạn đồng môn của Sư Anh?” Tô Mặc trầm ngâm, cảm thấy rất có khả năng.
Dù sao Sư Anh chỉ có một đệ tử là mình, cho nên Thành chủ và Sư Anh rất có thể là bạn học.
Hoa Tích Dung cực hứng thú nhìn những thứ này, “Kỳ tài đệ nhất Ma giới này chẳng qua là bắt chước chút bản lĩnh của Thiên Không thành mà thôi.”
“Chẳng trách sao ta lại cảm thấy có chút quen thuộc.”
“Tiểu Mạch, ngươi nhìn mau, đối diện còn có nữa.” Hoa Tích Dung kéo tay áo Tô Mặc, lười biếng nói.
Tô Mặc nhìn phía trước, trong vườn nhỏ đang diễn ra cảnh bái thiên địa, đèn lồng đỏ, pháo trúc hồng, một nữ tử đội mũ phượng khăn quàng vai của tân nương, bên cạnh là lão giả vừa nãy đang cầm một sợi tơ hồng trong tay, xung quanh rất đông học trò. Hai nam tử đứng phía trước, một là Diệp lão đại, còn một là Sư Anh.
Khóe miệng nàng không nhịn được giật giật, xem ra tơ hồng này dường như kéo đến trong tay nam nhân nào đó.
Cũng không biết là Diệp lão đại hay là Sư Anh.
Loại suy đoán này cực kì không hay, rất không hay, mà nàng cũng rất không thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.