Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 137: Chương 116.1: Dốc lòng chăm sóc

Hồng Trần Huyễn

11/04/2016

Bóng đêm phủ xuống, gió lạnh thổi nhẹ, phát tiếng vù vù khi lướt qua vách núi, sao lốm đốm đầy trời.

Tô Mặc ngồi đó nhìn đám người, môi mỉm cười tự tin, tay vuốt ve băng hồ, đầu ngón tay khẽ nhịp: “Chư vị, tiểu Tứ Tô gia đợi đã lâu!”

Một khắc sau, động tác của đoàn người Hạ gia gần như đều nhất trí sờ bên hông hoặc sau lưng, đồng loạt, chỉnh tề, nhanh chóng, nghiêm chỉnh. Bất luận là tu sĩ đứng trước hay cung tiễn thủ đứng sau, tất cả đều nhắm pháp khí vào Tô Mặc. Lúc trước, thiếu niên này ra chiêu thật khiến người khác khó lòng phòng bị. Hiện giờ tất cả mũi nhọm đều nhắm ngay hắn, chỉ cần nháy mắt là có thể lấy mạng hắn.

Nhưng có người vẫn cảm thấy quỷ dị, “Mặc Môn không có ở đây sao?”

Đoàn người Mặc Môn rời đi khác thường, khiến Hạ gia nổi lòng nghi ngờ.

Có người khinh thường nói: “Chẳng lẽ là không thành kế*?”

(*) Không thành kế: Là kế của Gia Cát Lượng dùng để đánh đuổi Tư Mã Ý. Biết mình không địch lại được 15 vạn quân, Gia Cát Lượng đã cho mở to cổng thành, ngồi trên tường thành gảy đàn. Tư Mã Ý thấy Gia Cát Lượng bình thản như vậy thì rất lo sợ, cộng thêm tiếng hò reo của 2500 binh lính trong thành khiến Tư Mã Ý sợ có nghi binh nên bỏ chạy.

“Mặc Môn vốn có bao nhiêu người đâu, ai để ý cái gì không thành kế chứ.”

Đại trưởng lão quát lớn một tiếng: “Tiểu nhi, ngươi chính là tiểu Tứ Tô gia sao? Người Hạ gia ta đều bị thương dưới tay ngươi?”

Tô Mặc khẽ cười, ưu nhã đáp: “Hạ gia các ngươi lúc trước ngụy trang thành man tu cướp bóc của người khác, giết người hại mạng, những chuyện này chẳng lẽ không phải đều do các ngươi làm? Ta thay trời hành đạo mà cũng có tội sao?”

Một trưởng lão Ngưng Mạch đỉnh trào phúng, ánh mắt nhìn Tô Mặc tựa như nhìn người đã chết, “Khẩu khí lớn lắm, tiểu nhi Tô gia, một mình ngươi ở đây cố làm ra vẻ thần bí, đúng là trẻ nít miệng còn hôi sữa. Hạ gia chúng ta nói cái gì chính là cái đó, là quy củ, người ngoài không có tư cách xen vào.”

Một trưởng lão khác lại quát: “Tiểu nhi Tô gia, ngươi không để toàn bộ tu sĩ Hạ gia vào mắt, cuồng ngạo tận xương, chỉ tiếc ngươi không biết tự lượng sức mình. Có cơ quan nhân thì thế nào? Ngươi so được với nhân số của chúng ta sao? Ngươi nhất định sẽ phải rơi vào đường cùng vì sự cuồng vọng quá phận của mình!”

Tô Mặc vẫn thong dong ưu nhã, lạnh lùng cười: “Hay cho câu rơi vào đường cùng, vốn ta cũng không muốn xung đột với Hạ gia các ngươi. Thiên hạ này không phải chỉ một nhà làm thương nhân, là do các ngươi không muốn buông tha một ai, ép người quá đáng. Đã vậy, hôm nay, nơi này nhất định là nơi Hạ gia đổ máu chôn thây!”

“Ngươi là ai, có tư cách gì mà nói Hạ gia chúng ta như vậy?” Trưởng lão Hạ gia thở hổn hển, giận không kềm được.

“Còn không mau quỳ xuống khai báo chỗ trốn của đồng lõa, lát nữa đợi xem chúng ta xử trí các ngươi như thế nào!”

“Quỳ xuống, nhanh quỳ xuống.”

“Cho dù ngươi có quỳ thì cũng không có cơ hội được tha.”

Tô Mặc cười thong dong, đột nhiên đưa tay ngăn lại, người vừa quát lúc nãy lập tức kêu thét đau đớn ngã xuống đất.

Một tia sáng trắng hiện lên, nam tử kia bị lôi đến trước mắt Tô Mặc, hồ ly bên cạnh đắc ý lắc đuôi.



Hạ gia còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã xuất thủ, lập tức thấy hoảng sợ.

Nàng ưu nhã đứng trước mặt hắn, duỗi chân ra dẫm lên người hắn bước tới, từng bước xinh đẹp, nước chảy mây trôi, không giống tư thái của nàng ngày thường. Nhưng tiếng nứt xương lại truyền đến, nam tử nôn ra máu, không ngờ trước giờ mình khi nhục người ngoài, nay lại bị một tên thiếu niên khi nhục lại.

Thiếu niên cười lạnh lùng, sau khi dẫm gãy xương hắn thì ngồi lên người băng hồ. Băng hồ biến thành vóc dáng thích hợp với nàng, phóng vào trong đoàn người Hạ gia. Tô Mặc cũng không dùng pháp khí mà dùng hai tay mình như dùng đao, đánh nhanh như điện khiến bọn chúng trở tay không kịp. Góc độ xuất thủ của nàng rất hiểm, đều là nơi khó lòng phòng bị, nhất là rất thích tát mặt.

Tiếng xương gãy, tiếng kêu thảm thiết vang lên, một đám tu sĩ rầm rập ngã xuống.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện tay thiếu niên cầm một cây sáo, chém quyền có sức sát thương cực lớn.

Đây chính là pháp khí cực phẩm do Hạ gia luyện chế, rõ ràng đã được thiếu niên kia cải tạo lại.

Càng không ngờ hơn là Tứ thiếu Tô gia đang đánh người trước mặt trưởng lão Kim Đan kỳ, hồ ly dưới thân hắn tốc độ quá nhanh, như đi vào chỗ không người, đúng là quá đáng.”

“Hạ tam sư đệ, Hạ ngũ sư đệ!”

Nhìn vẻ tiêu sái, khuôn mặt tuyệt mỹ cười yếu ớt của thiếu niên kia, ánh mắt tu sĩ Hạ gia nhìn Tô Mặc quả thực như đang nhìn biến thái.

Diệp Tranh không nói gì, hắn cầm trong tay một viên đá ghi chép, đang quay lại hình ảnh phía dưới.

Đây là bảo vật hiếm có nhất của Thiên Không thành, có thể ghi lại hình ảnh, hiện tại chỉ có hoàng tử Thiên Không thành sở hữu để ghi chép những chuyện xảy ra bên cạnh hắn, một khi có nguy hiểm, có thể lưu lại để người Thiên Không thành báo thù, là một trong những thủ đoạn bảo mệnh của hắn. Lúc này hắn lại lấy ra để quay cảnh tượng trước mắt. Sau khi tiếp xúc với Tô Mặc mấy ngày nay, hắn đã cảm thấy thiếu niên này rất khác biệt, đêm nay lại được nhìn Tô Mặc một mình đối phó Hạ gia, vì đã có nhận thức khác biệt nên hắn mới muốn làm như vậy.

Trưởng lão biến sắc, cả giận nói: “Giết hắn! Các ngươi đồng loạt ra tay đi, giết hắn mau!”

Những người có thực lực mạnh của Hạ gia nghe vậy, lập tức thả người nhảy tới vây quanh Tô Mặc, sát khí đằng đằng lan xa mấy trượng, ngay cả không khí trên núi cũng vặn vẹo kịch liệt.

Một trưởng lão gầm lên: “Tiểu nhi Tô gia vô sỉ, ngươi đánh lén chúng ta.”

Tô Mặc một tay cầm linh thạch tam phẩm chậm rãi bổ sung linh lực, một tay tiếp tục chém giết, khẽ cười: “Chậc chậc, ta sợ rồi! Các ngươi bao nhiêu người đánh một mình ta, lấy nhiều hiếp ít, lấy mạnh hiếp yếu, vậy mà lại nói ta đánh lén. Quả là không biết liêm sỉ.”

“Chẳng qua chỉ là Tôi thể đỉnh phong, linh lực sẽ tiêu hao hết rất nhanh, mau giết hắn đi.”

Tô Mặc cong cong khóe miệng, tay vỗ nhẹ băng hồ. Thân thể băng hồ lại biến cao hơn, bay lên không nhảy ra khỏi vòng vây.

Nàng cất giọng nói: “Đáng thương đáng thương, ta vô ý đả thương người thôi, nhưng lại có người muốn cho ta chết.”

Đám người Hạ gia biến sắc mặt. Vô ý? Nàng chém người còn ít sao?



Băng hồ nhảy lên không lần nữa, Tô Mặc vén tóc mai, mái tóc dài tung bay trong gió, dung nhan thanh tú càng thêm tuyệt lệ dưới ánh trăng, “Ta quên nói một câu, Hạ gia các ngươi căn bản không phải người, cho nên ta chém cũng không phải là người.”

Trong mắt trưởng lão Hạ gia lập tức bùng sát khí, lão khom người xuống, quát lớn, Kim Đan kỳ trong cơ thể bạo phát một tiếng vang thật lớn. Hắn vươn cánh tay dài, vung mạnh pháp khí về phía Tô Mặc, một tia sáng trắng bắn ra, đủ để nghiền tu sĩ cùng cấp thành tro.

Thân mình băng hồ lại lóe lên, tùy ý né tránh công kích.

Một phần núi đá đối diện bị nổ, vô số cát bụi bắn tung tóe, lâu không tiêu tan, núi đá gần như bị san thành bình địa. Tô Mặc nở nụ cười lạnh.

“Chư vị, làm người phải có lòng khoan dung. Ta khuyên các ngươi nên dừng tay đi, trở về hối cải làm người, từ nay về sau không giết hại tu sĩ vô tội nữa, nên làm gì thì làm đó, nói không chừng có thể sống thêm vài năm.” Tô Mặc cố ý nói vậy, nàng đương nhiên biết rõ Hạ gia giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nàng đang chọc giận bọn chúng, giọng điệu ưu nhã thong dong, cho dù trước mặt có là Kim Đan kỳ cường hãn thì nàng vẫn không xem là gì.

“Băng hồ, chúng ta đi.” Tô Mặc lấy một cung tên sau lưng ra, vỗ vỗ băng hồ.

“Đuổi theo, tất cả cung tiễn thủ chuẩn bị, bắn hạ con hồ ly đó.” Trưởng lão Hạ gia gầm lên.

Nhưng băng hồ linh hoạt đến mức khiến bọn chúng phải kinh ngạc. Nó tung hoành trên không như chim bay, im lặng không chút tiếng động, thân hình quỷ dị, rất nhanh nhẹn.

Nhưng đột nhiên ở phía sau năm ngọn núi chung quanh tràn ra những vật thể màu đen, thân hình cao lớn, miệng có răng nanh nhọn hoắt, đôi mắt lóe sáng xanh.

“Sói, là bầy sói.” Một đệ tử của Hạ gia sợ hãi kêu lên.

“Trưởng lão, có rút lui hay không? Bầy sói đến rồi!”

Trưởng lão Hạ gia vô cùng giận dữ, mắt đầy oán độc, không ngờ tiểu tặc Tô gia kia lại dùng sói đến đối phó bọn họ. Lão phất phất tay: “Không được lùi, chỉ là dị thú Tôi Thể kỳ mà thôi. Hạ gia chúng ta người đông thế mạnh, tuyệt đối không được bỏ qua cho tên tiểu nhi Tô gia kia.”

“Không sai, phải bắt được hắn mang đến trước mặt tất cả các tu sĩ ẩn môn, rút gân lột da, nghiền xương thành tro, để người khác biết kết cục đắc tội Hạ gia chúng ta là như thế nào.”

“Diệt Tô gia, chiếm Tề quốc, nhất thống thiên hạ.” Có người hét lớn.

Đại trưởng lão Hạ gia lập tức bày ra tư thế quân lâm thiên hạ, quát lớn: “Không sai, phàm là người Tề nào không phục Hạ gia ta, toàn bộ tru diệt. Một Tô gia không thành chướng ngại của chúng ta được, diệt toàn bộ bọn chúng. Nếu như một thành nước Tề không tuân theo, chúng ta diệt cả một thành.”

Lúc này sắc mặt Diệp Tranh có chút nặng nề. Hắn vốn tưởng Hạ gia chỉ muốn hợp tác cùng Tề quốc, nhưng không ngờ bọn chúng lại lòng muông dạ thú như vậy!

Đối phương đã dám hô ra miệng, tức là mưu đồ đã lâu, cảm thấy lấy được Tề quốc dễ như chơi.

Tề quốc vốn nằm trong phạm vi quản hạt của Thiên Không thành, mà từ xưa đến nay, tu sĩ không được can thiệp quá nhiều vào nội chính của phàm nhân. Hạ gia này quả nhiên là muốn bị diệt vong rồi.

Diệp Tranh nhìn đá ghi lại trong tay, cười lạnh một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook