Chương 144: Chương 119.1: Thẳng thắn
Hồng Trần Huyễn
18/05/2016
“Người thứ ba?” Ngu Nhiễm không khỏi biến sắc.
“Không phải.” Tô Mặc đưa cho Dung Túc đĩa rau tiếp theo, lại trừng mắt nhìn hắn, “Đừng nói lung tung.”
“Tại hạ không nói lung tung, khế ước bản mạng cũng là khế ước, hai người chúng ta nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, giống như bản công tử lúc này đang bị thương, nàng sẽ tận tình chăm sóc ta.” Dung Túc bộ dạng đứng đắn ngồi bên kia, vô cùng hưởng thụ mỹ thực đủ màu trước mặt, tuy hai tay bị thương được bó lại trong băng gạc màu trắng, nhưng không che được khí chất bất phàm của hắn.
“Khế ước bản mạng?” Mắt Ngu Nhiễm híp lại.
“Không sai, khế ước bản mạng.”Ánh mắt thiếu niên kiêu ngạo.
Ngu Nhiễm lập tức khinh bỉ hắn ta, ngoại hình tiểu tử này rất xuất chúng, nhưng chỉ là một khế ước bản mạng không đủ gây uy hiếp, hay là hắn định hù dọa mình?
Nhưng giọng điệu Dung Túc nói chuyện lại vô cùng phiền não, “Tóm lại, tuy tạm thời nữ nhân này coi như hầu hạ ta tạm được, lập khế ước cũng không phải là ý định ban đầu của ta, nhưng có vẫn tốt hơn là không.”
Tô Mặc ngồi cạnh cười không nói gì, nàng đã quen rồi với giọng điệu của hắn rồi.
Nghe thấy thái độ đối phương xoi mói bắt bẻ Tô Mặc lại, Ngu Nhiễm lập tức nghiêng người về phía trước, hừ lạnh một tiếng, “Xú tiểu tử, Mặc Nhi có lẽ cũng không muốn lập khế ước cùng ngươi.”
Dung Túc giễu cợt nói: “Ngươi lầm rồi, lúc trước nàng vì muốn lập khế ước với ta mà hao hết bao nhiêu tâm cơ đấy.”
“Hao tổn tâm cơ? Ngươi nói vớ vẩn!” Ngu Nhiễm lập tức khinh thường.
“Ngươi ghen tị?” Dung Túc nâng cằm.
“Sao lại như thế được? Trong mơ ta còn không đố kỵ Tiểu Thất, hiện tại đương nhiên càng không thể.” Ngu Nhiễm sâu kín cười.
“Tên ta không phải là Tiểu Thất, ta là Dung…” Dung Túc có chút bất mãn với cái tên Tiểu Thất này.
Nhưng mắt Ngu Nhiễm vừa nâng lên, cố ý phớt lờ Dung Túc, không ngừng gắp đồ ăn cho Tô Mặc, đuôi mày khóe mắt đều là vẻ vui sướng không kìm nén nổi, dịu dàng xoa cổ tay nàng, quấn thành hình đồng tâm kết, dường như không muốn xa rời. Hắn nhìn Tô Mặc bao nhiêu cũng không đủ, lấy canh bách hợp cho Tô Mặc uống mấy ngụm, hi vọng trăm năm hảo hợp cùng nàng.
Tô Mặc bưng canh lên, nhẹ nhàng nếm, quả nhiên vị ngọt ngấy, ngọt tới tận đáy lòng.
Sư Anh nhìn điệu bộ của hai người, vẻ mặt đăm chiêu.
Ngu Nhiễm quay đầu nhìn thấy ánh mắt Sư Anh, lên tiếng hỏi: “Anh tiên sinh, mấy ngày nay ta không ở đảo số năm, chỉ có một mình Mặc Nhi, cho nên đã phiền ngươi chăm sóc nàng rồi!”
“Ngu thế tử khách sáo quá, đó là chuyện nên làm.” Sư Anh lập tức gật đầu.
“Đúng rồi, Anh tiên sinh, mấy ngày nay các vị đi đâu vậy?” Ngu Nhiễm hỏi tiếp.
“Đi Yêu giới.” Sư Anh cười nhẹ, ung dung bưng cốc trà lên nhấp một ngụm.
“Xì…” Dung Túc thấy hắn lại lôi kéo Sư Anh làm quen, khuôn mặt cao ngạo đầy khinh thường.
“Yêu giới à! Nơi đó như thế nào?” Giọng nói Ngu Nhiễm có chút chần chừ
Lúc này, tuy vẻ mặt đối phương nhìn có vẻ bình thường nhưng trong lòng Ngu Nhiễm có cảm giác mạnh mẽ không tả, tuy hắn không quen Sư Anh nhưng đối phương khiến hắn thấy khác thường. Người này dường như tâm cơ quá sâu, làm hắn căn bản không đoán ra tâm tình của đối phương.
“Ừ, không tồi.” Sư Anh đáp một câu không liên quan, vẫn là vẻ mặt ôn hòa dịu dàng.
“Đúng vậy, thật ra nơi đó rất tốt, thu hoạch được rất nhiều thứ quý giá.” Tô Mặc nhàn nhạt cười, nhìn Ngu Nhiễm nói chuyện cùng Sư Anh, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ, lập tức tiếp lời nói: “Đáng tiếc thời tiết Yêu giới không tốt lắm.”
“Ta nghe nói Yêu giới rất lạnh, Mặc Nhi thật sự phải chịu khổ rồi.” Ngu Nhiễm vội vàng nắm tay nàng, nhẹ nhàng xoa, chân ở dưới bàn cũng không nhàn rỗi, cọ đi cọ lại, cảm thấy vô cùng khó chịu với những nam nhân xung quanh, ngoại trừ Sư Anh miễn cưỡng còn thuận mắt một chút, Dung Túc và Cơ Bạch đều chói mắt, nếu nơi đây không cần tiế[ khách thì hắn nhất định sẽ ôm nàng cùng ngọt ngào hưởng thụ thế giới hai người.
Lúc này, hắn rốt cuộc không nhịn được tiến đến bên tai Tô Mặc, “Mặc Nhi, lát nữa sau khi dùng bữa xong, chúng ta đi nghỉ trưa được không?” Đầu ngón tay hắn gắt gao vòng quanh đầu ngón tay Tô Mặc.
“Không tiện lắm đâu!” Trong ánh mắt Tô Mặc có chút thẹn thùng, hai gò má ửng hồng.
“Không có gì bất tiện cả, nàng tuy chưa tắm rửa nhưng ta không chê.” Trong mắt Ngu Nhiễm lộ vẻ trong trẻo vui mừng, hôn đầu ngón tay nàng trước mặt mọi người.
“Nhưng mà…”Tô Mặc lại trộm liếc Sư Anh một cái.
“Mặc Nhi, việc cấp bách của nàng bây giờ chính là sinh con cho ta, Vô Song thành hiện tại đang ngóng trông tiểu thế tử, sinh con và tu tiên đều không thể chậm trễ.” Ánh mắt Ngu Nhiễm dừng ở trên bụng nàng, chợt nhớ tới bộ dáng nàng mang thai trong mơ.
“Con sao!” Tô Mặc nhịn không được nhớ tới bảo bối đáng yêu kia, tay xoa xoa bụng.
Ánh mắt Sư Anh nặng nề, Dung Túc nhấm nháp đồ ăn, nghe hai người thì thầm nói nhỏ, trong lòng cực kì khinh thường, bỗng lớn tiếng nói: “Nữ nhân, tay ta đau.”
“Sao vậy? Tay vẫn chưa đỡ à?” Tô Mặc liếc qua, trong mắt hiện vẻ lo lắng.
“Làm sao có thể đỡ nhanh như vậy? Đừng quên ta vì nấu thuốc mới bị bỏng.” Dung Túc chìa hai tay ra, nghiêm túc nói.
“Dung công tử, ngày đó ở trong mộng ta cũng không nhìn ra ngươi lại yếu ớt như vậy.” Ngu Nhiễm cười nhạt, tức giận nói.
“Bản công tử sinh bệnh nên đương nhiên không giống.” Dung Túc lập tức kiêu ngạo cười, “Hơn nữa ta chính là khế ước bản mạng của nàng, nàng phải đặc biệt chăm sóc ta.”
Ngu Nhiễm lập tức trừng mắt nhìn Dung Túc, ánh mắt khinh thường, Dung Túc lớn mật nhìn thẳng hắn.
“Khế ước bản mạng mà thôi, không thân cũng chẳng quen, cần gì phải đặc biệt chăm sóc?” Ngu Nhiễm cười khẩy, búng ngón tay.
“Thế tử gia cần gì ạ?” Một thị nữ xinh đẹp lập tức đi tới, y phục hoa lệ lộng lẫy, những nữ tử này đều là tâm phúc của Viên phu nhân, không có quan hệ gì với thành chủ, lời của Ngu Nhiễm chính là lời của Viện phu nhân.
“Ngươi đút cơm cho hắn, nếu hắn cần cái gì thì đáp ứng hắn.” Ngu Nhiễm chỉ về phía Dung Túc.
“Vâng.”Ánh mắt thị nữ kia liếc qua Dung Túc, thấy khí chất hắn cao quý tuấn mỹ như thế, hai má nàng ta không khỏi đỏ ửng lên, nghĩ rằng thế tử cho nàng làm thị thiếp của người này.
Vẻ mặt Dung Túc cao ngạo khinh thường, “Bộ dạng thị nữ này xấu như vậy, chắc chắn hầu hạ cũng không tốt.”
Thị nữ bưng bát đũa lên, đưa đến trước măt hắn, Dung Túc lại chán ghét, “Tránh ra, cách xa ta ra một chút, ánh mắt bản công tử rất bắt bẻ, nữ nhân xấu như thế không bằng đâm đầu mà chết đi.”
Thị nữ kia mới xuất trận không được bao lâu đã lã chã chực khóc.
Sư Anh không nhịn được cười, nếu là Tô Mặc, chỉ sợ đã đổ canh lên đầu đối phương rồi.
“Một người không đủ đúng không? Nhìn không ra ngươi tuổi còn nhỏ đã nhiều chuyện như vậy.” Ngu Nhiễm cố ý giả vờ như không biết, lại vẫy tay.
“Thế tử có gì sai khiến ạ?” Thị nữ ở chỗ xa vội cúi khom người, giọng điệu nhàn nhạt.
“Hai người các ngươi cùng nhau hầu hạ.” Ngu Nhiễm tao nhã ngồi một bên.
Thị nữ kia liếc mắt nhìn Dung Túc, ánh mắt có tia sáng thâm thúy, khuôn mặt cũng không nhịn được đỏ lên.
Dung Túc hơi trầm mặc một chút, vẻ mặt khinh thường, “Qúa xấu, quá xấu, đều quá xấu, ai cũng vô cùng thê thảm. Bản công tử chỉ cảm thấy mỗi Yêu Cơ là miễn cưỡng có thể nhìn được, những nữ nhân Vô Song thành này căn bản không thể so sánh. Ta không cần các nàng hầu hạ, ta chỉ cần Mặc Nhi, hai nam nhân kia nàng đều đã hầu hạ bên cạnh bọn họ rồi mà.”
Bên môi Sư Anh gợi lên nụ cười nhạt, ánh mắt cực kì ôn nhu.
Tay Cơ Bạch nâng chén dường như không vững, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Thái độ Ngu Nhiễm không mặn không nhạt, giọng điệu không nhẹ không chậm, lại mở cây quạt ra “xoạt” một tiếng, cười khẩy, lạnh nhạt nói: “A? Mặc Nhi của ta lại vất vả hầu hạ nhiều nam nhân như vậy?”
Tô Măc nhíu mày, cảm thấy những lời này như thế nào nghe lại có nghĩa khác.
Dung Túc cũng hừ lạnh, “Bảy khế ước, đương nhiên nhiều!”
Nghe được chuyện bảy khế ước, trong lòng Ngu Nhiễm tức giận, lạnh lùng nói: “Mặc Nhi, loại tiểu tử này nàng tìm được ở nơi nào mà một chút giáo dưỡng cũng không có, sao xứng với khí chất mĩ lệ cao quý của nàng chứ?”
Dung Túc chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Thân phận của bản công tử cao quý, Ngu thế tử đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi là thế tử, thân phận ta vốn sẽ không bôi nhọ Mặc nhi, huống chi loại người tùy tiện nói người khác không có giáo dưỡng như ngươi, có thể thấy được cả nhà đều không có giáo dưỡng gì.”
Ngu Nhiễm nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, vẻ mặt khinh thường nói, “Các hạ lại có thể mang thân phận cao quý sao? Lên tiếng quả thật chính là đồ vô dụng, ta cảm thấy Mặc Nhi hoàn toàn có thể giải trừ khế ước bản mạng với ngươi.”
Dung Túc kiêu ngạo liếc hắn: “Ta cảm thấy ngươi cũng có thể giải trừ khế ước phu thê với Yêu Cơ.”
Ngu Nhiễm không nhịn được nheo mắt lại, thu quạt về lạnh lùng nói: “Mặc Nhi, nam nhân này có thể đuổi đi sau khi dùng ngọ thiện hay không?”
Tô Mặc không nhịn được nâng trán, hai người kia mới lần đầu gặp mặt trong hiện thực mà đã như nước với lửa rồi.
Lúc này Tô Mặc lại cảm giác được địch ý của Dung Túc với Ngu Nhiễm, trong mộng dường như hắn không có loại thái độ này.
Gần đây, thái độ thiếu niên này đối với nàng dường như cũng thay đổi rất nhiều, tóm lại, Tô Mặc cảm thấy sự việc bất thường nhất định có điều quái lạ.
“Không cần đuổi, chính ta sẽ tự đi.” Dung Túc hừ lạnh, thân mình dần biến mất, hóa thành một đám bụi mù tiến vào Thiên Thư.
“Mặc Nhi, rốt cuộc hắn là ai?” Ngu Nhiễm kinh ngạc, tâm tình buồn bực hỏi.
“Hắn là người ở trong Thiên Thư.”
“Thiên Thư?” Ánh mắt Ngu Nhiễm dừng ở trước ngực Tô Mặc, hận đến nghiến răng, “Mặc Nhi, để Thiên Thư này chỗ khác đi.”
“Để đây cũng tốt mà, có thể làm miếng hộ tâm, ít ra có thể bảo toàn sinh mệnh.” Tô Mặc còn nhớ rõ rất nhiều lần Thiên Thư bảo hộ nàng.
“Ta sẽ mua cho nàng một miếng hộ tâm, người này không giữ lại được.” Lông mày Ngu Nhiễm nhếch lên.
Lúc này Dung Túc ở trong Thiên Thư cười rất kì quái, “Ngu xuẩn.”
“A? Ta ngu xuẩn?” Ngu Nhiễm cười nhạt khó hiểu.
“Không sai, các hạ thật sự rất ngu, điều quan trọng lúc này hẳn là đề phòng nam nhân khác, người thứ ba lập khế ước đã xuất hiện, nam nhân kia đang ở ngay trước mặt ngươi, vậy mà ngươi lại nhằm vào khế ước bản mạng là ta đây mà canh cánh trong lòng, chẳng lẽ không ngu xuẩn sao?” Dứt lời, Dung Túc cũng không nói gì thêm.
Nghe được ý ngoài lời, Ngu Nhiễm không thể tin nhìn thoáng qua Tô Mặc, Tô Mặc nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng không nhịn được đau xót.
Ngu Nhiễm cũng lờ mờ thấy sự việc ngay từ đầu đã rất kì lạ.
Đáng nghi! Thật đáng nghi! Khế ước thứ ba? Khế ước kia rốt cuộc cũng xuất hiện!
Thuyền hạm trên không, ánh mặt trời sáng rực cực nóng chiếu vào làm hắn quáng mắt.
Trực giác hắn đã cảm thấy một tia khác thường, hôm nay gặp nàng làm hắn cảm giác tim đập nhanh hơn, tinh thần hỗn loạn.
Trong mắt Ngu Nhiễm có ánh lửa thiêu đốt, sắc mặt cũng đặc biệt khó coi, người thứ ba rốt cuộc là ai?
Ngu Nhiễm quay lại liếc nhìn Sư Anh ngồi cạnh một cái, nam nhân này rất xinh đẹp, nhưng chỉ mới quen biết hơn mười ngày thì làm sao có thể? Hắn lại nhìn về phía Cơ Bạch ở phía sau, đương nhiên người này cũng là mỹ nam tử tuyệt thế, hơn nữa còn là Thần Sử đại nhân, luôn lạnh lẽo vô tình, là nhân vật hào hoa phong nhã có một không hai. Cả người đều mang khí tức thiêng liêng thánh khiết làm cho người ta muốn tôn thờ, người như thế căn bản không có khả năng lập gia đình. Thiếu niên kia rốt cuộc có ý gì?
Có lẽ ánh mắt Ngu Nhiễm quá sắc bén, lúc này Cơ Bạch rốt cuộc chuyển tầm mắt, hắn gỡ mũ trùm màu đen trên đầu xuống, mái tóc màu bạc phát ánh sáng rực rỡ muôn trượng, mặt không chút biểu cảm nói: “Không liên quan đến ta.” Lời của hắn lạnh lùng mà dễ hiểu.
“Mặc Nhi, nàng nói xem chuyện này là như thế nào? Có phải thật không?” Ngu Nhiễm rốt cuộc nhìn về phía Tô Mặc, vẻ mặt đau đớn phức tạp.
“Nhiễm.” Tô Mặc không nhịn được nhìn Ngu Nhiễm, đối diện với hai mắt trong suốt của hắn, chuyện này nàng còn chưa chuẩn bị xong.
“Mặc Nhi?”Ánh mắt Ngu Nhiễm bỗng lạnh nhạt đến sắc bén.
“Mặc Nhi, nàng cứ nói đi! Đau ngắn không bằng đau dài.” Sư Anh bỗng chậm rãi nói, tiến lên hai bước.
“A Anh.” Ánh mắt Tô Mặc lại nhìn về phía Sư Anh, hai mắt đối phương hiện ý cười nhẹ, dường như không ngại nàng nói ra.
“Nhiễm, thật ra Sư Anh chính là phu quân của ta, hiện giờ, khế ước thứ ba chính là cùng hắn lập nên.” Tô Mặc nhẹ nhàng cong khóe môi, giọng nàng dần trầm xuống, bất an không yên, thận trọng nói ra vài chữ làm cho Ngu Nhiễm vô cùng rung động.
“Mặc Nhi…” Ngu Nhiễm thở dài, cảm giác lạnh băng sắc bén quét mạnh qua lòng hắn.
“Nhiễm.” Nàng giữ chặt tay hắn, “Ta có bảy khế ước.”
“Bảy khế ước, thành cũng bởi khế ước, bại cũng bởi khế ước, ta không ngờ quả đúng là như vậy.”Ánh mắt Ngu Nhiễm thâm trầm.
Tô Mặc thở dài thản nhiên nói: “Nhiễm, việc này nói ra rất dài dòng.”
Nhưng Sư Anh chậm rãi đứng dậy đi đến, hơi cúi người, “Không sai, việc này nói ra rất dài dòng, Ngu thế tử căn bản là không tưởng tượng ra quan hệ giữa ta cùng với Tô Mặc, hay là để ta chậm rãi nói cho các hạ? Loại chuyện này nam nhân chúng ta thẳng thắn với nhau thì tốt hơn, đừng để Mặc Nhi nàng khó xử.”
Ánh mắt Ngu Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, khó mà tin được hắn ta lại thừa cơ cướp thê tử của mình.
“Không phải.” Tô Mặc đưa cho Dung Túc đĩa rau tiếp theo, lại trừng mắt nhìn hắn, “Đừng nói lung tung.”
“Tại hạ không nói lung tung, khế ước bản mạng cũng là khế ước, hai người chúng ta nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, giống như bản công tử lúc này đang bị thương, nàng sẽ tận tình chăm sóc ta.” Dung Túc bộ dạng đứng đắn ngồi bên kia, vô cùng hưởng thụ mỹ thực đủ màu trước mặt, tuy hai tay bị thương được bó lại trong băng gạc màu trắng, nhưng không che được khí chất bất phàm của hắn.
“Khế ước bản mạng?” Mắt Ngu Nhiễm híp lại.
“Không sai, khế ước bản mạng.”Ánh mắt thiếu niên kiêu ngạo.
Ngu Nhiễm lập tức khinh bỉ hắn ta, ngoại hình tiểu tử này rất xuất chúng, nhưng chỉ là một khế ước bản mạng không đủ gây uy hiếp, hay là hắn định hù dọa mình?
Nhưng giọng điệu Dung Túc nói chuyện lại vô cùng phiền não, “Tóm lại, tuy tạm thời nữ nhân này coi như hầu hạ ta tạm được, lập khế ước cũng không phải là ý định ban đầu của ta, nhưng có vẫn tốt hơn là không.”
Tô Mặc ngồi cạnh cười không nói gì, nàng đã quen rồi với giọng điệu của hắn rồi.
Nghe thấy thái độ đối phương xoi mói bắt bẻ Tô Mặc lại, Ngu Nhiễm lập tức nghiêng người về phía trước, hừ lạnh một tiếng, “Xú tiểu tử, Mặc Nhi có lẽ cũng không muốn lập khế ước cùng ngươi.”
Dung Túc giễu cợt nói: “Ngươi lầm rồi, lúc trước nàng vì muốn lập khế ước với ta mà hao hết bao nhiêu tâm cơ đấy.”
“Hao tổn tâm cơ? Ngươi nói vớ vẩn!” Ngu Nhiễm lập tức khinh thường.
“Ngươi ghen tị?” Dung Túc nâng cằm.
“Sao lại như thế được? Trong mơ ta còn không đố kỵ Tiểu Thất, hiện tại đương nhiên càng không thể.” Ngu Nhiễm sâu kín cười.
“Tên ta không phải là Tiểu Thất, ta là Dung…” Dung Túc có chút bất mãn với cái tên Tiểu Thất này.
Nhưng mắt Ngu Nhiễm vừa nâng lên, cố ý phớt lờ Dung Túc, không ngừng gắp đồ ăn cho Tô Mặc, đuôi mày khóe mắt đều là vẻ vui sướng không kìm nén nổi, dịu dàng xoa cổ tay nàng, quấn thành hình đồng tâm kết, dường như không muốn xa rời. Hắn nhìn Tô Mặc bao nhiêu cũng không đủ, lấy canh bách hợp cho Tô Mặc uống mấy ngụm, hi vọng trăm năm hảo hợp cùng nàng.
Tô Mặc bưng canh lên, nhẹ nhàng nếm, quả nhiên vị ngọt ngấy, ngọt tới tận đáy lòng.
Sư Anh nhìn điệu bộ của hai người, vẻ mặt đăm chiêu.
Ngu Nhiễm quay đầu nhìn thấy ánh mắt Sư Anh, lên tiếng hỏi: “Anh tiên sinh, mấy ngày nay ta không ở đảo số năm, chỉ có một mình Mặc Nhi, cho nên đã phiền ngươi chăm sóc nàng rồi!”
“Ngu thế tử khách sáo quá, đó là chuyện nên làm.” Sư Anh lập tức gật đầu.
“Đúng rồi, Anh tiên sinh, mấy ngày nay các vị đi đâu vậy?” Ngu Nhiễm hỏi tiếp.
“Đi Yêu giới.” Sư Anh cười nhẹ, ung dung bưng cốc trà lên nhấp một ngụm.
“Xì…” Dung Túc thấy hắn lại lôi kéo Sư Anh làm quen, khuôn mặt cao ngạo đầy khinh thường.
“Yêu giới à! Nơi đó như thế nào?” Giọng nói Ngu Nhiễm có chút chần chừ
Lúc này, tuy vẻ mặt đối phương nhìn có vẻ bình thường nhưng trong lòng Ngu Nhiễm có cảm giác mạnh mẽ không tả, tuy hắn không quen Sư Anh nhưng đối phương khiến hắn thấy khác thường. Người này dường như tâm cơ quá sâu, làm hắn căn bản không đoán ra tâm tình của đối phương.
“Ừ, không tồi.” Sư Anh đáp một câu không liên quan, vẫn là vẻ mặt ôn hòa dịu dàng.
“Đúng vậy, thật ra nơi đó rất tốt, thu hoạch được rất nhiều thứ quý giá.” Tô Mặc nhàn nhạt cười, nhìn Ngu Nhiễm nói chuyện cùng Sư Anh, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ, lập tức tiếp lời nói: “Đáng tiếc thời tiết Yêu giới không tốt lắm.”
“Ta nghe nói Yêu giới rất lạnh, Mặc Nhi thật sự phải chịu khổ rồi.” Ngu Nhiễm vội vàng nắm tay nàng, nhẹ nhàng xoa, chân ở dưới bàn cũng không nhàn rỗi, cọ đi cọ lại, cảm thấy vô cùng khó chịu với những nam nhân xung quanh, ngoại trừ Sư Anh miễn cưỡng còn thuận mắt một chút, Dung Túc và Cơ Bạch đều chói mắt, nếu nơi đây không cần tiế[ khách thì hắn nhất định sẽ ôm nàng cùng ngọt ngào hưởng thụ thế giới hai người.
Lúc này, hắn rốt cuộc không nhịn được tiến đến bên tai Tô Mặc, “Mặc Nhi, lát nữa sau khi dùng bữa xong, chúng ta đi nghỉ trưa được không?” Đầu ngón tay hắn gắt gao vòng quanh đầu ngón tay Tô Mặc.
“Không tiện lắm đâu!” Trong ánh mắt Tô Mặc có chút thẹn thùng, hai gò má ửng hồng.
“Không có gì bất tiện cả, nàng tuy chưa tắm rửa nhưng ta không chê.” Trong mắt Ngu Nhiễm lộ vẻ trong trẻo vui mừng, hôn đầu ngón tay nàng trước mặt mọi người.
“Nhưng mà…”Tô Mặc lại trộm liếc Sư Anh một cái.
“Mặc Nhi, việc cấp bách của nàng bây giờ chính là sinh con cho ta, Vô Song thành hiện tại đang ngóng trông tiểu thế tử, sinh con và tu tiên đều không thể chậm trễ.” Ánh mắt Ngu Nhiễm dừng ở trên bụng nàng, chợt nhớ tới bộ dáng nàng mang thai trong mơ.
“Con sao!” Tô Mặc nhịn không được nhớ tới bảo bối đáng yêu kia, tay xoa xoa bụng.
Ánh mắt Sư Anh nặng nề, Dung Túc nhấm nháp đồ ăn, nghe hai người thì thầm nói nhỏ, trong lòng cực kì khinh thường, bỗng lớn tiếng nói: “Nữ nhân, tay ta đau.”
“Sao vậy? Tay vẫn chưa đỡ à?” Tô Mặc liếc qua, trong mắt hiện vẻ lo lắng.
“Làm sao có thể đỡ nhanh như vậy? Đừng quên ta vì nấu thuốc mới bị bỏng.” Dung Túc chìa hai tay ra, nghiêm túc nói.
“Dung công tử, ngày đó ở trong mộng ta cũng không nhìn ra ngươi lại yếu ớt như vậy.” Ngu Nhiễm cười nhạt, tức giận nói.
“Bản công tử sinh bệnh nên đương nhiên không giống.” Dung Túc lập tức kiêu ngạo cười, “Hơn nữa ta chính là khế ước bản mạng của nàng, nàng phải đặc biệt chăm sóc ta.”
Ngu Nhiễm lập tức trừng mắt nhìn Dung Túc, ánh mắt khinh thường, Dung Túc lớn mật nhìn thẳng hắn.
“Khế ước bản mạng mà thôi, không thân cũng chẳng quen, cần gì phải đặc biệt chăm sóc?” Ngu Nhiễm cười khẩy, búng ngón tay.
“Thế tử gia cần gì ạ?” Một thị nữ xinh đẹp lập tức đi tới, y phục hoa lệ lộng lẫy, những nữ tử này đều là tâm phúc của Viên phu nhân, không có quan hệ gì với thành chủ, lời của Ngu Nhiễm chính là lời của Viện phu nhân.
“Ngươi đút cơm cho hắn, nếu hắn cần cái gì thì đáp ứng hắn.” Ngu Nhiễm chỉ về phía Dung Túc.
“Vâng.”Ánh mắt thị nữ kia liếc qua Dung Túc, thấy khí chất hắn cao quý tuấn mỹ như thế, hai má nàng ta không khỏi đỏ ửng lên, nghĩ rằng thế tử cho nàng làm thị thiếp của người này.
Vẻ mặt Dung Túc cao ngạo khinh thường, “Bộ dạng thị nữ này xấu như vậy, chắc chắn hầu hạ cũng không tốt.”
Thị nữ bưng bát đũa lên, đưa đến trước măt hắn, Dung Túc lại chán ghét, “Tránh ra, cách xa ta ra một chút, ánh mắt bản công tử rất bắt bẻ, nữ nhân xấu như thế không bằng đâm đầu mà chết đi.”
Thị nữ kia mới xuất trận không được bao lâu đã lã chã chực khóc.
Sư Anh không nhịn được cười, nếu là Tô Mặc, chỉ sợ đã đổ canh lên đầu đối phương rồi.
“Một người không đủ đúng không? Nhìn không ra ngươi tuổi còn nhỏ đã nhiều chuyện như vậy.” Ngu Nhiễm cố ý giả vờ như không biết, lại vẫy tay.
“Thế tử có gì sai khiến ạ?” Thị nữ ở chỗ xa vội cúi khom người, giọng điệu nhàn nhạt.
“Hai người các ngươi cùng nhau hầu hạ.” Ngu Nhiễm tao nhã ngồi một bên.
Thị nữ kia liếc mắt nhìn Dung Túc, ánh mắt có tia sáng thâm thúy, khuôn mặt cũng không nhịn được đỏ lên.
Dung Túc hơi trầm mặc một chút, vẻ mặt khinh thường, “Qúa xấu, quá xấu, đều quá xấu, ai cũng vô cùng thê thảm. Bản công tử chỉ cảm thấy mỗi Yêu Cơ là miễn cưỡng có thể nhìn được, những nữ nhân Vô Song thành này căn bản không thể so sánh. Ta không cần các nàng hầu hạ, ta chỉ cần Mặc Nhi, hai nam nhân kia nàng đều đã hầu hạ bên cạnh bọn họ rồi mà.”
Bên môi Sư Anh gợi lên nụ cười nhạt, ánh mắt cực kì ôn nhu.
Tay Cơ Bạch nâng chén dường như không vững, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Thái độ Ngu Nhiễm không mặn không nhạt, giọng điệu không nhẹ không chậm, lại mở cây quạt ra “xoạt” một tiếng, cười khẩy, lạnh nhạt nói: “A? Mặc Nhi của ta lại vất vả hầu hạ nhiều nam nhân như vậy?”
Tô Măc nhíu mày, cảm thấy những lời này như thế nào nghe lại có nghĩa khác.
Dung Túc cũng hừ lạnh, “Bảy khế ước, đương nhiên nhiều!”
Nghe được chuyện bảy khế ước, trong lòng Ngu Nhiễm tức giận, lạnh lùng nói: “Mặc Nhi, loại tiểu tử này nàng tìm được ở nơi nào mà một chút giáo dưỡng cũng không có, sao xứng với khí chất mĩ lệ cao quý của nàng chứ?”
Dung Túc chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Thân phận của bản công tử cao quý, Ngu thế tử đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi là thế tử, thân phận ta vốn sẽ không bôi nhọ Mặc nhi, huống chi loại người tùy tiện nói người khác không có giáo dưỡng như ngươi, có thể thấy được cả nhà đều không có giáo dưỡng gì.”
Ngu Nhiễm nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, vẻ mặt khinh thường nói, “Các hạ lại có thể mang thân phận cao quý sao? Lên tiếng quả thật chính là đồ vô dụng, ta cảm thấy Mặc Nhi hoàn toàn có thể giải trừ khế ước bản mạng với ngươi.”
Dung Túc kiêu ngạo liếc hắn: “Ta cảm thấy ngươi cũng có thể giải trừ khế ước phu thê với Yêu Cơ.”
Ngu Nhiễm không nhịn được nheo mắt lại, thu quạt về lạnh lùng nói: “Mặc Nhi, nam nhân này có thể đuổi đi sau khi dùng ngọ thiện hay không?”
Tô Mặc không nhịn được nâng trán, hai người kia mới lần đầu gặp mặt trong hiện thực mà đã như nước với lửa rồi.
Lúc này Tô Mặc lại cảm giác được địch ý của Dung Túc với Ngu Nhiễm, trong mộng dường như hắn không có loại thái độ này.
Gần đây, thái độ thiếu niên này đối với nàng dường như cũng thay đổi rất nhiều, tóm lại, Tô Mặc cảm thấy sự việc bất thường nhất định có điều quái lạ.
“Không cần đuổi, chính ta sẽ tự đi.” Dung Túc hừ lạnh, thân mình dần biến mất, hóa thành một đám bụi mù tiến vào Thiên Thư.
“Mặc Nhi, rốt cuộc hắn là ai?” Ngu Nhiễm kinh ngạc, tâm tình buồn bực hỏi.
“Hắn là người ở trong Thiên Thư.”
“Thiên Thư?” Ánh mắt Ngu Nhiễm dừng ở trước ngực Tô Mặc, hận đến nghiến răng, “Mặc Nhi, để Thiên Thư này chỗ khác đi.”
“Để đây cũng tốt mà, có thể làm miếng hộ tâm, ít ra có thể bảo toàn sinh mệnh.” Tô Mặc còn nhớ rõ rất nhiều lần Thiên Thư bảo hộ nàng.
“Ta sẽ mua cho nàng một miếng hộ tâm, người này không giữ lại được.” Lông mày Ngu Nhiễm nhếch lên.
Lúc này Dung Túc ở trong Thiên Thư cười rất kì quái, “Ngu xuẩn.”
“A? Ta ngu xuẩn?” Ngu Nhiễm cười nhạt khó hiểu.
“Không sai, các hạ thật sự rất ngu, điều quan trọng lúc này hẳn là đề phòng nam nhân khác, người thứ ba lập khế ước đã xuất hiện, nam nhân kia đang ở ngay trước mặt ngươi, vậy mà ngươi lại nhằm vào khế ước bản mạng là ta đây mà canh cánh trong lòng, chẳng lẽ không ngu xuẩn sao?” Dứt lời, Dung Túc cũng không nói gì thêm.
Nghe được ý ngoài lời, Ngu Nhiễm không thể tin nhìn thoáng qua Tô Mặc, Tô Mặc nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng không nhịn được đau xót.
Ngu Nhiễm cũng lờ mờ thấy sự việc ngay từ đầu đã rất kì lạ.
Đáng nghi! Thật đáng nghi! Khế ước thứ ba? Khế ước kia rốt cuộc cũng xuất hiện!
Thuyền hạm trên không, ánh mặt trời sáng rực cực nóng chiếu vào làm hắn quáng mắt.
Trực giác hắn đã cảm thấy một tia khác thường, hôm nay gặp nàng làm hắn cảm giác tim đập nhanh hơn, tinh thần hỗn loạn.
Trong mắt Ngu Nhiễm có ánh lửa thiêu đốt, sắc mặt cũng đặc biệt khó coi, người thứ ba rốt cuộc là ai?
Ngu Nhiễm quay lại liếc nhìn Sư Anh ngồi cạnh một cái, nam nhân này rất xinh đẹp, nhưng chỉ mới quen biết hơn mười ngày thì làm sao có thể? Hắn lại nhìn về phía Cơ Bạch ở phía sau, đương nhiên người này cũng là mỹ nam tử tuyệt thế, hơn nữa còn là Thần Sử đại nhân, luôn lạnh lẽo vô tình, là nhân vật hào hoa phong nhã có một không hai. Cả người đều mang khí tức thiêng liêng thánh khiết làm cho người ta muốn tôn thờ, người như thế căn bản không có khả năng lập gia đình. Thiếu niên kia rốt cuộc có ý gì?
Có lẽ ánh mắt Ngu Nhiễm quá sắc bén, lúc này Cơ Bạch rốt cuộc chuyển tầm mắt, hắn gỡ mũ trùm màu đen trên đầu xuống, mái tóc màu bạc phát ánh sáng rực rỡ muôn trượng, mặt không chút biểu cảm nói: “Không liên quan đến ta.” Lời của hắn lạnh lùng mà dễ hiểu.
“Mặc Nhi, nàng nói xem chuyện này là như thế nào? Có phải thật không?” Ngu Nhiễm rốt cuộc nhìn về phía Tô Mặc, vẻ mặt đau đớn phức tạp.
“Nhiễm.” Tô Mặc không nhịn được nhìn Ngu Nhiễm, đối diện với hai mắt trong suốt của hắn, chuyện này nàng còn chưa chuẩn bị xong.
“Mặc Nhi?”Ánh mắt Ngu Nhiễm bỗng lạnh nhạt đến sắc bén.
“Mặc Nhi, nàng cứ nói đi! Đau ngắn không bằng đau dài.” Sư Anh bỗng chậm rãi nói, tiến lên hai bước.
“A Anh.” Ánh mắt Tô Mặc lại nhìn về phía Sư Anh, hai mắt đối phương hiện ý cười nhẹ, dường như không ngại nàng nói ra.
“Nhiễm, thật ra Sư Anh chính là phu quân của ta, hiện giờ, khế ước thứ ba chính là cùng hắn lập nên.” Tô Mặc nhẹ nhàng cong khóe môi, giọng nàng dần trầm xuống, bất an không yên, thận trọng nói ra vài chữ làm cho Ngu Nhiễm vô cùng rung động.
“Mặc Nhi…” Ngu Nhiễm thở dài, cảm giác lạnh băng sắc bén quét mạnh qua lòng hắn.
“Nhiễm.” Nàng giữ chặt tay hắn, “Ta có bảy khế ước.”
“Bảy khế ước, thành cũng bởi khế ước, bại cũng bởi khế ước, ta không ngờ quả đúng là như vậy.”Ánh mắt Ngu Nhiễm thâm trầm.
Tô Mặc thở dài thản nhiên nói: “Nhiễm, việc này nói ra rất dài dòng.”
Nhưng Sư Anh chậm rãi đứng dậy đi đến, hơi cúi người, “Không sai, việc này nói ra rất dài dòng, Ngu thế tử căn bản là không tưởng tượng ra quan hệ giữa ta cùng với Tô Mặc, hay là để ta chậm rãi nói cho các hạ? Loại chuyện này nam nhân chúng ta thẳng thắn với nhau thì tốt hơn, đừng để Mặc Nhi nàng khó xử.”
Ánh mắt Ngu Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, khó mà tin được hắn ta lại thừa cơ cướp thê tử của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.