Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 76: Hổ độc ăn phụ thân

Hồng Trần Huyễn

27/10/2015

Một hồi lâu, Chu tiên sinh không khỏi chuyển động con ngươi nói: “Trời nắng chang chang mà lại che ô, nam nhân này thật sự rất kỳ quái!”

“Thế giới to lớn, không thiếu những điều kỳ lạ, huống chi người nọ lại là một mỹ nam tử tuyệt sắc.” Ngu Nhiễm thong thả nói.

“Sao người kia lại mang một cái mặt nạ Hồ Điệp chứ, làm ta không nhìn ra hắn có đẹp hay không?” Chu tiên sinh lầm bầm.

“Một người có đẹp hay không, nhìn khí chất toát lên quanh người hắn cũng đủ rõ rồi.”

Chu tiên sinh ngoái đầu nhìn lại, bóng dáng nam tử này di chuyển phiêu dật trên sơn đạo ghập ghềnh như đang giẫm trên đất bằng, phong thái tự nhiên, lả lướt xinh đẹp, phảng phất giống như người phong lưu tuyệt thế trong bức cổ hoạ!

Thầm nghĩ một tiếng phong thái tốt, Chu tiên sinh quay đầu nhìn về phía Ngu Nhiễm nói: “Đúng rồi, Nhiễm công tử, người nói gần đây Văn Nhân công tử chỉ sợ sẽ gặp phiền toái, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Ngu Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu, trong đáy mắt ánh lên một tia hàn ý mãnh liệt, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Vốn hắn không phải Ngũ hoàng tử thật sự, hắn và đương kim thánh thượng là huynh đệ. Thân phận của Văn Nhân Dịch rất cao quý, nhưng cũng rất hèn mọn, hơn nữa giờ đây hắn đang nắm quyền Đông Lăng Vệ, lại đứng đầu một nhóm nhân vật lớn lợi hại, vì vậy hiện tại chỉ e hoàng thượng cho là đối phương cầm binh để đề cao thân phận, xưa nay thiên tử vốn đều rất đa nghi không phải sao?”

Chu tiên sinh khẽ hít hơi lạnh nói: “Lại có loại việc này ư? Xem ra tên hoàng đế này mưu đồ muốn diệt trừ tận gốc Văn Nhân Dịch đã lâu!”

Ngu Nhiễm cuời nói: “Không sai! Trước kia Văn Nhân Dịch cố tình ít khi trở về, nhưng hiện tại nếu hắn đã trở lại, đuơng nhiên đối phuơng sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội diệt trừ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.”

Chu tiên sinh khẽ hít vào một hơi, nhịn không được lắc lắc đầu.

Mặc dù hắn và Văn Nhân công tử vô cùng quen thuộc, nhưng không ngờ thân phận của đối phuơng lại rắc rối phức tạp đến thế.

Hắn không khỏi thở dài cảm thán nói: “Văn Nhân công tử cố tình vì muốn tránh né người để mau chóng thành hôn nên lần này trở về cũng không mang theo ai trong Đông Lăng Vệ, hắn chính là đang đơn độc chiến đấu mà!”

Ngu Nhiễm cong cong khoé miệng nói: “Đương kim hoàng đế của Tề quốc nắm trong tay nhiều quyền lực, một mình thâu tóm quyền hành, rất có thủ đoạn. Thế nhưng năm đó là ông ta mưu quyền soán vị, cướp đoạt ngai vàng của phụ thân mới ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay, có thể nói là hổ độc ăn phụ thân. Chính vì ông ta đã làm nên một "tấm gương" tốt, nên hiện tại ông ta cũng phải đề phòng ngay cả với con trai ruột của mình, huống chi Văn Nhân Dịch là huyết mạch của tiên đế. Nếu ông ta để Văn Nhân Dịch thú một nữ nhân mà Văn Nhân Dịch không tuân theo, vậy chỉ e đối phương sẽ dùng cớ ấy để gây khó dễ cho hắn!"

Đúng vậy! Không thuận thánh ý, đây là tội lớn.

Chu tiên sinh đăm chiêu suy nghĩ, bỗng cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa lộp cộp.

Hai con ngựa một trước một sau phóng đến, thậm chí cũng mặc kệ nơi đây không thích hợp để cưỡi ngựa.

Đi đằng trước là một nam tử mặc y phục quý giá màu vàng, hắn nhìn về phía hai người Ngu Nhiễm, hơi híp mắt nhưng không thả chậm tốc độ, tiếp tục giục ngựa phóng qua. Vó ngựa ma sát mặt đất như tóe lửa, suýt thì quẹt trúng Ngu Nhiễm. Người kia ghìm ngựa lại tại một lối rẽ không xa, kiêu ngạo hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy một nam tử che ô đến đây không?”

Ngu Nhiễm mắt điếc tai ngơ, làm bộ như không nghe thấy, quay đầu nhìn hoa sen giữa dòng nước.

“Hai ngươi có nghe không, điện hạ đang nói chuyện với các ngươi đấy.” Hoạn quan bên cạnh khẽ nhắc nhở.

“Sao? Hóa ra là đang nói chuyện với ta, ta còn tưởng các hạ không nhìn thấy chúng ta chứ.” Giọng điệu Ngu Nhiễm cố ý mang vẻ châm chọc.

“Ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy một nam nhân bung dù đến đây không?”

“Vừa rồi đúng là có thấy.” Ngu Nhiễm cười khẽ.

“Hắn đi đường nào?” Nam tử kia không hề khách khí hỏi.

“Ta không nhớ rõ.” Ngu Nhiễm liếc xéo hắn ta, ai bảo bây giờ tâm tình hắn không tốt, đối phương lại còn cố tình đụng vào hắn.

“Dân đen lớn mật, câu hỏi của Tam hoàng tử mà ngươi dám trả lời như vậy!” Hoạn quan rít lên chỉ trích Ngu Nhiễm.

“Thật tiếc, lá gan của ta lúc nào cũng lớn.” Ngu Nhiễm vuốt ve nhánh hoa bên cạnh, không chút để ý nhìn hai người.

“Lớn mật…” Hoạn quan còn muốn nói nhưng đã bị nam tử bên cạnh đưa tay ngăn lại.

“Vị công tử này, tại hạ là Tam hoàng tử Tề quốc, chúng ta đang tìm một nam tử che dù, việc này rất quan trọng, xin công tử nể mặt bổn vương mà chỉ cho bổn vương hắn đi về phía nào.” Nam tử thanh tú kia vậy là lại nho nhã lễ độ lên tiếng, Chu tiên sinh phát hiện hắn tuy rằng cũng tuấn tú quý khí, nhưng lại thiếu một ít hơi thở tiêu sái, nhiều hơn một phần phù hoa, có thể thấy được hắn ta luôn sống an nhàn sung sướng, sung túc ít ai bằng.

Ngu Nhiễm bình thường chú trọng ăn mặc, nhưng vì nóng lòng tìm kiếm tm nên phong trần mệt mỏi mà đến. Tam hoàng tử nhìn lướt qua Ngu Nhiễm, cho rằng đối phương chỉ là một thứ tử quý tộc bình thường nên không để ý đến nhiều, giọng điệu tuy lạnh nhạt hữu lễ nhưng ánh mắt vẫn rất kiêu căng, thậm chí còn báo cả thanh danh Tam hoàng tử để đối phương biết mình tôn quý đến cỡ nào.

“Ta nhớ ra rồi, nam nhân đó đi hướng bên kia.” Ngu Nhiễm tiện tay chỉ một hướng.

“Khụ…” Chu tiên sinh biết công tử lại giở trò xấu nữa rồi.

“Đa tạ.” Tam hoàng tử và hoạn quan lập tức giục ngựa đi nhanh.

“Cái đó, Nhiễm công tử sao lại bất mãn với Tam hoàng tử vậy?” Chu tiên sinh nhịn không được hỏi.

“Bởi vì Yêu Cơ.”

“Yêu Cơ cô nương? Vì sao?”

“Ngươi không biết, trước kia Yêu Cơ cô nương bị đồn đãi là Yêu Cơ của nam nhân kia, rồi sau đó bị hoàng hậu đánh nhốt vào Ác Nhân đảo.”

“A! Lợi hại như vậy? Nàng lại trốn ra được!” Chu tiên sinh thật không ngờ.

“Tóm lại mà nói thì nữ nhân này rất không an phận, nhưng chỉ cần là nam nhân mơ ước Yêu Cơ, ta đều sẽ không bỏ qua cho hắn.” Ngu Nhiễm đột nhiệt bẻ gãy nhánh hoa xinh đẹp nhất của cái cây bên cạnh, cười lạnh nói.

Chu tiên sinh vội vàng lau mồ hôi: “Bất quá mỹ nam tử vừa rồi Tam hoàng tử đang tìm kia, không biết là người phương nào?”

Ngu Nhiễm nhíu mi: “Nếu ta đoán không sai, đó hẳn là Sư Anh.”

“Sư Anh? Chưa từng nghe qua.”

“Ta nhớ có một vị trưởng bối đã từng nói, Sư Anh là thiên hạ đệ nhất kỳ tài trong truyền thuyết, việc này đại khái là ở một trăm năm trước, lúc thiên hạ đại loạn hắn đã lập một tòa thành cơ quan, bảo vệ cả một phương. Nghe nói lúc nào hắn cũng che ô nhưng trong dã sử không ghi lại điều đó.”

“Ta thấy hắn bất quả chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, vậy mà lại là nhân vật trong truyền văn trăm năm trước sao?”

“Tóm lại, hắn là một thế ngoại cao nhân phải không?”

Chu tiên sinh gãi gãi đầu, tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.



Trong Thiên Điện to lớn, ánh đèn chiếu sáng vào mười hai gốc cột vĩ đại, con người có vẻ càng thêm nhỏ bé, càng thêm hèn mọn.

Tề đế nổi giận đùng đùng đi từ Ngự Thư phòng đến đại điện, đảo mắt qua một đám hoàng tử.

Ánh mắt ông ta sắc bén, chỉ một thoáng mà đại điện đã yên tĩnh trở lại, lặng ngắt như tờ.

Ông ta dữ tợn mắng: “Toàn bộ quỳ xuống, đúng là vô dụng, một đám vô dụng!”

Chúng hoàng tử nơm nớp lo sợ quỳ xuống, không dám nhìn thẳng Tề đế.

Đám hoạn quan đi theo Tề đế đã nhiều năm, rất ít khi nhìn thấy lửa giận của Tề đế lây sang chúng hoàng tử.

Tề đế nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm qua quốc sư xem thiên tượng, hiện tại toàn bộ Tề quốc đã báo nguy, bọn ngươi hiểu nghĩa là gì không?”

Mọi người nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tề đế cả giận nói: “Nhãi ranh ngu dốt, Tề quốc ta lại là nơi đầu tiên yêu ma xuất hiện, các ngươi bình thường đều là những hoàng tử tốt của trẫm, mặt ngoài thì cao cao tại thượng, sau lưng lại thanh sắc khuyển mã, tẩu mã chương thai* với nhóm hồ bằng cẩu hữu, bây giờ ngay cả một tên kê minh cẩu đạo** cũng tìm không ra.”

(*) Thanh sắc khuyển mã, tẩu mã chương thai: Ám chỉ cuộc sống thối nát dâm nhạc.

(**) Kê minh cẩu đạo: Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy và giả làm chó vào ăn trộm, có xuất xứ từ sử ký Mạnh Thường Quân, dùng để ví với kỹ xảo hoặc hành vi thấp hèn.

Chúng hoàng tử sợ tới mức câm như hến, không ngờ Tề đế lại biết rõ như vậy.

Vốn bọn họ cũng có toan tính riêng, thừa dịp thiên hạ đại loạn lần này mà tranh đoạt hoàng quyền, thể hiện lòng trung thành trước mặt Tề đế, giẫm đạp lên hoàng tử khác để đối phương lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng lại phát hiện chuyện này có liên hệ quá rộng, ngay cả quốc thổ cư trú cũng bị phá hủy trong một đêm. Cho nên thời điểm này không thể lục đục với nhau, không thể ngươi lừa ta gạt, cũng không thể thể hiện bản thân, mà phải vì đại cục buông lợi ích và quyền thế của bản thân. (*vạn kiếp bất phục: Vạn kiếp không thể quay đầu)

“Đám người các ngươi làm ta vô cùng thất vọng.” Tề đế lướt mắt qua mọi người, cũng lạnh lùng trừng mắt với Tam hoàng tử.

Khuôn mặt Tam hoàng tử âm trầm, hắn rất khó khăn mới có được tung tích của Sư Anh nhưng lại lỡ mất dịp may.

Nhớ đến nam tử áo lam kia, lòng hắn liền tức giận không kiềm chế được.



Không sai, nhất định là do hắn ta giở trò quỷ.

Lần sau nhìn thấy nam nhân đó, hắn nhất định sẽ không tha thứ.

Tề đế lại hung hăng hỏi: “Đúng rồi, Văn Nhân Dịch không đến hoàng đô sao, hắn đâu rồi?”

Một hoạn quan bên cạnh dè dặt nói: “Gần đây Ngũ hoàng tử đại hôn, cho nên vẫn chưa đến.”

Tề đế cả giận: “Nó dám tự ý thành thân, trẫm không phải đã tìm cho hắn một nữ nhi của phiên vương rồi sao?”

Hoạn quan đáp: “Nghe nói là nữ tử do người mang về, Phương phu nhân đã thay người làm hôn sự.”

Nghe vậy, chúng hoàng tử lại nhìn nhau, không ngờ tên băng sơn Văn Nhân Dịch kia đã thành thân rồi!

Chậc chậc, là nữ nhân như thế nào có thể làm tan chảy băng sơn kia được?

Chỉ có Bát hoàng tử lạnh lùng nhìn thoáng qua Tam hoàng tử, khẽ nở nụ cười chế nhạo.

Tam hoàng tử nhìn lại, có chút khó hiểu.

Tề đế xanh mặt ngồi trên long ỷ, sau một lúc lâu, hắn vỗ tay vịn, lớn tiếng giận dữ: “Giỏi cho một Phương phu nhân, giỏi cho một Văn Nhân Dịch, trẫn mới là hoàng đế, trẫm mới là nhất ngôn cửu đỉnh, trong mắt bọn họ còn có thiên tử là trẫm sao?”

Hoạn quan vội vàng nói: “Không sai, không sai.”

Tề đế nhíu mi: “Văn Nhân Dịch, giờ là lúc thiên hạ đại loạn, ta vẫn còn cần nó.”

Hoạn quan nói: “Trước mắt Ngũ điện hạ hẳn là nên xuất lực rồi.”

Tề đế cúi đầu: “Bất kể thế nào nó cũng phải đến đây, cho dù ta có nuôi chó thì nó cũng phải lắc đuôi cho ta.”

Đáng tiếc, đối phương cũng là đệ đệ ruột của ông.

Một vị hoàng tử vốn đang xem diễn chuyện không liên quan đến mình, hắn biết Tề đế càng ngày càng bất mãn với Văn Nhân Dịch nên nhịn không được nói: “Phụ hoàng, Văn Nhân Dịch lòng muông dạ thú, lúc này hắn không chịu xuất lực nhất định là cố ý. Không bằng trói Phương phu nhân lại làm con tin, bà ta vốn là một người mang điềm xấu, nói không chừng lần thiên hạ đại loạn này là vì bà ta, dù sao quốc sư đã nói “Yêu nghiệt ra, loạn thế đến”, bà ta chính là một yêu phi.”

“Ngươi nói cái gì?” Tề đế nhịn không được tiến đến hung hăng tát hắn một cái.

Tên hoàng tử kia quỳ rạp trên đất, “Phanh!” mũ lương bị vỡ thành hai đoạn, trân châu bảo ngọc trên mũ rơi đầy đất.

Hơn mười cung nữ và hoạn quan sợ tới mức run rẩy đứng yên đó.

Đại điện yên tĩnh, Tam hoàng tử lạnh lùng liếc nhìn tên kia, hắn ta thật ngu xuẩn, Phương phu nhân luôn luôn là nghịch lân của Tề đế.

Sau một lúc lâu, cơn giận của Tề đế rốt cuộc chậm rãi bình ổn lại, ông ta lập tức phân phó, “Nhanh đi triệu Văn Nhân Dịch tới gặp trẫm.”

“Vâng!” Hoạn quan lập tức đáp lời.

“Đợi đã, gọi cả tân phụ kia cùng đến, ta muốn nhìn xem nàng ta là cái dạng gì.” (*tân phụ: cô dâu mới)

Tề đế chuẩn bị cho tân phụ Văn Nhân Dịch mới thú kia biết tay, giết gà dọa khỉ.

Bát hoàng tử cười lạnh, bước lên một bước nói: “Phụ vương, con nghe nói mấy ngày nay thuyền của Kim Ngu Đường đã đến đây rồi.”

Mọi người đương nhiên cũng có nghe đến, Kim Ngu Đường chẳng qua chỉ là nhóm diễn kịch mà thôi, có gì cao đâu.

“Tốt, tốt lắm, ngươi mời luôn cả người của Kim Ngu Đường đến đây đi.”

Mọi người khó hiểu nhìn nhau, ngay cả Kim Ngu Đường cũng phải mời sao.

Tề đế đảo mắt qua đám người, lạnh lùng nói: “Uổng cho các ngươi là long tử hoàng tôn mà lại không rõ đạo lý, một mình làm sao đánh được giang sơn, làm sao định được lãnh thổ? Thân là hoàng tộc, cầu hiền nhược khát, các ngươi có hiểu cách nhìn này không?”

“Hiểu, hiểu.” Mọi người ào ào gật đầu.

Tề đế lại nói: “Các ngươi biết cái gì? Đúng là một đám ngu dốt, hiện giờ hải vực Tề quốc đã rối loạn, yêu ma trong biển xuất thế, những ngư dân gần biển không dám rời bến, phàm là đi ra ngoài đều sẽ mất tích, chỉ riêng thuyền của Kim Ngu Đường không bị ảnh hưởng gì, chứng tỏ thực lực của đối phương đủ để chúng ta xem trọng. Cơ quan trên con thuyền đó nhất định rất cao, nói không chừng còn có liên quan đến Sư Anh.”

Mọi người vội vàng nói: “Rõ rồi, rõ rồi, nhi thần sẽ đi tìm kiếm những dị sĩ tài ba ngay lập tức, tin rằng lần này nhất định có thể mang họ về.”

Sắc mặt Tề đế hơi nguội lại: “Còn có tên Sư Anh kia, nhất định phải tìm được hắn, hiện tại tất cả thuyền ở bến tàu không được phép rời khỏi Tề quốc, phong tỏa toàn bộ cửa khẩu ở các thành trì, chỉ cho vào, không cho ra.”



Trong phòng, chữ Hỷ đỏ thẫm dưới ánh nến, Tô Mặc đã tháo búi tóc nằm sấp trên giường.

Nàng khoác ngoại bào đỏ sậm bên ngoài, sắc mặt nhu hòa như một thiếu phụ dịu dàng mỹ lệ, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy đôi đùi ngọc bóng loáng như ẩn như hiện dưới lớp váy, bàn chân trần cũng không mang tất.

“Được rồi, Mặc Nhi, mau mang tất vào, nơi này rất lạnh.” Đôi mắt thâm sâu của Văn Nhân Dịch lóe lên.

Sau đó, hắn xoay người nhẹ nhàng đặt lọ thuốc trên bàn.

Tô Mặc liếc hắn một cái, khóe môi khẽ cong cong quyến rũ.

Nàng chậm rãi nói: “Khi nào thì mặc quần?”

Văn Nhân Dịch hơi hít vào một ngụm khí, “Chờ thêm một lát, chờ thuốc thấm vào đã.”

Vừa rồi hắn đã bôi kim sang dược cho nàng, lại phát giác thật sự là đang khảo nghiệm định lực tu hành của bản thân.

Nhưng dược hiệu này lại tác dụng nhanh chóng, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Phải chờ thêm sao.” Tô Mặc lại lười biếng nằm sấp lên giường, nàng thật đúng là không quen mà!

“Đúng rồi, Mặc Nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

“Chuyện gì?”

Văn Nhân Dịch cúi đầu, vân vê đầu ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Về sau hai chúng ta phải cố gắng tu hành mới được.” Giọng nói của hắn thấp thấp trầm trầm nhưng đầy kiên quyết, như đang thuyết phục chính mình không nên sa vào sắc đẹp. Dù sao sau khi hắn kiến thức được kiếm trủng của Tiên giới, hắn mới thấy tăng thực lực là việc cấp bách, sau đó phải cùng Tô Mặc phi thăng lên Thiên giới.

Về phần chuyện nam nữ, tuy cũng rất quan trọng nhưng vẫn còn nhiều thời gian.

Huống chi, phàm là kiếm tu của núi Côn Luân đều phải tự khắc chế ngũ dục* của chính mình mới có thể tăng tiến thực lực được.

(*) Ngũ dục: Một khái niệm trong Phật giáo, gồm tiền tài, sắc đẹp, danh tiếng địa vị, ăn uống hưởng thụ, ngủ nghỉ.

Nghĩ đến đây, Văn Nhân Dịch không khỏi nhớ tới Cơ Bạch.

Năm đó hắn rất khâm phục người này, càng thêm khâm phục không thôi với kiếm thuật của hắn, thậm chí coi người đó là mục tiêu kế tiếp mà bản thân muốn đạt tới.

Chỉ tiếc hiện tại hắn đã thích một nữ nhân, cũng đã không còn thân thuần dương.

Cho nên hắn cũng không thể đi theo đường kiếm tu vô tình vô dục được rồi.

Tuy là đáng tiếc, nhưng hắn không hối hận.

Tô Mặc nghe vậy thì chậm rãi quét mắt nhìn hắn, nàng khẽ mỉm cười: “Xem ra chàng cho rằng lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ*? Về sau có phải Dịch muốn cùng ta làm một đôi thần tiên đạo lữ hay không?”

(*) Thước kiều tiên – Tần Quán

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ

Dịch nghĩa: Hai mối tình đã thật sự là lâu dài



Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm

“Mặc Nhi nói không sai.”

“Vậy chàng an bài thế nào?” Tô Mặc lại cười khẽ.

“Tuy rằng nàng là thê tử của ta, nhưng núi Côn Luân lại rất nghiêm cẩn, không thể tùy tiện ra vào, pháp môn nàng tu luyện hiện tại cũng không thích hợp đến đó, vì nơi đó chỉ toàn nam kiếm tu, nữ nhân trọng tình, nên nữ kiếm tu cũng rất ít.” Hắn chăm chú nhìn Tô Mặc, biểu cảm mang đầy tình yêu nồng đậm, cũng có một chút không nỡ, “Bất quá nàng có thể thông qua Mặc Môn tiến vào ẩn môn trước, rồi lại từ ẩn môn tiến vào núi Côn Luân, nhưng chỉ sợ nàng phải cải nam trang trong một thời gian dài.”

Đương nhiên hắn càng muốn Tô Mặc chỉ mặc nam trang xuất hiện, như vậy hắn cảm thấy an toàn hơn nhiều.

Tô Mặc thẳng lưng, ngước mắt nói: “Nữ cải nam trang cũng tốt, nhưng chàng xác định chúng ta có thể lạnh nhạt bao lâu? Chỉ một lòng tu hành là được rồi sao?”

Văn Nhân Dịch nói: “Đương nhiên.”

“Chàng xác định?” Nàng lười biếng nhìn hắn, bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn, hôn lên gáy hắn, sau đó dời môi lên vành tai.

Văn Nhân Dịch lập tức hút một ngụm khí lạnh: “Mặc Nhi.”

Nàng nở nụ cười không có ý tốt, tiếp tục khiêu khích: “Còn nữa, về sau ta không mặc vũ phục màu trắng kia nữa.”

“Không được.” Mày kiếm hắn nhướn thẳng, lại hít sâu một hơi, cúi đầu hôn nàng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần lên cao, đến khi thân thể nàng lưu lại một dấu hồng ngân đậm hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Dung nhan tuấn tú tao nhã dưới ánh nến, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Mặc. Dù Tô Mặc đã quen với tuấn nhan lạnh nhạt này nhưng vẫn vô cùng thích dáng vẻ nhiệt tình của hắn khi ở trên giường, nàng nhìn hắn, trong lòng hơi thất thần.

Nhìn gương mặt tuyệt thế của nữ tử, và đôi mắt lung linh như nước kia đang yên lặng nhìn mình, Văn Nhân Dịch lại nhịn không được ôm siết nàng, vỗ nhẹ thái dương của nàng, hôn hôn nói: “Vừa rồi ta chỉ nói vậy mà thôi.”

“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chẳng phải chàng nói muốn chăm chỉ tu hành sao?”

“Tuy nói vậy, nhưng nàng mặc vũ phục này thật sự rất mê người.”

Dứt lời, hắn đứng dậy kéo mành, mành lụa phe phất, nến đỏ lay động.

Trong lớp màn mỏng, bóng dáng hai người nhẹ nhàng vũ động, vì nàng đã bôi thuốc nên hắn lại càng tiện hơn. Ánh mắt Văn Nhân Dịch nhìn nàng không hề che giấu vẻ vui mừng, nếu không phải thấy thân thể nàng không còn chịu nổi mưa móc, hắn thật sự muốn trìu mến thêm một trận. Nhưng mà, thuốc này chẳng lẽ phải bôi lại lần nữa sao?

Sau khi bị đối phương giày vò, Tô Mặc vừa có chút ngượng ngùng vừa không được tự nhiên.

“Xem ra lúc trước là theo đường kiếm tu là sai hoàn toàn.” Văn Nhân Dịch cảm khái.

“Đúng rồi, ta là thân thuần âm, hôm nay chàng có thấy gì đặc biệt chưa?”

Kiếp trước nàng chỉ có duy nhất một nam nhân, nam nhân kia lại quay đầu rời khi sau mỗi lần gặp mặt, nên nàng hoàn toàn không biết thân thuần âm rốt cuộc có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không.

Đương nhiên, thứ duy nhất cảm thấy là vô lực sau mỗi lần ân ái.

Văn Nhân Dịch sờ sờ mũi, suy tư nói: “Cũng không có cảm giác gì đặc biệt.”

“Chẳng lẽ không có thật sao? Chàng thật sự không nhớ lầm?” Tô Mặc ngồi thẳng dậy hỏi.

“Thật không có gì đặc biệt cả.”

Đúng lúc này, bên ngoài có người thở hổn hển chạy tới.

Giọng nói khó nén ngượng ngùng nhưng vội vã của hầu tì Thanh Thúy vang lên bên ngoài: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, một vị công công trong cung vừa mang theo thánh chỉ đến đây, nói là hoàng thượng mệnh cho thiếu gia dẫn thiếu phu nhân vào cung dự tiệc. Tất cả hoàng tử đều phải mang theo hoàng phi, ngay cả vị hôn thê cũng được dẫn đến, thậm chí còn có vài nữ tử quý tộc đến tuổi thành hôn cũng đến thỉnh an hoàng hậu nương nương.”

Tô Mặc ngẩn ra, đây là muốn nàng đi yết kiến hoàng hậu mà!

Không ngờ nàng lại xuất hiện trong cung lần nữa nhanh như vậy.

Không biết sau khi hoàng hậu kia biết mình chính là Yêu Cơ bị bà ta đánh nhốt vào Ác Nhân đảo, bà ta sẽ cảm thấy thế nào?

Văn Nhân Dịch nhíu mày: “Sao lại đột nhiên muốn chúng ta vào cung?”

“Chàng thật sự muốn đi?” Tô Mặc nhìn hắn.

“Dù sao cũng là đại hôn của hoàng tử, không đi không hợp lẽ.”

“Không sao, trời sinh voi sinh cỏ.” Tô Mặc đeo mạng che mặt đã chuẩn bị sẵn lên.

“Cẩn thận là được.” Văn Nhân Dịch nhẹ nhàng cầm tay nàng.

Đèn lồng bên ngoài sáng lên, Phương phu nhân mặc y phục dày đi tới, bà cười nói: “Mặc Nhi, ta biết cả rồi, chẳng qua chỉ là thịnh yến trong cung thôi, mấy nữ nhân đó đều mang toan tính trong lòng, soi mói bắt bẻ, con đừng cảm thấy khẩn trương quá.”

Tô Mặc nhìn thoáng qua bà bà nhà mình, nàng cười cười: “Không sao, con không khẩn trương.” (*bà bà: cách gọi mẹ chồng thời xưa, cha chồng gọi là công công)

Phương phu nhân nói tiếp: “Ta đã chuẩn bị y phục tiến cung cho con, mấy người đó thích nhất là soi mói, hiện giờ con chưa được hoàng tộc phong thưởng, chỉ cần ăn mặc như một tân phụ là được, không cần phục sức hoa lệ gì, cũng đừng để ý đến mấy lời lạnh nhạt bọn họ nói với con.”

Tô Mặc có chút cảm động, nàng cúi đầu nói: “Cảm ơn mẫu thân.”

Phương phu nhân lại dặn dò thêm vài câu rồi để Văn Nhân Dịch chăm sóc Tô Mặc, không được để nàng chịu chút ủy khuất nào. Sau đó Tô Mặc và Văn Nhân Dịch ngồi xe ngựa đi đến hoàng cung. Dọc đường không ngừng thấy các xe ngực xa hoa khác, ngoài hoàng cung cũng đã ngựa xe như nước, chen chân không lọt.

Đèn đuốc trong cung sáng ngời, ngự hoa viên rộng lớn, đủ loại hoa cỏ quý giá.

Văn Nhân Dịch và Tô Mặc chậm rãi tiến vào, hoạn quan phía trước dẫn đường cho hai người.

Tiếng đàn tao nhã truyền đến, tiếng nói cười xôn xao vang lên.

Văn Nhân Dịch không thích không khí ở hoàng cung, sắc mặt hắn lạnh như băng. Nhưng ánh mắt Tô Mặc vẫn mềm nhẹ, kiếp trước nàng đã quen rồi, hơn nữa càng thêm quen thuộc hoàng cung Tề quốc.

Nàng biết nữ tử trong cung đa số đều phải chịu tịch mịch, cho nên các nàng không hề dè dặt như nữ nhân bên ngoài mà rất thích bát quái, thích bình phẩm nữ tử lạ mặt từ đầu đến chân.

Không tới một lúc, thần thức Tô Mặc nghe thấy một giọng nữ nói: “Ngũ hoàng tử vậy mà lại tùy tùy tiện tiện thú một nữ tử, hiện giờ phải để hoàng tộc tứ hôn mới được, phải nghe lệnh cha mẹ, nghe lời mối mai. Theo lý thì nữ nhân kia không thể gả cho hoàng tộc được! Những nữ tử chưa thành thân ở đây đều là danh viện Tề quốc… Cầm kỳ thi hoa mọi thứ tinh thông, vừa rồi hoàng hậu nương nương còn nói mọt lát chúng ta phải hạ mã uy cho nữ nhân kia, ai làm tốt sẽ được ban thưởng nữa đó.”

“Chậc chậc, hiện giờ hoàng tử người người phải nghe thánh ý an bày, chỉ có Ngũ hoàng tử là không giống.”

“Không sai, tựa như mỹ nhân tài hoa xuất chúng hiện giờ Tam hoàng tử tìm về. Năm đó Yêu Cơ bị đưa đến Ác Nhân đảo vẫn không có tin tức, hắn là người thông minh, thánh thượng và hoàng hậu an bày cho hắn một nữ tử khác, hắn đương nhiên là phải tiếp nhận rồi.”

“Nghe nói lần này hoàng hậu chuẩn bị cho phụ nhân Ngũ hoàng tử thú về chút bài học, chỉ cần nàng ta thất lễ trước điện là sẽ bị đuổi ra khỏi Tề quốc, cuối cùng hôn sự này sẽ thất bại.” Nữ tử kia vừa nói vừa không che giấu được vẻ nhảy nhót vui mừng trên mặt.

Nghe vậy, ánh mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống, càng thêm nắm chặt tay Tô Mặc.

Tô Mặc nghĩ thầm: Hóa ra mục đích kêu mình tới đây của đối phương là muốn giết gà dọa khỉ.

Chẳng lẽ đối phương cũng muốn cho Văn Nhân Dịch một bài học?

Nàng đương nhiên sẽ không để họ được như ý.

Lại có người nói: “Hôm nay dường như có chút đặc thù, có vài người tu hành cũng được mời đến hoàng cung nữa.”

“Ta nghe nói Nhiễm công tử của Kim Ngu Đường cũng được mời.”

“Kim Ngu Đường sao?” Chúng nữ tử càng thêm vui sướng.

Một thái giám đã dẫn Tô Mặc đến trước mặt Tề đế và hoàng hậu, cung kính nói: “Bẩm nương nương, Ngũ hoàng tử đã đến, còn vị cô nương này chính là tân nương của Ngũ điện hạ.”

Giọng nói hắn ta không lớn nhưng vừa the thé vừa kéo dài, khiến mọi người lập tức chú ý.

mọi người nhìn thấy Tô Mặc thì ngẩn ra, tuy nàng ta che khăn lụa mỏng, nhưng khí chất và dáng người kia tiểu thư khuê các lại không so được. Chúng nữ tử quý tộc ngẩn ngơ, không phải nữ nhân tùy tiện thú về sao? Vì sao nàng ta lại xuất sắc như thế? Ngay cả những nữ tử tự phụ cũng cảm thấy không sánh bằng.

Hoàng hậu nương nương ngồi trên cao nhìn xuống, làn da bà ta nhẵn nhụi, chắc hẳn bảo dưỡng vô cùng tốt.

Hoàng hậu nhíu mày: “Sao lại mang khăn lụa?”

“Vì nàng sinh bệnh.” Văn Nhân Dịch thay Tô Mặc trả lời.

“Sinh bệnh? Hay là không thể gặp người? Ta nghe nói những nữ nhân nông thôn hương dã rất thích che che giấu giấu.” Hoàng hậu lạnh lùng đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook