Chương 15: Sát thần kiếp trước
Hồng Trần Huyễn
17/10/2015
Trời trong trăng sáng, ánh sao lấp lánh, hoa đăng trôi lững lờ theo dòng nước.
Nam tử áo trắng nhìn chằm chằm Tô Mặc, hàng mi dày như lông vũ.
Mà mọi người xung quanh lại bị ngôn luận lớn mật của Tô Mặc làm khiếp sợ một lần nữa.
Một nữ tử lại có thể càn rỡ, sắc bén chỉ trích nam tử như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Đại trưởng lão nhìn thấy tình huống bên này, liền bước lên trước hai bước, áy náy nói: “Văn Nhân công tử, thật là ngại quá, hôm nay người vừa mới trở về đã gặp phải chuyện này, đều do chúng ta ngày thường ít quản giáo, khiến chúng đệ tử không biết quy củ như vậy.”
Nam tử áo trắng khoanh tay đứng đó, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại: “Quân nếu vô tình ta liền thôi, việc này không sao.”
Nghe vậy, sắc mặt Mộc Vô Ngân có chút lúng túng, lông mi khẽ run, nhưng lúc này hắn đã sớm không còn thể diện gì rồi.
Trưởng lão kia hạ người ho khan hai tiếng, lo lắng nói: “Văn Nhân công tử, Tô Mặc kia đại khái là không hoàn thành nhiệm vụ lần này, vị hôn phu của nàng lại di tình biệt luyến*, cho nên tính tình thay đổi nhiều, nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Nếu công tử cảm thấy đệ tử này không có quy củ, ta sẽ nghiêm trị nàng ta, thế nào?”
(*) Di tình biệt luyến: Chuyển tình yêu sang người khác - yêu một người rồi, sau đó không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Nam tử áo trắng “À…” một tiếng, âm thanh trầm thấp gợi cảm, hắn đều giọng nói: “Việc này không liên quan đến tình yêu nam nữ, ngược lại nàng ấy rất biết cách giải quyết, chẳng qua đáng tiếc…”
Hắn cho rằng Tô Mặc gặp phải một vị hôn phu như Mộc Vô Ngân là chuyện đáng tiếc.
Nhưng trưởng lão lại hiểu lầm, ông nói: “Đáng tiếc nàng ta tư chất kém cỏi, tùy hứng thất thường, không hoàn thành được nhiệm vụ.”
Tô Mặc mặt không chút thay đổi, thân thuần âm của nàng là hiếm thấy trên thế gian, tư chất không kém, nhưng nàng cũng không muốn để lộ, cho nên mới bị chế nhạo như thế này.
Nam tử áo trắng nhếch đôi môi mỏng, giọng nói trong như suối nói: “Đúng rồi, đại trưởng lão, lần này vì sao ông triệu tập ta tới đây?”
“Văn Nhân công tử…” Đại trưởng lão thấp giọng cười đắc ý: “Bởi vì Mặc Môn chúng ta phát hiện được một nữ đệ tử rất có thiên phú tu luyện.”
Thế đạo này có rất nhiều người có thể chất đặc biệt, nhưng dù sao cũng là số ít. Nam tử áo trắng chỉ hơi vuốt cằm, ánh mắt không chút dao động. Gương mặt tuyệt thế của hắn trong veo nhàn nhạt mà phủ hàn ý lạnh lùng, ánh mắt thoáng qua một tia u ám, những ngọn đèn tỏa ánh sáng ngọc phía xa đều không bì kịp phong tình lưu chuyển giữa mi tâm của hắn, ngược lại còn tôn lên khuôn mặt anh tuấn lãnh diễm. Chúng thiếu nam thiếu nữ xong quanh cảm thấy tim đập loạn trong ngực, dung nhan của hắn lại có thể mị hoặc cả nam lẫn nữ.
“Trời ạ, Dịch sư thúc thật sự quá đẹp!” Chúng nữ đệ tử phía dưới không khỏi xì xào bàn tán.
“Dịch sư thúc hẳn là hoàng tộc của Tề quốc, đáng tiếc ta chưa nghe nói bao giờ.”
“Đến giờ ta mới biết hóa ra Dịch sư thúc tên là Văn Nhân Dịch.”
Nghe vậy, Tô Mặc bỗng nhiên cảm thấy linh hồn mình bị rút ra khỏi cơ thể, tựa như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, hai tai ong ong.
Nàng thật sự không ngờ… hắn đúng là… Văn Nhân Dịch.
Mặc dù nàng đã sớm nhận ra hắn chính là nam tử áo trắng trên Ác Nhân đảo.
Thậm chí vì đề phòng hắn nhận ra mình, nàng hành sự hung hãn trái ngược với mọi khi, để khiến đối phương không đoán được nàng là Yêu Cơ của Tề quốc.
Nhưng bây giờ nàng bỗng có chút hoảng hốt, vì nàng biết rõ thân phận thật sự của đối phương. Tô Mặc kìm lòng không được lấy tay che ngực, tâm tình bị chấn động. Thanh danh của Văn Nhân Dịch kiếp trước nàng đương nhiên có ấn tượng, còn ấn tượng rất sâu. Sự vô tình của hắn khiến thế nhân sợ hãi, khi nàng biết đến hắn, Văn Nhân Dịch đã danh chấn thiên hạ.
Tuy là thanh danh hiểm hách, nhưng đáng tiếc là nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của hắn mà thôi.
Đúng như lời đồn, hắn rất vô tình, bất giác, những sự kiện kiếp trước lại hiện lên trong mắt nàng.
Lúc nàng trốn đi thì vụng trộm chạy đến nhà tỷ tỷ để ký túc, tỷ ấy vẫn gạt tỷ phu giúp nàng.
Ngày đó, thời tiết kỳ lạ, vừa mới nắng chói chang đó mà bỗng nhiên mây đen kéo đến, mưa bụi mù mịt, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm ầm vang.
Giấc ngủ trưa của nàng bị tiếng sấm làm tỉnh, chợt nhớ đến đứa con của tỷ tỷ vẫn còn chơi ở hậu viện chưa về.
Mấy ngày nay tỷ tỷ đang tranh cãi cùng tỷ phu, không ai trông hài tử. Nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhưng không ngờ lại thấy một đám người lạ đứng trong hậu viện.
Hơi nước ẩm nóng, trong viện sương mù mênh mông, Tô Mặc nhíu mày, sương mù khiến nàng nhìn không rõ, chỉ thấy Hắc Giáp Vệ đang đứng bên trái sân, tay nắm kiếm kích, đứng im không nhúc nhích. Bên phải là các khôi giáp bị nhuộm thành màu đỏ sậm, nước mưa hòa tan từng giọt từng giọt chất lỏng màu đỏ thấm vào bùn đất, mùi máu tanh lượn lờ trong viện.
Ở một phía khác, vài nữ hầu ôm nhau lạnh run đứng đó.
Trong viện, một hắc y nam tử đang đứng cùng đứa cháu trai của nàng, trên vai hắn có một con hồ ly màu trắng nằm sấp.
Hắn nhìn đứa trẻ, nhàn nhạt hỏi: “Con là ai? Cha mẹ của con đâu?”
Bé trai vô cùng sung sướng muốn ôm hồ ly trên vai hắn, ngây thơ cười nói: “Thúc thúc, mẹ con không khỏe, đêm qua cha con không về nhà ngủ, mẹ con nói cha bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc, chỉ có tiểu di trông con thôi. Hồ ly tinh là cái gì? Có phải giống con này của thúc không? Thúc cho con chơi với nó được không?”
“Được.” Nam tử vậy mà lại không cự tuyệt, hắn ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé.
Tiếng kêu thanh thúy của hồ ly vang lên trong màn mưa, bé trai cười khanh khách, không ngừng nói chuyện cùng nam tử bên cạnh.
Nam tử nửa quỳ bên cạnh đứa bé, bung dù cho nó, lắng nghe tiếng trẻ con ríu rít bên tai.
Nam tử tuyệt mỹ, bé trai tóc thả ngang vai, bạch hồ thần bí, cảnh tượng trước mắt cứ như một bức tranh thủy mặc cực đẹp.
Tô Mặc chưa từng gặp nam nhân nào có kiên nhẫn như vậy với trẻ con, ngay cả phụ thân ruột thịt của nó cũng không được thế này.
Trong màn mưa, Tô Mặc đứng dưới mái hiên nhìn nam tử mặc cẩm bào hắc y sang trọng, cao quý ung dung, phong thái tao nhã, trên cổ áo hắn có một lớp lông cáo màu đen, đứng trong mưa có vẻ mơ mơ hồ hồ. Mưa làm ướt hai gò má của hắn, khiến da thịt càng thêm sáng bóng nhẹ nhàng, dáng vẻ lạnh nhạt.
Hắn thậm chí còn hỏi: “Con có vui không?”
“Rất vui.” Bé trai gật gật đầu.
“Con phải nhớ kỹ, hồ ly chỉ là sủng vật, trên đời này chỉ có nam nhân bị ma quỷ ám ảnh, không có cái gọi là hồ ly tinh.”
“Thúc thúc, sủng vật của thúc thật thú vị, con rất thích nó.”
“Về sau con phải kết bạn thêm nhiều bằng hữu mới có thể thật sự vui vẻ được.”
Bé trai chơi rất vui, một lúc sau lại ngẩng đầu hỏi: “Thúc thúc, lần sau thúc lại chơi với con nữa được không?”
Nghe vậy, nam tử từ từ đứng thẳng lên, đạp chân một cái, hồ ly lại lần nữa nhảy lên đầu vai hắn.
“Không có lần sau, ta chỉ đến đây một lần, con gặp được ta cũng không phải là chuyện may mắn.”
“Thúc thúc bây giờ muốn làm gì?”
“Ta có việc quan trọng cần phải làm, chuyện của người lớn trẻ con vĩnh viễn cũng không hiểu được, tốt nhất con quên chuyện hôm nay đi.” Nam tử vươn ngón tay thon dài ra vuốt ve gò má của đứa bé, lại nhẹ nhàng xoa đầu nó, giọng nói thản nhiên: “Đúng rồi, con hận phụ thân con sao? Muốn cho hắn vĩnh viễn biến mất không?”
“Không hận, nếu cha không còn nữa thì nương sẽ thương tâm, con cũng sẽ thương tâm.” Đứa bé nghiêng đầu, thành thật trả lời.
“Vậy sao.” Giọng nói của nam tử bình tĩnh lạnh nhạt, màn mưa vẫn mờ ảo như trước, khí độ của hắn trầm ổn, thanh nhã nói: “Đúng rồi, người đứng dưới mái hiên là người thân của con?”
“Vâng! Đó là tiểu di, hiện tại chỉ có tiểu di trông con, con đến đó với tiểu di.”
“Đi đi.” Dung nhan tuyệt thế của nam tử ẩn hiện trong màn mưa.
Đứa trẻ lưu luyến nhìn thoáng qua nam tử, sau đó nâng chân chạy về phía Tô Mặc.
Hắc y nam tử khoanh tay, ánh mắt nhìn bé trai có vẻ đăm chiêu, mãi đến khi bóng dáng của thằng bé biến mất dưới mái hiên, ánh mắt sắc bén của hắn mới rơi thẳng vào người Tô Mặc, cái nhìn đó khiến người ta lạnh thấu tận xương, không rét mà run, hắn lạnh lùng nói: “Nữ nhân, ngươi nhanh mang đứa bé rời khỏi đây đi.”
Tô Mặc lập tức nghe theo, nàng thoáng ngoái đầu nhìn lại, mưa phùn rơi trên gò má nàng, đột nhiên nàng nhìn thấy tỷ phu đi theo vài quan viên nhị phẩm vào trong nhà, vẻ mặt bọn họ hoảng sợ, thất tha thất thểu ngã sấp xuống trong mưa. Mấy nam tử run lẩy bẩy đi đến trước mặt hắc y nam tử, không mặc y phục quý giá, không đeo trang sức tinh mỹ. Bọn họ quỳ ở đó như cha mẹ chết, như đứng trước vực sâu. Hắc y nam tử vẫn khoanh tay, toàn thân lộ vẻ lãnh ý bí hiểm, khiến Tô Mặc cảm thấy nguy cơ, nàng vội vàng mang theo cháu trai chạy vào nhà.
Sau lưng truyền đến giọng nói tao nhã của hắn, nhẹ nhàng, chậm rãi: “Được rồi, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đều giết hết đi!”
Giết hết! Chỉ một câu nhẹ nhàng đã quyết định sinh tử của mọi người, nàng biết ở đây sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Quả nhiên, đêm hôm đó, ba nhà đại quan triều đình bị tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội.
Chi trưởng của mười nhà quan bị chém, người nhà bị lưu đày ra ngàn dặm biên ngoại.
Khó tin là, chỉ có một mình tỷ phu bị giáng xuống làm dân thường, mọi người trong gia tộc cũng may mắn thoát nạn.
Mãi đến sáng ngày hôm sau đại tỷ của nàng vẫn có chút không thể tin, mất hồn mất vía nằm trên giường, tỷ phu cũng đóng cửa không ra, bệnh nặng ba tháng, cắt đứt quan hệ với “hồ ly tinh”, cả người có cảm giác sống sót sau tai nạn. Những người khác vụng trộm nói với Tô Mặc, ngày hôm qua chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ Văn Nhân Dịch suýt nữa diệt cả nhà tỷ phu của nàng sau hậu viện, lúc đó nàng mới biết hắc y nam tử tuấn mỹ lạnh lùng đó là Văn Nhân Dịch tiếng tăm lừng lẫy.
Sau đó, nàng còn nghe rất nhiều lời đồn về hắn, tin nào cũng luôn khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật.
Nhưng nàng không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.
Vừa rồi, Tô Mặc ngồi trên thuyền nhỏ nghĩ đến rất nhiều Văn Nhân thị, nhưng chỉ riêng không ngờ hắn lại là Văn Nhân Dịch.
Nếu như kiếp trước, nữ nhân mà các nam nhân mơ ước nhất là Tô Mặc, thì nam nhân khiến các quý tộc sợ hãi nhất chính là Văn Nhân Dịch.
Lúc này, Tô Mặc nhìn công tử áo trắng trước mắt, bất luận thế nào cũng không thể liên hệ hắn với hắc y nam tử nghiêm trang sát khí trong trí nhớ.
Nếu như ở Ác Nhân đảo nàng gặp được hắn đang ở thời điểm sát thần, chỉ sợ hắn sẽ không thủ hạ lưu tình, nàng phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc không khỏi hít sâu một hơi, nàng tự nhận mình hoàn toàn không chọc vào nổi nam nhân như vậy.
Nam nhân này lục thân không nhận, mặt lạnh vô tình. (*Lục thân không nhận: Không nhận cha mẹ, anh em, họ hàng gì cả)
Nàng biết mình thật sự là quyến rũ sai đối tượng rồi.
Nam tử áo trắng nhìn chằm chằm Tô Mặc, hàng mi dày như lông vũ.
Mà mọi người xung quanh lại bị ngôn luận lớn mật của Tô Mặc làm khiếp sợ một lần nữa.
Một nữ tử lại có thể càn rỡ, sắc bén chỉ trích nam tử như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Đại trưởng lão nhìn thấy tình huống bên này, liền bước lên trước hai bước, áy náy nói: “Văn Nhân công tử, thật là ngại quá, hôm nay người vừa mới trở về đã gặp phải chuyện này, đều do chúng ta ngày thường ít quản giáo, khiến chúng đệ tử không biết quy củ như vậy.”
Nam tử áo trắng khoanh tay đứng đó, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại: “Quân nếu vô tình ta liền thôi, việc này không sao.”
Nghe vậy, sắc mặt Mộc Vô Ngân có chút lúng túng, lông mi khẽ run, nhưng lúc này hắn đã sớm không còn thể diện gì rồi.
Trưởng lão kia hạ người ho khan hai tiếng, lo lắng nói: “Văn Nhân công tử, Tô Mặc kia đại khái là không hoàn thành nhiệm vụ lần này, vị hôn phu của nàng lại di tình biệt luyến*, cho nên tính tình thay đổi nhiều, nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Nếu công tử cảm thấy đệ tử này không có quy củ, ta sẽ nghiêm trị nàng ta, thế nào?”
(*) Di tình biệt luyến: Chuyển tình yêu sang người khác - yêu một người rồi, sau đó không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Nam tử áo trắng “À…” một tiếng, âm thanh trầm thấp gợi cảm, hắn đều giọng nói: “Việc này không liên quan đến tình yêu nam nữ, ngược lại nàng ấy rất biết cách giải quyết, chẳng qua đáng tiếc…”
Hắn cho rằng Tô Mặc gặp phải một vị hôn phu như Mộc Vô Ngân là chuyện đáng tiếc.
Nhưng trưởng lão lại hiểu lầm, ông nói: “Đáng tiếc nàng ta tư chất kém cỏi, tùy hứng thất thường, không hoàn thành được nhiệm vụ.”
Tô Mặc mặt không chút thay đổi, thân thuần âm của nàng là hiếm thấy trên thế gian, tư chất không kém, nhưng nàng cũng không muốn để lộ, cho nên mới bị chế nhạo như thế này.
Nam tử áo trắng nhếch đôi môi mỏng, giọng nói trong như suối nói: “Đúng rồi, đại trưởng lão, lần này vì sao ông triệu tập ta tới đây?”
“Văn Nhân công tử…” Đại trưởng lão thấp giọng cười đắc ý: “Bởi vì Mặc Môn chúng ta phát hiện được một nữ đệ tử rất có thiên phú tu luyện.”
Thế đạo này có rất nhiều người có thể chất đặc biệt, nhưng dù sao cũng là số ít. Nam tử áo trắng chỉ hơi vuốt cằm, ánh mắt không chút dao động. Gương mặt tuyệt thế của hắn trong veo nhàn nhạt mà phủ hàn ý lạnh lùng, ánh mắt thoáng qua một tia u ám, những ngọn đèn tỏa ánh sáng ngọc phía xa đều không bì kịp phong tình lưu chuyển giữa mi tâm của hắn, ngược lại còn tôn lên khuôn mặt anh tuấn lãnh diễm. Chúng thiếu nam thiếu nữ xong quanh cảm thấy tim đập loạn trong ngực, dung nhan của hắn lại có thể mị hoặc cả nam lẫn nữ.
“Trời ạ, Dịch sư thúc thật sự quá đẹp!” Chúng nữ đệ tử phía dưới không khỏi xì xào bàn tán.
“Dịch sư thúc hẳn là hoàng tộc của Tề quốc, đáng tiếc ta chưa nghe nói bao giờ.”
“Đến giờ ta mới biết hóa ra Dịch sư thúc tên là Văn Nhân Dịch.”
Nghe vậy, Tô Mặc bỗng nhiên cảm thấy linh hồn mình bị rút ra khỏi cơ thể, tựa như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, hai tai ong ong.
Nàng thật sự không ngờ… hắn đúng là… Văn Nhân Dịch.
Mặc dù nàng đã sớm nhận ra hắn chính là nam tử áo trắng trên Ác Nhân đảo.
Thậm chí vì đề phòng hắn nhận ra mình, nàng hành sự hung hãn trái ngược với mọi khi, để khiến đối phương không đoán được nàng là Yêu Cơ của Tề quốc.
Nhưng bây giờ nàng bỗng có chút hoảng hốt, vì nàng biết rõ thân phận thật sự của đối phương. Tô Mặc kìm lòng không được lấy tay che ngực, tâm tình bị chấn động. Thanh danh của Văn Nhân Dịch kiếp trước nàng đương nhiên có ấn tượng, còn ấn tượng rất sâu. Sự vô tình của hắn khiến thế nhân sợ hãi, khi nàng biết đến hắn, Văn Nhân Dịch đã danh chấn thiên hạ.
Tuy là thanh danh hiểm hách, nhưng đáng tiếc là nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của hắn mà thôi.
Đúng như lời đồn, hắn rất vô tình, bất giác, những sự kiện kiếp trước lại hiện lên trong mắt nàng.
Lúc nàng trốn đi thì vụng trộm chạy đến nhà tỷ tỷ để ký túc, tỷ ấy vẫn gạt tỷ phu giúp nàng.
Ngày đó, thời tiết kỳ lạ, vừa mới nắng chói chang đó mà bỗng nhiên mây đen kéo đến, mưa bụi mù mịt, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm ầm vang.
Giấc ngủ trưa của nàng bị tiếng sấm làm tỉnh, chợt nhớ đến đứa con của tỷ tỷ vẫn còn chơi ở hậu viện chưa về.
Mấy ngày nay tỷ tỷ đang tranh cãi cùng tỷ phu, không ai trông hài tử. Nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhưng không ngờ lại thấy một đám người lạ đứng trong hậu viện.
Hơi nước ẩm nóng, trong viện sương mù mênh mông, Tô Mặc nhíu mày, sương mù khiến nàng nhìn không rõ, chỉ thấy Hắc Giáp Vệ đang đứng bên trái sân, tay nắm kiếm kích, đứng im không nhúc nhích. Bên phải là các khôi giáp bị nhuộm thành màu đỏ sậm, nước mưa hòa tan từng giọt từng giọt chất lỏng màu đỏ thấm vào bùn đất, mùi máu tanh lượn lờ trong viện.
Ở một phía khác, vài nữ hầu ôm nhau lạnh run đứng đó.
Trong viện, một hắc y nam tử đang đứng cùng đứa cháu trai của nàng, trên vai hắn có một con hồ ly màu trắng nằm sấp.
Hắn nhìn đứa trẻ, nhàn nhạt hỏi: “Con là ai? Cha mẹ của con đâu?”
Bé trai vô cùng sung sướng muốn ôm hồ ly trên vai hắn, ngây thơ cười nói: “Thúc thúc, mẹ con không khỏe, đêm qua cha con không về nhà ngủ, mẹ con nói cha bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc, chỉ có tiểu di trông con thôi. Hồ ly tinh là cái gì? Có phải giống con này của thúc không? Thúc cho con chơi với nó được không?”
“Được.” Nam tử vậy mà lại không cự tuyệt, hắn ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé.
Tiếng kêu thanh thúy của hồ ly vang lên trong màn mưa, bé trai cười khanh khách, không ngừng nói chuyện cùng nam tử bên cạnh.
Nam tử nửa quỳ bên cạnh đứa bé, bung dù cho nó, lắng nghe tiếng trẻ con ríu rít bên tai.
Nam tử tuyệt mỹ, bé trai tóc thả ngang vai, bạch hồ thần bí, cảnh tượng trước mắt cứ như một bức tranh thủy mặc cực đẹp.
Tô Mặc chưa từng gặp nam nhân nào có kiên nhẫn như vậy với trẻ con, ngay cả phụ thân ruột thịt của nó cũng không được thế này.
Trong màn mưa, Tô Mặc đứng dưới mái hiên nhìn nam tử mặc cẩm bào hắc y sang trọng, cao quý ung dung, phong thái tao nhã, trên cổ áo hắn có một lớp lông cáo màu đen, đứng trong mưa có vẻ mơ mơ hồ hồ. Mưa làm ướt hai gò má của hắn, khiến da thịt càng thêm sáng bóng nhẹ nhàng, dáng vẻ lạnh nhạt.
Hắn thậm chí còn hỏi: “Con có vui không?”
“Rất vui.” Bé trai gật gật đầu.
“Con phải nhớ kỹ, hồ ly chỉ là sủng vật, trên đời này chỉ có nam nhân bị ma quỷ ám ảnh, không có cái gọi là hồ ly tinh.”
“Thúc thúc, sủng vật của thúc thật thú vị, con rất thích nó.”
“Về sau con phải kết bạn thêm nhiều bằng hữu mới có thể thật sự vui vẻ được.”
Bé trai chơi rất vui, một lúc sau lại ngẩng đầu hỏi: “Thúc thúc, lần sau thúc lại chơi với con nữa được không?”
Nghe vậy, nam tử từ từ đứng thẳng lên, đạp chân một cái, hồ ly lại lần nữa nhảy lên đầu vai hắn.
“Không có lần sau, ta chỉ đến đây một lần, con gặp được ta cũng không phải là chuyện may mắn.”
“Thúc thúc bây giờ muốn làm gì?”
“Ta có việc quan trọng cần phải làm, chuyện của người lớn trẻ con vĩnh viễn cũng không hiểu được, tốt nhất con quên chuyện hôm nay đi.” Nam tử vươn ngón tay thon dài ra vuốt ve gò má của đứa bé, lại nhẹ nhàng xoa đầu nó, giọng nói thản nhiên: “Đúng rồi, con hận phụ thân con sao? Muốn cho hắn vĩnh viễn biến mất không?”
“Không hận, nếu cha không còn nữa thì nương sẽ thương tâm, con cũng sẽ thương tâm.” Đứa bé nghiêng đầu, thành thật trả lời.
“Vậy sao.” Giọng nói của nam tử bình tĩnh lạnh nhạt, màn mưa vẫn mờ ảo như trước, khí độ của hắn trầm ổn, thanh nhã nói: “Đúng rồi, người đứng dưới mái hiên là người thân của con?”
“Vâng! Đó là tiểu di, hiện tại chỉ có tiểu di trông con, con đến đó với tiểu di.”
“Đi đi.” Dung nhan tuyệt thế của nam tử ẩn hiện trong màn mưa.
Đứa trẻ lưu luyến nhìn thoáng qua nam tử, sau đó nâng chân chạy về phía Tô Mặc.
Hắc y nam tử khoanh tay, ánh mắt nhìn bé trai có vẻ đăm chiêu, mãi đến khi bóng dáng của thằng bé biến mất dưới mái hiên, ánh mắt sắc bén của hắn mới rơi thẳng vào người Tô Mặc, cái nhìn đó khiến người ta lạnh thấu tận xương, không rét mà run, hắn lạnh lùng nói: “Nữ nhân, ngươi nhanh mang đứa bé rời khỏi đây đi.”
Tô Mặc lập tức nghe theo, nàng thoáng ngoái đầu nhìn lại, mưa phùn rơi trên gò má nàng, đột nhiên nàng nhìn thấy tỷ phu đi theo vài quan viên nhị phẩm vào trong nhà, vẻ mặt bọn họ hoảng sợ, thất tha thất thểu ngã sấp xuống trong mưa. Mấy nam tử run lẩy bẩy đi đến trước mặt hắc y nam tử, không mặc y phục quý giá, không đeo trang sức tinh mỹ. Bọn họ quỳ ở đó như cha mẹ chết, như đứng trước vực sâu. Hắc y nam tử vẫn khoanh tay, toàn thân lộ vẻ lãnh ý bí hiểm, khiến Tô Mặc cảm thấy nguy cơ, nàng vội vàng mang theo cháu trai chạy vào nhà.
Sau lưng truyền đến giọng nói tao nhã của hắn, nhẹ nhàng, chậm rãi: “Được rồi, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đều giết hết đi!”
Giết hết! Chỉ một câu nhẹ nhàng đã quyết định sinh tử của mọi người, nàng biết ở đây sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Quả nhiên, đêm hôm đó, ba nhà đại quan triều đình bị tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội.
Chi trưởng của mười nhà quan bị chém, người nhà bị lưu đày ra ngàn dặm biên ngoại.
Khó tin là, chỉ có một mình tỷ phu bị giáng xuống làm dân thường, mọi người trong gia tộc cũng may mắn thoát nạn.
Mãi đến sáng ngày hôm sau đại tỷ của nàng vẫn có chút không thể tin, mất hồn mất vía nằm trên giường, tỷ phu cũng đóng cửa không ra, bệnh nặng ba tháng, cắt đứt quan hệ với “hồ ly tinh”, cả người có cảm giác sống sót sau tai nạn. Những người khác vụng trộm nói với Tô Mặc, ngày hôm qua chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ Văn Nhân Dịch suýt nữa diệt cả nhà tỷ phu của nàng sau hậu viện, lúc đó nàng mới biết hắc y nam tử tuấn mỹ lạnh lùng đó là Văn Nhân Dịch tiếng tăm lừng lẫy.
Sau đó, nàng còn nghe rất nhiều lời đồn về hắn, tin nào cũng luôn khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật.
Nhưng nàng không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.
Vừa rồi, Tô Mặc ngồi trên thuyền nhỏ nghĩ đến rất nhiều Văn Nhân thị, nhưng chỉ riêng không ngờ hắn lại là Văn Nhân Dịch.
Nếu như kiếp trước, nữ nhân mà các nam nhân mơ ước nhất là Tô Mặc, thì nam nhân khiến các quý tộc sợ hãi nhất chính là Văn Nhân Dịch.
Lúc này, Tô Mặc nhìn công tử áo trắng trước mắt, bất luận thế nào cũng không thể liên hệ hắn với hắc y nam tử nghiêm trang sát khí trong trí nhớ.
Nếu như ở Ác Nhân đảo nàng gặp được hắn đang ở thời điểm sát thần, chỉ sợ hắn sẽ không thủ hạ lưu tình, nàng phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc không khỏi hít sâu một hơi, nàng tự nhận mình hoàn toàn không chọc vào nổi nam nhân như vậy.
Nam nhân này lục thân không nhận, mặt lạnh vô tình. (*Lục thân không nhận: Không nhận cha mẹ, anh em, họ hàng gì cả)
Nàng biết mình thật sự là quyến rũ sai đối tượng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.