Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 5: Thiên thư toàn cơ

Hồng Trần Huyễn

16/10/2015

Ban đêm, trong khoang thuyền, ngọn đèn lóe ánh sáng nhàn nhạt.

Tô Mặc tính ngày, hiện tại đúng là trung tuần tháng ba. Nếu muốn bán một con thuyền, thì phải thương lượng khắp nơi ít nhất năm sáu ngày mới có thể định giá, cho nên nàng không hề nóng lòng.

Sau đó, Tô Mặc ngồi xếp bằng trên giường, vận hành nội lực mấy vòng trong người, toàn thân liền cảm thấy ấm áp.

Nhớ lại kiếp trước, sau khi thành hôn nàng cũng ngừng tập võ, đến lúc chạy trốn phải vất vả vô cùng. Nên đời này nàng tuyệt không xem nhẹ võ đạo, đây là một trong những cách nàng tự bảo vệ mình.

Tu tập một canh giờ, bỗng nhớ đến một chuyện khác, nàng từ từ rút Thiên Thư Toàn Cơ trong ngực ra.

Dù bận rộn nhưng nàng vẫn ung dung, phong thái tao nhã ngồi trên đầu giường mềm, thuận tay vén tóc phủ trên trán lên, từ từ nhìn kỹ tập sách dưới ngọn đèn dầu, trong đôi mắt có khí phách và phong tình xinh đẹp nói không nên lời.

Nàng hơi nheo diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn mắt, đôi đồng tử sáng ngời, chớp lóe như tảng băng được mài giũa.

Nàng cũng muốn nhìn một chút, xem trong đó có bí mật gì mà không thể cho ai biết.

Nhưng lúc nàng mở sách ra, bên trong lại chỉ có một đống văn tự tán hươu tán vượn, không có bất cứ giải thích hay ý nghĩa gì. Vì thế, nàng dụng thần thức lưu chuyển theo văn tự trong sách, thử dùng một cách khác thăm dò bí mật, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Nhưng nhất định quyển sách này có che giấu gì đó, nếu không nam tử áo trắng kia cũng sẽ không cố ý đến Ác Nhân đảo để tìm nó.

Thế giới to lớn, không thiếu gì chuyện lạ, nàng rất tin vào chuyện đó.

Cho nên, quyển sách này nàng quyết định chiếm đoạt làm của riêng.

Nàng đến gần ánh nến hơn, soi rõ xem thật kỹ.

Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên bàn, nàng nhíu nhíu mi, cảm thấy không có cách gì khả thi cả.

Bỗng nhiên ngọn lửa diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn bị gió thổi làm lửa cháy sém qua một góc trang sách, bên trong đột nhiên lóe ra kim quang.

Tô Mặc kinh ngạc, nàng thẳng người lên, lập tức quyết định đốt cháy cả cuốn sách, sau cùng xuất hiện một quyển trục kỳ quái màu vàng nhạt, bên ngoài ấn hai chữ “Thiên Thư”. Thứ này gặp lửa không hỏng, cầm trên tay còn thấy mát rượi, như được luyện chế từ tinh hoa nhật nguyệt, ánh sáng ngọc phát ra rực rỡ.

Đôi mắt đen của Tô Mặc càng thêm âm u. Chẳng lẽ trong này có cất giấu bí mật lớn gì hay sao?

Lúc nàng đang nghiên cứu chữ Phạn trên quyển trục màu vàng có ý nghĩa gì, thì ngón tay khẽ vuốt qua viền quyển trục, đột nhiên đầu ngón tay bị cứa đứt da.

Cực kỳ sắc bén, cũng rất đau!

Tô Mặc không nhịn được “A” một tiếng.

Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống quyển trục, sau đó bị hút vào hoàn toàn. Một thoáng sau quyển trục bắt đầu phát sáng, ánh sáng tựa dải ngân hà trên bầu trời, rực rỡ chói mắt, từng ngôi sao chậm rãi di động.



Tô Mặc rùng mình, lui ra phía sau một bước, thầm nghĩ vật này rốt cuộc có gì không tầm thường?

Đúng lúc này, dị tượng lại xuất hiện, phía đối diện xuất hiện một bóng người mờ mờ ảo ảo, tựa như ảo mộng.

Tô Mặc tuy tính tình trầm ổn, nhưng cũng bị cảnh tượng này làm rung động.

Dần dần nàng mới nhìn rõ người thần bí trước mắt, không ngờ lại là một thiếu niên khôi ngô anh tuấn.

Tô Mặc nhìn hắn, một lúc sau tim đang đập loạn mới tạm thời bình ổn lại. Nàng hơi híp mắt, từ từ đánh giá hắn. Mỹ thiếu niên kia khoảng chừng mười bảy tuổi, tóc đen như mực buông sau lưng, ngẩng cao đầu mà đứng, vẻ mặt kiêu căng. Mắt phượng hẹp dài, ánh mắt băng lãnh, da thịt trắng tuyết, bên phải gáy vẽ một ngọn lửa màu đỏ diêm dúa nhỏ, so với gương mặt sáng sủa cường liệt, thì càng có vẻ lãnh khốc, gợi cảm hơn.

Đúng là lửa trong băng, thanh nhã sang quý, lạnh lùng bức người.

Tô Mặc không khỏi thầm nghĩ: khá lắm mỹ thiếu niên kiêu ngạo, hoàn mỹ không giống như người thật, thực sự rất được.

Bên kia, thiếu niên cũng đang lạnh lùng nhìn Tô Mặc, khóe mắt hắn thâm thúy nhướn lên, gương mặt băng hàn đầy vẻ bễ nghễ, kiêu căng.

Sau một lúc lâu, môi mỏng của thiếu niên mím thành một đường thẳng, không hề che giấu vẻ chán ghét với nàng, ngạo nghễ lên tiếng: “Không ngờ, thật không ngờ, nhiều năm như vậy, không ngờ lại là một nữ nhân hèn mọn như ngươi thức tỉnh ta, thật sự là làm ta vô cùng vô cùng thất vọng.”

Nghe vậy, ánh mắt tm lộ vẻ đăm chiêu, nàng cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn.

Giác quan diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thứ sáu nhạy cảm của nàng đang mách bảo, thiếu niên này không đơn giản.

Nàng cũng không ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột của thiếu niên, giống như đây là một chuyện vô cùng bình thường, dường như nàng đã nhìn quen trên Thiên giới rồi.

Sau đó, âm thanh gợi cảm khàn khàn của thiếu niên vang vọng trong phòng: “Chẳng qua, nữ nhân, từ lúc bắt đầu, ngươi đã đạt thành khế ước với ta rồi.”

Đạt thành khế ước?

Nghe thấy lời ấy, Tô Mặc không khỏi hơi nhíu mi, vẻ mặt kinh ngạc.

Kiếp trước nàng cũng không có trí nhớ về thiếu niên này, không ngờ Thiên Thư Toàn Cơ lại có huyền cơ như vậy.

Xem ra, từ thời khắc nàng trọng sinh, vận mệnh cũng đã bắt đầu chuyển biến.

Trong ánh sáng mông lung nhàn nhạt, gương mặt thanh tú của thiếu niên như được phủ một tầng ánh trăng, mái tóc dài trên vai không gió tự bay, dưới ánh nến u ám, gương mặt hắn có vẻ đặc biệt yêu dị, cao quý lãnh diễm. Hắn nhìn Tô Mặc, đầu ngón tay mơn trớn Thiên Thư, nhưng ngón tay hắn lại xuyên thấu qua trang sách. Thân thể hắn dường như không có máu thịt thật sự, màu da cũng trắng khác hẳn người thường. Hắn hờ hững nói: “Nữ nhân, nếu ta không đoán sai, bản Thiên Thư Toàn Cơ này vốn không thuộc về ngươi, phải không?”

“Đúng vậy.” Tô Mặc không hề có ý giấu diếm. Đối phương rất có thực lực, cho dù nàng nói dối cũng không thể gạt được.

Thiếu niên ngồi xuống ghế dựa của nàng, mắt phượng liếc xéo nàng tựa như nhìn một tảng đá: “Thật là diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn không thú vị.”

Trầm mặc một lúc, Tô Mặc lại mở miệng: “Xin hỏi, các hạ là người phương nào?”



Thiếu niên như có chút không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết đầu mùa, hắn nâng cằm: “Ta là ai mà ngươi cũng không biết, thật sự hết thuốc chữa. Nghe cho rõ đây, bản công tử chính là thế ngoại cao nhân nương nhờ trong Thiên Thư này. Nhưng vì ngươi sai sót ngẫu nhiên mà nhỏ máu vào Thiên Thư, nên bản công tử cũng bị ngươi thức tỉnh, cố mà kết thành khế ước với ngươi vậy.” Khẩu khí của thiếu niên vẫn trong veo, khinh thường lạnh lùng như cũ, hắn nói tiếp: “Sau này ngươi phải ở cùng ta một thời gian, làm một trong những hạ nhân cho ta.”

Trở thành hạ nhân khế ước? Lại còn là một trong những hạ nhân?

Ánh mắt Tô Mặc lóe lóe sáng, trong lòng nàng vẫn vô cùng bình tĩnh.

Nàng thừa nhận, sự xuất hiện của thiếu niên này khiến nàng động tâm, bí mật của Thiên Thư Toàn Cơ nhất định là có liên quan đến hắn.

Chỉ là, tính tình Tô Mặc cực kỳ cao ngạo, nàng vốn đến từ Thiên giới, lại có vết xe đổ kiếp trước, không thể chấp nhận được việc trở thành kẻ thấp hèn, nên nàng không thể cam chịu được.

Sau đó, thiếu niên dò xét bốn phía khoang thuyền tựa như chủ nhân của nơi này, hắn ngưng mi nói: “Đây là phòng của ngươi? Sao ngươi có thể ở đây được? Đâu đâu cũng toàn cọc gỗ, không có gia cụ, quá nhỏ hẹp, quá chật chội, quá đơn giản, quá tục khí, thật sự là không đáng thưởng thức. Không ngờ bản công tử lại phải hạ mình ở đây.”

Chẳng chờ Tô Mặc nói chuyện, thiếu niên ngừng một chút rồi lại nhìn nàng.

“Chậc chậc, còn không ngờ bộ dạng của ngươi lại xấu như vậy.”

“Còn nữa… Căn cốt quá kém…”

“Tu vi lại là hậu thiên tứ kỳ, thực lực không đủ.”

Khí chất của thiếu niên thánh khiết nhưng không thể làm thiên sứ, ánh mắt sâu đen của hắn lướt qua nàng, ngôn ngữ ác độc không ngừng tràn ra, những lời bình luận không tốt có thể nói là đả kích không lưu tình với nữ nhân, khiến trong lòng Tô Mặc cũng ít nhiều có chút không vui. Thực lực hậu thiên tứ kỳ trong giang hồ đã coi như là đứng đầu, mà sau khi dịch dung nàng đương nhiên nhìn rất tầm thường, nhưng cũng không phải quá xấu xí.

Mà nàng từ trước đến nay đều thích hưởng thụ, khoang thuyền của Tô gia vừa tao nhã vừa thoải mái, kỹ thuật đóng thuyền cũng xem như là số một số hai, không ngơ lại bị hắn ta chán ghét như vậy. Xem là người này là một quý công tử không ai bì nổi rồi.

Sau cùng, ánh mắt thiếu niên đảo qua làn váy nàng, hai mắt dần dần nheo lại, lóe ra một tia âm lãnh. Gương mặt hắn đột nhiên biến sắc.

“Đáng giận, ngươi nữ nhân này… Lại còn là thân thuần âm.”

Dứt lời, hắn thâm sâu nhìn chằm chằm Tô Mặc, cứ như nhìn một nhân vật cực kỳ hiếm thấy.

Vẻ mặt hắn ngưng trọng, nhướn mày, đánh giá nàng lại một lần nữa, đôi mắt trong bóng đêm càng lúc càng băng hàn.

“Không ngờ lại là đồ chơi dưới thân nam nhân, sao ta lại kết thành khế ước với nữ nhân thấp kém như ngươi chứ?”

Nghe thấy lời nói không chút khách khí của thiếu niên, ánh mắt Tô Mặc chợt lóe, bình tĩnh nhìn lại hắn.

Tức giận qua đi, không ngờ thân thuần âm nàng che giấu kỹ càng, lại bị hắn liếc mắt một cái nhìn thấu.

Theo như nàng biết, viên ngọc trên rốn nàng là thứ nam nhân kia lưu lại, có thể che giấu hoàn toàn thể chất thuần âm của nàng, nhưng với thế ngoại cao nhân thực thụ thì không được. Loại nhân vật này, trong giang hồ là thuộc giới tu chân, triệu người mới có một, nghe nói bọn họ đều ở trong ẩn môn, không dễ xuất đầu lộ diện, kiếp trước nàng cũng gặp được rất ít.

Lúc này, đối phương một câu đã nói toạc ra thiên cơ, cũng chỉ có một kết luận.. Thực lực của thiếu niên này sâu không lường được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook