Chương 19: Thiên Thư trở về
Hồng Trần Huyễn
19/10/2015
Bóng đêm như mực, yên tĩnh không một tiếng động, trong Kim Ngu Đường lại có người không thể yên giấc.
“Ào ào—“ Một thùng nước lạnh tận xương dội xuống từ đầu đến chân, Văn Nhân Dịch hít sâu một hơi, mở đôi mắt hẹp dài, con ngươi âm trầm.
Không được, không thể ngừng nghĩ tới được, có phải hắn bị trúng tà rồi không?
Trên người hắn chỉ khoác một lớp áo khoác trắng, thân hình rắn chắc mơ hồ hiện ra, khuôn mặt như ngọc phiếm một màu đỏ nhạt.
Nữ nhân? Sao có thể là một nữ nhân như vậy, làm hắn không thể khống chế cảm xúc được!
Tuy hắn không gần nữ sắc, nhưng hắn cũng không phải không có định lực, lúc tiến tu trên núi Côn Luân, chưa từng phát sinh chuyện tình quỷ dị thế này lần nào.
Nhiễm công tử vận một bộ trường bào xanh lam đậm hoa lệ bước đến, hắn nhìn nam tử băng lãnh trước mắt, khóe môi gợi lên ý cười: “Đã trễ thế này sao còn không ngủ, Văn Nhân đang làm cái gì vậy?”
“Đang tắm.” Văn Nhân Dịch toàn thân ướt sũng, y phục dán chặt vào đường cong, trong suốt.
“Không ngờ ngươi không đến chỗ nhuyễn ngọc ôn hương tá túc, mà lại ở đây dùng nước lạnh tiêu hỏa, các hạ thật đúng là hăng hái, thể lực tốt.” Nhiễm công tử mỉm cười.
Ánh mắt lạnh lùng của Văn Nhân Dịch lướt qua hắn, lập tức phủ thêm một lớp áo khoác ngoài, dù sao bộ dạng chật vật của mình hắn đã thấy hết rồi, hai người tuy là bằng hữu, nhưng không phải không cần kiêng dè việc gì, chuyện này đúng là có chút xấu hổ. Nhiễm công tử chớp chớp mắt, cười nói: “Rốt cuộc là tuyệt thế mỹ nhân nào làm ngươi luống cuống như vậy?” Hắn nhìn thoáng qua dáng vẻ che che giấu giấu của đối phương, ngụ ý nói.
“Không có nữ nhân, ta chỉ là ‘hỏa vượng’ mà thôi.” Nam tử liếc nhìn hắn, giọng nói lạnh băng.
“Vậy ta đi chuẩn bị trà thuốc hạ sốt thanh nhiệt, rất tốt cho hỏa khí của ngươi.”
“Hừm.” Văn Nhân Dịch chậm nói: “Nhưng ta nhớ rõ ngươi thích thưởng thức mỹ tửu cơ mà, vì sao lần này lại chuẩn bị trà thuốc?”
“Khụ khụ.” Lúc này nam tử áo xám đã bưng trà đến, “Bởi vì hôm nay Nhiễm công tử cũng cần hạ sốt giống công tử.”
“Chu tiên sinh, phi lễ chớ nói.” Ngu Nhiễm nghiêng đầu, liếc hắn một cái.
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi! Ai bảo hai người đều ‘hỏa vượng’ thế này chứ!” Chu tiên sinh nhìn hai nam tử trước mắt, hai người này đều vô cùng xuất sắc, Nhiễm công tử tựa như một thanh tuyền trang nhã, Văn Nhân Dịch lại như băng tuyết rét lạnh. Bọn họ từ trước đến này đều là nam nhân tính tình lạnh nhạt, không ngờ lại đồng thời “hỏa vượng” cùng một ngày, thật không hổ là hảo hữu chí giao, đúng là có chút kỳ quặc.
“Chẳng lẽ Ngu Nhiễm đã có nữ nhân mình thích? Cầu mà không được?” Văn Nhân Dịch xoay người nhìn Nhiễm công tử.
“Hắn nào có nữ nhân mình thích chứ, chỉ là xuất hiện một yêu tinh câu hồn thôi.” Chu tiên sinh cố ý thở dài một tiếng.
Nhiễm công tử lại liếc hắn, như cười như không.
Văn Nhân Dịch cũng mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về nơi xa.
Lần đầu tiên, hai người cùng trầm mặc không nói.
Sau một lúc lâu, Nhiễm công tử hỏi: “Đúng rồi, nữ nhân kia lấy Thiên Thư đi rồi?”
“Không sai, Thiên Thư không thấy đâu nữa…”
“Việc này đúng là có chút kỳ lạ.” Nhiễm công tử nhếch môi thành một độ cong hoàn mỹ.
“Nếu như ta đoán không lầm, Thiên Thư kia đã nhận chủ rồi, nữ nhân đó có lẽ là cố ý để ta lấy đi, sau đó muốn ta chết tâm.”
“Vậy sao? Nàng ta cũng thật là có chút tâm cơ.”
“Ừm, cho nên ngày mai… ta sẽ đi gặp lại nữ tử đó.”
“Thú vị, ta cũng muốn đi gặp một lần.”
…
Đêm, hai nữ hầu ngạo khí đưa Tô Mặc đến một gian phòng khách, chuẩn bị thay y phục giúp nàng.
Nhưng hai người chỉ dùng ánh mắt soi mói nhìn nàng, đứng yên không nhúc nhích, như đang giám thị nàng.
Hai người này là do hoàng tộc an bài đến để giám thị Văn Nhân Dịch, đều là mỹ nhân thực lực nổi trội, dáng vẻ xuất chúng, lại có quan hàm và phẩm giai, thân phận địa vị cao hơn rất nhiều tiểu thư khuê các khác.
Bọn họ vốn được an bài làm nữ hầu bên người Văn Nhân Dịch, ngày sau có thể gần quan được ban lộc, thậm chí còn được làm thiếp thất, nhưng không ngờ Văn Nhân Dịch cho tới bây giờ vẫn không cần bọn họ hầu hạ. Hiện tại lại bị sắp xếp đến trông giữ một nữ tử yêu mị lãnh diễm, lai lịch bất minh này, trong lòng họ đương nhiên vô cùng vô cùng không vui.
Nếu các nàng không vui, đương nhiên cũng không muốn để nữ tử trước mắt được vui vẻ.
Ai ngờ Tô Mặc chỉ lẳng lặng ngồi bên kia, sóng mắt lưu chuyển, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, thản nhiên nói: “Hai vị, ta đã mệt mỏi rồi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nếu hai vị thích ở trong này nhìn thì cứ tiếp tục nhìn, có các ngươi săn sóc, ta đương nhiên sẽ ngủ an ổn hơn một chút.”
Một nữ hầu vệ lập tức khinh thường xoay người, trầm giọng nói: “Ai chăm sóc nàng ta chứ, nữ nhân này thật biết tự cho là đúng.”
“Bộ dạng lẳng lơ như yêu quái, ai mà thích nhìn?”
“Nếu không phải hoàng thượng muốn ta lưu ý hướng đi của Văn Nhân công tử, ta cũng không thèm để ý tới loại nữ tử đáng khinh này đâu!”
Hai nữ tử đứng canh bên ngoài, lớn giọng nói chuyện, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười nhạo, hoàn toàn không để ý đến nữ tử trong phòng có đang nghỉ ngơi hay không. Tô Mặc đoán các nàng xem nàng như nữ tử thấp hèn muốn quyến rũ Văn Nhân công tử, nàng nhếch môi cười nhạt khinh thường.
Ban đêm, Tô Mặc ngủ trên giường nệm, bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh, nàng mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đẹp đang nhìn mình chằm chằm.
Thiếu niên tựa trán vào vai nàng, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên hai gò má.
Thiếu niên kia, so với đêm qua thì hiện tại da thịt đã hồng nhuận hơn nhiều rồi.
Nhưng khi hắn thấy Tô Mặc mở mắt, hắn lập tức quý khí mười phần, cao cao tại thượng ngồi dậy, nghiêng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ngươi trở về được rồi sao?” Tô Mặc mỉm cười.
“Sao ngươi biết là ta sẽ tới?” Hắn khẽ hừ một tiếng.
“Có một số việc vẫn có thể đánh cuộc một lần, dù sao chúng ta cũng có khế ước, ngươi không thể rời khỏi ta được, lỡ như ta có gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ ngươi không chịu xui xẻo theo sao?” Nàng ngồi dậy, không kinh động hai nữ hầu bên ngoài, trừng mắt nhìn thiếu niên, “Bởi vì lần đầu tiên ta gặp ngươi là thời điểm ngươi suy yếu nhất, mấy ngày nay tĩnh dưỡng hẳn là đã khôi phục chút thực lực rồi. Nếu ta đoán không sai, ban đêm ngươi sẽ đi ra ngoài hấp thu âm khí trên người ta, nên bây giờ mới có thực lực mang theo Thiên Thư đếm tìm ta.”
Không ngờ nàng lại ôm tâm tình đánh cuộc một lần, càng không ngờ nàng biết hắn hấp thu âm khí của nàng, thiếu niên hơi ngẩn ra.
Sao đó hắn nhếch môi, nữ nhân này lá gan rất lớn, cũng không ngu ngốc.
Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên nhìn chằm chằm Tô Mặc, “Ngươi cũng biết rất tường tận, ta không ngờ thân thuần âm của ngươi lại là thứ đại bổ, bản công tử chỉ cần hấp thụ một ít đã có thể khôi phục được chút sức lực.”
Tô Mặc mỉm cười: “Các hạ vốn không cần ta, nhưng ngươi cũng chiếm được chút lợi ích từ ta có phải không?”
“Vẫn còn lâu mới đủ, ngươi phải đề thăng thực lực thân thuần âm của mình lên, hiệu quả mới tốt hơn, ta mới có thể hấp thụ nhiều được.” (*đề thăng: nâng cao, tăng lên)
“Được, ta có thể cung cấp cho ngươi, chỉ cần không làm lô đỉnh của ngươi, ngươi cứ dạy ta phương pháp đề thăng đi.” (*lô đỉnh: chính là việc thông qua xxoo để hấp thu tu vi của đối phương)
Hai má thiếu niên đỏ ửng, hừ lạnh một tiếng: “Ai muốn ngươi làm lô đỉnh gì chứ.”
Hắn đứng thẳng lên, không vui nói: “Phương pháp ta đã sớm viết xong, nhưng hiện tại ngươi đang bị nhốt, nữ nhân, tình huống của ngươi hình như không được tốt cho lắm!” Ngữ khí thiếu niên mang theo chút khinh thường.
Tô Mặc mím môi, chậm rãi nói: “Không sao, ta đã tính toán trước rồi!”
Tính toán trước? Nghe vậy, thiếu niên nhướn nhướn mi.
“Ào ào—“ Một thùng nước lạnh tận xương dội xuống từ đầu đến chân, Văn Nhân Dịch hít sâu một hơi, mở đôi mắt hẹp dài, con ngươi âm trầm.
Không được, không thể ngừng nghĩ tới được, có phải hắn bị trúng tà rồi không?
Trên người hắn chỉ khoác một lớp áo khoác trắng, thân hình rắn chắc mơ hồ hiện ra, khuôn mặt như ngọc phiếm một màu đỏ nhạt.
Nữ nhân? Sao có thể là một nữ nhân như vậy, làm hắn không thể khống chế cảm xúc được!
Tuy hắn không gần nữ sắc, nhưng hắn cũng không phải không có định lực, lúc tiến tu trên núi Côn Luân, chưa từng phát sinh chuyện tình quỷ dị thế này lần nào.
Nhiễm công tử vận một bộ trường bào xanh lam đậm hoa lệ bước đến, hắn nhìn nam tử băng lãnh trước mắt, khóe môi gợi lên ý cười: “Đã trễ thế này sao còn không ngủ, Văn Nhân đang làm cái gì vậy?”
“Đang tắm.” Văn Nhân Dịch toàn thân ướt sũng, y phục dán chặt vào đường cong, trong suốt.
“Không ngờ ngươi không đến chỗ nhuyễn ngọc ôn hương tá túc, mà lại ở đây dùng nước lạnh tiêu hỏa, các hạ thật đúng là hăng hái, thể lực tốt.” Nhiễm công tử mỉm cười.
Ánh mắt lạnh lùng của Văn Nhân Dịch lướt qua hắn, lập tức phủ thêm một lớp áo khoác ngoài, dù sao bộ dạng chật vật của mình hắn đã thấy hết rồi, hai người tuy là bằng hữu, nhưng không phải không cần kiêng dè việc gì, chuyện này đúng là có chút xấu hổ. Nhiễm công tử chớp chớp mắt, cười nói: “Rốt cuộc là tuyệt thế mỹ nhân nào làm ngươi luống cuống như vậy?” Hắn nhìn thoáng qua dáng vẻ che che giấu giấu của đối phương, ngụ ý nói.
“Không có nữ nhân, ta chỉ là ‘hỏa vượng’ mà thôi.” Nam tử liếc nhìn hắn, giọng nói lạnh băng.
“Vậy ta đi chuẩn bị trà thuốc hạ sốt thanh nhiệt, rất tốt cho hỏa khí của ngươi.”
“Hừm.” Văn Nhân Dịch chậm nói: “Nhưng ta nhớ rõ ngươi thích thưởng thức mỹ tửu cơ mà, vì sao lần này lại chuẩn bị trà thuốc?”
“Khụ khụ.” Lúc này nam tử áo xám đã bưng trà đến, “Bởi vì hôm nay Nhiễm công tử cũng cần hạ sốt giống công tử.”
“Chu tiên sinh, phi lễ chớ nói.” Ngu Nhiễm nghiêng đầu, liếc hắn một cái.
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi! Ai bảo hai người đều ‘hỏa vượng’ thế này chứ!” Chu tiên sinh nhìn hai nam tử trước mắt, hai người này đều vô cùng xuất sắc, Nhiễm công tử tựa như một thanh tuyền trang nhã, Văn Nhân Dịch lại như băng tuyết rét lạnh. Bọn họ từ trước đến này đều là nam nhân tính tình lạnh nhạt, không ngờ lại đồng thời “hỏa vượng” cùng một ngày, thật không hổ là hảo hữu chí giao, đúng là có chút kỳ quặc.
“Chẳng lẽ Ngu Nhiễm đã có nữ nhân mình thích? Cầu mà không được?” Văn Nhân Dịch xoay người nhìn Nhiễm công tử.
“Hắn nào có nữ nhân mình thích chứ, chỉ là xuất hiện một yêu tinh câu hồn thôi.” Chu tiên sinh cố ý thở dài một tiếng.
Nhiễm công tử lại liếc hắn, như cười như không.
Văn Nhân Dịch cũng mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về nơi xa.
Lần đầu tiên, hai người cùng trầm mặc không nói.
Sau một lúc lâu, Nhiễm công tử hỏi: “Đúng rồi, nữ nhân kia lấy Thiên Thư đi rồi?”
“Không sai, Thiên Thư không thấy đâu nữa…”
“Việc này đúng là có chút kỳ lạ.” Nhiễm công tử nhếch môi thành một độ cong hoàn mỹ.
“Nếu như ta đoán không lầm, Thiên Thư kia đã nhận chủ rồi, nữ nhân đó có lẽ là cố ý để ta lấy đi, sau đó muốn ta chết tâm.”
“Vậy sao? Nàng ta cũng thật là có chút tâm cơ.”
“Ừm, cho nên ngày mai… ta sẽ đi gặp lại nữ tử đó.”
“Thú vị, ta cũng muốn đi gặp một lần.”
…
Đêm, hai nữ hầu ngạo khí đưa Tô Mặc đến một gian phòng khách, chuẩn bị thay y phục giúp nàng.
Nhưng hai người chỉ dùng ánh mắt soi mói nhìn nàng, đứng yên không nhúc nhích, như đang giám thị nàng.
Hai người này là do hoàng tộc an bài đến để giám thị Văn Nhân Dịch, đều là mỹ nhân thực lực nổi trội, dáng vẻ xuất chúng, lại có quan hàm và phẩm giai, thân phận địa vị cao hơn rất nhiều tiểu thư khuê các khác.
Bọn họ vốn được an bài làm nữ hầu bên người Văn Nhân Dịch, ngày sau có thể gần quan được ban lộc, thậm chí còn được làm thiếp thất, nhưng không ngờ Văn Nhân Dịch cho tới bây giờ vẫn không cần bọn họ hầu hạ. Hiện tại lại bị sắp xếp đến trông giữ một nữ tử yêu mị lãnh diễm, lai lịch bất minh này, trong lòng họ đương nhiên vô cùng vô cùng không vui.
Nếu các nàng không vui, đương nhiên cũng không muốn để nữ tử trước mắt được vui vẻ.
Ai ngờ Tô Mặc chỉ lẳng lặng ngồi bên kia, sóng mắt lưu chuyển, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, thản nhiên nói: “Hai vị, ta đã mệt mỏi rồi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nếu hai vị thích ở trong này nhìn thì cứ tiếp tục nhìn, có các ngươi săn sóc, ta đương nhiên sẽ ngủ an ổn hơn một chút.”
Một nữ hầu vệ lập tức khinh thường xoay người, trầm giọng nói: “Ai chăm sóc nàng ta chứ, nữ nhân này thật biết tự cho là đúng.”
“Bộ dạng lẳng lơ như yêu quái, ai mà thích nhìn?”
“Nếu không phải hoàng thượng muốn ta lưu ý hướng đi của Văn Nhân công tử, ta cũng không thèm để ý tới loại nữ tử đáng khinh này đâu!”
Hai nữ tử đứng canh bên ngoài, lớn giọng nói chuyện, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười nhạo, hoàn toàn không để ý đến nữ tử trong phòng có đang nghỉ ngơi hay không. Tô Mặc đoán các nàng xem nàng như nữ tử thấp hèn muốn quyến rũ Văn Nhân công tử, nàng nhếch môi cười nhạt khinh thường.
Ban đêm, Tô Mặc ngủ trên giường nệm, bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh, nàng mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đẹp đang nhìn mình chằm chằm.
Thiếu niên tựa trán vào vai nàng, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên hai gò má.
Thiếu niên kia, so với đêm qua thì hiện tại da thịt đã hồng nhuận hơn nhiều rồi.
Nhưng khi hắn thấy Tô Mặc mở mắt, hắn lập tức quý khí mười phần, cao cao tại thượng ngồi dậy, nghiêng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ngươi trở về được rồi sao?” Tô Mặc mỉm cười.
“Sao ngươi biết là ta sẽ tới?” Hắn khẽ hừ một tiếng.
“Có một số việc vẫn có thể đánh cuộc một lần, dù sao chúng ta cũng có khế ước, ngươi không thể rời khỏi ta được, lỡ như ta có gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ ngươi không chịu xui xẻo theo sao?” Nàng ngồi dậy, không kinh động hai nữ hầu bên ngoài, trừng mắt nhìn thiếu niên, “Bởi vì lần đầu tiên ta gặp ngươi là thời điểm ngươi suy yếu nhất, mấy ngày nay tĩnh dưỡng hẳn là đã khôi phục chút thực lực rồi. Nếu ta đoán không sai, ban đêm ngươi sẽ đi ra ngoài hấp thu âm khí trên người ta, nên bây giờ mới có thực lực mang theo Thiên Thư đếm tìm ta.”
Không ngờ nàng lại ôm tâm tình đánh cuộc một lần, càng không ngờ nàng biết hắn hấp thu âm khí của nàng, thiếu niên hơi ngẩn ra.
Sao đó hắn nhếch môi, nữ nhân này lá gan rất lớn, cũng không ngu ngốc.
Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên nhìn chằm chằm Tô Mặc, “Ngươi cũng biết rất tường tận, ta không ngờ thân thuần âm của ngươi lại là thứ đại bổ, bản công tử chỉ cần hấp thụ một ít đã có thể khôi phục được chút sức lực.”
Tô Mặc mỉm cười: “Các hạ vốn không cần ta, nhưng ngươi cũng chiếm được chút lợi ích từ ta có phải không?”
“Vẫn còn lâu mới đủ, ngươi phải đề thăng thực lực thân thuần âm của mình lên, hiệu quả mới tốt hơn, ta mới có thể hấp thụ nhiều được.” (*đề thăng: nâng cao, tăng lên)
“Được, ta có thể cung cấp cho ngươi, chỉ cần không làm lô đỉnh của ngươi, ngươi cứ dạy ta phương pháp đề thăng đi.” (*lô đỉnh: chính là việc thông qua xxoo để hấp thu tu vi của đối phương)
Hai má thiếu niên đỏ ửng, hừ lạnh một tiếng: “Ai muốn ngươi làm lô đỉnh gì chứ.”
Hắn đứng thẳng lên, không vui nói: “Phương pháp ta đã sớm viết xong, nhưng hiện tại ngươi đang bị nhốt, nữ nhân, tình huống của ngươi hình như không được tốt cho lắm!” Ngữ khí thiếu niên mang theo chút khinh thường.
Tô Mặc mím môi, chậm rãi nói: “Không sao, ta đã tính toán trước rồi!”
Tính toán trước? Nghe vậy, thiếu niên nhướn nhướn mi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.