Thiên Hạ Đệ Nhị

Quyển 5 - Chương 90: Mùi vị Thiên Hạ Đệ Nhất này thế nào?

Nhất Độ Quân Hoa

08/05/2014

Buổi tối bọn họ quyết chiến, tôi cũng đi xem. Sân ở Lưu Vân Độ vô cùng trống trải, rất bất lợi cho chiến sĩ thiên cơ sở trường cận chiến.

Chen chúc trong một biển ID mênh mông, tôi nhớ đến trước đây rất lâu, khi Tội Phạm đánh với Thí Cổ, lúc đó Thiên Đường hỏi tôi, nếu như người quyết chiến là Hồi Đầu Vô Ngạn, tôi sẽ bảo vệ cho anh giống như Tội Phạm không.

Lúc đó trả lời thế nào…. Tôi nói sẽ không, bởi vì hiện tại Hồi Đầu Vô Ngạn đã không cần bất cứ ai đến bảo vệ. Nhưng hôm nay, khi hai bên trang bị không kém nhau bao nhiêu, nhưng nghề nghiệp tương khắc đứng trước mặt tôi, tôi chỉ cảm thấy tâm trạng rối loạn.

Chiến đấu với pháp sư không thể dùng thời gian quá dài, hoặc là anh giết người, hoặc là bị người giết.

Hệ thống: Hồi Đầu Vô Ngạn bộc phát cuồng tính.

Hệ thống: Thiên Đường Có Tội bộc phát cuồng tính.

Tôi nói rồi tôi nhìn không rõ được từng chi tiết nhỏ nhặt, chỉ có thể đoán chừng lượng máu huyết hai bên. Thiên Đường Có Tội cũng không có vừa đến đã đánh ra tuyệt chiêu, chỉ từ từ vòng quanh Vô Ngạn, đến khi mài mòn máu anh mới lập tức xuất tuyệt chiêu liên tục. Vô Ngạn dự tính thời gian ra tuyệt chiêu đóng băng trong phạm vi chính xác, tất cả mọi người đổ đầy mồ hôi.

Anh cũng không có giành tấn công, chẳng qua không ngừng dùng kỹ năng làm chậm đối thủ, cố gắng kéo gần khoảng cách hai bên. Sau đó quăng khiên làm mất tâm pháp của Thiên Đường, đập tan tâm pháp Phong Đằng Vân của hắn. Khoảng cách hai người kéo gần hơn, Thiên Đường thi triển tâm pháp cực kỳ nhanh, nhanh chóng lui về phía sau, kéo khoảng cách ra lần nữa.

Thật ra thì chuyện xảy ra rất nhanh, vì không quấy rầy hai người, tất cả mọi người đều cách xa một chút. Kiểu như vậy chỉ có thể nhìn thấy chung chung, máu của song phương cũng không còn dư lại nhiều lắm. Cuối cùng chiến sĩ cao lớn đuổi theo hắn, đương lúc đó thì một kỹ năng phóng lửa chói mắt bổ nhào xuống, ID màu đỏ Hồi Đầu Vô Ngạn từ từ trắng đen, điều này có nghĩa là kết thúc cuộc chiến.

Xung quanh đều rất yên ắng, Hồi Đầu Vô Ngạn từng là thần thoại ở đây, vậy mà hôm nay thần thoại này lại tan biến. Pháp sư tao nhã đứng trong sân, không có ai hoan hô.

Hệ thống: Bạn tốt Hồi Đầu Vô Ngạn đã logout.

Cho nên cuối cùng kênh phụ cận bùng nổ:

[Phụ cận] Dư Vị Phong Lưu: Vô Ngạn sẽ không xóa nhân vật thật chứ?

[Phụ cận] Kẻ Điên Vô Danh: Chắc là… không đâu… cái nick kia bán được ít nhất cũng năm mươi nghìn đó.

[Phụ cận] Thu Thủy Y Nhân: Xía, tám mươi nghìn cũng có người mua.

[Phụ cận] Lãnh Diện Lãnh Tâm: Cũng đâu có gì lớn, pháp sư vốn là khắc thiên cơ, hơn nữa còn ở sân này, các người còn bật nick đỏ, tại không thách đấu, nếu như thách đấu Thiên Đường Có Tội đã chạy sớm rồi.

[Phụ cận] Một Gậy Đập Chết: Lão đại có nghĩ không thông không đây?

[Phụ cận] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc: Các người ngu ngốc à, các người còn không biết tính của lão đại sao, ai có điện thoại của anh ấy không?



[Thế giới] Chớ Mổ Dê: Ai có số điện thoại của Hồi Đầu Vô Ngạn, phiền lập tức cung cấp, chắc chắn có hậu tạ.

………….

Trên thế giới loạn một đống. Tôi nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi cách liên lạc với anh. Đương nhiên là tôi có điện thoại của anh, nhưng anh không chịu nhận. Mọi người bắt đầu chỉ trích Thiên Đường, hắn chỉ đứng ở chỗ cũ, mặc kệ người ta nói thế nào cũng chỉ yên lặng.

Ngày hôm sau trên diễn đàn game có người đăng trận quyết chiến này lên, đoạn phim được quay rất rõ ràng, phía dưới có vô số người chơi trả lời, tràn ngập thán phục với thao tác của hai người.

Sau đó chính là kết quả quyết chiến, người thua xóa nhân vật, Hồi Đầu Vô Ngạn thua, nhưng anh sẽ xóa nhân vật thật sao?

Chủ thế lực Ẩm Huyết Minh vốn là người chơi mãn cấp đứng hạng nhất, từng dẫn vô số người đi phó bản, đội trưởng nghiêm khắc, thật sẽ thối lui khỏi thiên hạ như vậy sao?

Trên diễn đàn xuất hiện một bài đăng của toàn thể thành viên Ẩm Huyết Minh, nhất trí cầu xin anh ở lại. Chữ nghĩa vô cùng sinh động, đoạn phim từng lần đi phó bản, mỗi lần thế lực chiến, mỗi ảnh gia đình mà thế lực tụ họp, mà đều giống nhau là anh luôn đứng đầu đội ngũ, không có ai đứng kề vai.

Bài viết càng ngày càng dài, dù cho là người của Chiến Minh cũng bắt đầu nhắn lại ở phía sau. Cá nhân người này rời khỏi dường như là dấy động cả Thiên Hạ. Nhưng tôi nghĩ nhất định anh không có xem bài này, nếu như xem…. sao còn bỏ đi được.

Hồi Đầu Vô Ngạn vẫn không xuất hiện trở lại, nhưng nick của anh vẫn còn. Mọi người suy đoán có lẽ chờ sóng êm gió lặng, có thể anh sẽ trở về.

Tôi đã không biết là chờ đợi của Đông Phương Lạc hay là Mộc Tương Phi, cho dù một câu không hề nói, cho dù người lạ không gặp lại, cho dù gặp nhau như không quen, tôi cũng hi vọng anh không rời đi.

Nhưng có nhiều thứ cũng không phải là chúng ta muốn là có thể giữ được.

Tối hôm đó, Thiên Đường Có Tội giết người điên cuồng tại chiến trường. Nếu nói như Hồi Đầu Vô Ngạn như một chiếc xe tank, thì hắn lại như là một pháo đài đi động, giết chóc khắp nơi.

Kết quả là chọc giận đối phương, vừa thấy hắn là nhào lên vây đánh. Dù nghề nghiệp có mạnh đến đâu, dù thao tác giỏi cỡ nào, một khi bị bảy tám người vây quanh cũng tất nhiên khó thoát khỏi cái chết. Huống chi là bản thân lại là pháp sư có lượng máu bèo bọt.

Sau đó trên bảng chiến công của chiến trường, Thiên Đường Có Tội giết chết 164 người… chết 78 lần. Số lượng giết người và bị giết cũng là một con số trên trời chưa từng có ai đạt được.

Tôi vẫn đi làm như cũ, mắt thấy thời hạn nghỉ việc ngày càng gần, tôi bắt đầu thu dọn một vài đồ dùng cá nhân, mang về nhà từng cái từng cái.

Có đôi khi Tần Tấn cũng sẽ ôm Kiều Phỉ vô cùng thân mật đi qua, tôi đã thấy nhiều nên cũng từ từ quen dần.

Kiều Phỉ cũng không có xã giao với tôi, ngoại trừ lời nói cần thiết, thậm chí chúng tôi không nói gì với nhau, mặc dù nhìn thấy nhau cũng mỉm cười.

Ngày đó đưa báo cáo đến phòng làm việc của Trần Nhiên, từ xa đã nghe thấy tiếng động kỳ lạ.

Trần Nhiên: “A! Cái tên khốn kiếp này anh làm gì vậy!”



Tần Tấn: “Trần, Nhiên!!”

“Ôi, TMD anh làm thật à, buông tay!”

“Cậu, đáng ghét!!”

Tôi lại gần một chút, vậy mà bọn họ không có đóng cửa. Trên ghế dựa lưng cao bằng da thật, Tần Tấn đè chặt Trần Nhiên, nhìn thấy được hành động rất kịch liệt. Áo khoác của Trần Nhiên bị kéo ra, áo sơ mi màu trắng bên trong cũng bị kéo loạn xạ, còn rớt hai hột nút áo. Hai người nhìn thấy tôi ở cửa, lại giống như là bị đóng băng vậy.

Tôi cũng bị đóng băng… Tôi thừa nhận tôi rất thích đam mỹ, nhưng tôi không chịu được sự thật này…

Lẽ nào giống như phiên bản viễn tưởng, Tần Tấn là vì Trần Nhiên mới kết hôn với tôi?

Trách sao… Anh đi du lịch cũng dẫn Trần Nhiên theo, việc kết hôn vội vàng kia, hiện tại lại lập tức muốn đính hôn… Cũng trách sao ở trong trường học anh lại quen với rất nhiều cô gái, nhưng cuối cùng cũng không giữ lại một người nào…

Nhiều bí ẩn như vậy, tôi cảm thấy rằng dường như mình đã lần ra được đầu mối… Nhưng mà Tần Tấn, anh, anh , anh….

Ngoại truyện nhỏ:

Cảnh tượng trước đó, Trần Nhiên đang cầm bút bi viết gì đó trên bàn. Tần Tấn tức giận đùng đùng, đá văng cánh cửa.

“Trần Nhiên, cô ấy đang thu dọn đồ đạc, hình như là thật sự muốn đi rồi.”

Trần Nhiên miễn cưỡng chuyển bút, giọng hơi vô sỉ: “Vậy sao?”

Cho nên Tần Tấn tức giận bộc phát: “Cái gì mà vậy sao, gần đây cô ấy đã mang luôn gối dựa về rồi, cậu không nhìn thấy sao?”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Cho nên đối mặt với vẻ vô tội của Trần Nhiên, Tần lão đại đã nổi cơn thịnh nộ, nhào qua nắm lấy cổ áo của Trần Nhiên như là hổ đói vồ dê. Bạn học Trần Nhiên vừa vùng vẫy, nút áo rớt mất một cái. Giọng nói của Tần Tấn đã điên tiết: “Cậu hỏi tôi làm thế nào, cậu còn hỏi tôi làm thế nào!!! Ý kiến này không phải là cậu đưa ra sao? Nói cái gì mà tìm phụ nữ đến khích cô ấy, để cô ấy biết được chút gian nan cực khổ. Gian nan cực khổ hả? Khốn kiếp, hiện tại đầu đất đó cho rằng tôi thật sự sắp đính hôn rồi, cậu nói làm thế nào.”

Nếu như Trần Nhiên không thêm dầu vào lửa, có lẽ tình huống sẽ không bết bát đến vậy, nhưng mà anh ta nói một câu: “Buông xuôi thôi Tấn, trong lòng của cô ấy hoàn toàn không có anh.”

Tần lão đại kích động đấm Trần Nhiên một cái… Cho nên mới có cảnh phía trên…..

Đương nhiên là khi Đông Phương Lạc bỏ chạy, Tần lão đại đuổi theo, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nói muốn ăn đòn của Trần Nhiên: Tấn, mùi vị thiên hạ đệ nhất này thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Đệ Nhị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook