Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 39: Cầu hôn

Kiều Gia Tiểu Kiều

25/02/2014

Cuối cùng. . . . . .

Bảo Thù xuyên qua cửu khúc hành lang, dựa vào chỉ dẫn của Mạc Tu đẩy cửa đi vào, sau đó, nàng ngẩn người. Trong tưởng tượng của nàng, coi như hắn không phải chỉ còn lại nửa cái mạng thì ít nhất cũng nên người đau thân ốm mặt ủ mày chau chứ, nếu không thì cũng không thể là bộ dạng này chứ?

Nàng thấy gì?

Lưu thiếu gia đang nâng bàn tay như hoa lan, cầm một cuốn sách, thong dong nằm trên giường êm nệm ấm lật sách đọc.

Cả căn phòng lượn lờ mùi đàn hương thơm ngào ngạt, mùi rượu thoang thoảng xông vào mũi, trên đùi hắn phủ một tấm thảm làm bằng da cáo trắng, mấy tên tiểu tỳ hầu hạ ở hai bên, một người bưng chung rượu, một người đang cầm đĩa trái cây, đấm chân đấm chân, bóp vai bóp vai. . . . . .

Vừa cho vào miệng một quả nho, nghe thấy tiếng cửa mở ra, Dung Hoan lười biếng nghiêng mắt nhìn ra. Đợi khi thấy rõ người đến là ai thì quả nho lập tức từ ngoài miệng trượt xuồng cổ họng làm hắn ho khan liên tục.

Mấy tên tiểu vội vàng vuốt lưng xoa ngực thuận khí cho hắn thì lại bị Dung Hoan đẩy sang một bên, hắn vừa ho vừa nói: “Muội . . . . Sao lạiở đây . . . . là bị mẹ ta bắt tới sao?”

Bảo Thù ngẩn ra, chống nạnh đi tới giường, từ cao nhìn xuống hắn. Nhìn bộ dạng âm dương quái khí của nàng, Dung Hoan run rẩy kéo tấm thảm lên ngực.

“U, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi nha.” Bảo Thù lấy một quả nho bỏ vào trong miệng, nheo mắt lại nói, “Muội còn tưởng là huynh sắp chết, cố ý mang theo bảo bảo tới gặp huynh một lần cuối đâu.”

Dung Hoan lập tức ngây người, chỉ nghe nàng hừ lạnh một tiếng: “Chẳng trách sao mà Mạc Tu thúc thúc lại nói huynh ước gì bị trục xuất sư môn, trên Lang Hoa Sơn lên làm sao có thể tiêu diêu tự tại như ở Vân Hải a, đúng không?”

Phun hột nho ra, Bảo Thù ngoảnh mặt định đi thì bị Dung Hoan kéo lại.

“Cha ta trước đó đem tinh phách cho ta, những trọng hình kia . . . . . . Phần lớn đều phản phệ lên người hắn. . . . . . Chỉ là, hôm nay ta một thân tu vị mất hết, gân mạch xương cốt đều bị thương, bây giờ so với phế nhân cũng không có gì khác . . . . . .”

Cảm giác được tay hắn run rẩy vì dùng lực, Bảo Thù trong lòng đau đớn, xoay người lại nhìn hắn tức giận nói: “Cha huynh còn đang bếquan mà huynh lại hoang thiên hỉ địa như thế này, không phải là phụ lòng hắn sao?”

Dung Hoan cười ha ha một tiếng, đuổi lui thị nữ, lôi Bảo Thù ngồi xuống bên cạnh: “Vui cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, chuyện đã xảy ra, cho dù kêu trời trách đất cũng không cải biến được, đúng không? Lại nói, mẹ ta so với ta còn thoáng hơn, còn cả ngày lôi kéo một đám sư cô ngồi xoa mạt chược đâu.”

Bảo Thù ngây cả người, không hiểu mạt chược mà hắn nói là vật gì.

Dung Hoan biết nàng đang nghĩ gì, định giải thích lại nhạn ra mình cũng không giải thích được, mà giải thích nàng có lẽ cũng nghe không hiểu, vì vậy nói sang chuyện khác: “Muội còn chưa nói, sao muội lại đến đây?”

Bảo Thù không tự chủ được quay mặt qua chỗ khác, run giọng nói: “Đều là muội. . . . . . Muội không tốt, là muội hại huynh. . . . . . , muội cũng không biết làm như thế nào bồi thường huynh, nếu như huynh muốn, muội. . . . . .”

“Chuyện này làm gì liên quan tới muội?” Dung Hoan nhéo tai nàng, xoay mặt nàng lại, “Ma giới trăm phương ngàn kế muốn hại chính là ta và phụ thân, là sư huynh làm liên lụy tới ngươi mới đúng.”

“Không phải như thế, Cực Lạc đảo. . . . . .”

“Vân Khương xóa trí nhớ của muội, ta biết.”

“Không phải vậy, thật ra là muội . . . . . .”

“Đúng rồi, muội cùng nhị sư huynh như thế nào? Đã định ngày chưa?”

Ba lần bốn lượt bị Dung Hoan cắt ngang, lại nghe thấy hắn nhắc tới Nhị sư huynh, trái tim Bảo Thù tim lại lần nữa đau đớn vô cùng, đầu choáng hoa mắt ngồi ở bên giường nôn khan. Mấy ngày này gần đây, hình như nôn càng lúc càng nhiều.

Dung Hoan vội vàng vỗ lưng thuận khí cho nàng, đột nhiên cao giọng nói: “Muội xem, thân thể đã yếu ớt như thế này mà vẫn còn dám chạy khắp nơi, nhị sư huynh cũng thế, sao cũng không lo gì cho muội vậy?”

Bảo Thù nghe xong cả người run lên, lạnh lùng nói: “Đừng nói về nhị sư huynh nữa, muội và huynh ấy đã không có quan hệ gìnữa.”

Dung Hoan cũng run lên: “Có ý gì?”

Bảo Thù cười khổ một tiếng, bình tĩnh nói: “Không có ý gì, huynh ấy sáp cùng Yêu Nhiêu thành thân. . . . . . Nhưng mà dù huynh ấy không có thì muội và huynh ấy cũng không bao giờ có khả năng. . . . . . Huynh ấy căn bản không yêu muội, từ đầu tới đuôi, cũng chỉ lợi dụng muội mà thôi. . . . . .”

Không nổi trận lôi đình như dự kiến, Dung Hoan chỉ hơi giật khóe môi, vỗ đầu nàng an ủi: “Hai người ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ córất nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm, vì dụ như cha ta và mẹ ta. . . . . . Muội cứ lại ở chỗ này trước, ta sẽ phái người thông báo nhịsư huynh .”

“Không cần.” Bảo Thù buồn bã, đưa đầu vào trong ngực Dung Hoan, “Muội và huynh ấy không thể nữa, Tứ sư huynh, muội đã đápứng Mạc Tu thúc thúc, đời này sẽ không rời khỏi Vân hải. . . . . .”

Mặc dù Dung Hoan cũng đoán nàng đi vào không dễ, nhưng vẫn hoảng sợ vì điều này.

Nén lại cảm xúc trong lòng, hắn nhẹ giọng nói, “Không sao,Mạc Tu chỉ dọa muội thôi. Lúc nào muốn đi, nói một tiếng với sưhuynh, sư huynh mở cửa đưa muội đi ra ngoài.”

Bảo Thù chống tay trên ngực hắn, dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Huynh không hiểu, là muội không muốn đi, muội muốn ở lại với huynh. Trên đời này, trừ cha mẹ, trừ Vô Cửu ca, chỉ có huynh là thật lòng tốt với ta . . . Trước kia muội xin lỗi huynh, sau này sẽ không nữa, sẽ không bao giờ nữa . . . . . .”

Dung Hoan sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nắm cánh tay nàng cắn răng nói: “Vô luận ta làm gì, đều là chuyện của ta, hoàn toàn không liên quan tới muội! Muội không phải cần phải cảm thấy thua thiệt ta cái gì, ta cũng không cần người khác đồng tình! Muội trước nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa, ta đưa muội đi ra ngoài.”

Bảo Thù lau nước mắt, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn: “Huynh nói không sai, muội không thua thiệt huynh cái gì, muội vẫn làngười ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho riêng mình. Nhị sư huynh không quan tâm muội rồi, bảo bảo làm thế nào? Chẳng lẽ là huynh cho rằng hôm nay bị sư phụ trục xuất sư môn, bảo bảo sẽ không cần huynh chịu trách nhiệm sao ? Huynh có thể tiêu dao tự tại? Huynh có thể. . . . . .”

“Muội ở đây nói hươu nói vượn gì vậy? Ta không có ý này!”

Dung Hoan gấp đến độ giơ chân, không để ý khẽ động tới xương cốt, đau thiếu chút nữa không có từ trên tháp té xuống, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.



Bảo Thù sợ hãi, cuống quít đi đỡ hắn, lại bị hắn nắm chặt tay, hắn cắn răng nghiện lợi nói: “Muội cho rằng, ta là không muốn chịu trách nhiệm mới đi tác hợp muội và nhị sư huynh sao? Ở trong lòng muội, vẫn nghĩ ta là người như vậy sao?”

“Đúng!” Bảo Thù khẽ cắn môi, trợn mắt nhìn hắn, “Ta chính là nghĩ huynh như vậy!”

“Muội!” Dung Hoan tức giận muốn hộc máu, giờ phút này, hận không thể bóp nát nữ nhân chết tiệt này nuốt vào trong bụng, “Muội nghĩrằng, trơ mắt nhìn muội mang theo con ta đi gả cho người khác, ta trong lòng rất thoải mái phải không?”

“Đúng vậy!” Bảo Thù bình tĩnh gật đầu, xoay mặt, “Huynh căn bản là không muốn chịu trách nhiệm! Huynh căn bản là. . . . . .”

Di? Làm sao lại có cảm giác lành lạnh thế này, có phải do cửa đóng chưa kín không nhỉ?

Bảo Thù thức thời câm miệng, cảnh giác xoay đầu lại, sống mũi đụng vào cằm, nàng che mũi, nhìn khuôn mặt đang vô cùng tức giận của hắn.

Hắn cứ như vậy từ trên cao nhìn chằm chằm nàng, trừng đến mức tay chân nàng lạnh run, đang định mở miệng thì hắn đột nhiên nắm chặt lấy eo nàng, cúi đầu hung hăng hôn nàng.

Không khí nóng lên, thay vì nói là hôn, không bằng nói là cắn.

Bảo Thù sống lưng cứng đờ, theo bản năng muốn thoát ra, nhưng sau một lát suy nghĩ, nàng đưa tay lên vòng qua cổ hắn, chua chát cắn lại.

Hắn ngẩn người rồi lại lần nữa cắn lại. Nhưng không hề bá đạo như lúc trước mà hóa thành triền miên tỉ mỉ hôn môi nàng, như khẽ cong như một dòng nước, từ từ chảy vào từng góc trong tim. Mùi rượu từ trong miệng tỏa ra khiến hai người có cảm giác say, hai người miệng đắng lưỡi khô mặt đỏ bừng.

“Muội muốn ta chịu trách nhiệm?” Dung Hoan quyến luyến rời môi nàng, thân thể khẽ run, chỉ sợ chạm phải bụng của nàng, không khỏi nghiêng nghiêng người.

“Muội. . . . . .” Hai má đỏ bừng, nàng đã tỉnh táo lại, khôi phục lại bộ dạng ngốc nghếch thường ngày.

“Ta chỉ muốn muội trả lời, có muốn ta chịu trách nhiệm hay không!”

“Muốn!” Bất cứ giá nào, ai sợ ai a!

Dung Hoan nhắm hai mắt lại, mím chặt môi mỏng, hồi lâu mới nói: “Được! Lời là muội nói, đường là muội chọn , đã như vậy thì không được phép hối hận!”

Bảo Thù nâng tay phải lên dùng ngón trỏ đâm vào gáy hắn, nheo mắt lại: “Muội có gì mà phải hối hận, là huynh không được hối hận mới đúng?”

Dung Hoan nắm lấy tay nàng, cười như không cười: “Được a, vậy thì nhìn xem hai chúng ta người nào sẽ hối hận trước!”

“Sư huynh.” Bảo Thù dùng hai bàn tay nhỏ của mình nắm lấy bàn tay lớn của hắn, mắt như hoa đào nhìn hắn, “Muội sẽ cố gắng, làm một thê tử tốt, làm một mẫu thân tốt, huynh phải tin tưởng muội, đi theo muội, tuyệt không để cho huynh chịu khổ, cho nên, cưới muội đi!”

Dung Hoan dở khóc dở cười muốn rút tay ra, lại giật mình vì bị nàng nắm chặt lấy tay, rút thế nào cũng không được. Trái tim ấm áp, thân thể đau đớn bỗng dưng biến ất gần như không còn, hắn mượn lực ôm nàng vào trong ngực, hôn một cái lên trán nàng: “Được, ta cưới muội.”

Ít nhất, nàng chịu ở lại bên cạnh hắn rồi, không phải sao?

Hắn làm như vậy, có thể có quá ích kỷ không?

Nhưng, phải làm sao cho phải đây? Hắn buông tay không được, trừ phi có người chém đứt tay của hắn. . . . . . Nếu không, hắn cả đời này, sẽ không buông tay. . . . . .

Đúng, hắn sẽ không buông tay nữa!

*****

Mười ngày sau.

“Ta không đồng ý.” Lưu Dục mặt không chút thay đổi, trầm giọng nói, “Thiên hạ nữ nhân ai cũng có thể, chỉ có nàng là khôngđược. Chẳng lẽ ngươi đến nay còn không chịu thanh tỉnh, lòng của nàng căn bản không ở trên người ngươi, nàng muốn ởcạnh ngươi chắc chắn là có ý đồ khác!”

Dung Hoan quỳ gối dưới điện, hai tay nắm chặt: “Cha, lúc trước nàng bị nhị sư huynh lừa, bây giờ sẽ không như vậy nữa.”

Lưu Dục lạnh nhạt nói: “Ngươi rốt cuộc có chịu hiểu hay không, ngươi chọn nàng, tương đương với chọn mộ địa!”

Dung Hoan nhún vai: “Không sao, dù sao không có nàng, ta nằm ở nơi nào, nơi đó đều là mộ địa.”

“Đồ hỗ trướng này! Cha một đời tu vi tổn hại hơn phân nửa, có thể bảo vệ ngươi một lần, tuyệt đối không thể bảo vệ ngươi lần thứ hai! Đến lúc đó, chính là cả Vân Hải Tuyết Vực vì ngươi chôn cùng! Ngươi có thể gánh nổi ? !”

Lưu Dục phất tay áo lên, tức đến phát run, quả đúng là con trai tốt của hắn a, bị ngã một lần rồi àm vẫn không hiểu ra điều gì!

Dung Hoan ngước mắt, ánh mắt trấn tĩnh nói: “Cha, chúng ta từ bây giờ sẽ không bao giờ bước ra Vân Hải nửa bước, tại sao cóthể có nguy hiểm? Nếu là ngài lo lắng bị liên lụy, ta có thể mang theo Bảo Thù rời khỏi Vân Hải.”

Lưu Dục ngẩn người nhìn hắn, giống như là chưa từng biết hắn, thật lâu sau, lúng túng không nói gì.

Đây có thể coi như là quả báo không? Lời này, hắn chẳng phải đã từng nói với cha mình sao?

Vẫn không lên tiếng từ nãy giờ, Quỷ cô nương phát giác tình thế không đúng, đặt chén trà xuống, ho nhẹ hai tiếng nói: “Hoan Nhi, ngươi về với Bảo nha đầu trước đi, chuyện còn lại để mẹ nói với cha ngươi.”



Dung Hoan rũ mắt nghĩ ngợi chốc lát, gật đầu một cái, lảo đảo đứng lên: “Vậy hài nhi cáo lui trước.”

Đợi khi hắn đã đi ra cửa điện, Quỷ cô nương đang định mở miệng, Lưu Dục đột nhiên nhìn nàng lạnh lùng nói: “Từ xưa mẹ chiều thì con hư, xem con trai tốt của nàng đi!”

Từ Lang Hoa Sơn trở lại, Quỷ cô nương nín một bụng nghi vấn và tức giận, thấy hắn và con trai bị thương nặng nên vẫn chịu đựng không phát tiết ra ngoài. Hôm nay vì hạnh phúc của con trai, vốn định cùng hắn hảo hảo nói chuyện, kết quả hắn lại ác nhân cáo trạng trước!

Hừ lạnh một tiếng, nàng lần nữa đặt mông ngồi xuống: “Chọn nàng, tương đương với lựa chọn mộ địa. . . . . . Bởi vì Hoan Nhi đâm trúng xương sống của ngươi đúng không? Hắn để cho ngươi nhớ lại chính mình năm đó, nhớ tới cha ngươi phải không? Theo ta thấy, con trai của ngươi so với ngươi càng giống đàn ông!”

Lưu Dục sắc mặt tái xanh, hít sâu một hơi nói: “Nàng biết rõ, ý của ta không phải như thế.”

“Có còn nhớ năm đó cha của Tiểu Già nói gì với ngươi không?” Quỷ cô nương nhạo báng nhìn của hắn, “Tình yêu giống nhưmột thứ đồ chơi, nhưng không phải ai muốn chơi thì cũng chơi được, nếu sợ thì có thể lập tức thả xuống. Bây giờ, Bảo nhađầu tuy tâm quả thật không đặt trên người hắn những làm sao ngươi biết được là con trai ngươi có thắng hay không? Nămđó cả thiên hạ đều nói ta không thắng, vậy ta hỏi ngươi, ta không phải đã thắng sao? Hôm nay Hoan Nhi đã quyết tâm, chẳng phải là nên đập nồi dìm thuyền, thả tay một lần sao?”

Lưu Dục ngượng ngùng không nói gì, chậm rãi ngồi xuống.

“Ta biết, ngươi đang trách ta tự mình đem Bảo nha đầu dẫn dụ đến, mà ta chỉ muốn cho con trai mình một cơ hội, sai sao? Kết quả này, là Hoan Nhi nhất định phải đi nhận được, đường là chính bản thân hắn chọn , cho dù phía trước là núi đao biển lửa, hắn cũng phải cắn chặt răng đi tiếp cho ta!”

“Ta hiểu, nhưng nữ nhân kia không đáng giá!”

“Có đáng hay không không cần ngươi tự tính toán! Đừng có làm lão gia trưởng phong kiến có được không? Năm đó trong mắt cha mẹ ngươi, chỉ sợ ta so với hòn đá trong hầm phân cũng không bằng, vậy ngươi nói xem, ta có đáng giá không?”

“Điều này làm sao có thể so? Nàng có ý đồ khác. . . . . .”

“Hai chúng ta sống bao lâu rồi? Trừ con trai ra thì còn gì không thể thả tay ra? Huống chi, nếu không nói con trai chúng ta sẽ hại Vân Hải, việc hắn bị Ma giới để mắt tới, chính là do ngươi làm hại, tự hỏi lòng mà xem, không phải sao?”

Lưu Dục ngây cả người, nhắm mắt chán nản nói: “Chuyện Già Di La. . . . . .”

Quỷ cô nương thong thả nhấm một hớp trà, nhếch môi cười nói: “7000 năm, sư phụ đại nhân, đã tròn 7000 năm, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi rất buồn cười. . . . . . Rất xin lỗi, là ta đem ngươi cuốn vào trong cơn lốc xoáy này, bởi vì ta có máu thịt, mà ta quên ngươi lại không có. Tính tình là trong xương mà ra , cái kiểu người luôn thanh cao tự phụ cho mình là đúng, đúng thế, tựcho mình là đúng! Chuyện xảy ra, không muốn quan tâm, có thể sao? Ví dụ như Vân Hải dân chúng, chỉ dựa vào một tấm láchắn bảo vệ bọn họ, ngược lại sẽ làm bọn hắn trong con đường tu hành lơ là sơ suất. Rồi ví dụ như con trai chúng ta, ngươi cho rằng phế hắn một thân tu vi, ở trước mặt chư vương nhận hình thì có thể bình an vô sự rồi sao? Có lúc, ta thật sựkhông biết nên khen ngươi thông minh không ai bằng, hay là mắng ngươi ngu ngốc không ai bằng, nói tóm lại một câu, buồn cười! Rất buồn cười! Vô cùng buồn cười!”

Lưu Dục yên lặng không nói gì, không biết qua bao lâu, hắn buồn bã nói: “Đúng thế, Hoan Nhi rất giống nàng, dũng cảm quả quyết. Có lẽ, thế cục đã như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cho dù ta muôn vàn tính toán cũng diệt không hết rồi. Thôi thôi, con đường của hắn vẫn là tự hắn đi thôi.”

Quỷ cô nương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, rồi yên lặng uống trà, không nói thêm gì nữa.

******

Vân Hải địa lao.

Vô Cửu đoán được hắn sẽ đến, đã sớm mang lên bàn cờ chờ hắn.

“Vô Cửu, bản quân thua.” Lưu Dục ngồi xuống đối diện hắn, nhấc lên một viên cờ đen nhưng lại không hề đặt xuống.

Vô Cửu nheo lại mắt phượng: “Còn chưa mở cục, Thiên Quân làm sao nhận thua?”

Lưu Dục cười khổ: “Ban đầu, phu nhân bản quân cầu khẩn bản quân cứu muội muội ngươi và Già Di La, ngươi có biết vì sao?”

“Biết.” Vô Cửu ngồi xếp bằng, lãnh đạm nói, “Năm đó tôn phu nhân phạm phải sai lầm lớn, đem Thiên Quân ngài một cước đạp xuống dòng luân hồi, đảo loạn thời cuộc nhân gian, phụ thân của Già Di La vì cứu nàng, cũng đi nhân gian luân hồi một chuyến. . . . . . Giữa hai người, từng có qua một đoạn tình duyên, không thể không báo, không thể không trả.”

Lưu Dục đặt xuống một viên cờ xuống, than nhẹ: “Đúng thế, năm đó ở nhân gian, bản quân từng đối với hắn hận thấu xương. Sau khi về trời, cũng ghi nhớ một phần đại ân này của hắn, đáng tiếc, bởi vì lần đó chuyển thế, bản quân đối với nhân gian, cũng có một chút cảm thông.”

“Cho nên, nhân lúc ngài tới cứu xá muội đã lừa Ma Tôn, làm hắn hủy cung thần, chia ma nguyên.” Vô Cửu nhíu mày, rồi nói tiếp, “Bản ý chính là đưa người vào chỗ chết, đợi người sau khi tịch diệt thì tặng mệnh cho người một mạng để sống lại?”

Lưu Dục bàn tay trắng nõn khẽ run, đặt xuống thêm một viên cờ: “Ngươi đoán đúng rồi.”

“Ban đầu ở yêu quái thành ta liền đã biết, giữa Dạ Vi và Dung Hoan, không có người nào là Ma tôn chuyển thế. Khi đó, ta thậm chí bắt đầu hoài nghi Hân Liệt, bởi vì hắn. . . . . . Về sau ta đem hắn loại bỏ, chỉ còn lại một loại khả năng ——năm đó ngài căn bản không cứu Ma Tôn, mà là để mặc cho hắn hồn phách tan hết, tan thành mây khói. Nhưng là sau này, tin tức rằng Ma Tôn chuyển thế lại không chân mà chạy. . . . . .”

“Là có người cố tình làm vậy.”

“Không phải là ta.”

“Bản quân biết, hơn nữa đã biết là ai, chỉ là muốn không hiểu nguyên nhân hắn làm như thế.”

Vô Cửu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngài không nghĩ ra là tất nhiên, ngài rõ ràng không cứu được Già Di La, tại sao Ma Tôn lại cóthể chuyển kiếp. Vậy ngài có nghĩ tới không, hắn và Già Di La từng là anh em kết nghĩa, tập được Tuyết Ma công cũng hết sức bình thường.”

Lưu Dục lắc đầu: “Hắn rõ ràng biết bản quân trong cơ thể chỉ còn có một mạng, mới bày ván này, buộc bản quân đem mạng cuối cùng đưa cho Long Vương. Lúc ấy, hắn rõ ràng có thể ở Lang Hoa động thủ, đưa ta vào chỗ chết, nhưng hắn không có. Vì vậy ta đoán. . . . . . Hắn muốn vào Vân Hải, cứu ngươi.”

Vô Cửu lông mi khẽ run, cười khổ: “Người nào bố trí cục diện, người nào hạ cờ, toàn bộ đều rối loạn.”

Lưu Dục nặng nề đặt viên cờ cuối cùng xuống: “Bản quân chỉ muốn biết rõ, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”

Xảy ra chuyện gì, còn quan trọng sao? Vô Cửu nhìn đầy bàn cờ đen trắng lần lượt thay đổi, tinh thần chán nản.

Có người rất buồn cười, bày một cái bẫy, không bắt được con mồi thì tự mình lại nhảy vào. Có người rất đáng thương, khó khăn lắm mới có một lần thương xót thương sinh thì kết quả lại tan cửa nát nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Hoan Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook