Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 23: Chuyện cũ

Kiều Gia Tiểu Kiều

25/02/2014

Sấm chớp cuồn cuộn, mưa rơi tầm tả, trong âm ti quỷ tích(*) gần như biến mất.

(*) quỷ tích: bóng dáng quỷ

Vãng Sinh khách điếm, lầu hai, trong sương phòng, Tuyết Tử Anh vẻ mặt mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn sang người áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cười nhạo nói: “Quân sư đại nhân, kế hoạch của ngài thất bại.”

Người áo đen nhẹ nhàng ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà xanh: “A? Ta thế nào không biết?”

Tuyết Tử Anh hừ một tiếng: “Chẳng phải ngài định đi Minh Vô Điện xem kịch sao, kết quả lại chẳng có gì. Ta nhận được tin tức, Dung Hoan đã về Lang Hoa Sơn trước, chờ tới sáng sớm Lưu Dục, Li Diên bọn họ cũng đi, U Minh Cung lại yên tĩnh như mọi ngày . . . . . .”

Người áo đen bỗng dưng cười nói: “Nếu nói yên tĩnh, thường thường chỉ là vì chuẩn bị cho sóng lớn ập đến mà có, ha ha, ngươi cứ chờ đi, Dạ Vi rất nhanh, sẽ vì hôm nay nhất thời mềm lòng mà hối không kịp.”

Tuyết Tử Anh khẽ ngạc nhiên, rồi chợt lạnh nhạt nói: “Ngài bảo ta dùng ngôn ngữ kích động làm nhiễu loạn tâm tí hắn, sau đó thừa dịp hắn tâm thần hỗn loạn thì lại đem hà đèn lấy ra. . . . . . không ngờ Dạ Vi tâm tư kín đáo như thế lại không kịp đại nhân ngài kỹ cao một bậc.”

Người áo đen bỗng nhiên di hình tới trước cửa sổ, giơ tay lên gạt màn trúc, một đạo thiểm điện đột nhiên xẹt qua không trung. Hắn xuất thần nhìn những cành cây khô hai bên đường phố, hồi lâu, lãnh đạm nói: “Không phải là ta kỹ cao một bậc, mà là hắn khốn khổ vì tình, tất cả thiên la địa võng, cũng không thể sánh được sự giày vò của võng tình, năm đó Thiên đế Mặc Hằng, chính là dùng thanh vô hình lợi khí này mà đánh bại Già Di La. . . . . .”

“Võng tình. . . . . .” Tuyết Tử Anh tự lẩm bẩm, cười khổ nói, “Như thế nào, mới có thể phá tan đạo lưới này?”

Tiếng sấm “Ầm” vang lên, gió mưa lại bắt đầu nổi lên, người áo đen quay đầu lại yên lặng nhìn hắn: “Võng tình phân làm rất nhiều loại, có người vây khốn người khác, có người vây khốn mình, thí dụ như ta, một lòng muốn bảo vệ mạng của nàng, thí dụ như ngươi, một lòng muốn tính mạng của hắn.”

Tuyết Tử Anh cắn môi dưới, khuôn mặt vốn đã tái nhợt đột nhiên nay lại trắng bệch.

Người áo đen than nhẹ: “Ngươi hận Dạ Mị, là bởi vì hắn trong lòng không có ngươi, ngươi hận Dạ Vi, là bởi vì Dạ Mị trong lòng chỉ có hắn. Vậy mà, ngươi hận nhất cũng là chính ngươi. . . . . . Nếu ta đoán không sai, nếu là Dung Hoan thật sự đi giết Dạ Mị, ngươi chắc chắn sẽ theo hắn cùng đi, từ đó, sẽ không còn người nào có thể xen vào giữa ngươi và hắn . . . . . .”

Dừng một chút, hắn lần nữa nhìn về ngoài cửa sổ, khẽ cười một tiếng: “Hoặc là, người thua không phải là Dạ Vi, mà kẻ đó, lại là ngươi.”

Tuyết Tử Anh yên lặng xoay người, gối lên cánh tay lên tường mà ngủ, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, giọng nói lãnh đạm: “Đại nhân, thuộc hạ mới vừa bị thương, muốn nghỉ ngơi hồi sức, ngài nghỉ đủ rồi thì phiền toái tự mình rời đi, nếu còn có nhiệm vụ cần thuộc hạ ra sức thì phân phó quỷ nô nhắn nhủ là được.”

Dứt lời, hắn như con mèo nhỏ cuộn người lại thành một đoàn mà nằm, nhẹ nhàng đóng lại mắt.

Người áo đen đối với sự ngạo mạn của hắn cũng không mảy may xúc động, chỉ chuyên chú nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ. Mưa rơi, sấm động, chớp lên, những cành cây khô đan lấy nhau như mạng nhện đi vào mắt của hắn, chui vào tim của hắn.

Không có ai, biết hắn giờ khắc này đang nghĩ điều gì. . . . . .

*

Trong ánh sáng ấm áp, Bảo Thù rốt cuộc không thể chống đỡ được mà mở mắt ra, Dạ Vi ngạc nhiên, lập tức thu hồi tay phải đang truyền chân khí cho nàng, nhìn nàng mở mắt tỉnh dậy, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Bảo Thù dụi dụi mắt, nheo mắt lại nhìn hắn: “Nhị sư huynh?”

Không đợi Dạ Vi trả lời, nàng chợt cảm thấy toàn thân đau nhức khó nhịn, giơ chăn gấm lên nhìn một chút, trên mặt hiện lên nét hoảng hốt, luống cuống thu mình vào chăn gấm, cả người khẽ run rẩy.

Dạ Vi trong lòng nhói đau, lại cường nhan cười vui nói: “Mới rời nhau hai canh giờ, đã quên mất phu quân tương lai là ai rồi?”

Dưới lớp chăn bằng gấm truyền ra một thanh âm khàn khàn: “Muội. . . . . . muội không thể gả cho huynh . . . . . .”



Dạ Vi kéo góc chăn, ủy khuất nói: “Chỉ mới một lát không thấy mà muội đã thông suốt rồi? Là vì ta xuất thân không tốt, không xứng với muội nên không muốn gả ta?”

Bảo Thù che mặt khóc rống, khóc đến nghẹn giọng: “Là muội không xứng với huynh, muội cùng Tứ sư huynh. . . . . .”

Dạ Vi cắt đứt nàng: “Thù Nhi, lần trước ở bờ sông Quên, thật ra thì, ta lừa muội.”

Tiếng khóc vẫn như cũ không ngừng.

Dạ Vi nhấc cây hà đèn lên, lãnh đạm nói: “Mẹ ta, không chỉ có là người phàm. . . . . . phụ thân ta khi trọng thương đã hóa thành một con rắn ẩn thân ở trong thanh lâu, cứu hắn, là một kỹ nữ ti tiện trong lầu . . . . . .”

Nam nhân thông minh, hiểu rõ nên an ủi một nữ nhân tự ti vì bị tổn thương như thế nào.

—— mở ra vết thương sâu nhất của mình cho nàng xem, chứng minh với nàng, hắn cho với nàng, còn đáng thương hơn, cần được thương yêu hơn.

Vì vậy, tiếng nức nở nghẹn ngào dần dần dừng lại, Bảo Thù từ trong chăn lộ ra nửa con mắt, len lén nhìn hắn.

“Lúc đó, Già Di La bốn bề thọ địch, phụ quân thương thế lành lặn, không kịp cùng mẹ ta từ biệt, vội vã chạy trở về cứu giúp. Đợi đến chiến sự vững vàng, khi hắn trở lại lần nữa thì mẹ ta sớm bị một công tử họ Hàn chuộc thân, đem về làm thiếp.”

“Sau đó, phụ quân huynh giết vị Hàn công tử kia?”

“Không chỉ có như thế, còn diệt Hàn phủ trên dưới mấy trăm miệng, lấy pháp lực làm cho bọn hắn hồn phách hôi phi yên diệt.”

Bảo Thù hít sâu một hơi, không biết nên nói gì, ở trong mắt Minh Quân, việc giết chết mấy người phàm đơn giản như bóp chết mấy con kiến. Thế đạo vốn là nhược nhục cường thực, trừ khóc nức nở mấy tiếng ra nàng còn có thể nói gì?

Nến đỏ tàn dần, sương mù dày thêm.

Dạ Vi trên mặt đột nhiên u ám hơn, nói : “Ta cùng mẫu thân sống trên chân núi ở hai trăm năm, căn bản khinh thường làm cái gì Đại điện hạ. Cho đến có một ngày, ta vô ý đi vào Oán Linh Đầm, nhìn thấy một người.”

“Người nào?” Bảo Thù cả đầu đã chui đi ra, bình tĩnh nhìn hắn.

“Oán Linh Đầm, oán khí ngất trời, trong đó đều là những hài tử bị giết từ trong trứng nước. Bọn họ vốn sinh ra đã yếu ớt, không thể đầu thai lại, chỉ có thể hãm sâu ở trong đầm. . . . . . Lúc ấy, ta một chút pháp thuật cũng không biết, bị ác quỷ đuổi theo chỉ có thể liều mạng chạy. . . . . .”

Con ngươi co lại, Dạ Vi cả người khẽ run, tựa hồ nhớ lại một chuyện vô cùng đáng sợ. Bảo Thù lỗ mũi chua xót, không nhịn được đưa ra một bàn tay cũng run rẩy, nhẹ nhàng đặt lên tay của hắn.

“Thật may là, một con oán linh xuất thủ cứu giúp, bởi vì hắn rất kinh ngạc, vì sao ta và hắn giống nhau như đúc.”

“Hắn là. . . . . .” Bảo Thù trợn to hai mắt, “Tuyết Tử Anh?”

Dạ Vi yên lặng gật đầu: “Hắn cũng không biết thân phận của ta, chỉ cho rằng là một tiểu quỷ lạc đường, không chỉ có băng bó vết thương cho ta mà còn kể về thân thế mình cho ta nghe. Hài nhi trong bụng khi hơn bốn tháng là đã bắt đầu có tri giác, trí nhớ của hắn rất ít, ít đến đáng thương, chỉ nhớ rõ cha đẻ tên là Hàn Tử Ngưng, là Kim Lăng quận trưởng, thê thiếp trước sau cùng lúc có thai, đứa trẻ trong bụng thê đặt là Hàn Anh, còn đứa trẻ trong bụng thiếp gọi là Hàn Vi.”

Bảo Thù kinh hãi, ngực phập phồng, lắp bắp nói: “Huynh. . . . . . Huynh là nói. . . . . . Vi. . . . . .”

Dạ Vi trong mắt xẹt qua một tia hàn quang: “Không sai, Hàn Tử Ngưng là cha đẻ ta, Tuyết Tử Anh là ta thân huynh. Minh Quân tu gia, vì cướp lấy mẹ đẻ ta mà diệt đi hơn hai trăm miệng trong Hàn gia.”

Bảo Thù lắc đầu, nghi ngờ nói: “Nhưng là, tuổi không đúng, Tuyết Tử Anh, không phải là lớn hơn huynh ba trăm tuổi sao?”

Dạ Vi nhướng mày: “Mẹ ta đã từng tự vẫn, ta đương nhiên cũng phải chết theo, sau đó ta lại được nuôi thai ba trăm năm, chuyện này có gì lạ? Ta đã từng nhiều lần thử dò xét, mặc dù nàng trả lời qua loa, nhưng cũng không có hoàn toàn phủ nhận.”



Bảo Thù cúi đầu, đầu óc hỗn loạn, chuyện này quả thật mà nói thì khó có thể tiếp nhận ngay được.

Nàng nhớ tới mình khi còn hai trăm tuổi năm, cả ngày còn đòi Bảo cha Bảo mẹ xuống núi mua kẹo hồ lô. Mà Dạ Vi, tuổi còn nhỏ như vậy, làm sao mà sống được? Suy đi nghĩ lại, nàng thấp giọng nói: “Huynh hận hắn sao? Nhưng là, Minh Quân biết rõ huynh không phải của hài nhi của hắn, hại cho huynh một thân phận không nói, còn đưa huynh đi Lang Hoa bái sư. . . . . . Hắn là thật sự rất yêu mẹ huynh, hơn nữa, rất thương huynh. . . . . .”

Dạ Vi cười nhạo một tiếng: “Sợ nàng lại tự sát, Minh Quân từ đó không dám bức bách nàng, liền tự tay dựng một căn phòng trúc trên chân núi, trồng hoa lan xung quanh, không cho bất luận kẻ nào đến gần Tri Vi Tiểu Trúc, năm trăm năm cuồng dại chờ đợi, tóm lại là có chút hồi báo .”

Bảo Thù suy nghĩ nói: “Sau đó, mẹ huynh bị Minh Quân cảm động, yêu hắn, nhưng là nàng lại không thể tiếp nhận tình yêu của hắn, cho nên, nàng lựa chọn cái chết, nhảy sông Quên?”

Dạ Vi cứng người, nhàn nhạt vuốt cằm, khẽ cười nói: “Thù Nhi đoán vô cùng đúng.”

Nam nhân thông minh, phải biết giới hạn chung đụng với nam nữ.

—— hai bên hiểu lòng nhau là điều cần thiết nhưng có vài bí mật, nên chốt lại trong lòng không nên nói cho đối phương nghe.

Bảo Thù cảm khái thở dài, cúi đầu xuống, liếc mắt thấy cây hà đèn nhỏ trong tay Dạ Vi, cả người lập tức toát mồ hôi lạnh: “Vật này sao lại ở trong tay huynh?”

Lời chưa dứt, Dạ Vi đã giơ cao cây hà đèn cao hơn đầu, nàng không mặc y phục, vội vàng rụt tay về, bất mãn nói: “Cây hà đèn này cũng không phải là viết cho huynh, huynh cầm coi là làm gì!”

Dạ Vi nhướn mày nhìn nàng: “Cũng phải hỏi muội điều này, hà đèn là dùng để cùng thân nhân liên hệ tin tức, sao muội lại viết cho mẹ ta?”

Bảo Thù mặt đỏ lên, lại chui vào trong chăn: “Muội. . . . . . muội viết giúp huynh . . . . . .”

Dạ Vi cười “Xì” một tiếng, ghé người lại gần vị trí tai nàng ngoài chăn, ôn nhu nói: “Nói cái gì mà hy vọng có thể mang giúp ta vui vẻ, muốn thấy ta cười thật lòng. Muội cũng biết, tìm được một cô gái có thể khiến ta cười, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ta lại muốn nhiều hơn, tìm một cô gái có thể bầu bạn lúc ta bi thương, vô luận cảnh ngộ như thế nào, cũng có thể cùng ta chia sẻ nổi đau, đối với ta bất ly bất khí.”

Chăn gấm hơi hạ xuống, Bảo Thù lộ đầu ra, nước mắt lại muốn trào ra: “Nhưng là ta. . . . . .”

Dạ Vi đem ngón trỏ đặt ở bên mép “Hư” một tiếng, lại đem hà đèn đặt bên tai, giống như là đang hết sức chăm chú nghe điều gì.

Bảo Thù khó hiểu nhìn hắn.

Hồi lâu, hắn nhìn về phía Bảo Thù, vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ ta nói, muốn thực hiện nguyện vọng sao? Thế thì vô luận là trong cảnh ngộ nào, cũng phải cùng nàng chia sẻ nỗi đau, đối với nàng bất ly bất khí, nếu không, ta liền nguyền rủa ngươi cả đời không sung sướng!”

Nước mắt trong phút chốc lại trào ra, Bảo Thù cũng không khống chế mình được nữa, hung hăng ôm lấy hắn: “Nhị sư huynh, muội không đáng để huynh đối xử tốt như vậy, thật sự là không đáng giá, thật ra thì, muội thích. . . . . .”

Hắn lắc đầu, nắm chặt mười ngón tay nàng, trịnh trọng nói: “Thù Nhi, muội nghe đây. Dạ Vi không biết tương lai như thế nào, nhưng có thể cam kết hộ ngươi đến khi chết mới thôi. Dạ Vi không có gì nhiều, chỉ có một tấm chân tình, như thế,muội còn muốn đi theo ta, cùng ta đi hết cuộc đời nhấp nhô này?”

Bảo Thù tim như đánh trống, không nghĩ gì nữa mà chỉ dùng sức gật đầu.

Thân thể trần truồng dán lên người Dạ Vi, nàng quên mất xấu hổ, quên mất nghi ngờ, quên hết tất cả mà kê đầu lên vai hắn khóc nức nở. có lẽ, vào giây phút này, nàng mới thật sự yêu người đàn ông này từ tận đáy lòng, mà cũng là sau khi chính mình mất đi sự trong trắng.

Nàng là quỷ nhát gan, nàng sợ phiền toái, nàng sợ khổ cực, nàng sợ khó khăn, nàng sợ tổn thương.

Trực giác tuy không nhạy cảm nhưng vẫn nói cho nàng biết, yêu Dạ Vi, con đường sau này càng đi càng khó khăn.

Nhưng, nàng quyết định, đánh bạc tất cả, cùng hắn sánh vai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Hoan Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook