Chương 12: Không phải U Minh Cung
Kiều Gia Tiểu Kiều
25/02/2014
U Minh Quỷ Vực lấy Phong Đô làm trung tâm, tổng cộng có ba mươi sáu thành trì, Vương Cung thì được xây ở chỗ sâu nhất trong Phong Đô quỷ thành. Dạ Vi vốn định từ dung nham Luyện Ngục trực tiếp bay về U Minh cung nhưng vì thân thể Tiêu Bảo Thù không chịu nổi, chỉ có thể áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất, đi bộ.
Hân Liệt công vụ triền thân, ban ngày cũng phải làm việc nên dặn dò Dạ Vi mấy câu rồi trở về Lang Hoa Sơn. Bởi vì Tiểu Bạch thân thể không thoải mái nên Tiêu Bảo Thù chỉ có thể nhịn đau nhìn hắn mang bảo bối của nàng đi.
Lần này không khí trên đường đi vô cùng quỷ dị.
Dạ Vi thủy chung trầm mặc đi ở phía trước, Bảo Thù bình thường hay nói cũng trầm mặc, miệng cắn bánh xốp không biết Dạ Vi từ nơi nào mua được đi theo phía sau hắn. Hai người một trước một sau, khẽ cúi đầu, ngay cả khoảng cách bước đi cũng nhất trí duy trì.
Trong âm ti âm khí nồng nặc, Minh hỏa mờ ảo. Một vài tiểu quỷ không biết Dạ Vi thân phận, thấy bọn họ một lam y phiêu phiêu, một hồng y rực rỡ, bộ dạng không hợp với quang cảnh ở quỷ vực, không khỏi tò mò vây quanh bọn họ.
Bảo Thù vừa nhấc mắt, thấy ngay một con quỷ không đầu bay trước mặt, lập tức sợ hãi hét to một tiếng.
Dạ Vi khẽ khoát tay, đám tiểu quỷ liền biến mất, hắn nhíu mày: “Muội sợ quỷ?”
“Dĩ nhiên sợ, đây chính là quỷ a, quỷ a!” Tiêu Bảo Thù một tay vỗ ngực, một tay giơ bánh xốp liều mạng quơ quơ.
Dạ Vi “Oh” một tiếng, vuốt qua vạt áo, nhìn nàng một cái: “Tiểu sư muội chẳng lẽ đã quên, ta cũng là quỷ a. Sáng sớm ở chỗ sưphụ, nghe ngươi nói rất ghét ta, tuyên bố gặp ta lần thứ nhất đánh ta một cái, thấy ta lần thứ hai đánh ta hai cái. Ta còn tưởng rằng muội là đạo sĩ chuyên vì người đời mà hàng quỷ trừ ma đâu.”
Bảo Thù nghẹn họng không biết nên nói gì, sắc mặt có chút tím tái: “Kia. . . Kia đều là nói đùa với sư phụ, nhị sư huynh không nên nghĩ là thật, ta nói chỉ nói đùa chút thôi!”
“Nói đùa?” Dạ Vi giả bộ trầm tư, nhướng mày nói, “Chẳng lẽ ý tiểu sư muội là ngươi thật ra thì thật thích ta, định thấy ta lần thứnhất hôn ta một cái, thấy ta lần thứ hai hôn ta hai cái, đúng không?”
Bảo Thù lại nghẹn họng không biết nên nói gì.
Hồi lâu, nàng tức giận nhỏ giọng lầm bầm: “Nhị sư huynh thật biết nói giỡn, nếu không phải điều này vị nam sủng kia không thểnào biết, muội thật sự hoài nghi huynh có phải là Nhị sư huynh không nữa.”
Nhớ tới Dạ Vi giả, nàng cả người lại run rẩy bất an.
Dạ Vi sắc mặt thoáng đổi một chút, sau đó lại ôn nhan cười một tiếng, tay phe phẩy cây quạt trắng, xoay người tiếp tục đi.
Bảo Thù trong lòng kêu khổ một tiếng, âm thầm đánh vào miệng mình một cái.
Thật ra thì nàng cũng không rõ ràng nam sủng là gì, cũng không biết đệ đệ mình nuôi một nam sủng dáng dấp giống như đúc ca ca hắn có nghĩa là gì, nhưng từ thấy Hân Liệt luôn làm vẻ lạnh lùng lại lộ ra vẻ mặt như thế, nàng hiểu đây tất nhiên không phải là chuyện gì tốt.
Nàng suy nghĩ một chút rồi bước nhanh lên trước cùng hắn song song bước đi, ngập ngừng nói: “Thật ra thì muội. . . . . .”
“Mới vừa rồi là ta lỡ lời.” Dạ Vi cắt đứt nàng, cũng không nhìn nàng nói “Về tới nơi này, có lúc, ta sẽ trở nên không giống ta, hoặc là, ta trở về là chính mình.”
Bảo Thù mê man, hoàn toàn không hiểu.
Đang chuẩn bị nói chuyện, lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. Ngước mắt nhìn, mấy trăm người cưỡi hắc mã đi đến, nhìn thấy bọn họ, lập tức lật người xuống ngựa, quỳ xuống đất. Một người cầm đầu ôm quyền trầm giọng nói: “Đại điện hạ, quân thượng ở Minh Vô Điện, chờ ngài đã lâu.”
Dạ Vi nhàn nhạt vuốt cằm, gấp cây quạt: “Ta lập tức đi, bất quá, làm phiền quỷ tướng đại nhân tự mình đưa sư muội ta đi Tri Vi Tiểu Trúc, trước khi ta trở về, bất luận là ai cũng không được đến gần nàng.”
Quỷ tướng người run lên một chút rồi hắng giọng đáp ứng: “Thuộc hạ lĩnh chỉ.”
Dạ Vi nghiêng mắt, thấy Bảo Thù còn mặc áo choàng màu đỏ của Hân Liệt, nhướng mày, rồi hướng quỷ tướng nói: “Phân phó trong cung một tiếng, đem xiêm y đưa cho muội ấy, ừ, màu hồng cánh sen, hình dáng đơn giản một chút. Còn có, chuẩn bị chút điểm tâm, không quá ngọt.”
Quỷ tướng khẽ nhếch miệng, liếc mắt nhìn Tiêu Bảo Thù, lần nữa cất cao giọng nói: “Thuộc hạ lĩnh chỉ.”
Bảo Thù thấy vị quỷ tướng đằng đằng sát khí trên mặt như khắc bốn chữ “Bất khả tư nghị”, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cắn bánh xốp một cái, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Dạ Vi.
Dạ Vi nắm lại tay áo lau đi vụn bánh dính bên mép nàng, có chút cố ý nói to: “Thù Nhi ngoan, đi trước chỗ ta nghỉ ngơi, đợi ta ra mắt phụ quân xong sẽ về gặp ngươi, được không?”
Ô ô lạp lạp, binh khí của người nào trong âm phong rớt xuống loảng xoảng loẻng xoẻng, Bảo Thù tim đập mạnh và loạn mất một nhịp, luống cuống gật đầu.
Sau khi Dạ Vi đi, Bảo Thù bị quỷ tướng lập tức kéo đi. U Minh Cung chính điện ở phía trước, quỷ tướng lại dắt hắc mã đi mấy vòng, hướng lên đường núi gập ghềnh chậm rãi đi.
Không có thấy Minh giới Vương Cung khí thế khôi hoành trong truyền thuyết, nàng có chút tiếc nuối, nhất là thấy đường núi càng đi càng hoang vu, nàng càng thêm ủ rũ cúi đầu giống như sương đánh cà.
Quỷ tướng thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát nàng, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Dạ Vi đại điện hạ luôn thích thanh tịnh, lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đến gần Tri Vi Tiểu Trúc. Nhưng hôm nay, Đại điện hạ lại mang về một tiểu yêu tinh, nhìn qua còn đối với nàng chăm sóc cẩn thận, chẳng lẽ, hai người này là quan hệ tình lữ?
Không thể nào a, Đại điện hạ ngay cả Yêu tộc công chúa mĩ mạo vô song cũng không nhìn trúng, làm sao sẽ xem trọng nàng?
Hắn cúi đầu bĩu môi rồi đột nhiên cả kinh, lần nữa ngẩng đầu, đem lực chú ý tập trung vào áo khoác kiểu nam trên người nàng.
Hắn vừa rồi chỉ lo kinh ngạc, cư nhiên chưa từng phát giác, áo khoác này dùng Thiên Tàm Tơ màu đỏ dệt nên, dùng cẩm tú kim tuyến thêu hình Hỏa Hoàng trông rất sống động ở hai bên viền áo, gấu tay áo.
Trên trời dưới đất, còn có tộc nào dám đem Hỏa Hoàng thêu trên áo bào?
“Chúng ta còn phải đi bao lâu a?” Bảo Thù nằm ở trên lưng ngựa, ôm cổ ngựa u oán nói, “Ngựa này lông ngắn không như Trọng Minh toàn người vũ mao thoải mái, ngồi thật khó chịu.”
Quỷ tướng cả kinh, Trọng Minh nàng nói chính là thượng cổ thụy thú Trọng Minh?
Thật lâu sau khi lấy lại tinh thần, quỷ tướng cúi đầu: “Đại điện hạ tẩm cung ở trên sườn núi, đi khoảng gần một nén nhang sẽđến.”
Bảo Thù có chút ngạc nhiên: “Hắn tại sao không ở tại U Minh Cung, một người chạy tới hoang sơn dã lĩnh này ở?”
“Đại điện hạ là ở Tri Vi Tiểu Trúc xuất thế , phu nhân sau khi qua đời, Đại điện hạ đã từng ở U Minh cung ở một đoạn thời gian. Sau đó lại cảm thấy trong cung có nhiều trói buộc, lại trở về.” Quỷ tướng không dám nhiều lời, cũng không dám không nói, chỉ có thể trả lời lập lờ nước đôi như thế.
“Nhất định là Minh Hậu ác độc lão yêu bà khi dễ hắn!” Bảo Thù không biết alf vô tình hay cố ý vò nhăn áo khoác, nhớ tới lời sư phụ… căm giận hướng về phía Vương Cung oán một câu.
Quỷ tướng nuốt nước miếng một cái, lần nữa liếc qua kia tay áo thêu Hỏa Hoàng chói mắt, tiểu tâm dực dực nói: “Cô nương không nên nhanh mồm nhanh miệng nên cẩn thận tai vách mạch rừng. . . . . .”
“Nơi này làm gì có tường?” Bảo Thù nhìn trái nhìn nhìn phải nhìn, hừ một tiếng, “Để cho nàng nghe thì như thế nào, có gì đặc biệt hơn người, không phải ỷ vào tỷ tỷ là Nguyệt Hậu sao? Hân Liệt ta còn không sợ, ta mà sợ nàng!”
Nàng nói xong lời này thì vô cùng chột dạ. Nhưng đại sư huynh đã nói trước, trong Minh vương cung chính là bắt nạt kẻ yếu, nhất là Minh Hậu, điệu bộ vô cùng, nàng nếu muốn an ổn nghỉ ngơi một tháng thì tìm chỗ dựa. Dạ Vi ở Minh giới thân phận đã đủ phiền toái, nàng không muốn cho hắn thêm phiền toái. Vậy mà, nàng lại không thể mang sư phụ mình ra, không thể làm gì khác hơn là đánh dùng Hân Liệt làm cờ hiệu rêu rao khắp nơi.
Có lẽ hắn chắc sẽ không để ý.
Tiêu Bảo Thù trên mặt lúc đỏ lúc trắng, buồn bực cúi đầu, mình từ lúc lên trở nên có tâm cơ như thế rồi?
Quỷ tướng đã chắc chắc nàng cùng Dạ Vi quan hệ mập mờ, lại cùng Thiên giới thái tử giao tình không phải là ít, lời nói càng thêm cung kính: “Cô nương nói vậy chắc đã biết tình cảnh của Đại điện hạ, nên hiểu, nếu Minh Hậu làm gì không phải với cô nương thì . . . . . .”
Tiêu Bảo Thù nuốt nước miếng, không lên tiếng trả lời.
Chờ khi đến Tri Vi Tiểu Trúc, Bảo Thù con mắt lập tức bị nó hấp dẫn. Sâu trong rừng trúc là một gian phòng bằng trúc giống như ở trên nhân gian, hơn nữa, trên đình sau nhà trồng đầy hoa lan.
Bảo Thù rướn cổ lên hít, rốt cuộc hiểu được nguồn gốc mùi hương trên người Dạ Vi.
Đẩy cửa ra, vừa nhìn liền biết đã lâu không có người ở, bụi dày đến mức có thể trồng mầm đậu . Trong phòng cũng cực kỳ đơn sơ, gia cụ bằng gỗ bình thường, bàn nhỏ thượng để hai khay, một khay là xiêm y màu hồng cánh sen, một khay là trà và điểm tâm.
Bảo Thù đưa thay sờ sờ xiêm y sa mỏng, trong lòng rất thích, vội vàng chạy ra sau tấm bình phong thay đồ.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Bảo Thù vẻ mặt đưa đám đi ra, trên người vẫn là Hỏa Hoàng trường bào.
“Thế nào, xiêm y không hợp?” Dạ Vi đã từ Vương Cung trở lại, đang ngồi ở trên bàn uống trà.
“Không không. . . Muội rất thích, vấn đề là. . . . . .” Tiêu Bảo Thù thẹn thùng cúi đầu, chỉ vào vạt áo trước xiêm y ngập ngừng nói, “To. . . Không đúng, là ngực hơi rộng . . . . .”
“Khụ. . . . . .” Dạ Vi đột nhiên sặc một hớp nước, dở khóc dở cười nhìn nàng. Dùng cây quạt chống đầu, hồi lâu mới mở miệng, “Là lỗi của ta, chỉ nói là cô gái yêu tộc, bọn họ tám phần đã đoán sai người. Không sao, ta lệnh các nàng đưa đồ mới.”
Tiêu Bảo Thù trong lòng khó chịu, nàng bị nhầm với người khác . . . . là ai?
Dạ Vi thấy nàng nhíu mày, cho là nàng lo lắng độc thi trong cơ thể, tiếp tục nói: “Ta đã cùng phụ quân đề cập qua, ngày mai dẫn muộiđi vào trong cung, hắn tự sẽ vì muội giải độc, muội cứ yên tâm. Còn có. . . . . . Người kia, phụ quân đã dạy dỗ qua.”
Bảo Thù không chú ý “Ừ” một tiếng, mắt liếc qua phòng: “Ở đây chỉ có một phòng, muội ngủ ở chỗ nào ?”
“Muội ở trên giường ngủ, ta ngủ ở kia.” Dạ Vi chỉ một cái vào hư không, gần cửa sổ đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc giường êm.
Bảo Thù sửng sốt nửa ngày, trên mặt “Vọt ” nhảy ra một mảng đỏ ửng: “Chúng ta. . . Ngủ cùng một phòng a?”
“Có gì không thể?” Dạ Vi nâng má, nháy mắt với nàng mấy cái, “Nếu muội lại bị người bắt cóc thì ta nên như thế nào hướng sưphụ cùng đại sư huynh giao phó? Giao cho người bên cạnh ta không yên lòng, chi bằng tự mình chăm sóc là tốt nhất.”
Buổi tối, nghe tiếng hít thở đều đều của Dạ Vi, Bảo Thù ở trên giường lật tới lăn đi, cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng cùng hai con mắt gấu mèo O_O từ trên giường bò dậy thì dọa Dạ Vi suýt nhảy dựng lên: “Tiểu sư muội chẳng lẽ là chưa quen giường? Ngủ không được?”
Bảo Thù tức giận đặt mông ngồi ở trên ghế, cầm điểm tâm nhét vào trong miệng. Còn ngủ nữa, chưa bị chảy máu mũi chảy chết coi là nàng mạng lớn rồi, cùng nam nhân mình thích nằm ở cùng một phòng suốt đêm, đây không phải là khảo nghiệm chỉ số định lực vốn bằng không của nàng sao?
“Xiêm y chuẩn bị có người đưa tới, theo ta thấy, thứ muội hiện nay nhất cần chính là cái này.” Dạ Vi quay người, từ trong tủ gỗ lấy ra một hộp gỗ, cười nói, “Bên trong có một ít phấn bột nước, muội xem còn dùng được không, không được nữa thì ta sẽsai người đi mua.”
Bảo Thù kinh ngạc nhận lấy, nhìn hắn hồi lâu không nói ra lời nói.
Dạ Vi một thân nguyệt nha bạch trường sam, nhìn vào gương đồng, thuần thục dùng một chiếc bạch ngọc trâm nhẹ oản búi tóc.
Hắn bình thường hay dùng một dây lụa màu xanh đem tóc tùy ý buộc ở sau ót, hôm nay lại sơ tóc quy củ chỉnh tề như thế, xem ra, Minh vương nhất định rất nghiêm khắc.
Bảo Thù từ trong hộp gỗ lấy ra một chiếc bút kẻ lông mày, nhỏ giọng nói: “Nhị sư huynh, ta không biết. . . . . .”
“Ân?” Dạ Vi con ngươi màu đen thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó ôn nhuận cười nói: “Nếu là tiểu sư muội không ngại, ta xin phép làm đại lao.”
Dứt lời, hắn nâng tay áo rộng lên, nâng bút vì Bảo Thù kẻ lông mày.
Nhìn ngón út hắn khẽ cong lên, ngửi mùi hoa lan nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn, trong lòng ngứa ngáy rồi lại ngứa ngáy. Mà Bảo Thù chỉ dám ngơ ngác ngồi, không dám thở to.
Xong rồi, nàng muốn chết, nàng thật muốn chết! Thần a, cho một đạo thiên lôi tới đánh chết nàng đi!
“Đại điện hạ. . . . . . Đồ ngài muốn. . . . . . Nô tỳ đã đưa tới.” Hai tiểu tỳ đỏ mặt đứng ở trước cửa, rèm cửa phòng trúc bị gió lùa, tình cảnh bên trong tự nhiên nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
“Đi vào.” Dạ Vi chuyên chú cầm bút, mắt nhìn thẳng.
Hai tiểu tỳ khom người vào cửa, đem khay đặt trên bàn, một người trong đó len lén liếc bọn họ một cái rồi mới cung kính đứng nghiêm một bên.
Dạ Vi khóe miệng cong lên cười lạnh, lát sau lại ôn nhan đối với các nàng nói: “Các ngươi trước hầu hạ nàng thay quần áo, chút nữa thoa chúng son phấn, tóc thì làm song hoàn búi tóc là được rồi.”
“Nô tỳ tuân lệnh.” Hai tiểu tỳ hành lễ, đưa Bảo Thù đi ra sau tấm bình phong.
Bị người hầu hạ thay quần áo, Bảo Thù vốn nên cảm thấy rất không có thói quen, nhưng hôm nay nàng si ngốc ngây ngốc, để các nàng tùy ý hầu hạ, đợi đến từ trong bình phong đi ra ngoài thì mới kinh ngạc đến giật mình.
Dạ Vi cũng hơi giật mình.
Nàng bình thường hay mặc một bộ váy rộng thùng thình, cả người nhìn qua thì trông hơi mập. Hôm nay thay lăng la sa y, không chỉ có màu hồng cánh sen làm nổi lên màu da trắng nõn mượt mà, vóc người đầy đặn lộ ra, hôm nay tất cả cô gái lấy gầy làm mỹ, còn nàng lại là ngây thơ động lòng người.
Nhất thời, hắn thậm chí có chút hối hận.
“Này. . . Đây cũng quá lộ đi. . . . . .” Bảo Thù đỏ mặt, đem nơ bướm trước ngực nơ kéo lên.
Dạ Vi lấy lại tinh thần, móc ra chiết phiến phe phẩy, ghé vào bên tai nàng cười nhẹ nói: “Ta chợt có loại ảo giác, muội nói xem hai chúng ta có giống như phàm trần tân hôn yến tiểu phu thê, sau đêm động phòng hoa chúc, sáng liền đi gặp cha mẹ kính trà? Ân?”
Bảo Thù lưng đờ, như có sâu trượt vào trong lỗ tai, thẳng tắp chui vào tim nàng.
Ngây ngốc đi theo Dạ Vi tiến vào U Minh Cung. Nơi này cũng khá đẹp, tường sơn màu đỏ không giống như tiên sinh kể truyện nói có tiếng rên rỉ truyền đến từng đọt, Quỷ Hỏa nhảy múa. Ngược lại, nơi này cùng hoàng cung trên nhân giới không sai biệt lắm, cung đạo rất nhiều, hành lang rất dài.
Dọc trên đường đi, thỉnh thoảng gặp phải người quen, không tránh được một hai màn nói chuyện khách sáo.
Dạ Vi thủy chung bước đi không nhanh không chậm, nói chuyện không nóng không lạnh, khóe miệng treo nụ cười không mặn không nhạt, rõ ràng không có nửa phần kiêu căng, lại khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Một tướng lãnh áo đen từ khúc quanh đi ra, nhìn thấy Dạ Vi, lập tức tiến lên bẩm báo: “Đại điện hạ, Minh Hậu có lệnh, mời ngài tới Minh Hoa Điện một chút.”
Dạ Vi nhíu mày, cúi đầu dặn dò Bảo Thù: “Ta đi một chút sẽ về, muội đợi ta ở đây, đừng đi lung tung.”
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất trên hành lang, Bảo Thù mới thở dài một tiếng, nàng thật mệt muốn chết rồi, suốt đêm không ngủ còn chưa tính, bây giờ bị xiêm y siết chặt làm nàng thở không thông, còn phải ưu nhã đi theo sau lưng Dạ Vi giả bộ tiểu bạch thỏ, so giết nàng còn thống khổ hơn.
Nàng nhìn bốn bề vắng lặng, tháo lỏng nút thắt trước ngực một chút, lại cởi giầy ra, nằm trong bụi cỏ ngủ bù.
Không biết ngủ bao lâu, chợt nghe có tiếng người nói chuyện, hơn nữa, còn nhắc tới cái tên mình rất quen thuộc. Nàng lập tức giật mình, nằm ở bụi cỏ vểnh tai nghe.
“Ngươi đã nghe nói chưa, Đại điện hạ lần này trở lại mang theo một tiểu yêu tinh, cùng ngủ cùng thực , nghe nói vô cùng sủng ái. Còn có, mới vừa Tam điện hạ ngăn lại Đại điện hạ để hỏi chuyện, Đại điện hạ không để ý hắn. Ngươi có nhìn thấy bộdáng Tam điện hạ tức giận đi về phía tẩm cung. . . . . . Ai, Tử Anh đêm qua mới bị đánh một trận, lúc này, chắc là đang bị Tamđiện hạ đánh cho thê thảm.”
“Ta nói, thảm nhất chính là Đại điện hạ chúng ta, ngươi nói xem, là thần tiên làm sao lại một đệ đệ như vậy! Cả ngày cứ đi thu góp một đống nam tử bề ngoài giống hắn, học hắn mặc quần áo, học hắn điệu bộ nói chuyện, mỗi đêm đều bị Tam điện hạ đè ở dưới thân thể làm hành vi phóng đãng, đây không phải là đổi cách làm nhục Đại điện hạ chúng ta sao?”
“Vậy còn biện pháp gì nữa đâu, ai kêu Tam điện hạ là Minh Hậu ruột thịt hệ chính huyết mạch, Đại điện hạ chúng ta có mẹchỉ là người phàm? Huống chi, người phàm kia đến chết Minh Quân cũng không cho nàng thân phận. . . . . . Ai, đáng thương Đại điện hạ, người này trước sau có ai mà không đâm hắn tích lương cốt nói ba đòi bốn, thật không biết hắn làm sao còn có thể cười. . . . . .”
Hai người càng ngày đi càng xa, thanh âm nhỏ dần rồi không gian lầm vào yên tĩnh.
Bảo Thù nằm ở trong bụi cỏ không nhúc nhích, tâm trạng giống như đá chìm xuống đáy hồ, nằm yên không thấy cử động.
Yêu Nhiêu nói: “Ta không biết đem ngươi mang cho hắn, là phúc hay là họa. Nhưng là vô luận như thế nào, cũng không nên thương tổn hắn, hắn. . . . . . đủ khổ. . . . . .”
Trong đầu Bảo Thù như có một đám mây mù bao quanh, chỉ vang lên một câu nói nàng nghe thấy khi nửa mê nửa tỉnh.
Nàng từ trong bụi cỏ bò dậy, đi về hướng Dạ Vi rời đi lúc nãy, đột nhiên, nàng rất muốn nhìn thấy hắn, rất muốn ôm lấy hắn, bất kể hắn có thích mình hay không, cũng không quan hệ.
Hân Liệt công vụ triền thân, ban ngày cũng phải làm việc nên dặn dò Dạ Vi mấy câu rồi trở về Lang Hoa Sơn. Bởi vì Tiểu Bạch thân thể không thoải mái nên Tiêu Bảo Thù chỉ có thể nhịn đau nhìn hắn mang bảo bối của nàng đi.
Lần này không khí trên đường đi vô cùng quỷ dị.
Dạ Vi thủy chung trầm mặc đi ở phía trước, Bảo Thù bình thường hay nói cũng trầm mặc, miệng cắn bánh xốp không biết Dạ Vi từ nơi nào mua được đi theo phía sau hắn. Hai người một trước một sau, khẽ cúi đầu, ngay cả khoảng cách bước đi cũng nhất trí duy trì.
Trong âm ti âm khí nồng nặc, Minh hỏa mờ ảo. Một vài tiểu quỷ không biết Dạ Vi thân phận, thấy bọn họ một lam y phiêu phiêu, một hồng y rực rỡ, bộ dạng không hợp với quang cảnh ở quỷ vực, không khỏi tò mò vây quanh bọn họ.
Bảo Thù vừa nhấc mắt, thấy ngay một con quỷ không đầu bay trước mặt, lập tức sợ hãi hét to một tiếng.
Dạ Vi khẽ khoát tay, đám tiểu quỷ liền biến mất, hắn nhíu mày: “Muội sợ quỷ?”
“Dĩ nhiên sợ, đây chính là quỷ a, quỷ a!” Tiêu Bảo Thù một tay vỗ ngực, một tay giơ bánh xốp liều mạng quơ quơ.
Dạ Vi “Oh” một tiếng, vuốt qua vạt áo, nhìn nàng một cái: “Tiểu sư muội chẳng lẽ đã quên, ta cũng là quỷ a. Sáng sớm ở chỗ sưphụ, nghe ngươi nói rất ghét ta, tuyên bố gặp ta lần thứ nhất đánh ta một cái, thấy ta lần thứ hai đánh ta hai cái. Ta còn tưởng rằng muội là đạo sĩ chuyên vì người đời mà hàng quỷ trừ ma đâu.”
Bảo Thù nghẹn họng không biết nên nói gì, sắc mặt có chút tím tái: “Kia. . . Kia đều là nói đùa với sư phụ, nhị sư huynh không nên nghĩ là thật, ta nói chỉ nói đùa chút thôi!”
“Nói đùa?” Dạ Vi giả bộ trầm tư, nhướng mày nói, “Chẳng lẽ ý tiểu sư muội là ngươi thật ra thì thật thích ta, định thấy ta lần thứnhất hôn ta một cái, thấy ta lần thứ hai hôn ta hai cái, đúng không?”
Bảo Thù lại nghẹn họng không biết nên nói gì.
Hồi lâu, nàng tức giận nhỏ giọng lầm bầm: “Nhị sư huynh thật biết nói giỡn, nếu không phải điều này vị nam sủng kia không thểnào biết, muội thật sự hoài nghi huynh có phải là Nhị sư huynh không nữa.”
Nhớ tới Dạ Vi giả, nàng cả người lại run rẩy bất an.
Dạ Vi sắc mặt thoáng đổi một chút, sau đó lại ôn nhan cười một tiếng, tay phe phẩy cây quạt trắng, xoay người tiếp tục đi.
Bảo Thù trong lòng kêu khổ một tiếng, âm thầm đánh vào miệng mình một cái.
Thật ra thì nàng cũng không rõ ràng nam sủng là gì, cũng không biết đệ đệ mình nuôi một nam sủng dáng dấp giống như đúc ca ca hắn có nghĩa là gì, nhưng từ thấy Hân Liệt luôn làm vẻ lạnh lùng lại lộ ra vẻ mặt như thế, nàng hiểu đây tất nhiên không phải là chuyện gì tốt.
Nàng suy nghĩ một chút rồi bước nhanh lên trước cùng hắn song song bước đi, ngập ngừng nói: “Thật ra thì muội. . . . . .”
“Mới vừa rồi là ta lỡ lời.” Dạ Vi cắt đứt nàng, cũng không nhìn nàng nói “Về tới nơi này, có lúc, ta sẽ trở nên không giống ta, hoặc là, ta trở về là chính mình.”
Bảo Thù mê man, hoàn toàn không hiểu.
Đang chuẩn bị nói chuyện, lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. Ngước mắt nhìn, mấy trăm người cưỡi hắc mã đi đến, nhìn thấy bọn họ, lập tức lật người xuống ngựa, quỳ xuống đất. Một người cầm đầu ôm quyền trầm giọng nói: “Đại điện hạ, quân thượng ở Minh Vô Điện, chờ ngài đã lâu.”
Dạ Vi nhàn nhạt vuốt cằm, gấp cây quạt: “Ta lập tức đi, bất quá, làm phiền quỷ tướng đại nhân tự mình đưa sư muội ta đi Tri Vi Tiểu Trúc, trước khi ta trở về, bất luận là ai cũng không được đến gần nàng.”
Quỷ tướng người run lên một chút rồi hắng giọng đáp ứng: “Thuộc hạ lĩnh chỉ.”
Dạ Vi nghiêng mắt, thấy Bảo Thù còn mặc áo choàng màu đỏ của Hân Liệt, nhướng mày, rồi hướng quỷ tướng nói: “Phân phó trong cung một tiếng, đem xiêm y đưa cho muội ấy, ừ, màu hồng cánh sen, hình dáng đơn giản một chút. Còn có, chuẩn bị chút điểm tâm, không quá ngọt.”
Quỷ tướng khẽ nhếch miệng, liếc mắt nhìn Tiêu Bảo Thù, lần nữa cất cao giọng nói: “Thuộc hạ lĩnh chỉ.”
Bảo Thù thấy vị quỷ tướng đằng đằng sát khí trên mặt như khắc bốn chữ “Bất khả tư nghị”, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cắn bánh xốp một cái, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Dạ Vi.
Dạ Vi nắm lại tay áo lau đi vụn bánh dính bên mép nàng, có chút cố ý nói to: “Thù Nhi ngoan, đi trước chỗ ta nghỉ ngơi, đợi ta ra mắt phụ quân xong sẽ về gặp ngươi, được không?”
Ô ô lạp lạp, binh khí của người nào trong âm phong rớt xuống loảng xoảng loẻng xoẻng, Bảo Thù tim đập mạnh và loạn mất một nhịp, luống cuống gật đầu.
Sau khi Dạ Vi đi, Bảo Thù bị quỷ tướng lập tức kéo đi. U Minh Cung chính điện ở phía trước, quỷ tướng lại dắt hắc mã đi mấy vòng, hướng lên đường núi gập ghềnh chậm rãi đi.
Không có thấy Minh giới Vương Cung khí thế khôi hoành trong truyền thuyết, nàng có chút tiếc nuối, nhất là thấy đường núi càng đi càng hoang vu, nàng càng thêm ủ rũ cúi đầu giống như sương đánh cà.
Quỷ tướng thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát nàng, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Dạ Vi đại điện hạ luôn thích thanh tịnh, lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đến gần Tri Vi Tiểu Trúc. Nhưng hôm nay, Đại điện hạ lại mang về một tiểu yêu tinh, nhìn qua còn đối với nàng chăm sóc cẩn thận, chẳng lẽ, hai người này là quan hệ tình lữ?
Không thể nào a, Đại điện hạ ngay cả Yêu tộc công chúa mĩ mạo vô song cũng không nhìn trúng, làm sao sẽ xem trọng nàng?
Hắn cúi đầu bĩu môi rồi đột nhiên cả kinh, lần nữa ngẩng đầu, đem lực chú ý tập trung vào áo khoác kiểu nam trên người nàng.
Hắn vừa rồi chỉ lo kinh ngạc, cư nhiên chưa từng phát giác, áo khoác này dùng Thiên Tàm Tơ màu đỏ dệt nên, dùng cẩm tú kim tuyến thêu hình Hỏa Hoàng trông rất sống động ở hai bên viền áo, gấu tay áo.
Trên trời dưới đất, còn có tộc nào dám đem Hỏa Hoàng thêu trên áo bào?
“Chúng ta còn phải đi bao lâu a?” Bảo Thù nằm ở trên lưng ngựa, ôm cổ ngựa u oán nói, “Ngựa này lông ngắn không như Trọng Minh toàn người vũ mao thoải mái, ngồi thật khó chịu.”
Quỷ tướng cả kinh, Trọng Minh nàng nói chính là thượng cổ thụy thú Trọng Minh?
Thật lâu sau khi lấy lại tinh thần, quỷ tướng cúi đầu: “Đại điện hạ tẩm cung ở trên sườn núi, đi khoảng gần một nén nhang sẽđến.”
Bảo Thù có chút ngạc nhiên: “Hắn tại sao không ở tại U Minh Cung, một người chạy tới hoang sơn dã lĩnh này ở?”
“Đại điện hạ là ở Tri Vi Tiểu Trúc xuất thế , phu nhân sau khi qua đời, Đại điện hạ đã từng ở U Minh cung ở một đoạn thời gian. Sau đó lại cảm thấy trong cung có nhiều trói buộc, lại trở về.” Quỷ tướng không dám nhiều lời, cũng không dám không nói, chỉ có thể trả lời lập lờ nước đôi như thế.
“Nhất định là Minh Hậu ác độc lão yêu bà khi dễ hắn!” Bảo Thù không biết alf vô tình hay cố ý vò nhăn áo khoác, nhớ tới lời sư phụ… căm giận hướng về phía Vương Cung oán một câu.
Quỷ tướng nuốt nước miếng một cái, lần nữa liếc qua kia tay áo thêu Hỏa Hoàng chói mắt, tiểu tâm dực dực nói: “Cô nương không nên nhanh mồm nhanh miệng nên cẩn thận tai vách mạch rừng. . . . . .”
“Nơi này làm gì có tường?” Bảo Thù nhìn trái nhìn nhìn phải nhìn, hừ một tiếng, “Để cho nàng nghe thì như thế nào, có gì đặc biệt hơn người, không phải ỷ vào tỷ tỷ là Nguyệt Hậu sao? Hân Liệt ta còn không sợ, ta mà sợ nàng!”
Nàng nói xong lời này thì vô cùng chột dạ. Nhưng đại sư huynh đã nói trước, trong Minh vương cung chính là bắt nạt kẻ yếu, nhất là Minh Hậu, điệu bộ vô cùng, nàng nếu muốn an ổn nghỉ ngơi một tháng thì tìm chỗ dựa. Dạ Vi ở Minh giới thân phận đã đủ phiền toái, nàng không muốn cho hắn thêm phiền toái. Vậy mà, nàng lại không thể mang sư phụ mình ra, không thể làm gì khác hơn là đánh dùng Hân Liệt làm cờ hiệu rêu rao khắp nơi.
Có lẽ hắn chắc sẽ không để ý.
Tiêu Bảo Thù trên mặt lúc đỏ lúc trắng, buồn bực cúi đầu, mình từ lúc lên trở nên có tâm cơ như thế rồi?
Quỷ tướng đã chắc chắc nàng cùng Dạ Vi quan hệ mập mờ, lại cùng Thiên giới thái tử giao tình không phải là ít, lời nói càng thêm cung kính: “Cô nương nói vậy chắc đã biết tình cảnh của Đại điện hạ, nên hiểu, nếu Minh Hậu làm gì không phải với cô nương thì . . . . . .”
Tiêu Bảo Thù nuốt nước miếng, không lên tiếng trả lời.
Chờ khi đến Tri Vi Tiểu Trúc, Bảo Thù con mắt lập tức bị nó hấp dẫn. Sâu trong rừng trúc là một gian phòng bằng trúc giống như ở trên nhân gian, hơn nữa, trên đình sau nhà trồng đầy hoa lan.
Bảo Thù rướn cổ lên hít, rốt cuộc hiểu được nguồn gốc mùi hương trên người Dạ Vi.
Đẩy cửa ra, vừa nhìn liền biết đã lâu không có người ở, bụi dày đến mức có thể trồng mầm đậu . Trong phòng cũng cực kỳ đơn sơ, gia cụ bằng gỗ bình thường, bàn nhỏ thượng để hai khay, một khay là xiêm y màu hồng cánh sen, một khay là trà và điểm tâm.
Bảo Thù đưa thay sờ sờ xiêm y sa mỏng, trong lòng rất thích, vội vàng chạy ra sau tấm bình phong thay đồ.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Bảo Thù vẻ mặt đưa đám đi ra, trên người vẫn là Hỏa Hoàng trường bào.
“Thế nào, xiêm y không hợp?” Dạ Vi đã từ Vương Cung trở lại, đang ngồi ở trên bàn uống trà.
“Không không. . . Muội rất thích, vấn đề là. . . . . .” Tiêu Bảo Thù thẹn thùng cúi đầu, chỉ vào vạt áo trước xiêm y ngập ngừng nói, “To. . . Không đúng, là ngực hơi rộng . . . . .”
“Khụ. . . . . .” Dạ Vi đột nhiên sặc một hớp nước, dở khóc dở cười nhìn nàng. Dùng cây quạt chống đầu, hồi lâu mới mở miệng, “Là lỗi của ta, chỉ nói là cô gái yêu tộc, bọn họ tám phần đã đoán sai người. Không sao, ta lệnh các nàng đưa đồ mới.”
Tiêu Bảo Thù trong lòng khó chịu, nàng bị nhầm với người khác . . . . là ai?
Dạ Vi thấy nàng nhíu mày, cho là nàng lo lắng độc thi trong cơ thể, tiếp tục nói: “Ta đã cùng phụ quân đề cập qua, ngày mai dẫn muộiđi vào trong cung, hắn tự sẽ vì muội giải độc, muội cứ yên tâm. Còn có. . . . . . Người kia, phụ quân đã dạy dỗ qua.”
Bảo Thù không chú ý “Ừ” một tiếng, mắt liếc qua phòng: “Ở đây chỉ có một phòng, muội ngủ ở chỗ nào ?”
“Muội ở trên giường ngủ, ta ngủ ở kia.” Dạ Vi chỉ một cái vào hư không, gần cửa sổ đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc giường êm.
Bảo Thù sửng sốt nửa ngày, trên mặt “Vọt ” nhảy ra một mảng đỏ ửng: “Chúng ta. . . Ngủ cùng một phòng a?”
“Có gì không thể?” Dạ Vi nâng má, nháy mắt với nàng mấy cái, “Nếu muội lại bị người bắt cóc thì ta nên như thế nào hướng sưphụ cùng đại sư huynh giao phó? Giao cho người bên cạnh ta không yên lòng, chi bằng tự mình chăm sóc là tốt nhất.”
Buổi tối, nghe tiếng hít thở đều đều của Dạ Vi, Bảo Thù ở trên giường lật tới lăn đi, cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng cùng hai con mắt gấu mèo O_O từ trên giường bò dậy thì dọa Dạ Vi suýt nhảy dựng lên: “Tiểu sư muội chẳng lẽ là chưa quen giường? Ngủ không được?”
Bảo Thù tức giận đặt mông ngồi ở trên ghế, cầm điểm tâm nhét vào trong miệng. Còn ngủ nữa, chưa bị chảy máu mũi chảy chết coi là nàng mạng lớn rồi, cùng nam nhân mình thích nằm ở cùng một phòng suốt đêm, đây không phải là khảo nghiệm chỉ số định lực vốn bằng không của nàng sao?
“Xiêm y chuẩn bị có người đưa tới, theo ta thấy, thứ muội hiện nay nhất cần chính là cái này.” Dạ Vi quay người, từ trong tủ gỗ lấy ra một hộp gỗ, cười nói, “Bên trong có một ít phấn bột nước, muội xem còn dùng được không, không được nữa thì ta sẽsai người đi mua.”
Bảo Thù kinh ngạc nhận lấy, nhìn hắn hồi lâu không nói ra lời nói.
Dạ Vi một thân nguyệt nha bạch trường sam, nhìn vào gương đồng, thuần thục dùng một chiếc bạch ngọc trâm nhẹ oản búi tóc.
Hắn bình thường hay dùng một dây lụa màu xanh đem tóc tùy ý buộc ở sau ót, hôm nay lại sơ tóc quy củ chỉnh tề như thế, xem ra, Minh vương nhất định rất nghiêm khắc.
Bảo Thù từ trong hộp gỗ lấy ra một chiếc bút kẻ lông mày, nhỏ giọng nói: “Nhị sư huynh, ta không biết. . . . . .”
“Ân?” Dạ Vi con ngươi màu đen thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó ôn nhuận cười nói: “Nếu là tiểu sư muội không ngại, ta xin phép làm đại lao.”
Dứt lời, hắn nâng tay áo rộng lên, nâng bút vì Bảo Thù kẻ lông mày.
Nhìn ngón út hắn khẽ cong lên, ngửi mùi hoa lan nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn, trong lòng ngứa ngáy rồi lại ngứa ngáy. Mà Bảo Thù chỉ dám ngơ ngác ngồi, không dám thở to.
Xong rồi, nàng muốn chết, nàng thật muốn chết! Thần a, cho một đạo thiên lôi tới đánh chết nàng đi!
“Đại điện hạ. . . . . . Đồ ngài muốn. . . . . . Nô tỳ đã đưa tới.” Hai tiểu tỳ đỏ mặt đứng ở trước cửa, rèm cửa phòng trúc bị gió lùa, tình cảnh bên trong tự nhiên nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
“Đi vào.” Dạ Vi chuyên chú cầm bút, mắt nhìn thẳng.
Hai tiểu tỳ khom người vào cửa, đem khay đặt trên bàn, một người trong đó len lén liếc bọn họ một cái rồi mới cung kính đứng nghiêm một bên.
Dạ Vi khóe miệng cong lên cười lạnh, lát sau lại ôn nhan đối với các nàng nói: “Các ngươi trước hầu hạ nàng thay quần áo, chút nữa thoa chúng son phấn, tóc thì làm song hoàn búi tóc là được rồi.”
“Nô tỳ tuân lệnh.” Hai tiểu tỳ hành lễ, đưa Bảo Thù đi ra sau tấm bình phong.
Bị người hầu hạ thay quần áo, Bảo Thù vốn nên cảm thấy rất không có thói quen, nhưng hôm nay nàng si ngốc ngây ngốc, để các nàng tùy ý hầu hạ, đợi đến từ trong bình phong đi ra ngoài thì mới kinh ngạc đến giật mình.
Dạ Vi cũng hơi giật mình.
Nàng bình thường hay mặc một bộ váy rộng thùng thình, cả người nhìn qua thì trông hơi mập. Hôm nay thay lăng la sa y, không chỉ có màu hồng cánh sen làm nổi lên màu da trắng nõn mượt mà, vóc người đầy đặn lộ ra, hôm nay tất cả cô gái lấy gầy làm mỹ, còn nàng lại là ngây thơ động lòng người.
Nhất thời, hắn thậm chí có chút hối hận.
“Này. . . Đây cũng quá lộ đi. . . . . .” Bảo Thù đỏ mặt, đem nơ bướm trước ngực nơ kéo lên.
Dạ Vi lấy lại tinh thần, móc ra chiết phiến phe phẩy, ghé vào bên tai nàng cười nhẹ nói: “Ta chợt có loại ảo giác, muội nói xem hai chúng ta có giống như phàm trần tân hôn yến tiểu phu thê, sau đêm động phòng hoa chúc, sáng liền đi gặp cha mẹ kính trà? Ân?”
Bảo Thù lưng đờ, như có sâu trượt vào trong lỗ tai, thẳng tắp chui vào tim nàng.
Ngây ngốc đi theo Dạ Vi tiến vào U Minh Cung. Nơi này cũng khá đẹp, tường sơn màu đỏ không giống như tiên sinh kể truyện nói có tiếng rên rỉ truyền đến từng đọt, Quỷ Hỏa nhảy múa. Ngược lại, nơi này cùng hoàng cung trên nhân giới không sai biệt lắm, cung đạo rất nhiều, hành lang rất dài.
Dọc trên đường đi, thỉnh thoảng gặp phải người quen, không tránh được một hai màn nói chuyện khách sáo.
Dạ Vi thủy chung bước đi không nhanh không chậm, nói chuyện không nóng không lạnh, khóe miệng treo nụ cười không mặn không nhạt, rõ ràng không có nửa phần kiêu căng, lại khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Một tướng lãnh áo đen từ khúc quanh đi ra, nhìn thấy Dạ Vi, lập tức tiến lên bẩm báo: “Đại điện hạ, Minh Hậu có lệnh, mời ngài tới Minh Hoa Điện một chút.”
Dạ Vi nhíu mày, cúi đầu dặn dò Bảo Thù: “Ta đi một chút sẽ về, muội đợi ta ở đây, đừng đi lung tung.”
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất trên hành lang, Bảo Thù mới thở dài một tiếng, nàng thật mệt muốn chết rồi, suốt đêm không ngủ còn chưa tính, bây giờ bị xiêm y siết chặt làm nàng thở không thông, còn phải ưu nhã đi theo sau lưng Dạ Vi giả bộ tiểu bạch thỏ, so giết nàng còn thống khổ hơn.
Nàng nhìn bốn bề vắng lặng, tháo lỏng nút thắt trước ngực một chút, lại cởi giầy ra, nằm trong bụi cỏ ngủ bù.
Không biết ngủ bao lâu, chợt nghe có tiếng người nói chuyện, hơn nữa, còn nhắc tới cái tên mình rất quen thuộc. Nàng lập tức giật mình, nằm ở bụi cỏ vểnh tai nghe.
“Ngươi đã nghe nói chưa, Đại điện hạ lần này trở lại mang theo một tiểu yêu tinh, cùng ngủ cùng thực , nghe nói vô cùng sủng ái. Còn có, mới vừa Tam điện hạ ngăn lại Đại điện hạ để hỏi chuyện, Đại điện hạ không để ý hắn. Ngươi có nhìn thấy bộdáng Tam điện hạ tức giận đi về phía tẩm cung. . . . . . Ai, Tử Anh đêm qua mới bị đánh một trận, lúc này, chắc là đang bị Tamđiện hạ đánh cho thê thảm.”
“Ta nói, thảm nhất chính là Đại điện hạ chúng ta, ngươi nói xem, là thần tiên làm sao lại một đệ đệ như vậy! Cả ngày cứ đi thu góp một đống nam tử bề ngoài giống hắn, học hắn mặc quần áo, học hắn điệu bộ nói chuyện, mỗi đêm đều bị Tam điện hạ đè ở dưới thân thể làm hành vi phóng đãng, đây không phải là đổi cách làm nhục Đại điện hạ chúng ta sao?”
“Vậy còn biện pháp gì nữa đâu, ai kêu Tam điện hạ là Minh Hậu ruột thịt hệ chính huyết mạch, Đại điện hạ chúng ta có mẹchỉ là người phàm? Huống chi, người phàm kia đến chết Minh Quân cũng không cho nàng thân phận. . . . . . Ai, đáng thương Đại điện hạ, người này trước sau có ai mà không đâm hắn tích lương cốt nói ba đòi bốn, thật không biết hắn làm sao còn có thể cười. . . . . .”
Hai người càng ngày đi càng xa, thanh âm nhỏ dần rồi không gian lầm vào yên tĩnh.
Bảo Thù nằm ở trong bụi cỏ không nhúc nhích, tâm trạng giống như đá chìm xuống đáy hồ, nằm yên không thấy cử động.
Yêu Nhiêu nói: “Ta không biết đem ngươi mang cho hắn, là phúc hay là họa. Nhưng là vô luận như thế nào, cũng không nên thương tổn hắn, hắn. . . . . . đủ khổ. . . . . .”
Trong đầu Bảo Thù như có một đám mây mù bao quanh, chỉ vang lên một câu nói nàng nghe thấy khi nửa mê nửa tỉnh.
Nàng từ trong bụi cỏ bò dậy, đi về hướng Dạ Vi rời đi lúc nãy, đột nhiên, nàng rất muốn nhìn thấy hắn, rất muốn ôm lấy hắn, bất kể hắn có thích mình hay không, cũng không quan hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.