Chương 6: Mỹ Nhân Dục
Kiều Gia Tiểu Kiều
25/02/2014
Bảo Thù cúi đầu, sợ hãi nói:“Sư huynh, sư tỷ.”
Lục y nữ tử kia lạnh lùng liếc mắt nhìn con gà mới vừa hù dọa mình, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Bảo Thù đang run lẩy bẩy dưới đài, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Không trách được gần đây chư thần thường nói, Lang Hoa Tiên sơn hôm nay phẩm vị phức tạp, tiêu chuẩn thu đồ đệ càng ngày càng thấp tới khó tin ! Ngay cả loại yêu vật thấp kém này, chưởng môn cũng thu nàng vào cửa, cũng không sợ mất Lang Hoa thân phận, nhục danh tiên sơn sao?”
Dung Hoan liếc nhìn một heo một gà một trên một dưới, gương mặt lạnh lùng nói: “Bích Ngưng công chúa, chúng ta đều là những yêu vật thấp kém, quả thật không xứng với cùng Thần tộc giao hảo, bổn đại gia đa tạ công chúa nâng đỡ, xin lỗi không tiếpđược.”
Dứt lời, hai tay đưa vào tay áo lông, cất bước muốn đi.
“Dung Hoan sư huynh, ta. . . Ta không phải là ý này a. . . . . .” Bích Ngưng nào còn có nửa phần kiêu căng, gấp đến độ mắc cỡ đỏ mặt, hé ra nụ cười thẹn thùng, “Tâm ý của Bích Ngưng, chẳng lẽ nói như vậy sư huynh vẫn còn chưa đủ . . . . . .”
Dung Hoan vuốt vài tóc bạch kim trước ngực, hoàn bội trên người bị gió tuyết thổi leng keng vang dội.
Hắn khẽ quay đầu lại, dùng ngón út nâng cằm Bích Ngưng, nụ cười vui vẻ hiện lên cả trên khóe mắt: “Công chúa ứng đương tri đạo, bổn đại gia phong lưu thành tính, bên cạnh không nhất thiếu chính là nữ nhân, bất quá, đối với nữ nhân tự mình đưa tới cửa . . . . . .”
Bích Ngưng hoàn toàn không nhìn dưới đài có một người thứ ba đang nhìn khởi lên, cánh bướm tựa như song tiệp khẽ rung động, thẹn thùng nói: “Bích Ngưng ngay từ lúc mới gặp gỡ sư huynh trở đi ở trong lòng chỉ có một nguyện vọng, cuộc đời này, không phải làhuynh không lấy chồng.”
“Ngươi gấp cái gì, bổn đại gia còn chưa nói hết.” Dung Hoan bỗng nhiên buông tay ra, từ ống tay áo trong móc ra một chiếc trắng thuần, lau lau ngón út, cười một tiếng nói: “Bổn đại gia dù háo sắc, đó cũng là lựa chọn cùng thưởng thức , đối với nữ nhân tựmình đưa tới cửa, quả thật là không có hứng thú.”
“Ngươi. . . . . .” Bích Ngưng mắt hạnh trợn tròn, không thể tin nhìn hắn.
Tiêu Bảo Thù đang nhìn phong sinh thủy khởi một ta ba thán, chợt bị một cổ lực ôm vào trong ngực, kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy cho khuôn mặt tà ác vui vẻ của Dung Hoan nói: “Bổn đại gia cảm thấy, con Tiểu Yêu thấp kém này mới là bổn đại gia khẩu vị.”
“Sư huynh. . . . . . Ngươi làm sao có thể đối đãi với ta như thế. . . . . .”
“Còn không đi? Chẳng lẽ là, ngươi còn muốn nhìn bổn đại gia phong lưu khoái hoạt như thế nào?”
“Dung Hoan sư huynh. . . . . . Ta sẽ không buông tha!” Bích Ngưng tức giận xoay người, mắt lã chã chực khóc, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Tiêu Bảo Thù.
Bảo Thù im lặng nhìn trời, toàn thân run lên, mặc cho Dung Hoan ôm vào, trong lòng suy nghĩ vị sư huynh này có phải bị lừa đá hay không?
Bất quá, nàng cũng không hẳn là oan uổng, quấy rầy sư tỷ chân tình tỏ tình, nàng đem nguyên nhân thất bại quy lên đầu mình, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Ai, thế đạo hôm nay này, lấy lòng một người rất khó, đắc tội một người lại rất dễ a!
“Nha đầu, bổn đại gia dạy ngươi Ngự Sủng Thuật là như thế này sao! Ngươi cố tình trêu ta phải không?” Dung Hoan buông nàng ra, phất tay vào hư không một cái, con gà đáng thương kia trong nháy mắt bị kéo đến dưới chân hai người, trái run lẩy bẩy, phải run lẩy bẩy, lông rơi đầy dưới đất.
Bảo Thù nhìn con gà trụi lủi, nghi ngờ nói: “Ta dựa theo khẩu quyết huynh dạy mà đọc, không hiểu sao lại biến thành như vậy?”
“Heo, chẳng lẽ như vậy còn không hiểu?” Dung Hoan một tay xoa mi tâm, một tay đánh nàng một cái thật mạnh, “Ngươi đọc không sai, đáng tiếc đọc là không phải thuần phục quyết, mà là trừng phạt chú! Không trách được nữ nhân kia cười nhạo, thật sự làđem thể diện yêu tộc chúng ta làm mất hết!”
Bảo Thù bừng tỉnh đại ngộ, tự định giá một phen, lại cau mày nghi ngờ không hiểu: “Yêu tộc chúng ta?”
“Nói nhảm!” Dung Hoan hai tay vòng trước ngực, chân thì đá nàng một cước, nói “Làm lại đi!”
Bảo Thù “A” một tiếng, ủy khuất vuốt vuốt mông, cúi người bắt đầu cùng gà trao đổi tình cảm. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, Dung Hoan trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ ngợi một chút, khẽ nheo lại đôi miêu nhãn, trong mắt lần nữa xuất hiện một tia vui vẻ.
Hắn yên lặng đọc thầm một khẩu quyết, đầu ngón tay một tia sáng, hướng về phía con gà. Con gà lập tức tinh thần phấn chấn, vỗ cánh bay ra xa ba trượng.
Bảo Thù trợn tròn mắt, nàng còn chưa niệm chú, con gà này làm sao lại bay rồi?
Lúng ta lúng túng quay đầu lại nhìn Dung Hoan, lại bị hắn gõ đầu một cái thận mạnh: “Nhìn ta làm gì, còn không mau đuổi theo!”
Tiêu Bảo Thù vẻ mặt đưa đám, che đầu chạy như điên về phía trước. Con gà đáng chết, không có lông làm sao có thể bay nhanh như vậy a?!
Dung Hoan ở sau lưng nàng cười suýt gãy lưng, đến khi cười chán, hắn đi tới viên đá trước nhặt lên một cuốn trúc giản, phủi đi lớp tuyết dày phủ phía trên, trên bìa trúc giản hiện ra tám chữ《 lang hoa mỹ nam toàn bộ công lược 》.
Hắn không lo lắng tiếp tục ngồi xuống xem sách, tâm tình rất tốt, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.
Nhị sư huynh a Nhị sư huynh, có qua có lại mới toại lòng nhau, ngươi mới vừa đưa ta cái phiền toái, bổn đại gia giờ tặng cho ngươi một phiền toái lớn hơn nữa.
Mong sư huynh vui vẻ nhận lấy. . . . . .
Trong Trừng Phạt Điện u ám, cạnh phòng tạm giam, một hồ nước nóng nổi lên bọt khí, trong không khí tràn ngập mùi lưu hoàng.
Dạ Vi vừa cởi ra áo khoác bước vào nước, liền hắt hơi một cái.
Hắn không khỏi sửng sốt, trầm ngâm chốc lát rồi khổ cười một tiếng. Lúc này Bích Ngưng nhất định đã thất bại, không chỉ có như thế, còn chọc Dung Hoan thiếu gia phát lửa.
Dạ Vi khép mắt lại, thủ kình thôi phát, toàn bộ Hàn Công trên người bị hắn đẩy ra bên ngoài cơ thể, khoảng thời gian sau giờ Ngọ là lúc dương khí cực thịnh, hắn rất thích ngâm mình trong ôn tuyền. Thân là quỷ mặc dù không thể đứng dưới ánh mặt trời, nhưng tắm nước nóng cũng rất thoải mái.
Chỉ tiếc, nước nóng có thể làm ấm thân thể nhưng làm sao có thể làm ấm trái tim?
Dạ Vi bật thở dài một tiếng, mày cau dần dần giãn ra, bên môi nở nụ cười có chút tự giễu. Long tộc công chúa này, hắn thừa nhận mình có tính kế nàng, nhưng tuyệt không phải muốn hy sinh hạnh phúc người nào.
Thứ nhất, Thương Thực cùng Dung Hoan là huynh đệ vì toan tính mà tìm đến, tuy là hắn khổ tâm tính toán mới có được, nhưng cũng là hắn cực kỳ quý trọng họ. Dù sao trên cõi đời này người thật lòng làm bạn với hắn không nhiều lắm.
Thứ hai, Dạ Vi hắn đối với loại thủ đoạn này rất khinh thường. Giúp Bích Ngưng, bất quá là nhìn ở nàng một tấm chân tình. Huống chi, hắn cũng mong Dung Hoan có thể bị tình yêu ma luyện, sớm có thể kiềm chế tâm tư. Nếu cứ mãi hành động như trẻ con như vậy, ngày sau, làm sao theo hắn đánh giặc đây?
“Quác quác!”
Dạ Vi suy nghĩ bị cắt ngang, kinh ngạc mở mắt ra, hắn vừa nghe được tiếng gì? Nâng mắt tìm kiếm, khi nhìn đến một cửa sổ bằng gỗ ở trên mái nhà, hắn … hình như thấy một con ngốc gà.
Chẳng lẽ là trong phòng ánh sáng quá mờ, hắn bị hoa mắt?
Dựa vào kết giới ở Thất Trọng Thiên, làm sao có thể xuất hiện một con ngốc gà?
Sau một khắc, hắn xác định mình tuyệt không phải hoa mắt. Bởi vì kia ngốc gà cư nhiên đứng ở trên cửa sổ ở mái nhà dùng sức đạp, cũng không biết khí lực từ đâu ra, chỉ nghe “Lạch cạch” một tiếng, cửa sổ ở mái nhà bị đạp vỡ . . . sau đó, từ trên xà nhà thẳng tắp rơi xuống!
Chờ khi hắn lấy lại tinh thần thì vị khách không mời mà tới đã ở trong hồ bơi kiểu ba nổi bảy chìm.
Dạ Vi không biết nên khóc hay cười, đang muốn đưa tay bắt nó lại nhìn, bỗng nhiên lại lại có một vật thể không rõ từ phía trên cửa sổ rơi xuống, ngã vào trong hồ nước tạo ra một cái hố, nước văng khắp nơi, văng đầy đất.
Chờ khi hắn thấy rõ ràng người mới đến là ai, xưa nay Dạ Vi luôn cười bây giờ hoàn toàn cười không ra.
“Cuối cùng bắt được ngươi, đại gia nhân gia nhà ngươi, cô nãi nãi ta muốn bắt cũng không dễ a!” Bảo Thù lau nước trên mặt, tay xách theo con ngốc gà, trong lòng buồn bực, không để ý hình tượng thốt ra những lời thô tục. Cũng không biết này ngốc gà có phải uống nhầm thuốc hay không mà thượng thoan hạ khiêu, quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương không nói, ngay cả nóc phòng người ta cũng đạp sụp.
Nàng tóm lấy miếng gỗ trôi trên mặt nước, dựa vào ánh sáng mờ từ nóc phòng xuyên xuống, đập vào mắt là kim nước sơn mã não, trái tim nhất thời lạnh đi nửa phần. Nhìn lại gian phòng này, hình như không có đại môn, ở trên góc phòng có một cửa sổ nhỏ cũng chính là cửa sổ ở mái nhà. Vì vậy, nơi này ánh sáng rất tối, sương mù lượn lờ, khung cảnh lờ mờ, âm bố sâm sâm, giống như quỷ trạch.
Bảo Thù từ ngực trở xuống toàn bộ đềt ngâm trong nước nóng, nhưng lại có cảm giác tiến vào hầm băng lớn.
Nơi này không nên ở lâu, ba mươi sáu kế, chuồn là tốt nhất! Nàng một tay ôm ngốc gà, một tay quơ quơ tìm đường. Càng đi đường càng tối, mắt nàng bị khí lưu huỳnh làm cho chảy nước mắt liên tục. Bất đắc dĩ, nàng nhắm mắt lại quơ tay tìm đường ven mép hồ. Cuối cùng, tay cũng sờ được tảng-đá-gì-đó rất trơn mượt.
Tảng đá này xúc cảm cực hảo, chọc chọc, có chút co dãn.
Chọc chọc chút nữa, tảng đá tựa hồ khẽ rung động phía dưới, mang theo chút phập phồng.
Bảo Thù tò mò, tay không an phận tiếp tục trượt xuống phía dưới.
“Ai~ ngươi xác định chưa? Sờ xuống một tấc nữa, ngươi có chịu nổi trách nhiệm này không a? Sư muội?”
Dạ Vi chậm rãi mở miệng, giọng nói có vẻ rất đau khổ.
“A! Quỷ a!” Bảo Thù vội rút tay về, người lảo đảo ngã vào trong nước. Vừa bị sặc nước hai cái, thắt lưng đột nhiên được một cánh tay vững vàng ôm lấy, tiếp theo xoay tròn người lại, ngã vào một khuôn ngực rộng cũng nhưng không hề ấm áp.
Vốn là trong mũi toàn là mùi lưu huỳnh, trong nháy mắt bị một mùi hương nàng hoàn toàn không quen thuộc thay thế. Không biết là do mùi hương lưu huỳnh hay là mùi thơm cơ thể khiến tâm nàng một hồi hoảng hoảng hốt hốt. Mà gò má nàng lúc này đang dính vào trên trần, nàng rõ ràng nghe tiếng tim đập của hắn, có chút dồn dập.
“Dạ. . . Dạ Vi sư huynh?”
“Là ta.”
“Tại sao lại là huynh?”
“Tại sao không thể là ta?” Dạ Vi khẽ buông lỏng vòng tay, lại phát hiện nàng cả người giống như không có xương, mềm nhũn rơi hướng vào trong nước, không thể làm gì khác đành phải lại đem nàng kéo lên .
Hắn vốn định không lên tiếng, vốn định để cho nha đầu này chạy đi, để sau này gặp nhau không phải đau đầu. Vậy mà . . . quả nhiên người tính không bằng trời tính, tình cảnh bây giờ thật khiến người ta thốt không nên lời. Hắn – Dạ Vi đã sống hơn ngàn năm tuổi, lại bị một con tiểu yêu tinh trong mười hai canh giờ ăn đậu hủ hai lần, bảo hắn làm sao mà chịu nổi a! Làm sao mà chịu nổi a!
Ẩn thân vào nội thất, Dạ Vi kéo theo Tiêu Bảo Thù đi lên, đọc chú cho quần áo nàng khô đi. Hắn khoác lên người bộ trường bào màu trắng, không thèm nhìn nàng một cái, khí định thần nhàn ngồi ở trên giường êm uống trà.
“Nhị sư huynh, ta. . . Ta không phải cố ý, là con gà này. . . .” Nàng ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ như đít khỉ, trái tim phốc phốc nhảy loạn. Ngốc gà này quả nhiên là càng vất vả, công lao càng lớn a, khi nào xong việc mình nhất định đem nó đi nấu bồi bổ thân thể!
Dạ Vi không chút xao động liếc mắt nhìn qua.
Ngốc gà đang ỉu xìu núp ở trong góc lim dim, quanh thân mơ hồ lộ ra một tia bạch quang. Chỉ là luồng bạch quang này đủ để hắn biết được tiểu yêu tinh cả mặt đỏ bừng trước mắt này, không phải là có ý đồ bất chính, mà là bị người ta ác ý hãm hại.
“Trước khi tới đây muội đã gặp Dung Hoan?”
“Hả? Phải . . Đúng vậy a.” Bảo Thù sửng sốt, gật đầu một cái, “Còn quấy rầy vị sư tỷ kia. . . . . .”
Dạ Vi nói một tiếng “Biết”, tiếp tục uống trà.
Hắn một tay chống đầu, một tay cầm chung trà, khuôn mặt trắng nõn nhuận khiết nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, trên đó vẫn còn lưu những giọt nước lấp lánh, mái tóc dài đen như mực tùy ý thả trước ngực, áo bào thêu mai vàng mở rộng ra quan trụ xuân sắc, trước ngực. . . . . .
Ngực. . . . . .
Bảo Thù cổ họng nghẹn lại, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Dạ Vi cau mày, không nói một lời nhìn vẻ mặt có chút giãy giụa và dữ tợn của nàng lúc này.
Tại sao lại là loại vẻ mặt này. . . . . . Rõ ràng là bị người hãm hại, không phải là nên cảm thấy xấu hổ mới đúng sao, tại sao còn lộ ra bộ dáng như si như say? Chẳng lẽ là nàng đối với mình có ý? Nhưng nàng rõ ràng là thèm thuồng đại sư huynh, không phải sao? (Nhị sư huynh, ngài đừng nên tin vào bát quái ah~ =)))
Dạ Vi nhíu lông mày, nước trà uống vào mà không có mùi vị gì.
Tiêu Bảo Thù ôm ngốc gà trở lại chuồng gà thì không tránh được bị Mộc trưởng lão mắng cho một trận, chỉ là, Tiêu Bảo Thù không như thường ngày lau nước mũi, ngược lại ngây ngô cười mấy tiếng.
Mộc trưởng lão bị nàng cười làm cho ngạc nhiên, thổi râu phạt nàng tối nay không được phép ăn cơm.
Tầm Huyên cũng không chịu nổi nàng cứ cười khúc khích, cùi chỏ dùng sức huých một cái: “Ta nói, ngươi tối hôm qua buổi tối làm mộng xuân sao? Còn cười như hoa si?”
“So làm mộng xuân còn mỹ.” Bảo Thù nói.
“Xong rồi, ngươi xong rồi. Xem ra, mùa xuân của ngươi thật sự đến rồi, khoan đã, không phải là Hân Liệt đại sư huynh đấy chứ?” Tầm Huyên mặt mày cau thành một cục, bày ra vẻ mặt “Ngươi không được đùa” nhìn nàng.
Bảo Thù bắt đắc dĩ, khoát tay nói: “Dĩ nhiên không phải là băng sơn điểu kia rồi!”
Sau đó, nàng đỏ mặt lại gần bên tai Tầm Huyên nói nhỏ: “Còn hơn là thích đi, trước chẳng qua là đối với hắn sinh chút tình cảm, bất quá bây giờ. . . . . . hình như lại thêm một chút . . . . . . Ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ?”
Tầm Huyên làm bộ muốn ói, liếc nàng một cái nói: “Chỉ cần không phải đại sư huynh vậy thì rất đơn giản, trúng ý người nào thì phải theo đuổi chứ sao.”
“Theo đuổi?” Bảo Thù bối rối.
“Dĩ nhiên, hạnh phúc là phải dựa vào chính mình đoạt lấy!”
“Nhưng mà, cha ta nói, con gái phải ngượng ngùng mới đúng a?”
“Đó là quy củ Nhân giới, chúng ta là yêu, không giống họ. Nói xem, là ngượng ngùng trọng yếu hay là hạnh phúc trọng yếu a? Ngươi nhất định phải nhớ, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, theo đuổi nam nhân, nhất định phải mau, ngoan, chuẩn! Muộn một bước, danh hoa đã có thể có chủ, đến lúc đó, ngươi muốn khóc cũng không kịp!”
Bảo Thù nhớ tới vị công chúa Bích Ngưng kia, như hiểu ra mà gật đầu.
Hai người càng nói càng hăng, ném con gà trong tay qua một bên, ngồi trên chiếu, tiếp tục tranh luận.
Trời chiều tắt đi tia nắng cuối cùng, Mộc trưởng lão rốt cục cũng mở lòng từ bi mà tuyên bố tan lớp, chúng tiểu yêu hoan thiên hỉ địa chạy trở về phòng ăn cơm tối.
Giằng co một ngày, một hai đều như mãnh hổ vồ mồi, chỉ có Bảo Thù ôm ngốc gà trong ngực, đói bụng ngồi ở ngoài Tu Hành Điện chảy nước miếng. Buổi sáng tham ngủ, buổi trưa vội vàng đuổi theo ngốc gà, buổi tối chịu phạt, bấm tay tính toán, nàng một ngày ba bữa cũng chưa kịp uống nước.
Bất quá không sao, nàng hôm nay rất có tinh thần chống đỡ, khổ nữa cũng không sợ.
Chẳng qua là, trong lòng nàng vẫn có mấy phần nghi ngờ. Dù sao Dạ Vi thân phận cao quý, mà nàng, bất quá là một tiểu yêu thân phận hèn mọn, hắn liệu vì lời người ngoài mà xem thường nàng?
Sẽ không là không sẽ! Nhưng nếu Dạ Vi thật sự là một người thế tục như vậy, còn đáng giá để nàng thích không?
Bảo Thù trong lòng quyết tâm, ngước mắt nhìn trời, đêm qua những ngôi sao tập thể bỏ trốn lần nữa bò lên bầu trời, sáng long lanh, sáng có chút chói mắt, đầu óc có chút choáng váng.
Nàng nhìn nhìn trời, dần dần có chút mỏi mệt, cố gắng dùng sức mà bấm đùi.
Nàng là không thể ngủ, bởi vì có một vị Thần Quân đã nói, tối nay, muốn dẫn nàng ra sau núi bắt linh điểu . . . . . .
Lục y nữ tử kia lạnh lùng liếc mắt nhìn con gà mới vừa hù dọa mình, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Bảo Thù đang run lẩy bẩy dưới đài, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Không trách được gần đây chư thần thường nói, Lang Hoa Tiên sơn hôm nay phẩm vị phức tạp, tiêu chuẩn thu đồ đệ càng ngày càng thấp tới khó tin ! Ngay cả loại yêu vật thấp kém này, chưởng môn cũng thu nàng vào cửa, cũng không sợ mất Lang Hoa thân phận, nhục danh tiên sơn sao?”
Dung Hoan liếc nhìn một heo một gà một trên một dưới, gương mặt lạnh lùng nói: “Bích Ngưng công chúa, chúng ta đều là những yêu vật thấp kém, quả thật không xứng với cùng Thần tộc giao hảo, bổn đại gia đa tạ công chúa nâng đỡ, xin lỗi không tiếpđược.”
Dứt lời, hai tay đưa vào tay áo lông, cất bước muốn đi.
“Dung Hoan sư huynh, ta. . . Ta không phải là ý này a. . . . . .” Bích Ngưng nào còn có nửa phần kiêu căng, gấp đến độ mắc cỡ đỏ mặt, hé ra nụ cười thẹn thùng, “Tâm ý của Bích Ngưng, chẳng lẽ nói như vậy sư huynh vẫn còn chưa đủ . . . . . .”
Dung Hoan vuốt vài tóc bạch kim trước ngực, hoàn bội trên người bị gió tuyết thổi leng keng vang dội.
Hắn khẽ quay đầu lại, dùng ngón út nâng cằm Bích Ngưng, nụ cười vui vẻ hiện lên cả trên khóe mắt: “Công chúa ứng đương tri đạo, bổn đại gia phong lưu thành tính, bên cạnh không nhất thiếu chính là nữ nhân, bất quá, đối với nữ nhân tự mình đưa tới cửa . . . . . .”
Bích Ngưng hoàn toàn không nhìn dưới đài có một người thứ ba đang nhìn khởi lên, cánh bướm tựa như song tiệp khẽ rung động, thẹn thùng nói: “Bích Ngưng ngay từ lúc mới gặp gỡ sư huynh trở đi ở trong lòng chỉ có một nguyện vọng, cuộc đời này, không phải làhuynh không lấy chồng.”
“Ngươi gấp cái gì, bổn đại gia còn chưa nói hết.” Dung Hoan bỗng nhiên buông tay ra, từ ống tay áo trong móc ra một chiếc trắng thuần, lau lau ngón út, cười một tiếng nói: “Bổn đại gia dù háo sắc, đó cũng là lựa chọn cùng thưởng thức , đối với nữ nhân tựmình đưa tới cửa, quả thật là không có hứng thú.”
“Ngươi. . . . . .” Bích Ngưng mắt hạnh trợn tròn, không thể tin nhìn hắn.
Tiêu Bảo Thù đang nhìn phong sinh thủy khởi một ta ba thán, chợt bị một cổ lực ôm vào trong ngực, kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy cho khuôn mặt tà ác vui vẻ của Dung Hoan nói: “Bổn đại gia cảm thấy, con Tiểu Yêu thấp kém này mới là bổn đại gia khẩu vị.”
“Sư huynh. . . . . . Ngươi làm sao có thể đối đãi với ta như thế. . . . . .”
“Còn không đi? Chẳng lẽ là, ngươi còn muốn nhìn bổn đại gia phong lưu khoái hoạt như thế nào?”
“Dung Hoan sư huynh. . . . . . Ta sẽ không buông tha!” Bích Ngưng tức giận xoay người, mắt lã chã chực khóc, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Tiêu Bảo Thù.
Bảo Thù im lặng nhìn trời, toàn thân run lên, mặc cho Dung Hoan ôm vào, trong lòng suy nghĩ vị sư huynh này có phải bị lừa đá hay không?
Bất quá, nàng cũng không hẳn là oan uổng, quấy rầy sư tỷ chân tình tỏ tình, nàng đem nguyên nhân thất bại quy lên đầu mình, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Ai, thế đạo hôm nay này, lấy lòng một người rất khó, đắc tội một người lại rất dễ a!
“Nha đầu, bổn đại gia dạy ngươi Ngự Sủng Thuật là như thế này sao! Ngươi cố tình trêu ta phải không?” Dung Hoan buông nàng ra, phất tay vào hư không một cái, con gà đáng thương kia trong nháy mắt bị kéo đến dưới chân hai người, trái run lẩy bẩy, phải run lẩy bẩy, lông rơi đầy dưới đất.
Bảo Thù nhìn con gà trụi lủi, nghi ngờ nói: “Ta dựa theo khẩu quyết huynh dạy mà đọc, không hiểu sao lại biến thành như vậy?”
“Heo, chẳng lẽ như vậy còn không hiểu?” Dung Hoan một tay xoa mi tâm, một tay đánh nàng một cái thật mạnh, “Ngươi đọc không sai, đáng tiếc đọc là không phải thuần phục quyết, mà là trừng phạt chú! Không trách được nữ nhân kia cười nhạo, thật sự làđem thể diện yêu tộc chúng ta làm mất hết!”
Bảo Thù bừng tỉnh đại ngộ, tự định giá một phen, lại cau mày nghi ngờ không hiểu: “Yêu tộc chúng ta?”
“Nói nhảm!” Dung Hoan hai tay vòng trước ngực, chân thì đá nàng một cước, nói “Làm lại đi!”
Bảo Thù “A” một tiếng, ủy khuất vuốt vuốt mông, cúi người bắt đầu cùng gà trao đổi tình cảm. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, Dung Hoan trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ ngợi một chút, khẽ nheo lại đôi miêu nhãn, trong mắt lần nữa xuất hiện một tia vui vẻ.
Hắn yên lặng đọc thầm một khẩu quyết, đầu ngón tay một tia sáng, hướng về phía con gà. Con gà lập tức tinh thần phấn chấn, vỗ cánh bay ra xa ba trượng.
Bảo Thù trợn tròn mắt, nàng còn chưa niệm chú, con gà này làm sao lại bay rồi?
Lúng ta lúng túng quay đầu lại nhìn Dung Hoan, lại bị hắn gõ đầu một cái thận mạnh: “Nhìn ta làm gì, còn không mau đuổi theo!”
Tiêu Bảo Thù vẻ mặt đưa đám, che đầu chạy như điên về phía trước. Con gà đáng chết, không có lông làm sao có thể bay nhanh như vậy a?!
Dung Hoan ở sau lưng nàng cười suýt gãy lưng, đến khi cười chán, hắn đi tới viên đá trước nhặt lên một cuốn trúc giản, phủi đi lớp tuyết dày phủ phía trên, trên bìa trúc giản hiện ra tám chữ《 lang hoa mỹ nam toàn bộ công lược 》.
Hắn không lo lắng tiếp tục ngồi xuống xem sách, tâm tình rất tốt, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.
Nhị sư huynh a Nhị sư huynh, có qua có lại mới toại lòng nhau, ngươi mới vừa đưa ta cái phiền toái, bổn đại gia giờ tặng cho ngươi một phiền toái lớn hơn nữa.
Mong sư huynh vui vẻ nhận lấy. . . . . .
Trong Trừng Phạt Điện u ám, cạnh phòng tạm giam, một hồ nước nóng nổi lên bọt khí, trong không khí tràn ngập mùi lưu hoàng.
Dạ Vi vừa cởi ra áo khoác bước vào nước, liền hắt hơi một cái.
Hắn không khỏi sửng sốt, trầm ngâm chốc lát rồi khổ cười một tiếng. Lúc này Bích Ngưng nhất định đã thất bại, không chỉ có như thế, còn chọc Dung Hoan thiếu gia phát lửa.
Dạ Vi khép mắt lại, thủ kình thôi phát, toàn bộ Hàn Công trên người bị hắn đẩy ra bên ngoài cơ thể, khoảng thời gian sau giờ Ngọ là lúc dương khí cực thịnh, hắn rất thích ngâm mình trong ôn tuyền. Thân là quỷ mặc dù không thể đứng dưới ánh mặt trời, nhưng tắm nước nóng cũng rất thoải mái.
Chỉ tiếc, nước nóng có thể làm ấm thân thể nhưng làm sao có thể làm ấm trái tim?
Dạ Vi bật thở dài một tiếng, mày cau dần dần giãn ra, bên môi nở nụ cười có chút tự giễu. Long tộc công chúa này, hắn thừa nhận mình có tính kế nàng, nhưng tuyệt không phải muốn hy sinh hạnh phúc người nào.
Thứ nhất, Thương Thực cùng Dung Hoan là huynh đệ vì toan tính mà tìm đến, tuy là hắn khổ tâm tính toán mới có được, nhưng cũng là hắn cực kỳ quý trọng họ. Dù sao trên cõi đời này người thật lòng làm bạn với hắn không nhiều lắm.
Thứ hai, Dạ Vi hắn đối với loại thủ đoạn này rất khinh thường. Giúp Bích Ngưng, bất quá là nhìn ở nàng một tấm chân tình. Huống chi, hắn cũng mong Dung Hoan có thể bị tình yêu ma luyện, sớm có thể kiềm chế tâm tư. Nếu cứ mãi hành động như trẻ con như vậy, ngày sau, làm sao theo hắn đánh giặc đây?
“Quác quác!”
Dạ Vi suy nghĩ bị cắt ngang, kinh ngạc mở mắt ra, hắn vừa nghe được tiếng gì? Nâng mắt tìm kiếm, khi nhìn đến một cửa sổ bằng gỗ ở trên mái nhà, hắn … hình như thấy một con ngốc gà.
Chẳng lẽ là trong phòng ánh sáng quá mờ, hắn bị hoa mắt?
Dựa vào kết giới ở Thất Trọng Thiên, làm sao có thể xuất hiện một con ngốc gà?
Sau một khắc, hắn xác định mình tuyệt không phải hoa mắt. Bởi vì kia ngốc gà cư nhiên đứng ở trên cửa sổ ở mái nhà dùng sức đạp, cũng không biết khí lực từ đâu ra, chỉ nghe “Lạch cạch” một tiếng, cửa sổ ở mái nhà bị đạp vỡ . . . sau đó, từ trên xà nhà thẳng tắp rơi xuống!
Chờ khi hắn lấy lại tinh thần thì vị khách không mời mà tới đã ở trong hồ bơi kiểu ba nổi bảy chìm.
Dạ Vi không biết nên khóc hay cười, đang muốn đưa tay bắt nó lại nhìn, bỗng nhiên lại lại có một vật thể không rõ từ phía trên cửa sổ rơi xuống, ngã vào trong hồ nước tạo ra một cái hố, nước văng khắp nơi, văng đầy đất.
Chờ khi hắn thấy rõ ràng người mới đến là ai, xưa nay Dạ Vi luôn cười bây giờ hoàn toàn cười không ra.
“Cuối cùng bắt được ngươi, đại gia nhân gia nhà ngươi, cô nãi nãi ta muốn bắt cũng không dễ a!” Bảo Thù lau nước trên mặt, tay xách theo con ngốc gà, trong lòng buồn bực, không để ý hình tượng thốt ra những lời thô tục. Cũng không biết này ngốc gà có phải uống nhầm thuốc hay không mà thượng thoan hạ khiêu, quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương không nói, ngay cả nóc phòng người ta cũng đạp sụp.
Nàng tóm lấy miếng gỗ trôi trên mặt nước, dựa vào ánh sáng mờ từ nóc phòng xuyên xuống, đập vào mắt là kim nước sơn mã não, trái tim nhất thời lạnh đi nửa phần. Nhìn lại gian phòng này, hình như không có đại môn, ở trên góc phòng có một cửa sổ nhỏ cũng chính là cửa sổ ở mái nhà. Vì vậy, nơi này ánh sáng rất tối, sương mù lượn lờ, khung cảnh lờ mờ, âm bố sâm sâm, giống như quỷ trạch.
Bảo Thù từ ngực trở xuống toàn bộ đềt ngâm trong nước nóng, nhưng lại có cảm giác tiến vào hầm băng lớn.
Nơi này không nên ở lâu, ba mươi sáu kế, chuồn là tốt nhất! Nàng một tay ôm ngốc gà, một tay quơ quơ tìm đường. Càng đi đường càng tối, mắt nàng bị khí lưu huỳnh làm cho chảy nước mắt liên tục. Bất đắc dĩ, nàng nhắm mắt lại quơ tay tìm đường ven mép hồ. Cuối cùng, tay cũng sờ được tảng-đá-gì-đó rất trơn mượt.
Tảng đá này xúc cảm cực hảo, chọc chọc, có chút co dãn.
Chọc chọc chút nữa, tảng đá tựa hồ khẽ rung động phía dưới, mang theo chút phập phồng.
Bảo Thù tò mò, tay không an phận tiếp tục trượt xuống phía dưới.
“Ai~ ngươi xác định chưa? Sờ xuống một tấc nữa, ngươi có chịu nổi trách nhiệm này không a? Sư muội?”
Dạ Vi chậm rãi mở miệng, giọng nói có vẻ rất đau khổ.
“A! Quỷ a!” Bảo Thù vội rút tay về, người lảo đảo ngã vào trong nước. Vừa bị sặc nước hai cái, thắt lưng đột nhiên được một cánh tay vững vàng ôm lấy, tiếp theo xoay tròn người lại, ngã vào một khuôn ngực rộng cũng nhưng không hề ấm áp.
Vốn là trong mũi toàn là mùi lưu huỳnh, trong nháy mắt bị một mùi hương nàng hoàn toàn không quen thuộc thay thế. Không biết là do mùi hương lưu huỳnh hay là mùi thơm cơ thể khiến tâm nàng một hồi hoảng hoảng hốt hốt. Mà gò má nàng lúc này đang dính vào trên trần, nàng rõ ràng nghe tiếng tim đập của hắn, có chút dồn dập.
“Dạ. . . Dạ Vi sư huynh?”
“Là ta.”
“Tại sao lại là huynh?”
“Tại sao không thể là ta?” Dạ Vi khẽ buông lỏng vòng tay, lại phát hiện nàng cả người giống như không có xương, mềm nhũn rơi hướng vào trong nước, không thể làm gì khác đành phải lại đem nàng kéo lên .
Hắn vốn định không lên tiếng, vốn định để cho nha đầu này chạy đi, để sau này gặp nhau không phải đau đầu. Vậy mà . . . quả nhiên người tính không bằng trời tính, tình cảnh bây giờ thật khiến người ta thốt không nên lời. Hắn – Dạ Vi đã sống hơn ngàn năm tuổi, lại bị một con tiểu yêu tinh trong mười hai canh giờ ăn đậu hủ hai lần, bảo hắn làm sao mà chịu nổi a! Làm sao mà chịu nổi a!
Ẩn thân vào nội thất, Dạ Vi kéo theo Tiêu Bảo Thù đi lên, đọc chú cho quần áo nàng khô đi. Hắn khoác lên người bộ trường bào màu trắng, không thèm nhìn nàng một cái, khí định thần nhàn ngồi ở trên giường êm uống trà.
“Nhị sư huynh, ta. . . Ta không phải cố ý, là con gà này. . . .” Nàng ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ như đít khỉ, trái tim phốc phốc nhảy loạn. Ngốc gà này quả nhiên là càng vất vả, công lao càng lớn a, khi nào xong việc mình nhất định đem nó đi nấu bồi bổ thân thể!
Dạ Vi không chút xao động liếc mắt nhìn qua.
Ngốc gà đang ỉu xìu núp ở trong góc lim dim, quanh thân mơ hồ lộ ra một tia bạch quang. Chỉ là luồng bạch quang này đủ để hắn biết được tiểu yêu tinh cả mặt đỏ bừng trước mắt này, không phải là có ý đồ bất chính, mà là bị người ta ác ý hãm hại.
“Trước khi tới đây muội đã gặp Dung Hoan?”
“Hả? Phải . . Đúng vậy a.” Bảo Thù sửng sốt, gật đầu một cái, “Còn quấy rầy vị sư tỷ kia. . . . . .”
Dạ Vi nói một tiếng “Biết”, tiếp tục uống trà.
Hắn một tay chống đầu, một tay cầm chung trà, khuôn mặt trắng nõn nhuận khiết nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, trên đó vẫn còn lưu những giọt nước lấp lánh, mái tóc dài đen như mực tùy ý thả trước ngực, áo bào thêu mai vàng mở rộng ra quan trụ xuân sắc, trước ngực. . . . . .
Ngực. . . . . .
Bảo Thù cổ họng nghẹn lại, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Dạ Vi cau mày, không nói một lời nhìn vẻ mặt có chút giãy giụa và dữ tợn của nàng lúc này.
Tại sao lại là loại vẻ mặt này. . . . . . Rõ ràng là bị người hãm hại, không phải là nên cảm thấy xấu hổ mới đúng sao, tại sao còn lộ ra bộ dáng như si như say? Chẳng lẽ là nàng đối với mình có ý? Nhưng nàng rõ ràng là thèm thuồng đại sư huynh, không phải sao? (Nhị sư huynh, ngài đừng nên tin vào bát quái ah~ =)))
Dạ Vi nhíu lông mày, nước trà uống vào mà không có mùi vị gì.
Tiêu Bảo Thù ôm ngốc gà trở lại chuồng gà thì không tránh được bị Mộc trưởng lão mắng cho một trận, chỉ là, Tiêu Bảo Thù không như thường ngày lau nước mũi, ngược lại ngây ngô cười mấy tiếng.
Mộc trưởng lão bị nàng cười làm cho ngạc nhiên, thổi râu phạt nàng tối nay không được phép ăn cơm.
Tầm Huyên cũng không chịu nổi nàng cứ cười khúc khích, cùi chỏ dùng sức huých một cái: “Ta nói, ngươi tối hôm qua buổi tối làm mộng xuân sao? Còn cười như hoa si?”
“So làm mộng xuân còn mỹ.” Bảo Thù nói.
“Xong rồi, ngươi xong rồi. Xem ra, mùa xuân của ngươi thật sự đến rồi, khoan đã, không phải là Hân Liệt đại sư huynh đấy chứ?” Tầm Huyên mặt mày cau thành một cục, bày ra vẻ mặt “Ngươi không được đùa” nhìn nàng.
Bảo Thù bắt đắc dĩ, khoát tay nói: “Dĩ nhiên không phải là băng sơn điểu kia rồi!”
Sau đó, nàng đỏ mặt lại gần bên tai Tầm Huyên nói nhỏ: “Còn hơn là thích đi, trước chẳng qua là đối với hắn sinh chút tình cảm, bất quá bây giờ. . . . . . hình như lại thêm một chút . . . . . . Ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ?”
Tầm Huyên làm bộ muốn ói, liếc nàng một cái nói: “Chỉ cần không phải đại sư huynh vậy thì rất đơn giản, trúng ý người nào thì phải theo đuổi chứ sao.”
“Theo đuổi?” Bảo Thù bối rối.
“Dĩ nhiên, hạnh phúc là phải dựa vào chính mình đoạt lấy!”
“Nhưng mà, cha ta nói, con gái phải ngượng ngùng mới đúng a?”
“Đó là quy củ Nhân giới, chúng ta là yêu, không giống họ. Nói xem, là ngượng ngùng trọng yếu hay là hạnh phúc trọng yếu a? Ngươi nhất định phải nhớ, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, theo đuổi nam nhân, nhất định phải mau, ngoan, chuẩn! Muộn một bước, danh hoa đã có thể có chủ, đến lúc đó, ngươi muốn khóc cũng không kịp!”
Bảo Thù nhớ tới vị công chúa Bích Ngưng kia, như hiểu ra mà gật đầu.
Hai người càng nói càng hăng, ném con gà trong tay qua một bên, ngồi trên chiếu, tiếp tục tranh luận.
Trời chiều tắt đi tia nắng cuối cùng, Mộc trưởng lão rốt cục cũng mở lòng từ bi mà tuyên bố tan lớp, chúng tiểu yêu hoan thiên hỉ địa chạy trở về phòng ăn cơm tối.
Giằng co một ngày, một hai đều như mãnh hổ vồ mồi, chỉ có Bảo Thù ôm ngốc gà trong ngực, đói bụng ngồi ở ngoài Tu Hành Điện chảy nước miếng. Buổi sáng tham ngủ, buổi trưa vội vàng đuổi theo ngốc gà, buổi tối chịu phạt, bấm tay tính toán, nàng một ngày ba bữa cũng chưa kịp uống nước.
Bất quá không sao, nàng hôm nay rất có tinh thần chống đỡ, khổ nữa cũng không sợ.
Chẳng qua là, trong lòng nàng vẫn có mấy phần nghi ngờ. Dù sao Dạ Vi thân phận cao quý, mà nàng, bất quá là một tiểu yêu thân phận hèn mọn, hắn liệu vì lời người ngoài mà xem thường nàng?
Sẽ không là không sẽ! Nhưng nếu Dạ Vi thật sự là một người thế tục như vậy, còn đáng giá để nàng thích không?
Bảo Thù trong lòng quyết tâm, ngước mắt nhìn trời, đêm qua những ngôi sao tập thể bỏ trốn lần nữa bò lên bầu trời, sáng long lanh, sáng có chút chói mắt, đầu óc có chút choáng váng.
Nàng nhìn nhìn trời, dần dần có chút mỏi mệt, cố gắng dùng sức mà bấm đùi.
Nàng là không thể ngủ, bởi vì có một vị Thần Quân đã nói, tối nay, muốn dẫn nàng ra sau núi bắt linh điểu . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.