Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 29: Phiên ngoại: Vô Cửu (thượng)

Kiều Gia Tiểu Kiều

25/02/2014

Ngày ta ra đời, mẫu thân ta chết vì khó sinh.

Vị pháp sư được mời tới để siêu độ vong hồn nói với phụ thân ta rằng: “Đứa trẻ này là thiên sát cô tinh, sinh chi khắc mẫu, tồn chi khắc phụ, nếu muốn gia môn được yên ổn thì chỉ cần đem thả ở sông Hạm Đạm là được.”

Mọi người đều biết sông Hạm Đạm quanh năm khí lạnh bao phủ, trong song có một con thuồng luồng lớn rất hung ác, bất cứ ai đi qua đó đều mất mạng.

Nhưng ta là hài tử do tiểu thiếp sinh ra, đối với Trần quốc Tả tướng Lục Quân Hào mà nói là không hề có chút ý nghĩa gì. Phụ thân chỉ có chút chần chờ nhưng rồi vẫn sai một gia đinh bỏ ta vào một thùng gỗ nhỏ rồi thả ta từ thượng nguồn trôi xuống, mặc cho ta tực sinh tự diệt.

Tất cả những điều này đều do vú nuôi kể lại cho ta biết.

Vú nuôi còn nói, lúc bà đang đi tìm ta thì gặp phải một con thuồng luồng hung ác, suýt chút nữa là đã bỏ mạng vì bà may mắn được một người ra tay cứu giúp, vị ân nhân này chẳng những thu phục con thuồng luồng hung ác mà còn giúp ta và vú nuôi tìm một nơi sống yên ổn.

Vì vậy, một trong những khoảng thời gian sống đẹp nhất trong đời ta nằm ở Thiên Ma Thành.

Thiên Ma Thành không phải tên của một thành trì mà là tên của một đất nước.

Nghe vú nuôi nói, nơi này so với Trần quốc còn lớn hơn vạn lần, nếu như không phải bà tận mắt nhìn thấy thì quả thật không dám tin rằng còn có một nơi gọi là Ma giới tồn tại trên đời.

Ta đối với nơi gọi là nhân gian mà bà hay nhắc tới không hề có chút hứng thú nào, đối với ta, Thiên Ma Thành là nhà của ta, Già Di La là vương của ta.

Từ mà ta học được đầu tiên, đó là sùng bái.

Cũng giống như trăm vạn thần dân trong Thiên Ma Thành đối với Ma Tôn, trừ kính ý thì cũng chỉ có sung bái mà thôi.

Chẳng quan tâm tới người ngoài nói về người uy phong lẫm liệt, người sát phạt quyết đoán, người thị huyết tàn nhẫn như thế nào. Trong mắt ta và Diệu tỷ tỷ, một cây sáo ngọc, một cây loan cung, một bầu rượu lạt, đó chính là một Già Di La hoàn chỉnh.

Trong lời nói tiếng cười của người là sự trầm ổn vĩ ngạn, là khí khái anh hùng.

Vú nuôi qua đời khi ta được năm tuổi, Diệu tỷ tỷ đưa ta vào Thiên Ma Cung.

Mỗi khi Ma Tôn hồi cung đều mang về rất nhiều bảo bối cho chúng ta. Ta nhận ra, quan hệ giữa người và Diệu tỷ tỷ rất thân mật, mỗi khi nhìn Diệu tỷ tỷ, ánh mắt người đầy sủng nịch và ôn nhu.

Thế nhưng, Diệu tỷ tỷ lại không thích như vậy.

“Sùng bài không phảt là yêu!!!” Tỷ tỷ nói.

“Không sao, ta sẽ đợi tới khi ngươi yêu ta.” Ma Tôn cười trả lời.

“Thật ra thì cưng chiều cũng không phải là yêu.” Tỷ tỷ nói tiếp.

“Cũng không thể nói vậy được, trên trời dưới đất, Già Di La ta chỉ sủng mình ngươi.” Ma Tôn vẫn cười.

Sau khi người rời đi, Diệu tỷ tỷ thường hay nhìn ta mà oán trách: “Tiểu Cửu, đệ có thấy hắn luyện Tuyết Ma Công nhiều qua đâm ra tẩu hỏa nhập ma không? Càng ngày càng cố chấp! càng ngày càng bá đạo!”

Ta không hiểu: “Hắn nguyên thân chính là ma mà?”

Diệu tỷ tỷ tức giận dẫm chân một cái: “Chính là hắn thay đổi rồi!”

Thật ra, không phải người thay đổi mà là tỷ tỷ thay đổi.

Chỉ vì trong lòng tỷ tỷ cuất hiện một người, à không, là một pho tượng thần.

Mỗi đêm trước khi ngủ, tỷ tỷ rất thích kể chuyện ru ta ngủ, không phải Thiên giới Chiến Thần như thế này thì là Thiên Giới Chiến Thần như thế kia. Nếu như ta dám ngáp một cái khi tỷ tỷ đang kể chuyện thì lập tức một cái tát bay tới “giúp” ta tỉnh ngủ, sau đó lại tiếp tục kể chuyện dỗ ta ngủ.

Ta biết, tỷ tỷ thích cái tên Li Diên Tiểu Vương tử Thiên giới kia.

Mặc dù chưa từng gặp Li Diên nhưng ta chắc chắn một điều, hắn so với Ma Tôn còn kém rất nhiều.

Cũng từ lúc đó trở đi, ta hoàn toàn không thể hiểu nổi sở thích của nữ nhân.

Bỏ qua nam nhân vì mình không cần ba ngàn sủng ái, mà bản thân lại hết lần này tới lượt khác đi si mê kẻ như trăng trong giếng, hoa trong nước kia?

Lại còn nhìn không biết mệt, ngắm không biết thỏa mãn?

Mấy năm về sau, Ma Tôn thường hay bế quan.

Diệu tỷ tỷ thân là thiếp thân nha hoàn của người, cho nên tỷ tỷ có rất nhiều thời gian rảnh, những lúc đó, tỷ tỷ thường hay mang ta đi Nhân giới du ngoạn.

Trừ vị Ma Hậu hung ác kia thì trong Thiên Ma Cung không hề coa ai dám ngắn cản tỷ tỷ nửa bước. Dù vậy nhưng không bao lâu sau, tỷ tỷ đối với nhân giới cũng mất hứng thú, chán chường ngồi đợi trong tẩm điện, than thở cả ngày.

Cho tới khi người kia xuất hiện.

Ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết hắn là thần thánh phương nào mà lại có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp kết giới đi vào Thiên Ma Cung? Nghe thấy Diệu tỷ tỷ gọi hắn một tiếng Tứ điện hạ, ta mới hiểu ra hắn là nhi tử thứ tư của Thiên đế, Mặc Hằng.

Sau khi hắn rời đi, Diệu tỷ tỷ cả đêm không ngủ.

Trước tảng sáng, tỷ tỷ đứng dậy thu thập hành trang mang ta rời khỏi Ma Cung.

“Tiểu Cửu, đệ giả vờ làm đệ đệ ta bị bệnh nặng nhé.” Tỷ tỷ sử dụng pháp thuật biến lăng la y trên gnuwofi biến thành ma y, rồi lại biến ra một cỗ thi thể, “Chúng ta giả làm bán mình lấy tiền chôn cất cha!”

Lúc đó, ta ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn xuyên qua đám sương mù nồng nặc, nhận ra trước mắt chính là Trần quốc Tả tướng phủ.

Con quay số mệnh quay vòng, ta cuối cùng chạy trời không chạy khỏi nắng.

Đúng như nguyện, nửa canh giờ sau, chúng ta được mang vào cửa sau tướng phủ.

Mặc dù trên mình mang vải thô sợi gai nhưng nhờ nét thiên sinh lệ chất trên người, tỷ tỷ rất nhanh đưuọc phụ thân ta như nhặt được bảo chọn trúng.

Lại nói Lục Quân Hảo quyền khuynh vua đảo quốc, giỏi thư pháp, thiên phú đỏ xanh (vẽ tranh), một bản vẽ ngàn kim khó cầu, một thiên thi văn cao quý khó ai bì được, tuổi gần mười hai đã chiếm được vị trí trạng nguyên trên bảng vàng, được người đời gọi là Trần quốc đệ nhất tài tử.ư

Lại nói Thẩm Diệu Ca diễm tuyệt thiên hạ, từ vải thô đi lên tam đẳng, nhận hết mọi khổ sơ ai oán, nhưng tuyệt không dùng chút pháp lực nào.

Từ một khắc này, ta biết, Ma Tôn thua.

Nếu nói trước đây Diệu tỷ tỷ đối với Li Diên chỉ là si mê thì hôm nay, Thẩm Diệu Ca và Lục Quân Hào đã là yêu tận xương tủy.

Giống như chim và cá yêu nhau, nhất định không thể yên lành.

Lục tướng gia xưa nay tính tình phong lưu phụ bạc sau một buổi sáng đột nhiên đổi tính, ba ngàn sủng ái tập trung vào một tiểu thiếp thân phận hèn mọn huyên náo cả thiên hạ ai ai cũng biết. Sau đó, chính thất bị bệnh, Diệu tỷ tỷ lại lập tức được ngồi vào vị trí này khiến cho nữ nhân trông kinh thành hâm mộ không dứt.



Nhìn Diệu tỷ tỷ khóe mắt đuôi mày tràn ngập hạnh phúc, bất an trong lòng ta càng ngày càng lớn.

Bởi vì ta biết, bên kia bờ hạnh phúc là vực sâu vạn trượng.

Ma Tôn mỗi ngày trăng tròn đều xuất quan, Diệu tỷ tỷ lấy cớ muốn đi Tướng Quốc Tự trai giới ba ngày, vì gia môn cầu phúc.

Vào đem, tỷ tỷ liền dẫn ta vội vã lẻn về Ma giới. dựa vào chút pháp lực, trong vòng một năm có thẻ lừa dối quá quan chưa từng xảy ra chút trục trặc, nhưng, tất cả đều kết thúc vào mùa xuân năm thứ hai.

Tháng hai, cây cỏ khắp nơi tươi tốt, trên Nhân giới, đây là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm.

Trần quốc Đô thành lại đột nhiên phát sinh những chuyện kì dị, cứ mười ngày lại có một cô gái tướng mạo xinh đẹp chết oan, tử trạng giống hệt nhau, đều bị người móc tim phổi ra, dung nhan bị hủy hết.

Bởi vì nghi ngờ có yêu quái càn quấy, Diệu Ca lại mang thai nên phụ thân không cho phép nàng đi ra khỏi cửa.

Thời gian lại sắp tới ngày trăng tròn, Diệu tỷ tỷ thân thể khó an, chỉ có thể dùng pháp lực mang ta trở về Ma Cung đối kế với Ma Tôn.

“Tiểu Cửu, Diệu Ca đâu?” Đây là câu đầu tiên Ma Tôn nói sau khi xuất quan thấy ta.

Trẻ con không nên nói dối, huống chi người trước mặt ta lại là ân nhân cứu mạng mình.

Nhưng ta lại lừa người: “Thưa Ma Tôn. Diệu tỷ tỷ đi Quàng Hàn Cung rồi, Thường Nga tỷ tỷ hẹn tỷ tỷ đi làm cao hoa quế, hai người nói muốn tâm sự chuyện nữ nhi, không cho phép ta nghe.”

Ta giơ hộp thức ăn lên cao nhất có thể, “Đây là tỷ tỷ bảo ta mang về cho ngài.”

Ma Tôn lấy một miếng bỏ vào trong miệng, lại sờ đầu ta cười không nói.

Lúc đó, ta hiểu người sống phải có điều lấy hoặc bỏ, trong lòng phải có một cái cân nhỏ hơi nghiêng về một bên.

Cũng giống như ta coi Già Di La như cha đẻ nhưng cuối cùng người vẫn không phải là cha đẻ của ta.

Nếu ta nói thật, Lục gia cả nhà phải chết không phải nghi ngờ, như thế, ta quả thật đúng như lời pháp sư độ hồn nói, sinh chi khắc mẫu, tồn chi khắc cha, thiên sát cô tinh, . . . .

Trở về tướng phủ, ta hỏi Diệu Ca: “Cuộc sống như thế này, đến khi nào thì có thể kết thúc?”

Tẳng sáng ngoài cửa sổ, ánh sáng màu bạc trải khắp không gian, tỷ tỷ khẽ vuốt bụng, vẻ mặt buồn bã: “Tiểu Cửu, đợi tỷ tỷ sinh con xong, chúng ta trở về Thiên Ma Cung, từ đó về sau, sẽ không bao giờ . . . đến Nhân giới nữa.”

Nhưng nếu thật như thế thì có thật mọi chuyện sẽ tốt hơn không?

Cuối cùng, ma toán không bằng thần tính, ngày tỷ tỷ lâm bồn, chính là ngày lục giới tai kiếp bắt đầu.

Khi trong phòng vang lên tiếng bà đỡ đẻ thét chói tai thì trong lòng ta lạc đăng lên một tiếng, không để ý tới phụ thân ngăn trở mà chạy vào.

Chỉ thấy trong phòng sương mù dày đặc, giữa không trung, mấy miếng vũ lân bảy sắc đang kết thành một đóa hao, đem một đứa trẻ mới sinh bao lại thật chặt trong đó. Trên lưng nàng, mọc một đôi cánh nhỏ màu vàng, cả người co lại thành một đoàn, đôi mi cau lại, đôi môi anh đào nửa mở nửa khép, giống như đang tự lẩm bẩm mà cũng không phải.

Khi đó ta còn quá nhỏ, không thể lường trước được nhiều chuyện.

Phụ thân là hậu duệ của Viễn cổ Thần tộc, cho dù luân hồi thì vẫn là thần chi linh phách, nếu cùng người phàm sinh con thì thành nửa người nửa thần, khi phụ thân độ kiếp phi thăng, nếu đả thong linh thức cho con thì sẽ khôi phục thần thân.

Nhưng, Diệu Ca lại không phải người phàm.

Cho nê đứa con lần này của hắn, từ nhỏ đã là thần thai.

Ta đang định ôm lấy muội muội vào trong ngực thì lại bị phụ thân đoạt lấy.

“Đây là hài tử của ta?” Bờ môi hiện lên tia cười lạnh, sắc mặt phụ thân tái nhợt nhìn Diệu Ca “Ta vốn không muốn tin nhưng kết quả, đây lại là sự thật.”

Diệu Ca biết không thể gạt được nữa, chỉ có thể nói: “Lục lang, chàng nghe thiếp giải thích. . . “

Nàng muốn đưa tay giữ lấy phụ thân nhưng hắn đã sớm ôm muội muội đi ra cửa, phía sau là một đám đạo sĩ, trong tay cầm Phục Ma Tiên, làm như đang trừ ta, họ trong miệng liên tục lẩm bẩm chú ngữ.

Tay chân ta lạnh như băng đỡ Diệu Ca lên, nhận ra thân thể nàng đang run rẩy.

“Chàng muốn giết ta?” Sau cơn giật mình, tỷ tỷ cười dài thê lương.

“Ngươi giết vợ của ta, ta vì bảo vệ gia môn mới nhẫn nhục cưới yêu nghiệt nhà ngươi! Vậy mà nguwoi không chịu hối cải, vì bảo vệ ma chướng trong bụng mà cứ mười ngày lại giết một người! Moi tim người! Ăn hồn người! Thật là lòng dạ độc ác!”Phụ thân gắn từng tiếng chỉ về phía ta và Diệu tỷ tỷ mà nói “Ha ha! Ta quên! Ngươi là yêu mà, vốn không thể có tâm!”

“Đại nương không phải là bị bệnh chết sao? Cái gì mà mười ngày giết một ngưởi? Thiếp là yêu mà, không sai, nhưng thiếp chưa từng hại người! Lục lang, hài nhi trong tay chàng không phải là yêu mà, nàng giống chàng, đều là thần!”

Diệu Ca cắn môi, nước mắt rơi như mưa.

Thân thể bị pháp thuật chèn ép không cách nào mở miệng được, chỉ có thể chảy hai dòng nước mắt nhìn phụ thân, hi vọng hắn có thể hiểu được ánh mắt nàng, nhưng giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có chán ghét và lạnh lùng.

Đây là phụ thân của ta, ta vẫn luôn biết điều này.

“Ma chướng này được dưỡng bằng tim người, nay biến thành hình người, sát khí quá nặng, chúng ta phải trừ nó ngay lập tức.” Một lão đạo sĩ nhận lấy muội muội, lẩm bẩm hồi lâu rồi lại đem trả lại cho phụ thân.

Phụ thân tuy run sợ nhưng vẫn đem muội muội giơ cao quá đỉnh đầu.

Hỏa Hoàng mới giáng thế cần phải ở trong phượng nhộng dựng dục bảy bảy bốn chín ngày mới có thể ngưng hồn tụ khí, một khi bị đánh vỡ, chính là phi hồn phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Ta liều mạng muốn nhào tới nhưng lại phát giác cả người vô lực, vừa rời khỏi mép giường thì lập tức té ngã trên mặt đất.

“Không!”

Diệu Ca ngã lăn xuống giường, liều mạng bò tới ôm chân hắn, “Chàng tin thiếp! Tin thiếp một lần cuối cùng này thôi! Nàng không phải là yêu ma, nàng là con gái của chàng, là Kim Sí Hỏa Hoàng, là công chúa Thần tộc!”

Phụ thân một cước đá văng tỷ tỷ, ngay lập tức không chút chần chừ ném muội muội xuống đất thật mạnh.

Vũ lân lập tức ừng tiếng mà bể, tiếng khóc của bé gái lập tức vang lên.

Diệu Ca mất hồn ngồi trên mặt đất, nhìn muội muội thất khổng chảy ra huyết dịch màu đỏ, chảy như vô tận, một tầng lại một tầng, mà thân thể nàng dần dần khô quắt lại, giống như lão nhân tẳm tuổi, khô cằn như củi.

“Nàng quả thật là yêu ma a!” Bà đỡ đẻ và mấy con tiểu tỳ chạy trối chết, ngay cả đám hàng ma đạo sĩ cũng lùi lại mấy bước.

“Chàng sẽ hối hận.”

Diệu Ca mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Chàng nhất định sẽ hối hận.”



Đúng vậy, hắn hối hận đến đoạn gan đứt ruột, nhưng 1500 năm sau, hắn lại lựa chọn mắc lại lỗi lầm này, một lần nữa.

Phụ thân sắc mặt lạnh lung từ trong ngực lấy ra một cây sáo ngọc, ta nhận ra nó, chính là cây sáo ngọc ta nhìn thấy ở Thiên Ma Cung.

Tiếng sáo du dương vang lên, Diệu Ca cả người co giật trên mặt đất, đau đớn tột cùng nhưng vẫn gắng gượng ngẩng đầu lên.

Trước khi chia ly, tỷ tỷ vẫn dịu dàng nhìn hắn, trên môi nở một nụ cười ôn nhuận.

Giống như năm đó trên đỉnh Lang Hoa Sơn, chỉ mới thoáng nhìn đã nở nụ cười khuynh tâm.

Từ tiếng cười khuynh tâm nay đã thành cười một tiếng kinh tâm.

Phải rất nhiều năm sau ra mới biết, cho dù lúc đó phụ thân không dùng Phong Ma Địch cũng có thể đưa Diệu Ca vào chỗ chết. lúc đó, nàng sớm đã thương tâm thành thương, tu vi tận tán, Mặc Hằng nhìn như làm điều thừa nhưng thật ra còn chứa ẩn ý khác.

Tất cả, chỉ là vì muốn đưa Già Di La tới đây.

Bố cục tinh diệu, không một bước sai lệch.

Khi Già Di La theo tiếng sáo đi tới thì đập vào mắt là huyết sắc thành thương(*).

(*) huyết sắc thành thương: hình ảnh này đối với Già Di La mà nói quả thật đúng là một đòn chí mạng.



Ta không cách nào miêu tả được đó là loại tức giận như thế nào, cuồn cuộn chân khí được đưa vào để bảo vệ tâm mạch tỷ tỷ, người mím môi, không nói một lời nào. Đảo mắt nhìn những người xung quanh, đôi mắt thường ngày lạnh nhạt, giờ phút này lóe lên quang mang thị huyết vô cùng quỷ dị.

Tay nhẹ cung lên, toàn bộ Lục gia hài cốt không còn.

Cuối cùng, ta dù tâm tư tính toán như thế nào thì tất cả những điều pháp sư độ hồn nói đều đã trở thành sự thật.

Ngày đó, là ngày mười tháng chín.

Giữa bầu trời đêm lạnh lẽo, trên trời hiện ra hồng quang chói lọi, Hỏa Hoàng giương cánh ngao du trên chín tầng mây, bầu trời đầy sao rối rít tránh đường.

Nhân giới xuất hiện một trời sao băng cực kỳ chói mắt.

Nhi tử Thiên đế sủng ái nhất cuối cũng cũng độ kiếp phi thăng, trở thành thượng thần tôn sư.

“Thật xin lỗi . . . “ Diệu Ca hơi thở mong manh nằm trong ngực người, mỉm cười nói.

“Người ngươi cần xin lỗi không phải là bổn tôn mà là chính ngươi!” Già Di La cắn chặt răng, chân khí từ trong lòng bàn tay không ngừng đi ra.

“Đừng lãng phí chân khí, cầu ngài, mau cứu hài tử của ta, ta chết của hết tội, nhưng nàng không sai …”

“Đừng nói là cứu không được, dù cứu được cũng tuyệt đối không có khả năng!”

“Vậy ta và nàng cùng chết.” Diệu Ca phong bế tâm mạch, mạnh mẽ đẩy lùi chân khí của người, mặc dù lúc này khí lực hai người khác nhau một trời một vực, nhưng một khi người mẹ muốn cứu con thì sức mạnh ấy không chỉ có thể cảm thiên động địa mà còn có sức mạnh hủy thiên diệt địa.

“Chuyện sinh tử, ngươi còn cho rằng vãn có thể như bình thường làm nũng với ta sao?” Già Di La nắm lấy cổ tay tỷ tỷ, tức giận đến run rẩy “Ngươi rốt cuộc mang bổn tôn đặt ở chỗ nào?”

“Cầu ngài, cứu nàng!”

“. . . ”

“Cầu ngài, cứu nàng!” Tỷ tỷ máy móc đáp lại, cả người quỳ rạp dưới đất, yếu ớt câu khan một lần rồi lại một lần “Ma Tôn ngài không có gì không làm được, nhất định sẽ có biện pháp cứu nàng! Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn Diệu Ca chết không nhắm mắt sao?”

“Được! Ta đáp ứng ngươi!” Già Di La cắn răng nói.

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy . . . “ Tỷ tỷ vui sướng, giơ ngón út lên như ngày xưa vẫn thường làm.

“Bổn tôn nói làm được là làm được!” Người nắm lấy ngón út của tỷ tỷ “Ta Già Di La lấy tên Ma Thần ra thề, bất luận phải bỏ ra giá cao như thế nào, nhất định sẽ giữ lại mạng cho nàng, nếu như không được sẽ tự tuyệt trước mặt ngươi!”

Mười ngày sau, Thiên Ma Cung tiếp đón hai vị khách quý.

Trong đó có một vị mà ta biết, là Minh giới Thái tử Tu gia, một vị khác thì ta chưa từng thấy quá, người này dung mạo khuynh thành, khí chất hào hoa phú quý.

Sau này, Vân Khương hộ pháp nói cho ta biết, đó là Thiên giới Thần Quân, Lưu Dục.

Tu gia khi nhìn thấy Ma Tôn đã nói một câu, là không còn gì đểnói.

Kể từ ngày trở về Thiên Ma Cung, việc đầu tiên người làm là chém chết Ma Hậu, rồi đen stt vào mật thất, dùng chân khí bảo vệ ma nguyên của nàng, cứ như nếu như buông tay thì tỷ tỷ sẽ lập tức hôi phi yên diệt.

Lúc đó, Ma giới đã loạn thành một đoàn.

Còn ta thì ôm muội muội đầy nếp nhắn như một đống xương khô, không nhúc nhích ngồi cạnh người.

“Con Tiểu Hỏa này phượng cốt linh nhục đã sớm tan hết.” Lưu Dục Thiên Quân dùng hai ngón tay sờ lên cổ muội muội, bình thản nói“Bản quân tuy có thể tặng cho nàng một mạng nhưng phải có thân thể xương thịt mới có thể nhận được.”

Tu gia xem xét một lát rồi thấp giọng nói: “Cũng giống như hài nhi ở Minh giới ta, tìm một chân thân có được không?”

Lưu Dục yên lặng gật đầu, nhìn Ma Tôn một cái rồi nói “Nàng và bản quân đều là hậu duệ Viễn Cổ Thần tộc, chân thân bình thường không thể chứa được hồn phách nàng, trước mắt, muốn cứu mẹ con nàng hai người chỉ có một biện pháp, chẳng qua là không biết Già Di La có chịu hay không?”

Ma Tôn mi mắt run lên: “Sư thúc tổ cứ nói, đừng ngại.”

“Bản quân có thể đem Diệu Ca đóng băng, đưa vào động tiên sau núi Lang Hoa, có thể tạm thời bảo đảm tính mạng cho nàng không ngại.” Lưu Dục suy nghĩ nhìn Diệt Nhật Cung treo trên tường rồi nói tiếng “Về phần con tiều phượng hoàng này cần lấy nửa viên ma nguyên của Ma Thần Già Di La ngươi làm tim, dùng dây cung Diệt Nhật Cung làm kinh mạch xương cốt, sau đó bản quân tự tay lần nữa tụ lại thần hồn cho nàng, đặt trong hồ Lưu Hoàng ở Bích Thủy Sơn bảo dưỡng ngàn năm mới có thể tái nhập luân hồi,”

Tu gia hoảng sợ nói: “Sư thúc tổ, Ma Hậu chết khiến cho Long Vương vô cùng tức giận, đã lien hiệp chúng thần lên Thiên đình cáo trạng . . . nếu như phá cây Diệt Nhật Cung này, rồi lại hủy hắn một nửa tu vi, trận này căn bản không cần đánh đã thua!”

Lưu Dục lạnh nhạt nói: “Cho nên bản quân mới nói, Già Di La ngươi chưa chắc đã chịu.”

Ta cúi đầu nhìn muội muội, khẽ cười, muội muội, ngươi có biết mạng của ngươi rẻ mạt tới cỡ nào rồi lại cao quý tới mức nào không?

Thật lâu về sau, ta hiểu ra rằng, đó thật ra không phải là cách duy nhất, Lưu Dục Thiên Quân nói như thế, chẳng qua là vì đã tính ra rằng Già Di La sắp mang đến cho lục giới một cuộc tai kiếp, hắn tuy rằng chẳng quan tâm đến thể sự nhưng cũng không muốn sinh linh đồ than.

Nhưng thật lâu về sau hắn mới hiểu ra một điều, hắn ban đầu là vì muốn cứu người nhưng cuối cùng lại góp phần khiến cho trận tai kiếp này lớn hơn.

Ta nghĩ, thông minh như Già Di La, làm sao có thể không đoán được ý đồ của hắn.

Vậy mà, kiêu ngạo như Già Di La, vẫn ngẩng đầu lên trời cười dài, giọng nói như chuông đồng: “Ít đi nửa viên ma nguyên thì thế nào? Gãy mất Diệt Nhật Cung thì như thế nào? Bổn tôn không tin, đường đường Tuyết Ma Thần ta đây đấu không lại trời!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Hoan Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook