Chương 25: Tiên mê điện ảnh tung
Kiều Gia Tiểu Kiều
25/02/2014
Đảo mắt cái đã hết một tháng, Lang Hoa Đại triều hội đã chuẩn bị bắt đầu.
Mỗi ngày đều có nhân mã từ bốn phương tám hướng tràn vào Lang Hoa, cả tiên sơn náo nhiệt như chợ bán thức ăn, khắp nơi đều là tiếng cười. Nhưng truyền vào trong tai Bảo Thù, lại chẳng khác gì bùa đòi mạng, kết quả là nàng gặp người liền tránh.
Kể từ khi “Tỏ tình” sự kiện bị truyền ra, Bích Ngưng trong cơn tức giận trở về Đông Hải Long cung.
Tìm không ra nàng, mọi người lại thích thú đem đầu mâu chỉ về hướng Hoa danh (*) Dung Hoan đại nhân, sau lưng cái gì cũng nói, vốn là tình yêu đầu tiên thiếu nữ đẹp như mộng lại bị ô ngôn uế ngữ chà đạp trở nên xấu xa không chịu nổi.
(*) hoa danh: hoa đào
Trong đó khoa trương nhất về chuyện nữ chủ ( Bích Ngưng) bỏ trốn, có người nói rằng, nàng là vì đã có thai nên phải trở về Đông Hải nuôi thai. Thế là mọi người lại rối rít suy đoán này nọ, lấy tính tình nóng nảy cảu Dung Hoan Tiểu Thiên quân thì chắc chắn sẽ đào sâu ba thước bắt lấy người tung tin đồn, sau đó đem nàng xé thành tám mảnh rồi ném xuống Đông Hải làm mồi cho cá ăn!
Vậy mà, ba ngày trôi qua, mười ngày trôi qua, một tháng trôi qua, ngay cả Tầm Huyên cũng vì Bảo Thù mà toát mồ hôi lạnh, Dung Hoan lại không hề có động tĩnh gì. Mỗi lần nghe được người khác vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện như vậy, hắn chỉ cười một tiếng cho qua.
Kết quả là, chuyện Bích Ngưng nuôi thai độ chân thật từ 0,01% nhảy tót lên đến 99,99%.
Mà lại vô luận Bát Quái đi về phía nào, Hân Liệt không thể nghi ngờ là người vô tội nhất, cũng là người bị hại đáng thương nhất. Hắn cứ thế cư nhiên được mọi người đội lên đầu một cái mũ xanh biếc, xanh long lanh, xanh chói lóa . . .
Cũng vì chuyện này mà Bảo Thù nhận ra một chuyện, nếu không phải vì chuyện kia thì bây giờ Dung Hoan sớm đã đem nàng ra sau núi cho ác thú ăn rồi! Bây giờ nàng có nên đi xin lỗi không a? Nhưng làm sao dám nhìn mặt hắn đây?
Phiền a, gần đây thật phiền! Cái gì cũng phiền! Phiền nhất là cuộc thí luyện cuộc so tài!
Trọng Minh bị nàng lắc cho hoa mắt chóng mặt, không nhịn được mở miệng lần nữa: “Chủ nhân, ngài có thể trực tiếp nhận thua!”
Bảo Thù không từ bỏ ý định hỏi lại: “Ta thật không thể phái ngươi và Tiểu Bạch ra sân sao?”
Trọng Minh dùng mỏ sửa lại vũ mao, hàm hồ nói: “Yêu tinh cùng yêu tinh tỷ thí có thể dùng chiến sủng, yêu tinh đối với thần tiên khẳng định không thể! Lấy chủ nhân tu vi, không chịu nổi nàng ba chiêu. Cho nên, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, nhận thua đi!”
Bảo Thù ủ rũ cúi đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay che mặt: “Ai, dù sao ta cũng là sư phụ nhập thất đệ tử, ngươi nói xem, chịu đựng ba chiêu ròi bị người đá xuống đài hay là không đánh trực tiếp nhận thua cái nào mất thể diện hơn?”
“Ai nói, nhất định sẽ thua đây?”
Bảo Thù trong lòng “Đinh” một tiếng, giương mắt lên thấy một bộ thanh y ngoài cửa, hoan thiên hỉ địa nhảy dựng lên, chạy lại ôm cổ hắn: “Nhị sư huynh, huynh cuối cùng cũng trở lại rồi, muội rất nhớ huynh a!”
Dạ Vi vỗ lưng của nàng, cười bất đắc dĩ nói: “Ta vốn định đợi ít ngày nữa rồi xùng phụ quân đi nhưng ai ngờ tiểu sư đệ đưa thiệp lại quá nhiệt tình, biết ta nhớ Lang Hoa nên nói rất nhiều chuyện thú vị cho ta nghe, tò mò quá nên phải xin về trước gặp muội a.”
Bảo Thù chột dạ run một cái, tự nhiên hiểu “Chuyện thú vị” là ý gì.
Buông ra Dạ Vi, môi nàng chu lên cúi đầu nói: “Nhị sư huynh, huynh nói xem sư phụ lão nhân gia có phải định chơi xấu ta không a? Mời nhiều đại nhân vật như vậy nhìn ra muội xấu mặt”
Dạ Vi khẽ lắc đầu, hồi lâu mới nói: “Muội đừng vội nhụt chí, muốn thắng Bích Ngưng, cũng không phải là không có biện pháp.”
“Nhưng. . . . . . Có thể sao?” Bảo Thù không chớp mắt nhìn hắn, cũng không phải là rất muốn nghe cái gì kế sách. Rời xa nhau đã một tháng mười sáu ngày, nàng chỉ muốn ngắm thật kỹ khuôn mặt nam nhân khiến cho nàng yêu đến in vào trong mơ mà thôi.
Trước đêm đó, nàng tổng cho là chỉ cần ăn xong ngủ ngon, gả cho người nào cũng như nhau; sau đêm đó, nàng chợt phát giác mình thay đổi. Thì ra là, cõi đời này có loại nhớ thương, có thể để cho ngươi cam tâm tình nguyện đói bụng, cam tâm tình nguyện không ngủ, chỉ ngây ngốc nghĩ tới hắn, nhớ tới hắn.
Dạ Vi không trả lời, kéo tay của nàng quay người đi ra ngoài cửa.
Bảo Thù còn chìm đắm trong cảm động, căn bản chưa từng chú ý đến người đến kẻ đi ở ngoài Tam Trọng Thiên. Cho đến nhìn thấy rất nhiều đệ tử trợn mắt hốc mồm nhìn bọn họ chằm chằm nhìn, mới gật tỉnh đại mộng.
Vội rút tay ra, Bảo Thù toát ra mồ hôi lạnh: “Muội. . . . . . để muội tự đi.”
Dạ Vi nhíu mày, trong khung cảnh xôn xao ồn ào lại một lần nữa nắm lại tay nàng: “Ở U Minh cung không phải vẫn như vậy sao? Vìsao đến cửa nhà mình, lại bắt đầu bận tâm? Quan hệ của ta và ngươi, còn tính giấu đến khi nào?”
Bảo Thù gương mặt đã lâu chưa hồng hào nay lại dưới sự “uy hiếp” của Dạ Vi mà nay thành công so với hoa đào còn hồng hơn.
Cúi đầu như tiểu tức phụ, nàng nhỏ giọng hỏi: “Nhị sư huynh, chúng ta đi đâu a?”
Dạ Vi đi rất nhanh: “Người Long tộc, tính tình cương liệt, nếu như cùng Bích Ngưng liều mạng thì muội hai chiêu cũng chịu không được. Trên Lang Hoa Sơn, hạn chế pháp lực nhưng không hạn pháp khí, ta biết sư phụ rất nhanh sẽ đưa cho muội một pháp bảo hộ thân, chỉ cần có thể né tránh nàng cường công thì muốn đối phó nàng cũng không thành vấn đề..”
Bảo Thù “Oh” một tiếng, Dạ Vi lại nói: “Quỷ cô nương năm đó khắp nơi gây chuyện, thân là sư phụ, Lưu Dục Thiên quân từng vì nàng mà sáng chế ra một bộ tinh diệu bộ pháp, gọi là tiên mê điện ảnh tung. Quỷ cô nương bằng vào mê tung bộ, mặc dù pháp lực thấp kém nhưng lại có thể thượng trộm Thiên cung, hạ trộm Địa phủ, làm cho lục giới không được an bình.”
“Oa!” Bảo Thù mắt sáng lên, “Thật có công phu như vậy a?”
Rất nhanh, nàng giống như bị sét đánh hất tay của hắn ra, ôm lấy một cây bạch ngọc trụ cách nàng gần đây, liều mạng lắc đầu: “Không không không muội nhận thua cũng được! Muội không đi tìm huynh ấy! Muội không muốn gặp huynh ấy!”
Dạ Vi than nhẹ một tiếng, đi vòng qua trước mặt nàng: “Thù Nhi, những chuyện kia cũng đã đã qua. Chúng ta đều là môn hạ sư phụ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, muội muôn tránh mặt hắn cả đời cũng không được ?”
Bảo Thù gắt gao ôm cây cột, “Xoạt” đem đầu chuyển sang phía khác.
Dạ Vi vỗ tay, trầm giọng nói: “Được, chúng ta không đi Thất Trọng Thiên, trực tiếp lên Mộng Hồi Điện tìm sư phụ! Chúng ta tự mình trục xuất sư môn, từ nay về sau, lưu lạc chân trời góc biển, không cần gặp lại hắn!”
Dứt lời ngoảnh mặt đi. Bảo Thù luống cuống, vội vàng chạy lên trước níu lại hắn: “Nhị sư huynh, muội không phải là ý này a! Muội chỉ là sợ mà thôi. . . . . . Được rồi, được rồi, muội đi là được mà đi!”
Dạ Vi nắm tay của nàng, trong mắt hoa đào toàn là gian kế được như ý. Bảo Thù bất đắc dĩ, chỉ có thể nhắm mắt đi cùng hắn.
Cũng như lúc ở U Minh cung, lần này đi lập tức mọi người đều biết; nhưng lại cũng không giống như ở U Minh trong cung không giống nhau, lần này đi làm hóa đá rất nhiều người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, bao gồm đang trong đình ngẩn người, Thương Kiệt.
“Lão Tứ đâu?” Dạ Vi giơ bàn tay kia lên khẽ vẫy mất cái trước mặt Thương Kiệt.
Thương Kiệt hồn phách trở về, chỉ vào Thất Bảo Điện sau: “Trong tẩm điện của hắn, đang lấy rượu chuẩn bị sang đây.” Dừng lại một chút rồi nói “Gần đây nhờ phúc tiểu sư muội ban tặng, Dung Hoan tiêu đình không ít, cả ngày đại môn không ra quá hai bước, cả ngày lôi ta đi uống rượu tiêu sầu.”
Nhìn những bình sứ rỗng trên bàn đá, Bảo Thù rũ đầu xuống, có chút tự trách.
Là vì chuyện đó? Hay là chuyện đó? Bất kể bởi vì chuyện nào, nàng tựa hồ cũng nên nói một câu xin lỗi mới phải.
Đúng vào lúc này, Dung Hoan từ đằng xa nghiêng ngả đi đến, trong tay giơ lên một túi lưới, bên trong chứa bảy tám bình sứ thanh hoa. Nhìn thấy bọn họ, trù trừ một chút rồi đi tới cười nói: “Nhị sư huynh, ngươi trở lại.”
Bảo Thù rụt đầu lại, trốn sau lưng Dạ Vi, lại bị hắn đẩy ra phía trước, “Không nói nhiều lời nữa, tiểu sư muội đắc tội Bích Ngưng, nàng lần này trở về Đông Hải, nhất định là đòi nàng phụ vương lấy ra Trảm Yêu kiếm.”
“Trảm Yêu kiếm ở Long tộc trong tay?” Thương Kiệt kinh ngạc, khó trách bọn hắn yêu tộc tìm hơn 1500 năm mà khắp nơi không tới, thế hóa ra là bị giấu ở Đông Hải long cung! “Nhị sư huynh, ngươi làm sao biết được ? Tin tức chính xác sao?”
“Đây không phải là trọng điểm, ngươi cũng không cần lo lắng, Trảm Yêu kiếm rất nhanh sẽ gặp trở lại trong tay sư phụ.” Dạ Vi trầm giọng, lại nói tiếp: “Dung Hoan, theo ý của ngươi, trong vòng mười ngày, nàng có thể học được mê tung bộ mấy tầng?”
Dung Hoan tâm không có ở đây yên lặng thật lâu, nghe thấy tên mình mới hồi thần: “A? Nhị sư huynh ngươi nói cái gì?”
Dạ Vi nhíu mày, Thương Kiệt hiếu kỳ nói: “Nhà bọn họ mê tung bộ, không phải là thề tuyệt không truyền ra ngoài sao?”
Dung Hoan cúi đầu, hồi lâu, châm chước nói: “Lấy nàng ngộ tính, đoán chừng một tầng cũng khó mà đột phá. Cũng may Bích Ngưng chỉ có thể sử xuất ba phần nội lực, ta đem bộ pháp sửa lại vài phần, miễn cưỡng cũng có thể học được.”
Dạ Vi lần nữa đem Bảo Thù đẩy ra trước: “Vậy ta đem nàng giao cho ngươi.”
Lấy túi lưới trong tay Dung Hoan, hắn nhìn Thương Kiệt mỉm cười nói “Đi, chúng ta đi Đào Lâm uống rượu.”
“Không phải đâu? Còn KIIII..AI…!!!” Thương Kiệt sầu mi khổ kiểm đứng lên.
Bây giờ, hắn chỉ cần ngửi thấy mùi rượu liền muốn ói! Dung Hoan mấy ngày này scandal triền thân tâm tình buồn bực, thân là hảo huynh đệ tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, liều mình bồi quân tử, ước chừng uống hơn một tháng! Thật vất vả chống đỡ tới khi Nhị sư huynh trở lại, còn tưởng rằng có thể đổi sang uống mấy hớp trà uống thanh bụng a!
Oán trách thuộc về oán trách, Thương Kiệt vẫn rất ngoan ngoãn đi theo Dạ Vi đi uống rượu. Trong đình chỉ còn lại Bảo Thù cùng Dung Hoan, hai người một nhìn bàn đá, một nhìn mái hiên, căn bản không lời nào để nói.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Bảo Thù lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: “Tứ sư huynh, thật xin lỗi.”
Dung Hoan sửng sốt, lời hắn giấu trong lòng vẫn chưa nói ra . . . vì sao nàng lại nói trước? Nàng đang cười nhạo hắn mềm yếu sao?
Không sai, hắn quả thật rất mềm yếu!
Ngay cả hắn cũng không nghĩ ra, bản thân luôn cho rằng mình không sợ trời không sợ đất, thế nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không dám nói!
Bảo Thù thấy hắn không lên tiếng, mắt lé liếc qua, thấy hắn con ngươi tràn ngập tức giận, sợ hết hồn, vội nói: “Muội không phải cố ý! Ngày đó, Bích Ngưng sư tỷ nàng khinh người quá đáng, hơn nữa muội gần đây hỏa khí rất lớn, kích động quá mới nói ra ngoài. . . . . .”
“Muội hối hận sao?” Dung Hoan bỗng dưng nắm tay nàng, cắt đứt giải thích của nàng.
Sau khi trở về Lang Hoa, Bảo Thù rời khỏi lụa mỏng, trở về xiêm áo vải thô trước đây. Cách vải liệu bằng bông dày, dừ mới chạm vào trong nháy mắt, Dung Hoan đã cảm nhận được cơ thể nàng đang run bần bật, không giải thích được vì sao tim mình rũng run lên, hắn theo bản năng buông tay nàng ra.
Bảo Thù như chạy trối chết, lùi về phía sau hai bước, dùng sức mà gật đầu: “Hối hận, hối hận muốn chết! Về sau muội sẽ không bao giờ như thế nữa. . . . . .”
“Câm miệng!” Dung Hoan tâm phiền tính loạn, giơ một tay lên như muốn đánh xuống, Bảo Thù phản xạ có điều kiện ôm lấy đầu, co lại dưới đất. Vì vậy, cảnh tượng quỷ dị định dạng.
Không có thê thảm như tưởng tượng, nàng nghe hắn không được tự nhiên nói: “Ta là nói, chuyện cứu ta . . . . . .”
Cảnh tượng mà Bảo Thù nàng liều mạng cũng muốn quên, trong nháy mắthiện lên trong đầu. Thẹn không có chỗ trốn, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn: “Muội chỉ biết vì muội ngu ngốc hối hận, vì muội hại người hại mình mà hối hận, nhưng chuyện cứu người, tại sao lại phải hối hận?”
Dung Hoan khẽ run lên, giơ tay lên sờ tóc, không nhìn nàng.
Dù sao lời cũngđã nói ra, Bảo Thù lợn chết không sợ nước sôi, chắp tay sau lưng, tiến lại từng bước nói: “Nhị sư huynh nói rất đúng, chúng ta đều là môn hạ sư phụ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đáng lẽ nên hảo hảo chung đụng mới phải. Trước, muội là sợ gặp mặt khó chịu, hiện tại, muội thấy không sao nữa rồi! Tứ sư huynh, ngươi cũng không cần để ở trong lòng, đêm đó. . . . . . Chẳng qua là bị người tính toán , chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Đúng, ngoài ý muốn!”
Lời này nửa thật nửa giả, Bảo Thù tiến lên một bước, cầm tay của hắn, thành khẩn nói: “Chúng ta đều quên, có được hay không?”
Dung Hoan nhìn khuôn mặt chân thành của nàng, trong lòng xuất hiện tư vị không hiểu được. Nàng một nữ nhân cũng đã mở lời,mình xưa nay vốn không câu nệ tiểu tiết,, bây giờ làm sao lại buồn phiền cái gì? Chuyện cũng đã hơn một tháng, đầu hắn có phải là bị cửa chèn cho hư rồi không a?
Hắn rút tay về , từ trong ngực lấy ra khăn gấm lau tay, cao ngạo nâng cằm lên cười nói: “Lần sau muốn vuốt mông ngựa bổn đại gia thì bây giờ lo mà vê phòng luyện kỹ đi!”
“Xì” một tiếng, Bảo Thù nhịn cười không được, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ.
. . . . . .
Hết thảy giống như lại khôi phục như bình thường.
Gần tới triều hội, bất kể Lang Hoa trên dưới loạn thành cái gì bộ dáng, Bảo Thù mỗi ngày đều đến Thất Bảo Điện tập mê tung bước, lần đầu tiên trong đời, nàng học công phu lại thấy vui vẻ như thế. Làm sai chỗ nào, Dung Hoan thiếu gia vẫn như cũ dùng tay chân không chút lưu tình chỉnh cho nàng hai mắt lưng tròng.
Thái độ như thế, thân thể cũng không chịu nổi.
Không biết có phải là do gần tới tranh tài hay không, trong lòng nàng luôn có cảm giác rất buồn chán. Nàng ban ngày ăn không vô, buổi tối ngủ không ngon, lại hay cảm thấy váng đầu buồn nôn, vừa ngủ lại lười, giống như bị cảm nắng vậy.
Trước một ngày triều hội khai mạc, nàng bệnh thoi thóp nương nhờ trên giường, ôm Tiểu Bạch mê đầu ngủ ngon. Trọng Minh kêu một lần lại một lần, vừa đấm vừa xoa nửa ngày, nàng cũng không chịu động đậy tay chân.
Đột nhiên nghe ngoài cửa có người gọi nàng: “Bảo Thù sư tỷ, người nhà ngươi tới, Tầm Huyên sư tỷ bảo ta tới thông báo cho ngươi!”
Ngồi thẳng người dậy, Bảo Thù dụi mắt, không thể tin nhìn Trọng Minh, muốn xác định có phải là đang gạt người hay không. Cho đến ngoài cửa người nọ lại lặp lại một lần nữa, nàng mới ngạc nhiên mặc quần áo rời giường.
Làm sao có thể a?
Không phải nói, Lang Hoa thư mời chỉ gửi cho các gia tộc nổi danh và cường đại sao?
Đi giầy vào, nàng tóc tai bù xù đi ra ngoài cửa, trong lòng hưng phấn dị thường, rồi lại thấp thỏm bất an. Bên ngoài cửa Tu Hành Điện, Tầm Huyên đang đứng chờ ở cửa, thấy nàng lập tức nói: “Uy, làm sao ngươi bây giờ mới đến a, ca ca ngươi chờ lâu lắm rồi đấy
Ca ca? Bảo Thù ngẩn người, cha mẹ khi nào lại sinh cho nàng một ca ca rồi?
Tầm Huyên tưởng nàng vui tới ngu người, không nói gì thêm mà kéo tay nàng đi vào đám người đông đúc trong điện. Cuối cùng chen đến một góc yên lặng trong đại điện, nàng la to một tiếng: “Tiêu ca ca, ta đem Bảo Thù tới rồi đây!”
Mỗi ngày đều có nhân mã từ bốn phương tám hướng tràn vào Lang Hoa, cả tiên sơn náo nhiệt như chợ bán thức ăn, khắp nơi đều là tiếng cười. Nhưng truyền vào trong tai Bảo Thù, lại chẳng khác gì bùa đòi mạng, kết quả là nàng gặp người liền tránh.
Kể từ khi “Tỏ tình” sự kiện bị truyền ra, Bích Ngưng trong cơn tức giận trở về Đông Hải Long cung.
Tìm không ra nàng, mọi người lại thích thú đem đầu mâu chỉ về hướng Hoa danh (*) Dung Hoan đại nhân, sau lưng cái gì cũng nói, vốn là tình yêu đầu tiên thiếu nữ đẹp như mộng lại bị ô ngôn uế ngữ chà đạp trở nên xấu xa không chịu nổi.
(*) hoa danh: hoa đào
Trong đó khoa trương nhất về chuyện nữ chủ ( Bích Ngưng) bỏ trốn, có người nói rằng, nàng là vì đã có thai nên phải trở về Đông Hải nuôi thai. Thế là mọi người lại rối rít suy đoán này nọ, lấy tính tình nóng nảy cảu Dung Hoan Tiểu Thiên quân thì chắc chắn sẽ đào sâu ba thước bắt lấy người tung tin đồn, sau đó đem nàng xé thành tám mảnh rồi ném xuống Đông Hải làm mồi cho cá ăn!
Vậy mà, ba ngày trôi qua, mười ngày trôi qua, một tháng trôi qua, ngay cả Tầm Huyên cũng vì Bảo Thù mà toát mồ hôi lạnh, Dung Hoan lại không hề có động tĩnh gì. Mỗi lần nghe được người khác vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện như vậy, hắn chỉ cười một tiếng cho qua.
Kết quả là, chuyện Bích Ngưng nuôi thai độ chân thật từ 0,01% nhảy tót lên đến 99,99%.
Mà lại vô luận Bát Quái đi về phía nào, Hân Liệt không thể nghi ngờ là người vô tội nhất, cũng là người bị hại đáng thương nhất. Hắn cứ thế cư nhiên được mọi người đội lên đầu một cái mũ xanh biếc, xanh long lanh, xanh chói lóa . . .
Cũng vì chuyện này mà Bảo Thù nhận ra một chuyện, nếu không phải vì chuyện kia thì bây giờ Dung Hoan sớm đã đem nàng ra sau núi cho ác thú ăn rồi! Bây giờ nàng có nên đi xin lỗi không a? Nhưng làm sao dám nhìn mặt hắn đây?
Phiền a, gần đây thật phiền! Cái gì cũng phiền! Phiền nhất là cuộc thí luyện cuộc so tài!
Trọng Minh bị nàng lắc cho hoa mắt chóng mặt, không nhịn được mở miệng lần nữa: “Chủ nhân, ngài có thể trực tiếp nhận thua!”
Bảo Thù không từ bỏ ý định hỏi lại: “Ta thật không thể phái ngươi và Tiểu Bạch ra sân sao?”
Trọng Minh dùng mỏ sửa lại vũ mao, hàm hồ nói: “Yêu tinh cùng yêu tinh tỷ thí có thể dùng chiến sủng, yêu tinh đối với thần tiên khẳng định không thể! Lấy chủ nhân tu vi, không chịu nổi nàng ba chiêu. Cho nên, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, nhận thua đi!”
Bảo Thù ủ rũ cúi đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay che mặt: “Ai, dù sao ta cũng là sư phụ nhập thất đệ tử, ngươi nói xem, chịu đựng ba chiêu ròi bị người đá xuống đài hay là không đánh trực tiếp nhận thua cái nào mất thể diện hơn?”
“Ai nói, nhất định sẽ thua đây?”
Bảo Thù trong lòng “Đinh” một tiếng, giương mắt lên thấy một bộ thanh y ngoài cửa, hoan thiên hỉ địa nhảy dựng lên, chạy lại ôm cổ hắn: “Nhị sư huynh, huynh cuối cùng cũng trở lại rồi, muội rất nhớ huynh a!”
Dạ Vi vỗ lưng của nàng, cười bất đắc dĩ nói: “Ta vốn định đợi ít ngày nữa rồi xùng phụ quân đi nhưng ai ngờ tiểu sư đệ đưa thiệp lại quá nhiệt tình, biết ta nhớ Lang Hoa nên nói rất nhiều chuyện thú vị cho ta nghe, tò mò quá nên phải xin về trước gặp muội a.”
Bảo Thù chột dạ run một cái, tự nhiên hiểu “Chuyện thú vị” là ý gì.
Buông ra Dạ Vi, môi nàng chu lên cúi đầu nói: “Nhị sư huynh, huynh nói xem sư phụ lão nhân gia có phải định chơi xấu ta không a? Mời nhiều đại nhân vật như vậy nhìn ra muội xấu mặt”
Dạ Vi khẽ lắc đầu, hồi lâu mới nói: “Muội đừng vội nhụt chí, muốn thắng Bích Ngưng, cũng không phải là không có biện pháp.”
“Nhưng. . . . . . Có thể sao?” Bảo Thù không chớp mắt nhìn hắn, cũng không phải là rất muốn nghe cái gì kế sách. Rời xa nhau đã một tháng mười sáu ngày, nàng chỉ muốn ngắm thật kỹ khuôn mặt nam nhân khiến cho nàng yêu đến in vào trong mơ mà thôi.
Trước đêm đó, nàng tổng cho là chỉ cần ăn xong ngủ ngon, gả cho người nào cũng như nhau; sau đêm đó, nàng chợt phát giác mình thay đổi. Thì ra là, cõi đời này có loại nhớ thương, có thể để cho ngươi cam tâm tình nguyện đói bụng, cam tâm tình nguyện không ngủ, chỉ ngây ngốc nghĩ tới hắn, nhớ tới hắn.
Dạ Vi không trả lời, kéo tay của nàng quay người đi ra ngoài cửa.
Bảo Thù còn chìm đắm trong cảm động, căn bản chưa từng chú ý đến người đến kẻ đi ở ngoài Tam Trọng Thiên. Cho đến nhìn thấy rất nhiều đệ tử trợn mắt hốc mồm nhìn bọn họ chằm chằm nhìn, mới gật tỉnh đại mộng.
Vội rút tay ra, Bảo Thù toát ra mồ hôi lạnh: “Muội. . . . . . để muội tự đi.”
Dạ Vi nhíu mày, trong khung cảnh xôn xao ồn ào lại một lần nữa nắm lại tay nàng: “Ở U Minh cung không phải vẫn như vậy sao? Vìsao đến cửa nhà mình, lại bắt đầu bận tâm? Quan hệ của ta và ngươi, còn tính giấu đến khi nào?”
Bảo Thù gương mặt đã lâu chưa hồng hào nay lại dưới sự “uy hiếp” của Dạ Vi mà nay thành công so với hoa đào còn hồng hơn.
Cúi đầu như tiểu tức phụ, nàng nhỏ giọng hỏi: “Nhị sư huynh, chúng ta đi đâu a?”
Dạ Vi đi rất nhanh: “Người Long tộc, tính tình cương liệt, nếu như cùng Bích Ngưng liều mạng thì muội hai chiêu cũng chịu không được. Trên Lang Hoa Sơn, hạn chế pháp lực nhưng không hạn pháp khí, ta biết sư phụ rất nhanh sẽ đưa cho muội một pháp bảo hộ thân, chỉ cần có thể né tránh nàng cường công thì muốn đối phó nàng cũng không thành vấn đề..”
Bảo Thù “Oh” một tiếng, Dạ Vi lại nói: “Quỷ cô nương năm đó khắp nơi gây chuyện, thân là sư phụ, Lưu Dục Thiên quân từng vì nàng mà sáng chế ra một bộ tinh diệu bộ pháp, gọi là tiên mê điện ảnh tung. Quỷ cô nương bằng vào mê tung bộ, mặc dù pháp lực thấp kém nhưng lại có thể thượng trộm Thiên cung, hạ trộm Địa phủ, làm cho lục giới không được an bình.”
“Oa!” Bảo Thù mắt sáng lên, “Thật có công phu như vậy a?”
Rất nhanh, nàng giống như bị sét đánh hất tay của hắn ra, ôm lấy một cây bạch ngọc trụ cách nàng gần đây, liều mạng lắc đầu: “Không không không muội nhận thua cũng được! Muội không đi tìm huynh ấy! Muội không muốn gặp huynh ấy!”
Dạ Vi than nhẹ một tiếng, đi vòng qua trước mặt nàng: “Thù Nhi, những chuyện kia cũng đã đã qua. Chúng ta đều là môn hạ sư phụ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, muội muôn tránh mặt hắn cả đời cũng không được ?”
Bảo Thù gắt gao ôm cây cột, “Xoạt” đem đầu chuyển sang phía khác.
Dạ Vi vỗ tay, trầm giọng nói: “Được, chúng ta không đi Thất Trọng Thiên, trực tiếp lên Mộng Hồi Điện tìm sư phụ! Chúng ta tự mình trục xuất sư môn, từ nay về sau, lưu lạc chân trời góc biển, không cần gặp lại hắn!”
Dứt lời ngoảnh mặt đi. Bảo Thù luống cuống, vội vàng chạy lên trước níu lại hắn: “Nhị sư huynh, muội không phải là ý này a! Muội chỉ là sợ mà thôi. . . . . . Được rồi, được rồi, muội đi là được mà đi!”
Dạ Vi nắm tay của nàng, trong mắt hoa đào toàn là gian kế được như ý. Bảo Thù bất đắc dĩ, chỉ có thể nhắm mắt đi cùng hắn.
Cũng như lúc ở U Minh cung, lần này đi lập tức mọi người đều biết; nhưng lại cũng không giống như ở U Minh trong cung không giống nhau, lần này đi làm hóa đá rất nhiều người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, bao gồm đang trong đình ngẩn người, Thương Kiệt.
“Lão Tứ đâu?” Dạ Vi giơ bàn tay kia lên khẽ vẫy mất cái trước mặt Thương Kiệt.
Thương Kiệt hồn phách trở về, chỉ vào Thất Bảo Điện sau: “Trong tẩm điện của hắn, đang lấy rượu chuẩn bị sang đây.” Dừng lại một chút rồi nói “Gần đây nhờ phúc tiểu sư muội ban tặng, Dung Hoan tiêu đình không ít, cả ngày đại môn không ra quá hai bước, cả ngày lôi ta đi uống rượu tiêu sầu.”
Nhìn những bình sứ rỗng trên bàn đá, Bảo Thù rũ đầu xuống, có chút tự trách.
Là vì chuyện đó? Hay là chuyện đó? Bất kể bởi vì chuyện nào, nàng tựa hồ cũng nên nói một câu xin lỗi mới phải.
Đúng vào lúc này, Dung Hoan từ đằng xa nghiêng ngả đi đến, trong tay giơ lên một túi lưới, bên trong chứa bảy tám bình sứ thanh hoa. Nhìn thấy bọn họ, trù trừ một chút rồi đi tới cười nói: “Nhị sư huynh, ngươi trở lại.”
Bảo Thù rụt đầu lại, trốn sau lưng Dạ Vi, lại bị hắn đẩy ra phía trước, “Không nói nhiều lời nữa, tiểu sư muội đắc tội Bích Ngưng, nàng lần này trở về Đông Hải, nhất định là đòi nàng phụ vương lấy ra Trảm Yêu kiếm.”
“Trảm Yêu kiếm ở Long tộc trong tay?” Thương Kiệt kinh ngạc, khó trách bọn hắn yêu tộc tìm hơn 1500 năm mà khắp nơi không tới, thế hóa ra là bị giấu ở Đông Hải long cung! “Nhị sư huynh, ngươi làm sao biết được ? Tin tức chính xác sao?”
“Đây không phải là trọng điểm, ngươi cũng không cần lo lắng, Trảm Yêu kiếm rất nhanh sẽ gặp trở lại trong tay sư phụ.” Dạ Vi trầm giọng, lại nói tiếp: “Dung Hoan, theo ý của ngươi, trong vòng mười ngày, nàng có thể học được mê tung bộ mấy tầng?”
Dung Hoan tâm không có ở đây yên lặng thật lâu, nghe thấy tên mình mới hồi thần: “A? Nhị sư huynh ngươi nói cái gì?”
Dạ Vi nhíu mày, Thương Kiệt hiếu kỳ nói: “Nhà bọn họ mê tung bộ, không phải là thề tuyệt không truyền ra ngoài sao?”
Dung Hoan cúi đầu, hồi lâu, châm chước nói: “Lấy nàng ngộ tính, đoán chừng một tầng cũng khó mà đột phá. Cũng may Bích Ngưng chỉ có thể sử xuất ba phần nội lực, ta đem bộ pháp sửa lại vài phần, miễn cưỡng cũng có thể học được.”
Dạ Vi lần nữa đem Bảo Thù đẩy ra trước: “Vậy ta đem nàng giao cho ngươi.”
Lấy túi lưới trong tay Dung Hoan, hắn nhìn Thương Kiệt mỉm cười nói “Đi, chúng ta đi Đào Lâm uống rượu.”
“Không phải đâu? Còn KIIII..AI…!!!” Thương Kiệt sầu mi khổ kiểm đứng lên.
Bây giờ, hắn chỉ cần ngửi thấy mùi rượu liền muốn ói! Dung Hoan mấy ngày này scandal triền thân tâm tình buồn bực, thân là hảo huynh đệ tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, liều mình bồi quân tử, ước chừng uống hơn một tháng! Thật vất vả chống đỡ tới khi Nhị sư huynh trở lại, còn tưởng rằng có thể đổi sang uống mấy hớp trà uống thanh bụng a!
Oán trách thuộc về oán trách, Thương Kiệt vẫn rất ngoan ngoãn đi theo Dạ Vi đi uống rượu. Trong đình chỉ còn lại Bảo Thù cùng Dung Hoan, hai người một nhìn bàn đá, một nhìn mái hiên, căn bản không lời nào để nói.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Bảo Thù lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: “Tứ sư huynh, thật xin lỗi.”
Dung Hoan sửng sốt, lời hắn giấu trong lòng vẫn chưa nói ra . . . vì sao nàng lại nói trước? Nàng đang cười nhạo hắn mềm yếu sao?
Không sai, hắn quả thật rất mềm yếu!
Ngay cả hắn cũng không nghĩ ra, bản thân luôn cho rằng mình không sợ trời không sợ đất, thế nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không dám nói!
Bảo Thù thấy hắn không lên tiếng, mắt lé liếc qua, thấy hắn con ngươi tràn ngập tức giận, sợ hết hồn, vội nói: “Muội không phải cố ý! Ngày đó, Bích Ngưng sư tỷ nàng khinh người quá đáng, hơn nữa muội gần đây hỏa khí rất lớn, kích động quá mới nói ra ngoài. . . . . .”
“Muội hối hận sao?” Dung Hoan bỗng dưng nắm tay nàng, cắt đứt giải thích của nàng.
Sau khi trở về Lang Hoa, Bảo Thù rời khỏi lụa mỏng, trở về xiêm áo vải thô trước đây. Cách vải liệu bằng bông dày, dừ mới chạm vào trong nháy mắt, Dung Hoan đã cảm nhận được cơ thể nàng đang run bần bật, không giải thích được vì sao tim mình rũng run lên, hắn theo bản năng buông tay nàng ra.
Bảo Thù như chạy trối chết, lùi về phía sau hai bước, dùng sức mà gật đầu: “Hối hận, hối hận muốn chết! Về sau muội sẽ không bao giờ như thế nữa. . . . . .”
“Câm miệng!” Dung Hoan tâm phiền tính loạn, giơ một tay lên như muốn đánh xuống, Bảo Thù phản xạ có điều kiện ôm lấy đầu, co lại dưới đất. Vì vậy, cảnh tượng quỷ dị định dạng.
Không có thê thảm như tưởng tượng, nàng nghe hắn không được tự nhiên nói: “Ta là nói, chuyện cứu ta . . . . . .”
Cảnh tượng mà Bảo Thù nàng liều mạng cũng muốn quên, trong nháy mắthiện lên trong đầu. Thẹn không có chỗ trốn, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn: “Muội chỉ biết vì muội ngu ngốc hối hận, vì muội hại người hại mình mà hối hận, nhưng chuyện cứu người, tại sao lại phải hối hận?”
Dung Hoan khẽ run lên, giơ tay lên sờ tóc, không nhìn nàng.
Dù sao lời cũngđã nói ra, Bảo Thù lợn chết không sợ nước sôi, chắp tay sau lưng, tiến lại từng bước nói: “Nhị sư huynh nói rất đúng, chúng ta đều là môn hạ sư phụ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đáng lẽ nên hảo hảo chung đụng mới phải. Trước, muội là sợ gặp mặt khó chịu, hiện tại, muội thấy không sao nữa rồi! Tứ sư huynh, ngươi cũng không cần để ở trong lòng, đêm đó. . . . . . Chẳng qua là bị người tính toán , chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Đúng, ngoài ý muốn!”
Lời này nửa thật nửa giả, Bảo Thù tiến lên một bước, cầm tay của hắn, thành khẩn nói: “Chúng ta đều quên, có được hay không?”
Dung Hoan nhìn khuôn mặt chân thành của nàng, trong lòng xuất hiện tư vị không hiểu được. Nàng một nữ nhân cũng đã mở lời,mình xưa nay vốn không câu nệ tiểu tiết,, bây giờ làm sao lại buồn phiền cái gì? Chuyện cũng đã hơn một tháng, đầu hắn có phải là bị cửa chèn cho hư rồi không a?
Hắn rút tay về , từ trong ngực lấy ra khăn gấm lau tay, cao ngạo nâng cằm lên cười nói: “Lần sau muốn vuốt mông ngựa bổn đại gia thì bây giờ lo mà vê phòng luyện kỹ đi!”
“Xì” một tiếng, Bảo Thù nhịn cười không được, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ.
. . . . . .
Hết thảy giống như lại khôi phục như bình thường.
Gần tới triều hội, bất kể Lang Hoa trên dưới loạn thành cái gì bộ dáng, Bảo Thù mỗi ngày đều đến Thất Bảo Điện tập mê tung bước, lần đầu tiên trong đời, nàng học công phu lại thấy vui vẻ như thế. Làm sai chỗ nào, Dung Hoan thiếu gia vẫn như cũ dùng tay chân không chút lưu tình chỉnh cho nàng hai mắt lưng tròng.
Thái độ như thế, thân thể cũng không chịu nổi.
Không biết có phải là do gần tới tranh tài hay không, trong lòng nàng luôn có cảm giác rất buồn chán. Nàng ban ngày ăn không vô, buổi tối ngủ không ngon, lại hay cảm thấy váng đầu buồn nôn, vừa ngủ lại lười, giống như bị cảm nắng vậy.
Trước một ngày triều hội khai mạc, nàng bệnh thoi thóp nương nhờ trên giường, ôm Tiểu Bạch mê đầu ngủ ngon. Trọng Minh kêu một lần lại một lần, vừa đấm vừa xoa nửa ngày, nàng cũng không chịu động đậy tay chân.
Đột nhiên nghe ngoài cửa có người gọi nàng: “Bảo Thù sư tỷ, người nhà ngươi tới, Tầm Huyên sư tỷ bảo ta tới thông báo cho ngươi!”
Ngồi thẳng người dậy, Bảo Thù dụi mắt, không thể tin nhìn Trọng Minh, muốn xác định có phải là đang gạt người hay không. Cho đến ngoài cửa người nọ lại lặp lại một lần nữa, nàng mới ngạc nhiên mặc quần áo rời giường.
Làm sao có thể a?
Không phải nói, Lang Hoa thư mời chỉ gửi cho các gia tộc nổi danh và cường đại sao?
Đi giầy vào, nàng tóc tai bù xù đi ra ngoài cửa, trong lòng hưng phấn dị thường, rồi lại thấp thỏm bất an. Bên ngoài cửa Tu Hành Điện, Tầm Huyên đang đứng chờ ở cửa, thấy nàng lập tức nói: “Uy, làm sao ngươi bây giờ mới đến a, ca ca ngươi chờ lâu lắm rồi đấy
Ca ca? Bảo Thù ngẩn người, cha mẹ khi nào lại sinh cho nàng một ca ca rồi?
Tầm Huyên tưởng nàng vui tới ngu người, không nói gì thêm mà kéo tay nàng đi vào đám người đông đúc trong điện. Cuối cùng chen đến một góc yên lặng trong đại điện, nàng la to một tiếng: “Tiêu ca ca, ta đem Bảo Thù tới rồi đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.