Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 36: Tuyệt Cảnh

Kiều Gia Tiểu Kiều

25/02/2014

“Nhị sư huynh.” Dung Hoan theo Dạ Vi đi xuống đài cao, bước nhanh cùng hắn sóng vai, “Tại sao?”

Dạ Vi không nhìn hắn, thanh âm lạnh không chút nhiệt độ: “Chỉ cần ngươi thắng, ta mới có thể cưới Thù Nhi làm vợ.”

Dung Hoan sắc mặt trắng bệch: “Có người uy hiếp ngươi?”

“Nghe, trận chiến này chính là cuộc chiến sinh tử, ngươi phải toàn lực ứng phó, bởi vì ta tuyệt sẽ không xuống tay lưu tình.” Dạ Vi nói xong, mủi chân nhẹ nhàng nhún lên, tung người bay lên lôi đài dài chin thước trong sân.

Dung Hoan thoáng sửng sốt, cũng nhảy lên theo.

Cuộc chiến này do Ngũ Hành trưởng lão trong các Thủ Tọa trưởng lão tự mình chủ trì, sau khi đọc hết các quy tắc tỷ thí, hắn rung chiếc chuông vàng trong tay ba cái, tuyên bố tỷ thí chính thức bắt đầu.

Hai người đứng đối mặt với nhau, thật lâu, không người nào động thủ.

Ban đêm gió tuyết rơi rất nhiều, nhưng lại có vô số đom đóm không biết từ đâu bay tới, khung cảnh này, đẹp vô cùng.

Dạ Vi mặc trường sam màu lam, một cây chiết phiến, đứng trong ánh trăng sắc mặt trong suốt như ngọc. Dung Hoan vẫn như cũ mặc hoa y cẩm phục, hoàn bội đinh đang, đứng ngạo nghễ trong gió tuyết mù mịt.

Các đệ tử đứng dưới đài xem tỷ thí đều nhìn đến si mê, trên trán đọng lại một tầng tuyết dày cũng quên giơ tay lên gạt.

“Bọn họ tại sao không bắt đầu?” Tây Thiên Vương lòng như lửa đốt, “Định đứng đến khi nào a?”

Chư vương không người nào đáp lại, lại nghe Bảo Thù lạnh lùng mở miệng nói: “Ngươi gấp cái gì? Đợi không được thì có thể rời đi, không ai bắt ngươi ở lại!”

Tây Thiên Vương kinh ngạc không dứt, tính tình ngạo khí mười phần như hắn làm sao có thể chịu được người khác nói chuyện với mình như vậy, huống chi còn là một tiểu bối vô danh! Nhất thời nổi trận lôi đình vỗ bàn: “Xú nha đầu nhà ngươi! Lại dám đối bản vương bất kính như thế! Chán sống rồi sao? !”

Nói xong, giơ tay lên định cách không tát cho nàng một cái, một luồng gió mạnh quét qua, nhưng lại bị Hân Liệt ngăn lại: “Tiểu sư muội vô tâm chi ngôn (*), mong rằng Tây Thiên Vương bao dung .”

(*) vô tâm chi ngôn: nói chuyn vô tư không câu n tiu tiết

Hắn. . . . . . Hắn có thể ngăn lại mình! Lại một tiểu bối đáng chết!

Tây Thiên Vương có cảm giác không được nể mặt, đại não vẫn còn trong hỗn độn thì Bảo Thù lại nhẹ nhàng nói: “Đại sư huynh, ta không phải vô tâm chi ngôn, hắn làm vương một phương, nhưng tính nhẫn nại lại quá kém, quả thật làm người ta cười đến rụng răng!”

Chư vương đồng loạt đem tầm mắt từ trên quảng trường dời về trên đài.

Trên lôi đài còn chưa có đánh, trên Phi Tiên Điện ngược lại đã khai chiến.

Li Diên nhíu mày, đem Bảo Thù đứng sau lưng mình, chắp tay đối với Tây Thiên Vương nói: “Tiểu đồ lỗ mãng, ngươi chớ để chấp nhặt với nàng, bản thượng thần ngày sau nhất định nghiêm gia quản giáo.”

Tây Thiên Vương dựng râu trợn mắt, bất đắc dĩ đang ở trên địa bàn người ta, chỉ có thể tức giận phất tay áo, ngồi xuống lần nữa.

Trước mặt mọi người lần nữa nhìn về quảng trường thì hai người đột nhiên khai chiến.

Dung Hoan trong tay cũng không binh khí, chưởng phong nổi lên, phong tuyết hóa thành lợi kiếm, từng đạo công kích về phía Dạ Vi. Mà Dạ Vi tay mở ra Côn Luân Phiến, đã xem băng kiếm bỗng dưng vồng lại đánh trả về phía Dung Hoan.

Quang ảnh đan vào nhau, ánh sáng rực rỡ, ngươi tới ta đi , chỉ nghe “Ti ti” tiếng lụa bị rách, có thể thấy được vết máu loang lổ.

Vừa mới bắt đầu, đã là sống chết tương bác, mọi người đều trợn mắt hốc mồm.

Thương Kiệt vừa xem, trong lòng lại vừa run sợ, làm gì mà tỷ thí, rõ ràng là đang liều mạng! Dựa vào tình huynh đệ ngàn năm của bọn họ, làm sao có thể chỉ vì một nữ nhân đánh đến mức này? Dung Hoan còn có thể làm được ra, nhưng là Dạ Vi tuyệt đối không có khả năng!

Ngay cả Lưu Dục cũng có chút kinh ngạc.

Chưa từng nghĩ rằng, hài tử của hắn lại có sức bộc phá kinh người như thế!

Li Diên lại liên tục cười khổ, đồ nhi của hắn có bao nhiêu cân lượng, hắn làm sư phụ tất hiên là hiểu rõ.

Hân Liệt kiên định cần cù, vì vậy nội lực tinh thuần thâm hậu. Bất cứ lúc nào ra tay, vô luận tốc chiến còn là giằng co, hắn đều là người xuống tay vô cùng tàn nhẫn nhất trong bốn người, là người không thể chê vào đâu được, nhưng cũng là người cực kỳ kiên quyết và đảm đương.

Dạ Vi tâm tư tinh tế, ngộ tính cực cao, có học thức tốt như hại nạp bách xuyên (*), bát cứ thứ gì cũng am hiểu. Nhưng hắn am hiểu sâu nhất chính là súng bắn chim đầu đàn, xưa nay giấu tài thâm tàng bất lộ, ví dụ như hiện tại, nhìn như cùng người ác đấu, thật ra thì vẫn không thả tay một lần.

(*) hi np bách xuyên: ln như bin c

Thương Kiệt là mặc dù lười biếng, nhưng thắng ở phẩm tính đôn hậu. Mềm nhẹ mà dũng mãnh như nước, nhưng lại không hề phân tranh với ai, vô luận là tu hành hay đối nhân xử thế, hắn đều không cầu công lao, chỉ mong chờ yên yên ổn ổn sống qua ngày, an toàn là tốt nhất.

Mà Dung Hoan, là người bộp chộp nhất về tu hành trong bốn đồ nhi của hắn, nhưng cũng là thiên tư cao nhất. Chuyện này đương nhiên là có lien quan đến than thế của hắn, sức chịu đựng và lực bộc phát mạnh đến kinh người, giống như lò xo, dùng sức càng lớn, hắn lực bắn ngược sẽ càng mạnh.

Thật khó mà tưởng tượng, nếu là bọn họ bốn người một khi đoạn tuyệt, thiên hạ sẽ trở nên như thế nào?

Li Diên thở dài một tiếng, nghiêng đầu đối với Bảo Thù nhỏ giọng nói: “Hài tử, ngươi hi vọng hai người bọn họ người nào thắng?”

Bảo Thù làm như không nghe thấy, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm lôi đài, đôi mày cau lại thành một đường, không che giấu sự lo lắng trong đôi mắt, nhưng, ai là người trong mắt nàng?

Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói: ”Ta hi vọng, ai cũng không thắng được.”

Li Diên ngẩn người, đang muốn mở miệng, Bảo Thù đột nhiên hỏi: “Sư phụ, Lưu Dục Thiên Quân rất lợi hại phải không?”

Li Diên nhàn nhạt gật đầu: “Ngay từ một vạn năm trước, hắn ở Lang Hoa tu hành đã là khúc cao hòa quả (*), hôm nay càng thêm không cần nhiều lời, nói vậy tu vi đã tới cực cảnh.”

(*) khúc cao hòa qu: cao siêu không ai k được, uyên thâm ít ai hiu rõ.

Bảo Thù hỏi tiếp: “Vậy hắn rất thương Tứ sư huynh phải không?”

Li Diên hơi ngạc nhiên, gật đầu nói: “Đó là tự nhiên, Quỷ cô nương bởi vì năm xưa ở thiên giới chịu hình phạt phong cốt tỏa gân (*), bất luận chuyển thế mấy lần, hồn phách vẫn bị tổn hại, khi sinh hạ hài tử cũng là tử thai.”

(*) phong ct ta gân: niêm phong xương ct khóa li gân ct

“Tử thai?”

“Đúng thế, Hoan Nhi khi ra đời là một tử thai, hai người 5000 năm mới sinh ra được một đứa con, tự nhiên tự phụ vô cùng. Thiên Quân độ hắn một cái mạng, lại dùng cấm thuật đem phong ấn tại trong cơ thể mình, lấy máu lấy từ tim nuôi hết hai ngàn năm.”

“Hai ngàn năm!” Bảo Thù bỗng dưng trợn to hai mắt, “Những hai ngàn năm? Chuyện này là thật?”

“Theo như ta tính toán thì đúng là hai ngàn năm, năm đó Quỷ cô nương mang thai thì Thiên Quân còn từng đến thiên đình tìm phụ hoàng ta, cho ta mượn mẫu hậu gia tộc chi bảo Liễm Tinh Thoi dùng một chút. Lúc đó, vi sư chỉ là 5, 6 tuổi, tính toán ra, Hoan Nhi thực tế tuổi ngược lại cùng vi sư không sai biệt lắm.”

“Chuyện này Mặc Hằng Thiên đế không biết?” Bảo Thù gần như dán trên người Li Diên, vội vàng hỏi.



“Có lẽ không biết, lúc ấy trong điện trừ vi sư ra, chỉ có phụ hoàng, mẫu hậu và đại ca ta. Ta còn nhớ mẫu hậu lúc ấy hết sức vui mừng, còn hỏi Lưu Dục Thiên Quân có cần mượn bảo bối gì khác không, rồi nhân cơ hội trời cho đó đòi hắn thực hiện một nguyện vọng.”

Nói tới cố nhân, Li Diên trong long khó kìm được sự khổ sở, “Chúng ta mười huynh đệ, chỉ có đại ca và ta là do một mẹ sinh ra, nếu là không có trận tai kiếp kia, Thiên đế hôm nay chính là hắn. . . . . .”

Phát hiện Mặc Hằng chuyển mắt nhìn về phía mình, Li Diên không nói gì thêm, nhìn về phía lôi đài trong sân.

Cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao, đám người xung quanh lôi đài đã sớm tán ra xa. Từ lúc mới bắt đầu si mê đến rung động, ai cũng không ngờ rằng, những cuộc tỷ thí qua loa đại khái trước đây, bây giờ lại trở nên như thế này.

“Nếu như ngươi sẽ không chịu dốc hết toàn lực, ta liền không khách khí.” Dạ Vi tránh thoát băng kiếm, quay người dồn Dung Hoan đẩy vào lôi đài một góc, chiết phiến đặt ngay trên cổ hắn, “Ta căn bản không có lựa chọn. . . . . .”

Dung Hoan cắn môi không nói, thân thể co lại, di hình thoát khỏi Dạ Vi kiềm chế.

Diệt Nhật Cung giấu trong cơ thể của hắn, cho nên tuyệt đối không thể sử dụng Tuyết Ma công.

Hắn có thể lần lữa, có thể trốn, có thể tránh, nhưng hắn không thắng được Dạ Vi.

“Nhị sư huynh. . . . . .” Dung Hoan khó xử, nhỏ giọng nói, “Ta căn bản không phải đối thủ của ngươi.”

“A?” Dạ Vi thu lại Côn Luân Phiến, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm, mỏng như cánh ve, hàn khí bức người, “Ta Dạ Vi có tài đức gì mà đường đường Ma Thần Bệ Hạ thế nhưng dễ dàng nhận thua?”

Dung Hoan hoảng hốt: “Nhị sư huynh, ngươi đang nói gì vậy?”

“Ta nói gì trong lòng ngươi rõ ràng.” Dạ Vi lạnh lùng cười liên tục, chưa ai từng thấy hắn dùng kiếm, vì vậy, cũng không có ai thấy rõ hắn là ra tay như thế nào. Kiếm mỏng như rắn, đột nhiên đâm vào xương quai xanh của Dung Hoan.

Dưới đài tiếng hít sâu lan ra, Quỷ cô nương kinh hãi nhảy lên, lại bị Lưu Dục kéo lại.

Kiếm ra, máu đông lại, nhưng nửa giọt máu cũng không chảy.

Tiêu Bảo Thù ngưng thần nhìn vết thương, nghi ngờ trong con ngươi lan tràn.

Dung Hoan thậm chí cũng không cảm thấy đau, nghĩ rằng là Băng Tinh Tuyết Phách trong cơ thể bắt đầu tác dụng, ngước mắt hướng đài cao nhìn lại, Lưu Dục hơi nhắm mắt, mệt mỏi phẩy tay.

Băng Tinh Tuyết Phách có công hiệu này sao?

Dung Hoan trong long giật mình, mới vừa nuốt xuống không phải Băng Tinh Tuyết Phách, mà là phụ thân vạn năm tinh phách!

“Nhị sư huynh, ta nhận thua!” Dung Hoan tâm sợ tính loạn, hô to ra tiếng.

Cõi đời này, có cái gì có thể làm một nam nhân vì yêu làm cho hôn mê cả đầu óc dừng cương trước bờ vực?

—— chỉ có yêu rất nhiều, chỉ có thể là một tấm si tình, là người nguyện tự liếm vết thương lòng không cầu độc chiếm.

Lưu Dục cơ trí, lại không phải là vô song. Dạ Vi khóe môi cong lên, làm như thật dài thở ra, nhưng tay lại chưa từng dừng lại, thân hình mạnh mẽ đnáh về phía Dung Hoan.

Tây Thiên Vương hừ lạnh một tiếng: “Mới chịu một kiếm đã nhận thua, tiểu tử này thật không có cốt khí.”

Quỷ cô nương vỗ bàn: “Cái này gọi là thức thời vụ giả vi tuấn kiệt (*) , ngươi thì biết cái gì!”

(*) thc thi v gi vi tun kit: hiu rõ thi thế mi là người tài gii; k thc thi mi là người tài gii



Tây Thiên Vương phẫn nộ nuốt nước miếng một cái, ngoảnh mặt nhìn về hướng khác, lại thấy Tiêu Bảo Thù nheo lại mắt hạnh nhìn hắn cười một tiếng, cười không có ý tốt, cười làm hắn tóc gáy dựng đứng.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười ngươi buồn cười.”

“Ngươi cố tình bới móc phải không?”

“Đúng thì sao?”

Tây Thiên Vương vốn đang tức giận, có thể nhịn đến bây giờ quả thật không phải dễ, bàn tay vỗ một cái, bạch ngọc bàn nhỏ ứng tiếng mà bể, “Ranh con chết tiệt kia! Hôm nay không giáo huấn ngươi, Bổn vương liền theo họ ngươi!”

Một đạo ánh sang đánh ngay trên mặt, Tiêu Bảo Thù chợt lách người núp sau lưng Li Diên.

Li Diên phất tay áo đỡ, lạnh nhạt nói: “Tây Thiên Vương, ngay cả đồ đệ ta ngươi cũng dám đánh?”

Quỷ cô nương cười khẩy nói: “Đánh chó còn phải xem chủ nhân, đường đường Tây Thiên Vương tội gì cùng một tiểu nha đầu tranhc hấp? Nha đầu này tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu chuyện sao?”

Tây Thiên Vương tự biết không địch lại Li Diên, lại cảm thấy Quỷ cô nương lời nói có lý, ở trước mặt chư vương động thủ quả thật rất khó coi, nghĩ thầm nhịn thêm lần nữa cũng được. Kết quảkhóe mắt lại nhìn thấy Tiêu Bảo Thù núp ở Li Diên sau lưng lộ ra nửa cái đầu, hướng hắn làm ngoáo ộp, rõ ràng chê cười hắn vô dụng! Một cái nho nhỏ Lang Hoa đệ tử, làm sao có thể ngông cuồng như vậy? Nhất định là bị Li Diên tiểu nhi xúi giục!

Cái này có thể nhịn, thì còn gì không thể nhịn!

“Li Diên, ngươi chớ khinh người quá đáng!”

Tây Thiên Vương tức sùi bọt mép, chiến bào bay lên phần phật, trong tay hiện ra một thanh đao dài, dùng lực chem. tới.. Li Diên ôm lấy Tiêu Bảo Thù tránh sang bên phải, đao khí chém thẳng vào ghế ngồi chưởng môn, lập tức hóa thành bụi.

Li Diên giữ Lang Hoa một ngàn năm, ítkhi cùng người tranh nhau, hôm nay Tây Thiên Vương nhiều lần khiêu khích, cũng không khỏi nổi nóng. Mắt phượng như có lửa đốt, con ngươi từ màu đen chuyển thành màu đỏ, hắn đem Tiêu Bảo Thù đặt sang, xoay người lại cười nhạo: “Bản thượng thần khinh ngươi thì như thế nào?”

Tây Thiên Vương quát một tiếng, lao về phía Li Diên, Li Diên không sợ hãi không hoảng hốt, lập tức ứng chiến.

Mọi người nhất thời bối rối, đầu xoay trước xoay sau, ai cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bên này chín thước lôi đài băng kiếm không ngừng, bên kia Phi Tiên đại điện ánh sáng lại lên.

Mặc dù chỉ có thể dùng ba phần tu vi, nhưng Tây Thiên Vương và Li Diên Giai lấy tư chiến nổi tiếng lục giới, uy lực không tự nhiên phải thể khinh thường, chư vương trong điện không người nào đi khuyên cũng không có người nào dám đi khuyên, lại không thể mất mặt trốn ra xa được.

Li Diên tung người nhảy ra đại điện, bay lên giữa không trung, Tây Thiên Vương theo sát phía sau, đuổi tận không buông.

Tứ đại thượng tiên ngồi phía sau thấy thế, chỉ sợ mình sư phụ thua thiệt, ngưng thần muốn bayra, lại bị Hân Liệt một chưởng đánh trở về.

Một vị thượng tiên chắp tay nói: “Thái tử điện hạ, đây là chuyện riêng giữa chúng ta và Lang Hoa, mong thái tử chớ nhúng tay vào.”

Hân Liệt lạnh nhạt nói: “Bản quân thân là Lang Hoa Đại đệ tử, há lại để cho các ngươi ở chỗ này giương oai!”

“Đã như vậy, đừng trách chúng ta không khách khí!”



“Vãn bối cũng là Lang Hoa đệ tử, sư môn vi tôn, các vị thượng tiên, vãn bối đắc tội!” Bốn vị thượng tiên cùng lúc ra tay, Thương Kiệt cũng cùng Hân Liệt sánh vai mà chiến.

Tuy là lấy hai địch bốn nhưng Thương Kiệt và Hân Liệt vẫn chiếm thượng phong.

Chỉ là trong chớp mắt, trên đài dưới đài đều náo loạn.

Lưu Dục trong lòng muốn ngăn lại, nhưng tinh phách đã rời khỏi người, cần lấy nội lực tu bổ chân khí. Giương mắt nhìn xuống, hắn chỉ có thể buồn bã cười khổ, thì ra là, quả nhiên là như vậy. . . . . .

Trong màn sáng đầy trời, Lưu Dục tập trung tìm kiếm vị trí Tiêu Bảo Thù, quả nhiên, nàng thừa dịp loạn núp ở dưới một gốc cây cổ thụ ngoài điện.

Đúng lúc này, cổ thụ một đoạn nhánh cây ầm ầm nổ tung, hắc vụ lượn lờ, hiện ra một con Tứ Hải Ma Giao thu nhỏ rất nhiều lần, thân thể đen như than quấn chặt lấy Tiêu Bảo Thù, miệng mở to như chậu máu như muốn nuốt nàng vào trong bụng.

Tiêu Bảo Thù hướng về phía lôi đài kêu to thảm thiết: “Tứ sư huynh! Cứu mạng a!”

Mỗi một lần đang cùng Hi Hi Ha Ha so chiêu thì hễ nghe tiếng kêu cứu củaTiêu Bảo Thù, Dung Hoan tim như đập sai mấy nhịp. Lần này, cũng không tự nhiên ngoại lệ. Tìm nơi phát ra âm thanh nhìn lại, Dung Hoan lập tức kinh hãi ba hồn mất hơn hai hồn.

Sư phụ và sư huynh đang lâm vào khổ chiến, ai có thể tới kịp cứu nàng?

Hoặc là nói, cả Phi Tiên Điện đều hỗn loạn, người nào sẽ chú ý đến nàng?

Lưu Dục cười thầm, thật ra thì cả kế hoạch này quả thật là rắn vẽ thêm chân, Dung Hoan căn bản sẽ không quan tâm những này, cơ hồ là bản năng, phản xạ có điều kiện liền gọi ra Diệt Nhật Cung trong cơ thể.

Tiêu Bảo Thù bình tĩnh nhìn lôi đài. Nhưng thấy hắn bay bổng lên, tay trái chấp giương cung, tay phải kéo dây cung không do dự . . . . . . Thân hình chói mắt làm người ta khó mà chuyển mắt, nét kiên quyết trong mắt nàng chưa từng nhìn thấy, vẻ mặt chuyên chú mà nàng chưa từng nhìn thấy, nhìn tay hắn buông lỏng, một đạo chói mắt kim quang xuất hiện, tinh chuẩn bắn trúng tim Ma Giao.

Thân thể buông lỏng, Tiêu Bảo Thù ngồi phịch ở trên đất, cũng không phải bị sợ .

Bởi vì nàng biết, con Ma Giao này chỉ là ảo ảnh, chỉ trong chốc lát, sẽ tan thành mây khói.

Cả Thất Trọng Thiên, thoáng chốc lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Chỉ có Dung Hoan phi thân nhảy xuống lôi đài, bước nhanh đến bên người Tiêu Bảo Thù, khom lưng muốn nâng nàng dậy: “Muội làm sao vậy rồi hả ? Có bị thương không? Có . . . . . .”

“Tại sao?” Tiêu Bảo Thù khóc không ra nước mắt, cười nhạt mở tay hắn ra, “Ngươi là Ma Thần chuyển thế có phải không? Long Vương là ngươi giết có phải không? Ngươi không muốn ta gả cho Nhị sư huynh, cho nên bày cục thế bức bách hắn có phải không?”

Dung Hoan mất hồn, mới vừa chú ý tới Diệt Nhật Cung trong tay, nhất thời kinh hãi hoa dung thất sắc.

Cuối cùng, hắn đã làm như đúnglời cha nói, sấm đại họa. . . . . .

“Ta không giết Long Vương! Cũng chưa từng giết bất cứ kẻ nào! Cung này là do người trong Ma giới cứng rắn nhét cho ta! Không biết có phải là do luyện Tuyết Ma công không nhưng bây giờ muốn ném cũng ném không được!”

Dung Hoan bất kể sau lưng bao nhiêu ánh mắt dán trên người mình, chỉ muốn giải thích cho Tiêu Bảo Thù.

Về phần hắn có phải là Ma Thần chuyển thế hay không, chính hắn cũng hoài nghi, phụ thân nói không phải thì tạm thời là không phải.

“Sư thúc tổ, Diệt Nhật Cung tại sao lại có trong tay hắn?” Mặc Hằng giả bộ khiếp sợ đứng lên, chỉ vào Dung Hoan nói: “Chỉ có người luyện Tuyết Ma Công mới có thể sử dụng Diệt Nhật Cung, hắn chẳng lẽ là Già Di La chuyển thế?”

Li Diên cùng Tây Thiên Vương đồng thời thả mình xuống đất, đều là kinh hãi.

Yêu Vương thần sắc hốt hoảng: “Già Di La chẳng lẽ không có chết? Điều này sao có thể?”

Lưu Dục nhàn nhạt liếc mắt Mặc Hằng một cái: “Vậy liền đem nghịch tử này bắt lại thẩm vấn rõ ràng, được không?”

“Sư thúc tổ ở trên cao, chính là Thiên quy cũng không nhàn, ngài lời này quả thật là nói đùa.” Mặc Hằng nhướn mắt chắp tay, ngôn ngữ vừa cung kính vô cùng vừa châm chọc.

Chư vương trên điện e ngại Lưu Dục, nhưng nghĩ tới Già Di La, người người sợ.

Bàn luận xôn xao , có vương giả cả gan nói: “Thiên Quân ở trên cao, ngài cùng Ma giới có quan hệ sâu xa, chúng ta cũng có nghe thấy. Chỉ là thiên tử phạm pháp như thứ dân cùng tội, nếu là tổn hại thiên quy. . . . . .”

“Không sai, Già Di La đồ thán sinh linh, chính là tội nhân lục giới, làm sao có thể bao che!”

“Thiên Quân cứu Ma Thần, nhận người ngoài làm con, hôm nay dung túng cho hắn giết Long Vương, cướp cung thần, đến tột cùng muốn làm cái gì?”

“. . . . . .”

Thấy Lưu Dục thủy chung không nói lời nào, chư vương càng ngày càng chắc chắn, trong bụng đều sợ hãi, liên tục nói muốn trừng phạt Dung Hoan. Quỷ cô nương hoàn toàn ngẩn ngơ, bình thường hay nói như nàng nay cũng trố mắt không nói.

Dung Hoan tay cầm Trường Cung đi vào đại điện, chư vương rối rít nín thở lui về phía sau. Cây Diệt Nhật Cung này đứng đầu ngũ sắc thần khí, không chỉ có Diệt Thần Tru Tiên, mà còn có thể Hủy Thiên Diệt Địa.

“Ta chưa từng giết người, trước. . . . . .” Hắn đứng yên kể lại chân tướng.

Yêu Vương vuốt râu, cau mày nói: “Cực Lạc đảo? Xin thứ cho lão hủ cô lậu quả văn, chưa bao giờ nghe thấy.”

Tây Thiên Vương đám người hai mặt nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu.

Mặc Hằng nói: “Nếu theo như lời Tiểu Thiên quân thì ma công kia là học sau khi Diệt Nhật Cung bị trộm, Long Vương bị giết, tất cả những chuyện này đều là âm mưu do Ma giới bày ra, nhưng không biết chuyện này người nào tái sinh chứng?”

“Lúc ấy tiểu sư muội cũng ở đấy, nàng có thể làm chứng.”

Li Diên vẫy tay ý bảo Tiêu Bảo Thù tiến lên: “Thù Nhi, ngươi hãy nói đi.”

Tây Thiên Vương phẩy tay áo một cái, tức giận nói: “Bọn họ rõ ràng rắn chuột một ổ, cùng một giuộc! Nhất là trư yêu này, nhìn như ngu ngốc, nhưng thực tế lòng dạ ác độc, ai biết nàng lại giở trò gì!”

Dung Hoan nhất thời giận dữ, giơ Diệt Nhật Cung trong tay lên, nhìn hắn tức giận nói: “Tây Thiên Vương! Nếu như ngươi còn dám nói ta sư muội nửa câu không phải, lão tử hiện tại liền tiễn ngươi về Tây thiên!”

“Ngươi quỳ xuống cho ta!” Li Diên trầm giọng quát lớn.

“Ta không làm sai, tại sao quỳ!”

Li Diên vô ngữ chí cực: “Vi sư bảo ngươi quỳ xuống, còn cần lý do sao?”

Thương Kiệt phát giác tình thế không ổn, vội ở Li Diên sau lưng điên cuồng nháy mắt.

Dung Hoan cắn răng, “Phịch” một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất, nhưng vẫn quật cường nhướn cằm nhọn lên nói: “Các ngươi nghe cho kỹ! Lão tử hôm nay quỳ sư phụ! Là cha mẹ! Không phải bất cứ người nào trên Phi Tiên Điện!”

Lưu Dục day trán, đứa trẻ ngốc này, đến khi nào mới có thể trưởng thành?

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc lạnh lùng mở miệng: “Tiêu Bảo Thù, ngươi nói đi, lời Hoan Nhi nói, là thật hay giả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Hoan Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook