Chương 16: Vân Khương quỷ mẫu
Kiều Gia Tiểu Kiều
25/02/2014
Trong giấc ngủ mơ màng, Bảo Thù cảm giác cả người nóng rang.
Mở mắt ra thấy xung quanh đều là một màu đỏ rực, còn nghe thấy tiếng “xì xì” phát ra xung quanh, Bảo Thù hoảng sợ kêu lên “Nhị sưhuynh, cháy rồi!”
“Đừng sợ —— “
Tấm trướng bằng lụa mỏng bị một cái cán quạt vén lên lộ ra khuôn mặt Dạ Vi đang cười, hắn nhẹ nhàng nói “Chỉ là một chút tiểu hỏa thôi, đốt không tới, nếu muội vẫn còn muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi ..”
Tiểu … tiểu hỏa? Bảo Thù cười khan.
Tuy nàng đạo hạnh không cao nhưng cũng có thể cảm nhận được lửa này không tầm thường, nó như một con rắn bò men theo vách tường len lỏi vào từng góc gách, hiện giờ “nó” đang “bò” trên xà nhà, mắt thấy chỉ chút nữa thôi là sẽ nuốt sạch cả nhà lẫn người.
“Đại biểu ca quả nhiên không phải phàm phu, nhưng đây là Tam Thi Quỷ Hỏa, ta thật muốn biết ngươi có thể chống cự được bao lâu a.”
Minh Tỳ đứng bên ngoài vừa chắp tay sau lưng vừa nói. Sau lưng là mấy ngàn cung tiến thủ đang chờ lệnh, tên đã đặt sẵn trên dây, đều không phải là phàm vật, dưới ánh trăng, chúng lộ ra ánh sáng màu bạc vô cùng quỷ dị.
Người này quả nhiên có vấn đề! Bảo Thù tức giận không thôi, sớm biết thế này nàng đã nói cho Nhị sư huynh biết!
Dạ Vi nhẹ nhàng vẫy Côn Luân phiến, nhìn Bảo Thù cười nói : “Muội lại kia sờ đám lửa chút, xem có gì thú vị không.”
Bảo Thù tuy kinh ngạc nhưng thấy hắn dùng ánh mắt kiên định nhìn mình nên hiểu ra hắn không phải đang nói đùa, nàng đành cắn răng đi tới bên tường, đưa tay sờ vào đám lửa đang cháy hừng hực.
Ky lạ là đám lửa kia lại lui về phía sau, sợ hãi run rẩy.
Bảo Thù xoay người lại sờ tiếp, kết quả đám lửa rối tít lui về phía sau. Nàng cảm thấy rất thú vị bèn chạy nhanh ra ngoài cửa, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, đám lửa toàn bộ lui về phía sau nổ tung, hẳn là chết cháy vài quỷ binh.
Minh Tỳ ngạc nhiên “Làm sao có thể?”
Dạ Vi mỉm cười không nói nhưng Bảo Thù đã hiểu ra, nàng đứng thẳng lưng chống nạnh cười ha hả “Không biết đi, trong người ta cóHỏa Hoàng chi kén, dùng để dựng dục mặt trời, nóng lạnh bất xâm! Ha ha ha, chút Quỷ Hỏa này của ngươi gặp tổ tông tựnhiên là phải sợ!”
Từ ngày thu phục được Trọng Minh, nàng thường xuyên đi ra sau Tuyết Vực tu luyện pháp thuật, mỗi lần trở về tay chân đều cứng ngắc vì lạnh, biết Hân Liệt có bảo bối giữ ấm, nàng đương nhiên phải mượn rồi, không ngờ hôm nay lại có tác dụng lớn như vậy!
Minh Tỳ thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, cười to nói “ Coi như Tam Thi Quỷ Hỏa không có tác dụng với ngươi thì sao? Ta cứ để nó tiếp tục cháy như vậy ngươi không sao nhưng Đại biểu ca, thân thể chi âm chí hàn của ngài có thể chịu nổi sao?”
Dạ Vi làm bộ thở dài, lau trán nói “Đúng vậy, ta chịu không nổi, vì thể lửa này nên tắt đi thôi.”
Lời vừa nói xong, cả phương viên đột nhiên có tuyết rơi xuống, một tầng rồi một tầng rơi xuống trên đám lửa, chúng vùng vẫy hồi lâu rồi hoá thành những luồng khói đen.
Minh Tỳ tướng sĩ rối rít lui ra phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Dạ Vi bước ra ngoài cửa, giơ tay đón tuyết, nhìn lên không trung cau mày “Nếu ngươi đến trễ chút nữa là sẽ được ăn canh rắn.”
Bảo Thù tò mò ngẩng đầu lên, cảnh tượng này, cả đời nàng cũng không thể quên được.
Lúc đó, trong đêm đen có cả lửa và tuyết, giữa bầu trời Yêu thành đầy tuyết, một vị hào hoa công tử đứng giữa không trung, khinh dật mà hoa mĩ. Cẩm y phiêu dật, mái tóc dài màu trắng nhẹ bay theo gió, vô số bông tuyết như tinh linh nhảy múa xung quanh hắn, hoàn mĩ mà mờ ảo như cảnh trong mơ.
Nhưng bức tranh mơ mộng của thiếu nữ Bảo Thù ;ập tức bị đánh nát.
“Tôn tử nhà ngươi, đám tạp chủng này lá gan cũng quá nhỏ đi, bổn đại gia ta nhìn trái nhìn phải không thấy ánh lửa mới đi tìm mỹ nhân vui chơi chút, ai ngờ vừa mới chuẩn bị lên giường thì các ngươi lại đi đốt lửa! Thật biết chọn thời điểm! Hừ!”
Dung Hoan sau khi hạ xuống, vuốt vuốt tóc dài xõa trước ngực, lại phủi tuyết bám trên y phục.
“Băng Tinh Tuyết Phách!” Minh Tỳ biến sắc, cố gắng trấn định: “Cửu mệnh tộc xưa nay không để ý tới chuyện trong lục giới, Lưu Dục Thiên quân lại năm lần bảy lượt cùng Ma giới là địch, chẳng lẽ là lâu nay rảnh rõi quá nên giờ ngứa tay muốn tìm chút việc làm cho vui?”
Dung Hoan đang nín một bụng tức, nghe lời này, càng thêm giận không kềm được: “Cha ta là ai? Ai cho phép ngươi nói bậy bạ! Ngươi là đồ tạp chủng, ngay cả cha mình cũng giết, lưu ngươi ở đây trên đời, đúng là tội nghiệt!”
Dứt lời, trong tay bạch quang chợt lóe, huyễn ra một thanh hàn băng trường kiếm.
Minh Tỳ giương một tay lên, cung tiến thủ đồng loạt nhắm về phía hắn, mũi tên phóng ra, toàn bộ đều bay về phía Dung Hoan.
Dạ Vi yên lặng không tiếng động ngăn phía trước người Bảo Thù, vẻ mặt bình thản phe phẩy cây quạt. Dung Hoan cười xoay người lại, trường kiếm vung lên, tóc trắng khẽ nâng, tuyết trắng trong không trung lập tức biến thành những lưỡi dao sắc bén đánh rớt toàn bộ tên “ti ti” hoa thành khói đen.
“Ơ, chỉ có chút tài năng này thôi sao? Giết ngươi quả thật làm bẩn tay bổn đại gia ta!”
Dạ Vi đóng quạt lại, dặn dò: “Sư đệ, ngươi cẩn thận, chớ đả thương người bên cạnh.”
Dung Hoan bỉu môi, thu kiếm: “Nhị sư huynh, những tộc nhân rõ ràng ý đồ làm phản, ngươi còn hộ bọn họ làm chi?”
Dạ Vi khẽ nhướn mày nhìn Minh Tỳ, giọng nói có chút lãnh: “Minh giới tướng sĩ chúng ta chỉ hận không có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tình, không thấy rõ người trước mắt này căn bản không phải Minh Tỳ.”
Lời vừa nói ra, tất cả tướng sĩ không khỏi kinh hãi.
Quỷ tướng đứng phía sau, vừa nghe Dạ Vi nói xong lập tức khom lưng đi tới trước người hắn, nâng lên một chiếc hộp bằng gỗ đàn, run sợ nói: “Đại điện hạ, mạt tướng theo lệnh của ngài vào Thẩm Trung Các tìm được cái này.”
Dạ Vi yên lặng gật đầu, mở hộp ra, lấy ra một chiếc lệnh bài bằng bạc.
“Minh giới ta dùng lệnh bài để điều động binh mã, mà lệnh bài chỉ có Minh vương và các tộc tộc trưởng mới biết Thẩm Trung Các. Kể từ khi yêu tộc trưởng sau khi qua đời, các ngươi có từng nhìn thấy yêu quái lệnh? Bọn họ không tìm được Thẩm Trung Các, không lấy được lệnh bài, chỉ có thể âm thầm sát hại thế tử, dùng da của hắn và các tướng sĩ của các ngươi, buộc các ngươi tạo phản. Hiện nay, các ngươi có thể lựa chọn. . . . . .”
Chúng tướng sĩ hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ vốn cũng không muốn phản bội vương thất, thân là yêu quái tử sĩ, có chút bất đắc dĩ. Hôm nay nhìn thấy yêu quái lệnh, đã tin chắc trước người người này chính là thế tử giả, lập tức đem cung nỏ đồng loạt nhắm về phía hắn.
Dạ Vi khẽ cong môi, vung tay lên, ý bảo bọn họ bình tĩnh chớ nóng.
Thế tử giả thấy sự tình bị bại lộ, bèn che môi cười thiên kiều bá mị, lắc mình một cái biến thành một vị cô gái xinh đẹp, “Ta vốn nghe nói Minh giới Đại điện hạ rất thông minh, lần này giao thủ, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy đây.”
Dạ Vi thả tướng lệnh bài lại trong hộp, chắp tay cười nói: “Nếu là ta không có đoán sai, các hạ là một trong Ma Giới tứ đại hộ pháp, tinh thông tà tông cổ thuật Vân Khương quỷ mẫu đại nhân . . . . . .”
“Vân Khương quỷ mẫu?” Dung Hoan cau mày, không hiểu nói, “Nhị sư huynh, Thiên Ma thành không phải là bị đóng băng rồi sao?”
Năm đó lục giới đại loạn, sư phụ cùng Ma Tôn đại chiến một trận, giết chết Ma Tôn nguyên thần, sử dụng Băng Tinh Tuyết Phách đánh bại Phong Ma Tiêu, đem Ma tộc hoàn toàn phong ấn ở trong Thiên Ma thành. Nửa năm trước hắn còn phụng lệnh của sư phụ đi kiểm tra, Phong Ma Tiêu vẫn như cũ hoàn hảo trên cửa thành.
Nếu muốn phá phong ấn, chỉ có trước dùng Diệt Nhật thần cung bắn vào phong ma địch, đồng thời làm bể nát Băng Tinh Tuyết Phách.
Trong thiên hạ, kẻ có thể khiến cho Diệt Nhật thần cung phát huy đến mức tối đa chỉ có người tu thành Ma thần, Ma Tôn Già Di La. Đừng nói nguyên thần hắn đã sớm tịch diệt, coi như Già Di La phá kén sống lại, Diệt Nhật dây cung cũng đã đứt, hắn vô kế khả thi.
Huống chi, Băng Tinh Tuyết Phách chính là thần bảo thượng cổ chí hàn, muốn đánh vỡ nó?
Si tâm vọng tưởng.
Dạ Vi vuốt Côn Luân phiến trong tay, hồi lâu, giương mắt nói: “Thiên Ma thành đúng là bị phong ấn, bất quá, trong bốn vị hộ pháp lại có hai người tránh được một kiếp này. Đảo mắt 1500 năm qua đi, trong ngũ giới có không ít người âm thầm tu ma, xem ra ngày vui của Ma giới sợ là không còn xa.”
Dung Hoan chẳng thèm nghe ôm tay hừ lạnh.
Vân Khương tức giận thét lên: “Ngày đó Ma Vương chúng ta tiến đánh Thiên giới, vốn là thế như chẻ tre, không ngờ lại bị Minh Yêu nhị giới các ngươi phản bội mới bị thua thảm hại dưới tay Li Diên! Ma Vương bị tịch diệt, tộc ta bị phong ấn, thù này hận này, thề không đội trời chung!”
Nói xong giương một tay lên, một đoàn hắc khí bay lên, từ từ tụ lại trên không khí, lơ lửng trên trên mặt tuyết, khắp nơi tất cả đều biến thành ma binh.
Tiếng hít sâu sợ hãi truyền đến từ bốn bên, nhiệt độ không khí rõ ràng hạ xuống không ít.
Bảo Thù túm chặc vạt áo Dạ Vi, kể từ khi Vân Khương quỷ mẫu hiện thân, trong lòng nàng càng lúc càng kinh hãi, vô luận nàng cố gắng trấn tĩnh cũng không thể bình tĩnh được.
Không đánh nhau là không thể.
Bảo Thù chưa bao giờ chứng kiến một cuộc đánh nhau nào, chỉ thấy từng thi thể một ngã ở bên chân, lập tức vỡ thành bụi, vô cùng thảm hại. Ma binh càng lúc càng nhiều, giết thế nào cũng không hết, Minh giới tướng sĩ đang dần dần kiệt sức.
Vân Khương toàn lực đối phó Dung Hoan. Nàng chiến lực không mạnh, nhưng tà thuật tu vi khá cao, chiêu số hư hư thật thật, thân hình lúc hiện lúc mất, cô cùng khó đối phó.
Dung Hoan rốt cục thu hồi bộ dạng nhàn nhã, hàn băng kiếm trong tay uyển nhược như rồng nước, du tẩu khắp nơi, bạch quang sáng lóa. Thêm tà áo phiêu dật, trong mắt Bảo Thù, hắn không khác gì như đang khiêu vũ.
Ngược lại Dạ Vi, tay trái nắm Bảo Thù, chỉ dùng một thanh chiết phiến nghênh địch.
Vẻ mặt không chút sợ hãi, bờ môi vẫn duy trì nụ cười ác ma, Bảo Thù si ngốc nhìn hắn như kẻ mất hồn. Lòng bàn tay của hắn không có một tia nhiệt độ nhưng nàng lại có thể cảm nhận được sự ấm ấp hắn truyền tới.
Hắn đang nói cho nàng biết, hắn sẽ bảo vệ nàng.
Bảo Thù rũ mắt xuống, trong lòng đều là ngọt ngào.
Nhưng là, mình vô dụng như vậy làm sao có thể giúp hắn thay đổi số mệnh?
Đột nhiên một tiếng quỷ dị tiếng chuông đâm vào màng nhĩ, Dạ Vi biến sắc: “Phong tâm mạch, che tai lại!”
Chúng tướng sĩ lập tức làm theo, rối rít lùi về phía Đại điện hạ của họ, cục diện lập tức thay đổi.
Trong góc tường đột nhiên xuất hiện thêm một người, trong tay giơ lên một chuỗi chuông đồng màu đen, đầu đội đấu lạp màu đen, che hết khuôn mặt. Gương mặt Vân Khương lộ vẻ tự mãn, thối lui đến bên cạnh hắn vui vẻ nói: “Ngươi rốt cuộc đã tới!”
Người nọ bất động, cũng không trả lời.
Dung Hoan buồn bực nói: “Nhị sư huynh, đây là một hộ pháp khác sao?”
Dạ Vi lắc đầu, thấp giọng dặn dò: “Ta từng cùng hắn đã giao thủ, người này cùng ta tuổi tương đương nhau, tu vi sâu không lường được. Trong tay hắn còn có Lệ Quỷ, trận chiến này ta cũng không thể nắm chắc, nếu là tình thế không đúng, ngươi lập tức mang theo Thù Nhi đi trước Vãng Sinh khách điếm. Phụ thân ngươi mặc dù không để ý tới thế sự, nhưng có hắn ở, người Ma giới tuyệt không dám xông vào.”
Dung Hoan vẫn như cũ bộ mặt khinh thường: “Sợ cái gì, Nhị sư huynh chẳng lẽ là quên, trên người ta mang theo bảo bối sao!”
Hắn dồn khí đan điền, tay phải từ bụng hướng lên chậm rãi dốc lên, từ miệng ra khạc ra một viên trân châu màu trắng. Bàn tay vung lên, vạn đạo quang hoa uyển nhược cửu thiên ngân hà từ tay hắn tâm đan vào đổ xuống, trong nháy mắt chiếu sáng nửa bầu trời.
“Lệ Quỷ thì sao, hừ, gia cũng không tin, Băng Tinh Tuyết Phách không đông lạnh được nó!”
Vân Khương hai mắt tỏa sáng: “Đây cũng là Băng Tinh Tuyết Phách? !”
Dung Hoan nhướn mày, đắc ý cười nói: “Thế nào, biết sợ chưa? Ha ha, đây chính là gia mạo hiểm tánh mạng trộm từ tay Lão Tửta ra! Ngay cả ngũ sắc thần khí cẩu ngươi cũng không dám so bì!”
Dạ Vi cúi đầu trầm ngâm.
Có điểm nào không đúng ?
Quỷ cô nương cùng với Lưu Dục thiên quân giận dỗi, để thư lại muốn tới Yêu thành đi dạo quỷ tiết, mà Yêu quái tộc trưởng hoàn toàn chết sau ngày thứ hai từ khi Quỷ cô nương rời nhà đi. Hôm nay Lưu Dục thiên quân tìm chỗ này, sư phụ sáng sớm mới nhận được tin tức, mới sai đồ đệ vô dụng nhất của mình tới trước giúp một tay. . . . . .
Chạng vạng, Hắc y nhân cố ý lộ ra chân ngựa , để cho mình đoán được Tam Thi Quỷ Hỏa. . . . . .
Dung Hoan sợ của mình thân thể hàn ngọc công không thể chịu được, trộm Băng Tinh Tuyết Phách của phụ thân hắn ngàn năm không rời. . . . . .
Dạ Vi trong lòng đột nhiên run lên, vội la lên: “Sư đệ, mau thu! Ma giới chuyến này chính là vì Băng Tinh Tuyết Phách!”
Mở mắt ra thấy xung quanh đều là một màu đỏ rực, còn nghe thấy tiếng “xì xì” phát ra xung quanh, Bảo Thù hoảng sợ kêu lên “Nhị sưhuynh, cháy rồi!”
“Đừng sợ —— “
Tấm trướng bằng lụa mỏng bị một cái cán quạt vén lên lộ ra khuôn mặt Dạ Vi đang cười, hắn nhẹ nhàng nói “Chỉ là một chút tiểu hỏa thôi, đốt không tới, nếu muội vẫn còn muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi ..”
Tiểu … tiểu hỏa? Bảo Thù cười khan.
Tuy nàng đạo hạnh không cao nhưng cũng có thể cảm nhận được lửa này không tầm thường, nó như một con rắn bò men theo vách tường len lỏi vào từng góc gách, hiện giờ “nó” đang “bò” trên xà nhà, mắt thấy chỉ chút nữa thôi là sẽ nuốt sạch cả nhà lẫn người.
“Đại biểu ca quả nhiên không phải phàm phu, nhưng đây là Tam Thi Quỷ Hỏa, ta thật muốn biết ngươi có thể chống cự được bao lâu a.”
Minh Tỳ đứng bên ngoài vừa chắp tay sau lưng vừa nói. Sau lưng là mấy ngàn cung tiến thủ đang chờ lệnh, tên đã đặt sẵn trên dây, đều không phải là phàm vật, dưới ánh trăng, chúng lộ ra ánh sáng màu bạc vô cùng quỷ dị.
Người này quả nhiên có vấn đề! Bảo Thù tức giận không thôi, sớm biết thế này nàng đã nói cho Nhị sư huynh biết!
Dạ Vi nhẹ nhàng vẫy Côn Luân phiến, nhìn Bảo Thù cười nói : “Muội lại kia sờ đám lửa chút, xem có gì thú vị không.”
Bảo Thù tuy kinh ngạc nhưng thấy hắn dùng ánh mắt kiên định nhìn mình nên hiểu ra hắn không phải đang nói đùa, nàng đành cắn răng đi tới bên tường, đưa tay sờ vào đám lửa đang cháy hừng hực.
Ky lạ là đám lửa kia lại lui về phía sau, sợ hãi run rẩy.
Bảo Thù xoay người lại sờ tiếp, kết quả đám lửa rối tít lui về phía sau. Nàng cảm thấy rất thú vị bèn chạy nhanh ra ngoài cửa, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, đám lửa toàn bộ lui về phía sau nổ tung, hẳn là chết cháy vài quỷ binh.
Minh Tỳ ngạc nhiên “Làm sao có thể?”
Dạ Vi mỉm cười không nói nhưng Bảo Thù đã hiểu ra, nàng đứng thẳng lưng chống nạnh cười ha hả “Không biết đi, trong người ta cóHỏa Hoàng chi kén, dùng để dựng dục mặt trời, nóng lạnh bất xâm! Ha ha ha, chút Quỷ Hỏa này của ngươi gặp tổ tông tựnhiên là phải sợ!”
Từ ngày thu phục được Trọng Minh, nàng thường xuyên đi ra sau Tuyết Vực tu luyện pháp thuật, mỗi lần trở về tay chân đều cứng ngắc vì lạnh, biết Hân Liệt có bảo bối giữ ấm, nàng đương nhiên phải mượn rồi, không ngờ hôm nay lại có tác dụng lớn như vậy!
Minh Tỳ thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, cười to nói “ Coi như Tam Thi Quỷ Hỏa không có tác dụng với ngươi thì sao? Ta cứ để nó tiếp tục cháy như vậy ngươi không sao nhưng Đại biểu ca, thân thể chi âm chí hàn của ngài có thể chịu nổi sao?”
Dạ Vi làm bộ thở dài, lau trán nói “Đúng vậy, ta chịu không nổi, vì thể lửa này nên tắt đi thôi.”
Lời vừa nói xong, cả phương viên đột nhiên có tuyết rơi xuống, một tầng rồi một tầng rơi xuống trên đám lửa, chúng vùng vẫy hồi lâu rồi hoá thành những luồng khói đen.
Minh Tỳ tướng sĩ rối rít lui ra phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Dạ Vi bước ra ngoài cửa, giơ tay đón tuyết, nhìn lên không trung cau mày “Nếu ngươi đến trễ chút nữa là sẽ được ăn canh rắn.”
Bảo Thù tò mò ngẩng đầu lên, cảnh tượng này, cả đời nàng cũng không thể quên được.
Lúc đó, trong đêm đen có cả lửa và tuyết, giữa bầu trời Yêu thành đầy tuyết, một vị hào hoa công tử đứng giữa không trung, khinh dật mà hoa mĩ. Cẩm y phiêu dật, mái tóc dài màu trắng nhẹ bay theo gió, vô số bông tuyết như tinh linh nhảy múa xung quanh hắn, hoàn mĩ mà mờ ảo như cảnh trong mơ.
Nhưng bức tranh mơ mộng của thiếu nữ Bảo Thù ;ập tức bị đánh nát.
“Tôn tử nhà ngươi, đám tạp chủng này lá gan cũng quá nhỏ đi, bổn đại gia ta nhìn trái nhìn phải không thấy ánh lửa mới đi tìm mỹ nhân vui chơi chút, ai ngờ vừa mới chuẩn bị lên giường thì các ngươi lại đi đốt lửa! Thật biết chọn thời điểm! Hừ!”
Dung Hoan sau khi hạ xuống, vuốt vuốt tóc dài xõa trước ngực, lại phủi tuyết bám trên y phục.
“Băng Tinh Tuyết Phách!” Minh Tỳ biến sắc, cố gắng trấn định: “Cửu mệnh tộc xưa nay không để ý tới chuyện trong lục giới, Lưu Dục Thiên quân lại năm lần bảy lượt cùng Ma giới là địch, chẳng lẽ là lâu nay rảnh rõi quá nên giờ ngứa tay muốn tìm chút việc làm cho vui?”
Dung Hoan đang nín một bụng tức, nghe lời này, càng thêm giận không kềm được: “Cha ta là ai? Ai cho phép ngươi nói bậy bạ! Ngươi là đồ tạp chủng, ngay cả cha mình cũng giết, lưu ngươi ở đây trên đời, đúng là tội nghiệt!”
Dứt lời, trong tay bạch quang chợt lóe, huyễn ra một thanh hàn băng trường kiếm.
Minh Tỳ giương một tay lên, cung tiến thủ đồng loạt nhắm về phía hắn, mũi tên phóng ra, toàn bộ đều bay về phía Dung Hoan.
Dạ Vi yên lặng không tiếng động ngăn phía trước người Bảo Thù, vẻ mặt bình thản phe phẩy cây quạt. Dung Hoan cười xoay người lại, trường kiếm vung lên, tóc trắng khẽ nâng, tuyết trắng trong không trung lập tức biến thành những lưỡi dao sắc bén đánh rớt toàn bộ tên “ti ti” hoa thành khói đen.
“Ơ, chỉ có chút tài năng này thôi sao? Giết ngươi quả thật làm bẩn tay bổn đại gia ta!”
Dạ Vi đóng quạt lại, dặn dò: “Sư đệ, ngươi cẩn thận, chớ đả thương người bên cạnh.”
Dung Hoan bỉu môi, thu kiếm: “Nhị sư huynh, những tộc nhân rõ ràng ý đồ làm phản, ngươi còn hộ bọn họ làm chi?”
Dạ Vi khẽ nhướn mày nhìn Minh Tỳ, giọng nói có chút lãnh: “Minh giới tướng sĩ chúng ta chỉ hận không có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tình, không thấy rõ người trước mắt này căn bản không phải Minh Tỳ.”
Lời vừa nói ra, tất cả tướng sĩ không khỏi kinh hãi.
Quỷ tướng đứng phía sau, vừa nghe Dạ Vi nói xong lập tức khom lưng đi tới trước người hắn, nâng lên một chiếc hộp bằng gỗ đàn, run sợ nói: “Đại điện hạ, mạt tướng theo lệnh của ngài vào Thẩm Trung Các tìm được cái này.”
Dạ Vi yên lặng gật đầu, mở hộp ra, lấy ra một chiếc lệnh bài bằng bạc.
“Minh giới ta dùng lệnh bài để điều động binh mã, mà lệnh bài chỉ có Minh vương và các tộc tộc trưởng mới biết Thẩm Trung Các. Kể từ khi yêu tộc trưởng sau khi qua đời, các ngươi có từng nhìn thấy yêu quái lệnh? Bọn họ không tìm được Thẩm Trung Các, không lấy được lệnh bài, chỉ có thể âm thầm sát hại thế tử, dùng da của hắn và các tướng sĩ của các ngươi, buộc các ngươi tạo phản. Hiện nay, các ngươi có thể lựa chọn. . . . . .”
Chúng tướng sĩ hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ vốn cũng không muốn phản bội vương thất, thân là yêu quái tử sĩ, có chút bất đắc dĩ. Hôm nay nhìn thấy yêu quái lệnh, đã tin chắc trước người người này chính là thế tử giả, lập tức đem cung nỏ đồng loạt nhắm về phía hắn.
Dạ Vi khẽ cong môi, vung tay lên, ý bảo bọn họ bình tĩnh chớ nóng.
Thế tử giả thấy sự tình bị bại lộ, bèn che môi cười thiên kiều bá mị, lắc mình một cái biến thành một vị cô gái xinh đẹp, “Ta vốn nghe nói Minh giới Đại điện hạ rất thông minh, lần này giao thủ, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy đây.”
Dạ Vi thả tướng lệnh bài lại trong hộp, chắp tay cười nói: “Nếu là ta không có đoán sai, các hạ là một trong Ma Giới tứ đại hộ pháp, tinh thông tà tông cổ thuật Vân Khương quỷ mẫu đại nhân . . . . . .”
“Vân Khương quỷ mẫu?” Dung Hoan cau mày, không hiểu nói, “Nhị sư huynh, Thiên Ma thành không phải là bị đóng băng rồi sao?”
Năm đó lục giới đại loạn, sư phụ cùng Ma Tôn đại chiến một trận, giết chết Ma Tôn nguyên thần, sử dụng Băng Tinh Tuyết Phách đánh bại Phong Ma Tiêu, đem Ma tộc hoàn toàn phong ấn ở trong Thiên Ma thành. Nửa năm trước hắn còn phụng lệnh của sư phụ đi kiểm tra, Phong Ma Tiêu vẫn như cũ hoàn hảo trên cửa thành.
Nếu muốn phá phong ấn, chỉ có trước dùng Diệt Nhật thần cung bắn vào phong ma địch, đồng thời làm bể nát Băng Tinh Tuyết Phách.
Trong thiên hạ, kẻ có thể khiến cho Diệt Nhật thần cung phát huy đến mức tối đa chỉ có người tu thành Ma thần, Ma Tôn Già Di La. Đừng nói nguyên thần hắn đã sớm tịch diệt, coi như Già Di La phá kén sống lại, Diệt Nhật dây cung cũng đã đứt, hắn vô kế khả thi.
Huống chi, Băng Tinh Tuyết Phách chính là thần bảo thượng cổ chí hàn, muốn đánh vỡ nó?
Si tâm vọng tưởng.
Dạ Vi vuốt Côn Luân phiến trong tay, hồi lâu, giương mắt nói: “Thiên Ma thành đúng là bị phong ấn, bất quá, trong bốn vị hộ pháp lại có hai người tránh được một kiếp này. Đảo mắt 1500 năm qua đi, trong ngũ giới có không ít người âm thầm tu ma, xem ra ngày vui của Ma giới sợ là không còn xa.”
Dung Hoan chẳng thèm nghe ôm tay hừ lạnh.
Vân Khương tức giận thét lên: “Ngày đó Ma Vương chúng ta tiến đánh Thiên giới, vốn là thế như chẻ tre, không ngờ lại bị Minh Yêu nhị giới các ngươi phản bội mới bị thua thảm hại dưới tay Li Diên! Ma Vương bị tịch diệt, tộc ta bị phong ấn, thù này hận này, thề không đội trời chung!”
Nói xong giương một tay lên, một đoàn hắc khí bay lên, từ từ tụ lại trên không khí, lơ lửng trên trên mặt tuyết, khắp nơi tất cả đều biến thành ma binh.
Tiếng hít sâu sợ hãi truyền đến từ bốn bên, nhiệt độ không khí rõ ràng hạ xuống không ít.
Bảo Thù túm chặc vạt áo Dạ Vi, kể từ khi Vân Khương quỷ mẫu hiện thân, trong lòng nàng càng lúc càng kinh hãi, vô luận nàng cố gắng trấn tĩnh cũng không thể bình tĩnh được.
Không đánh nhau là không thể.
Bảo Thù chưa bao giờ chứng kiến một cuộc đánh nhau nào, chỉ thấy từng thi thể một ngã ở bên chân, lập tức vỡ thành bụi, vô cùng thảm hại. Ma binh càng lúc càng nhiều, giết thế nào cũng không hết, Minh giới tướng sĩ đang dần dần kiệt sức.
Vân Khương toàn lực đối phó Dung Hoan. Nàng chiến lực không mạnh, nhưng tà thuật tu vi khá cao, chiêu số hư hư thật thật, thân hình lúc hiện lúc mất, cô cùng khó đối phó.
Dung Hoan rốt cục thu hồi bộ dạng nhàn nhã, hàn băng kiếm trong tay uyển nhược như rồng nước, du tẩu khắp nơi, bạch quang sáng lóa. Thêm tà áo phiêu dật, trong mắt Bảo Thù, hắn không khác gì như đang khiêu vũ.
Ngược lại Dạ Vi, tay trái nắm Bảo Thù, chỉ dùng một thanh chiết phiến nghênh địch.
Vẻ mặt không chút sợ hãi, bờ môi vẫn duy trì nụ cười ác ma, Bảo Thù si ngốc nhìn hắn như kẻ mất hồn. Lòng bàn tay của hắn không có một tia nhiệt độ nhưng nàng lại có thể cảm nhận được sự ấm ấp hắn truyền tới.
Hắn đang nói cho nàng biết, hắn sẽ bảo vệ nàng.
Bảo Thù rũ mắt xuống, trong lòng đều là ngọt ngào.
Nhưng là, mình vô dụng như vậy làm sao có thể giúp hắn thay đổi số mệnh?
Đột nhiên một tiếng quỷ dị tiếng chuông đâm vào màng nhĩ, Dạ Vi biến sắc: “Phong tâm mạch, che tai lại!”
Chúng tướng sĩ lập tức làm theo, rối rít lùi về phía Đại điện hạ của họ, cục diện lập tức thay đổi.
Trong góc tường đột nhiên xuất hiện thêm một người, trong tay giơ lên một chuỗi chuông đồng màu đen, đầu đội đấu lạp màu đen, che hết khuôn mặt. Gương mặt Vân Khương lộ vẻ tự mãn, thối lui đến bên cạnh hắn vui vẻ nói: “Ngươi rốt cuộc đã tới!”
Người nọ bất động, cũng không trả lời.
Dung Hoan buồn bực nói: “Nhị sư huynh, đây là một hộ pháp khác sao?”
Dạ Vi lắc đầu, thấp giọng dặn dò: “Ta từng cùng hắn đã giao thủ, người này cùng ta tuổi tương đương nhau, tu vi sâu không lường được. Trong tay hắn còn có Lệ Quỷ, trận chiến này ta cũng không thể nắm chắc, nếu là tình thế không đúng, ngươi lập tức mang theo Thù Nhi đi trước Vãng Sinh khách điếm. Phụ thân ngươi mặc dù không để ý tới thế sự, nhưng có hắn ở, người Ma giới tuyệt không dám xông vào.”
Dung Hoan vẫn như cũ bộ mặt khinh thường: “Sợ cái gì, Nhị sư huynh chẳng lẽ là quên, trên người ta mang theo bảo bối sao!”
Hắn dồn khí đan điền, tay phải từ bụng hướng lên chậm rãi dốc lên, từ miệng ra khạc ra một viên trân châu màu trắng. Bàn tay vung lên, vạn đạo quang hoa uyển nhược cửu thiên ngân hà từ tay hắn tâm đan vào đổ xuống, trong nháy mắt chiếu sáng nửa bầu trời.
“Lệ Quỷ thì sao, hừ, gia cũng không tin, Băng Tinh Tuyết Phách không đông lạnh được nó!”
Vân Khương hai mắt tỏa sáng: “Đây cũng là Băng Tinh Tuyết Phách? !”
Dung Hoan nhướn mày, đắc ý cười nói: “Thế nào, biết sợ chưa? Ha ha, đây chính là gia mạo hiểm tánh mạng trộm từ tay Lão Tửta ra! Ngay cả ngũ sắc thần khí cẩu ngươi cũng không dám so bì!”
Dạ Vi cúi đầu trầm ngâm.
Có điểm nào không đúng ?
Quỷ cô nương cùng với Lưu Dục thiên quân giận dỗi, để thư lại muốn tới Yêu thành đi dạo quỷ tiết, mà Yêu quái tộc trưởng hoàn toàn chết sau ngày thứ hai từ khi Quỷ cô nương rời nhà đi. Hôm nay Lưu Dục thiên quân tìm chỗ này, sư phụ sáng sớm mới nhận được tin tức, mới sai đồ đệ vô dụng nhất của mình tới trước giúp một tay. . . . . .
Chạng vạng, Hắc y nhân cố ý lộ ra chân ngựa , để cho mình đoán được Tam Thi Quỷ Hỏa. . . . . .
Dung Hoan sợ của mình thân thể hàn ngọc công không thể chịu được, trộm Băng Tinh Tuyết Phách của phụ thân hắn ngàn năm không rời. . . . . .
Dạ Vi trong lòng đột nhiên run lên, vội la lên: “Sư đệ, mau thu! Ma giới chuyến này chính là vì Băng Tinh Tuyết Phách!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.