Quyển 5 - Chương 16: Cẩm Giang cuồn cuộn vùi thây Đường Bằng
Ôn Thụy An
03/01/2014
Liễu Ngũ thoáng cười khổ, hỏi:
- Ngươi là Tiêu Thu Thủy?
Tiêu Thu Thủy vừa chui lên khỏi mặt đất liền trông thấy thân hình thiên biến vạn hóa của Liễu Ngũ.
Lúc đó Liễu Ngũ đang tập trung tinh thần đối phó với hai đại cao thủ Thiên Mục, Địa Nhãn, dù hắn ngày thường tinh tế cũng không thể dự tính được dưới đất lại có người đột ngột xông ra. Tiêu Thu Thủy liền dùng tay bắt chặt lấy cổ chân Liễu Tùy Phong, cộng thêm mấy người Đường Phì, Lâm công tử, Đặng Ngọc Bình, Lương Đấu, Tề công tử phối hợp tấn công, chỉ công của hai người Thiên Mục, Địa Nhãn mới có hiệu quả.
Liễu Ngũ vừa mở miệng, người kinh hãi nhất không ai khác chính là Thiên Mục và Địa Nhãn
Dưới gầm trời này, kẻ trúng phải một hai chiêu Vô Tướng kiếp chỉ cùng Tham Hợp chỉ của họ, không chết đã là may lắm rồi, vậy mà nay họ nhân lúc Liễu Ngũ thất thần, liên kích chín mươi mốt chỉ, Liễu Tùy Phong bây giờ vẫn còn cười được, cũng vẫn nói được ra lời.
Tiêu Thu Thủy đứng nhìn Liễu Tùy Phong, hồi lâu sau mới nói:
- Ta đánh lén ngươi.
Liễu Ngũ đáp:
- Đó là sự thực.
Tiêu Thu Thủy tiếp:
- Nếu không phải ám toán, ta không giữ nổi ngươi.
Liễu Ngũ nói:
- Vốn đã như thế.
Trên trán hắn mồ hôi ròng ròng, nhưng khi cười nói vẫn không hề biến sắc.
Tiêu Thu Thủy nói:
- Bọn ta ỷ đông người, nếu không cũng không đánh ngã được ngươi.
Liễu Ngũ cười đáp:
- Ta đã ngã rồi sao?
Hắn cười cười rồi tiếp:
- Có thể bây giờ đã ngã rồi, chỉ là lát nữa sẽ lại bò lên thôi.
Thiên Mục thần tăng hai mắt trợn trừng, quát:
- Hôm nay lão tăng phải siêu độ người để bái tế chưởng môn.
Nói đoạn chợt vung ngón giữa ra, gập đốt đầu tiên lại, từ từ ấn xuống, nhắm chuẩn vào huyệt Mi tâm của Liễu Ngũ. Chỉ đi được nửa đường, toàn bàn tay đỏ rực, chỉ có ngón tay giữa trắng toát như băng.
Liễu Ngũ cười nói:
- Đây là “A Nan Đà chỉ”.
Thần sắc không đổi. Mọi người nghe thế lại giật mình cả kinh. A Nan Đà chỉ, chỉ cần khẽ chạm trúng, dù là Kim cương giáp sắt cũng khó lòng chống đỡ, chắc chắn phải chết. Hai vị chân nhân Thiết Kỵ, Ngân Bình, nội lực bễ nghễ thiên hạ cũng từng phải chịu thiệt dưới A Nan Đà chỉ. Có điều, A Nan Đà chỉ cực kỳ khó luyện, hai người Thiên Mục, Địa Nhãn nội lực hùng hậu, dồi dào, khổ luyện năm mươi năm cũng chỉ mới luyện thành được chỉ pháp, không cách nào xuất chiêu nhanh chóng, một khi nhanh liền lập tức mất hiệu lực, vì thể khi cần cấp tốc đối địch thì gần như không có cơ hội sử dụng nào.
Mà nay Thiên Mục thần tăng muốn dùng A Nan Đà chỉ, hiển nhiên là có ý muốn lấy mạng Liễu Ngũ ngay lập tức.
Tiêu Thu Thủy khổ sở nói:
- Ngươi...
Liễu Ngũ đáp:
- Ngươi không cần khó chịu, ta giết Thái Thiện cũng bằng đánh lén, coi như là báo ứng, cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.
Y khẽ mỉm cười, lại nói:
- Huống hồ... Ta dù gì cũng còn chưa chết!
Thiên Mục nổi giận quát:
- Vậy thì ngươi chết đi!
Ngón tay đã nhắm chuẩn vào đầu Liễu Ngũ, ấn xuống.
Đúng lúc đó, sắc mặt Liễu Tùy Phong bỗng cắt không còn một hột máu, hoàn toàn trắng bệch.
Hắn há miệng, phun ra một tia máu, bắn thẳng vào mặt Thiên Mục.
Thiên Mục tối tăm mặt mũi, Liễu Ngũ phóng lên, ánh đao xanh nhạt lóe sáng, một đao cắt đứt yết hầu ông.
Tiếp đó sức hắn đã kiệt, hơi đã cạn, ngã xuống, Địa Nhãn đại sư gầm lên tấn công.
Cùng lúc ấy, một luồng kiếm quang bắn tới sau lưng Địa Nhãn đại sư.
Địa Nhãn đại sư chỉ có quay đầu lại đỡ, vung tay kẹp lấy trường kiếm.
Người đó bỏ kiếm, lại đổi sang một thanh kiếm khác, kiếm đâm thẳng vào giữa mặt Địa Nhãn đại sư!
Địa Nhãn đại sư trong lòng phát lạnh, lại bắt được kiếm.
Đồng thời, từ phía bên sườn, một luồng lửa lớn ầm ầm đốt tới!
Địa Nhãn đại sư lùi gấp, ống tay áo phất lên, ngọn lửa bị quật ngược trở về.
Ba người hơi ngừng lại, Địa Nhãn đã nhìn ra hai người trước mặt, một người râu dài ba chòm, thần sắc tiêu sái, một người đầu trọc tai to, mắt hổ râu xồm.
Chính là Kiếm vương Khuất Hàn Sơn và Hỏa vương Tổ Kim Điện.
Tề công tử vừa thấy tình hình không ổn liền lập tức xuất kiếm tấn công Liễu Ngũ!
Tứ chỉ thần kiếm của ông nổi danh mau lẹ, nhưng ngay lúc đó, chợt có bóng trắng lóe lên, kiếm của Tề công tử đã đâm ngập vào ngực bóng trắng kia.
Bóng trắng đó chính là Bạch phượng hoàng.
Cô ta trông thấy Liễu Ngũ gặp nguy liền liều mạng xông tới, chỉ là một đao một kiếm của Khổng Biệt Ly, Mạnh Tương Phùng quấn chặt không buông. Mạc Diễm Hà mượn lực đánh lực, đột nhiên bỏ kiếm, chiêu thế của hai người Khổng, Mạnh cùng trượt sang bên. Mạc Diễm Hà phóng tới, nhưng Tề công tử đã hạ sát thủ, Mạc Diễm Hà không kịp ngăn cả, khẽ cắn răng, lấy thân mình cản lại một kiếm này.
Tề công tử ngẩn người, Mạc Diễm Hà vung chỉ chọc tới, móc mù hai mắt Tề công tử, cong chân đá lên, trúng vào háng Tề công tử.
Tề công tử gào thảm, ngã xuống lăn lộn.
Lâm công tử biến sắc, kêu lên:
- Tề...
Hắn chỉ kêu lên một tiếng, đã xuất ra bảy kiếm.
Bảy kiếm của hắn đều bị người ta chặn lại, người ngăn cản hắn cũng dùng kiếm.
Bang chủ bang Ô Y, Đan Kỳ Thương.
Lương Đấu vốn không muốn nhân lúc này để giết Liễu Ngũ, nhưng đã không thể để ý nhiều nữa, đao của ông đã chém ra.
Nhưng một luồng đao quang vung lên thành nửa vòng tròn, “choang” một tiếng, ngăn cản nhát đao của ông lại.
Đao mềm của bang chủ Thiên Tàn bang, Tư Không Huyết.
Năm người Dư Sát giao đấu với Lang Nhất Lãng, Cổ Đồng Đồng, Hứa Quách Liễu.
Đường Phì, Đường Bằng, Đường Phương đồng thời phóng ám khí.
Tấm áo trắng của Mạc Diễm Hà nhuộm đỏ máu, cô ta thay Liễu Ngũ chống đỡ tất cả mọi đòn tấn công, đỡ không được thì lấy thân mình ngăn cản.
Thiết Tinh Nguyệt, Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu Dương San Nhi, Khâu Nam Cố đang muốn lên, bỗng thấy một người quát lớn, vung quyền đánh tới, chính là Đại vương long, Thịnh Giang Bắc.
Đặng Ngọc Bình thấy tình cảnh hỗn loạn, hơi cúi người, du tẩu giữa đám người như một ánh chớp, muốn một kiếm lấy mạng Liễu Ngũ, Khổng Biệt Ly và Mạnh Tương Phùng cũng có cùng suy nghĩ.
Nhưng ba người họ lại phát hiện, giữa ban ngày ban mặt, có một thứ âm u tối mù, không những đỡ được công kích của ba người mà còn phản công lại ba luồng âm phong hôi tanh.
Ba người nhảy lùi lại tránh. Chỉ trong thoáng chốc, đão có mấy chuyện đồng thời xảy ra:
Liễu Ngũ đột ngột biến mất.
Tiêu Thu Thủy, Khúc Mộ Sương, Khúc Mân Miêu lao tới chỗ Tề công tử, đỡ dậy, Tề công tử đã chết rồi.
Mạc Diễm Hà toàn thân đầy máu, ngã xuống tắt thở.
... Lúc này cao thủ toàn trường không ai không dốc toàn lực cho chiến đấu.
...Điều khiến người ta bất ngờ chấn động nhất là, Quyền Lực bang vì cứu Liễu Ngũ mà kẻ sau tiếp kẻ trước, liều sống quên chết!
Ở Kiếm lư, Liễu Ngũ giết chết Thái Thiện xong liền ung dung rời đi, chẳng hề quan tâm tới sự sống chết của thuộc hạ.
... Có thể hắn nghĩ rằng, đại cục đã định, thắng lợi đã nằm trong tầm tay, không cần phải phí tâm tư nữa, cũng không cần phải đau thương cho kẻ đã chết làm gì. Nhưng đến bây giờ, những người này lại dâng đầu lâu, đổ máu nóng, liều mạng vì hắn, tại sao lại như vậy?
Tiêu Thu Thủy không hiểu nổi.
Liễu Ngũ đã đi đâu?
... Mạc Diễm Hà thì đã vì hắn mà chết! Lúc này tinh thế vô cùng hỗn loạn, nhưng rõ ràng là Quyền Lực bang hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Thiên Mục thần tăng cổ họng đã bị cắt đứt, vậy mà vẫn chưa chết, bật người dậy, đánh ra một chỉ!
Hai người Hỏa vương và Kiếm vương đang tập trung toàn bộ tinh thần, khổ chiến Địa Nhãn. Một chỉ của Thiên Mục đánh tới, Hỏa vương vung cánh tay giống như một cây gậy lửa lên cản lại, “rắc” một iếng, xương tay đã bị một chỉ của Thiên Mục thần tăng đánh nát.
Nhưng lửa trên người Hỏa vương cũng phun lên mặt Thiên Mục thần tăng.
Khi Thiên Mục ngã xuống đất, khuôn mặt đã bị lửa thiêu tan.
Tham Hợp chỉ của Địa Nhãn đại sư phóng ra dồn dập, lại đánh gãy mộtt thanh kiếm của Khuất Hàn Sơn.
Thiên Mục ngã xuống tắt thở, Địa Nhãn lửa giận công tâm, liên tiếp đánh ra mấy chỉ, Kiếm vương, Hỏa vương cùng bị ép lùi. Địa Nhãn đại sư đỡ Thiên Mục dậy, Thiên Mục đã bỏ mạng rồi, Khuất Hàn Sơn và Tổ Kim Điện cũng nhân cơ hội đó mà bỏ trốn.
Đao kiếm trảm của Lâm công tử kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, đau sau nhanh hơn đao trước, Đan Kỳ Thương sao là đối thủ của hắn. Đao mềm của Tư Không Huyết vừa tàn vừa độc, cộng thêm kỳ chiêu hắn dựa vào thân thể tàn phế mà luyện thành, nhưng lại bị Lương Đấu lần lượt hóa giải. Thịnh Giang Bắc đánh được một lúc đã thở hồng hộc, Thiết Tinh Nguyệt lấy cứng đấu cứng với lão, Tả Khâu Siêu Nhiên lại không ngừng dùng cầm nã kiềm chế, hai người Âu Dương San Nhi, Khâu Nam Cố thừa cơ giáp công.
Thảm khốc nhất là ba người Lang Nhất Lãng, Hứa Quách Liễu và Cổ Đồng Đồng, đối thủ của bọn chúng tổng cộng có năm người, là bộ hạ của Chu đại thiên vương, Dư Sát, Miêu Sát, Tô Sát, Cung Sát và Ngao Sát.
Lang Nhất Lãng ngoại hiệu Thiên thủ Đường lang, nhưng hắn đã bị Long Hổ đại sư Thiếu Lâm đánh bị thương từ trước, Đường lang quyền pháp của hắn trọng nhất là eo khỏe, kình mạnh, nay vì bị thương mà suy giảm rất nhiều.
Lang Nhất Lãng một lòng chỉ nghĩ tới chuyện giết ra khỏi vòng vây, nhưng theo tình thế đã không thể nữa. Hắn xông vào cứu người, vốn là nghĩ tới ở trong bang Liễu Ngũ từng cầu xin hộ hắn, có ơn không giết, hai là muốn cứu Liễu Ngũ để lập công, tưởng rằng có Hỏa vương, Kiếm vương, Quỷ vương, tam đại thiên vương hiện diện, cục thế tất sẽ ổn định. Ai mà biết, người áo vải xanh cầm đao, kiếm thủ trẻ tuổi áo trắng, hai người trung niên đao kiếm hợp kích, ba người nữ tử béo ú đó lại đều là cao thủ, Lang Nhất Lãng hối hận không kịp, sớm biết vậy đã chẳng đâm đầu vào, sử ra toàn bộ tinh hoa của Bách bộ Đường lang quyền, muốn phá vây mà ra.
Đối đầu với hắn là hai người Dư Sát và Ngao Sát.
Dư Sát là lão đại trong Lục chưởng, tinh minh khôn khéo nhất, có ai mà không biết? Ngao Sát trẻ tuổi nhất nhưng vô cùng hung hãn, hai người họ bốn chưởng đan xen, quyết không buông tha.
Lang Nhất Lãng nôn nóng, đổi sang dùng Bát bộ Đường lang quyền muốn cận thân chiến đấu.
Vốn Bát bộ Đường lang quyền có thể khống chế sát chiêu phiêu hốt của Dư Sát, sát thủ lăng lệ của Ngao Sát, đáng tiếc Lang Nhất Lãng sử ra được một nửa, chỗ bị thương liền đau đớn kịch liệt, mắt nổ đom đóm, miễn cưỡng dùng bộ pháp của Bát bộ Đường lang quyền tránh né, lại đánh thêm một lúc, thấy Hứa Quách Liễu đạ vị Tô Sát và Miêu Sát giết chết lập tức hoảng loạn, hô to:
- Đừng đánh, đừng đánh...
Kêu được mấy tiếng, Dư Sát và Ngao Sát hoàn toàn không để ý, Lang Nhất Lãng gào lên:
- Ta đầu hàng, ta rời khỏi Quyền Lực bang...
Lúc này thấy Hỏa vương Tổ Kim Điện bị thương, chương pháp càng rối loạn.
Dư Sát lạnh mặt, từ từ dừng tay, nói:
- Được, dừng tay.
Ngao Sát cũng vụt ngừng lại. Lang Nhất Lãng thở hồng hộc, nói:
- Ta... Ta vốn không thuộc Quyền Lực bang, chỉ là tình... tình thế bắt buộc, không thể không...
Còn chưa dứt lời, Dư Sát đã đột ngột ra tay!
Lang Nhất Lãng muốn ngăn cản, nhưng Ngao Sát đã bắt chặt hai tay hắn, hai gối đè xuống hai chân hắn.
Lang Nhất Lãng gào thảm, máu tươi theo tiếng gào mà bắn ra.
Lúc này Cổ Đồng Đồng cũng vừa bị Cung Sát cùng Tô Sát và Miêu Sát mới gia nhập chiến đoàn giết chết.
Lang Nhất Lãng ôm ngực muốn nói, nhưng lại trúng thêm hai chưởng.
Đến lúc sắp chết hắn mới nhớ ra: Hắn đầu hàng với đám Dư Sát hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, bởi vì Lục sát vốn là bộ hạ của Chu đại thiên vương, chẳng phải là cao thủ của môn nào phái nào trong bạch đạo cả.
Mục tiêu của Chu đại thiên vương là tiêu diệt Quyền Lực bang chứ không phải cổ vũ hoặc tiếp nhận người của Quyền Lực bang buông bỏ đồ đao hay là cải tà quy chính!
Cho nên rơi vào tay đám Dư Sát chỉ có thể bị giết chết.
Chỉ nghe năm người Dư Sát, Tô Sát, Cung Sát, Miêu Sát, Ngao Sát lần lượt quát lên một tiếng “sát”.
- Sát, sát, sát, sát, sát!
Lục chưởng Lục sát dưới tay Chu đại thiên vương vốn sau mỗi lần giết người đều hét lên một tiếng: “Sát!”, tổng cộng sáu tiếng “sát sát sát sát sát sát”, tiếp đó đồng thanh hét “sát”, bảy chữ sát này khắc lên thẻ sắt, chính là lệnh bài khiến võ lâm đương thời chấn động, nghe tiếng mà run sợ:
Thất Sát lệnh.
Đến nay sáu người này không còn phát lệnh nữa, mệnh lệnh đã ở trong tay Chu đại thiên vương.
Chu đại thiên vương mới là một ma vương giết người chân chính.
Đại vương long Thịnh Giang Bắc lúc này đã thở hồng hộc như trâu.
Đặng Ngọc Bình, Khổng Biệt Ly, Mạnh Tương Phùng đang khổ đấu Quỷ vương Âm Công.
Âm Công dùng Hoạt Sát thập bát thủ phiêu hốt quỷ dị, đánh đông né tây, nhưng chung quy không thể xông ra khỏi vòng hợp kích của ba người.
Với võ công của Quỷ vương, giao đấu cùng ba người Đặng, Mạnh, Khổng có thể nói là ngang tài ngang sức, nhưng Âm Công thấy người tới cứu viện của Quyền Lực bang lần lượt kẻ chết, kẻ bị thương, kẻ chạy trốn, kẻ đầu hàng, trong lòng hắn cũng hoảng hốt, xuất chiêu cũng dần rối loạn.
Càng đáng sợ hơn là ba chị em họ Đường đã tới lược trận.
Hắn đánh đánh, đột nhiên lắc mình, lá trúc lay động, Quỷ vương đã biến mất.
Mọi người vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt Đường Phương cực kỳ sắc bén, mắt thấy Quỷ vương chuyển thân, cành trúc phất phơ liền lập tức xuất thủ, ném ra Vũ vụ!
Chỉ nghe tiếng quỷ rít the thé, Âm Công lao ra khỏi khóm trúc, bắn ra một đám phấn mù mịt. Mọi người bịt mắt nín thở tránh qua, Quỷ vương lại một lần nữa biến mất.
Hóa ra Quỷ vương Âm Công có một loại công lực vô cùng kỳ quái, giống như loại thằn lằn, tắc kè trong động vật, có thể biến đổi tùy theo màu sắt của hoàn cảnh, sự vật xung quanh. Chỉ cần bám vào một vật nào đó, màu sắc thân thể sẽ biến thành cực kỳ tương tự, khiến cho người khác không cách nào phân biệt, để cho hắn chạy trốn hoặc ra độc thủ.
Lần này Quỷ vương lại biến mất.
Đường Phì quát:
- Không được để hắn chạy!
Tiêu Thu Thủy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gốc liễu không gió mà khẽ lay động, hô lên:
- Chú ý!
Đoạn lao nhanh tới, ôm lấy thân cây!
Quỷ vương Âm Công đang nấp tại gốc cây đó, hắn từng giao đấu với Tiêu Thu Thủy, biết công lực của y, lập tức giật mình kinh hãi, vội muốn tránh né nhưng đã không kịp nữa. Hắn cúi đầu xuống, mấy trăm sợi tóc rối tung trên đầu đột ngột bắn ra!
Đám tóc rối đó hóa ra không phải tóc mà là ám khí, gọi là “Quỷ mao”!
Người nhà họ Đường mắt tinh, vừa nhìn đã biết đó là ám khí tẩm độc, hơn nữa độc tính còn cực mạnh.
Lúc này Tiêu Thu Thủy đang mở rộng tay, không kịp tránh né. Công lực hắn cao, võ kỹ lại không tốt, muốn tránh đã muộn, trong lúc nguy cấp, Đường Phương bất chấp tất cả, kêu lên:
- Cẩn thận.
Người đã phóng đi.
Trong các đệ tử trẻ tuổi của Đường môn, võ công, ám khí của Đường Phương không tính là cao, nhưng khinh công lại là cao nhất. Nàng đi sau tới trước, đẩy mạnh Tiêu Thu Thủy, mượn lực lao của Tiêu Thu Thủy, xoay mình chắn lên trước mặt hắn!
Lần này quả thực là nguy hiểm cực độ, nhưng vẫn có một bộ phận Quỷ mao bắn tới. Đường Phương ở phía trước Tiêu Thu Thủy, mắt thấy sắp sửa trúng đòn, Tiêu Thu Thủy tạm hoãn được một thoáng cũng kịp thời xuất chưởng, chưởng lực hùng hậu của hắn chung quy cũng đánh rơi được tất cả Quỷ mao.
Hai người từ khi gặp lại tới nay vẫn mãi không có cơ hội trò chuyện ôn lại việc cũ, bây giờ giữa thời khắc sinh tử lại kề vai sát cánh, thực là ngàn lời vạn lời cũng đều chẳng bằng lặng lẽ.
Quỷ vương một đòn không trúng, biết hành tung đã bị lộ, nhưng hắn là nhân vật cỡ nào, lập tức bỏ chạy. Mọi người lo lắng cho Đường Phương và Tiêu Thu Thủy, thấy hai người không sao, Đường Phì liền phóng ra mười mũi thiết tật lê, nhưng trên gốc liễu đã không còn bóng dáng Quỷ vương nữa. Thân liễu trúng ám khí, chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn khô héo.
Khúc Mộ Sương hét lên chói chang, chỉ tay sang bên, chỉ thấy dưới sông cuộn lên từng làn sóng gợn, dập dờn dập dờn, lan truyền ra xa.
Bấy giờ Tiêu Thu Thủy và Đường Phương đều như vừa tỉnh giấc mộng, tái thế làm người, nhất thời cảm thấy chỉ có hai người ở bên nhau mới là tuyệt vời nhất. Mặc cho gió trúc rào rạt, mặc cho nước sông cuộn trào, hai người chỉ thấy tình ý nồng đậm, không để ý tới Đường Bằng ở bên cạnh trong lòng đang vô cùng đau đớn. Ở Đường môn, hắn vẫn luôn yêu thầm Đường Phương, lúc này liếc thấy trong mắt hai người Tiêu, Đường chỉ có tình ý sâu xa, hắn vốn bình thường thông minh, cơ cảnh, bây giờ trái tim rỉ máu, chỉ cảm thấy trời cao đất rộng lại không thể khóc than, nhất thời như đánh mất cả lý trí, phóng mình lao đi.
Khinh công của hắn tại Đường môn cũng là số một số hai, nếu không ngày trước khi hắn giả danh là Hán Tứ Hải, sao có thể nhún mình một cái đã vượt qua Cổ Nghiêm quan? Lúc này hắn trong lòng đau, hận, không chỗ nào phát tiết, hét dài một tiếng, lao xuống dưới sông.
Những người khác chưa kịp tới, sắc mặt đều trắng bệch.
Đường Phì thấy vậy, kêu lên kinh hãi:
- Không được...
Còn chưa dứt lời, Đường Bằng đã phóng đi rồi.
Hắn ở giữa không trung, đánh ra Tử mẫu ly hồn phiêu.
Tử mẫu ly hồn phiêu vốn là ám khí cực kỳ tiêu tốn chân lực, trong thế hệ cao thủ thanh niên của Đường môn cũng chỉ có ba người Đường Tống, Đường Tuyệt, Đường Phì là sử dụng được. Nội công Đường Bằng vốn không đủ, thể chất lại cực kém, nhưng hắn dựa vào tài trí thông tuệ, không ngờ lại có thể sử ra Tử mẫu ly hồn phiêu, cũng là rất xuất sắc rồi, nhưng mỗi lần sử dụng đều đại thương nguyên khí. Bên dòng Ly Giang hắn đấu với Khuất Hàn Sơn, vì chân lực hao tận mà thiếu chút nữa trúng độc thủ, lần trước ra tay trên Đại Độ Hà cũng vì nó mà ngất xỉu.
Lần này hắn không ngờ lại lăng không xuất kích, Đường Phì biết tính phong tỏa cùng lực sát thương khi dùng ám khí này, nhưng muốn ngăn cản thì đã muộn.
Chỉ nghe một tiếng gầm điên cuồng, nước sông trào lên cuồn cuộn, bọt nước bắn tung, một người gào thét, nhảy lên.
Dưới nước toàn là máu.
Quỷ vương trúng phiêu.
Nhưng Đường Bằng thân ở giữa không trung, chẳng có chỗ mượn lực, rơi thẳng xuống.
Đường Phì khinh công không tốt, không kịp tới cứu, nhưng Đường hoa của nàng đã bắn ra.
Cùng lúc Đường hoa của nàng bắn đi, “soạt” một tiếng, một bóng người mảnh khảnh cũng lao ra ngoài.
Khi Đường Phì biết đó là Đường Phương thì trái tim gần như rụng xuống.
Nàng vì gấp cứu mà phóng ra Đường hoa.
Đường hoa là một trong ba ám khí tuyệt môn của Đường môn, Đường Phì bắn ra, đến bản thân nàng cũng không khống chế nổi uy lực của Đường hoa.
Giống như một thanh bảo kiếm, uống cạn máu huyết của kẻ thù, một khi rời vỏ, ngay cả người cầm kiếm cũng không thể nắm chắc được chuyện sống chết.
Nhưng Đường Phương lại lao ra ngoài.
Đường hoa có đả thương tới Đường Phương hay không?
Đường Phì không khỏi hô lên thất thanh, giống như trượt tay đánh rơi một bình hoa yêu thích, lại không kịp nhặt lên, trơ mắt nhìn nó sắp sửa vỡ nát, trong lòng lại hy vọng nó đừng vỡ....
Đường Bằng rơi xuống.
Mười ngón tay của Quỷ vương cắm nhập vào hai bên sườn hắn.
Hai lá phổi hắn co rút, đau đến không còn tri giác. Âm Công há mồm, hai chiếc răng nanh dài đến ba tấc, nhỏ máu, cắn thẳng vào động mạch lớn trên cổ tay phải hắn.
Đường Bằng không hề chống đỡ.
Đúng lúc này, ba mũi tinh đinh phiêu của Đường Phương đồng loạt bắn vào mồm Quỷ vương Âm Công.
Nhưng cũng cùng lúc đó, Đường hoa đã tới.
Đóa hoa quỷ dị ấy đột nhiên to lớn lên cả trăm lầm, phủ chụp xuống đầu.
Một đóa “hoa” bao trùm tử huyệt của hai người.
Quỷ vương Âm Công và Đường Phương đều không tránh thoát nổi. Ánh sáng diễm lệ, kỳ ảo của Đường hoa chiếu sáng khuôn mặt hung ác, thê thảm của Âm Công, cũng chiếu sáng dung mạo xinh đẹp mà kinh hãi của Đường Phương.
Lúc này, Đường Bằng đã động.
Hắn chắn trước người Đường Phương.
Mọi người trông thấy khuôn mặt xanh rớt như nước chảy dưới Đường hoa của Đường Phương, còn Đường Bằng chắn ở phía trước, dưới Đường hoa, trắng bệch không một chút máu.
Tiếp đó hắn chìm xuống...
Chìm xuống, chìm xuống... Kéo theo Quỷ vương Âm Công, chìm sâu xuống dưới đáy Cẩm Giang, trôi đi tới một nơi xa vô cùng vô tận...
Dưới sông chỉ còn lại Đường Phương.
Đường Phương khóc than:
- Bằng đệ....
- Ngươi là Tiêu Thu Thủy?
Tiêu Thu Thủy vừa chui lên khỏi mặt đất liền trông thấy thân hình thiên biến vạn hóa của Liễu Ngũ.
Lúc đó Liễu Ngũ đang tập trung tinh thần đối phó với hai đại cao thủ Thiên Mục, Địa Nhãn, dù hắn ngày thường tinh tế cũng không thể dự tính được dưới đất lại có người đột ngột xông ra. Tiêu Thu Thủy liền dùng tay bắt chặt lấy cổ chân Liễu Tùy Phong, cộng thêm mấy người Đường Phì, Lâm công tử, Đặng Ngọc Bình, Lương Đấu, Tề công tử phối hợp tấn công, chỉ công của hai người Thiên Mục, Địa Nhãn mới có hiệu quả.
Liễu Ngũ vừa mở miệng, người kinh hãi nhất không ai khác chính là Thiên Mục và Địa Nhãn
Dưới gầm trời này, kẻ trúng phải một hai chiêu Vô Tướng kiếp chỉ cùng Tham Hợp chỉ của họ, không chết đã là may lắm rồi, vậy mà nay họ nhân lúc Liễu Ngũ thất thần, liên kích chín mươi mốt chỉ, Liễu Tùy Phong bây giờ vẫn còn cười được, cũng vẫn nói được ra lời.
Tiêu Thu Thủy đứng nhìn Liễu Tùy Phong, hồi lâu sau mới nói:
- Ta đánh lén ngươi.
Liễu Ngũ đáp:
- Đó là sự thực.
Tiêu Thu Thủy tiếp:
- Nếu không phải ám toán, ta không giữ nổi ngươi.
Liễu Ngũ nói:
- Vốn đã như thế.
Trên trán hắn mồ hôi ròng ròng, nhưng khi cười nói vẫn không hề biến sắc.
Tiêu Thu Thủy nói:
- Bọn ta ỷ đông người, nếu không cũng không đánh ngã được ngươi.
Liễu Ngũ cười đáp:
- Ta đã ngã rồi sao?
Hắn cười cười rồi tiếp:
- Có thể bây giờ đã ngã rồi, chỉ là lát nữa sẽ lại bò lên thôi.
Thiên Mục thần tăng hai mắt trợn trừng, quát:
- Hôm nay lão tăng phải siêu độ người để bái tế chưởng môn.
Nói đoạn chợt vung ngón giữa ra, gập đốt đầu tiên lại, từ từ ấn xuống, nhắm chuẩn vào huyệt Mi tâm của Liễu Ngũ. Chỉ đi được nửa đường, toàn bàn tay đỏ rực, chỉ có ngón tay giữa trắng toát như băng.
Liễu Ngũ cười nói:
- Đây là “A Nan Đà chỉ”.
Thần sắc không đổi. Mọi người nghe thế lại giật mình cả kinh. A Nan Đà chỉ, chỉ cần khẽ chạm trúng, dù là Kim cương giáp sắt cũng khó lòng chống đỡ, chắc chắn phải chết. Hai vị chân nhân Thiết Kỵ, Ngân Bình, nội lực bễ nghễ thiên hạ cũng từng phải chịu thiệt dưới A Nan Đà chỉ. Có điều, A Nan Đà chỉ cực kỳ khó luyện, hai người Thiên Mục, Địa Nhãn nội lực hùng hậu, dồi dào, khổ luyện năm mươi năm cũng chỉ mới luyện thành được chỉ pháp, không cách nào xuất chiêu nhanh chóng, một khi nhanh liền lập tức mất hiệu lực, vì thể khi cần cấp tốc đối địch thì gần như không có cơ hội sử dụng nào.
Mà nay Thiên Mục thần tăng muốn dùng A Nan Đà chỉ, hiển nhiên là có ý muốn lấy mạng Liễu Ngũ ngay lập tức.
Tiêu Thu Thủy khổ sở nói:
- Ngươi...
Liễu Ngũ đáp:
- Ngươi không cần khó chịu, ta giết Thái Thiện cũng bằng đánh lén, coi như là báo ứng, cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.
Y khẽ mỉm cười, lại nói:
- Huống hồ... Ta dù gì cũng còn chưa chết!
Thiên Mục nổi giận quát:
- Vậy thì ngươi chết đi!
Ngón tay đã nhắm chuẩn vào đầu Liễu Ngũ, ấn xuống.
Đúng lúc đó, sắc mặt Liễu Tùy Phong bỗng cắt không còn một hột máu, hoàn toàn trắng bệch.
Hắn há miệng, phun ra một tia máu, bắn thẳng vào mặt Thiên Mục.
Thiên Mục tối tăm mặt mũi, Liễu Ngũ phóng lên, ánh đao xanh nhạt lóe sáng, một đao cắt đứt yết hầu ông.
Tiếp đó sức hắn đã kiệt, hơi đã cạn, ngã xuống, Địa Nhãn đại sư gầm lên tấn công.
Cùng lúc ấy, một luồng kiếm quang bắn tới sau lưng Địa Nhãn đại sư.
Địa Nhãn đại sư chỉ có quay đầu lại đỡ, vung tay kẹp lấy trường kiếm.
Người đó bỏ kiếm, lại đổi sang một thanh kiếm khác, kiếm đâm thẳng vào giữa mặt Địa Nhãn đại sư!
Địa Nhãn đại sư trong lòng phát lạnh, lại bắt được kiếm.
Đồng thời, từ phía bên sườn, một luồng lửa lớn ầm ầm đốt tới!
Địa Nhãn đại sư lùi gấp, ống tay áo phất lên, ngọn lửa bị quật ngược trở về.
Ba người hơi ngừng lại, Địa Nhãn đã nhìn ra hai người trước mặt, một người râu dài ba chòm, thần sắc tiêu sái, một người đầu trọc tai to, mắt hổ râu xồm.
Chính là Kiếm vương Khuất Hàn Sơn và Hỏa vương Tổ Kim Điện.
Tề công tử vừa thấy tình hình không ổn liền lập tức xuất kiếm tấn công Liễu Ngũ!
Tứ chỉ thần kiếm của ông nổi danh mau lẹ, nhưng ngay lúc đó, chợt có bóng trắng lóe lên, kiếm của Tề công tử đã đâm ngập vào ngực bóng trắng kia.
Bóng trắng đó chính là Bạch phượng hoàng.
Cô ta trông thấy Liễu Ngũ gặp nguy liền liều mạng xông tới, chỉ là một đao một kiếm của Khổng Biệt Ly, Mạnh Tương Phùng quấn chặt không buông. Mạc Diễm Hà mượn lực đánh lực, đột nhiên bỏ kiếm, chiêu thế của hai người Khổng, Mạnh cùng trượt sang bên. Mạc Diễm Hà phóng tới, nhưng Tề công tử đã hạ sát thủ, Mạc Diễm Hà không kịp ngăn cả, khẽ cắn răng, lấy thân mình cản lại một kiếm này.
Tề công tử ngẩn người, Mạc Diễm Hà vung chỉ chọc tới, móc mù hai mắt Tề công tử, cong chân đá lên, trúng vào háng Tề công tử.
Tề công tử gào thảm, ngã xuống lăn lộn.
Lâm công tử biến sắc, kêu lên:
- Tề...
Hắn chỉ kêu lên một tiếng, đã xuất ra bảy kiếm.
Bảy kiếm của hắn đều bị người ta chặn lại, người ngăn cản hắn cũng dùng kiếm.
Bang chủ bang Ô Y, Đan Kỳ Thương.
Lương Đấu vốn không muốn nhân lúc này để giết Liễu Ngũ, nhưng đã không thể để ý nhiều nữa, đao của ông đã chém ra.
Nhưng một luồng đao quang vung lên thành nửa vòng tròn, “choang” một tiếng, ngăn cản nhát đao của ông lại.
Đao mềm của bang chủ Thiên Tàn bang, Tư Không Huyết.
Năm người Dư Sát giao đấu với Lang Nhất Lãng, Cổ Đồng Đồng, Hứa Quách Liễu.
Đường Phì, Đường Bằng, Đường Phương đồng thời phóng ám khí.
Tấm áo trắng của Mạc Diễm Hà nhuộm đỏ máu, cô ta thay Liễu Ngũ chống đỡ tất cả mọi đòn tấn công, đỡ không được thì lấy thân mình ngăn cản.
Thiết Tinh Nguyệt, Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu Dương San Nhi, Khâu Nam Cố đang muốn lên, bỗng thấy một người quát lớn, vung quyền đánh tới, chính là Đại vương long, Thịnh Giang Bắc.
Đặng Ngọc Bình thấy tình cảnh hỗn loạn, hơi cúi người, du tẩu giữa đám người như một ánh chớp, muốn một kiếm lấy mạng Liễu Ngũ, Khổng Biệt Ly và Mạnh Tương Phùng cũng có cùng suy nghĩ.
Nhưng ba người họ lại phát hiện, giữa ban ngày ban mặt, có một thứ âm u tối mù, không những đỡ được công kích của ba người mà còn phản công lại ba luồng âm phong hôi tanh.
Ba người nhảy lùi lại tránh. Chỉ trong thoáng chốc, đão có mấy chuyện đồng thời xảy ra:
Liễu Ngũ đột ngột biến mất.
Tiêu Thu Thủy, Khúc Mộ Sương, Khúc Mân Miêu lao tới chỗ Tề công tử, đỡ dậy, Tề công tử đã chết rồi.
Mạc Diễm Hà toàn thân đầy máu, ngã xuống tắt thở.
... Lúc này cao thủ toàn trường không ai không dốc toàn lực cho chiến đấu.
...Điều khiến người ta bất ngờ chấn động nhất là, Quyền Lực bang vì cứu Liễu Ngũ mà kẻ sau tiếp kẻ trước, liều sống quên chết!
Ở Kiếm lư, Liễu Ngũ giết chết Thái Thiện xong liền ung dung rời đi, chẳng hề quan tâm tới sự sống chết của thuộc hạ.
... Có thể hắn nghĩ rằng, đại cục đã định, thắng lợi đã nằm trong tầm tay, không cần phải phí tâm tư nữa, cũng không cần phải đau thương cho kẻ đã chết làm gì. Nhưng đến bây giờ, những người này lại dâng đầu lâu, đổ máu nóng, liều mạng vì hắn, tại sao lại như vậy?
Tiêu Thu Thủy không hiểu nổi.
Liễu Ngũ đã đi đâu?
... Mạc Diễm Hà thì đã vì hắn mà chết! Lúc này tinh thế vô cùng hỗn loạn, nhưng rõ ràng là Quyền Lực bang hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Thiên Mục thần tăng cổ họng đã bị cắt đứt, vậy mà vẫn chưa chết, bật người dậy, đánh ra một chỉ!
Hai người Hỏa vương và Kiếm vương đang tập trung toàn bộ tinh thần, khổ chiến Địa Nhãn. Một chỉ của Thiên Mục đánh tới, Hỏa vương vung cánh tay giống như một cây gậy lửa lên cản lại, “rắc” một iếng, xương tay đã bị một chỉ của Thiên Mục thần tăng đánh nát.
Nhưng lửa trên người Hỏa vương cũng phun lên mặt Thiên Mục thần tăng.
Khi Thiên Mục ngã xuống đất, khuôn mặt đã bị lửa thiêu tan.
Tham Hợp chỉ của Địa Nhãn đại sư phóng ra dồn dập, lại đánh gãy mộtt thanh kiếm của Khuất Hàn Sơn.
Thiên Mục ngã xuống tắt thở, Địa Nhãn lửa giận công tâm, liên tiếp đánh ra mấy chỉ, Kiếm vương, Hỏa vương cùng bị ép lùi. Địa Nhãn đại sư đỡ Thiên Mục dậy, Thiên Mục đã bỏ mạng rồi, Khuất Hàn Sơn và Tổ Kim Điện cũng nhân cơ hội đó mà bỏ trốn.
Đao kiếm trảm của Lâm công tử kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, đau sau nhanh hơn đao trước, Đan Kỳ Thương sao là đối thủ của hắn. Đao mềm của Tư Không Huyết vừa tàn vừa độc, cộng thêm kỳ chiêu hắn dựa vào thân thể tàn phế mà luyện thành, nhưng lại bị Lương Đấu lần lượt hóa giải. Thịnh Giang Bắc đánh được một lúc đã thở hồng hộc, Thiết Tinh Nguyệt lấy cứng đấu cứng với lão, Tả Khâu Siêu Nhiên lại không ngừng dùng cầm nã kiềm chế, hai người Âu Dương San Nhi, Khâu Nam Cố thừa cơ giáp công.
Thảm khốc nhất là ba người Lang Nhất Lãng, Hứa Quách Liễu và Cổ Đồng Đồng, đối thủ của bọn chúng tổng cộng có năm người, là bộ hạ của Chu đại thiên vương, Dư Sát, Miêu Sát, Tô Sát, Cung Sát và Ngao Sát.
Lang Nhất Lãng ngoại hiệu Thiên thủ Đường lang, nhưng hắn đã bị Long Hổ đại sư Thiếu Lâm đánh bị thương từ trước, Đường lang quyền pháp của hắn trọng nhất là eo khỏe, kình mạnh, nay vì bị thương mà suy giảm rất nhiều.
Lang Nhất Lãng một lòng chỉ nghĩ tới chuyện giết ra khỏi vòng vây, nhưng theo tình thế đã không thể nữa. Hắn xông vào cứu người, vốn là nghĩ tới ở trong bang Liễu Ngũ từng cầu xin hộ hắn, có ơn không giết, hai là muốn cứu Liễu Ngũ để lập công, tưởng rằng có Hỏa vương, Kiếm vương, Quỷ vương, tam đại thiên vương hiện diện, cục thế tất sẽ ổn định. Ai mà biết, người áo vải xanh cầm đao, kiếm thủ trẻ tuổi áo trắng, hai người trung niên đao kiếm hợp kích, ba người nữ tử béo ú đó lại đều là cao thủ, Lang Nhất Lãng hối hận không kịp, sớm biết vậy đã chẳng đâm đầu vào, sử ra toàn bộ tinh hoa của Bách bộ Đường lang quyền, muốn phá vây mà ra.
Đối đầu với hắn là hai người Dư Sát và Ngao Sát.
Dư Sát là lão đại trong Lục chưởng, tinh minh khôn khéo nhất, có ai mà không biết? Ngao Sát trẻ tuổi nhất nhưng vô cùng hung hãn, hai người họ bốn chưởng đan xen, quyết không buông tha.
Lang Nhất Lãng nôn nóng, đổi sang dùng Bát bộ Đường lang quyền muốn cận thân chiến đấu.
Vốn Bát bộ Đường lang quyền có thể khống chế sát chiêu phiêu hốt của Dư Sát, sát thủ lăng lệ của Ngao Sát, đáng tiếc Lang Nhất Lãng sử ra được một nửa, chỗ bị thương liền đau đớn kịch liệt, mắt nổ đom đóm, miễn cưỡng dùng bộ pháp của Bát bộ Đường lang quyền tránh né, lại đánh thêm một lúc, thấy Hứa Quách Liễu đạ vị Tô Sát và Miêu Sát giết chết lập tức hoảng loạn, hô to:
- Đừng đánh, đừng đánh...
Kêu được mấy tiếng, Dư Sát và Ngao Sát hoàn toàn không để ý, Lang Nhất Lãng gào lên:
- Ta đầu hàng, ta rời khỏi Quyền Lực bang...
Lúc này thấy Hỏa vương Tổ Kim Điện bị thương, chương pháp càng rối loạn.
Dư Sát lạnh mặt, từ từ dừng tay, nói:
- Được, dừng tay.
Ngao Sát cũng vụt ngừng lại. Lang Nhất Lãng thở hồng hộc, nói:
- Ta... Ta vốn không thuộc Quyền Lực bang, chỉ là tình... tình thế bắt buộc, không thể không...
Còn chưa dứt lời, Dư Sát đã đột ngột ra tay!
Lang Nhất Lãng muốn ngăn cản, nhưng Ngao Sát đã bắt chặt hai tay hắn, hai gối đè xuống hai chân hắn.
Lang Nhất Lãng gào thảm, máu tươi theo tiếng gào mà bắn ra.
Lúc này Cổ Đồng Đồng cũng vừa bị Cung Sát cùng Tô Sát và Miêu Sát mới gia nhập chiến đoàn giết chết.
Lang Nhất Lãng ôm ngực muốn nói, nhưng lại trúng thêm hai chưởng.
Đến lúc sắp chết hắn mới nhớ ra: Hắn đầu hàng với đám Dư Sát hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, bởi vì Lục sát vốn là bộ hạ của Chu đại thiên vương, chẳng phải là cao thủ của môn nào phái nào trong bạch đạo cả.
Mục tiêu của Chu đại thiên vương là tiêu diệt Quyền Lực bang chứ không phải cổ vũ hoặc tiếp nhận người của Quyền Lực bang buông bỏ đồ đao hay là cải tà quy chính!
Cho nên rơi vào tay đám Dư Sát chỉ có thể bị giết chết.
Chỉ nghe năm người Dư Sát, Tô Sát, Cung Sát, Miêu Sát, Ngao Sát lần lượt quát lên một tiếng “sát”.
- Sát, sát, sát, sát, sát!
Lục chưởng Lục sát dưới tay Chu đại thiên vương vốn sau mỗi lần giết người đều hét lên một tiếng: “Sát!”, tổng cộng sáu tiếng “sát sát sát sát sát sát”, tiếp đó đồng thanh hét “sát”, bảy chữ sát này khắc lên thẻ sắt, chính là lệnh bài khiến võ lâm đương thời chấn động, nghe tiếng mà run sợ:
Thất Sát lệnh.
Đến nay sáu người này không còn phát lệnh nữa, mệnh lệnh đã ở trong tay Chu đại thiên vương.
Chu đại thiên vương mới là một ma vương giết người chân chính.
Đại vương long Thịnh Giang Bắc lúc này đã thở hồng hộc như trâu.
Đặng Ngọc Bình, Khổng Biệt Ly, Mạnh Tương Phùng đang khổ đấu Quỷ vương Âm Công.
Âm Công dùng Hoạt Sát thập bát thủ phiêu hốt quỷ dị, đánh đông né tây, nhưng chung quy không thể xông ra khỏi vòng hợp kích của ba người.
Với võ công của Quỷ vương, giao đấu cùng ba người Đặng, Mạnh, Khổng có thể nói là ngang tài ngang sức, nhưng Âm Công thấy người tới cứu viện của Quyền Lực bang lần lượt kẻ chết, kẻ bị thương, kẻ chạy trốn, kẻ đầu hàng, trong lòng hắn cũng hoảng hốt, xuất chiêu cũng dần rối loạn.
Càng đáng sợ hơn là ba chị em họ Đường đã tới lược trận.
Hắn đánh đánh, đột nhiên lắc mình, lá trúc lay động, Quỷ vương đã biến mất.
Mọi người vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt Đường Phương cực kỳ sắc bén, mắt thấy Quỷ vương chuyển thân, cành trúc phất phơ liền lập tức xuất thủ, ném ra Vũ vụ!
Chỉ nghe tiếng quỷ rít the thé, Âm Công lao ra khỏi khóm trúc, bắn ra một đám phấn mù mịt. Mọi người bịt mắt nín thở tránh qua, Quỷ vương lại một lần nữa biến mất.
Hóa ra Quỷ vương Âm Công có một loại công lực vô cùng kỳ quái, giống như loại thằn lằn, tắc kè trong động vật, có thể biến đổi tùy theo màu sắt của hoàn cảnh, sự vật xung quanh. Chỉ cần bám vào một vật nào đó, màu sắc thân thể sẽ biến thành cực kỳ tương tự, khiến cho người khác không cách nào phân biệt, để cho hắn chạy trốn hoặc ra độc thủ.
Lần này Quỷ vương lại biến mất.
Đường Phì quát:
- Không được để hắn chạy!
Tiêu Thu Thủy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gốc liễu không gió mà khẽ lay động, hô lên:
- Chú ý!
Đoạn lao nhanh tới, ôm lấy thân cây!
Quỷ vương Âm Công đang nấp tại gốc cây đó, hắn từng giao đấu với Tiêu Thu Thủy, biết công lực của y, lập tức giật mình kinh hãi, vội muốn tránh né nhưng đã không kịp nữa. Hắn cúi đầu xuống, mấy trăm sợi tóc rối tung trên đầu đột ngột bắn ra!
Đám tóc rối đó hóa ra không phải tóc mà là ám khí, gọi là “Quỷ mao”!
Người nhà họ Đường mắt tinh, vừa nhìn đã biết đó là ám khí tẩm độc, hơn nữa độc tính còn cực mạnh.
Lúc này Tiêu Thu Thủy đang mở rộng tay, không kịp tránh né. Công lực hắn cao, võ kỹ lại không tốt, muốn tránh đã muộn, trong lúc nguy cấp, Đường Phương bất chấp tất cả, kêu lên:
- Cẩn thận.
Người đã phóng đi.
Trong các đệ tử trẻ tuổi của Đường môn, võ công, ám khí của Đường Phương không tính là cao, nhưng khinh công lại là cao nhất. Nàng đi sau tới trước, đẩy mạnh Tiêu Thu Thủy, mượn lực lao của Tiêu Thu Thủy, xoay mình chắn lên trước mặt hắn!
Lần này quả thực là nguy hiểm cực độ, nhưng vẫn có một bộ phận Quỷ mao bắn tới. Đường Phương ở phía trước Tiêu Thu Thủy, mắt thấy sắp sửa trúng đòn, Tiêu Thu Thủy tạm hoãn được một thoáng cũng kịp thời xuất chưởng, chưởng lực hùng hậu của hắn chung quy cũng đánh rơi được tất cả Quỷ mao.
Hai người từ khi gặp lại tới nay vẫn mãi không có cơ hội trò chuyện ôn lại việc cũ, bây giờ giữa thời khắc sinh tử lại kề vai sát cánh, thực là ngàn lời vạn lời cũng đều chẳng bằng lặng lẽ.
Quỷ vương một đòn không trúng, biết hành tung đã bị lộ, nhưng hắn là nhân vật cỡ nào, lập tức bỏ chạy. Mọi người lo lắng cho Đường Phương và Tiêu Thu Thủy, thấy hai người không sao, Đường Phì liền phóng ra mười mũi thiết tật lê, nhưng trên gốc liễu đã không còn bóng dáng Quỷ vương nữa. Thân liễu trúng ám khí, chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn khô héo.
Khúc Mộ Sương hét lên chói chang, chỉ tay sang bên, chỉ thấy dưới sông cuộn lên từng làn sóng gợn, dập dờn dập dờn, lan truyền ra xa.
Bấy giờ Tiêu Thu Thủy và Đường Phương đều như vừa tỉnh giấc mộng, tái thế làm người, nhất thời cảm thấy chỉ có hai người ở bên nhau mới là tuyệt vời nhất. Mặc cho gió trúc rào rạt, mặc cho nước sông cuộn trào, hai người chỉ thấy tình ý nồng đậm, không để ý tới Đường Bằng ở bên cạnh trong lòng đang vô cùng đau đớn. Ở Đường môn, hắn vẫn luôn yêu thầm Đường Phương, lúc này liếc thấy trong mắt hai người Tiêu, Đường chỉ có tình ý sâu xa, hắn vốn bình thường thông minh, cơ cảnh, bây giờ trái tim rỉ máu, chỉ cảm thấy trời cao đất rộng lại không thể khóc than, nhất thời như đánh mất cả lý trí, phóng mình lao đi.
Khinh công của hắn tại Đường môn cũng là số một số hai, nếu không ngày trước khi hắn giả danh là Hán Tứ Hải, sao có thể nhún mình một cái đã vượt qua Cổ Nghiêm quan? Lúc này hắn trong lòng đau, hận, không chỗ nào phát tiết, hét dài một tiếng, lao xuống dưới sông.
Những người khác chưa kịp tới, sắc mặt đều trắng bệch.
Đường Phì thấy vậy, kêu lên kinh hãi:
- Không được...
Còn chưa dứt lời, Đường Bằng đã phóng đi rồi.
Hắn ở giữa không trung, đánh ra Tử mẫu ly hồn phiêu.
Tử mẫu ly hồn phiêu vốn là ám khí cực kỳ tiêu tốn chân lực, trong thế hệ cao thủ thanh niên của Đường môn cũng chỉ có ba người Đường Tống, Đường Tuyệt, Đường Phì là sử dụng được. Nội công Đường Bằng vốn không đủ, thể chất lại cực kém, nhưng hắn dựa vào tài trí thông tuệ, không ngờ lại có thể sử ra Tử mẫu ly hồn phiêu, cũng là rất xuất sắc rồi, nhưng mỗi lần sử dụng đều đại thương nguyên khí. Bên dòng Ly Giang hắn đấu với Khuất Hàn Sơn, vì chân lực hao tận mà thiếu chút nữa trúng độc thủ, lần trước ra tay trên Đại Độ Hà cũng vì nó mà ngất xỉu.
Lần này hắn không ngờ lại lăng không xuất kích, Đường Phì biết tính phong tỏa cùng lực sát thương khi dùng ám khí này, nhưng muốn ngăn cản thì đã muộn.
Chỉ nghe một tiếng gầm điên cuồng, nước sông trào lên cuồn cuộn, bọt nước bắn tung, một người gào thét, nhảy lên.
Dưới nước toàn là máu.
Quỷ vương trúng phiêu.
Nhưng Đường Bằng thân ở giữa không trung, chẳng có chỗ mượn lực, rơi thẳng xuống.
Đường Phì khinh công không tốt, không kịp tới cứu, nhưng Đường hoa của nàng đã bắn ra.
Cùng lúc Đường hoa của nàng bắn đi, “soạt” một tiếng, một bóng người mảnh khảnh cũng lao ra ngoài.
Khi Đường Phì biết đó là Đường Phương thì trái tim gần như rụng xuống.
Nàng vì gấp cứu mà phóng ra Đường hoa.
Đường hoa là một trong ba ám khí tuyệt môn của Đường môn, Đường Phì bắn ra, đến bản thân nàng cũng không khống chế nổi uy lực của Đường hoa.
Giống như một thanh bảo kiếm, uống cạn máu huyết của kẻ thù, một khi rời vỏ, ngay cả người cầm kiếm cũng không thể nắm chắc được chuyện sống chết.
Nhưng Đường Phương lại lao ra ngoài.
Đường hoa có đả thương tới Đường Phương hay không?
Đường Phì không khỏi hô lên thất thanh, giống như trượt tay đánh rơi một bình hoa yêu thích, lại không kịp nhặt lên, trơ mắt nhìn nó sắp sửa vỡ nát, trong lòng lại hy vọng nó đừng vỡ....
Đường Bằng rơi xuống.
Mười ngón tay của Quỷ vương cắm nhập vào hai bên sườn hắn.
Hai lá phổi hắn co rút, đau đến không còn tri giác. Âm Công há mồm, hai chiếc răng nanh dài đến ba tấc, nhỏ máu, cắn thẳng vào động mạch lớn trên cổ tay phải hắn.
Đường Bằng không hề chống đỡ.
Đúng lúc này, ba mũi tinh đinh phiêu của Đường Phương đồng loạt bắn vào mồm Quỷ vương Âm Công.
Nhưng cũng cùng lúc đó, Đường hoa đã tới.
Đóa hoa quỷ dị ấy đột nhiên to lớn lên cả trăm lầm, phủ chụp xuống đầu.
Một đóa “hoa” bao trùm tử huyệt của hai người.
Quỷ vương Âm Công và Đường Phương đều không tránh thoát nổi. Ánh sáng diễm lệ, kỳ ảo của Đường hoa chiếu sáng khuôn mặt hung ác, thê thảm của Âm Công, cũng chiếu sáng dung mạo xinh đẹp mà kinh hãi của Đường Phương.
Lúc này, Đường Bằng đã động.
Hắn chắn trước người Đường Phương.
Mọi người trông thấy khuôn mặt xanh rớt như nước chảy dưới Đường hoa của Đường Phương, còn Đường Bằng chắn ở phía trước, dưới Đường hoa, trắng bệch không một chút máu.
Tiếp đó hắn chìm xuống...
Chìm xuống, chìm xuống... Kéo theo Quỷ vương Âm Công, chìm sâu xuống dưới đáy Cẩm Giang, trôi đi tới một nơi xa vô cùng vô tận...
Dưới sông chỉ còn lại Đường Phương.
Đường Phương khóc than:
- Bằng đệ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.