Quyển 8 - Chương 8: Tráng sĩ bi ca
Ôn Thụy An
03/01/2014
Ngày mười một tháng mười, một trong Đường môn Tam tuyệt, Đường Tống chết.
Nơi chết: Linh đường Quyền Lực bang.
Nguyên nhân chết: Xương mặt vỡ nát, trúng quyền mà chết.
Chết bởi: dưới tay bang chủ Quyền Lực bang Lý Trầm Chu.
Ba ngày sau, Đường môn đất Thục, Đường lão thái thái nhận được tin báo này.
Lý Trầm Chu vừa xuất hiện liền đánh nát đầu Đường Tống.
Lý Trầm Chu ra tay cũng giống như cách y làm việc, một khi đã quyết định thì vĩnh viễn không thay đổi, một khi đã hành động thì ổn thỏa, nắm chắc phần thắng.
Y vừa xuất hiện, Đường Tống liền ngã xuống, y chạy tới chỗ Liễu Ngũ.
Liễu Ngũ vì di hài của y mà hi sinh một cánh tay, lại lấy thân bị thương ra ngăn cản ám khí của Đường Tống.
... Tất cả đều vì Liễu Ngũ không biết y vẫn chưa chết! Lý Trầm Chu xông tới, đỡ lấy Liễu Ngũ, đúng lúc đó, một chuyện Lý Trầm Chu tuyệt đối không tưởng tượng nổi xảy ra!
“Ầm” một tiếng, quan tài vỡ vụn.
Một người từ trong quan tài phóng vụt lên, vung tay, bắn ra một đạo hắc quang vào tử huyệt mi tâm Lý Trầm Chu.
Cho dù lúc này người ám toàn Lý Trầm Chu là Liễu Tùy Phong, Lý Trầm Chu cũng không đến mức hoàn toàn không có phòng bị.
Mà chính vì y vẫn đang âm thầm phòng bị - trong lúc tình cảm đang cực kỳ xúc động, vẫn phải dùng lý trí cân nhắc xem Liễu Ngũ có phải là đang dùng “khổ nhục kế” hay không – đó là điều bi ai của người làm lãnh tụ, cũng là cái bất đắc dĩ của người thân trong giang hồ, cho nên y ngược lại càng không thể phòng bị được những chuyện khác.
Càng huống hồ, Lý Trầm Chu dù có cơ trí hơn nữa cũng không thể tưởng tượng được, “Lý Trầm Chu” trong quan tài lại ám sát y!
Y thậm chí không ngờ được rằng “Lý Trầm Chu” ngu ngốc kia vẫn còn chưa chết!
... Không những chưa chết mà còn cực kỳ nhẫn nại, đến tận lúc này mới ra tay toàn lực!
... Tuyệt như vậy! Là Đường Tuyệt! Kẻ này nhất định chính là Đường Tuyệt!
Đáng tiếc, lúc này Lý Trầm Chu biết thì đã quá muộn.
Đường Tuyệt là người!
Một người thông minh tuyệt đỉnh!
Nhưng cho dù là một người thông minh tuyệt đỉnh thì cũng chỉ là người. Người vốn không phải thần!
Người có sai lầm!
Lý Trầm Chu là một người tài hoa tuyệt thế, tính sai một bước, bị Đường Tuyệt thừa cơ, nhưng Đường Tuyệt cũng không thể ngờ được một chuyện!
... Liễu Ngũ!
Ám khí Đường môn sắc bén bá đạo, ám khí Đường Tống càng xưng tuyệt giang hồ. Đường Tuyệt cũng rất hiểu chính mình. Đường Tống so với mình thì hơi non nớt một chút, nhưng đó không phải chỉ thành tựu ám khí mà là chỉ kinh nghiệm giang hồ.
Cho nên Đường Tuyệt tin tưởng “tuyệt đối” với ám khí của Đường Tống.
... Trong Đường môn, Tống chung của Đường Tống vẫn luôn là ám khí còn lợi hại hơn cả Đường hoa.
Cho nên Liễu Ngũ dù chưa chết thì cũng chắc chắn không thể bò dậy nổi.
Nhưng trong chớp mắt, Liễu Ngũ chẳng những bật dậy như điện giật mà còn vung tay, cánh tay duy nhất còn lại của hắn, phóng ra một viên lôi cầu!
Lôi cầu này chính là thứ hắn đánh vỡ trán Mặc Dạ Vũ!
“Lôi cầu” kịp thời đánh trúng “hắc quang” mà Đường Tuyệt bắn ra!
Hai vật phát ra một tiếng nổ nho nhỏ, cùng lúc ấy, Đường Tuyệt vụt quay người. “Muốn diệt Quyền Lực bang, trước phải giết Lý Trầm Chu”, “Muốn trừ Lý Trầm Chu, trước phải giết Liễu Tùy Phong”, câu truyền ngôn đó của giang hồ, hắn lần đầu tiên lĩnh hội được toàn bộ.
Khoảnh khắc hắn quay người, ám khí đều phóng ra hết.
Nhưng hắn không nên quay người.
Không có ai dám quay lưng lại với Lý Trầm Chu.
Nếu Lý Trầm Chu không được Liễu Ngũ kịp thời ngăn đỡ thì rất có thể đã chết dưới “hắc quang”, nhưng “hắc quang” vừa tắt, phản công của Lý Trầm Chu còn đáng sợ hơn “hắc quang” ba lần!
Đường Tuyệt chợt cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn ập tới sau lưng, “chát” một tiếng, lục phủ ngũ tạng đều theo va chạm mà rời khỏi vị trí. Hơn thế nữa, ám khí mà hắn phóng ra đều mất chính xác, không ngờ lại đều bắn ngược về thân người hắn, Đường Tuyệt kêu lên thất thanh:
- Quyền đầu!
... Quyền đầu của Lý Trầm Chu!
... Không nghi ngờ gì, quyền đầu của Lý Trầm Chu chính là hai nắm quyền nổi tiếng nhất trên giang hồ, trong võ lâm.
Quyền đầu này có thể đánh ra lực đạo đại hủy diệt như vậy, có thể nói là cũng không có gì đáng ngạc nhiên, điều đáng sợ là nó cũng có thể phát ra kình đạo xảo diệu đến thế, khiến cho tất cả ám khí của Đường Tuyệt tuy đã đánh ra nhưng lại bắn ngược trở về người hắn!
Chiêu này tối tuyệt!
Còn tuyệt hơn cả Đường Tuyệt.
Ám khí của hắn vốn tuyệt từng nào thì tình cảnh của hắn lúc này lại tuyệt từng ấy!
Khi ám khí một người tự mình tỉ mỉ nghiên cứu, toàn bộ bắn ngược về bản thân mình, cảm thụ đó thật sự không thể chịu đựng được.
Đường Tuyệt hiện tại chính là như vậy.
Ám khí của hắn chắc chắn phải chết, nhưng lại không thể lập tức chết... chỉ là mất đi tất cả mọi thứ: Sức phản kích, ý chí, sức chịu đựng, sức kiên trì, thậm chí cả việc đứng thẳng, khả năng khống chế đái ỉa, nước mắt cũng không còn nữa.
Ngày mười một tháng mười, một trong Đường môn Tam tuyệt, Đường Tuyệt chết.
Nơi chết: Như trên.
Nguyên nhân chết: Xương sống vỡ vụn, trúng ba trăm sáu mươi mốt ám khí của chính mình, tổng cộng bốn mươi mốt loại
Chết bởi: Lý Trầm Chu, Liễu Tùy Phong.
Bốn ngày sau, Đường môn trong Xuyên, Đường lão thái thái nhận được báo cáo như trên.
Liễu Ngũ nhìn thấy Lý Trầm Chu, yên lặng nhìn, không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy đầy mặt.
Hắn quỳ xuống, máu tươi trên tay cụt nhỏ từng giọt xuống đất, chớp mắt đã thành một vũng lớn, vô cùng thảm khốc, hắn khóc nói:
- Lão đại, huynh trở về rồi, đệ lại có thể đi theo huynh rồi.
Lý Trầm Chu cũng quỳ xuống, y cung kính chân thành nói:
- Lão ngũ, ta vẫn luôn trách lầm đệ, tưởng đệ là Đường Tuyệt cho nên giả chết lừa đệ.
Liễu Tùy Phong cúi đầu đáp:
- Là bản thân đệ không tốt, làm việc tất có điều gì xúc phạm đến lão đại... Bản thân đệ tuy quỷ kế đa đoan nhưng với bang chủ xưa nay không bao giờ dám lừa dối...
Lý Trầm Chu vươn tay đặt lên vai hắn:
- Ôi. Ai nói anh hùng không rơi lệ, tráng sĩ không bi ca? Hôm nay đệ vì ta mà mất đi một cánh tay, khiến ta cả đời cũng khó yên!
Liễu Ngũ rơi lệ nói:
- Lão đại xin đừng nói như vậy.
Lý Trầm Chu nói:
- Đệ đứng lên trước.
Liễu Ngũ đáp:
- Mời lão đại đứng lên trước, tại hạ mới dám đứng dậy.
Lý Trầm Chu mỉm cười, nói:
- Được.
Đỡ Liễu Tùy Phong cùng đứng dậy.
Lúc này đại cục đã ổn định, Tống Minh Châu cùng Cao Tự Lan cũng đã tới, hai người kiềm chế Mộ Dung Tiểu Ý và Mộ Dung Tiểu Diệp, người nhà họ Mặc tuy biết rõ không ổn nhưng vẫn đỏ mắt khổ chiến
Lý Trầm Chu sở dĩ tới muộn là vì ở bên bờ Mạc Sầu Hồ, giả làm bù nhìn rơm, tận mắt chứng kiến, chính tai lắng nghe, hiểu rõ tình sâu nghĩa trọng của Tiêu Thu Thủy và Triệu Sư Dung, cảm khái vô hạn, sau suýt nữa thì bị một cao thủ thủ võ công cao đến mức đến chính mình cũng khó đuổi kịp bóng lưng nhìn thấu, may mà y đã sớm bỏ đi trước một bước mới không bị vạch trần, nhưng vì thế y cũng không biết chuyện Tiêu Thu Thủy bị bắt giữ.
Lý Trầm Chu nói:
- Lúc đầu ta nghe Tú Sơn nói đệ trong trận ở Hoán Hoa, đã dùng cương phiêu giết chết Hòa Thượng đại sư, ta liền sinh nghi ngờ, thế gian hiện nay, nếu luận ám khí thử hỏi có ai bì được với Đường môn...
Liễu Tùy Phong cười khổ đáp:
- Đệ quả thật là người của Đường môn.
Lý Trầm Chu thực sự sững sờ, kinh ngạc hỏi:
- Đệ nói cái gì?
Liễu Tùy Phong thở dài:
- Sư phụ của đệ chính là trưởng lão Đường môn Đường công công.
Lý Trầm Chu ồ lên một tiếng, cuối cùng cũng bình tâm lại. Hóa ra sáu mươi năm trước, Đường lão thái gia tử rút khỏi giang hồ, chuyện trong môn hộ buông tay không quản, còn lại một nam một nữ, nam là “Đường công công”, nữ là “Đường lão thái”. Theo đạo lý, tự nhiên là Đường công kế thừa đại nghiệp, nhưng Đường lão thái lại là một người phụ nữ đặt nặng sự nghiệp, dã tâm rất lớn, bà ta không chút nào nhường nhịn, liền tranh đấu kịch liệt với Đường công. Đường lão thái trục xuất Đường công, lên làm gia chủ, gần sáu mươi năm nay, gia tộc đáng sợ nhất, thực lực mạnh mẽ nhất, tiềm lực lớn nhất trên giang hồ vẫn luôn do một người phụ nữ đứng đầu.
Đường công lưu lạc giang hồ năm mươi năm, Đường công cũng thành Đường công công, tuyệt kỹ ám khí của ông ta cũng không hề tầm thường nhưng thủy chung vẫn không dám tìm Đường lão thái thái quyết một trận tử chiến, có thể thấy thủ đoạn ám khí của Đường lão thái thái cao đến mức nào.
Đường công công uất ức bất đắc chí, đối địch với Đường môn thì cũng ngang với công kích người nhà mình, không thể nói xuôi nổi, nhưng ông tới với Đường gia cũng cũng chẳng khác gì là thâm cừu đại hận, cuối cùng ông ta di hận khó trôi, buông tay về tây.
Nghe nói trước khi ông ta chết đã truyền hết tuyệt kỹ bình sinh cho đồ đệ duy nhất. Lý Trầm Chu chỉ không ngờ được rằng “đồ đệ duy nhất” đó lại là huynh đệ kết nghĩa Liễu Ngũ đã theo mình nhiều năm.
Lý Trầm Chu bừng tỉnh nói:
- Vậy cương phiêu đệ giết Hòa Thượng đại sư là “Khách xá thanh thanh” thần phiêu rồi?
Liễu Ngũ cười khổ đáp:
- Làm gì mà dễ nghe được vậy, kỳ thực là “Khắc tử thiên thiên phiêu.”
Lý Trầm Chu gật đầu:
- Đường lão thái thái sáng chế ra một loại ám khí gọi là “Thiên thiên”, nghe nói rất lợi hại, một phiêu này hẳn là Đường công công nghĩ ra để khắc chế tuyệt kỹ của bà ta.
Liễu Ngũ nói:
- Đường lão thái thái còn có một loại ám khí còn lợi hại hơn, gọi là “Vạn vạn”, thứ đệ đánh nổ “Hắc quang” của Đường Tuyệt lúc này chính là “Vạn nhất lôi chấn tử” chuyên phá “Vạn vạn”.
Lý Trầm Chu lắc đầu:
- Đáng tiếc nó đã vỡ rồi.
Liễu Ngũ cay đắng đáp:
- Cho nên ba món pháp bảo của đệ cũng chỉ còn lại có hai.
Lý Trầm Chu cười nói:
- Đúng rồi, người võ lâm đồn đệ có ba loại tuyệt kỹ, còn có một loại là...
Liễu Ngũ bật cười:
- Lão đại lại muốn lấy cả bang ra đổi?
Lý Trầm Chu cười:
- Đúng là muốn....
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, trước khi lập bang, hai người trời nam đất bắc, không việc gì không dám nói, đến sau khi Quyền Lực bang lớn mạnh lại thành ra xa cách, cực ít có cơ hội mặc sức trải lòng như vậy nữa.
Liễu Tùy Phong ngắn lời:
- Huynh đừng nói nữa. Đệ không cần bang, bang là của lão đại, đệ chỉ cần đi theo lão đại và... Triệu tỷ tỷ.
Lý Trầm Chu nghiêm mặt nói:
- Đệ không cần bang cũng không được. Bang cũng là của đệ.
Liễu Tùy Phong nhin trái ngó phải, cố ý đổi đề tài:
- Kỳ thực cái gọi là “Tam đại tuyệt kỹ” của đệ căn bản chẳng phải là “tuyệt kỹ” gì.
Liễu Ngũ có chút xấu hổ, mở vạt áo ra nói:
- Huynh xem.
Hóa ra trong áo hắn còn có một tấm áo bó sát màu lục, Liễu Ngũ nói:
- Sư phụ đệ bị trục xuất khỏi Đường môn, chẳng mang theo thứ gì, chỉ có một tấm Bách chiến thiết y này, ám khí lợi hại gặp nó cũng vô dụng, binh khí hạng nhất đụng phải nó, ít nhất cũng có thể tán đi quá nửa lực đạo.
Liễu Ngũ lại khép áo xanh vào, cười nói:
- Đệ chính là dựa vào vật này thoát được quần tăng Nam Thiếu Lâm vây công ngày ấy, kể ra thì đúng là xấu hổ.
Trong mắt Lý Trầm Chu đầy ý cười, nụ cười của y hoàn toàn khác với nụ cười của Mộ Dung Thế Tình đã chết. Mộ Dung Thế Tình cười là nụ cười mỉa giống như hoàn toàn nắm giữ thế tình. Nụ cười của Lý Trầm Chu là nụ cười mỉm nhìn thấu thế tình, nhưng nụ cười của hai người cũng lại phảng phất giống nhau.
Nụ cười của Lý Trầm Chu nói ra thì gần như tương đồng với Yến Cuồng Đồ! Điều khác biệt duy nhất là một người thích mỉm cười, một người thích cười lớn, cười cuồng, cười dữ!
Lý Trầm Chu cười nói:
- Ồ, hóa ra là như vậy. Chẳng trách ám khí nhà họ Đường đánh không chết được đệ.
Liễu Ngũ đáp:
- Không phải đánh không chết, chỉ là không đánh vào được. Tấm giáp này có thể giải độc phá độc, ám khí của Đường Tống có tàn độc hơn cũng không làm gì được nó.
Lý Trầm Chu bỗng nghiêm mặt hỏi:
- Đây đều là tuyệt chiêu cứu mạng của đệ, tại sao lại phải nói cho ta biết?
Liễu Tùy Phong đáp:
- Mấy thứ này của đệ đều là đồ chơi vì lão đạo mà mới có, không nói với lão đại thì còn nói với ai nữa?
Lý Trầm Chu cúi đầu, hồi lâu sau mới nói:
- Huynh đệ, thiên ngày sau, của ta cũng là của đệ.
Liễu Tùy Phong ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh sáng, kiên định nói:
- Không, là của Triệu tỷ.
Lý Trầm Chu ngẩn người, lập tức nói:
- Của ba người chúng ta.
Liễu Tùy Phong ngây ra. Lúc này gió chiều thổi chẹ, Liễu Tùy Phong thoáng cảm thấy mơ hồ. Phảng phất như trở lại một ngày hè của rất nhiều ngày hè trước đây, lúc đó hắn vừa bẩn vừa hôi, ngoài ra còn không có chí khí. Ngày đó hắn tới trước một phủ đệ hoa lệ giàu có xin ăn, tự nghịch nước mũi mình, chỉ cần hít một hơi, hai con rồng xanh liền bay vào trong mũi...
Đúng lúc đó, một chú mèo nhỏ nhảy ra, lông mèo trắng tuyền, hai mắt linh động đáng yêu, hắn cùng mấy đứa bé ăn mày khác liền tới nghịch, chú mèo trắng muốn bị mấy cánh tay bẩn thỉu của bọn hắn làm chỗ đen, chỗ xám.
Bấy giờ, mấy tên gia đinh áo xanh mũ vải quát mắng chạy ra, nói là đi tìm mèo, thấy mèo thành ra bộ dạng như vậy, liền chửi:
- Tiểu tạp chủng, mèo của tiểu thư nhà ta bị đám đầu heo các người làm ra thế này, ai da da...
- Mẹ nó đám tiểu tử tặc chủng! Thế này bảo bọn ta làm sao ăn nói với tiểu thư...
- Con mẹ nó, chặt tay đám tiện chủng này đi!
Đám người này tác oai tác quái quen rồi, bây giờ hô đánh hô giết, bắt lấy mấy đứa bé đánh đập tàn nhẫn. Những đứa bé khác kêu cha gọi mẹ, cuối cùng khóc lóc thảm thiết, cầu xin không ngớt, đám gia đinh cũng chẳng để ý nhiều, đuổi bọn nó đi là xong. Duy có Liễu Ngũ, hắn trước nay không cầu người cho nên cắn răng chịu đựng, hai tên gia đinh hung hăng đánh đập hắn một phen, lại thấy hắn nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn trả, không khỏi nổi giận, một tên phất tay nói:
- Giỏi lắm! Không kêu một tiếng, là anh hùng hảo hán rồi! Để ông đây đánh rụng răng ngươi!
Liễu Ngũ không nhẫn nhịn nổi, đấm một phát vào giữa mặt, kẻ đó ôm mũi kêu rầm lên.
Mấy tên gia đinh khác cũng vây lại, tay đấm chân đá. Liễu Ngũ khi đó còn chưa học võ công, tâm trí rất trưởng thành nhưng chỉ vờ vật lay lắt sống qua ngày, công phu quyền cước tuyệt không bằng được đám người này, lập tức bị đánh cho mặt mũi sưng vêu. Tên bị hắn đánh chảy máu mũi kia bảo hai người giữ chặt tay Liễu Ngũ, kéo mở môi hắn ra, định đánh xuống một quyền...
Lúc này bỗng nghe có tiếng nữ tử quát lên:
- Dừng tay.
Nắm tay gia đinh đó lập tức dừng lại. Liễu Ngũ bị đánh đến mũi miệng tướp máp, cổ cũng suýt bị bẻ gãy, hắn trông thấy hai bàn chân, đi đôi giày trắng như lông mèo, tiến về phía hắn. Váy lụa màu trắng cơ hồ chạm đất, mặt đất rất bẩn, hắn chỉ mong gấu váy không chạm xuống. Hắn không ngờ rằng, chân người cũng có thể đẹp mắt như vậy.
Nhưng giọng nói nữ tử đó lại càng dễ nghe. Nàng giúp hắn lau vết máu trên mặt, Liễu Ngũ biết nữ tử đó cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng hắn không muốn nhìn thấy nàng. Nữ tử đó nhìn hắn một lúc, quay sang bên cạnh quát hỏi:
- Sao lại đánh hắn!
Gia đinh đó lắp ba lắp bắp, rõ ràng là rất sợ hãi:
- Hắn... làm bẩn mèo của tiểu thư.
- Làm bẩn là phải đánh người sao?
Nữ tử đó hiển nhiên chính là “tiểu thư”, bởi vì nàng ta nói:
- Hừ! Là đề trút giận giùm ta à!
Trong lòng Liễu Ngũ, giọng nói nữ đó thanh thúy dễ nghe giống như tiếng đàn cầm hắn vô ý va phải lúc nhỏ.
Đám gia đinh khúm núm đáp:
- Không... Không dám...
Tiểu thư quát:
- Không dám còn không mau cút đi! Người ta tương lai sẽ là nam tử hán có chí khí!
Bọn gia đinh lập tức tản đi, tiểu thư đó lại nói:
- A La, mau đưa hắn tới hậu viện tắm rửa sạch sẽ, giao cho Phì mụ mụ rồi đưa hắn tới gặp ta.
Gia đinh đó chỉ có thể đáp dạ. Nữ tử áo trắng khoan thoai bước vào trong phủ, trong tâm kinh non trẻ của Liễu Ngũ chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt huyết trào ra, cơ hồ muốn phục xuống đất, quỳ lạy nàng ta.
Hắn tuổi trẻ quật cường, vừa hận người ta kinh thường, lại sợ người ta thương tình, nữ tử đó vừa không kinh rẻ hắn lại vừa không thương hại hắn, mà nói hắn là “nam tử hán tương lai có chí khí”, vì một câu nói đó, hắn quyết ý phấn đấu.
“A La” đưa hắn đi rửa mặt, đổi một tấm áo xanh, hắn ngây nngốc không nói một tiếng, mặc cho gia đinh xếp đặt, A La trong lòng rất chán ghét, nghĩ tên nhóc này đần độn, nhưng cũng không dám làm gì quá đáng.
Trong lòng Liễu Ngũ vẫn đang nhớ tới hình bóng xinh đẹp của nữ tử kia, khi nàng ta quay đầu bỏ đi, ánh nắng chói mắt, chiếu lên eo thon lưng gầy dưới lụa mỏng, mơ hồ có thể trông thấy thân thể như dương chi ngọc trác. Không biết tại sao, hắn lại không hề có tâm mạo phạm, chỉ cảm thấy vô cùng yêu thích, vô cùng trân quý, vô cùng kính trọng!
... Hắn muốn gặp nàng! Hắn muốn trông thấy nàng lần nữa!
... Chỉ cần có thể ở cùng nàng, dù chết cũng cam tâm!
Bóng lưng thật mỹ lệ! Lúc này, gia đinh kia giao hắn cho một bà bác béo mập rồi làu bàu bỏ đi. Bà bác ấy đang giúp hắn thay y phục thì hắn bỗng liếc thấy một bóng người lướt qua cửa, chính là nữ tử ấy. Vẫn là hình bóng xinh đẹp diễm lệ đó!
Trái tim hắn đập thình thình, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bấy giờ lại có một người rón rén rụt rè bước vào trong phòng.
Công tử áo gấm đó đi vào,bà béo kia cười hì hì:
- Ối chà, cô gia, tiểu thư đi qua đằng kia rồi.
Công tử áo gấm ngượng ngùng cười nói:
- Cái gì mà cô gia, ta còn chưa vào làm rể Triệu gia các vị.
Bà bác béo lại nói:
- Nói đùa nói đùa, đó là chuyện sớm muộn thôi mà... Tiểu thư và cậu là một cặp trời sinh, không gả cho cậu thì còn gả cho ai nữa.
Công tử đó người hà hà bước tới, nhét một thỏi vàng sáng bóng vào bày tay béo núc đầy thịt của bà bác mập:
- Bác gái đúng là biết nói chuyện! Cái này thưởng bác...
Bà béo lập tức mặt mũi hớn hở, vội vàng tạ ơn không ngớt:
- Ôi trời, phần thưởng này quá quý rồi..
Bỗng nghe chát một tiếng, Liễu Ngũ chân đứng không vững, trán đụng vào giá cao, một chậu nước trên giá đổ rào xuống, xối hắn ướt đẫm cả người, áo xanh vừa mặc cũng biến thành màu đục.
Công tử áo gấm kia nhíu mày hỏi:
- Tên nhóc này là ai?
Bà béo sợ công tử áo gấm bất mãn, cũng chán ghét nói:
- Tên nhóc bẩn thỉu không biết từ đâu ra, tiểu thư còn muốn gặp hắn nữa...
Công tử áo gấm khinh bỉ nói:
- Đuổi hắn ra ngoài.
Bà béo có chút khó xử, đáp:
- Chuyện này...
Công tử áo gấm lập tức nói:
- Tiểu thư thân phận thế nào, sao có thể gặp mặt loại người hạ tiện này... Đuổi hắn ra, tất cả mọi chuyện đều có cô gia ta gánh vác...
Bà béo lậpt ức toét miệng cường, cung cung kính kính:
- Dạ... Dạ...
Liễu Ngũ đương nhiên không cần bọn họ địa, phì một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, chạy thẳng ra ngoài. Hắn tuy bị nhục nhưng trong lòng lại đầy ấm áp. Một đường chạy ra, dọc đường hắn như chỉ thấy làn da bóng loáng như cổ thiên nga, bóng lưng ẩn hiện sau làn vải mỏng, bàn chân thanh tú, giọng nói trong trẻo... Hắn tuy tuyệt hết hi vọng nhưng quyết ý bắt đầu từ lúc này phải vươn lên, thành một anh hùng hảo hán tuyệt thế, đến khi xứng được với tiểu thư thì sẽ trở về, tìm nàng...
Hắn vì mong ước đó, hắn vì niềm tin đó mà sống.
Không cần biết là khổ sở đến thế nào, hắn đều cắn răng chịu đựng.
Đầu tiên hắn gặp Đường công công, sau hắn gặp được Lý Trầm Chu.
Họ cùng nhau xông pha giang hồ, trải hết khó khăn gian khổ.
Hắn không kể những chuyện đó với Lý Trầm Chu, cũng không có can đảm nghe ngóng tin tức Triệu tiểu thư.
Hắn chỉ vùi đầu vào sự nghiệp, vừa làm vừa nôn nóng... Mau, mau, mau, nhân lúc vẫn còn thanh xuân, cũng nhân lúc mình chí khí bay vọt, tìm được Triệu tiểu thư, mong đổi được một nụ cười của nàng với mình.
Sau bọn họ kết hợp bảy người, chính là “Quyền Lực thất hùng”, sáng bang lập đạo, trải qua không ít nguy nan sống chết, sóng to gió lớn, Quyền Lực bang đã lập rồi, bảy người lại chết mất năm.
Mà bấy giờ hắn tìm lại Triệu phủ thì Triệu tiểu thư đã biến mất rồi.
... Triệu tiểu thư không chịu lấy công tử áo gấm kia, theo một người mà cả gia đình đều phản đối, bỏ trốn.
... Từ đó về sau không biết đã đi đâu, hạ lạc bất minh. Liễu Tùy Phong xuất hiện, nhưng hắn không giết A La, cũng không giết Phì mụ mụ, càng không làm hại công tử áo gấm. Lần đầu tiên hắn bỏ qua cho người gọi hắn là “tạp chủng”. Không vì tại sao, chỉ là mỗi lần nhớ tới Triệu tiểu thư, trong lòng hắn lại có một cảm giác ấm áp ngọt ngào. Hắn muốn lưu giữ tất cả mọi thứ lúc gặp nàng, không cần biết là tốt hay xấu, chỉ cần những người đó còn sống, hắn sẽ có thể khẳng định mình đã thật sự đã trông thấy làn da và bóng lưng như ngọc đẽo của nàng.
Hắn thường xuyên phiêu hốt tới tìm những người đó, vì để thường xuyên gợi lại cảm xúc lúc gặp mặt nàng.
Quyền Lực bang càng lúc càng mạnh, thanh danh hắn càng ngày càng cao, thần thái tuấn lãng, giống như hai người khác nhau, hắn biết dù gặp được Triệu tiểu thư, nàng cũng sẽ không nhận ra tên nhóc bẩn như cá chạch năm xưa chính là hắn. Nhưng hắn lúc này quyền lực có rồi, danh tiếng có rồi, tiền bạc cũng có rồi, tại sao ngay đến một lần gặp mặt, chỉ một lần gặp mặt thôi cũng không có được!
Tấm áo xanh nàng cho hắn mặc, hắn thủy chung vẫn mang trên người. Vải thâm ngày trước nay đã nhiều chỗ sờn bạc.
Rồi sau hắn cuối cùng cũng gặp được Triệu tiểu thư.
... Khi bang chủ Lý Trầm Chu vui mừng hớn hở giới thiệu người mà y yêu thương nhất.
Triệu Sư Dung chính là Triệu tiểu thư.
Trái tim hắn lập tức đau đớn như bị kìm sắp bóp chặt, nhưng hắn lại mỉm cười.
Hắn mỉm cười chào hỏi, Triệu Sư Dung đương nhiên không nhận ra hắn.
Nàng đương nhiên không biết người này cả đời vì nàng mà sống, vì nàng mà phấn đấu.
Bấy giờ Liễu Ngũ mới nhìn rõ nàng, giữa đám đông, nàng cao nhã thanh lệ như ánh nến chiếu sáng tường vách, còn hắn thì vẫn là con cá chạch lấm lem bẩn thỉu năm xưa.
Cá chạch chỉ thích hợp sinh sống dưới đáy bùn, vì thế hắn cũng không để cho nó xuất hiện.
Từ đó về sau, trong lòng hắn như có một chiếc khóa lớn, nhìn không thấy, chạm không tới, nhưng cũng không tháo mở được, thường xuyên bóp nghiến, đè nén, hắn hành sự càng lúc càng tâm ngoan thủ lạt, trong tám ái tướng của hắn có năm người là nữ tử nhân gian tuyệt sắc, sau còn bị hắn giết mất hai người...
Nhưng những điều đó đều không thể hắn quên đi một bóng lưng.
Bóng lưng phảng phất như rành rõ lại như mơ hồ trong buổi chiều hè ấy...
- Lão ngũ.
Tuy những người khác đã chết rồi nhưng Lý Trầm Chu vẫn quen gọi hắn là lão ngũ.
- Sao đệ còn không cầm máu.
Nói đoạn vội điểm ra mấy chỉ, điểm vào mấy huyệt đạo trên cánh tay trái đã cụt của Liễu Tùy Phong. Lý Trầm Chu vội vàng giúp hắn băng bó, phần sau não hoàn toàn lộ ra trước mắt Liễu Ngũ, không hề có chút phòng thủ nào.
.... Đối với bang chủ Quyền Lực bang trước nay việc lớn đủ quyết đoán, việc nhỏ đủ thận trọng mà nói, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Liễu Ngũ trong lòng rối loạn, cuối cùng sực tỉnh, đáp:
- Phải, đệ không nghĩ tới.
Hiện tại chỉ cần hắn ra tay, lúc nào cũng có thể giết chết Lý Trầm Chu, mà đến tận bây giờ hắn mới hiểu ra, từ sau khi biết Triệu Sư Dung là vợ của bang chủ, sự trung thành cống hiến với Lý Trầm Chu, kỳ thật đã không phải là đối với Lý Trầm Chu nữa, mà là với...
Lý Trầm Chu đau đớn nói:
- Đệ vì ta, vì bang mà mất đi một cánh tay.
Liễu Tùy Phong bình thản đáp:
- Không có bang thì không có bọn đệ, không có bang chủ bọn đệ cũng không có mạng.
Lý Trầm Chu cuối cùng cũng băng bó xong vết thương, thở phào một tiếng, hỏi:
- Đệ hẳn cũng đã nghĩ ra, nếu không phải ta cố ý cho bọn chúng đi vào thì sao có thể có nhiều người xông qua được hoa viên như vậy.
Hai mắt Liễu Tùy Phong chung quy cũng rời khỏi huyệt Ngọc Chẩm Lý Trầm Chu, thở hắt ra một hơi, đáp:
- Đúng. Không ngờ tới...
Lý Trầm Chu nhìn hắn, mỉm cười, nụ cười như núi xa, y nói:
- Đệ đang suy nghĩ, có phải không?
Lông mi y nhướng lên như mây mù:
- Ngay từ lúc bắt đầu, đệ đã luôn một mực suy nghĩ... Có thể nói ra không, để chúng ta cùng nhau giải quyết? Giống như quá khứ cùng nhau chiến đấu chống lại tất cả?
Liễu Ngũ cũng không biết tại sao, trong lúc mê mang lại hơi rụt vai, lách khỏi bàn tay đang đặt lên vai mình, đáp:
- Trong cuộc đời luôn có một số trận chiến chỉ có thể một mình đối mặt.
Lý Trầm Chu cũng không để ý tới, mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt lại biến thành xa xôi:
- Sư Dung chắc cũng sắp đến rồi...
Liễu Ngũ thoáng nghe thấy những lời này, trong đầu chợt nổ ầm một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, hai má nóng bừng lên như lửa đốt, sau lưng lại ướt đầm như băng xối, giật mình cả kinh!
... Câu nói này của Lý Trầm Chu, là vô tình hay cố ý?
... Thật sự tất cả đều không giấu được Lý Trầm Chu?
Trong lúc hắn đang kinh nghi bất định thì Mặc Tối đang quần đấu với Đao vương và Thủy vương đột nhiên xông tới.
Khi ông ta xông tới, Lý Trầm Chu đang chăm sóc vết thương cho Liễu Ngũ, quay lưng lại, Mặc Tối vung đao chém xuống.
Ông ta sử dụng vỏ đao.
Nhưng vỏ đao của ông ta so với đao thật còn mạnh mẽ, mau chóng hơn!
Một đao này là công lực cả đời của Mặc Tối... Mặc Dạ Vũ từng nói, nếu hắn tay không thì cũng chưa chắc đã tiếp được một đao toàn lực của Mặc Tối.
Liễu Ngũ lại biết, Mặc Dạ Vũ không tiếp được, Lý Trầm Chu nhất định sẽ tiếp được.
Một người có thể đi theo một người khác lâu như vậy, đó là sự tin tưởng tối thiểu.
Lý Trầm Chu quả nhiên là tiếp được.
Y quay người đánh ra một quyền.
Một quyền đánh ra, vỏ đao đen tuyền của Mặc Tối lập tức cuộn lại, cong queo như sắt vụn.
Lý Trầm Chu xưa nay không tin vào bất kỳ vũ khí nào, y chỉ tìn tưởng nắm quyền của mình.
Nắm quyền mọc ở trên người, không giống như binh khí, lúc nào cũng phải mang theo, hơn nữa khi sử dụng nắm quyền còn cần dũng khí và quyết tâm rất lớn, bởi vì nắm quyền không giống như những binh khí khác, có thể vứt bỏ, cho nên khi xuất quyền phải có quyết tâm tất thắng và dúng khí tất tử, dũng khí đó khiến cho y ra quyền càng có sức mạnh.
Quyền của y chưa bao giờ gặp bất lợi.
Mặc Tối biến sắc, biến thành khó coi như vỏ đao vặn vẹo trong tay ông ta, ngay trong khoảnh khắc đó, Thủy vương Cúc Tú Sơn đã tới sau lưng ông ta, hai ống tay áo quấn lại, vòng vào quanh cổ ông ta.
Nhưng khi tay áo hắn còn chưa kịp thắt chặt lại, Mặc Tối dù sao cũng là mãnh tướng trong đệ tử họ Mặc, vụt xoay người xông ngược vào giữa hai tay áo, đâm thẳng vào lòng Cúc Tú Sơn, thanh đao chỉ có chuôi của ông ta không ngờ cũng là vũ khí, đâm thẳng vào bụng Cúc Tú Sơn!
Lý Trầm Chu lắc mình, thân thủ nhanh như thiểm điện, đã bắt trúng mạch môn Mặc Tối!
Đúng sát na y bắt trúng mạch môn Mặc Tối, y vụt giật mình!
Nội công người này tinh thuần đến cực điểm, vượt xa võ công biểu hiện ra ngoài!
....Tại sao lại như vậy?
.... Tất có âm mưu!
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, kịch biến đã xảy ra!
Cuồng phong nổi lên sau lưng!
Người phát ám khí cách Lý Trầm Chu không tới hai thước!
Ám khí có phạm vi để phát ám khí, trong một khoảng cách nhất định, ám khí vừa nhanh vừa gấp mới có thể phát huy, nếu như quá xa thì lực không đủ tiếp, không tạo thành hiệu quả nào được!
Quá xa cũng chưa phải là tử địch của người giỏi ám khí... Bởi vì cho dù quá xa, một người giỏi ám khí cũng có thể tìm cách thu hẹp khoảng cách, ngoài ra lực tay người phát ám khí tất cũng mạnh hơn người võ lâm bình thường khá nhiều. Hơn nữa cự ly càng xa, bản thân càng ở vào thế bất bại. Người phát ám khí vĩnh viễn không sợ đối phương ở cách mình quá xa mà lại sợ ở cách mình gần, quá gần!
Ám khí nếu mất đi khoảng cách thì sẽ thành vật chết vô lực!
Rất nhiều ám khí chỉ có ở trong không gian có khoảng cách mới có giá trị tồn tại.
Nếu như đối phương ở cách mình quá gần, đưa tay là có thể tấn công tới thân mình, ám khí rơi vào tình huống đó thì có thể nói là chẳng còn một chút tạc dụng nào cả.
Thế nhưng người phóng ám khí hiển nhiên đã hoàn toàn khắc phục được khuyết điểm đó của bản thân ám khí.
Một khi khắc phục được khuyết điểm này, ám khí tầm ngắn căn bản không có cách nào tránh né, cũng không có ai có thể tránh né được.
Người phát ám khí ở khoảng cách gần như vậy chỉ có một người, chính là người hiện tại đang được Lý Trầm Chu cứu viện, Cúc Tú Sơn!
Cùng lúc này, toàn bộ nội lực của Mặc Tối đã bộc phát toàn diện.
Ông ta vừa vận lực, y phục toàn thân liền vỡ nát thành mảnh vụn, cả người cũng như to lớn lên gấp đôi.
Hai tay tỏa ánh xanh lam đánh tới.
Lý Trầm Chu từng trông thấy “Chu sa chưởng”, “Hắc sa thủ”, “Đại thủ ấn”, “Câu hồn thủ”, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chưởng kình màu lam!
Lần này trước sau đều có địch, hơn nữa võ công của người công kích đều không hề kém hơn Đường Tuyệt!
Trong khoảnh khắc, Lý Trầm Chu thoáng qua cả trăm, cả nghìn ý niệm, nhưng y nhất thời không cách nào có bất kỳ hành động nào... Bởi vì đã không còn kịp nữa!
Thật sự quá nhanh.
Chỉ trong sát na cho mi mắt chớp xuống một cái như thế, có một tiếng quát nhẹ, một sợi dây vải bắn tới, quấn lấy năm tấm kim lân phiến do Cúc Tú Sơn đánh ra, nhưng đồng thời một chưởng của Mặc Tối đã đánh mạnh vào ngực Lý Trầm Chu!
Lý Trầm Chu quát lớn, mượn lực lùi ra sau, đâm sầm vào người Cúc Tú Sơn, hai người cùng bay ngược về phía sau!
Nhưng bàn tay tảo ánh lam đó không ngờ lại rời khỏi tay trái Mặc Tối, đuổi theo sau Lý Trầm Chu!
Mặc Tối từ đầu đến cuối vẫn dùng tay phải nắm đao, cho nên người khác cũng chỉ luôn chú ý tới tay phải, tới đao của ông ta, lại không biết rằng, tay trái ông ta không ngờ lại là giả, hơn nữa còn là ám khí!
Lý Trầm Chu hét lớn, thân hình vụt dừng lại, ngồi thụp xuống đất!
Vụt! Bàn tay đánh trượt, đâm thẳng vào Cúc Tú Sơn!
Thân thủ Cúc Tú Sơn cũng không kém, mặc dù bị Lý Trầm Chu đâm trúng nhưng vẫn kịp ngửa thân, bàn tay màu đánh sượt qua người!
Lúc này Lý Trầm Chu và Cúc Tú Sơn đều ngã ra đất, bóng người nhoáng lên, y phục như rồng bay phương múa, lao về phía Cúc Tú Sơn!
Liễu Ngũ giật mình chấn động!
Hắn lại trông thấy bóng hình đó.
Y phục mỏng manh bao phủ lấy thân mình đầy đặn!
Triệu tỷ.... Triệu tỷ tới rồi!
Cúc Tú Sơn đáp xuống đất, mười hai mảnh vảy cá vàng óng lại bắn ra!
Triệu Sư Dung không cách nào chống đỡ.
Cúc Tú Sơn có thể phát ám khí từ khoảng cách gần như vậy, vải lụa của Triệu Sư Dung lại không thể tiếp được ám khí từ cự ly ngắn như thế!
Hơn nữa còn là “Kim ngư lân phiến”!
Còn là vảy vàng bao trùm, ba miếng đánh đầu, bốn miếng đánh ngực, năm miếng đánh hạ bàn.
Trong Đường môn Tứ Xuyên cũng chỉ có một người biết dùng, một người có thể dùng Kim ngư lân phiến... Đó chính là sát thủ xuất quỷ nhập thần Đường Quân Thương!
Võ công Triệu Sư Dung đột nhiên khôi phục, bởi vì nàng trông thấy Lý Trầm Chu!
... Lý Trầm Chu chưa chết, Lý Trầm Chu không thể chết!
Trong lòng nàng chỉ có một tiếng nói đang gào thét: Bang chủ, bang chủ, chàng không thể chết... Người mà nàng không biết tại sao, lại nảy một cảm giác không chỉ là tình yêu mà còn là sự yêu mến như cha anh! Người đứng dưới bóng trăng yên lặng thề nguyền, cũng thành tâm chúc nàng mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc!
Triệu Sư Dung không suy nghĩ gì khác, nàng phóng xuống!
Lao tới chặn mười hai tấm vảy vàng!
Nàng quyết tâm đỡ lấy mười hai tấm vảy chết chóc này thay cho Lý Trầm Chu!
Nàng nghe thấy tiếng vảy sắt cắt thịt cùng tiếng “keng keng” phản xạ, nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau đớn.
Bởi vì một người áo xanh đã lao tới trước người nào, che phủ lấy nàng.
Mười hai tấm vảy truy hồn cũng tự nhiên đâm vào thân người áo xanh đó.
Hắn cũng không cảm thấy đau đớn.
Có lẽ ám khí Đường môn chỉ có tử vong, không có đau đớn.
Cho dù là tử vong cũng nhẹ nhàng.
Hắn cuối cùng cũng chạm tới bóng lưng ấy, hơn nữa còn ôm lấy vào lòng, trong lòng chợt có một cảm giác ấm áp... Hắn tự nhận cả đời lám các không hối cải, không ngờ hôm nay cũng có cảm giác ấm áp.
Hắn muốn kêu lên một tiếng: “Triệu tỷ...” Suy nghĩ muốn nói làm rung động đến cơ thịt, hắn mới biết, có bốn miếng vảy vàng bắn lên người hắn bị Bách chiến thiết y đẩy văng, tám miếng còn lại có hai miếng không trúng, một miếng trúng cổ chân trái, một miếng trúng chân phải, một miếng trúng xương vai, một miếng cắt sượt qua da bụng hắn, còn có hai miếng, một miếng cắt trúng sau cổ hắn, một miếng cắm ngập vào má phải.
Hắn vừa khẽ động, máu đã đổ ra ồ ạt.
Máu màu xám nhạt.
Hắn mỉm cười.
...Cụt tay vì bang chủ, bỏ mình bì Triệu tỷ. Hắn không tiếc nuối.
“Đường Quân Thương?”
Chết dưới tay vị sát thủ hạng nhất của Đường môn này, cũng không uổng.
Chỉ là hắn muốn nói, nói với Triệu tỷ, hắn chính là đứa bé ăn mày năm xưa, là kẻ “sau này sẽ là nam tử có chí khí”, chỉ là hắn không nói được lên lời.
Chỉ là hắn hắn không nói nổi một tiếng nào.
Vốn Lý Trầm Chu chỉ cần hoãn lại một chút là có thể khống chế được Cúc Tú Sơn.. “Thập nhị Kim lân” của Cúc Tú Sơn tuy nhanh nhưng nắm quyền của y càng nhanh hơn!
Sở dĩ y chậm hơn Cúc Tú Sơn một khoảnh khắc như thế là vì y trúng “một chưởng” của Mặc Tối.
Một chưởng đó dù y đã mượn lực nhày lùi, lại truyền một nửa chưởng lực sang người Cúc Tú Sơn thì độc lực vẫn khiến phản ứng của y chậm lại một thoáng.
Chỉ một thoáng mà thôi.
Lý Trầm Chu chỉ chậm lại một thoáng như thế, chỉ chậm lại một phần sáu mươi của một cái búng tay như vậy thôi.
Quyền của y đã đánh ra.
Y muốn cứu Triệu Sư Dung nhưng đã không còn kịp nữa.
Một người áo xanh đột nhiên chắn ngang Triệu Sư Dung.
Lúc này nắm quyền Lý Trầm Chu cũng đánh nát đầu Cúc Tú Sơn.
Mặc Tối một đòn không trúng, liền trông thấy Lý Trầm Chu và Cúc Tú Sơn ngã ra. Cúc Tú Sơn ra tay trước nhưng lại bị Triệu Sư Dung cản lại. Cúc Tú Sơn tấn công Triệu Sư Dung nhưng lại bị bóng xanh ngăn cản, tiếp đó Lý Trầm Chu vung quyền, Cúc Tú Sơn ngã xuống.
Mặc Tối lập tức có quyết định:
Chạy!
Đường môn lần này tụ thế đã lâu, tiến hành một lần ám sát chấn động thiên hạ nhất, dự mưu lâu nhất trong sáu mươi năm gần đây, không ngờ lại thất bại, ông ta cũng chẳng thể nói được gì.
Ám sát là việc phá hủy sinh mệnh vĩ đại, Mặc Tối cảm thấy nó có một vẻ đẹp khiến người ta run rẩy, không cần biết thành hay bại!
Lúc này Lý Trầm Chu cũng kêu lên:
- Liễu Ngũ!
Thanh âm bi thương như gió tuyết.
Triệu Sư Dung cũng đã nhận ra người lấy thân chắn giúp mình tai kiếp lần này hóa ra là Liễu Ngũ.
Nàng vẫn luôn nghĩ Liễu Ngũ sẽ giống như Luật Hương Xuyên trong bang hội mấy trăm năm trước, giành lấy sự tin tưởng và trọng dụng của Tôn Ngọc Bá, sau đó tàn nhẫn ác độc phản bội ông ta. Nàng vẫn luôn có cảm giác Liễu Ngũ đang che giấu nàng chuyện gì đó, hơn nữa rất nhiều lần khi Lý Trầm Chu quay lưng đi, trong mắt Liễu Ngũ lại lóe lên một vẻ thâm trầm cay nghiệt.
... Nàng không biết điều che giấu đó là giấu giếm tình yêu, vẻ thâm trầm cay nghiệt đó kỳ thực là nỗi thống khổ của Liễu Ngũ.
Hôm nay nàng tận mắt chứng kiến, người đứng trước “Linh đường” của trượng phu, khổ chiến đến cùng chính là Liễu Ngũ, Liễu Tùy Phong!
Khi Liễu Ngũ đổ máu xám, nhìn lại nàng, nàng chợt hiểu ra rất nhiều chuyện!
Ánh mắt đó, nàng đã từng thấy qua!
Tiến gần cái chết, nhưng không cần xót thương.
Nhiều năm trước đây, hình như có một ngày hè, hình như có một thiếu niên bị đánh nhưng không chịu khuất phục... Khi ấy hôn phu Chu Cảm của nàng còn giống như con ruồi ngày hè khiến người ta chán ghét, quanh quẩn bên nàng...
Chợt có bóng người lóe lên, Lý Trầm Chu đã phóng tới, đỡ lấy Liễu Ngũ. Từ bên nhìn lại, nàng thấy tay trượng phu đang run rẩy, bên mai bang chủ đã điểm chút trắng bạc như sương tuyết...
Nàng bỗng cảm thấy đau đớn như chết.
Khi Mặc Tối quyết định bỏ chạy là lúc ông ta phát hiện ám toán thất bại, trong lòng lập tức kiểm lại nguyên nhân thất bại: “Ám sát” bình thường là tập kích bất ngờ khiến người ta không đề phòng kịp, bọn họ sắp xếp chẳng qua chỉ là càng tinh diệu hơn một chút mà thôi. Nhưng đối với loại cao thủ như Lý Trầm Chu, Liễu Tùy Phong mà nói, “tập kích bất ngờ” đã thành chuyện thường, rất thành thạo việc dùng một vài phương pháp đập nát hiệu quả của tập kích. Hơn thế nữa, người “tập kích” trong lòng thường tự nhận mình tính toán không chút sơ hở, ỷ vào một đòn đắc thủ, dễ dàng có sơ suất, một khi thất thủ lại dễ bị đối phương thừa cơ.
Cho nên ông ta lập tức quyết đinh chạy.
Ngay lúc ông ta phóng lên, khóe mặt chợt liếc thấy bên mặt Lý Trầm Chu.
Vẻ mặt đau thương, trầm muộn.
... Phải chăng là vì cái chết của Liễu Ngũ mà Lý Trầm Chu mất đi đấu chí?
Mặc Tối không khỏi hơn thoáng chần chừ, trong thoáng chốc đó lại liếc thấy Triệu Sư Dung. Triệu Sư Dung quỳ gối phía sau Lý Trầm Chu một chút, hai tay đặt trên gối, mấy lọn tóc mây rủ xuống gương mặt như ngọc đẽo.
... Phải chăng nàng ta cũng đánh mất sự nhạy bén ngày thường?
Giết chết Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung, Liễu Tùy Phong, không cần biết là ai trong ba người này, chỉ cần thành công là đã đủ để danh động thiên hạ!
Suy nghĩ đó khiến Mặc Tối không khỏi tim đập thình thịch, càng huống hồ “hành động” lần này đã hoàn thành được một nửa... Cúc Tú Sơn đã chết, nếu như một nửa còn lại do ông ta hoàn thành, sẽ rất dễ dàng giành lấy đại quyền Đường môn từ tay đại ca.
... Mặc Tối quyết định liều một phen.
Trong khoảnh khắc đó, có một giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định quát lên:
- Nhị thúc!
Trong Đường môn đất Thục Tứ Xuyên, lão nhị là Đường Đăng Chi.
Đường Đăng Chi có một ngoại hiệu tao nhã là “Phật thủ Thiên đăng”, “Thiên đăng” là ám khí của ông ta, “Phật thủ” cũng là ám khí của ông ta. “Phật thủ” chính là cánh tay trái ông ta, ông ta cắt rời cả bàn tay trái mình xuống, đổi thành một “bàn tay” lúc nào cũng có thể rời khỏi cơ thế tấn công kẻ địch, hơn nữa còn tẩm đầy độc.
Một người có thể cắt một bàn tay của mình xuống, đổi thành một loại ám khí, có thể thấy giá trị của ám khí đó cao đến mức nào.
Lý Trầm Chu sơ suất trúng một chưởng liền dính phải độc tẩm trên đó, nhưng nội lực Lý Trầm Chu không hề tầm thường, lại mượn thế truyền kình đạo “Phật thủ” sang người Cúc Tú Sơn ở đằng sau. Độc lực của “Phật thủ” không xâm nhập vào cơ thể Lý Trầm Chu được có điều Lý Trầm Chu cũng vì chất lực mà nội lực đại tổn.
Lý Trầm Chu trúng độc không nặng, chỉ là y đau đớn vì Liễu Ngũ lấy thân che chắn, không bảo vệ tâm mạch... Đường Đăng Chi cũng nhìn ra điểm này này cho nên chuẩn bị mạo hiểm một phen.
Nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng quát.
Đường Nghiêu Thuấn, Đường Đăng Chi, Đường Kiếm Hà, Đường Quân Thương, Đường Quân Thu được gọi là “Đường môn ngũ đại”. Tất cả việc trong chuyện ngoài của Đường môn đều do năm vị cao thủ này chủ trì, ngoài Đường lão thái thái hoặc là kỳ nhân trong truyền thuyết Đường lão thái gia tử ra, năm người này là năm người có quyền lực nhất trong Đường môn.
Cao thủ thế hệ thanh niên đương nhiên là Đường Đại có sức hiệu triệu nhất, Đường Bằng giao lưu rộng rãi nhưng ba cao thủ trẻ tuổi võ công cao nhất lại là Đường Tuyệt, Đường Tống và Đường Phì. Võ công của ba người họ, nhất là Đường Tống và Đường Tuyệt, không hề thua kém “Ngũ đại.”
Nhưng Đường lão thái thái lại yêu quý Đường Phương nhất.
Đường lão thái thái không những là người phụ nữ có quyền lực nhất Đường môn mà sợ rằng còn là người phụ nữ thần bí nhất, đáng sợ nhất trong võ lâm. Bà ta tính tình quái dị, ra tay trước nay không để lại người sống, người trong Thục từng trông thấy Đường lão thái thái, mỗi lần nhắc đến tên bà ta đều hai mắt trợn trừng, hai chân mềm nhũn, đớ lưỡi cứng họng.
Đường Phương không thích “quyền lực”, nhưng Đường lão thái thái quyền lực vô hạn, người bà ta thích vô hình trung cũng có được “quyền lực.”
Đường môn coi trọng vai vế nhưng lại càng chú trọng võ nghệ cao thấp, chỉ là cả hai điều này đều không bằng được một cái gật đầu, lắc đầu của Đường lão thái thái. Sau khi Đường Phương bị Xà vương làm bị thương, Đường lão thái thái tự mình chữa trị cho nàng, ai cũng biết, Đường Phương là người Đường lão thái thái thương yêu nhất.
Cha Đường Phương là Đường Nghiêu Thuấn, Đường Nghiêu Thuấn lại là người có quyền quyết định nhất dưới Đường lão thái thái trong Đường môn, bây giờ Đường Phương tới nơi, quát lên một tiếng “Nhị thúc”, Đường Đăng Chi không khỏi ngẩn ra.
Bản thân Đường Phương cũng không hiểu tại sao mình lại lên tiếng. Nàng cùng Triệu Sư Dung nhẹ nhàng tiến vào sảnh liền trông thấy cảnh tượng kinh tâm động phách. Người của Đường môn đều cùng phát động, tiếp đó Liễu Ngũ, tứ thúc đồng loạt ngã xuống, Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung đau đớn bi thương, nhị thúc lại sắp ra tay... Trong khoảnh khắc đó, như có vô số chuyện ùn ùn kéo tới trong đầu Đường Phương, vừa đột ngột thông suốt, lại vừa mờ mịt không hiểu.
... Nàng hiểu tại sao Đường lão thái thái ban đầu không cho nàng tới, sau lại cho nàng gặp lại Tiêu Thu Thủy. Nếu như nàng và Tiêu Thu Thủy trùng phùng, tất phải có mấy ngày đoàn tụ, liền không quản được chuyện của Quyền Lực bang nữa!
... Nếu Tiêu Thu Thủy không ra tay, Quyền Lực bang bị Mộ Dung Thế Tình và Mặc Dạ Vũ như hổ đói rình mồi, khó mà yên ổn, lại thêm Đường môn trận này phát động rất nhiều cao thủ như Đường Thổ Thổ, Đường Tuyệt, Đường Tống, Đường Quân Thu, Đường Quân Thương, Đường Đăng Chi, quyết chi thành công.
... Chẳng ngờ cơ trí võ công của Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung, Liễu Tùy Phong vẫn vượt quá ước đoán của Đường lão thái thái.
... Nhưng bản thân nàng vì muốn ở trong bóng tối dò xét tình hình Tiêu Thu Thủy và Triệu Sư Dung cho nên không để Tiêu Thu Thủy biết đó là mình. Tại sao Tiêu Thu Thủy lại không tới đây?
... Khi Đường Đăng Chi sắp ra tay, Đường Phương biết mình vạn vạn lần không thể vi phạm gia quy, nhưng lại nhớ tới Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung đều là bằng hữu của Tiêu Thu Thủy, mình có nên cảnh bảo họ không?
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Đường Phương đã không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, buột miệng quát.
Đường Đăng Chi hơi chững lãi.
Triệu Sư Dung đã tỉnh lại.
Nàng đứng lên.
Thật sự nàng không đứng lên, cũng không nhảy lên, mà là “bay” lên.
Giống như một đám mây “bay” lên.
Đường Đăng Chi thấy vậy, ánh mắt co rút lại, hiểu rằng tám phần nắm chắc đã chỉ còn lại năm phần.
... Ông ta chỉ nắm chắc năm phần giết được Triệu Sư Dung.
.... Chuyện không nắm chắc tám phần, ông ta tuyệt không làm.
... Càng huống hồ còn có Lý Trầm Chu lúc nào cũng có thể khôi phục thần trí!
... Lại thêm “Phật thủ” của ông ta đã đánh ra, không kịp thu về nữa!
... Trước nay ông ta chưa bao giờ tính sai, phàm những chuyện liên quan đến thắng bại lại càng không bao giờ liều lĩnh.
Cho nên ông ta lập tức bỏ chạy.
Còn kéo theo Đường Phương chạy đi.
Lần này không còn chút do dự nào nữa.
Liễu Tùy Phong cảm thấy thân dưới đã mất cảm giác, nửa thân dưới hắn như chìm trong tầng mây, lơ lửng giữa đám mây, trời trong nắng ấm, hình bóng mỹ lệ... Tiếp đó ánh lục lãng đãng, giống như một gốc liễu bên bờ hồ, kéo hắn tỉnh dậy...
Tiếp đó là cảm giác đau đớn từ ngang thắt lưng, ngực bụng cũng đã tê dại, không còn chút cảm giác nào nữa.
Hắn cảm thấy rất bi ai, giấc mộng từ thủa còn bần cùng ấy lại hiện ra rồi. Hắn muốn gào thét, muốn lên tiếng nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.
Hàm dưới hắn đã không thể cử động được nữa, đầu lưỡi cũng nhanh chóng sưng phồng, hắn biết mình sắp chết rồi, chỉ cầm cảm giác tê dại này vượt qua trán...
Hắn hiện tại nhất định là rất khó coi... Hắn nghĩ, bất giác rơi lệ. Từng cuộc ác đấu, từng cảnh phấn chiến trong quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt hắn.
Bóng lưng như ngọc đẽo đó mãi mãi vẫn cao nhã, hắn mãi mãi không với tới được, tiếng chó sủa, tiếng trẻ thơ, bóng liễu bên bờ hồ.... Cả đời này hắn cũng không với tới được nữa.... Hắn bỗng nghe Lý Trầm Chu nói:
- Ngũ đệ, người Triệu tỷ yêu là đệ.
Liễu Tùy Phong giật mình: Cái gì? Thật sao? Lại nghĩ: Sao huynh ấy lại biết? Mình không thể giấu được huynh ấy chuyện gì! Tại sao huynh ấy lại phải nói như vậy? Thật như thế sao... Trong lòng hắn chốc thì vui, chốc thì kinh ngạc, cảm giác tê dại đã lan đến não.
Hắn cảm thấy váng đầu, lại cảm thấy một nỗi chua xót vô cớ, cảm thấy vui mừng... Lúc này Triệu Sư Dung vụt quay lại, Liễu Ngũ cảm thấy có thể tới gần nàng rồi, nhưng lại không nhìn thấy rõ ràng... Hắn muốn nói “Ta yêu nàng”, đáng tiếc hắn đã không thể nói được gì nữa, không thể nói được một tiếng nào, chỉ có một nụ cười mờ nhạt như tua liễu.
Hắn đã chết.
Triệu Sư Dung quay phắt lại.
Lý Trầm Chu ấp mặt vào tay Liễu Ngũ.
Triêu Sư Dung run giọng hỏi:
- Chàng... Chàng sao lại nói như vậy!
Tiếng Lý Trầm Chu truyền ra đứt quãng:
- Ta... muốn đệ ấy ra đi yên bình...
Triệu Sư Dung run rẩy bước lên hai bước:
- Chàng... Chàng biết ta không...
Lý Trầm Chu ngẩng đầu lên, hai hàng mi như hai dãy núi xa nhấp nhô, nhướng mày, nghiêm sắc:
- Ta biết là không.
Triệu Sư Dung bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Trầm Chu lại nói, đau đớn nói:
- Đệ ấy vẫn luôn là huynh đệ của ta, huynh đệ tốt, ta đã nghi ngờ lầm đệ ấy.
Triệu Sư Dung ảm đạm nói:
- Thiếp cũng nhìn nhầm hắn.
Nói đoạn đưa tay kéo, “roạt” một tiếng, một lớp da tuột khỏi mặt Cúc Tú Sơn, Triệu Sư Dung ngạc nhiên:
- Kẻ này không phải Cúc Tú Sơn!
Lý Trầm Chu không đổi sắc, đáp:
- Thủy vương đã chết lâu rồi. Nếu như hắn là Tú Sơn thì sẽ không bày trò đem đầu Hổ bà tới chỗ ta, hắn theo ta nhiều năm như vậy, tuyệt không thể ngay điểm ấy cũng không nhìn ra được.
Triệu Sư Dung kinh hồn chưa định, hỏi:
- Vậy... Kẻ này là ai?
Lý Trầm Chu đau thương, căm hận đáp:
- Chính là “Độc thủ vương” Đường Quân Thương, hắn không những biết giết người mà còn tinh thông dịch dông, lớp da trên mặt đó thật sự là của Tú Sơn.
Y quỳ xuống nói:
- Đường môn! Chúng ta vẫn luôn coi nhẹ Đường môn đất Thục! Quyền Lực bang hôm nay đã là nỏ mạnh hết đà, bên đám Chu đại thiên vương cũng không khá hơn được bao nhiêu, chúng ta đấu đá lẫn nhau kết quả lại để cho Đường môn ngày ngày lớn mạnh, yên ổn phát triển.
Triệu Sư Dung gật đầu:
- Chúng ta vẫn luôn đánh giá thấp Đường môn.
Lý Trầm Chu bỗng quát lên:
- Dừng tay!
Lúc này Mộ Dung Tiểu Ý và Mộ Dung Tiểu Diệp đấu với Tống Minh Châu, Cao Tự Lan vẫn thế quân lực địch. Triệu Thu Tức lấy sức một người đấu với tám đệ tử họ Mặc, tuy Mặc Tối lợi hại nhất đã không còn nhưng vẫn nguy hiểm trùng trùng.
Tiếng quát của Lý Trầm Chu cũng không phải quá lớn nhưng người trong toàn trường không biết tại sao đều cùng chấn động. Mộ Dung Tiểu Ý cùng Mộ Dung Tiểu Diệp đứng ngây ra một thoáng, cuối cùng rơi lệ ôm lấy thi thể Mộ Dung Thế Tình, quay đầu rời đi.
Từ đó về sau Mộ Dung thế gia không thể gượng dậy nổi, phải tới một trăm mấy chục năm sau mới khôi phục được cục diện.
Về phần đệ tử họ Mặc bị một tiếng quát không khỏi ngừng binh khí lại một chốc, trong đó một người tên là Mặc Thống dáng vẻ cương cường nhất, vận khí hô lên:
- Làm sao phải nghe lời kẻ này, chúng ta phải báo thù cho Cự Tử!
Một người khác dùng mâu ba mũi, Mặc Càn cũng nói:
- Đúng vậy...
Còn chưa dứt lời, bóng người lóe lên, chát chát hai tiếng, binh khí trong tay họ đều bị đánh cong vẹo biến hình.
Lý Trầm Chu trầm giọng quáy:
- Đi! Mau đi! Mau đi khỏi đây, vứt bỏ binh khí, thoái ẩn giang hồ, nếu không thì giống như Cự Tử của các ngươi, hoặc như huynh đệ của ta, ngã xuống đất, mãi chôn vùi dưới đất vàng!
Đệ tử họ Mặc vốn đều là tử đệ binh kiên cường dũng mãnh, không bao giờ khuất phục nhưng chẳng biết tại sao, dưới tiếng quát của Lý Trầm Chu đều buông binh khí, nhìn thi thể Mặc Dạ Vũ dưới đất, lại nhìn thi thể Liễu Ngũ, người giết Mặc Dạ Vũ, yên lặng hồi lâu, cuối cùng Mặc quân trong Mặc thị Cửu hùng lặng lẽ bước tới, ôm thi thể Mặc Dạ Vũ, lặng lẽ rời đi.
Những đệ tử họ Mặc khác cũng cúi đầu lần lượt theo sau.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Lam phượng hoàng Cao Tự Lan, Hồng phượng hoàng Tống Minh Châu, cũng người duy nhất trong Bát đại Thiên vương còn sống, Đao vương Triệu Thu Tức, họ nhìn thi thể Liễu Ngũ, chỉ cảm thấy chân tay lạnh ngắt.
... Quyền Lực bang vẫn luôn có Liễu Ngũ. Khi Ngũ tổng quản còn sống, vô cùng đáng sợ, bọn họ cũng vô cùng kiêng kỵ, bởi vì người này không những biết ngươi sẽ làm những gì mà càng đáng sợ hơn là hắn còn biết ngươi đang nghĩ cái gì.
... Nhưng một khi Ngũ công tử chết đi... Quyền Lực bang có còn là Quyền Lực bang nữa không? Người này tuy khiến tất cả nơm nớm lo sợ nhưng họ chưa bao giờ thử qua cuộc sống không có hắn.
... Không còn Liễu Tùy Phong, Quyền Lực bang sẽ có sụp đổ không?
Khi họ suy nghĩ, Lý Trầm Chu cũng đang suy nghĩ. Lúc trước y liên hệ hoặc ra lệnh cho người trong bang, tiếp thu kết quả, tất cả đều do Liễu Ngũ truyền đạt, xuống lệnh hoặc chấp hành, giúp y tránh được rất nhiều xung đột trực tiếp, rất nhiều va chạm không cần thiết... Thế nhưng nếu không còn Liễu Ngũ nữa thì sao?
Y cũng không biết tình hình sẽ thế nào, bởi vì y cũng chưa từng thử qua.
Y dùng “cái chết” thử ra được lòng trung thành của Liễu Ngũ... Đến khí y “sống” lại thì Liễu Ngũ lại chết rồi.
Thật sự đã chết. Cái giá của thí nghiệm lần này thật sự quá lớn.
Triệu Thu Tức lúc này chợt giật mình nói:
- Đường Quân Thương giả mạo Cúc Thủy vương hẳn là đã được một thời gian, tôi hoàn toàn không nhận ra được, quả thực là quá giống.
Tống Minh Châu nói:
- Đường môn muốn giả mạo Thủy vương tất phải phí rất nhiều tâm tư, hơn nữa còn tốn công sức quan sát nhất cử nhất động của hắn hàng ngày, phái đại tướng như vậy của Đường môn xâm nhập hang hổ, thời gian tâm lực tiêu tốn không thể ít.
Cao Tự Lan nói:
- Hơn nữa kế hoạch chắc chắn phải từ rất lớn... Không những mai phục sát chiêu này trong Quyền Lực bang mà còn mượn tay Cúc Tú Sơn đổi di thể bang chủ giả thành Đường Tuyệt, chỉ cần bang chủ xuất hiện hắn liền ra tay đánh lén, chỉ cần bang chủ thật sự chết rồi, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận làm bang chủ, thực là kế sách tuyệt diệu! Ngay cả Mặc Tối đại đệ tử họ Mặc cũng biến thành Đường Đăng Chi, dự mưu từ sớm như vậy...
Triệu Sư Dung gật đầu:
- Khổ tâm mài nghệ, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mưu đồ tất phải cực lớn... Đáng cười là chúng ta những năm gần đây vẫn thấy đèn không thấy bóng! Nghe nói gần đây quân Kim đã mời ba lão ma đầu đó, chúng ta vẫn phải cẩn thận thì hơn.
Lý Trầm Chu hỏi:
- Là ba tên ma quân Vạn Lý, Thiên Lý, Bách Lý?
Triệu Sư Dung lộ vẻ căm hận, đáp:
- Ba kẻ đó năm xưa từng bị Yến Cuồng Đồ trục xuất ra quan ngoại, đến nay chỉ sợ Yến Cuồng Đồ cũng chưa chắc là đối thủ.
Lý Trầm Chu lại hỏi một câu:
- Tiêu Thu Thủy sao lại không tới?
Triệu Sư Dung giật mình chấn động, ngoài mặt lại như không có việc gì:
- Theo lý mà nói, hắn biết chàng gặp chuyện, không có lý do gì để không tới.
Lý Trầm Chu hỏi:
- Có khi nào hắn là người của Đường môn.
Y biết thê tử trong lòng chấn động, đó không phải là “nhìn” ra được, mà là “cảm giác” được, bởi vì khi thê tử y càng giả bộ không có việc gì thì lại càng xinh đẹp.
Triệu Sư Dung hỏi:
- Hắn và Đường Phương?
Lý Trầm Chu gật đầu, khẽ ừm một tiếng. Triệu Sư Dung bật cười:
- Không đâu! Sao lại vậy được? Đường Phương chỉ nói với thiếp nàng ta là Đường Phương, bọn thiếp liền cùng nhau tới đây... Hắn không biết người áo xanh là Đường Phương, nếu như hắn biết thì quyết không để nàng ta chạy mất..
Nói xong lại khẽ mỉm cười.
Lý Trầm Chu nhìn thê tử, có chút mơ hồ, nhưng y nói:
- Nếu như Tiêu Thu Thủy không giúp Đường môn thì với tính cách của hắn sẽ không thể không đến.
Triệu Sư Dung hơi ngẩn ra, hồi lâu sau mới đáp:
- Nhưng nếu Tiêu Thu Thủy đứng cùng phe với Đường môn thì vừa rồi Đường Phương không hề có lý do để quát dừng Đường Đăng Chi.
Lý Trầm Chu cũng ngây người, trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Có điều với võ công của Tiêu Thu Thủy, theo lý không ai có thể khống chế nổi hắn, làm hắn không tới đây được.
Triệu Sư Dung cũng cảm thấy mù mịt, lẩm bẩm nói:
- Cho dù hắn không tới được... Các huynh đệ Thần Châu kết nghĩa của hắn cũng nên đến rồi....
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng ồn ào cùng tiếng giao đấu, Triệu Sư Dung cẩn thận lắng nghe một chốc, lộ vẻ vui mừng, nói:
- Bọn họ tới rồi!
Chỉ nghe Lý Hắc vừa đánh vừa hô to:
- Triệu tỷ, Triệu tỷ... Chị đang ở đâu!
Triệu Sư Dung vội ứng tiếng đáp, quay sang phía Triệu Thu Tức, hỏi:
- Bên ngoài là ai đang gác?
Triệu Thu Tức lập tức trả lời:
- Là Thịnh Giang Bắc.
Triệu Sư Dung cười như hoa nở:
- Chẳng trách, bọn họ là kẻ thù truyền đời rồi.
Liền nhìn sang Lý Trầm Chu muốn xin ra ngoài, Lý Trầm Chu bình tĩnh nói:
- Các ngươi cũng ra hết cả đi, ta muốn yên lặng một chút.
Triệu Sư Dung, Triệu Thu Tức, Cao Tự Lan, Tống Minh Châu đều đi ra ngoài, tiếng giao đấu bên ngoài lập tức dừng lại, thay vào đó là tiếng cười nói ôn tồn. Chỉ là Lý Trầm Chu biết, Tiêu Thu Thủy không hề tới. Y cũng không phải vì không nghe thấy tiếng Tiêu Thu Thủy mới phán đoán như vậy, mà là y cảm nhận được, Tiêu Thu Thủy không có mặt. Có một số người, cho dù bạn không nhìn thấy hắn, không nghe thấy tiếng hắn nói, bạn vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, không nói nhưng lại có muôn lời nghìn ý, không thấy nhưng lại lớn lao không gì sánh được, Tiêu Thu Thủy chính là loại người như thế.
.... Tại sao Tiêu Thu Thủy không tới?
Chẳng lẽ y đã nhìn nhầm Tiêu Thu Thủy? Lý Trầm Chu suy nghĩ, y là người đầu tiên coi trọng Tiêu Thu Thủy, có điều cũng rất có thể là người đầu tiên nhìn nhầm hắn!
... Tiêu Thu Thủy. Đường Phương.
... Người của Đường Phương!
Lý Trầm Chu quỳ xuống, quỳ xuống cạnh thi thể đã bắt đầu cứng lại của huynh đệ bằng hữu, tiếp đó nhẹ nhàng cầu tay hắn.
Đã rất lâu rồi y không nắm lấy đôi tay vẫn luôn vươn ra vì y này. Khi nắm lấy chúng, y mới phát hiện bên ngoài mặt trời vàng óng, lá cây cũng đã chuyển khô, không lâu sau đây tuyết sẽ đổ xuống rồi.
Tơ liễu phất phơ bên bờ Giang Nam.
Bên này sắp có tuyết/
Điều hắn nghĩ tới không phải là tình cảnh cùng Liễu Ngũ vào sinh ra tử, những chuyện ngẫu nhiên hiện ra trong đầu lúc này chỉ là những mảnh ghép không có gì quan trọng. Khi y còn chưa thành danh, tới bái kiến một số danh gia, ẩn nhẫn chịu đựng, bị những người đó coi thường, chế nhạo, Liễu Ngũ ở bên cạnh chứng kiến tất cả, rõ ràng từng chuyện một, nhưng không hề an ủi y, chỉ có tóc rủ xuống trán, sắc mặt sa sầm đi. Lại lúc y vẫn còn là kẻ vô danh, tới gặp một số tiền bối, được họ tuệ nhãn coi trọng, ca ngợi không ngớt, Liễu Ngũ cũng không nói gì cả, chỉ là ánh mắt tỏa sáng, giống như đang nói: Nhìn xem, lão đại ta đấy...
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Trầm Chu chỉ cảm thấy vô cùng chua xót, thực sự cảm thấy Liễu Ngũ chết rồi, y là kẻ tịch mịch nhất....
Người trong bang, kẻ thì phản bội, kẻ thì phân ly, người thì tử chiến, sau này nói tới lịch sử Quyền Lực bang khổ đấu, người đời sau cũng chẳng biết được bao nhiêu... Cả cuộc đời phấn đấu, phảng phất cũng như mây khói phía xa, một người anh em đã buông tay lìa trần rồi....
Nhân sinh thực là tịch mịch như tuyết.
Nơi chết: Linh đường Quyền Lực bang.
Nguyên nhân chết: Xương mặt vỡ nát, trúng quyền mà chết.
Chết bởi: dưới tay bang chủ Quyền Lực bang Lý Trầm Chu.
Ba ngày sau, Đường môn đất Thục, Đường lão thái thái nhận được tin báo này.
Lý Trầm Chu vừa xuất hiện liền đánh nát đầu Đường Tống.
Lý Trầm Chu ra tay cũng giống như cách y làm việc, một khi đã quyết định thì vĩnh viễn không thay đổi, một khi đã hành động thì ổn thỏa, nắm chắc phần thắng.
Y vừa xuất hiện, Đường Tống liền ngã xuống, y chạy tới chỗ Liễu Ngũ.
Liễu Ngũ vì di hài của y mà hi sinh một cánh tay, lại lấy thân bị thương ra ngăn cản ám khí của Đường Tống.
... Tất cả đều vì Liễu Ngũ không biết y vẫn chưa chết! Lý Trầm Chu xông tới, đỡ lấy Liễu Ngũ, đúng lúc đó, một chuyện Lý Trầm Chu tuyệt đối không tưởng tượng nổi xảy ra!
“Ầm” một tiếng, quan tài vỡ vụn.
Một người từ trong quan tài phóng vụt lên, vung tay, bắn ra một đạo hắc quang vào tử huyệt mi tâm Lý Trầm Chu.
Cho dù lúc này người ám toàn Lý Trầm Chu là Liễu Tùy Phong, Lý Trầm Chu cũng không đến mức hoàn toàn không có phòng bị.
Mà chính vì y vẫn đang âm thầm phòng bị - trong lúc tình cảm đang cực kỳ xúc động, vẫn phải dùng lý trí cân nhắc xem Liễu Ngũ có phải là đang dùng “khổ nhục kế” hay không – đó là điều bi ai của người làm lãnh tụ, cũng là cái bất đắc dĩ của người thân trong giang hồ, cho nên y ngược lại càng không thể phòng bị được những chuyện khác.
Càng huống hồ, Lý Trầm Chu dù có cơ trí hơn nữa cũng không thể tưởng tượng được, “Lý Trầm Chu” trong quan tài lại ám sát y!
Y thậm chí không ngờ được rằng “Lý Trầm Chu” ngu ngốc kia vẫn còn chưa chết!
... Không những chưa chết mà còn cực kỳ nhẫn nại, đến tận lúc này mới ra tay toàn lực!
... Tuyệt như vậy! Là Đường Tuyệt! Kẻ này nhất định chính là Đường Tuyệt!
Đáng tiếc, lúc này Lý Trầm Chu biết thì đã quá muộn.
Đường Tuyệt là người!
Một người thông minh tuyệt đỉnh!
Nhưng cho dù là một người thông minh tuyệt đỉnh thì cũng chỉ là người. Người vốn không phải thần!
Người có sai lầm!
Lý Trầm Chu là một người tài hoa tuyệt thế, tính sai một bước, bị Đường Tuyệt thừa cơ, nhưng Đường Tuyệt cũng không thể ngờ được một chuyện!
... Liễu Ngũ!
Ám khí Đường môn sắc bén bá đạo, ám khí Đường Tống càng xưng tuyệt giang hồ. Đường Tuyệt cũng rất hiểu chính mình. Đường Tống so với mình thì hơi non nớt một chút, nhưng đó không phải chỉ thành tựu ám khí mà là chỉ kinh nghiệm giang hồ.
Cho nên Đường Tuyệt tin tưởng “tuyệt đối” với ám khí của Đường Tống.
... Trong Đường môn, Tống chung của Đường Tống vẫn luôn là ám khí còn lợi hại hơn cả Đường hoa.
Cho nên Liễu Ngũ dù chưa chết thì cũng chắc chắn không thể bò dậy nổi.
Nhưng trong chớp mắt, Liễu Ngũ chẳng những bật dậy như điện giật mà còn vung tay, cánh tay duy nhất còn lại của hắn, phóng ra một viên lôi cầu!
Lôi cầu này chính là thứ hắn đánh vỡ trán Mặc Dạ Vũ!
“Lôi cầu” kịp thời đánh trúng “hắc quang” mà Đường Tuyệt bắn ra!
Hai vật phát ra một tiếng nổ nho nhỏ, cùng lúc ấy, Đường Tuyệt vụt quay người. “Muốn diệt Quyền Lực bang, trước phải giết Lý Trầm Chu”, “Muốn trừ Lý Trầm Chu, trước phải giết Liễu Tùy Phong”, câu truyền ngôn đó của giang hồ, hắn lần đầu tiên lĩnh hội được toàn bộ.
Khoảnh khắc hắn quay người, ám khí đều phóng ra hết.
Nhưng hắn không nên quay người.
Không có ai dám quay lưng lại với Lý Trầm Chu.
Nếu Lý Trầm Chu không được Liễu Ngũ kịp thời ngăn đỡ thì rất có thể đã chết dưới “hắc quang”, nhưng “hắc quang” vừa tắt, phản công của Lý Trầm Chu còn đáng sợ hơn “hắc quang” ba lần!
Đường Tuyệt chợt cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn ập tới sau lưng, “chát” một tiếng, lục phủ ngũ tạng đều theo va chạm mà rời khỏi vị trí. Hơn thế nữa, ám khí mà hắn phóng ra đều mất chính xác, không ngờ lại đều bắn ngược về thân người hắn, Đường Tuyệt kêu lên thất thanh:
- Quyền đầu!
... Quyền đầu của Lý Trầm Chu!
... Không nghi ngờ gì, quyền đầu của Lý Trầm Chu chính là hai nắm quyền nổi tiếng nhất trên giang hồ, trong võ lâm.
Quyền đầu này có thể đánh ra lực đạo đại hủy diệt như vậy, có thể nói là cũng không có gì đáng ngạc nhiên, điều đáng sợ là nó cũng có thể phát ra kình đạo xảo diệu đến thế, khiến cho tất cả ám khí của Đường Tuyệt tuy đã đánh ra nhưng lại bắn ngược trở về người hắn!
Chiêu này tối tuyệt!
Còn tuyệt hơn cả Đường Tuyệt.
Ám khí của hắn vốn tuyệt từng nào thì tình cảnh của hắn lúc này lại tuyệt từng ấy!
Khi ám khí một người tự mình tỉ mỉ nghiên cứu, toàn bộ bắn ngược về bản thân mình, cảm thụ đó thật sự không thể chịu đựng được.
Đường Tuyệt hiện tại chính là như vậy.
Ám khí của hắn chắc chắn phải chết, nhưng lại không thể lập tức chết... chỉ là mất đi tất cả mọi thứ: Sức phản kích, ý chí, sức chịu đựng, sức kiên trì, thậm chí cả việc đứng thẳng, khả năng khống chế đái ỉa, nước mắt cũng không còn nữa.
Ngày mười một tháng mười, một trong Đường môn Tam tuyệt, Đường Tuyệt chết.
Nơi chết: Như trên.
Nguyên nhân chết: Xương sống vỡ vụn, trúng ba trăm sáu mươi mốt ám khí của chính mình, tổng cộng bốn mươi mốt loại
Chết bởi: Lý Trầm Chu, Liễu Tùy Phong.
Bốn ngày sau, Đường môn trong Xuyên, Đường lão thái thái nhận được báo cáo như trên.
Liễu Ngũ nhìn thấy Lý Trầm Chu, yên lặng nhìn, không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy đầy mặt.
Hắn quỳ xuống, máu tươi trên tay cụt nhỏ từng giọt xuống đất, chớp mắt đã thành một vũng lớn, vô cùng thảm khốc, hắn khóc nói:
- Lão đại, huynh trở về rồi, đệ lại có thể đi theo huynh rồi.
Lý Trầm Chu cũng quỳ xuống, y cung kính chân thành nói:
- Lão ngũ, ta vẫn luôn trách lầm đệ, tưởng đệ là Đường Tuyệt cho nên giả chết lừa đệ.
Liễu Tùy Phong cúi đầu đáp:
- Là bản thân đệ không tốt, làm việc tất có điều gì xúc phạm đến lão đại... Bản thân đệ tuy quỷ kế đa đoan nhưng với bang chủ xưa nay không bao giờ dám lừa dối...
Lý Trầm Chu vươn tay đặt lên vai hắn:
- Ôi. Ai nói anh hùng không rơi lệ, tráng sĩ không bi ca? Hôm nay đệ vì ta mà mất đi một cánh tay, khiến ta cả đời cũng khó yên!
Liễu Ngũ rơi lệ nói:
- Lão đại xin đừng nói như vậy.
Lý Trầm Chu nói:
- Đệ đứng lên trước.
Liễu Ngũ đáp:
- Mời lão đại đứng lên trước, tại hạ mới dám đứng dậy.
Lý Trầm Chu mỉm cười, nói:
- Được.
Đỡ Liễu Tùy Phong cùng đứng dậy.
Lúc này đại cục đã ổn định, Tống Minh Châu cùng Cao Tự Lan cũng đã tới, hai người kiềm chế Mộ Dung Tiểu Ý và Mộ Dung Tiểu Diệp, người nhà họ Mặc tuy biết rõ không ổn nhưng vẫn đỏ mắt khổ chiến
Lý Trầm Chu sở dĩ tới muộn là vì ở bên bờ Mạc Sầu Hồ, giả làm bù nhìn rơm, tận mắt chứng kiến, chính tai lắng nghe, hiểu rõ tình sâu nghĩa trọng của Tiêu Thu Thủy và Triệu Sư Dung, cảm khái vô hạn, sau suýt nữa thì bị một cao thủ thủ võ công cao đến mức đến chính mình cũng khó đuổi kịp bóng lưng nhìn thấu, may mà y đã sớm bỏ đi trước một bước mới không bị vạch trần, nhưng vì thế y cũng không biết chuyện Tiêu Thu Thủy bị bắt giữ.
Lý Trầm Chu nói:
- Lúc đầu ta nghe Tú Sơn nói đệ trong trận ở Hoán Hoa, đã dùng cương phiêu giết chết Hòa Thượng đại sư, ta liền sinh nghi ngờ, thế gian hiện nay, nếu luận ám khí thử hỏi có ai bì được với Đường môn...
Liễu Tùy Phong cười khổ đáp:
- Đệ quả thật là người của Đường môn.
Lý Trầm Chu thực sự sững sờ, kinh ngạc hỏi:
- Đệ nói cái gì?
Liễu Tùy Phong thở dài:
- Sư phụ của đệ chính là trưởng lão Đường môn Đường công công.
Lý Trầm Chu ồ lên một tiếng, cuối cùng cũng bình tâm lại. Hóa ra sáu mươi năm trước, Đường lão thái gia tử rút khỏi giang hồ, chuyện trong môn hộ buông tay không quản, còn lại một nam một nữ, nam là “Đường công công”, nữ là “Đường lão thái”. Theo đạo lý, tự nhiên là Đường công kế thừa đại nghiệp, nhưng Đường lão thái lại là một người phụ nữ đặt nặng sự nghiệp, dã tâm rất lớn, bà ta không chút nào nhường nhịn, liền tranh đấu kịch liệt với Đường công. Đường lão thái trục xuất Đường công, lên làm gia chủ, gần sáu mươi năm nay, gia tộc đáng sợ nhất, thực lực mạnh mẽ nhất, tiềm lực lớn nhất trên giang hồ vẫn luôn do một người phụ nữ đứng đầu.
Đường công lưu lạc giang hồ năm mươi năm, Đường công cũng thành Đường công công, tuyệt kỹ ám khí của ông ta cũng không hề tầm thường nhưng thủy chung vẫn không dám tìm Đường lão thái thái quyết một trận tử chiến, có thể thấy thủ đoạn ám khí của Đường lão thái thái cao đến mức nào.
Đường công công uất ức bất đắc chí, đối địch với Đường môn thì cũng ngang với công kích người nhà mình, không thể nói xuôi nổi, nhưng ông tới với Đường gia cũng cũng chẳng khác gì là thâm cừu đại hận, cuối cùng ông ta di hận khó trôi, buông tay về tây.
Nghe nói trước khi ông ta chết đã truyền hết tuyệt kỹ bình sinh cho đồ đệ duy nhất. Lý Trầm Chu chỉ không ngờ được rằng “đồ đệ duy nhất” đó lại là huynh đệ kết nghĩa Liễu Ngũ đã theo mình nhiều năm.
Lý Trầm Chu bừng tỉnh nói:
- Vậy cương phiêu đệ giết Hòa Thượng đại sư là “Khách xá thanh thanh” thần phiêu rồi?
Liễu Ngũ cười khổ đáp:
- Làm gì mà dễ nghe được vậy, kỳ thực là “Khắc tử thiên thiên phiêu.”
Lý Trầm Chu gật đầu:
- Đường lão thái thái sáng chế ra một loại ám khí gọi là “Thiên thiên”, nghe nói rất lợi hại, một phiêu này hẳn là Đường công công nghĩ ra để khắc chế tuyệt kỹ của bà ta.
Liễu Ngũ nói:
- Đường lão thái thái còn có một loại ám khí còn lợi hại hơn, gọi là “Vạn vạn”, thứ đệ đánh nổ “Hắc quang” của Đường Tuyệt lúc này chính là “Vạn nhất lôi chấn tử” chuyên phá “Vạn vạn”.
Lý Trầm Chu lắc đầu:
- Đáng tiếc nó đã vỡ rồi.
Liễu Ngũ cay đắng đáp:
- Cho nên ba món pháp bảo của đệ cũng chỉ còn lại có hai.
Lý Trầm Chu cười nói:
- Đúng rồi, người võ lâm đồn đệ có ba loại tuyệt kỹ, còn có một loại là...
Liễu Ngũ bật cười:
- Lão đại lại muốn lấy cả bang ra đổi?
Lý Trầm Chu cười:
- Đúng là muốn....
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, trước khi lập bang, hai người trời nam đất bắc, không việc gì không dám nói, đến sau khi Quyền Lực bang lớn mạnh lại thành ra xa cách, cực ít có cơ hội mặc sức trải lòng như vậy nữa.
Liễu Tùy Phong ngắn lời:
- Huynh đừng nói nữa. Đệ không cần bang, bang là của lão đại, đệ chỉ cần đi theo lão đại và... Triệu tỷ tỷ.
Lý Trầm Chu nghiêm mặt nói:
- Đệ không cần bang cũng không được. Bang cũng là của đệ.
Liễu Tùy Phong nhin trái ngó phải, cố ý đổi đề tài:
- Kỳ thực cái gọi là “Tam đại tuyệt kỹ” của đệ căn bản chẳng phải là “tuyệt kỹ” gì.
Liễu Ngũ có chút xấu hổ, mở vạt áo ra nói:
- Huynh xem.
Hóa ra trong áo hắn còn có một tấm áo bó sát màu lục, Liễu Ngũ nói:
- Sư phụ đệ bị trục xuất khỏi Đường môn, chẳng mang theo thứ gì, chỉ có một tấm Bách chiến thiết y này, ám khí lợi hại gặp nó cũng vô dụng, binh khí hạng nhất đụng phải nó, ít nhất cũng có thể tán đi quá nửa lực đạo.
Liễu Ngũ lại khép áo xanh vào, cười nói:
- Đệ chính là dựa vào vật này thoát được quần tăng Nam Thiếu Lâm vây công ngày ấy, kể ra thì đúng là xấu hổ.
Trong mắt Lý Trầm Chu đầy ý cười, nụ cười của y hoàn toàn khác với nụ cười của Mộ Dung Thế Tình đã chết. Mộ Dung Thế Tình cười là nụ cười mỉa giống như hoàn toàn nắm giữ thế tình. Nụ cười của Lý Trầm Chu là nụ cười mỉm nhìn thấu thế tình, nhưng nụ cười của hai người cũng lại phảng phất giống nhau.
Nụ cười của Lý Trầm Chu nói ra thì gần như tương đồng với Yến Cuồng Đồ! Điều khác biệt duy nhất là một người thích mỉm cười, một người thích cười lớn, cười cuồng, cười dữ!
Lý Trầm Chu cười nói:
- Ồ, hóa ra là như vậy. Chẳng trách ám khí nhà họ Đường đánh không chết được đệ.
Liễu Ngũ đáp:
- Không phải đánh không chết, chỉ là không đánh vào được. Tấm giáp này có thể giải độc phá độc, ám khí của Đường Tống có tàn độc hơn cũng không làm gì được nó.
Lý Trầm Chu bỗng nghiêm mặt hỏi:
- Đây đều là tuyệt chiêu cứu mạng của đệ, tại sao lại phải nói cho ta biết?
Liễu Tùy Phong đáp:
- Mấy thứ này của đệ đều là đồ chơi vì lão đạo mà mới có, không nói với lão đại thì còn nói với ai nữa?
Lý Trầm Chu cúi đầu, hồi lâu sau mới nói:
- Huynh đệ, thiên ngày sau, của ta cũng là của đệ.
Liễu Tùy Phong ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh sáng, kiên định nói:
- Không, là của Triệu tỷ.
Lý Trầm Chu ngẩn người, lập tức nói:
- Của ba người chúng ta.
Liễu Tùy Phong ngây ra. Lúc này gió chiều thổi chẹ, Liễu Tùy Phong thoáng cảm thấy mơ hồ. Phảng phất như trở lại một ngày hè của rất nhiều ngày hè trước đây, lúc đó hắn vừa bẩn vừa hôi, ngoài ra còn không có chí khí. Ngày đó hắn tới trước một phủ đệ hoa lệ giàu có xin ăn, tự nghịch nước mũi mình, chỉ cần hít một hơi, hai con rồng xanh liền bay vào trong mũi...
Đúng lúc đó, một chú mèo nhỏ nhảy ra, lông mèo trắng tuyền, hai mắt linh động đáng yêu, hắn cùng mấy đứa bé ăn mày khác liền tới nghịch, chú mèo trắng muốn bị mấy cánh tay bẩn thỉu của bọn hắn làm chỗ đen, chỗ xám.
Bấy giờ, mấy tên gia đinh áo xanh mũ vải quát mắng chạy ra, nói là đi tìm mèo, thấy mèo thành ra bộ dạng như vậy, liền chửi:
- Tiểu tạp chủng, mèo của tiểu thư nhà ta bị đám đầu heo các người làm ra thế này, ai da da...
- Mẹ nó đám tiểu tử tặc chủng! Thế này bảo bọn ta làm sao ăn nói với tiểu thư...
- Con mẹ nó, chặt tay đám tiện chủng này đi!
Đám người này tác oai tác quái quen rồi, bây giờ hô đánh hô giết, bắt lấy mấy đứa bé đánh đập tàn nhẫn. Những đứa bé khác kêu cha gọi mẹ, cuối cùng khóc lóc thảm thiết, cầu xin không ngớt, đám gia đinh cũng chẳng để ý nhiều, đuổi bọn nó đi là xong. Duy có Liễu Ngũ, hắn trước nay không cầu người cho nên cắn răng chịu đựng, hai tên gia đinh hung hăng đánh đập hắn một phen, lại thấy hắn nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn trả, không khỏi nổi giận, một tên phất tay nói:
- Giỏi lắm! Không kêu một tiếng, là anh hùng hảo hán rồi! Để ông đây đánh rụng răng ngươi!
Liễu Ngũ không nhẫn nhịn nổi, đấm một phát vào giữa mặt, kẻ đó ôm mũi kêu rầm lên.
Mấy tên gia đinh khác cũng vây lại, tay đấm chân đá. Liễu Ngũ khi đó còn chưa học võ công, tâm trí rất trưởng thành nhưng chỉ vờ vật lay lắt sống qua ngày, công phu quyền cước tuyệt không bằng được đám người này, lập tức bị đánh cho mặt mũi sưng vêu. Tên bị hắn đánh chảy máu mũi kia bảo hai người giữ chặt tay Liễu Ngũ, kéo mở môi hắn ra, định đánh xuống một quyền...
Lúc này bỗng nghe có tiếng nữ tử quát lên:
- Dừng tay.
Nắm tay gia đinh đó lập tức dừng lại. Liễu Ngũ bị đánh đến mũi miệng tướp máp, cổ cũng suýt bị bẻ gãy, hắn trông thấy hai bàn chân, đi đôi giày trắng như lông mèo, tiến về phía hắn. Váy lụa màu trắng cơ hồ chạm đất, mặt đất rất bẩn, hắn chỉ mong gấu váy không chạm xuống. Hắn không ngờ rằng, chân người cũng có thể đẹp mắt như vậy.
Nhưng giọng nói nữ tử đó lại càng dễ nghe. Nàng giúp hắn lau vết máu trên mặt, Liễu Ngũ biết nữ tử đó cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng hắn không muốn nhìn thấy nàng. Nữ tử đó nhìn hắn một lúc, quay sang bên cạnh quát hỏi:
- Sao lại đánh hắn!
Gia đinh đó lắp ba lắp bắp, rõ ràng là rất sợ hãi:
- Hắn... làm bẩn mèo của tiểu thư.
- Làm bẩn là phải đánh người sao?
Nữ tử đó hiển nhiên chính là “tiểu thư”, bởi vì nàng ta nói:
- Hừ! Là đề trút giận giùm ta à!
Trong lòng Liễu Ngũ, giọng nói nữ đó thanh thúy dễ nghe giống như tiếng đàn cầm hắn vô ý va phải lúc nhỏ.
Đám gia đinh khúm núm đáp:
- Không... Không dám...
Tiểu thư quát:
- Không dám còn không mau cút đi! Người ta tương lai sẽ là nam tử hán có chí khí!
Bọn gia đinh lập tức tản đi, tiểu thư đó lại nói:
- A La, mau đưa hắn tới hậu viện tắm rửa sạch sẽ, giao cho Phì mụ mụ rồi đưa hắn tới gặp ta.
Gia đinh đó chỉ có thể đáp dạ. Nữ tử áo trắng khoan thoai bước vào trong phủ, trong tâm kinh non trẻ của Liễu Ngũ chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt huyết trào ra, cơ hồ muốn phục xuống đất, quỳ lạy nàng ta.
Hắn tuổi trẻ quật cường, vừa hận người ta kinh thường, lại sợ người ta thương tình, nữ tử đó vừa không kinh rẻ hắn lại vừa không thương hại hắn, mà nói hắn là “nam tử hán tương lai có chí khí”, vì một câu nói đó, hắn quyết ý phấn đấu.
“A La” đưa hắn đi rửa mặt, đổi một tấm áo xanh, hắn ngây nngốc không nói một tiếng, mặc cho gia đinh xếp đặt, A La trong lòng rất chán ghét, nghĩ tên nhóc này đần độn, nhưng cũng không dám làm gì quá đáng.
Trong lòng Liễu Ngũ vẫn đang nhớ tới hình bóng xinh đẹp của nữ tử kia, khi nàng ta quay đầu bỏ đi, ánh nắng chói mắt, chiếu lên eo thon lưng gầy dưới lụa mỏng, mơ hồ có thể trông thấy thân thể như dương chi ngọc trác. Không biết tại sao, hắn lại không hề có tâm mạo phạm, chỉ cảm thấy vô cùng yêu thích, vô cùng trân quý, vô cùng kính trọng!
... Hắn muốn gặp nàng! Hắn muốn trông thấy nàng lần nữa!
... Chỉ cần có thể ở cùng nàng, dù chết cũng cam tâm!
Bóng lưng thật mỹ lệ! Lúc này, gia đinh kia giao hắn cho một bà bác béo mập rồi làu bàu bỏ đi. Bà bác ấy đang giúp hắn thay y phục thì hắn bỗng liếc thấy một bóng người lướt qua cửa, chính là nữ tử ấy. Vẫn là hình bóng xinh đẹp diễm lệ đó!
Trái tim hắn đập thình thình, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bấy giờ lại có một người rón rén rụt rè bước vào trong phòng.
Công tử áo gấm đó đi vào,bà béo kia cười hì hì:
- Ối chà, cô gia, tiểu thư đi qua đằng kia rồi.
Công tử áo gấm ngượng ngùng cười nói:
- Cái gì mà cô gia, ta còn chưa vào làm rể Triệu gia các vị.
Bà bác béo lại nói:
- Nói đùa nói đùa, đó là chuyện sớm muộn thôi mà... Tiểu thư và cậu là một cặp trời sinh, không gả cho cậu thì còn gả cho ai nữa.
Công tử đó người hà hà bước tới, nhét một thỏi vàng sáng bóng vào bày tay béo núc đầy thịt của bà bác mập:
- Bác gái đúng là biết nói chuyện! Cái này thưởng bác...
Bà béo lập tức mặt mũi hớn hở, vội vàng tạ ơn không ngớt:
- Ôi trời, phần thưởng này quá quý rồi..
Bỗng nghe chát một tiếng, Liễu Ngũ chân đứng không vững, trán đụng vào giá cao, một chậu nước trên giá đổ rào xuống, xối hắn ướt đẫm cả người, áo xanh vừa mặc cũng biến thành màu đục.
Công tử áo gấm kia nhíu mày hỏi:
- Tên nhóc này là ai?
Bà béo sợ công tử áo gấm bất mãn, cũng chán ghét nói:
- Tên nhóc bẩn thỉu không biết từ đâu ra, tiểu thư còn muốn gặp hắn nữa...
Công tử áo gấm khinh bỉ nói:
- Đuổi hắn ra ngoài.
Bà béo có chút khó xử, đáp:
- Chuyện này...
Công tử áo gấm lập tức nói:
- Tiểu thư thân phận thế nào, sao có thể gặp mặt loại người hạ tiện này... Đuổi hắn ra, tất cả mọi chuyện đều có cô gia ta gánh vác...
Bà béo lậpt ức toét miệng cường, cung cung kính kính:
- Dạ... Dạ...
Liễu Ngũ đương nhiên không cần bọn họ địa, phì một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, chạy thẳng ra ngoài. Hắn tuy bị nhục nhưng trong lòng lại đầy ấm áp. Một đường chạy ra, dọc đường hắn như chỉ thấy làn da bóng loáng như cổ thiên nga, bóng lưng ẩn hiện sau làn vải mỏng, bàn chân thanh tú, giọng nói trong trẻo... Hắn tuy tuyệt hết hi vọng nhưng quyết ý bắt đầu từ lúc này phải vươn lên, thành một anh hùng hảo hán tuyệt thế, đến khi xứng được với tiểu thư thì sẽ trở về, tìm nàng...
Hắn vì mong ước đó, hắn vì niềm tin đó mà sống.
Không cần biết là khổ sở đến thế nào, hắn đều cắn răng chịu đựng.
Đầu tiên hắn gặp Đường công công, sau hắn gặp được Lý Trầm Chu.
Họ cùng nhau xông pha giang hồ, trải hết khó khăn gian khổ.
Hắn không kể những chuyện đó với Lý Trầm Chu, cũng không có can đảm nghe ngóng tin tức Triệu tiểu thư.
Hắn chỉ vùi đầu vào sự nghiệp, vừa làm vừa nôn nóng... Mau, mau, mau, nhân lúc vẫn còn thanh xuân, cũng nhân lúc mình chí khí bay vọt, tìm được Triệu tiểu thư, mong đổi được một nụ cười của nàng với mình.
Sau bọn họ kết hợp bảy người, chính là “Quyền Lực thất hùng”, sáng bang lập đạo, trải qua không ít nguy nan sống chết, sóng to gió lớn, Quyền Lực bang đã lập rồi, bảy người lại chết mất năm.
Mà bấy giờ hắn tìm lại Triệu phủ thì Triệu tiểu thư đã biến mất rồi.
... Triệu tiểu thư không chịu lấy công tử áo gấm kia, theo một người mà cả gia đình đều phản đối, bỏ trốn.
... Từ đó về sau không biết đã đi đâu, hạ lạc bất minh. Liễu Tùy Phong xuất hiện, nhưng hắn không giết A La, cũng không giết Phì mụ mụ, càng không làm hại công tử áo gấm. Lần đầu tiên hắn bỏ qua cho người gọi hắn là “tạp chủng”. Không vì tại sao, chỉ là mỗi lần nhớ tới Triệu tiểu thư, trong lòng hắn lại có một cảm giác ấm áp ngọt ngào. Hắn muốn lưu giữ tất cả mọi thứ lúc gặp nàng, không cần biết là tốt hay xấu, chỉ cần những người đó còn sống, hắn sẽ có thể khẳng định mình đã thật sự đã trông thấy làn da và bóng lưng như ngọc đẽo của nàng.
Hắn thường xuyên phiêu hốt tới tìm những người đó, vì để thường xuyên gợi lại cảm xúc lúc gặp mặt nàng.
Quyền Lực bang càng lúc càng mạnh, thanh danh hắn càng ngày càng cao, thần thái tuấn lãng, giống như hai người khác nhau, hắn biết dù gặp được Triệu tiểu thư, nàng cũng sẽ không nhận ra tên nhóc bẩn như cá chạch năm xưa chính là hắn. Nhưng hắn lúc này quyền lực có rồi, danh tiếng có rồi, tiền bạc cũng có rồi, tại sao ngay đến một lần gặp mặt, chỉ một lần gặp mặt thôi cũng không có được!
Tấm áo xanh nàng cho hắn mặc, hắn thủy chung vẫn mang trên người. Vải thâm ngày trước nay đã nhiều chỗ sờn bạc.
Rồi sau hắn cuối cùng cũng gặp được Triệu tiểu thư.
... Khi bang chủ Lý Trầm Chu vui mừng hớn hở giới thiệu người mà y yêu thương nhất.
Triệu Sư Dung chính là Triệu tiểu thư.
Trái tim hắn lập tức đau đớn như bị kìm sắp bóp chặt, nhưng hắn lại mỉm cười.
Hắn mỉm cười chào hỏi, Triệu Sư Dung đương nhiên không nhận ra hắn.
Nàng đương nhiên không biết người này cả đời vì nàng mà sống, vì nàng mà phấn đấu.
Bấy giờ Liễu Ngũ mới nhìn rõ nàng, giữa đám đông, nàng cao nhã thanh lệ như ánh nến chiếu sáng tường vách, còn hắn thì vẫn là con cá chạch lấm lem bẩn thỉu năm xưa.
Cá chạch chỉ thích hợp sinh sống dưới đáy bùn, vì thế hắn cũng không để cho nó xuất hiện.
Từ đó về sau, trong lòng hắn như có một chiếc khóa lớn, nhìn không thấy, chạm không tới, nhưng cũng không tháo mở được, thường xuyên bóp nghiến, đè nén, hắn hành sự càng lúc càng tâm ngoan thủ lạt, trong tám ái tướng của hắn có năm người là nữ tử nhân gian tuyệt sắc, sau còn bị hắn giết mất hai người...
Nhưng những điều đó đều không thể hắn quên đi một bóng lưng.
Bóng lưng phảng phất như rành rõ lại như mơ hồ trong buổi chiều hè ấy...
- Lão ngũ.
Tuy những người khác đã chết rồi nhưng Lý Trầm Chu vẫn quen gọi hắn là lão ngũ.
- Sao đệ còn không cầm máu.
Nói đoạn vội điểm ra mấy chỉ, điểm vào mấy huyệt đạo trên cánh tay trái đã cụt của Liễu Tùy Phong. Lý Trầm Chu vội vàng giúp hắn băng bó, phần sau não hoàn toàn lộ ra trước mắt Liễu Ngũ, không hề có chút phòng thủ nào.
.... Đối với bang chủ Quyền Lực bang trước nay việc lớn đủ quyết đoán, việc nhỏ đủ thận trọng mà nói, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Liễu Ngũ trong lòng rối loạn, cuối cùng sực tỉnh, đáp:
- Phải, đệ không nghĩ tới.
Hiện tại chỉ cần hắn ra tay, lúc nào cũng có thể giết chết Lý Trầm Chu, mà đến tận bây giờ hắn mới hiểu ra, từ sau khi biết Triệu Sư Dung là vợ của bang chủ, sự trung thành cống hiến với Lý Trầm Chu, kỳ thật đã không phải là đối với Lý Trầm Chu nữa, mà là với...
Lý Trầm Chu đau đớn nói:
- Đệ vì ta, vì bang mà mất đi một cánh tay.
Liễu Tùy Phong bình thản đáp:
- Không có bang thì không có bọn đệ, không có bang chủ bọn đệ cũng không có mạng.
Lý Trầm Chu cuối cùng cũng băng bó xong vết thương, thở phào một tiếng, hỏi:
- Đệ hẳn cũng đã nghĩ ra, nếu không phải ta cố ý cho bọn chúng đi vào thì sao có thể có nhiều người xông qua được hoa viên như vậy.
Hai mắt Liễu Tùy Phong chung quy cũng rời khỏi huyệt Ngọc Chẩm Lý Trầm Chu, thở hắt ra một hơi, đáp:
- Đúng. Không ngờ tới...
Lý Trầm Chu nhìn hắn, mỉm cười, nụ cười như núi xa, y nói:
- Đệ đang suy nghĩ, có phải không?
Lông mi y nhướng lên như mây mù:
- Ngay từ lúc bắt đầu, đệ đã luôn một mực suy nghĩ... Có thể nói ra không, để chúng ta cùng nhau giải quyết? Giống như quá khứ cùng nhau chiến đấu chống lại tất cả?
Liễu Ngũ cũng không biết tại sao, trong lúc mê mang lại hơi rụt vai, lách khỏi bàn tay đang đặt lên vai mình, đáp:
- Trong cuộc đời luôn có một số trận chiến chỉ có thể một mình đối mặt.
Lý Trầm Chu cũng không để ý tới, mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt lại biến thành xa xôi:
- Sư Dung chắc cũng sắp đến rồi...
Liễu Ngũ thoáng nghe thấy những lời này, trong đầu chợt nổ ầm một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, hai má nóng bừng lên như lửa đốt, sau lưng lại ướt đầm như băng xối, giật mình cả kinh!
... Câu nói này của Lý Trầm Chu, là vô tình hay cố ý?
... Thật sự tất cả đều không giấu được Lý Trầm Chu?
Trong lúc hắn đang kinh nghi bất định thì Mặc Tối đang quần đấu với Đao vương và Thủy vương đột nhiên xông tới.
Khi ông ta xông tới, Lý Trầm Chu đang chăm sóc vết thương cho Liễu Ngũ, quay lưng lại, Mặc Tối vung đao chém xuống.
Ông ta sử dụng vỏ đao.
Nhưng vỏ đao của ông ta so với đao thật còn mạnh mẽ, mau chóng hơn!
Một đao này là công lực cả đời của Mặc Tối... Mặc Dạ Vũ từng nói, nếu hắn tay không thì cũng chưa chắc đã tiếp được một đao toàn lực của Mặc Tối.
Liễu Ngũ lại biết, Mặc Dạ Vũ không tiếp được, Lý Trầm Chu nhất định sẽ tiếp được.
Một người có thể đi theo một người khác lâu như vậy, đó là sự tin tưởng tối thiểu.
Lý Trầm Chu quả nhiên là tiếp được.
Y quay người đánh ra một quyền.
Một quyền đánh ra, vỏ đao đen tuyền của Mặc Tối lập tức cuộn lại, cong queo như sắt vụn.
Lý Trầm Chu xưa nay không tin vào bất kỳ vũ khí nào, y chỉ tìn tưởng nắm quyền của mình.
Nắm quyền mọc ở trên người, không giống như binh khí, lúc nào cũng phải mang theo, hơn nữa khi sử dụng nắm quyền còn cần dũng khí và quyết tâm rất lớn, bởi vì nắm quyền không giống như những binh khí khác, có thể vứt bỏ, cho nên khi xuất quyền phải có quyết tâm tất thắng và dúng khí tất tử, dũng khí đó khiến cho y ra quyền càng có sức mạnh.
Quyền của y chưa bao giờ gặp bất lợi.
Mặc Tối biến sắc, biến thành khó coi như vỏ đao vặn vẹo trong tay ông ta, ngay trong khoảnh khắc đó, Thủy vương Cúc Tú Sơn đã tới sau lưng ông ta, hai ống tay áo quấn lại, vòng vào quanh cổ ông ta.
Nhưng khi tay áo hắn còn chưa kịp thắt chặt lại, Mặc Tối dù sao cũng là mãnh tướng trong đệ tử họ Mặc, vụt xoay người xông ngược vào giữa hai tay áo, đâm thẳng vào lòng Cúc Tú Sơn, thanh đao chỉ có chuôi của ông ta không ngờ cũng là vũ khí, đâm thẳng vào bụng Cúc Tú Sơn!
Lý Trầm Chu lắc mình, thân thủ nhanh như thiểm điện, đã bắt trúng mạch môn Mặc Tối!
Đúng sát na y bắt trúng mạch môn Mặc Tối, y vụt giật mình!
Nội công người này tinh thuần đến cực điểm, vượt xa võ công biểu hiện ra ngoài!
....Tại sao lại như vậy?
.... Tất có âm mưu!
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, kịch biến đã xảy ra!
Cuồng phong nổi lên sau lưng!
Người phát ám khí cách Lý Trầm Chu không tới hai thước!
Ám khí có phạm vi để phát ám khí, trong một khoảng cách nhất định, ám khí vừa nhanh vừa gấp mới có thể phát huy, nếu như quá xa thì lực không đủ tiếp, không tạo thành hiệu quả nào được!
Quá xa cũng chưa phải là tử địch của người giỏi ám khí... Bởi vì cho dù quá xa, một người giỏi ám khí cũng có thể tìm cách thu hẹp khoảng cách, ngoài ra lực tay người phát ám khí tất cũng mạnh hơn người võ lâm bình thường khá nhiều. Hơn nữa cự ly càng xa, bản thân càng ở vào thế bất bại. Người phát ám khí vĩnh viễn không sợ đối phương ở cách mình quá xa mà lại sợ ở cách mình gần, quá gần!
Ám khí nếu mất đi khoảng cách thì sẽ thành vật chết vô lực!
Rất nhiều ám khí chỉ có ở trong không gian có khoảng cách mới có giá trị tồn tại.
Nếu như đối phương ở cách mình quá gần, đưa tay là có thể tấn công tới thân mình, ám khí rơi vào tình huống đó thì có thể nói là chẳng còn một chút tạc dụng nào cả.
Thế nhưng người phóng ám khí hiển nhiên đã hoàn toàn khắc phục được khuyết điểm đó của bản thân ám khí.
Một khi khắc phục được khuyết điểm này, ám khí tầm ngắn căn bản không có cách nào tránh né, cũng không có ai có thể tránh né được.
Người phát ám khí ở khoảng cách gần như vậy chỉ có một người, chính là người hiện tại đang được Lý Trầm Chu cứu viện, Cúc Tú Sơn!
Cùng lúc này, toàn bộ nội lực của Mặc Tối đã bộc phát toàn diện.
Ông ta vừa vận lực, y phục toàn thân liền vỡ nát thành mảnh vụn, cả người cũng như to lớn lên gấp đôi.
Hai tay tỏa ánh xanh lam đánh tới.
Lý Trầm Chu từng trông thấy “Chu sa chưởng”, “Hắc sa thủ”, “Đại thủ ấn”, “Câu hồn thủ”, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chưởng kình màu lam!
Lần này trước sau đều có địch, hơn nữa võ công của người công kích đều không hề kém hơn Đường Tuyệt!
Trong khoảnh khắc, Lý Trầm Chu thoáng qua cả trăm, cả nghìn ý niệm, nhưng y nhất thời không cách nào có bất kỳ hành động nào... Bởi vì đã không còn kịp nữa!
Thật sự quá nhanh.
Chỉ trong sát na cho mi mắt chớp xuống một cái như thế, có một tiếng quát nhẹ, một sợi dây vải bắn tới, quấn lấy năm tấm kim lân phiến do Cúc Tú Sơn đánh ra, nhưng đồng thời một chưởng của Mặc Tối đã đánh mạnh vào ngực Lý Trầm Chu!
Lý Trầm Chu quát lớn, mượn lực lùi ra sau, đâm sầm vào người Cúc Tú Sơn, hai người cùng bay ngược về phía sau!
Nhưng bàn tay tảo ánh lam đó không ngờ lại rời khỏi tay trái Mặc Tối, đuổi theo sau Lý Trầm Chu!
Mặc Tối từ đầu đến cuối vẫn dùng tay phải nắm đao, cho nên người khác cũng chỉ luôn chú ý tới tay phải, tới đao của ông ta, lại không biết rằng, tay trái ông ta không ngờ lại là giả, hơn nữa còn là ám khí!
Lý Trầm Chu hét lớn, thân hình vụt dừng lại, ngồi thụp xuống đất!
Vụt! Bàn tay đánh trượt, đâm thẳng vào Cúc Tú Sơn!
Thân thủ Cúc Tú Sơn cũng không kém, mặc dù bị Lý Trầm Chu đâm trúng nhưng vẫn kịp ngửa thân, bàn tay màu đánh sượt qua người!
Lúc này Lý Trầm Chu và Cúc Tú Sơn đều ngã ra đất, bóng người nhoáng lên, y phục như rồng bay phương múa, lao về phía Cúc Tú Sơn!
Liễu Ngũ giật mình chấn động!
Hắn lại trông thấy bóng hình đó.
Y phục mỏng manh bao phủ lấy thân mình đầy đặn!
Triệu tỷ.... Triệu tỷ tới rồi!
Cúc Tú Sơn đáp xuống đất, mười hai mảnh vảy cá vàng óng lại bắn ra!
Triệu Sư Dung không cách nào chống đỡ.
Cúc Tú Sơn có thể phát ám khí từ khoảng cách gần như vậy, vải lụa của Triệu Sư Dung lại không thể tiếp được ám khí từ cự ly ngắn như thế!
Hơn nữa còn là “Kim ngư lân phiến”!
Còn là vảy vàng bao trùm, ba miếng đánh đầu, bốn miếng đánh ngực, năm miếng đánh hạ bàn.
Trong Đường môn Tứ Xuyên cũng chỉ có một người biết dùng, một người có thể dùng Kim ngư lân phiến... Đó chính là sát thủ xuất quỷ nhập thần Đường Quân Thương!
Võ công Triệu Sư Dung đột nhiên khôi phục, bởi vì nàng trông thấy Lý Trầm Chu!
... Lý Trầm Chu chưa chết, Lý Trầm Chu không thể chết!
Trong lòng nàng chỉ có một tiếng nói đang gào thét: Bang chủ, bang chủ, chàng không thể chết... Người mà nàng không biết tại sao, lại nảy một cảm giác không chỉ là tình yêu mà còn là sự yêu mến như cha anh! Người đứng dưới bóng trăng yên lặng thề nguyền, cũng thành tâm chúc nàng mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc!
Triệu Sư Dung không suy nghĩ gì khác, nàng phóng xuống!
Lao tới chặn mười hai tấm vảy vàng!
Nàng quyết tâm đỡ lấy mười hai tấm vảy chết chóc này thay cho Lý Trầm Chu!
Nàng nghe thấy tiếng vảy sắt cắt thịt cùng tiếng “keng keng” phản xạ, nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau đớn.
Bởi vì một người áo xanh đã lao tới trước người nào, che phủ lấy nàng.
Mười hai tấm vảy truy hồn cũng tự nhiên đâm vào thân người áo xanh đó.
Hắn cũng không cảm thấy đau đớn.
Có lẽ ám khí Đường môn chỉ có tử vong, không có đau đớn.
Cho dù là tử vong cũng nhẹ nhàng.
Hắn cuối cùng cũng chạm tới bóng lưng ấy, hơn nữa còn ôm lấy vào lòng, trong lòng chợt có một cảm giác ấm áp... Hắn tự nhận cả đời lám các không hối cải, không ngờ hôm nay cũng có cảm giác ấm áp.
Hắn muốn kêu lên một tiếng: “Triệu tỷ...” Suy nghĩ muốn nói làm rung động đến cơ thịt, hắn mới biết, có bốn miếng vảy vàng bắn lên người hắn bị Bách chiến thiết y đẩy văng, tám miếng còn lại có hai miếng không trúng, một miếng trúng cổ chân trái, một miếng trúng chân phải, một miếng trúng xương vai, một miếng cắt sượt qua da bụng hắn, còn có hai miếng, một miếng cắt trúng sau cổ hắn, một miếng cắm ngập vào má phải.
Hắn vừa khẽ động, máu đã đổ ra ồ ạt.
Máu màu xám nhạt.
Hắn mỉm cười.
...Cụt tay vì bang chủ, bỏ mình bì Triệu tỷ. Hắn không tiếc nuối.
“Đường Quân Thương?”
Chết dưới tay vị sát thủ hạng nhất của Đường môn này, cũng không uổng.
Chỉ là hắn muốn nói, nói với Triệu tỷ, hắn chính là đứa bé ăn mày năm xưa, là kẻ “sau này sẽ là nam tử có chí khí”, chỉ là hắn không nói được lên lời.
Chỉ là hắn hắn không nói nổi một tiếng nào.
Vốn Lý Trầm Chu chỉ cần hoãn lại một chút là có thể khống chế được Cúc Tú Sơn.. “Thập nhị Kim lân” của Cúc Tú Sơn tuy nhanh nhưng nắm quyền của y càng nhanh hơn!
Sở dĩ y chậm hơn Cúc Tú Sơn một khoảnh khắc như thế là vì y trúng “một chưởng” của Mặc Tối.
Một chưởng đó dù y đã mượn lực nhày lùi, lại truyền một nửa chưởng lực sang người Cúc Tú Sơn thì độc lực vẫn khiến phản ứng của y chậm lại một thoáng.
Chỉ một thoáng mà thôi.
Lý Trầm Chu chỉ chậm lại một thoáng như thế, chỉ chậm lại một phần sáu mươi của một cái búng tay như vậy thôi.
Quyền của y đã đánh ra.
Y muốn cứu Triệu Sư Dung nhưng đã không còn kịp nữa.
Một người áo xanh đột nhiên chắn ngang Triệu Sư Dung.
Lúc này nắm quyền Lý Trầm Chu cũng đánh nát đầu Cúc Tú Sơn.
Mặc Tối một đòn không trúng, liền trông thấy Lý Trầm Chu và Cúc Tú Sơn ngã ra. Cúc Tú Sơn ra tay trước nhưng lại bị Triệu Sư Dung cản lại. Cúc Tú Sơn tấn công Triệu Sư Dung nhưng lại bị bóng xanh ngăn cản, tiếp đó Lý Trầm Chu vung quyền, Cúc Tú Sơn ngã xuống.
Mặc Tối lập tức có quyết định:
Chạy!
Đường môn lần này tụ thế đã lâu, tiến hành một lần ám sát chấn động thiên hạ nhất, dự mưu lâu nhất trong sáu mươi năm gần đây, không ngờ lại thất bại, ông ta cũng chẳng thể nói được gì.
Ám sát là việc phá hủy sinh mệnh vĩ đại, Mặc Tối cảm thấy nó có một vẻ đẹp khiến người ta run rẩy, không cần biết thành hay bại!
Lúc này Lý Trầm Chu cũng kêu lên:
- Liễu Ngũ!
Thanh âm bi thương như gió tuyết.
Triệu Sư Dung cũng đã nhận ra người lấy thân chắn giúp mình tai kiếp lần này hóa ra là Liễu Ngũ.
Nàng vẫn luôn nghĩ Liễu Ngũ sẽ giống như Luật Hương Xuyên trong bang hội mấy trăm năm trước, giành lấy sự tin tưởng và trọng dụng của Tôn Ngọc Bá, sau đó tàn nhẫn ác độc phản bội ông ta. Nàng vẫn luôn có cảm giác Liễu Ngũ đang che giấu nàng chuyện gì đó, hơn nữa rất nhiều lần khi Lý Trầm Chu quay lưng đi, trong mắt Liễu Ngũ lại lóe lên một vẻ thâm trầm cay nghiệt.
... Nàng không biết điều che giấu đó là giấu giếm tình yêu, vẻ thâm trầm cay nghiệt đó kỳ thực là nỗi thống khổ của Liễu Ngũ.
Hôm nay nàng tận mắt chứng kiến, người đứng trước “Linh đường” của trượng phu, khổ chiến đến cùng chính là Liễu Ngũ, Liễu Tùy Phong!
Khi Liễu Ngũ đổ máu xám, nhìn lại nàng, nàng chợt hiểu ra rất nhiều chuyện!
Ánh mắt đó, nàng đã từng thấy qua!
Tiến gần cái chết, nhưng không cần xót thương.
Nhiều năm trước đây, hình như có một ngày hè, hình như có một thiếu niên bị đánh nhưng không chịu khuất phục... Khi ấy hôn phu Chu Cảm của nàng còn giống như con ruồi ngày hè khiến người ta chán ghét, quanh quẩn bên nàng...
Chợt có bóng người lóe lên, Lý Trầm Chu đã phóng tới, đỡ lấy Liễu Ngũ. Từ bên nhìn lại, nàng thấy tay trượng phu đang run rẩy, bên mai bang chủ đã điểm chút trắng bạc như sương tuyết...
Nàng bỗng cảm thấy đau đớn như chết.
Khi Mặc Tối quyết định bỏ chạy là lúc ông ta phát hiện ám toán thất bại, trong lòng lập tức kiểm lại nguyên nhân thất bại: “Ám sát” bình thường là tập kích bất ngờ khiến người ta không đề phòng kịp, bọn họ sắp xếp chẳng qua chỉ là càng tinh diệu hơn một chút mà thôi. Nhưng đối với loại cao thủ như Lý Trầm Chu, Liễu Tùy Phong mà nói, “tập kích bất ngờ” đã thành chuyện thường, rất thành thạo việc dùng một vài phương pháp đập nát hiệu quả của tập kích. Hơn thế nữa, người “tập kích” trong lòng thường tự nhận mình tính toán không chút sơ hở, ỷ vào một đòn đắc thủ, dễ dàng có sơ suất, một khi thất thủ lại dễ bị đối phương thừa cơ.
Cho nên ông ta lập tức quyết đinh chạy.
Ngay lúc ông ta phóng lên, khóe mặt chợt liếc thấy bên mặt Lý Trầm Chu.
Vẻ mặt đau thương, trầm muộn.
... Phải chăng là vì cái chết của Liễu Ngũ mà Lý Trầm Chu mất đi đấu chí?
Mặc Tối không khỏi hơn thoáng chần chừ, trong thoáng chốc đó lại liếc thấy Triệu Sư Dung. Triệu Sư Dung quỳ gối phía sau Lý Trầm Chu một chút, hai tay đặt trên gối, mấy lọn tóc mây rủ xuống gương mặt như ngọc đẽo.
... Phải chăng nàng ta cũng đánh mất sự nhạy bén ngày thường?
Giết chết Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung, Liễu Tùy Phong, không cần biết là ai trong ba người này, chỉ cần thành công là đã đủ để danh động thiên hạ!
Suy nghĩ đó khiến Mặc Tối không khỏi tim đập thình thịch, càng huống hồ “hành động” lần này đã hoàn thành được một nửa... Cúc Tú Sơn đã chết, nếu như một nửa còn lại do ông ta hoàn thành, sẽ rất dễ dàng giành lấy đại quyền Đường môn từ tay đại ca.
... Mặc Tối quyết định liều một phen.
Trong khoảnh khắc đó, có một giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định quát lên:
- Nhị thúc!
Trong Đường môn đất Thục Tứ Xuyên, lão nhị là Đường Đăng Chi.
Đường Đăng Chi có một ngoại hiệu tao nhã là “Phật thủ Thiên đăng”, “Thiên đăng” là ám khí của ông ta, “Phật thủ” cũng là ám khí của ông ta. “Phật thủ” chính là cánh tay trái ông ta, ông ta cắt rời cả bàn tay trái mình xuống, đổi thành một “bàn tay” lúc nào cũng có thể rời khỏi cơ thế tấn công kẻ địch, hơn nữa còn tẩm đầy độc.
Một người có thể cắt một bàn tay của mình xuống, đổi thành một loại ám khí, có thể thấy giá trị của ám khí đó cao đến mức nào.
Lý Trầm Chu sơ suất trúng một chưởng liền dính phải độc tẩm trên đó, nhưng nội lực Lý Trầm Chu không hề tầm thường, lại mượn thế truyền kình đạo “Phật thủ” sang người Cúc Tú Sơn ở đằng sau. Độc lực của “Phật thủ” không xâm nhập vào cơ thể Lý Trầm Chu được có điều Lý Trầm Chu cũng vì chất lực mà nội lực đại tổn.
Lý Trầm Chu trúng độc không nặng, chỉ là y đau đớn vì Liễu Ngũ lấy thân che chắn, không bảo vệ tâm mạch... Đường Đăng Chi cũng nhìn ra điểm này này cho nên chuẩn bị mạo hiểm một phen.
Nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng quát.
Đường Nghiêu Thuấn, Đường Đăng Chi, Đường Kiếm Hà, Đường Quân Thương, Đường Quân Thu được gọi là “Đường môn ngũ đại”. Tất cả việc trong chuyện ngoài của Đường môn đều do năm vị cao thủ này chủ trì, ngoài Đường lão thái thái hoặc là kỳ nhân trong truyền thuyết Đường lão thái gia tử ra, năm người này là năm người có quyền lực nhất trong Đường môn.
Cao thủ thế hệ thanh niên đương nhiên là Đường Đại có sức hiệu triệu nhất, Đường Bằng giao lưu rộng rãi nhưng ba cao thủ trẻ tuổi võ công cao nhất lại là Đường Tuyệt, Đường Tống và Đường Phì. Võ công của ba người họ, nhất là Đường Tống và Đường Tuyệt, không hề thua kém “Ngũ đại.”
Nhưng Đường lão thái thái lại yêu quý Đường Phương nhất.
Đường lão thái thái không những là người phụ nữ có quyền lực nhất Đường môn mà sợ rằng còn là người phụ nữ thần bí nhất, đáng sợ nhất trong võ lâm. Bà ta tính tình quái dị, ra tay trước nay không để lại người sống, người trong Thục từng trông thấy Đường lão thái thái, mỗi lần nhắc đến tên bà ta đều hai mắt trợn trừng, hai chân mềm nhũn, đớ lưỡi cứng họng.
Đường Phương không thích “quyền lực”, nhưng Đường lão thái thái quyền lực vô hạn, người bà ta thích vô hình trung cũng có được “quyền lực.”
Đường môn coi trọng vai vế nhưng lại càng chú trọng võ nghệ cao thấp, chỉ là cả hai điều này đều không bằng được một cái gật đầu, lắc đầu của Đường lão thái thái. Sau khi Đường Phương bị Xà vương làm bị thương, Đường lão thái thái tự mình chữa trị cho nàng, ai cũng biết, Đường Phương là người Đường lão thái thái thương yêu nhất.
Cha Đường Phương là Đường Nghiêu Thuấn, Đường Nghiêu Thuấn lại là người có quyền quyết định nhất dưới Đường lão thái thái trong Đường môn, bây giờ Đường Phương tới nơi, quát lên một tiếng “Nhị thúc”, Đường Đăng Chi không khỏi ngẩn ra.
Bản thân Đường Phương cũng không hiểu tại sao mình lại lên tiếng. Nàng cùng Triệu Sư Dung nhẹ nhàng tiến vào sảnh liền trông thấy cảnh tượng kinh tâm động phách. Người của Đường môn đều cùng phát động, tiếp đó Liễu Ngũ, tứ thúc đồng loạt ngã xuống, Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung đau đớn bi thương, nhị thúc lại sắp ra tay... Trong khoảnh khắc đó, như có vô số chuyện ùn ùn kéo tới trong đầu Đường Phương, vừa đột ngột thông suốt, lại vừa mờ mịt không hiểu.
... Nàng hiểu tại sao Đường lão thái thái ban đầu không cho nàng tới, sau lại cho nàng gặp lại Tiêu Thu Thủy. Nếu như nàng và Tiêu Thu Thủy trùng phùng, tất phải có mấy ngày đoàn tụ, liền không quản được chuyện của Quyền Lực bang nữa!
... Nếu Tiêu Thu Thủy không ra tay, Quyền Lực bang bị Mộ Dung Thế Tình và Mặc Dạ Vũ như hổ đói rình mồi, khó mà yên ổn, lại thêm Đường môn trận này phát động rất nhiều cao thủ như Đường Thổ Thổ, Đường Tuyệt, Đường Tống, Đường Quân Thu, Đường Quân Thương, Đường Đăng Chi, quyết chi thành công.
... Chẳng ngờ cơ trí võ công của Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung, Liễu Tùy Phong vẫn vượt quá ước đoán của Đường lão thái thái.
... Nhưng bản thân nàng vì muốn ở trong bóng tối dò xét tình hình Tiêu Thu Thủy và Triệu Sư Dung cho nên không để Tiêu Thu Thủy biết đó là mình. Tại sao Tiêu Thu Thủy lại không tới đây?
... Khi Đường Đăng Chi sắp ra tay, Đường Phương biết mình vạn vạn lần không thể vi phạm gia quy, nhưng lại nhớ tới Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung đều là bằng hữu của Tiêu Thu Thủy, mình có nên cảnh bảo họ không?
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Đường Phương đã không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, buột miệng quát.
Đường Đăng Chi hơi chững lãi.
Triệu Sư Dung đã tỉnh lại.
Nàng đứng lên.
Thật sự nàng không đứng lên, cũng không nhảy lên, mà là “bay” lên.
Giống như một đám mây “bay” lên.
Đường Đăng Chi thấy vậy, ánh mắt co rút lại, hiểu rằng tám phần nắm chắc đã chỉ còn lại năm phần.
... Ông ta chỉ nắm chắc năm phần giết được Triệu Sư Dung.
.... Chuyện không nắm chắc tám phần, ông ta tuyệt không làm.
... Càng huống hồ còn có Lý Trầm Chu lúc nào cũng có thể khôi phục thần trí!
... Lại thêm “Phật thủ” của ông ta đã đánh ra, không kịp thu về nữa!
... Trước nay ông ta chưa bao giờ tính sai, phàm những chuyện liên quan đến thắng bại lại càng không bao giờ liều lĩnh.
Cho nên ông ta lập tức bỏ chạy.
Còn kéo theo Đường Phương chạy đi.
Lần này không còn chút do dự nào nữa.
Liễu Tùy Phong cảm thấy thân dưới đã mất cảm giác, nửa thân dưới hắn như chìm trong tầng mây, lơ lửng giữa đám mây, trời trong nắng ấm, hình bóng mỹ lệ... Tiếp đó ánh lục lãng đãng, giống như một gốc liễu bên bờ hồ, kéo hắn tỉnh dậy...
Tiếp đó là cảm giác đau đớn từ ngang thắt lưng, ngực bụng cũng đã tê dại, không còn chút cảm giác nào nữa.
Hắn cảm thấy rất bi ai, giấc mộng từ thủa còn bần cùng ấy lại hiện ra rồi. Hắn muốn gào thét, muốn lên tiếng nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.
Hàm dưới hắn đã không thể cử động được nữa, đầu lưỡi cũng nhanh chóng sưng phồng, hắn biết mình sắp chết rồi, chỉ cầm cảm giác tê dại này vượt qua trán...
Hắn hiện tại nhất định là rất khó coi... Hắn nghĩ, bất giác rơi lệ. Từng cuộc ác đấu, từng cảnh phấn chiến trong quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt hắn.
Bóng lưng như ngọc đẽo đó mãi mãi vẫn cao nhã, hắn mãi mãi không với tới được, tiếng chó sủa, tiếng trẻ thơ, bóng liễu bên bờ hồ.... Cả đời này hắn cũng không với tới được nữa.... Hắn bỗng nghe Lý Trầm Chu nói:
- Ngũ đệ, người Triệu tỷ yêu là đệ.
Liễu Tùy Phong giật mình: Cái gì? Thật sao? Lại nghĩ: Sao huynh ấy lại biết? Mình không thể giấu được huynh ấy chuyện gì! Tại sao huynh ấy lại phải nói như vậy? Thật như thế sao... Trong lòng hắn chốc thì vui, chốc thì kinh ngạc, cảm giác tê dại đã lan đến não.
Hắn cảm thấy váng đầu, lại cảm thấy một nỗi chua xót vô cớ, cảm thấy vui mừng... Lúc này Triệu Sư Dung vụt quay lại, Liễu Ngũ cảm thấy có thể tới gần nàng rồi, nhưng lại không nhìn thấy rõ ràng... Hắn muốn nói “Ta yêu nàng”, đáng tiếc hắn đã không thể nói được gì nữa, không thể nói được một tiếng nào, chỉ có một nụ cười mờ nhạt như tua liễu.
Hắn đã chết.
Triệu Sư Dung quay phắt lại.
Lý Trầm Chu ấp mặt vào tay Liễu Ngũ.
Triêu Sư Dung run giọng hỏi:
- Chàng... Chàng sao lại nói như vậy!
Tiếng Lý Trầm Chu truyền ra đứt quãng:
- Ta... muốn đệ ấy ra đi yên bình...
Triệu Sư Dung run rẩy bước lên hai bước:
- Chàng... Chàng biết ta không...
Lý Trầm Chu ngẩng đầu lên, hai hàng mi như hai dãy núi xa nhấp nhô, nhướng mày, nghiêm sắc:
- Ta biết là không.
Triệu Sư Dung bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Trầm Chu lại nói, đau đớn nói:
- Đệ ấy vẫn luôn là huynh đệ của ta, huynh đệ tốt, ta đã nghi ngờ lầm đệ ấy.
Triệu Sư Dung ảm đạm nói:
- Thiếp cũng nhìn nhầm hắn.
Nói đoạn đưa tay kéo, “roạt” một tiếng, một lớp da tuột khỏi mặt Cúc Tú Sơn, Triệu Sư Dung ngạc nhiên:
- Kẻ này không phải Cúc Tú Sơn!
Lý Trầm Chu không đổi sắc, đáp:
- Thủy vương đã chết lâu rồi. Nếu như hắn là Tú Sơn thì sẽ không bày trò đem đầu Hổ bà tới chỗ ta, hắn theo ta nhiều năm như vậy, tuyệt không thể ngay điểm ấy cũng không nhìn ra được.
Triệu Sư Dung kinh hồn chưa định, hỏi:
- Vậy... Kẻ này là ai?
Lý Trầm Chu đau thương, căm hận đáp:
- Chính là “Độc thủ vương” Đường Quân Thương, hắn không những biết giết người mà còn tinh thông dịch dông, lớp da trên mặt đó thật sự là của Tú Sơn.
Y quỳ xuống nói:
- Đường môn! Chúng ta vẫn luôn coi nhẹ Đường môn đất Thục! Quyền Lực bang hôm nay đã là nỏ mạnh hết đà, bên đám Chu đại thiên vương cũng không khá hơn được bao nhiêu, chúng ta đấu đá lẫn nhau kết quả lại để cho Đường môn ngày ngày lớn mạnh, yên ổn phát triển.
Triệu Sư Dung gật đầu:
- Chúng ta vẫn luôn đánh giá thấp Đường môn.
Lý Trầm Chu bỗng quát lên:
- Dừng tay!
Lúc này Mộ Dung Tiểu Ý và Mộ Dung Tiểu Diệp đấu với Tống Minh Châu, Cao Tự Lan vẫn thế quân lực địch. Triệu Thu Tức lấy sức một người đấu với tám đệ tử họ Mặc, tuy Mặc Tối lợi hại nhất đã không còn nhưng vẫn nguy hiểm trùng trùng.
Tiếng quát của Lý Trầm Chu cũng không phải quá lớn nhưng người trong toàn trường không biết tại sao đều cùng chấn động. Mộ Dung Tiểu Ý cùng Mộ Dung Tiểu Diệp đứng ngây ra một thoáng, cuối cùng rơi lệ ôm lấy thi thể Mộ Dung Thế Tình, quay đầu rời đi.
Từ đó về sau Mộ Dung thế gia không thể gượng dậy nổi, phải tới một trăm mấy chục năm sau mới khôi phục được cục diện.
Về phần đệ tử họ Mặc bị một tiếng quát không khỏi ngừng binh khí lại một chốc, trong đó một người tên là Mặc Thống dáng vẻ cương cường nhất, vận khí hô lên:
- Làm sao phải nghe lời kẻ này, chúng ta phải báo thù cho Cự Tử!
Một người khác dùng mâu ba mũi, Mặc Càn cũng nói:
- Đúng vậy...
Còn chưa dứt lời, bóng người lóe lên, chát chát hai tiếng, binh khí trong tay họ đều bị đánh cong vẹo biến hình.
Lý Trầm Chu trầm giọng quáy:
- Đi! Mau đi! Mau đi khỏi đây, vứt bỏ binh khí, thoái ẩn giang hồ, nếu không thì giống như Cự Tử của các ngươi, hoặc như huynh đệ của ta, ngã xuống đất, mãi chôn vùi dưới đất vàng!
Đệ tử họ Mặc vốn đều là tử đệ binh kiên cường dũng mãnh, không bao giờ khuất phục nhưng chẳng biết tại sao, dưới tiếng quát của Lý Trầm Chu đều buông binh khí, nhìn thi thể Mặc Dạ Vũ dưới đất, lại nhìn thi thể Liễu Ngũ, người giết Mặc Dạ Vũ, yên lặng hồi lâu, cuối cùng Mặc quân trong Mặc thị Cửu hùng lặng lẽ bước tới, ôm thi thể Mặc Dạ Vũ, lặng lẽ rời đi.
Những đệ tử họ Mặc khác cũng cúi đầu lần lượt theo sau.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Lam phượng hoàng Cao Tự Lan, Hồng phượng hoàng Tống Minh Châu, cũng người duy nhất trong Bát đại Thiên vương còn sống, Đao vương Triệu Thu Tức, họ nhìn thi thể Liễu Ngũ, chỉ cảm thấy chân tay lạnh ngắt.
... Quyền Lực bang vẫn luôn có Liễu Ngũ. Khi Ngũ tổng quản còn sống, vô cùng đáng sợ, bọn họ cũng vô cùng kiêng kỵ, bởi vì người này không những biết ngươi sẽ làm những gì mà càng đáng sợ hơn là hắn còn biết ngươi đang nghĩ cái gì.
... Nhưng một khi Ngũ công tử chết đi... Quyền Lực bang có còn là Quyền Lực bang nữa không? Người này tuy khiến tất cả nơm nớm lo sợ nhưng họ chưa bao giờ thử qua cuộc sống không có hắn.
... Không còn Liễu Tùy Phong, Quyền Lực bang sẽ có sụp đổ không?
Khi họ suy nghĩ, Lý Trầm Chu cũng đang suy nghĩ. Lúc trước y liên hệ hoặc ra lệnh cho người trong bang, tiếp thu kết quả, tất cả đều do Liễu Ngũ truyền đạt, xuống lệnh hoặc chấp hành, giúp y tránh được rất nhiều xung đột trực tiếp, rất nhiều va chạm không cần thiết... Thế nhưng nếu không còn Liễu Ngũ nữa thì sao?
Y cũng không biết tình hình sẽ thế nào, bởi vì y cũng chưa từng thử qua.
Y dùng “cái chết” thử ra được lòng trung thành của Liễu Ngũ... Đến khí y “sống” lại thì Liễu Ngũ lại chết rồi.
Thật sự đã chết. Cái giá của thí nghiệm lần này thật sự quá lớn.
Triệu Thu Tức lúc này chợt giật mình nói:
- Đường Quân Thương giả mạo Cúc Thủy vương hẳn là đã được một thời gian, tôi hoàn toàn không nhận ra được, quả thực là quá giống.
Tống Minh Châu nói:
- Đường môn muốn giả mạo Thủy vương tất phải phí rất nhiều tâm tư, hơn nữa còn tốn công sức quan sát nhất cử nhất động của hắn hàng ngày, phái đại tướng như vậy của Đường môn xâm nhập hang hổ, thời gian tâm lực tiêu tốn không thể ít.
Cao Tự Lan nói:
- Hơn nữa kế hoạch chắc chắn phải từ rất lớn... Không những mai phục sát chiêu này trong Quyền Lực bang mà còn mượn tay Cúc Tú Sơn đổi di thể bang chủ giả thành Đường Tuyệt, chỉ cần bang chủ xuất hiện hắn liền ra tay đánh lén, chỉ cần bang chủ thật sự chết rồi, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận làm bang chủ, thực là kế sách tuyệt diệu! Ngay cả Mặc Tối đại đệ tử họ Mặc cũng biến thành Đường Đăng Chi, dự mưu từ sớm như vậy...
Triệu Sư Dung gật đầu:
- Khổ tâm mài nghệ, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mưu đồ tất phải cực lớn... Đáng cười là chúng ta những năm gần đây vẫn thấy đèn không thấy bóng! Nghe nói gần đây quân Kim đã mời ba lão ma đầu đó, chúng ta vẫn phải cẩn thận thì hơn.
Lý Trầm Chu hỏi:
- Là ba tên ma quân Vạn Lý, Thiên Lý, Bách Lý?
Triệu Sư Dung lộ vẻ căm hận, đáp:
- Ba kẻ đó năm xưa từng bị Yến Cuồng Đồ trục xuất ra quan ngoại, đến nay chỉ sợ Yến Cuồng Đồ cũng chưa chắc là đối thủ.
Lý Trầm Chu lại hỏi một câu:
- Tiêu Thu Thủy sao lại không tới?
Triệu Sư Dung giật mình chấn động, ngoài mặt lại như không có việc gì:
- Theo lý mà nói, hắn biết chàng gặp chuyện, không có lý do gì để không tới.
Lý Trầm Chu hỏi:
- Có khi nào hắn là người của Đường môn.
Y biết thê tử trong lòng chấn động, đó không phải là “nhìn” ra được, mà là “cảm giác” được, bởi vì khi thê tử y càng giả bộ không có việc gì thì lại càng xinh đẹp.
Triệu Sư Dung hỏi:
- Hắn và Đường Phương?
Lý Trầm Chu gật đầu, khẽ ừm một tiếng. Triệu Sư Dung bật cười:
- Không đâu! Sao lại vậy được? Đường Phương chỉ nói với thiếp nàng ta là Đường Phương, bọn thiếp liền cùng nhau tới đây... Hắn không biết người áo xanh là Đường Phương, nếu như hắn biết thì quyết không để nàng ta chạy mất..
Nói xong lại khẽ mỉm cười.
Lý Trầm Chu nhìn thê tử, có chút mơ hồ, nhưng y nói:
- Nếu như Tiêu Thu Thủy không giúp Đường môn thì với tính cách của hắn sẽ không thể không đến.
Triệu Sư Dung hơi ngẩn ra, hồi lâu sau mới đáp:
- Nhưng nếu Tiêu Thu Thủy đứng cùng phe với Đường môn thì vừa rồi Đường Phương không hề có lý do để quát dừng Đường Đăng Chi.
Lý Trầm Chu cũng ngây người, trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Có điều với võ công của Tiêu Thu Thủy, theo lý không ai có thể khống chế nổi hắn, làm hắn không tới đây được.
Triệu Sư Dung cũng cảm thấy mù mịt, lẩm bẩm nói:
- Cho dù hắn không tới được... Các huynh đệ Thần Châu kết nghĩa của hắn cũng nên đến rồi....
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng ồn ào cùng tiếng giao đấu, Triệu Sư Dung cẩn thận lắng nghe một chốc, lộ vẻ vui mừng, nói:
- Bọn họ tới rồi!
Chỉ nghe Lý Hắc vừa đánh vừa hô to:
- Triệu tỷ, Triệu tỷ... Chị đang ở đâu!
Triệu Sư Dung vội ứng tiếng đáp, quay sang phía Triệu Thu Tức, hỏi:
- Bên ngoài là ai đang gác?
Triệu Thu Tức lập tức trả lời:
- Là Thịnh Giang Bắc.
Triệu Sư Dung cười như hoa nở:
- Chẳng trách, bọn họ là kẻ thù truyền đời rồi.
Liền nhìn sang Lý Trầm Chu muốn xin ra ngoài, Lý Trầm Chu bình tĩnh nói:
- Các ngươi cũng ra hết cả đi, ta muốn yên lặng một chút.
Triệu Sư Dung, Triệu Thu Tức, Cao Tự Lan, Tống Minh Châu đều đi ra ngoài, tiếng giao đấu bên ngoài lập tức dừng lại, thay vào đó là tiếng cười nói ôn tồn. Chỉ là Lý Trầm Chu biết, Tiêu Thu Thủy không hề tới. Y cũng không phải vì không nghe thấy tiếng Tiêu Thu Thủy mới phán đoán như vậy, mà là y cảm nhận được, Tiêu Thu Thủy không có mặt. Có một số người, cho dù bạn không nhìn thấy hắn, không nghe thấy tiếng hắn nói, bạn vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, không nói nhưng lại có muôn lời nghìn ý, không thấy nhưng lại lớn lao không gì sánh được, Tiêu Thu Thủy chính là loại người như thế.
.... Tại sao Tiêu Thu Thủy không tới?
Chẳng lẽ y đã nhìn nhầm Tiêu Thu Thủy? Lý Trầm Chu suy nghĩ, y là người đầu tiên coi trọng Tiêu Thu Thủy, có điều cũng rất có thể là người đầu tiên nhìn nhầm hắn!
... Tiêu Thu Thủy. Đường Phương.
... Người của Đường Phương!
Lý Trầm Chu quỳ xuống, quỳ xuống cạnh thi thể đã bắt đầu cứng lại của huynh đệ bằng hữu, tiếp đó nhẹ nhàng cầu tay hắn.
Đã rất lâu rồi y không nắm lấy đôi tay vẫn luôn vươn ra vì y này. Khi nắm lấy chúng, y mới phát hiện bên ngoài mặt trời vàng óng, lá cây cũng đã chuyển khô, không lâu sau đây tuyết sẽ đổ xuống rồi.
Tơ liễu phất phơ bên bờ Giang Nam.
Bên này sắp có tuyết/
Điều hắn nghĩ tới không phải là tình cảnh cùng Liễu Ngũ vào sinh ra tử, những chuyện ngẫu nhiên hiện ra trong đầu lúc này chỉ là những mảnh ghép không có gì quan trọng. Khi y còn chưa thành danh, tới bái kiến một số danh gia, ẩn nhẫn chịu đựng, bị những người đó coi thường, chế nhạo, Liễu Ngũ ở bên cạnh chứng kiến tất cả, rõ ràng từng chuyện một, nhưng không hề an ủi y, chỉ có tóc rủ xuống trán, sắc mặt sa sầm đi. Lại lúc y vẫn còn là kẻ vô danh, tới gặp một số tiền bối, được họ tuệ nhãn coi trọng, ca ngợi không ngớt, Liễu Ngũ cũng không nói gì cả, chỉ là ánh mắt tỏa sáng, giống như đang nói: Nhìn xem, lão đại ta đấy...
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Trầm Chu chỉ cảm thấy vô cùng chua xót, thực sự cảm thấy Liễu Ngũ chết rồi, y là kẻ tịch mịch nhất....
Người trong bang, kẻ thì phản bội, kẻ thì phân ly, người thì tử chiến, sau này nói tới lịch sử Quyền Lực bang khổ đấu, người đời sau cũng chẳng biết được bao nhiêu... Cả cuộc đời phấn đấu, phảng phất cũng như mây khói phía xa, một người anh em đã buông tay lìa trần rồi....
Nhân sinh thực là tịch mịch như tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.