Chương 42: Ta muốn thắng!
Độc Cô
26/01/2024
Sân đấu võ.
Người với người luôn tồn tại rất nhiều liên hệ khó hiểu. Đôi khi ngươi rất sợ hãi, rất không muốn gặp một người nào đó, thì trời cao lại cứ thích trêu đùa ngươi, sẽ cho các ngươi gặp nhau. Lâm Vũ chính là một ví dụ điển hình.
Lý Phong Kỷ bình tĩnh nhìn Lâm Vũ đang đứng thẳng người trước mặt mình, nói: “Ra chiêu đi!”
Lâm Vũ nhìn Lý Phong Kỷ với vẻ mặt là lạ, trong mắt hiện lên vẻ giãy giụa. Lần trước gã thua trong trận chiến với Lý Phong Kỷ. Tuy răng có không đến năm. người biết chuyện này, nhưng nó lại như một cây gai đâm sâu vào trong lòng Lâm Vũ.
Cây gai này đâm rất sâu, rất đau.
Cách duy nhất để rút cây gai ra là phải đánh thắng được Lý Phong Kỷ.
Có điều, ngay giờ phút này, Lâm Vũ đứng thẳng trước mặt Lý Phong Kỷ, lại bắt đầu dao động... Bởi vì gã không nắm chắc có thể thẳng được Lý Phong Kỷ.
Vẻ mặt bình tĩnh của Lý Phong Kỷ khiến trong lòng Lâm Vũ dao động lớn hơn nữa.
Lâm Vũ sợ bị Lý Phong Kỷ đánh thẳng thêm một lần nữa. Gã tuyệt đối sẽ không sai hai lăn ở cùng một
Lúc nghe được hai chữ ra chiêu, Lâm Vũ hơi run lên, trong mắt hiện rõ vẻ điên cuồng, âm độc.
“Ta muốn thắng!" Lâm Vũ thầm gào thét trong lòng
Chân bước lên, trường kiếm chém mạnh ra. Kiếm mang theo gió mạnh.
Lâm Vũ giống như chim ưng lao từ trên cao. xuống để sẵn mồi.
Lý Phong Kỷ bình tính mà nhìn.
Đến giây phút cuối cùng, trường kiếm trong tay hẳn chém mạnh ra.
Một kiếm chém thắng xuống.
Một kiếm chém ngang qua.
Giữa không trung, hai kiếm chém vào nhau, nội lực cuồng bạo lan tràn khắp xung quanh.
Răng rắc!
Lâm Vũ cảm thấy trong tay mình chợt nhẹ, nhìn xuống thì thấy thanh kiếm tốt mà gã tốn rất nhiều tiền để mua lại bị chém gẫy đôi.
Có cảm giác lạnh băng truyền đến từ cố họng.
Lâm Vũ khó tin mà cúi đầu xuống nhìn.. Kiếm của Lý Phong Kỷ đang kề trên cổ gã.
Đây là lần thứ hai!
Mặt mày Lâm Vũ trở nên rất khó coi, khó coi một cách khó tả.
Lâm Vũ muốn ra tay lần nữa, lại không dậy nổi ý chí chiến đấu.
Dưới lôi đà có tiếng bàn tán xì xào.
Lúc này, đám người vây xem đã chuẩn bị sẵn lời nói chế giễu không biết nên nói cái gì. Mọi chuyện xảy. ra quá nhanh, Lâm Vũ thua quá nhanh, Lý Phong Kỷ thắng nhanh hơn nữa.
“Tại sao lại như vậy hả?” Một nữ đệ tử mặc. hoàng sam lên tiếng.
“Ta cũng không biết” Một nam đệ tử lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào.
Khó hiểu!
Mỗi một đệ tử Kiếm Tông đều rất khó hiểu, cảm thấy không thể tin nổi Lâm Vũ cố gượng cho mặt mày mình trở nên bình thường: “Ta thua!"
Đối mặt với cảnh kiếm kề trên cổ, gã không thể không nhận thua.
Lý Phong Kỷ rút kiếm, vẻ mặt bình tính nói: "Kiếm của ngươi không thua, là tâm của ngươi thua. Kiếm của ngươi trông có vẻ hung ác, mạnh mẽ, thực tế lại có trăm nghìn sơ hở”
Lâm Vũ gật đầu, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Có lẽ là gã thật sự không thua, dù sao thì cũng do lòng gã rối loạn trước.
Có lẽ còn có vô số khả năng tồn tại
“Cảm ơn!" Hai chữ nặng như nghìn cân, trong lòng Lâm Vũ cũng dâng trào ý chí chiến đấu.
Ngay lúc này, tất cả tính kế và trả thù trong lòng Lâm Vũ đều hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có ý chí chiến đấu,
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Vũ đi xuống lõi đài.
Cách đó không xa, Độc Cô Thần khoanh tay trước ngực, miệng ngậm cây tăm, vẻ mặt cười như không. cười nhìn lên lôi đài rồi từ từ gật đầu.
Lý Tịnh Nhụy đứng thẳng dưới lôi đài, trong lòng đủ mọi cảm xúc, miệng có vạn câu muốn nói, lại không biết làm sao thể thốt thành lời.
“Hắn vẫn luôn cực khổ rèn luyện. Mà ta lại từ bỏ. tin tưởng hẳn ở ngay lúc tốt nhất. Thật xin lỗi, là tỷ gây tốn thương đệ, có điều tý không hối hận. Tỷ rất vui mừng khi thấy đệ có thế thắng” Lý Tịnh Nhụy thăm nói
Đã thấy rồi, trong lòng không còn vướng bận gì nữa.
Lý Tịnh Nhụy quay người đi, trong lòng chỉ còn lại nỗi phấn khích khó tả.
'Gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt, nỗi đau đã từng đau tận xương cốt, nhưng mà Lý Tịnh Nhụy lại chưa từng hối hận, áy náy.
Lý Phong Kỷ đi xuống lôi đài. Người xung quanh vội vàng nhường đường, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, đành cứ nhìn theo Lý Phong Kỷ đi đến chỗ nghỉ ngơi.
Mọi người thu ánh mắt lại, lại rất khó tập trung để xem trận đấu tiếp theo. Vô số ánh mắt thu hồi từ trên người Lý Phong Kỷ, rồi lại đặt lên người Lý Phong Kỷ.
Người với người luôn tồn tại rất nhiều liên hệ khó hiểu. Đôi khi ngươi rất sợ hãi, rất không muốn gặp một người nào đó, thì trời cao lại cứ thích trêu đùa ngươi, sẽ cho các ngươi gặp nhau. Lâm Vũ chính là một ví dụ điển hình.
Lý Phong Kỷ bình tĩnh nhìn Lâm Vũ đang đứng thẳng người trước mặt mình, nói: “Ra chiêu đi!”
Lâm Vũ nhìn Lý Phong Kỷ với vẻ mặt là lạ, trong mắt hiện lên vẻ giãy giụa. Lần trước gã thua trong trận chiến với Lý Phong Kỷ. Tuy răng có không đến năm. người biết chuyện này, nhưng nó lại như một cây gai đâm sâu vào trong lòng Lâm Vũ.
Cây gai này đâm rất sâu, rất đau.
Cách duy nhất để rút cây gai ra là phải đánh thắng được Lý Phong Kỷ.
Có điều, ngay giờ phút này, Lâm Vũ đứng thẳng trước mặt Lý Phong Kỷ, lại bắt đầu dao động... Bởi vì gã không nắm chắc có thể thẳng được Lý Phong Kỷ.
Vẻ mặt bình tĩnh của Lý Phong Kỷ khiến trong lòng Lâm Vũ dao động lớn hơn nữa.
Lâm Vũ sợ bị Lý Phong Kỷ đánh thẳng thêm một lần nữa. Gã tuyệt đối sẽ không sai hai lăn ở cùng một
Lúc nghe được hai chữ ra chiêu, Lâm Vũ hơi run lên, trong mắt hiện rõ vẻ điên cuồng, âm độc.
“Ta muốn thắng!" Lâm Vũ thầm gào thét trong lòng
Chân bước lên, trường kiếm chém mạnh ra. Kiếm mang theo gió mạnh.
Lâm Vũ giống như chim ưng lao từ trên cao. xuống để sẵn mồi.
Lý Phong Kỷ bình tính mà nhìn.
Đến giây phút cuối cùng, trường kiếm trong tay hẳn chém mạnh ra.
Một kiếm chém thắng xuống.
Một kiếm chém ngang qua.
Giữa không trung, hai kiếm chém vào nhau, nội lực cuồng bạo lan tràn khắp xung quanh.
Răng rắc!
Lâm Vũ cảm thấy trong tay mình chợt nhẹ, nhìn xuống thì thấy thanh kiếm tốt mà gã tốn rất nhiều tiền để mua lại bị chém gẫy đôi.
Có cảm giác lạnh băng truyền đến từ cố họng.
Lâm Vũ khó tin mà cúi đầu xuống nhìn.. Kiếm của Lý Phong Kỷ đang kề trên cổ gã.
Đây là lần thứ hai!
Mặt mày Lâm Vũ trở nên rất khó coi, khó coi một cách khó tả.
Lâm Vũ muốn ra tay lần nữa, lại không dậy nổi ý chí chiến đấu.
Dưới lôi đà có tiếng bàn tán xì xào.
Lúc này, đám người vây xem đã chuẩn bị sẵn lời nói chế giễu không biết nên nói cái gì. Mọi chuyện xảy. ra quá nhanh, Lâm Vũ thua quá nhanh, Lý Phong Kỷ thắng nhanh hơn nữa.
“Tại sao lại như vậy hả?” Một nữ đệ tử mặc. hoàng sam lên tiếng.
“Ta cũng không biết” Một nam đệ tử lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào.
Khó hiểu!
Mỗi một đệ tử Kiếm Tông đều rất khó hiểu, cảm thấy không thể tin nổi Lâm Vũ cố gượng cho mặt mày mình trở nên bình thường: “Ta thua!"
Đối mặt với cảnh kiếm kề trên cổ, gã không thể không nhận thua.
Lý Phong Kỷ rút kiếm, vẻ mặt bình tính nói: "Kiếm của ngươi không thua, là tâm của ngươi thua. Kiếm của ngươi trông có vẻ hung ác, mạnh mẽ, thực tế lại có trăm nghìn sơ hở”
Lâm Vũ gật đầu, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Có lẽ là gã thật sự không thua, dù sao thì cũng do lòng gã rối loạn trước.
Có lẽ còn có vô số khả năng tồn tại
“Cảm ơn!" Hai chữ nặng như nghìn cân, trong lòng Lâm Vũ cũng dâng trào ý chí chiến đấu.
Ngay lúc này, tất cả tính kế và trả thù trong lòng Lâm Vũ đều hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có ý chí chiến đấu,
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Vũ đi xuống lõi đài.
Cách đó không xa, Độc Cô Thần khoanh tay trước ngực, miệng ngậm cây tăm, vẻ mặt cười như không. cười nhìn lên lôi đài rồi từ từ gật đầu.
Lý Tịnh Nhụy đứng thẳng dưới lôi đài, trong lòng đủ mọi cảm xúc, miệng có vạn câu muốn nói, lại không biết làm sao thể thốt thành lời.
“Hắn vẫn luôn cực khổ rèn luyện. Mà ta lại từ bỏ. tin tưởng hẳn ở ngay lúc tốt nhất. Thật xin lỗi, là tỷ gây tốn thương đệ, có điều tý không hối hận. Tỷ rất vui mừng khi thấy đệ có thế thắng” Lý Tịnh Nhụy thăm nói
Đã thấy rồi, trong lòng không còn vướng bận gì nữa.
Lý Tịnh Nhụy quay người đi, trong lòng chỉ còn lại nỗi phấn khích khó tả.
'Gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt, nỗi đau đã từng đau tận xương cốt, nhưng mà Lý Tịnh Nhụy lại chưa từng hối hận, áy náy.
Lý Phong Kỷ đi xuống lôi đài. Người xung quanh vội vàng nhường đường, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, đành cứ nhìn theo Lý Phong Kỷ đi đến chỗ nghỉ ngơi.
Mọi người thu ánh mắt lại, lại rất khó tập trung để xem trận đấu tiếp theo. Vô số ánh mắt thu hồi từ trên người Lý Phong Kỷ, rồi lại đặt lên người Lý Phong Kỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.