Chương 25: Tây độc
Như Phi
01/09/2023
Lời nói thô tục đáng khinh vừa thốt lên đã thành công thu hút sự chú ý của đám người Lưu Tịnh Thi. Bọn họ lập tức quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói đó, biểu cảm trên gương mặt liền trở nên vô cùng căng thẳng, đề phòng.
Cách đó gần trăm bước chân, chủ nhân của thứ âm thanh nhơ bẩn ấy mới dần xuất hiện. Theo sau lưng hắn, một đám người với điệu bộ vô lại, ánh mắt lăm lăm xếch ngược cũng từng chút tiến về phía nàng. Kẻ đi đầu có lẽ là tên thủ lĩnh, cũng có lẽ là kẻ đã lên tiếng bỡn cợt nàng lúc nãy. Người này cằm vuông, mũi hếch, ngũ quan thô kệch khó coi, vừa nhìn liền biết là hạng người đê tiện, d â m tà. Thoáng liếc mắt qua trong khoảnh khắc, đồng tử nàng đã tức thì đanh lại. Có thể nói ngoài Cao Viễn ra, kẻ thứ hai khiến nàng cảm thấy oán hận, ghê tởm tới cực điểm, đó chính là tên ác nhân ở trước mặt. Hắn - tội phạm bị dán cáo thị truy nã trong khắp huyện thành mấy ngày vừa qua. Đồng thời cũng là một trong những tên cầm đầu của đám thổ phỉ Tây Độc.
Thấy thiếu nữ đứng đối diện vẫn im lặng không lên tiếng. Đám thổ phỉ còn tưởng nàng vì quá sợ hãi nên đã quên mất phản ứng. Nhất thời bọn chúng càng thêm khoái trá nhìn nhau cười lớn, tính trực tiếp đi đến vui vẻ với nàng một phen. Nhưng nào ngờ vào ngay lúc này, bốn ám vệ của Lưu Tịnh Thi đã đồng loạt hiện thân, nhanh chóng rút kiếm đứng chắn ở phía trước nàng bảo vệ. Bốn người lập tức phẫn nộ quát lớn, sát ý không kiêng kị thẳng thừng phát ra hòng đe dọa, cảnh cáo kẻ địch.
- To gan! Ai cho phép ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ với Quận chúa?
Đám thổ phỉ nhất thời có chút giật mình lùi lại. Nhìn bốn người vừa xuất hiện, tên thủ lĩnh liền cảm nhận được một luồng nguy hiểm mãnh liệt. Thái độ của hắn trong chớp mắt liền thay đổi nghiêm thủ, pha lẫn chút thù hận khác thường. Trực giác mách bảo hắn rằng, cả bốn tên này đều không phải người dễ đối phó. Nhưng hơn hết cái làm cho hắn không ngờ tới nhất, đó chính là thân phận Quận chúa của Lưu Tịnh Thi.
Hai bên lúc này đều đứng bất động để âm thầm quan sát đối phương, trong lòng đang không ngừng nổi sóng cẩn mật suy tính. Tên thủ lĩnh đảo một vòng ánh mắt gian trá, sau đó dừng lại hướng thẳng về phía Lưu Tịnh Thi. Con ngươi đồng thời lóe lên tia huyết sắc. Nhiệm vụ ngày hôm nay của hắn chỉ là đi xuống núi tuần tra. Nhưng vừa rồi từ xa trông thấy nàng kiều diễm như họa, trăm hoa chốn núi rừng này cũng chẳng thể tranh sắc, hắn thật sự đã nổi lên tà tâm. Song hiện tại hắn lại vô tình biết được thân phận đặc biệt này của nàng. Tuy rằng có chút luyến tiếc, nhưng người con gái ở trước mặt tuyệt đối không thể lưu!
- Thì ra là Quận chúa sao? Thân phận cao quý như vậy ta đây thật sự không với tới. Nhưng trên thế gian này chỉ có hai loại phụ nữ được xuất hiện trước mắt ta. Một, chính là loại người ngoan ngoãn nghe lời. Còn hai, chính là người chết!
Ngữ điệu của hắn trong phút chốc đã thay đổi mười phần, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt tại đó đều kinh ngạc chẳng ngờ tới. Tên này một khắc trước còn có ý nghĩ đồi bại với Lưu Tịnh Thi, khắc sau lại thay đổi muốn trực tiếp lấy mạng nàng. Có thể lập tức đưa ra quyết định âm ngoan, hiểm độc như vậy, liệu hắn có đơn giản chỉ là muốn giết người cho thỏa sát tâm? Hay là... hắn đang có điều bí mật muốn che giấu?
Lưu Tịnh Thi nãy giờ vẫn như đang giữ vững dáng vẻ điềm tĩnh. Nhưng nếu tinh ý quan sát thì ánh mắt nàng nhìn hắn khi ấy tựa như căm mà cũng tựa như oán, dong thái có chút khác lạ bất thường. Nhận thấy hơi thở âm hàn đang lập lờ dao động quanh thân nàng, cả bốn ám vệ liền cho nhau một ánh mắt hiểu rõ. Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ khó tránh khỏi một hồi ác liệt. Lúc ấy hận ý trong đôi mắt nàng ngày một trỗi dậy dâng cao, tựa hồ bao phẫn uất từng khắc sâu trong xương tủy nay mới được mạnh mẽ bộc phát.
Phàm là người thường sống ở cõi trần tục này, ai cũng đều có trong mình ba nghiệp ác đó là tham, sân, si. Bản tính của con người ít nhiều đều bị ảnh hưởng bởi thứ tam độc ấy. Nó cũng chính là gốc rễ, là nguồn cơn của mọi tội lỗi trên thế gian. Mà cố tình thay, đám thổ phỉ Tây Độc này lại mang một lòng dạ thâm hiểm, một tâm thuật bất chính chỉ biết mưu toan hại nước hại dân. Theo lời Phật dạy thì con người sinh ra vốn có bản tính thuần khiết, thiện lương. Trải qua những bể dâu và thăng trầm trong cuộc đời mà thói xấu mới từ từ lớn dần theo năm tháng. Tuy vậy nếu biết nhẫn nhịn, biết tránh xa ác niệm, chúng ta đều có thể trở thành người tốt và sẽ được Thần Phật soi đường dẫn lối đến với những điều chánh hạnh, phúc đức. Nhưng lũ cường đạo này lại để mặc cho sự vô minh ngu dốt, cho cái xấu xa không ngừng bành trướng, không ngừng cắn nuốt phần nhân tính trong thâm tâm chúng. Phóng hỏa, cướp của, cưỡng hiếp dân lành, thậm chí là cả mạng sống của những bá tánh vô tội, chúng cũng có thể nhẫn tâm ra tay tước đoạt. Lưu Tịnh Thi tuy không hẳn là thiện nhân nhưng chắc chắn nàng không phải kẻ ác. Song chỉ khi nghĩ đến loại người còn thua cả súc sinh này, nỗi thống hận trong tâm nàng khó mà kiềm nén được.
- Giết chúng! Trừ họa cho dân!
Giọng nói nàng cất lên nhẹ nhàng nhưng ngữ khí tuyệt nhiên cứng rắn, cương kiện vô cùng. Chớp mắt, bốn ám vệ của nàng liền đồng loạt phát kiếm tấn công. Tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ cũng cùng lúc ra hiệu cho đồng bọn xuất thủ.
Hiện tại dù đối mặt với hai mươi tên thổ phỉ nhưng vẻ như đám người của Lưu Tịnh Thi tựa hồ chẳng có chút hoảng loạn hay run sợ nào. Nàng nhìn thân thủ biến chuyển linh hoạt, kiếm pháp hung hiểm ngoan độc của bốn ám vệ, trong lòng càng tăng thêm mấy phần tin tưởng. Dẫu sao tất cả kiếm pháp ấy đều được bọn họ khắc khổ tôi luyện từ trên chiến trường tàn khốc mà ra. Vậy nên nếu muốn hạ sát đám thổ phỉ này, đây cũng không hẳn là điều không thể.
Tên thủ lĩnh từ đầu đến giờ vẫn chưa từng ra tay, hắn chỉ yên lặng từ sau quan sát cuộc hỗn chiến. Nhận thấy bốn tên ám vệ võ nghệ quả thực bất phàm, có thể lấy ít địch nhiều hơn nữa còn đả thương được người của hắn. Thoắt cái hắn liền nhíu chặt quỷ mi(1), nét mặt giảo hoạt nghiến răng cất tiếng:
- Bày trận!
Bày trận? Cách ra lệnh này tức thì khiến Lưu Tịnh Thi giật mình, kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ của hắn lúc bấy giờ mà xem, hai tay chắp lại ở sau lưng, khuôn mặt gắt gao nghiêm nghị ngẩng lên cao, ngực cũng được ưỡn thẳng, khí độ này nào đâu còn giống với tên thổ phỉ bất lương, du đãng khi nãy! Đây rõ ràng là một nhân cách hoàn toàn khác, tựa như kẻ đang đứng ở trước mặt nàng mới chính là con người thật của hắn ta. Còn chưa hết bàng hoàng, sự tình phía trước lại khiến nàng chấn kinh không thể tin nổi.
Hai mươi tên thổ phỉ đã lập tức thuần thục dàn trận. Năm người tạo thành một tiểu đội nhanh chóng vây chặt lấy từng ám vệ. Cho dù là bất cứ phương hướng nào cũng chẳng để lộ một kẽ hở. Bọn chúng vừa đánh vừa di chuyển, chủ ý bức ép cả bốn xoay quanh nàng. Thế trận này ban đầu được khai mở thực chất không chỉ để tấn công bốn ám vệ, mà quan trọng nhất chính là có thể vây khốn được nàng, tùy thời có thể giết chết toàn bộ, tiêu diệt tận gốc.
Thấy bản thân đã rơi vào trận địa không đường lui, Lưu Tịnh Thi chỉ còn biết thất kinh trừng mắt. Trăm suy ngàn tính cũng không thể nào ngờ, nàng vậy mà lại phạm phải điều tối kị khi giao chiến, đó là đã quá chủ quan khinh địch. Tâm thái nàng khi ấy tựa cuồng phong mãnh liệt thét gào, tưởng như sỏi cát, mây mù đang không ngừng cuồn cuộn xoay quanh, khiến cho thân thể nàng gần như chết điếng.
"Vạn vật trên đời đều có âm có dương, có tương sinh thì cũng có tương khắc. Tất cả đều dựa vào nguyên lý, dựa vào quy luật phát triển và biến hóa của chúng sinh mà thành. Kể cả những trận pháp từ xưa đến nay cũng đều xuất phát từ đó mà ra". Câu nói của Quý Thuần Khanh lúc trước nay bỗng chợt vang lên bên tai nàng. Hiển nhiên là với trận hình ở trước mặt này, Quý Thuần Khanh cũng đã từng đề cập qua.
Còn nhớ năm nàng tám tuổi, hắn từng lấy nhánh cây vẽ lên mặt đất những hình thù thú vị để miêu tả cho nàng về cách bài binh bố trận. Khi ấy nàng bị thu hút bởi một hình tròn có bốn mũi giáo ở xung quanh. Lúc đó nàng còn nói với biểu ca trông nó thật giống mặt trời, thật đẹp. Quý Thuần Khanh lúc ấy đã bật cười xoa đầu nàng rồi giải thích, bốn mũi giáo tượng trưng cho bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Khi ta bày trận này, mục đích không chỉ đơn thuần là để tiêu diệt quân địch ở bốn hướng. Mà quan trọng hơn hết đó chính là có thể vây hãm được kẻ chủ soái ở trung tâm, triệt để cắt đứt đường rút lui của hắn. Chủ soái lúc bấy giờ sẽ chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc người mổ xẻ. Nắm chắc đằng chuôi này thì trận chiến ấy ta sẽ chiếm được phần thắng nhất định.
Trận pháp lợi hại năm đó Lưu Tịnh Thi từng ngưỡng mộ, nay cuối cùng cũng đã được tận mắt chứng kiến. Nhưng tiếc rằng lúc này địch nhân chính là kẻ bày trận, còn nàng lại là người bị bao vây!
- Tứ Môn Đồ Sát trận? Các ngươi, rốt cuộc là loại người nào?
...
Chú thích:
(1) Quỷ mi: Hình dáng chân mày. Đây là một dáng mày xấu, người sở hữu chân mày này thường là kẻ nham hiểm, độc ác, có thể vì lợi ích bản thân mà bán đứng cả người thân.
Cách đó gần trăm bước chân, chủ nhân của thứ âm thanh nhơ bẩn ấy mới dần xuất hiện. Theo sau lưng hắn, một đám người với điệu bộ vô lại, ánh mắt lăm lăm xếch ngược cũng từng chút tiến về phía nàng. Kẻ đi đầu có lẽ là tên thủ lĩnh, cũng có lẽ là kẻ đã lên tiếng bỡn cợt nàng lúc nãy. Người này cằm vuông, mũi hếch, ngũ quan thô kệch khó coi, vừa nhìn liền biết là hạng người đê tiện, d â m tà. Thoáng liếc mắt qua trong khoảnh khắc, đồng tử nàng đã tức thì đanh lại. Có thể nói ngoài Cao Viễn ra, kẻ thứ hai khiến nàng cảm thấy oán hận, ghê tởm tới cực điểm, đó chính là tên ác nhân ở trước mặt. Hắn - tội phạm bị dán cáo thị truy nã trong khắp huyện thành mấy ngày vừa qua. Đồng thời cũng là một trong những tên cầm đầu của đám thổ phỉ Tây Độc.
Thấy thiếu nữ đứng đối diện vẫn im lặng không lên tiếng. Đám thổ phỉ còn tưởng nàng vì quá sợ hãi nên đã quên mất phản ứng. Nhất thời bọn chúng càng thêm khoái trá nhìn nhau cười lớn, tính trực tiếp đi đến vui vẻ với nàng một phen. Nhưng nào ngờ vào ngay lúc này, bốn ám vệ của Lưu Tịnh Thi đã đồng loạt hiện thân, nhanh chóng rút kiếm đứng chắn ở phía trước nàng bảo vệ. Bốn người lập tức phẫn nộ quát lớn, sát ý không kiêng kị thẳng thừng phát ra hòng đe dọa, cảnh cáo kẻ địch.
- To gan! Ai cho phép ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ với Quận chúa?
Đám thổ phỉ nhất thời có chút giật mình lùi lại. Nhìn bốn người vừa xuất hiện, tên thủ lĩnh liền cảm nhận được một luồng nguy hiểm mãnh liệt. Thái độ của hắn trong chớp mắt liền thay đổi nghiêm thủ, pha lẫn chút thù hận khác thường. Trực giác mách bảo hắn rằng, cả bốn tên này đều không phải người dễ đối phó. Nhưng hơn hết cái làm cho hắn không ngờ tới nhất, đó chính là thân phận Quận chúa của Lưu Tịnh Thi.
Hai bên lúc này đều đứng bất động để âm thầm quan sát đối phương, trong lòng đang không ngừng nổi sóng cẩn mật suy tính. Tên thủ lĩnh đảo một vòng ánh mắt gian trá, sau đó dừng lại hướng thẳng về phía Lưu Tịnh Thi. Con ngươi đồng thời lóe lên tia huyết sắc. Nhiệm vụ ngày hôm nay của hắn chỉ là đi xuống núi tuần tra. Nhưng vừa rồi từ xa trông thấy nàng kiều diễm như họa, trăm hoa chốn núi rừng này cũng chẳng thể tranh sắc, hắn thật sự đã nổi lên tà tâm. Song hiện tại hắn lại vô tình biết được thân phận đặc biệt này của nàng. Tuy rằng có chút luyến tiếc, nhưng người con gái ở trước mặt tuyệt đối không thể lưu!
- Thì ra là Quận chúa sao? Thân phận cao quý như vậy ta đây thật sự không với tới. Nhưng trên thế gian này chỉ có hai loại phụ nữ được xuất hiện trước mắt ta. Một, chính là loại người ngoan ngoãn nghe lời. Còn hai, chính là người chết!
Ngữ điệu của hắn trong phút chốc đã thay đổi mười phần, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt tại đó đều kinh ngạc chẳng ngờ tới. Tên này một khắc trước còn có ý nghĩ đồi bại với Lưu Tịnh Thi, khắc sau lại thay đổi muốn trực tiếp lấy mạng nàng. Có thể lập tức đưa ra quyết định âm ngoan, hiểm độc như vậy, liệu hắn có đơn giản chỉ là muốn giết người cho thỏa sát tâm? Hay là... hắn đang có điều bí mật muốn che giấu?
Lưu Tịnh Thi nãy giờ vẫn như đang giữ vững dáng vẻ điềm tĩnh. Nhưng nếu tinh ý quan sát thì ánh mắt nàng nhìn hắn khi ấy tựa như căm mà cũng tựa như oán, dong thái có chút khác lạ bất thường. Nhận thấy hơi thở âm hàn đang lập lờ dao động quanh thân nàng, cả bốn ám vệ liền cho nhau một ánh mắt hiểu rõ. Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ khó tránh khỏi một hồi ác liệt. Lúc ấy hận ý trong đôi mắt nàng ngày một trỗi dậy dâng cao, tựa hồ bao phẫn uất từng khắc sâu trong xương tủy nay mới được mạnh mẽ bộc phát.
Phàm là người thường sống ở cõi trần tục này, ai cũng đều có trong mình ba nghiệp ác đó là tham, sân, si. Bản tính của con người ít nhiều đều bị ảnh hưởng bởi thứ tam độc ấy. Nó cũng chính là gốc rễ, là nguồn cơn của mọi tội lỗi trên thế gian. Mà cố tình thay, đám thổ phỉ Tây Độc này lại mang một lòng dạ thâm hiểm, một tâm thuật bất chính chỉ biết mưu toan hại nước hại dân. Theo lời Phật dạy thì con người sinh ra vốn có bản tính thuần khiết, thiện lương. Trải qua những bể dâu và thăng trầm trong cuộc đời mà thói xấu mới từ từ lớn dần theo năm tháng. Tuy vậy nếu biết nhẫn nhịn, biết tránh xa ác niệm, chúng ta đều có thể trở thành người tốt và sẽ được Thần Phật soi đường dẫn lối đến với những điều chánh hạnh, phúc đức. Nhưng lũ cường đạo này lại để mặc cho sự vô minh ngu dốt, cho cái xấu xa không ngừng bành trướng, không ngừng cắn nuốt phần nhân tính trong thâm tâm chúng. Phóng hỏa, cướp của, cưỡng hiếp dân lành, thậm chí là cả mạng sống của những bá tánh vô tội, chúng cũng có thể nhẫn tâm ra tay tước đoạt. Lưu Tịnh Thi tuy không hẳn là thiện nhân nhưng chắc chắn nàng không phải kẻ ác. Song chỉ khi nghĩ đến loại người còn thua cả súc sinh này, nỗi thống hận trong tâm nàng khó mà kiềm nén được.
- Giết chúng! Trừ họa cho dân!
Giọng nói nàng cất lên nhẹ nhàng nhưng ngữ khí tuyệt nhiên cứng rắn, cương kiện vô cùng. Chớp mắt, bốn ám vệ của nàng liền đồng loạt phát kiếm tấn công. Tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ cũng cùng lúc ra hiệu cho đồng bọn xuất thủ.
Hiện tại dù đối mặt với hai mươi tên thổ phỉ nhưng vẻ như đám người của Lưu Tịnh Thi tựa hồ chẳng có chút hoảng loạn hay run sợ nào. Nàng nhìn thân thủ biến chuyển linh hoạt, kiếm pháp hung hiểm ngoan độc của bốn ám vệ, trong lòng càng tăng thêm mấy phần tin tưởng. Dẫu sao tất cả kiếm pháp ấy đều được bọn họ khắc khổ tôi luyện từ trên chiến trường tàn khốc mà ra. Vậy nên nếu muốn hạ sát đám thổ phỉ này, đây cũng không hẳn là điều không thể.
Tên thủ lĩnh từ đầu đến giờ vẫn chưa từng ra tay, hắn chỉ yên lặng từ sau quan sát cuộc hỗn chiến. Nhận thấy bốn tên ám vệ võ nghệ quả thực bất phàm, có thể lấy ít địch nhiều hơn nữa còn đả thương được người của hắn. Thoắt cái hắn liền nhíu chặt quỷ mi(1), nét mặt giảo hoạt nghiến răng cất tiếng:
- Bày trận!
Bày trận? Cách ra lệnh này tức thì khiến Lưu Tịnh Thi giật mình, kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ của hắn lúc bấy giờ mà xem, hai tay chắp lại ở sau lưng, khuôn mặt gắt gao nghiêm nghị ngẩng lên cao, ngực cũng được ưỡn thẳng, khí độ này nào đâu còn giống với tên thổ phỉ bất lương, du đãng khi nãy! Đây rõ ràng là một nhân cách hoàn toàn khác, tựa như kẻ đang đứng ở trước mặt nàng mới chính là con người thật của hắn ta. Còn chưa hết bàng hoàng, sự tình phía trước lại khiến nàng chấn kinh không thể tin nổi.
Hai mươi tên thổ phỉ đã lập tức thuần thục dàn trận. Năm người tạo thành một tiểu đội nhanh chóng vây chặt lấy từng ám vệ. Cho dù là bất cứ phương hướng nào cũng chẳng để lộ một kẽ hở. Bọn chúng vừa đánh vừa di chuyển, chủ ý bức ép cả bốn xoay quanh nàng. Thế trận này ban đầu được khai mở thực chất không chỉ để tấn công bốn ám vệ, mà quan trọng nhất chính là có thể vây khốn được nàng, tùy thời có thể giết chết toàn bộ, tiêu diệt tận gốc.
Thấy bản thân đã rơi vào trận địa không đường lui, Lưu Tịnh Thi chỉ còn biết thất kinh trừng mắt. Trăm suy ngàn tính cũng không thể nào ngờ, nàng vậy mà lại phạm phải điều tối kị khi giao chiến, đó là đã quá chủ quan khinh địch. Tâm thái nàng khi ấy tựa cuồng phong mãnh liệt thét gào, tưởng như sỏi cát, mây mù đang không ngừng cuồn cuộn xoay quanh, khiến cho thân thể nàng gần như chết điếng.
"Vạn vật trên đời đều có âm có dương, có tương sinh thì cũng có tương khắc. Tất cả đều dựa vào nguyên lý, dựa vào quy luật phát triển và biến hóa của chúng sinh mà thành. Kể cả những trận pháp từ xưa đến nay cũng đều xuất phát từ đó mà ra". Câu nói của Quý Thuần Khanh lúc trước nay bỗng chợt vang lên bên tai nàng. Hiển nhiên là với trận hình ở trước mặt này, Quý Thuần Khanh cũng đã từng đề cập qua.
Còn nhớ năm nàng tám tuổi, hắn từng lấy nhánh cây vẽ lên mặt đất những hình thù thú vị để miêu tả cho nàng về cách bài binh bố trận. Khi ấy nàng bị thu hút bởi một hình tròn có bốn mũi giáo ở xung quanh. Lúc đó nàng còn nói với biểu ca trông nó thật giống mặt trời, thật đẹp. Quý Thuần Khanh lúc ấy đã bật cười xoa đầu nàng rồi giải thích, bốn mũi giáo tượng trưng cho bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Khi ta bày trận này, mục đích không chỉ đơn thuần là để tiêu diệt quân địch ở bốn hướng. Mà quan trọng hơn hết đó chính là có thể vây hãm được kẻ chủ soái ở trung tâm, triệt để cắt đứt đường rút lui của hắn. Chủ soái lúc bấy giờ sẽ chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc người mổ xẻ. Nắm chắc đằng chuôi này thì trận chiến ấy ta sẽ chiếm được phần thắng nhất định.
Trận pháp lợi hại năm đó Lưu Tịnh Thi từng ngưỡng mộ, nay cuối cùng cũng đã được tận mắt chứng kiến. Nhưng tiếc rằng lúc này địch nhân chính là kẻ bày trận, còn nàng lại là người bị bao vây!
- Tứ Môn Đồ Sát trận? Các ngươi, rốt cuộc là loại người nào?
...
Chú thích:
(1) Quỷ mi: Hình dáng chân mày. Đây là một dáng mày xấu, người sở hữu chân mày này thường là kẻ nham hiểm, độc ác, có thể vì lợi ích bản thân mà bán đứng cả người thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.