Chương 13
Tiểu Nhiên
16/11/2023
38.
Vừa tìm được một nơi hẻo lánh để nghỉ ngơi, Tô Hoài Cẩm liền tìm tới.
“ Thanh Yến "
Huynh ấy gọi ta, trong mắt có chút nghiêm túc khó hiểu.
“Bệ hạ gần đây...có nói chuyện gì với muội không?”
Huynh ấy đang ám chỉ lời định hôn của Tô Thái phó.
Ta gật đầu thành thật.
“ Muội cảm thấy sao?”. Ngữ điệu của huynh ấy có chút bất an.
Ta biết ngay chuyện định hôn là do Tô Thái phó tự mình quyết định mà! Nhìn đi, làm đứa trẻ này sợ hãi rồi.
Ta vỗ vai huynh ấy:
“ Huynh yên tâm, ta đã nói rõ với hoàng đế, chúng ta từ trước đến nay vẫn chung sống hoà thuận như huynh muội một nhà, xin hai lão đầu bọn họ đừng tùy tiện se duyên uyên ương nữa.”
Sắc mặt của huynh ấy đột nhiên tái nhợt, đôi mắt vốn luôn sáng như sao cũng dần mờ đi.
“Tình cảm huynh muội…” Huynh ấy lẩm bẩm bốn chữ hết lần này đến lần khác:
“ Muội vẫn luôn chỉ coi ta là huynh trưởng thôi sao?”
Tim ta như nhảy lên một nhịp.
Lẽ nào là chính huynh ấy nhờ Tô Thái phó đi định hôn sao?
Tô Hoài Cẩm... thích ta?
Không nên như vậy chứ!
Chúng ta ngày ngày gặp nhau đã nhiều năm như vậy, nếu huynh ấy thực sự có tình cảm với ta, sao có thể mảy may không cho ta biết?
Ta muốn hỏi rõ ràng, nhưng...
Dù hỏi rõ thì chúng ta đã định là không thể ở bên nhau.
Hỏi nhiều thêm nữa sẽ chỉ gây thêm phiền toái cho đối phương.
Vì vậy ta kiên quyết nói:
“Đúng vậy, ta luôn coi Hoài Cẩm ca ca như huynh trưởng.”
"Được." Huynh ấy cố gắng mỉm cười, nhưng trông có vẻ rất buồn bã.
" Đây là quà lễ cập kê dành cho muội ".
Huynh ấy đưa cho ta một chiếc hộp rất tinh xảo.
Đó là một chiếc hộp đựng của hồi môn.
Bên trong có đầy đủ son, bút vẽ mày, phấn, than vẽ mày, hương thơm.
Đại Dận có một phong tục cổ xưa, nếu một nam tử tặng lễ vật cập kê là của hồi môn cho một nữ tử thì có nghĩa là nam tử đó muốn cưới nữ tử kia.
“Ta cũng không biết nữ tử thích gì nữa, tùy tiện mua đó ". Huynh ấy giả vờ thoải mái.
Ta cũng vờ như không để ý, vui vẻ cảm ơn huynh ấy về món quà.
Lúc Tô Hoài Cẩm rời đi, huynh ấy như một người mất hồn lạc vía.
Trong lòng ta cũng có chút khó chịu.
Tô Hoài Cẩm thực sự là một người rất tốt, huynh ấy xứng đáng có được một cô nương toàn tâm toàn ý với huynh ấy.
Mặc dù ta cũng thích huynh ấy, nhưng không đến mức đó.
39.
Yến tiệc vừa kết thúc, ta trở lại Minh Hoa Cung, lệnh người thu dọn đồ đạc.
Nếu đã nói sau khi yến tiệc kết thúc sẽ rời khỏi hoàng cung thì đương nhiên phải chuyển đi càng sớm càng tốt.
"Tiểu thư, chúng ta không đợi Thái tử điện hạ trở về, chào tạm biệt ngài ấy rồi mới rời đi sao? Rời đi không nói lời nào, cũng có chút bất lịch sự ". Ma ma hỏi ta.
Ta lắc đầu.
Thẩm Kỳ mấy tháng trước được phái xuất cung kiểm tra thuế sắt, cũng không biết tới khi nào mới về.
"Không sao đâu. Lát nữa ta để lại lá thư cho huynh ấy là được. Thái tử điện hạ sẽ không tính toán đâu."
Những năm qua ta cũng đã dần hiểu được tính tình của Thẩm Kỳ.
Con người hắn rất khó gần gũi, nhưng một khi hắn mở lòng, cho phép người bên cạnh đến gần, thì sẽ phát hiện ra hắn là một người thấu tình đạt lý.
"Thật là một nha đầu không có lương tâm! Chưa nói lời nào đã muốn đi, vậy mà còn mong ta không tính toán với muội. "
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thẩm Kỳ.
Ta ngẩng đầu nhìn, Thẩm Kỳ đang khoanh tay dựa vào cửa điện.
Ta chợt cảm thấy có chút chột dạ, bước tới chào hỏi:
"Mấy tháng không gặp, hoàng huynh vẫn anh tuấn như ngày nào. Ôi, có chút gầy đi rồi, vất vả rồi, vất vả rồi, chuyện thuế sắt vẫn thuận lợi chứ?"
“Thuận lợi". Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sâu xa rồi đưa cho ta một chiếc hộp.
“Quà cập kê của muội.”
Lúc này ta mới nhận ra trên tay hắn có cầm thứ gì đó.
Nhưng mà, sao lại là của hồi môn nữa?
“Tại sao huynh cũng tặng cho muội của hồi môn?”
Không cẩn thận, ta lỡ buột miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Hắn ta sẽ không…
Không thể, không thể nào!
Hắn là Thẩm Kỳ! Là một Thẩm Kỳ luôn làm việc có chừng mực!
Ta và hắn là danh phận huynh muội thật sự. Hắn là trữ quân một nước, hoàng đế tương lai, làm sao có thể có những suy nghĩ không đứng đắn như vậy với nghĩa muội của mình chứ?
Cho dù hắn có muốn thì phụ thân hắn và đám quần thần kia cũng sẽ không đồng ý. Cho nên, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy.
“ Cũng?” Hắn nheo mắt.
“ Hoài Cẩm cũng tặng muội của hồi môn à?”
"À, không, không phải, yến tiệc hôm nay cũng có rất nhiều người tặng của hồi môn cho muội." Ta cười ha ha.
"Ồ."
Hắn có vẻ không quan tâm, bước vào và nhìn quanh đống hành lý ta đã thu dọn.
Ta đã nói mà, hắn đối với ta không thể có suy nghĩ khác!
Nếu hắn đối với ta thực sự có suy nghĩ gì đó khác thường thì sau khi nghe được điều này cũng nên bắt đầu ghen rồi.
" Đều đã thu dọn được nhiều đồ như vậy rồi, xem ra đã chuẩn bị từ vài ngày trước rồi nhỉ? Sáng sớm ngày mai muội rời đi phải không? "
Mấy lời này làm ta hơi xấu hổ. Dù sao đây cũng là nơi ta đã sinh sống nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Hắn nói như vậy, ta chợt cảm thấy mình là một kẻ m.áu lạnh vô tình.
Ta vội vàng cố gắng bù đắp:
“Không có, không có, muội cũng nghĩ sẽ chuyển dần dần. Bây giờ hoàng huynh trở về rồi, chúng ta cũng đã lâu không gặp, muội sẽ ở lại thêm vài ngày nữa để dành thời gian bên cạnh hoàng huynh. Vừa hay hoàng huynh có thể kể cho muội nghe những chuyện thú vị suốt hành trình vừa qua của huynh."
"Vậy thì không cần đâu." Hắn hừ lạnh một tiếng.
"Ta mong muội nhanh chóng rời đi, càng sớm càng tốt. Tốt nhất tối nay có thể rời khỏi Minh Hoa Cung của ta".
Nói xong, hắn lập tức điều động một đội người, ngựa giúp ta vận chuyển đồ đạc đã đóng gói một cách nhanh chóng.
……
Ta sai rồi, ta trước đây không nên ngông cuồng tự đại nói rằng ta đã hiểu được tính tình của Thẩm Kỳ.
Tính khí của hắn thật sự khá khó đoán.
40.
Sau khi chuyển về nhà cũ Quý gia, ta nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục tinh thần.
Những công tử thế gia kia đã gửi nhiều lời mời đi chơi khác nhau tới Quý gia, ta đang suy nghĩ xem có nên qua lại với một vài người hay không. Dù sao thế gia có nhiều con cháu nối dõi, là con út thì không thể kế thừa tước vị, cũng không có nhiều của cải để chia, biết đâu lại bằng lòng ăn bát cơm mềm của ta.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ xem nên liên lạc với ai thì thánh chỉ đã được ban xuống.
Trong thánh chỉ có viết, hoàng thượng thông cảm với việc Quý gia không có nam tử thừa kế, ân chuẩn cho ta, nữ tử duy nhất của Quý gia được thừa hưởng những đặc quyền của một nam tử. Từ nay về sau sống với tư cách là người đứng đầu Quý gia. Về mặt hôn nhân, không cần phải gả đi như những phụ nữ khác, thay vào đó có thể chiêu mộ rể vào nhà, con cái nối dõi thể thể theo họ của mẫu thân, cũng có thể kế thừa tước vị Trấn quốc công chúa. Chỉ hy vọng Quý gia sẽ hưng thịnh trở lại, kế thừa phong thái của tổ tiên, tận lực vì bách tính Đại Dận.
Ngay sau khi thánh chỉ này được ban xuống, ta không còn nhận được lời mời nào nữa. Ngay cả những lời ta nhận được trước đó cũng bị đối phương vội vàng kiếm cớ hủy bỏ.
Chà! Xem ra răng của mọi người cũng tốt đó, không thích ăn đồ mềm.
Cha Thẩm rất lo lắng về việc thành thân của ta, cứ vài ngày ông lại truyền ta đến cung điện để hỏi xem ta có thích ai không, muốn ban hôn cho ta.
Ông ấy nói rằng trong hoàn cảnh thế này, không thể mong đợi đối phương sẽ cam tâm tình nguyện. Chọn một người mình thích, ép buộc hắn, ít nhất một bên sẽ vui vẻ.
Ta nói với ông ấy chuyện này không vội. Ông ấy lẩm bẩm nói người trẻ tuổi thật khiến người khác phiền lòng, người nào cũng nói không cần vội, Thẩm Kỳ ngày nào cũng nói vậy.
Thẩm Kỳ đã qua tuổi thành niên, vẫn còn không vội sao?
Nghĩ lại thì, kiếp trước hắn cũng rất thờ ơ với nữ sắc và thành hôn. Lúc còn là Thái tử cũng không chọn ai làm Thái tử phi, đăng cơ rồi hậu cung một người cũng không có.
Nhưng mà, ta là bởi vì không dễ để tìm. Hắn thì vì lý do gì đây?
Cha Thẩm tức giận nói:
“ Nó nói là vì không thích người ngu ngốc.”
?
Những người có thể tham gia tuyển chọn Thái tử phi đều là quý nữ thế gia, người nào người nấy đều thạo thơ ca, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, hắn lại dám nói bọn là đồ ngu ngốc?
Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo rồi!
Hắn cậy mình là thái tử không ai dám đối đầu với hắn!
Nhưng những lời này ta không thể nói ra, ta chỉ có thể an ủi cha Thẩm đừng lo lắng.
Cha Thẩm đập bàn:
“Ta làm sao có thể không lo lắng! Nó không thành hôn, các đại thần cũng không giục nó, chỉ biết ngày ngày trên triều đường thúc giục ta mau mau tìm cho nó một tân nương! Bỏ đi, vị trí này ta không ngồi nổi nữa rồi! Để nó ngồi, để nó nếm thử cảm giác ngày ngày bị người khác thúc giục! "
Tốt……
Không ngờ kiếp này Thẩm Kỳ lại đăng cơ sớm như vậy.
Nhưng vấn đề cũng không lớn, dù sao từ mấy năm trước hắn đều đã xử lý được đại bộ phận công vụ rồi.
Cha Thẩm tuổi tác cũng lớn rồi, làm một Thái thượng hoàng rồi nghỉ ngơi cũng là chuyện tốt.
Vừa tìm được một nơi hẻo lánh để nghỉ ngơi, Tô Hoài Cẩm liền tìm tới.
“ Thanh Yến "
Huynh ấy gọi ta, trong mắt có chút nghiêm túc khó hiểu.
“Bệ hạ gần đây...có nói chuyện gì với muội không?”
Huynh ấy đang ám chỉ lời định hôn của Tô Thái phó.
Ta gật đầu thành thật.
“ Muội cảm thấy sao?”. Ngữ điệu của huynh ấy có chút bất an.
Ta biết ngay chuyện định hôn là do Tô Thái phó tự mình quyết định mà! Nhìn đi, làm đứa trẻ này sợ hãi rồi.
Ta vỗ vai huynh ấy:
“ Huynh yên tâm, ta đã nói rõ với hoàng đế, chúng ta từ trước đến nay vẫn chung sống hoà thuận như huynh muội một nhà, xin hai lão đầu bọn họ đừng tùy tiện se duyên uyên ương nữa.”
Sắc mặt của huynh ấy đột nhiên tái nhợt, đôi mắt vốn luôn sáng như sao cũng dần mờ đi.
“Tình cảm huynh muội…” Huynh ấy lẩm bẩm bốn chữ hết lần này đến lần khác:
“ Muội vẫn luôn chỉ coi ta là huynh trưởng thôi sao?”
Tim ta như nhảy lên một nhịp.
Lẽ nào là chính huynh ấy nhờ Tô Thái phó đi định hôn sao?
Tô Hoài Cẩm... thích ta?
Không nên như vậy chứ!
Chúng ta ngày ngày gặp nhau đã nhiều năm như vậy, nếu huynh ấy thực sự có tình cảm với ta, sao có thể mảy may không cho ta biết?
Ta muốn hỏi rõ ràng, nhưng...
Dù hỏi rõ thì chúng ta đã định là không thể ở bên nhau.
Hỏi nhiều thêm nữa sẽ chỉ gây thêm phiền toái cho đối phương.
Vì vậy ta kiên quyết nói:
“Đúng vậy, ta luôn coi Hoài Cẩm ca ca như huynh trưởng.”
"Được." Huynh ấy cố gắng mỉm cười, nhưng trông có vẻ rất buồn bã.
" Đây là quà lễ cập kê dành cho muội ".
Huynh ấy đưa cho ta một chiếc hộp rất tinh xảo.
Đó là một chiếc hộp đựng của hồi môn.
Bên trong có đầy đủ son, bút vẽ mày, phấn, than vẽ mày, hương thơm.
Đại Dận có một phong tục cổ xưa, nếu một nam tử tặng lễ vật cập kê là của hồi môn cho một nữ tử thì có nghĩa là nam tử đó muốn cưới nữ tử kia.
“Ta cũng không biết nữ tử thích gì nữa, tùy tiện mua đó ". Huynh ấy giả vờ thoải mái.
Ta cũng vờ như không để ý, vui vẻ cảm ơn huynh ấy về món quà.
Lúc Tô Hoài Cẩm rời đi, huynh ấy như một người mất hồn lạc vía.
Trong lòng ta cũng có chút khó chịu.
Tô Hoài Cẩm thực sự là một người rất tốt, huynh ấy xứng đáng có được một cô nương toàn tâm toàn ý với huynh ấy.
Mặc dù ta cũng thích huynh ấy, nhưng không đến mức đó.
39.
Yến tiệc vừa kết thúc, ta trở lại Minh Hoa Cung, lệnh người thu dọn đồ đạc.
Nếu đã nói sau khi yến tiệc kết thúc sẽ rời khỏi hoàng cung thì đương nhiên phải chuyển đi càng sớm càng tốt.
"Tiểu thư, chúng ta không đợi Thái tử điện hạ trở về, chào tạm biệt ngài ấy rồi mới rời đi sao? Rời đi không nói lời nào, cũng có chút bất lịch sự ". Ma ma hỏi ta.
Ta lắc đầu.
Thẩm Kỳ mấy tháng trước được phái xuất cung kiểm tra thuế sắt, cũng không biết tới khi nào mới về.
"Không sao đâu. Lát nữa ta để lại lá thư cho huynh ấy là được. Thái tử điện hạ sẽ không tính toán đâu."
Những năm qua ta cũng đã dần hiểu được tính tình của Thẩm Kỳ.
Con người hắn rất khó gần gũi, nhưng một khi hắn mở lòng, cho phép người bên cạnh đến gần, thì sẽ phát hiện ra hắn là một người thấu tình đạt lý.
"Thật là một nha đầu không có lương tâm! Chưa nói lời nào đã muốn đi, vậy mà còn mong ta không tính toán với muội. "
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thẩm Kỳ.
Ta ngẩng đầu nhìn, Thẩm Kỳ đang khoanh tay dựa vào cửa điện.
Ta chợt cảm thấy có chút chột dạ, bước tới chào hỏi:
"Mấy tháng không gặp, hoàng huynh vẫn anh tuấn như ngày nào. Ôi, có chút gầy đi rồi, vất vả rồi, vất vả rồi, chuyện thuế sắt vẫn thuận lợi chứ?"
“Thuận lợi". Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sâu xa rồi đưa cho ta một chiếc hộp.
“Quà cập kê của muội.”
Lúc này ta mới nhận ra trên tay hắn có cầm thứ gì đó.
Nhưng mà, sao lại là của hồi môn nữa?
“Tại sao huynh cũng tặng cho muội của hồi môn?”
Không cẩn thận, ta lỡ buột miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Hắn ta sẽ không…
Không thể, không thể nào!
Hắn là Thẩm Kỳ! Là một Thẩm Kỳ luôn làm việc có chừng mực!
Ta và hắn là danh phận huynh muội thật sự. Hắn là trữ quân một nước, hoàng đế tương lai, làm sao có thể có những suy nghĩ không đứng đắn như vậy với nghĩa muội của mình chứ?
Cho dù hắn có muốn thì phụ thân hắn và đám quần thần kia cũng sẽ không đồng ý. Cho nên, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy.
“ Cũng?” Hắn nheo mắt.
“ Hoài Cẩm cũng tặng muội của hồi môn à?”
"À, không, không phải, yến tiệc hôm nay cũng có rất nhiều người tặng của hồi môn cho muội." Ta cười ha ha.
"Ồ."
Hắn có vẻ không quan tâm, bước vào và nhìn quanh đống hành lý ta đã thu dọn.
Ta đã nói mà, hắn đối với ta không thể có suy nghĩ khác!
Nếu hắn đối với ta thực sự có suy nghĩ gì đó khác thường thì sau khi nghe được điều này cũng nên bắt đầu ghen rồi.
" Đều đã thu dọn được nhiều đồ như vậy rồi, xem ra đã chuẩn bị từ vài ngày trước rồi nhỉ? Sáng sớm ngày mai muội rời đi phải không? "
Mấy lời này làm ta hơi xấu hổ. Dù sao đây cũng là nơi ta đã sinh sống nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Hắn nói như vậy, ta chợt cảm thấy mình là một kẻ m.áu lạnh vô tình.
Ta vội vàng cố gắng bù đắp:
“Không có, không có, muội cũng nghĩ sẽ chuyển dần dần. Bây giờ hoàng huynh trở về rồi, chúng ta cũng đã lâu không gặp, muội sẽ ở lại thêm vài ngày nữa để dành thời gian bên cạnh hoàng huynh. Vừa hay hoàng huynh có thể kể cho muội nghe những chuyện thú vị suốt hành trình vừa qua của huynh."
"Vậy thì không cần đâu." Hắn hừ lạnh một tiếng.
"Ta mong muội nhanh chóng rời đi, càng sớm càng tốt. Tốt nhất tối nay có thể rời khỏi Minh Hoa Cung của ta".
Nói xong, hắn lập tức điều động một đội người, ngựa giúp ta vận chuyển đồ đạc đã đóng gói một cách nhanh chóng.
……
Ta sai rồi, ta trước đây không nên ngông cuồng tự đại nói rằng ta đã hiểu được tính tình của Thẩm Kỳ.
Tính khí của hắn thật sự khá khó đoán.
40.
Sau khi chuyển về nhà cũ Quý gia, ta nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục tinh thần.
Những công tử thế gia kia đã gửi nhiều lời mời đi chơi khác nhau tới Quý gia, ta đang suy nghĩ xem có nên qua lại với một vài người hay không. Dù sao thế gia có nhiều con cháu nối dõi, là con út thì không thể kế thừa tước vị, cũng không có nhiều của cải để chia, biết đâu lại bằng lòng ăn bát cơm mềm của ta.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ xem nên liên lạc với ai thì thánh chỉ đã được ban xuống.
Trong thánh chỉ có viết, hoàng thượng thông cảm với việc Quý gia không có nam tử thừa kế, ân chuẩn cho ta, nữ tử duy nhất của Quý gia được thừa hưởng những đặc quyền của một nam tử. Từ nay về sau sống với tư cách là người đứng đầu Quý gia. Về mặt hôn nhân, không cần phải gả đi như những phụ nữ khác, thay vào đó có thể chiêu mộ rể vào nhà, con cái nối dõi thể thể theo họ của mẫu thân, cũng có thể kế thừa tước vị Trấn quốc công chúa. Chỉ hy vọng Quý gia sẽ hưng thịnh trở lại, kế thừa phong thái của tổ tiên, tận lực vì bách tính Đại Dận.
Ngay sau khi thánh chỉ này được ban xuống, ta không còn nhận được lời mời nào nữa. Ngay cả những lời ta nhận được trước đó cũng bị đối phương vội vàng kiếm cớ hủy bỏ.
Chà! Xem ra răng của mọi người cũng tốt đó, không thích ăn đồ mềm.
Cha Thẩm rất lo lắng về việc thành thân của ta, cứ vài ngày ông lại truyền ta đến cung điện để hỏi xem ta có thích ai không, muốn ban hôn cho ta.
Ông ấy nói rằng trong hoàn cảnh thế này, không thể mong đợi đối phương sẽ cam tâm tình nguyện. Chọn một người mình thích, ép buộc hắn, ít nhất một bên sẽ vui vẻ.
Ta nói với ông ấy chuyện này không vội. Ông ấy lẩm bẩm nói người trẻ tuổi thật khiến người khác phiền lòng, người nào cũng nói không cần vội, Thẩm Kỳ ngày nào cũng nói vậy.
Thẩm Kỳ đã qua tuổi thành niên, vẫn còn không vội sao?
Nghĩ lại thì, kiếp trước hắn cũng rất thờ ơ với nữ sắc và thành hôn. Lúc còn là Thái tử cũng không chọn ai làm Thái tử phi, đăng cơ rồi hậu cung một người cũng không có.
Nhưng mà, ta là bởi vì không dễ để tìm. Hắn thì vì lý do gì đây?
Cha Thẩm tức giận nói:
“ Nó nói là vì không thích người ngu ngốc.”
?
Những người có thể tham gia tuyển chọn Thái tử phi đều là quý nữ thế gia, người nào người nấy đều thạo thơ ca, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, hắn lại dám nói bọn là đồ ngu ngốc?
Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo rồi!
Hắn cậy mình là thái tử không ai dám đối đầu với hắn!
Nhưng những lời này ta không thể nói ra, ta chỉ có thể an ủi cha Thẩm đừng lo lắng.
Cha Thẩm đập bàn:
“Ta làm sao có thể không lo lắng! Nó không thành hôn, các đại thần cũng không giục nó, chỉ biết ngày ngày trên triều đường thúc giục ta mau mau tìm cho nó một tân nương! Bỏ đi, vị trí này ta không ngồi nổi nữa rồi! Để nó ngồi, để nó nếm thử cảm giác ngày ngày bị người khác thúc giục! "
Tốt……
Không ngờ kiếp này Thẩm Kỳ lại đăng cơ sớm như vậy.
Nhưng vấn đề cũng không lớn, dù sao từ mấy năm trước hắn đều đã xử lý được đại bộ phận công vụ rồi.
Cha Thẩm tuổi tác cũng lớn rồi, làm một Thái thượng hoàng rồi nghỉ ngơi cũng là chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.