Chương 34
Chích Hữu Ngư Tri
22/04/2016
Khi Vương Mộng Khuê về ký túc xá, mới biết hai bạn cùng phòng khác cũng bị
trộm. Mặc dù không bị trộm hết, máy vi tính, hay đồ vật đát tiền vẫn
nguyên vẹn không hề bị động tới, nhưng tiền trong ngăn kéo cả hai người
đều bị trộm mất.
Một cô bạn cùng phòng tên Nguyễn Đình, lúc thấy cô trở về vẫn còn tức giận nói với Vương Mộng Khuê: "Mộng Khuê, tên ăn trộm kia chắc lqd không phải là quen biết cậu chứ? Cả phòng chỉ một mình bàn của cậu là gọn gàng không bị đụng tới, bàn của mình, Diêu Dương và Thiển Hạ bị hắn bới tung ngổn ngang, ngay cả giường cũng không thoát nạn, bị di chuyển đi chỗ khác!"
"Đúng vậy, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?" Bạn cùng phòng tên Diêu Dương phụ họa nói: "Chuyện này thật kỳ quái?"
Lúc nãy trên đường về, Vương Mộng Khuê tức đến muốn mắng hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông Nguyễn Đình và Diêu Dương, bây giờ nhìn hai người kia càng sôi trào máu nòng, không ngờ hai người không có một chút áy náy, chột dạ, cô giận không nhịn được, lần đầu tiên nổi nóng ở ký túc xá: "Chuyện này hai người phải chịu trách nhiệm. Thiển Hạ bị mất đồ gì hai người các cô phải đền, còn viện phí của cậu ấy tôi coi như bỏ qua. Làm phiền hai người nếu sau này nói muốn quay về thì phải quay lại!"
Hai người nghe xong ngẩn ra, lần đầu tiên họ thấy Vương Mộng Khuê nổi giận như vậy, bình thường cô luôn nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa, có uất ức gì đều giấu ở trong lòng, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nguyễn Đình và Diêu Dương hai mắt nhìn nhau, mặc dù bị nói xong có chút áy náy, nhưng khó chịu lại nhiều hơn. Hai người tức mặt đỏ bừng, lqd một người thậm chí còn nổi giận ném một quyển sách dày, rơi mạnh lên bàn, sau đó đứng lên cố ý tăng âm lượng: "Cái gì! Dựa vào muốn chúng ta thường tiền. Không có cửa đâu!"
Vẻ mặt Vương Mộng Khuê lạnh lùng. Cô xưa nay không vừa mắt hai người này, thậm chí còn xem thường họ. Ví dụ như, rõ ràng nhà có điều kiện kinh tế khá, vẫn còn muốn xin làm hộ nghèo, một chút xấu hổ cũng không có! Hay họ thường trốn học, còn cùng một đám bạn không tốt ra ngoài chơi, có lúc tận rạng sáng 3, 4 giờ mới về…
Dĩ nhiên, khiến cô tức giận, đương nhiên là Lâm Thiển Hạ bị họ hại sảy thai.
Vương Mộng Khuê là người khá nhẫn nhịn, cô không muốn làm quan hệ với mọi người trở nên căng thẳng, vì vậy cho dù cô không thích hai người này, cô cũng sẽ đối xử khách khí với họ.
Đây là điểm khác nhau giữa cô và Lâm Thiển Hạ. Lâm Thiển Hạ rất chân thật, mặc dù lớn dần cô cũng từ từ trưởng thành, không hề giống trước đây nói không suy nghĩ đến hậu quả, muốn nói gì thì nói, nhưng lqd cô vẫn ghét điều xấu, có nguyên tắc của mình trong cư xử. Như bỏ phiếu ở hội nghị để bầu học sinh nghèo, cô không sợ bị người khác nói xấu, cô không bỏ phiếu cho Nguyễn Đình và Diêu Dương, cũng không quân tâm thể diện của họ ném tờ phiếu vào họ.
dám yêu dám hận là tính cách Vương Mộng Khuê thích nhất và vô cùng hâm mộ ở Lâm Thiển Hạ.
Gia cảnh nghèo khó Vương Mộng Khuê từ nhỏ bị người khác xem thường, thường có người nói xấu cô, nói cô cha mẹ của thiếu nợ không trả, da mặt dày. Vì vậy sợ bị người ta chèn ép cô, cư xử với mọi người cẩn thận thì tốt hơn.
. . . . . .
Nằm ở trên giường, uất ức trong nội tâm cũng dần dần bình thường lại. Vương Mộng Khuê nhìn trần nhà, rốt cuộc bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ những gì Nguyễn Đình và Diêu Dương nói.
Chuyện này quả là khó hiểu, tại sao phòng có bốn người, chỉ mình bàn của cô không bị động tới? Chẳng lẽ ăn trộm biết cô không có đồ gì để trộm?
Vương Mộng Khuê nghi ngờ tên trộm ở lầu ký túc xá 8 phía Bắc, vừa nghĩ thế, thì càng cảm thấy có thể tên trộm kia biết rất rõ từng người trong phòng cô, như biết cô thuộc gia đình khó khăn, không có tiền để trộm.
Phòng cô có 4 người lại biết hết, ai ở giường trên ai ở giường dưới.
Vương Mộng Khuê không trông mong vào lãnh đạo trường có thể tra ra thứ gì, cô cảm thấy, chỉ có thể trông cậy vào, chính là mình. Bởi vì chỉ một mình cô, nhìn thấy hình dáng tên trộm, hơn nữa nhờ ánh trăng ngoài hành lang chiếu vào nhìn thấy hắn mang một đôi giày xanh nhạt. Không, không phải hắn, phải là cô ta. Lầu 8 phía Bắc là ký túc xá nữ, không có nam.
Nhưng khi lúc đó quá hốt hoảng và hỗn loạn, cô căn bản không thể thấy rõ mặt của ăn trộm, thậm chí ngay cả mập hay gầy, cao hay lùn cô đều không rõ.
Về phần Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê đoán cô càng không nhìn rõ mặt tên trộm trông như thế nào, hơn nữa không bỏ qua nên để cô nhớ lại hồi ức đáng sợ đó.
Như vậy đầu mối duy nhất, chính là đôi giày màu xanh nhạt. Nhưng loại giày này nữ sinh mang nhiều như vậy, đây không khác gì mò kim đáy biển…
Thân thể Lâm Thiển Hạ khôi phục rất nhnah, ở bệnh viện vài ngày là có thể xuất viện. Cô tất nhiên không biết chuyện mình sảy thai, vì vậy vừa ra viện liền la hét phải về ký túc xá dọn đồ đến nhà Tập Vi Lương.
Bởi vì Lâm Thiển Hạ khăng khăng nói đồ đạc của mình không nhiều lắm, toàn là quần áo như bấc, cho nên Tập Vi Lương đậu xe ở dưới ký túc xá, không đi lên, mà đứng lẳng lặng đứng bên cạnh xe.
Đứa bé không còn, lòng anh co rút khó chịu. Móc từ trong túi ra một điếu thuốc, châm thuốc rồi hít mạnh một hơi.
Mấy đêm gần đây anh không được ngon hình như đêm nào cũng mất ngủ. Thường tỉnh lại lúc nửa đêm, anhliền nhìn người trong ngực hình như ngủ cũng không được yên giấc nước mắt vô ý thúc thức chảy xuống…
Lâm Thiển Hạ lúc xuống lầu, tay xách theo một cái cái rương. Khi Tập Vi Lương đón lấy phát hiện, quả nhiên bên trong chỉ có quần áo, nhìn thấy phình to, thật ra rất nhẹ.
Lâm Thiển Hạ không mang drap trải giường đi, bởi vì cô nghĩ buổi trưa mình còn ngủ trong ký túc xá. Vừa rồi cô trở về phòng, rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong ký túc xá nặng nề khác thường. Hình như Vương Mộng Khuê, Nguyễn Đình và Diêu Dương đang cãi nhau, chắc có liên quan đến vụ trộm đêm đó.
. . . . . .
Về đến nhà, Lâm Thiển Hạ nhận lấy rương hành lý trong tay Tập Vi Lương tự mình vào trong phòng ngủ dọn đồ ra.
Tập Vi Lương đi vào theo, nói muốn giúp cô xếp quần áo. Nhưng lập tức bị Lâm Thiển Hạ đuổi ra ngoài.
Lâm Thiển Hạ trời sinh da mặt mỏng, cho dù mình và Tập Vi Lương đã là vợ chồng, những chuyện thân mật kia cũng đã làm, nhưng cô cảm thấy quan hệ của hai người đó hình như chưa đến mức có thể "giặt quần áo lót" cho nhau, ít nhất khiến Tập Vi Lương thấy cô không muốn? Áo ngực, quần lót, băng vệ sinh cô sẽ ngượng chết mất.
. . . . . .
Ban đêm, Lâm Thiển Hạ gặp ác mộng. Không phải mơ thấy có người nằm ở trên giường của cô, mà là mơ thấy cô và Tập Vi Lương sau khi đăng ký kết hôn Tập Vi Lương vẫn đánh cô.
Cô kêu khẽ một tiếng rồi tỉnh lại, sợ đến lạnh cả người mồ hôi chảy ròng ròng.
"Sao vậy? Lại làm ác mộng sao? Đừng sợ, có anh ở đây, anh luôn ở bên cạnh em." Tập Vi Lương cẩn thận vỗ về trong ngực, nhẹ giọng an ủi
Lâm Thiển Hạ không phát hiện ra Tập Vi Lương khác thường, thật ra hắn vừa rồi không ngủ, thậm chí lặng lẽ rơi nước mắt.
Lâm Thiển Hạ nhào vào lòng Tập Vi Lương, ngẩng đầu lên mặt ủ mày ê nói: "Anh đoán xem em mơ thấy gì? Em mơ thấy anh đang ngược đãi em!"
Tập Vi Lương sững sờ, ngay sau đó quả quyết nói lớn: “Vớ vẩn! Anh làm sao có thể ngược đãi em!" Anh đối xử tốt với cô cỏn không kịp đây!
Lâm Thiển Hạ nhìn gương mặt tuấn tú Tập Vi Lương đầy uất ức không vui, không nhịn được bật cười "hi hi". Cô trầm tư lúc lâu, chậm rãi mở miệng nói: "Vi Lương, em cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng, không chân thật. Anh xem, ban đầu chúng mình rõ ràng không quen biết, chỉ xảy ra tình một đêm, anh lại cũng làm yêu cầu em lấy anh, mà em cũng lại đồng ý! Bây giờ nghĩ lại lúc đó chắc em bị đứt gân não rồi! Chuyện hoang đường như vậy cũng làm được!"
"Nhưng sự lựa chọn của em là đúng. Anh sẽ tốt với em cả đời." Tập Vi Lương cầm chặt tay Lâm Thiển Hạ ở trong chăn, húa hẹn.
"Đúng vậy. Anh rất tốt với em." Lâm Thiển Hạ nhìn đôi mắt đen dịu dàng thắm thiết của Tập Vi Lương, cảm thấy trong lòng hình như có một dòng nước ấm len lỏi từng ngóc ngách trong cơ thể cô. "Em cảm thấy thật tốt số, để cho em gặp được người… vừa cao ráo, giàu có lại còn đẹp trai nữa!"
"Anh cảm thấy anh cũng rất may mắn, có thể cưới được người vợ tốt như vậy!" Tập Vi Lương cảm nhận nhịp tim người trong lòng ổn định, cảm thấy rất hài lòng."Em vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn nhu thuận nghe lời. lqd Ăn cái gì cũng được không kén ăn, anh nấu cái gì em ăn cái đó. Giọng nói rất êm tai, nhất là lúc đọc tiếng Anh càng hấp dẫn người khác. Chữ viết cũng rất thanh tú, rất giống con người em."
Xinh đẹp đáng yêu? Nhu thuận nghe lời? "Anh là đang nói em đó sao?" Lâm Thiển Hạ nháy mắt một cái, cố ý bĩu môi nói.
"Dĩ nhiên!" Tập Vi Lương gật đầu lia lịa nói.
Lâm Thiển Hạ cười ngọt ngào, sau đó thấy kỳ quái Tập Vi Lương nghe cô đọc tiếng Anh lúc nào? Oh, có thể là khi cô chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh cấp sáu. Về phần chữ viết của cô, tùy tiện lật sách là có thể nhìn được.
Nhưng mà anh nói cô không kén ăn, đó không phải do anh nấu ăn ngon sao?
Lâm Thiển Hạ cảm thấy Tập Vi Lương thật sự rất đáng yêu! Nhiều ưu điểm chính cô cũng không phát hiện? Chẳng lẽ đây là cái được gọi "trong mắt người tình là Tây Thi" sao?
"Được rồi được rồi, đi ngủ đi. Sáng ngày mai, em còn phải đi học mà!" Tập Vi Lương thấy Lâm Thiển Hạ ngáp một cái, đã giúp cô chỉnh chăn, tắt đèn đầu giường.
Trong bóng tối, hai người cũng có thể nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của nhau.
Lâm Thiển Hạ không biết thế nào, cảm thấy khó chịu, giống như thiếu đi thứ gì đó. Cô dựa vào lồng ngực, Tập Vi Lương giọng nói buồn buồn nói: "Vi Lương, em cảm thấy chúng mình đánh mất cái gì rồi? Cái em nói không phải là tiền."
Tập Vi Lương trầm mặc chốc lát , liền lập tức giả bộ không thèm để ý nói: "Em đừng nghĩ nhiều, chỉ bị tên ăn trộm kia hù sợ thôi."
"Ừ." Lâm Thiển Hạ cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa quá mệt mỏi, cứ như vậy dần dần ngủ thiếp đi.
Trong đêm tối, đôi mắt đen của Tập Vi Lương, dần ướt…
Một cô bạn cùng phòng tên Nguyễn Đình, lúc thấy cô trở về vẫn còn tức giận nói với Vương Mộng Khuê: "Mộng Khuê, tên ăn trộm kia chắc lqd không phải là quen biết cậu chứ? Cả phòng chỉ một mình bàn của cậu là gọn gàng không bị đụng tới, bàn của mình, Diêu Dương và Thiển Hạ bị hắn bới tung ngổn ngang, ngay cả giường cũng không thoát nạn, bị di chuyển đi chỗ khác!"
"Đúng vậy, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?" Bạn cùng phòng tên Diêu Dương phụ họa nói: "Chuyện này thật kỳ quái?"
Lúc nãy trên đường về, Vương Mộng Khuê tức đến muốn mắng hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông Nguyễn Đình và Diêu Dương, bây giờ nhìn hai người kia càng sôi trào máu nòng, không ngờ hai người không có một chút áy náy, chột dạ, cô giận không nhịn được, lần đầu tiên nổi nóng ở ký túc xá: "Chuyện này hai người phải chịu trách nhiệm. Thiển Hạ bị mất đồ gì hai người các cô phải đền, còn viện phí của cậu ấy tôi coi như bỏ qua. Làm phiền hai người nếu sau này nói muốn quay về thì phải quay lại!"
Hai người nghe xong ngẩn ra, lần đầu tiên họ thấy Vương Mộng Khuê nổi giận như vậy, bình thường cô luôn nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa, có uất ức gì đều giấu ở trong lòng, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nguyễn Đình và Diêu Dương hai mắt nhìn nhau, mặc dù bị nói xong có chút áy náy, nhưng khó chịu lại nhiều hơn. Hai người tức mặt đỏ bừng, lqd một người thậm chí còn nổi giận ném một quyển sách dày, rơi mạnh lên bàn, sau đó đứng lên cố ý tăng âm lượng: "Cái gì! Dựa vào muốn chúng ta thường tiền. Không có cửa đâu!"
Vẻ mặt Vương Mộng Khuê lạnh lùng. Cô xưa nay không vừa mắt hai người này, thậm chí còn xem thường họ. Ví dụ như, rõ ràng nhà có điều kiện kinh tế khá, vẫn còn muốn xin làm hộ nghèo, một chút xấu hổ cũng không có! Hay họ thường trốn học, còn cùng một đám bạn không tốt ra ngoài chơi, có lúc tận rạng sáng 3, 4 giờ mới về…
Dĩ nhiên, khiến cô tức giận, đương nhiên là Lâm Thiển Hạ bị họ hại sảy thai.
Vương Mộng Khuê là người khá nhẫn nhịn, cô không muốn làm quan hệ với mọi người trở nên căng thẳng, vì vậy cho dù cô không thích hai người này, cô cũng sẽ đối xử khách khí với họ.
Đây là điểm khác nhau giữa cô và Lâm Thiển Hạ. Lâm Thiển Hạ rất chân thật, mặc dù lớn dần cô cũng từ từ trưởng thành, không hề giống trước đây nói không suy nghĩ đến hậu quả, muốn nói gì thì nói, nhưng lqd cô vẫn ghét điều xấu, có nguyên tắc của mình trong cư xử. Như bỏ phiếu ở hội nghị để bầu học sinh nghèo, cô không sợ bị người khác nói xấu, cô không bỏ phiếu cho Nguyễn Đình và Diêu Dương, cũng không quân tâm thể diện của họ ném tờ phiếu vào họ.
dám yêu dám hận là tính cách Vương Mộng Khuê thích nhất và vô cùng hâm mộ ở Lâm Thiển Hạ.
Gia cảnh nghèo khó Vương Mộng Khuê từ nhỏ bị người khác xem thường, thường có người nói xấu cô, nói cô cha mẹ của thiếu nợ không trả, da mặt dày. Vì vậy sợ bị người ta chèn ép cô, cư xử với mọi người cẩn thận thì tốt hơn.
. . . . . .
Nằm ở trên giường, uất ức trong nội tâm cũng dần dần bình thường lại. Vương Mộng Khuê nhìn trần nhà, rốt cuộc bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ những gì Nguyễn Đình và Diêu Dương nói.
Chuyện này quả là khó hiểu, tại sao phòng có bốn người, chỉ mình bàn của cô không bị động tới? Chẳng lẽ ăn trộm biết cô không có đồ gì để trộm?
Vương Mộng Khuê nghi ngờ tên trộm ở lầu ký túc xá 8 phía Bắc, vừa nghĩ thế, thì càng cảm thấy có thể tên trộm kia biết rất rõ từng người trong phòng cô, như biết cô thuộc gia đình khó khăn, không có tiền để trộm.
Phòng cô có 4 người lại biết hết, ai ở giường trên ai ở giường dưới.
Vương Mộng Khuê không trông mong vào lãnh đạo trường có thể tra ra thứ gì, cô cảm thấy, chỉ có thể trông cậy vào, chính là mình. Bởi vì chỉ một mình cô, nhìn thấy hình dáng tên trộm, hơn nữa nhờ ánh trăng ngoài hành lang chiếu vào nhìn thấy hắn mang một đôi giày xanh nhạt. Không, không phải hắn, phải là cô ta. Lầu 8 phía Bắc là ký túc xá nữ, không có nam.
Nhưng khi lúc đó quá hốt hoảng và hỗn loạn, cô căn bản không thể thấy rõ mặt của ăn trộm, thậm chí ngay cả mập hay gầy, cao hay lùn cô đều không rõ.
Về phần Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê đoán cô càng không nhìn rõ mặt tên trộm trông như thế nào, hơn nữa không bỏ qua nên để cô nhớ lại hồi ức đáng sợ đó.
Như vậy đầu mối duy nhất, chính là đôi giày màu xanh nhạt. Nhưng loại giày này nữ sinh mang nhiều như vậy, đây không khác gì mò kim đáy biển…
Thân thể Lâm Thiển Hạ khôi phục rất nhnah, ở bệnh viện vài ngày là có thể xuất viện. Cô tất nhiên không biết chuyện mình sảy thai, vì vậy vừa ra viện liền la hét phải về ký túc xá dọn đồ đến nhà Tập Vi Lương.
Bởi vì Lâm Thiển Hạ khăng khăng nói đồ đạc của mình không nhiều lắm, toàn là quần áo như bấc, cho nên Tập Vi Lương đậu xe ở dưới ký túc xá, không đi lên, mà đứng lẳng lặng đứng bên cạnh xe.
Đứa bé không còn, lòng anh co rút khó chịu. Móc từ trong túi ra một điếu thuốc, châm thuốc rồi hít mạnh một hơi.
Mấy đêm gần đây anh không được ngon hình như đêm nào cũng mất ngủ. Thường tỉnh lại lúc nửa đêm, anhliền nhìn người trong ngực hình như ngủ cũng không được yên giấc nước mắt vô ý thúc thức chảy xuống…
Lâm Thiển Hạ lúc xuống lầu, tay xách theo một cái cái rương. Khi Tập Vi Lương đón lấy phát hiện, quả nhiên bên trong chỉ có quần áo, nhìn thấy phình to, thật ra rất nhẹ.
Lâm Thiển Hạ không mang drap trải giường đi, bởi vì cô nghĩ buổi trưa mình còn ngủ trong ký túc xá. Vừa rồi cô trở về phòng, rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong ký túc xá nặng nề khác thường. Hình như Vương Mộng Khuê, Nguyễn Đình và Diêu Dương đang cãi nhau, chắc có liên quan đến vụ trộm đêm đó.
. . . . . .
Về đến nhà, Lâm Thiển Hạ nhận lấy rương hành lý trong tay Tập Vi Lương tự mình vào trong phòng ngủ dọn đồ ra.
Tập Vi Lương đi vào theo, nói muốn giúp cô xếp quần áo. Nhưng lập tức bị Lâm Thiển Hạ đuổi ra ngoài.
Lâm Thiển Hạ trời sinh da mặt mỏng, cho dù mình và Tập Vi Lương đã là vợ chồng, những chuyện thân mật kia cũng đã làm, nhưng cô cảm thấy quan hệ của hai người đó hình như chưa đến mức có thể "giặt quần áo lót" cho nhau, ít nhất khiến Tập Vi Lương thấy cô không muốn? Áo ngực, quần lót, băng vệ sinh cô sẽ ngượng chết mất.
. . . . . .
Ban đêm, Lâm Thiển Hạ gặp ác mộng. Không phải mơ thấy có người nằm ở trên giường của cô, mà là mơ thấy cô và Tập Vi Lương sau khi đăng ký kết hôn Tập Vi Lương vẫn đánh cô.
Cô kêu khẽ một tiếng rồi tỉnh lại, sợ đến lạnh cả người mồ hôi chảy ròng ròng.
"Sao vậy? Lại làm ác mộng sao? Đừng sợ, có anh ở đây, anh luôn ở bên cạnh em." Tập Vi Lương cẩn thận vỗ về trong ngực, nhẹ giọng an ủi
Lâm Thiển Hạ không phát hiện ra Tập Vi Lương khác thường, thật ra hắn vừa rồi không ngủ, thậm chí lặng lẽ rơi nước mắt.
Lâm Thiển Hạ nhào vào lòng Tập Vi Lương, ngẩng đầu lên mặt ủ mày ê nói: "Anh đoán xem em mơ thấy gì? Em mơ thấy anh đang ngược đãi em!"
Tập Vi Lương sững sờ, ngay sau đó quả quyết nói lớn: “Vớ vẩn! Anh làm sao có thể ngược đãi em!" Anh đối xử tốt với cô cỏn không kịp đây!
Lâm Thiển Hạ nhìn gương mặt tuấn tú Tập Vi Lương đầy uất ức không vui, không nhịn được bật cười "hi hi". Cô trầm tư lúc lâu, chậm rãi mở miệng nói: "Vi Lương, em cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng, không chân thật. Anh xem, ban đầu chúng mình rõ ràng không quen biết, chỉ xảy ra tình một đêm, anh lại cũng làm yêu cầu em lấy anh, mà em cũng lại đồng ý! Bây giờ nghĩ lại lúc đó chắc em bị đứt gân não rồi! Chuyện hoang đường như vậy cũng làm được!"
"Nhưng sự lựa chọn của em là đúng. Anh sẽ tốt với em cả đời." Tập Vi Lương cầm chặt tay Lâm Thiển Hạ ở trong chăn, húa hẹn.
"Đúng vậy. Anh rất tốt với em." Lâm Thiển Hạ nhìn đôi mắt đen dịu dàng thắm thiết của Tập Vi Lương, cảm thấy trong lòng hình như có một dòng nước ấm len lỏi từng ngóc ngách trong cơ thể cô. "Em cảm thấy thật tốt số, để cho em gặp được người… vừa cao ráo, giàu có lại còn đẹp trai nữa!"
"Anh cảm thấy anh cũng rất may mắn, có thể cưới được người vợ tốt như vậy!" Tập Vi Lương cảm nhận nhịp tim người trong lòng ổn định, cảm thấy rất hài lòng."Em vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn nhu thuận nghe lời. lqd Ăn cái gì cũng được không kén ăn, anh nấu cái gì em ăn cái đó. Giọng nói rất êm tai, nhất là lúc đọc tiếng Anh càng hấp dẫn người khác. Chữ viết cũng rất thanh tú, rất giống con người em."
Xinh đẹp đáng yêu? Nhu thuận nghe lời? "Anh là đang nói em đó sao?" Lâm Thiển Hạ nháy mắt một cái, cố ý bĩu môi nói.
"Dĩ nhiên!" Tập Vi Lương gật đầu lia lịa nói.
Lâm Thiển Hạ cười ngọt ngào, sau đó thấy kỳ quái Tập Vi Lương nghe cô đọc tiếng Anh lúc nào? Oh, có thể là khi cô chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh cấp sáu. Về phần chữ viết của cô, tùy tiện lật sách là có thể nhìn được.
Nhưng mà anh nói cô không kén ăn, đó không phải do anh nấu ăn ngon sao?
Lâm Thiển Hạ cảm thấy Tập Vi Lương thật sự rất đáng yêu! Nhiều ưu điểm chính cô cũng không phát hiện? Chẳng lẽ đây là cái được gọi "trong mắt người tình là Tây Thi" sao?
"Được rồi được rồi, đi ngủ đi. Sáng ngày mai, em còn phải đi học mà!" Tập Vi Lương thấy Lâm Thiển Hạ ngáp một cái, đã giúp cô chỉnh chăn, tắt đèn đầu giường.
Trong bóng tối, hai người cũng có thể nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của nhau.
Lâm Thiển Hạ không biết thế nào, cảm thấy khó chịu, giống như thiếu đi thứ gì đó. Cô dựa vào lồng ngực, Tập Vi Lương giọng nói buồn buồn nói: "Vi Lương, em cảm thấy chúng mình đánh mất cái gì rồi? Cái em nói không phải là tiền."
Tập Vi Lương trầm mặc chốc lát , liền lập tức giả bộ không thèm để ý nói: "Em đừng nghĩ nhiều, chỉ bị tên ăn trộm kia hù sợ thôi."
"Ừ." Lâm Thiển Hạ cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa quá mệt mỏi, cứ như vậy dần dần ngủ thiếp đi.
Trong đêm tối, đôi mắt đen của Tập Vi Lương, dần ướt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.