Chương 44
Chích Hữu Ngư Tri
20/05/2016
Vương Mộng Khuê và Lãnh Thế Hiên yêu nhau tất nhiên sẽ bị người khác chú ý. Những lúc hai người đi chung với nhau đều bị nhiều người dòm ngó, thậm chí còn bị bàn luận xôn xao, nghị luận ầm ĩ.
Thật ra nếu ai tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện lúc hai người đi với nhau rất quái dị: chàng trai hình như cố ý duy trì một khoảng nhất định với cô gái nhưng cô gái thì lại không ngừng tiến lại gần chàng trai.
Lúc Vương Mộng Khuê đến gần Lãnh Thế Hiên, rốt cuộc cô cũng lấy hết dũng khí cầm lấy tay của anh.
Lãnh Thế Hiên theo bản năng giật tay mình lại, nhưng không ngờ lại bị Vương Mộng Khuê nắm thật chặt, thế nào cũng không gỡ ra được.
Anh cúi đầu xuống, phát hiện Vương Mộng Khuê đang nhìn mình, một đôi mắt đẹp viết đầy kiên trì và khích lệ.
"Không có chuyện gì, nắm tay mà thôi." Vương Mộng Khuê cười ngọt ngào nói.
Lãnh Thế Hiên ép buộc mình phải buông lỏng. Đúng vậy a, cũng chỉ là nắm tay mà thôi, chắc là sẽ không thể lây bệnh. Kể từ khi hiểu chuyện tới nay, anh vẫn luôn cảm giác mình rất bẩn, vì vậy cho tới bây giờ vẫn không tiếp xúc với người khác, cho dù biết một chút hành động thông thường này cũng sẽ không lây bệnh nhưng anh vẫn cố ý duy trì một khoảng cách với người khác.
Lãnh Thế Hiên trở lại"Tư cảnh hiên", Tạ Bút Quân đang chuyên tâm vẽ tranh.
"Ơ, đi hẹn hò về rồi?" Thấy Lãnh Thế Hiên, Tạ Bút Quân không nhịn được trêu nói. Anh âm thầm liếc mắt nhìn sang Lãnh Thế Hiên, lại nhìn thấy cảm xúc giãy dụa và đau khổ.
"Ừ." Lãnh Thế Hiên hình như rất mệt mỏi. Mấy ngày nay anh vẫn luôn giãy dụa trong lòng mới quyết định đồng ý bắt đầu lui tới với Vương Mộng.
Không, nếu như nói chính xác hơn một chút, thật ra thì anh và Vương Mộng Khuê ban đầu chỉ nói sẽ làm bạn bè bình thường, chứ không phải giống như quan hệ yêu đương mà mọi người trong trường nói. Nhưng hôm nay, hiển nhiên Vương Mộng Khuê đã vi phạm lời hứa, anh thật sự rất sợ cô sẽ càng lún càng sâu…
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Bởi vì tối hôm qua lao lực quá độ, mặc dù Lâm Thiển Hạ ngủ đến 12 h trưa nhưng khi tỉnh lại vẫn cảm thấy không có tinh thần.
Tập Vi Lương đang trong phòng bếp nấu thức ăn, bây giờ đã là mười hai giờ trưa rồi, bởi vì biết Lâm Thiển Hạ tối hôm qua bị mình chơi đùa quá mức, cho nên chưa gọi cô dậy mà vẫn để cho cô ngủ.
Lâm Thiển Hạ khoác áo khoác đứng ở cửa phòng bếp, Tập Vi Lương quay đầu thấy cô vẫn còn chưa tỉnh táo, mắt vẫn còn buồn ngủ, nhất thời tâm tình vui vẻ nhếch mép lên trêu nói: "Anh đúng là lấy phải một con heo mà."
Lâm Thiển Hạ vừa nghe Tập Vi Lương nói mình như vậy cũng có chút uất ức, nghĩ đến mình tối hôm qua bị anh ép đến mức phải cầu xin dừng lại thì cũng có chút tức giận nói: "Anh đúng là làm khổ người!"
Tập Vi Lương thấy bộ dạng cáu giận của cô thì cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, lúc bưng món ăn đi qua bên cạnh Lâm Thiển Hạ thì không nhịn được hôn lên trán cô một cái.
Trong nháy mắt đã đến cuối tháng mười một, cách ngày Lâm Thiển Hạ Anh thi anh văn cấp sáu nhiều lắm chỉ một tháng, điều này khiến cho người xưa nay vốn “nước đến chân mới nhảy” như cô không thể không cố gắng.
Vốn trước đây còn có thể rửa chén hay dọn dẹp vệ sinh thì bây giờ Lâm Thiển Hạ chuyện gì cũng không cần làm, mỗi ngày chỉ trừ khi ăn uống, đi vệ sinh thì đều ôm sách học từ vựng hoặc là giải đề anh văn cấp sáu.
Có lúc nhìn Tập Vi Lương không hề oán hận mà làm hết việc nhà, Lâm Thiển Hạ cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng và đau lòng. Cô thầm nghĩ, chờ sau khi mình thi xong anh văn cấp sáu, cô sẽ đi ghi danh học nấu ăn, một người phụ nữ nếu như không biết nấu ăn đúng là không ra thể thống gì rồi.
Lâm Thiển Hạ rốt cuộc cũng làm xong thêm một bộ đề, mới duỗi lưng một cái đi ra khỏi phòng.
Tập Vi Lương vừa đúng lúc bưng lên một đĩa khổ qua xào trứng, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô liền đau lòng, đi tới xoa bóp bả vai cho cô.
Cuộc thi này, anh không thể giúp gì được, chỉ có thể làm hậu phương động viên cô phấn đấu mà thôi.
Tập Vi Lương cũng nhân tiện bóp lưng cho Lâm Thiển Hạ, lực tay ở đột nhiên dừng lại một giây sau đó liền giống như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục bóp, nhưng một mắt lại liếc nhìn ra ngoài ban công.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi ăn cơm tối xong, bởi vì trong đơn vị Tập Vi Lương có việc gấp cho nên Lâm Thiển Hạ một mình đi xe buýt tới trường.
Đại học chính là như vậy, có nhiều lúc buổi tối cũng phải đi học.
Kết quả cô chưa đi khỏi chung cư được bao xa, mới được nửa đường tới trạm xe buýt thì đột nhiên bị người dùng khăn lông từ phía sau che lỗ mũi, sau đó choáng váng, cả người gục xuống.
Lúc Lâm Thiển Hạ từ từ tỉnh lại, liền kinh ngạc phát hiện hình như mình đang ở trong một cái miếu đổ nát bởi vì đối diện với cô có một bức tượng phật nhìn rất dữ tợn.
Tay chân bị trói chặt không thể nhúc nhích, Lâm Thiển Hạ run lẩy bẩy đem mình co rúc lại, vừa chảy nước mắt vừa mong mỏi Tập Vi Lương có thể tìm được cô trước khi bọn cướp giết con tin.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, một người đã hai mươi tuổi như cô lại bị bắt cóc à?! l.q.d
Cô cảnh giác chú ý động tĩnh cách vách, chỉ nghe thấy hình như có người đang nói chuyện.
Lâm Thiển Hạ nghe được không rõ ràng lắm, nhưng vẫn loáng thoáng hiểu lời của bọn họ.
Chỉ nghe một người nói: "Chúng ta có nên đánh cô ta một trận? Bọn họ yêu cầu như vậy."
"Đánh cái gì mà đánh? Tôi không đánh phụ nữ." Một giọng nói khác quả quyết gạt bỏ.
"Nhưng chúng ta đã cầm tiền rồi." Giọng nói đầu tiên liền phản bác.
"Chúng ta thật sự đã bắt trói cô ta rồi." Một âm thanh khác không thèm để ý chút nào nói.
Lâm Thiển Hạ đang cảm thấy chuyện này hình như không giống như những gì cô nghĩ đến, thì thấy từ sát vách đi tới hai bé trai gầy gò ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
"! ! !" Lâm Thiển Hạ kinh ngạc không thôi, bọn cướp này khác xa với tưởng tượng của cô, cô còn tưởng rằng sẽ là một đám lưng hùm vai gấu, gương mặt đáng ghét, ai lại có thể nghĩ tới chúng vẫn còn là hai đứa trẻ choai choai.
Một bé trai hình như lớn tuổi hơn đưa cho Lâm Thiển Hạ một chai sữa đậu nành và một cái bánh bao rồi nói với cô: "Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm cô bị thương."
Lâm Thiển Hạ đột nhiên cười. Mặc dù biết tình cảnh của mình vẫn đủ nguy hiểm nhưng lại không biết tại sao mình lại không nảy sinh lòng cảnh giác với hai người này "Hai cậu có tin không, chưa tới ba ngày thì chồng tôi sẽ tìm được tới đây?”
"Không tin!" Hai người không hẹn mà cùng trả lời.
Lâm Thiển Hạ còn đang định nói với bọn họ chồng cô là quân nhân, là một Trung tá, trước kia còn là lính đặc biệt, thì lại thấy đi vào ba bé trai nhỏ tuổi hơn, trên mặt ai cũng đầy bụi đất, nói khó nghe một chút thì rất giống ăn xin.
Đây là chuyện gì vậy? Lâm Thiển Hạ nhìn năm tên cướp nhí thì cảm thấy chuyện này giống như một vở kịch hài.
Lâm Thiển Hạ buổi tối vẫn chưa tới đi học.
Bình thường cô sẽ không vô cớ cúp cua, Vương Mộng Khuê khẩn trương gọi điện thoại cho cô nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được.
Nguyễn Đình và Diêu Dương nhìn Vương Mộng Khuê hoảng hốt luống cuống, hai người liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý cùng cười.
Đúng, để dạy dỗ Lâm Thiển Hạ, Nguyễn Đình và Diêu Dương đã tìm người bắt cóc Lâm Thiển Hạ. Họ vốn chưa từng nghĩ phải trả thù cô như thế nào, chỉ nghĩ dọa cô và người nhà một chút mà thôi.
Thật ra thì ban đầu bọn họ cũng không ôm hi vọng quá lớn, dù sao cũng là thông qua Internet, những người họ thuê cũng chưa từng gặp qua, quỷ mới biết đâu là thật là giả. Chỉ là, đối với bọn họ thì đây là phương pháp tốt nhất rồi, dù sao như vậy cũng không thể làm bại lộ thân phận của họ, đến lúc có tra ra cũng sẽ không tra được tên các cô.
Biết mình sẽ không bị nguy hiểm, cả người Lâm Thiển Hạ cũng tỉnh táo lại. Lúc mấy “tên cướp” đưa đồ ăn cho cô, cô liền tìm cách thăm dò xem thử là ai thuê bọn họ.
Thật không ngờ năm đứa nhóc này lại rất nghĩa khí, ngoại trừ cho cô đồ ăn và mang cô đi tiểu thì cái gì cũng không nói.
Nhưng mà bọn họ không nói, trong lòng Lâm Thiển Hạ cũng có đối tượng hoài nghi. Ngoại trừ Nguyễn Đình và Diêu Dương, còn có ai sẽ điên nhưng lại ngây thơ như vậy?
Quả nhiên đúng như dự liệu của Lâm Thiển Hạ, rạng sáng ngày thứ hai khi bầu trời còn chưa kịp sáng, cô vẫn còn chưa tỉnh lại thì Tập Vi Lương đã chạy đến.
Năm đứa nhóc còn đang trong giấc mộng, lại đột nhiên bị đạp bay đến vách tường.
"Ngao —— thật là đau !"
“Mấy tên cướp” rối rít xoa bụng của mình, đau đến rơi nước mắt, thì thấy Lâm Thiển Hạ đang rúc trong ngực một người đàn ông cao lớn, dương dương tự đắc: "Tôi đã nói mà, chồng tôi trong vòng ba ngày sẽ tìm được chỗ này.”
Tập Vi Lương cẩn thận kiểm tra xem Lâm Thiển Hạ có không bị thương không, thấy cô vẫn có tinh thần nói giỡn thì thở phào nhẹ nhõm, đang định đánh mấy tên cướp nhí thêm vài cái thì bị Lâm Thiển Hạ níu lại.
Tập Vi Lương vén tay áo lên, lạnh nhạt nói: "Còn nhỏ mà không lo học, phải dạy dỗ một chút." l.q.d
Lại nói tối hôm qua, sau khi Vương Mộng Khuê điện thoại báo cho Tập Vi Lương biết Lâm Thiển Hạ không đi học, anh liền vội vã rời đơn vị đi tìm xung quanh chung cư và đường phố. Anh tìm suốt đêm, rốt cuộc cũng tìm được đến đây.
Năm người bạn nhỏ đồng loạt rùng mình một cái…
Thật ra nếu ai tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện lúc hai người đi với nhau rất quái dị: chàng trai hình như cố ý duy trì một khoảng nhất định với cô gái nhưng cô gái thì lại không ngừng tiến lại gần chàng trai.
Lúc Vương Mộng Khuê đến gần Lãnh Thế Hiên, rốt cuộc cô cũng lấy hết dũng khí cầm lấy tay của anh.
Lãnh Thế Hiên theo bản năng giật tay mình lại, nhưng không ngờ lại bị Vương Mộng Khuê nắm thật chặt, thế nào cũng không gỡ ra được.
Anh cúi đầu xuống, phát hiện Vương Mộng Khuê đang nhìn mình, một đôi mắt đẹp viết đầy kiên trì và khích lệ.
"Không có chuyện gì, nắm tay mà thôi." Vương Mộng Khuê cười ngọt ngào nói.
Lãnh Thế Hiên ép buộc mình phải buông lỏng. Đúng vậy a, cũng chỉ là nắm tay mà thôi, chắc là sẽ không thể lây bệnh. Kể từ khi hiểu chuyện tới nay, anh vẫn luôn cảm giác mình rất bẩn, vì vậy cho tới bây giờ vẫn không tiếp xúc với người khác, cho dù biết một chút hành động thông thường này cũng sẽ không lây bệnh nhưng anh vẫn cố ý duy trì một khoảng cách với người khác.
Lãnh Thế Hiên trở lại"Tư cảnh hiên", Tạ Bút Quân đang chuyên tâm vẽ tranh.
"Ơ, đi hẹn hò về rồi?" Thấy Lãnh Thế Hiên, Tạ Bút Quân không nhịn được trêu nói. Anh âm thầm liếc mắt nhìn sang Lãnh Thế Hiên, lại nhìn thấy cảm xúc giãy dụa và đau khổ.
"Ừ." Lãnh Thế Hiên hình như rất mệt mỏi. Mấy ngày nay anh vẫn luôn giãy dụa trong lòng mới quyết định đồng ý bắt đầu lui tới với Vương Mộng.
Không, nếu như nói chính xác hơn một chút, thật ra thì anh và Vương Mộng Khuê ban đầu chỉ nói sẽ làm bạn bè bình thường, chứ không phải giống như quan hệ yêu đương mà mọi người trong trường nói. Nhưng hôm nay, hiển nhiên Vương Mộng Khuê đã vi phạm lời hứa, anh thật sự rất sợ cô sẽ càng lún càng sâu…
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Bởi vì tối hôm qua lao lực quá độ, mặc dù Lâm Thiển Hạ ngủ đến 12 h trưa nhưng khi tỉnh lại vẫn cảm thấy không có tinh thần.
Tập Vi Lương đang trong phòng bếp nấu thức ăn, bây giờ đã là mười hai giờ trưa rồi, bởi vì biết Lâm Thiển Hạ tối hôm qua bị mình chơi đùa quá mức, cho nên chưa gọi cô dậy mà vẫn để cho cô ngủ.
Lâm Thiển Hạ khoác áo khoác đứng ở cửa phòng bếp, Tập Vi Lương quay đầu thấy cô vẫn còn chưa tỉnh táo, mắt vẫn còn buồn ngủ, nhất thời tâm tình vui vẻ nhếch mép lên trêu nói: "Anh đúng là lấy phải một con heo mà."
Lâm Thiển Hạ vừa nghe Tập Vi Lương nói mình như vậy cũng có chút uất ức, nghĩ đến mình tối hôm qua bị anh ép đến mức phải cầu xin dừng lại thì cũng có chút tức giận nói: "Anh đúng là làm khổ người!"
Tập Vi Lương thấy bộ dạng cáu giận của cô thì cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, lúc bưng món ăn đi qua bên cạnh Lâm Thiển Hạ thì không nhịn được hôn lên trán cô một cái.
Trong nháy mắt đã đến cuối tháng mười một, cách ngày Lâm Thiển Hạ Anh thi anh văn cấp sáu nhiều lắm chỉ một tháng, điều này khiến cho người xưa nay vốn “nước đến chân mới nhảy” như cô không thể không cố gắng.
Vốn trước đây còn có thể rửa chén hay dọn dẹp vệ sinh thì bây giờ Lâm Thiển Hạ chuyện gì cũng không cần làm, mỗi ngày chỉ trừ khi ăn uống, đi vệ sinh thì đều ôm sách học từ vựng hoặc là giải đề anh văn cấp sáu.
Có lúc nhìn Tập Vi Lương không hề oán hận mà làm hết việc nhà, Lâm Thiển Hạ cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng và đau lòng. Cô thầm nghĩ, chờ sau khi mình thi xong anh văn cấp sáu, cô sẽ đi ghi danh học nấu ăn, một người phụ nữ nếu như không biết nấu ăn đúng là không ra thể thống gì rồi.
Lâm Thiển Hạ rốt cuộc cũng làm xong thêm một bộ đề, mới duỗi lưng một cái đi ra khỏi phòng.
Tập Vi Lương vừa đúng lúc bưng lên một đĩa khổ qua xào trứng, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô liền đau lòng, đi tới xoa bóp bả vai cho cô.
Cuộc thi này, anh không thể giúp gì được, chỉ có thể làm hậu phương động viên cô phấn đấu mà thôi.
Tập Vi Lương cũng nhân tiện bóp lưng cho Lâm Thiển Hạ, lực tay ở đột nhiên dừng lại một giây sau đó liền giống như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục bóp, nhưng một mắt lại liếc nhìn ra ngoài ban công.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi ăn cơm tối xong, bởi vì trong đơn vị Tập Vi Lương có việc gấp cho nên Lâm Thiển Hạ một mình đi xe buýt tới trường.
Đại học chính là như vậy, có nhiều lúc buổi tối cũng phải đi học.
Kết quả cô chưa đi khỏi chung cư được bao xa, mới được nửa đường tới trạm xe buýt thì đột nhiên bị người dùng khăn lông từ phía sau che lỗ mũi, sau đó choáng váng, cả người gục xuống.
Lúc Lâm Thiển Hạ từ từ tỉnh lại, liền kinh ngạc phát hiện hình như mình đang ở trong một cái miếu đổ nát bởi vì đối diện với cô có một bức tượng phật nhìn rất dữ tợn.
Tay chân bị trói chặt không thể nhúc nhích, Lâm Thiển Hạ run lẩy bẩy đem mình co rúc lại, vừa chảy nước mắt vừa mong mỏi Tập Vi Lương có thể tìm được cô trước khi bọn cướp giết con tin.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, một người đã hai mươi tuổi như cô lại bị bắt cóc à?! l.q.d
Cô cảnh giác chú ý động tĩnh cách vách, chỉ nghe thấy hình như có người đang nói chuyện.
Lâm Thiển Hạ nghe được không rõ ràng lắm, nhưng vẫn loáng thoáng hiểu lời của bọn họ.
Chỉ nghe một người nói: "Chúng ta có nên đánh cô ta một trận? Bọn họ yêu cầu như vậy."
"Đánh cái gì mà đánh? Tôi không đánh phụ nữ." Một giọng nói khác quả quyết gạt bỏ.
"Nhưng chúng ta đã cầm tiền rồi." Giọng nói đầu tiên liền phản bác.
"Chúng ta thật sự đã bắt trói cô ta rồi." Một âm thanh khác không thèm để ý chút nào nói.
Lâm Thiển Hạ đang cảm thấy chuyện này hình như không giống như những gì cô nghĩ đến, thì thấy từ sát vách đi tới hai bé trai gầy gò ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
"! ! !" Lâm Thiển Hạ kinh ngạc không thôi, bọn cướp này khác xa với tưởng tượng của cô, cô còn tưởng rằng sẽ là một đám lưng hùm vai gấu, gương mặt đáng ghét, ai lại có thể nghĩ tới chúng vẫn còn là hai đứa trẻ choai choai.
Một bé trai hình như lớn tuổi hơn đưa cho Lâm Thiển Hạ một chai sữa đậu nành và một cái bánh bao rồi nói với cô: "Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm cô bị thương."
Lâm Thiển Hạ đột nhiên cười. Mặc dù biết tình cảnh của mình vẫn đủ nguy hiểm nhưng lại không biết tại sao mình lại không nảy sinh lòng cảnh giác với hai người này "Hai cậu có tin không, chưa tới ba ngày thì chồng tôi sẽ tìm được tới đây?”
"Không tin!" Hai người không hẹn mà cùng trả lời.
Lâm Thiển Hạ còn đang định nói với bọn họ chồng cô là quân nhân, là một Trung tá, trước kia còn là lính đặc biệt, thì lại thấy đi vào ba bé trai nhỏ tuổi hơn, trên mặt ai cũng đầy bụi đất, nói khó nghe một chút thì rất giống ăn xin.
Đây là chuyện gì vậy? Lâm Thiển Hạ nhìn năm tên cướp nhí thì cảm thấy chuyện này giống như một vở kịch hài.
Lâm Thiển Hạ buổi tối vẫn chưa tới đi học.
Bình thường cô sẽ không vô cớ cúp cua, Vương Mộng Khuê khẩn trương gọi điện thoại cho cô nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được.
Nguyễn Đình và Diêu Dương nhìn Vương Mộng Khuê hoảng hốt luống cuống, hai người liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý cùng cười.
Đúng, để dạy dỗ Lâm Thiển Hạ, Nguyễn Đình và Diêu Dương đã tìm người bắt cóc Lâm Thiển Hạ. Họ vốn chưa từng nghĩ phải trả thù cô như thế nào, chỉ nghĩ dọa cô và người nhà một chút mà thôi.
Thật ra thì ban đầu bọn họ cũng không ôm hi vọng quá lớn, dù sao cũng là thông qua Internet, những người họ thuê cũng chưa từng gặp qua, quỷ mới biết đâu là thật là giả. Chỉ là, đối với bọn họ thì đây là phương pháp tốt nhất rồi, dù sao như vậy cũng không thể làm bại lộ thân phận của họ, đến lúc có tra ra cũng sẽ không tra được tên các cô.
Biết mình sẽ không bị nguy hiểm, cả người Lâm Thiển Hạ cũng tỉnh táo lại. Lúc mấy “tên cướp” đưa đồ ăn cho cô, cô liền tìm cách thăm dò xem thử là ai thuê bọn họ.
Thật không ngờ năm đứa nhóc này lại rất nghĩa khí, ngoại trừ cho cô đồ ăn và mang cô đi tiểu thì cái gì cũng không nói.
Nhưng mà bọn họ không nói, trong lòng Lâm Thiển Hạ cũng có đối tượng hoài nghi. Ngoại trừ Nguyễn Đình và Diêu Dương, còn có ai sẽ điên nhưng lại ngây thơ như vậy?
Quả nhiên đúng như dự liệu của Lâm Thiển Hạ, rạng sáng ngày thứ hai khi bầu trời còn chưa kịp sáng, cô vẫn còn chưa tỉnh lại thì Tập Vi Lương đã chạy đến.
Năm đứa nhóc còn đang trong giấc mộng, lại đột nhiên bị đạp bay đến vách tường.
"Ngao —— thật là đau !"
“Mấy tên cướp” rối rít xoa bụng của mình, đau đến rơi nước mắt, thì thấy Lâm Thiển Hạ đang rúc trong ngực một người đàn ông cao lớn, dương dương tự đắc: "Tôi đã nói mà, chồng tôi trong vòng ba ngày sẽ tìm được chỗ này.”
Tập Vi Lương cẩn thận kiểm tra xem Lâm Thiển Hạ có không bị thương không, thấy cô vẫn có tinh thần nói giỡn thì thở phào nhẹ nhõm, đang định đánh mấy tên cướp nhí thêm vài cái thì bị Lâm Thiển Hạ níu lại.
Tập Vi Lương vén tay áo lên, lạnh nhạt nói: "Còn nhỏ mà không lo học, phải dạy dỗ một chút." l.q.d
Lại nói tối hôm qua, sau khi Vương Mộng Khuê điện thoại báo cho Tập Vi Lương biết Lâm Thiển Hạ không đi học, anh liền vội vã rời đơn vị đi tìm xung quanh chung cư và đường phố. Anh tìm suốt đêm, rốt cuộc cũng tìm được đến đây.
Năm người bạn nhỏ đồng loạt rùng mình một cái…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.