Chương 47
Chích Hữu Ngư Tri
04/06/2016
Tập Vi Lương gần đây rất khác thường.
Ví dụ như số lần anh mang Lâm Thiển Hạ đi dạo phố, xem phim rõ ràng nhiều hơn trước đây rất nhiều. Nhưng đối với Lâm Thiển Hạ, mặc dù đi dạo phố và xem phim với Tập Vi Lương không nói là hành hạ nhưng cũng không thể gọi là hưởng thụ, đó là lý do vì sao cô dường như chưa từng chủ động yêu cầu anh cùng cô đi dạo phố, xem phim. Dù sao cô cũng không phải đứa bé thích bám người, cô có thể tìm Vương Mộng Khuê đi cùng hoặc tụ mình đi xem phim cũng không thấy gì không tốt.
Vì vậy, đối với việc Tập Vi Lương đột nhiên trở nên như vậy, Lâm Thiển Hạ không hề có cảm giác “thụ sủng nhược kinh" mà ngược lại là cảm giác mơ hồ lo lắng.
Cái này rất giống với câu chuyện của một cặp đôi yêu nhau đã qua thời nồng nhiệt, đột nhiên người đàn ông bắt đầu lấy lòng cô gái, ví dụ như ngày ngày tặng hoa hồng khiến cho người ta không nhịn được suy đoán chắc chắn người đàn ông này đã làm chuyện có lỗi với cô gái đó.
Tập Vi Lương là một tay mơ, làm sao biết mình đối với Lâm Thiển Hạ càng tốt lại càng có vẻ mờ ám đây?
Có thể khiến Lâm Thiển Hạ nghĩ Tập Vi Lương làm chuyện có lỗi với cô, cái này còn khó hơn lên trời.
Vì vậy, đối với biểu hiện “chột dạ” của Tập Vi, Lâm Thiển Hạ chỉ có thể cố gắng chịu đựng không đi hỏi. Cô vẫn tự an ủi mình phải tin tưởng Tập Vi Lương, nếu thật sự có chuyện thì chắc chắn anh sẽ không giấu giếm mình.
Nhưng trong lòng Lâm Thiển Hạ vẫn luôn rất rõ ràng, như vậy là tự dối mình dối người thôi.
Cứ như vậy, vài ngày “gió êm sóng lặng” trôi qua, giống như giấu giếm nguy hiểm sau đó, rốt cuộc “tiểu tam” trong truyền thuyết cũng xuất hiện.
Lúc Lâm Thiển Hạ vừa thi xong môn thứ tư, có một cô gái ăn mặc rất thời trang tới tìm cô.
Bởi vì đã sống ở Mĩ vài chục năm, vì vậy cách ăn mặc của Tiếu Thiện Huyên ít nhiều cũng rất có phong cách. Đứng trước một cô gái thành thục, phong tình vạn chủng, Lâm Thiển Hạ không thể nghi ngờ giống như một cây cải thìa, còn chưa trổ mã, vô vị tẻ nhạt.
Tiếu Thiện Huyên quan sát Lâm Thiển Hạ một lúc, khóe miệng không kìm lòng được khẽ nâng lên. Nói thật, Lâm Thiển Hạ ngoại trừ ít tuổi hơn cô, còn lại đều không thể so được.
Ánh mắt khinh thường, giễu cợt rõ ràng như vậy sao Lâm Thiển Hạ lại không nhìn ra? Vì vậy, cô cố ý đè nén nội tâm phức tạp và cảm giác tự ti của mình, giả bộ bình tĩnh chờ đối phương mở miệng, một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đề phòng và địch ý.
"Tôi muốn nói chuyện với cô một chút." Tiếu Thiện Huyên trên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi nói.
Ánh mắt sắc bén của đối phương khiến Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất không thoải mái, mặc dù cô rất tò mò cô gái này muốn nói những gì nhưng trực giác nói cho cô biết đừng nghe thì tốt hơn.
Vì vậy sau vài giây do dự, Lâm Thiển Hạ cố gắng kềm chế nội tâm tò mò, quả quyết cự tuyệt. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua Tiếu Thiện Huyên chỉ lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ mình không có gì để nói."
Bất kể mình làm như vậy có giống đà điểu hay không, Lâm Thiển Hạ cũng nhất định ép mình không nói chuyện với người phụ nữ không quen biết này.
"Là về Vi Lương, như vậy cô còn cảm thấy không có gì để nói không?" Tiếu Thiện Huyên cũng không tin, đối với điều cô muốn nói Lâm Thiển Hạ một chút nghi ngờ cũng không có.
Lâm Thiển Hạ bước chân hơi ngừng lại một chút, nhưng vẫn không xoay người lại. Nắm chặt quai của balo, môi mỏng mím chặt, tâm trạng giãy giụa một lúc lâu, cô khẽ hừ lạnh, khinh thường nói: "Nếu là về chồng tôi, tôi nghĩ trực tiếp hỏi anh ấy sẽ rõ ràng hơn.”
Phản ứng của Lâm Thiển Hạ khiến Tiếu Thiện Huyên có chút khó tin. Vốn dĩ cô đã chuẩn bị rất nhiều lời giải thích để chờ hôm nay nói cho Lâm Thiển Hạ nghe, cô còn nghĩ sau khi biết chân tướng sự việc thì Lâm Thiển Hạ nhất định sẽ cũng Tập Vi Lương náo loạn một cuộc, tình huống nghiêm trọng nói không chừng còn có thể chia tay, nhưng cô không ngờ kể cả câu mở đầu cô cũng không có cơ hội để nói.
. . . . . .
Đứng ở trong thang máy, biết mình đã rời khỏi tầm mắt của cô gái kia, Lâm Thiển Hạ rốt cuộc cũng có thể thư giãn cơ thể căng thẳng, sau đó nước mắt cứ như vậy không hề báo trước chảy ra.
Bộ dáng tin tưởng tuyệt đối vào Tập Vi Lương thật ra chỉ là giả vờ.
Nhưng Lâm Thiển Hạ không biết, bộ dáng tự tin của cô gái kia trên thực tế cũng là do cô ta giả vờ.
Tiếu Thiện Huyên tuyệt đối không ngờ rằng, khi cô nói cho Tập Vi Lương biết năm năm trước cô không hề bỏ đứa bé, anh thậm chí ngay cả yêu cầu muốn gặp đứa bé cũng không thèm nói ra.
Khi biết đứa bé kia được sinh ra, Tập Vi Lương một chút vui mừng cũng không có. Anh biết như vậy là không có nhân tính, nhưng sự có mặt của đứa bé này như một đạo sấm sét giữa trời quang, anh thậm chí cũng không biết làm thế nào để kết thúc.
Tập Vi Lương hiểu rõ đối với anh thì trên đời này không có người nào quan trọng hơn vợ mình, cho dù đó có là máu mủ ruột thịt. Anh biết anh sẽ làm tổn thương nhiều người nhưng dù chết, anh cũng sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương tới Lâm Thiển Hạ. Nếu quả thật bắt anh phải làm chuyện có lỗi, anh sẵn sàng có lỗi với đứa bé vô tội ấy chứ không muốn làm chuyện đó với Lâm Thiển Hạ.
Tiếu Thiện Huyên kích động kiềm chế rớt nước mắt, cắn răng nghiến lợi hỏi "Chẳng lẽ anh không muốn gặp con của chúng ta ư?"
Thái độ lạnh nhạt quá đáng của Tập Vi Lương đối với đứa bé khiến Tiếu Thiện Huyên hình như không thể tiếp nhận, cô vốn còn suy nghĩ Tập Vi Lương có thể sẽ yêu cầu mang đứa bé đi làm giám định DNA...
Nắm chặt quả đấm, gương mặt Tập Vi Lương giãy dụa khổ sở. Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng anh cũng không đáp lại vấn đề này. Anh chỉ nhìn bộ dáng yêu hận lẫn lộn của Tiếu Thiện Huyên, vô lực nói: "Thiện Huyên, chúng ta là không thể nào." Sau đó, đứng dậy rời đi.
Tiếu Thiện Huyên không nhúc nhích, cứ ngồi như vậy nhìn Tập Vi Lương rời đi.
Tiếng nhạc êm ái, nhẹ nhàng du dương tràn ngập trong quan cà phê, bên cạnh thỉnh thoảng vẫn vang lên âm thanh cười duyên của một vài cô gái.
Nhưng Tiếu Thiện Huyên chỉ cảm thấy cả thế giới xung quanh mình chỉ có một màu xám, cho dù đó có là bản nhạc mình thích nhất thì cũng không hề cảm thấy vui vẻ. Anh ấy đã dùng một bóng lưng quyết tuyệt để nói cho cô biết mình không có một chút hi vọng, thậm chí cô còn nghi ngờ người đàn ông vừa rời đi có phải là cậu thiếu niên năm cho dù là mỉm cười cũng sẽ lộ ra một vẻ đau thương hay không.
Tiếu Thiện Huyên cho tới bây giờ vẫn luôn căm ghét những cô gái vì tình yêu mà không chừa thủ đoạn trên TV, nhưng cô vẫn không ý thức được rằng trong lúc vô tình, mình đã biến thành những cô gái đó.
. . . . . .
Lâm Thiển Hạ vừa về đến nhà, chưa kịp điều chỉnh nhịp thở đã chạy vào phòng tắm, tùy tiện lấy một cái khăn nhúng nước sau đó lau sạnh phòng khách, một góc nhỏ cũng không sót.
Khi Tập Vi Lương về đến nhà thì đã nhìn thấy Lâm Thiển Hạ đang quỳ trên mặt đất lau sạch sẽ sàn nhà, gạch làm bằng đá cẩm thạch sáng loáng, mà trên tay cô lại đang cầm chiếc khăn lông anh dùng để lau mặt.
Tập Vi Lương đi tới, bàn tay to đưa ra che trên đôi tay nhỏ bé của Lâm Thiển Hạ. Bởi vì không đành lòng nhìn vào cặp mắt đầy tơ máu của cô, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lông, hơi nghẹn ngào nói: "Để anh lau."
Lâm Thiển Hạ không nói lời nào, nhưng cũng không chịu buông tay.
Tập Vi Lương nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Lâm Thiển Hạ, vẻ mặt lo âu, thấp thỏm tựa như sợ rằng chỉ cần chớp mắt cô sẽ biến mất. Anh gần như không quản bàn tay đã bẩn vì lau sàn, chỉ càng không ngừng hôn lên những đầu ngón tay mềm mại không xương, nước mắt như vậy yên lặng không một tiếng động rơi xuống đất.
Hồi lâu, Tập Vi Lương cũng vô lực mở miệng nói: "Thiển Hạ, anh xin lỗi."
Trong lòng Lâm Thiển Hạ đã có vết nứt, bởi vì một câu “Anh xin lỗi” của Tập Vi Lương mà nứt ra tan tác.
Sau khi biết chân tướng, ngay cả hơi sức nổi giận Lâm Thiển Hạ cũng không có, còn dư lại, chỉ là tâm như tro tàn.
Cô nên trách Tập Vi Lương sao? Nếu như dùng lý trí phân tích lời nói, có lẽ anh rất "vô tội". Nhưng như vậy thì sao?!
"Thiển Hạ, em đừng im lặng như vậy." Tập Vi Lương đã nghĩ cô sẽ phát giận như thế nào, có thể cô sẽ khóc lớn, có thể sẽ mắng cũng có thể sẽ đánh anh. Nhưng anh không nghĩ cô lại bình tĩnh như vậy, thậm chí một giọt nước mắt cũng không có. Điều này làm cho anh không biết phải làm sao.
"Thiển Hạ, em mắng anh hay đánh anh đều được…” Tập Vi Lương khẩn trương nắm tay Lâm Thiển Hạ điên cuồng đánh lên mặt mình, cho đến khi khuôn mặt vốn xanh đen xuất hiện dấu đỏ vẫn không có ý định dừng lại.
"Đứa bé kia..." Lâm Thiển Hạ mặc cho Tập Vi Lương cầm tay mình đánh lên mặt anh, hồi lâu mới nản lòng nói: "Đứa bé kia. . . . . . Anh định làm thế nào?"
Đã có đứa bé, vậy không thể yêu cầu trong lòng Tập Vi Lương chỉ nghĩ đến mình, mặc kệ Tập Vi Lương có còn tình cảm với Tiếu Thiện Huyên hay không, Lâm Thiển Hạ cũng hiểu bọn họ không thể nào hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
"Anh…" Tập Vi Lương dừng lại động tác, bảo đảm nói: “Em yên tâm, anh nhất định không có quan hệ với nó."
Lâm Thiển Hạ có thể nhảy dựng lên mắng to "Tập Vi Lương, anh còn là một người đàn ông sao?! Đến máu mủ ruột thịt của mình anh cũng không cần sao?!?”, nhưng cô lại bi ai mà phát hiện khi mình nghe được Tập Vi Lương trả lời như vậy, cô lại lén thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thiển Hạ thầm nghĩ mình sao vậy? Làm sao lại trở nên tàn nhẫn như vậy, ích kỷ như vậy?
Có người nói, trong lòng mỗi người luôn tồn tại một thiên sứ và một ác quỷ.
Lâm Thiển Hạ không biết, có phải bởi vì Tập Vi Lương mà cô biến thành một ác quỷ hay không…
Rốt cuộc, nước mắt của cô giống như nước tràn đê, không ngừng rơi xuống.
"Thiển Hạ, thật xin lỗi, anh thật sự xin lỗi em, xin em tha thứ cho anh được không?" Vừa nhìn thấy Lâm Thiển Hạ khóc, Tập Vi Lương liền ôm cô thật chặt vào trong ngực, không ngừng cầu xin sự tha thứ của cô.
Lâm Thiển Hạ cũng chỉ biết khóc, chính cô cũng không biết nên làm cái gì, làm sao để tha thứ cho anh đây?
Ví dụ như số lần anh mang Lâm Thiển Hạ đi dạo phố, xem phim rõ ràng nhiều hơn trước đây rất nhiều. Nhưng đối với Lâm Thiển Hạ, mặc dù đi dạo phố và xem phim với Tập Vi Lương không nói là hành hạ nhưng cũng không thể gọi là hưởng thụ, đó là lý do vì sao cô dường như chưa từng chủ động yêu cầu anh cùng cô đi dạo phố, xem phim. Dù sao cô cũng không phải đứa bé thích bám người, cô có thể tìm Vương Mộng Khuê đi cùng hoặc tụ mình đi xem phim cũng không thấy gì không tốt.
Vì vậy, đối với việc Tập Vi Lương đột nhiên trở nên như vậy, Lâm Thiển Hạ không hề có cảm giác “thụ sủng nhược kinh" mà ngược lại là cảm giác mơ hồ lo lắng.
Cái này rất giống với câu chuyện của một cặp đôi yêu nhau đã qua thời nồng nhiệt, đột nhiên người đàn ông bắt đầu lấy lòng cô gái, ví dụ như ngày ngày tặng hoa hồng khiến cho người ta không nhịn được suy đoán chắc chắn người đàn ông này đã làm chuyện có lỗi với cô gái đó.
Tập Vi Lương là một tay mơ, làm sao biết mình đối với Lâm Thiển Hạ càng tốt lại càng có vẻ mờ ám đây?
Có thể khiến Lâm Thiển Hạ nghĩ Tập Vi Lương làm chuyện có lỗi với cô, cái này còn khó hơn lên trời.
Vì vậy, đối với biểu hiện “chột dạ” của Tập Vi, Lâm Thiển Hạ chỉ có thể cố gắng chịu đựng không đi hỏi. Cô vẫn tự an ủi mình phải tin tưởng Tập Vi Lương, nếu thật sự có chuyện thì chắc chắn anh sẽ không giấu giếm mình.
Nhưng trong lòng Lâm Thiển Hạ vẫn luôn rất rõ ràng, như vậy là tự dối mình dối người thôi.
Cứ như vậy, vài ngày “gió êm sóng lặng” trôi qua, giống như giấu giếm nguy hiểm sau đó, rốt cuộc “tiểu tam” trong truyền thuyết cũng xuất hiện.
Lúc Lâm Thiển Hạ vừa thi xong môn thứ tư, có một cô gái ăn mặc rất thời trang tới tìm cô.
Bởi vì đã sống ở Mĩ vài chục năm, vì vậy cách ăn mặc của Tiếu Thiện Huyên ít nhiều cũng rất có phong cách. Đứng trước một cô gái thành thục, phong tình vạn chủng, Lâm Thiển Hạ không thể nghi ngờ giống như một cây cải thìa, còn chưa trổ mã, vô vị tẻ nhạt.
Tiếu Thiện Huyên quan sát Lâm Thiển Hạ một lúc, khóe miệng không kìm lòng được khẽ nâng lên. Nói thật, Lâm Thiển Hạ ngoại trừ ít tuổi hơn cô, còn lại đều không thể so được.
Ánh mắt khinh thường, giễu cợt rõ ràng như vậy sao Lâm Thiển Hạ lại không nhìn ra? Vì vậy, cô cố ý đè nén nội tâm phức tạp và cảm giác tự ti của mình, giả bộ bình tĩnh chờ đối phương mở miệng, một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đề phòng và địch ý.
"Tôi muốn nói chuyện với cô một chút." Tiếu Thiện Huyên trên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi nói.
Ánh mắt sắc bén của đối phương khiến Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất không thoải mái, mặc dù cô rất tò mò cô gái này muốn nói những gì nhưng trực giác nói cho cô biết đừng nghe thì tốt hơn.
Vì vậy sau vài giây do dự, Lâm Thiển Hạ cố gắng kềm chế nội tâm tò mò, quả quyết cự tuyệt. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua Tiếu Thiện Huyên chỉ lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ mình không có gì để nói."
Bất kể mình làm như vậy có giống đà điểu hay không, Lâm Thiển Hạ cũng nhất định ép mình không nói chuyện với người phụ nữ không quen biết này.
"Là về Vi Lương, như vậy cô còn cảm thấy không có gì để nói không?" Tiếu Thiện Huyên cũng không tin, đối với điều cô muốn nói Lâm Thiển Hạ một chút nghi ngờ cũng không có.
Lâm Thiển Hạ bước chân hơi ngừng lại một chút, nhưng vẫn không xoay người lại. Nắm chặt quai của balo, môi mỏng mím chặt, tâm trạng giãy giụa một lúc lâu, cô khẽ hừ lạnh, khinh thường nói: "Nếu là về chồng tôi, tôi nghĩ trực tiếp hỏi anh ấy sẽ rõ ràng hơn.”
Phản ứng của Lâm Thiển Hạ khiến Tiếu Thiện Huyên có chút khó tin. Vốn dĩ cô đã chuẩn bị rất nhiều lời giải thích để chờ hôm nay nói cho Lâm Thiển Hạ nghe, cô còn nghĩ sau khi biết chân tướng sự việc thì Lâm Thiển Hạ nhất định sẽ cũng Tập Vi Lương náo loạn một cuộc, tình huống nghiêm trọng nói không chừng còn có thể chia tay, nhưng cô không ngờ kể cả câu mở đầu cô cũng không có cơ hội để nói.
. . . . . .
Đứng ở trong thang máy, biết mình đã rời khỏi tầm mắt của cô gái kia, Lâm Thiển Hạ rốt cuộc cũng có thể thư giãn cơ thể căng thẳng, sau đó nước mắt cứ như vậy không hề báo trước chảy ra.
Bộ dáng tin tưởng tuyệt đối vào Tập Vi Lương thật ra chỉ là giả vờ.
Nhưng Lâm Thiển Hạ không biết, bộ dáng tự tin của cô gái kia trên thực tế cũng là do cô ta giả vờ.
Tiếu Thiện Huyên tuyệt đối không ngờ rằng, khi cô nói cho Tập Vi Lương biết năm năm trước cô không hề bỏ đứa bé, anh thậm chí ngay cả yêu cầu muốn gặp đứa bé cũng không thèm nói ra.
Khi biết đứa bé kia được sinh ra, Tập Vi Lương một chút vui mừng cũng không có. Anh biết như vậy là không có nhân tính, nhưng sự có mặt của đứa bé này như một đạo sấm sét giữa trời quang, anh thậm chí cũng không biết làm thế nào để kết thúc.
Tập Vi Lương hiểu rõ đối với anh thì trên đời này không có người nào quan trọng hơn vợ mình, cho dù đó có là máu mủ ruột thịt. Anh biết anh sẽ làm tổn thương nhiều người nhưng dù chết, anh cũng sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương tới Lâm Thiển Hạ. Nếu quả thật bắt anh phải làm chuyện có lỗi, anh sẵn sàng có lỗi với đứa bé vô tội ấy chứ không muốn làm chuyện đó với Lâm Thiển Hạ.
Tiếu Thiện Huyên kích động kiềm chế rớt nước mắt, cắn răng nghiến lợi hỏi "Chẳng lẽ anh không muốn gặp con của chúng ta ư?"
Thái độ lạnh nhạt quá đáng của Tập Vi Lương đối với đứa bé khiến Tiếu Thiện Huyên hình như không thể tiếp nhận, cô vốn còn suy nghĩ Tập Vi Lương có thể sẽ yêu cầu mang đứa bé đi làm giám định DNA...
Nắm chặt quả đấm, gương mặt Tập Vi Lương giãy dụa khổ sở. Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng anh cũng không đáp lại vấn đề này. Anh chỉ nhìn bộ dáng yêu hận lẫn lộn của Tiếu Thiện Huyên, vô lực nói: "Thiện Huyên, chúng ta là không thể nào." Sau đó, đứng dậy rời đi.
Tiếu Thiện Huyên không nhúc nhích, cứ ngồi như vậy nhìn Tập Vi Lương rời đi.
Tiếng nhạc êm ái, nhẹ nhàng du dương tràn ngập trong quan cà phê, bên cạnh thỉnh thoảng vẫn vang lên âm thanh cười duyên của một vài cô gái.
Nhưng Tiếu Thiện Huyên chỉ cảm thấy cả thế giới xung quanh mình chỉ có một màu xám, cho dù đó có là bản nhạc mình thích nhất thì cũng không hề cảm thấy vui vẻ. Anh ấy đã dùng một bóng lưng quyết tuyệt để nói cho cô biết mình không có một chút hi vọng, thậm chí cô còn nghi ngờ người đàn ông vừa rời đi có phải là cậu thiếu niên năm cho dù là mỉm cười cũng sẽ lộ ra một vẻ đau thương hay không.
Tiếu Thiện Huyên cho tới bây giờ vẫn luôn căm ghét những cô gái vì tình yêu mà không chừa thủ đoạn trên TV, nhưng cô vẫn không ý thức được rằng trong lúc vô tình, mình đã biến thành những cô gái đó.
. . . . . .
Lâm Thiển Hạ vừa về đến nhà, chưa kịp điều chỉnh nhịp thở đã chạy vào phòng tắm, tùy tiện lấy một cái khăn nhúng nước sau đó lau sạnh phòng khách, một góc nhỏ cũng không sót.
Khi Tập Vi Lương về đến nhà thì đã nhìn thấy Lâm Thiển Hạ đang quỳ trên mặt đất lau sạch sẽ sàn nhà, gạch làm bằng đá cẩm thạch sáng loáng, mà trên tay cô lại đang cầm chiếc khăn lông anh dùng để lau mặt.
Tập Vi Lương đi tới, bàn tay to đưa ra che trên đôi tay nhỏ bé của Lâm Thiển Hạ. Bởi vì không đành lòng nhìn vào cặp mắt đầy tơ máu của cô, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lông, hơi nghẹn ngào nói: "Để anh lau."
Lâm Thiển Hạ không nói lời nào, nhưng cũng không chịu buông tay.
Tập Vi Lương nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Lâm Thiển Hạ, vẻ mặt lo âu, thấp thỏm tựa như sợ rằng chỉ cần chớp mắt cô sẽ biến mất. Anh gần như không quản bàn tay đã bẩn vì lau sàn, chỉ càng không ngừng hôn lên những đầu ngón tay mềm mại không xương, nước mắt như vậy yên lặng không một tiếng động rơi xuống đất.
Hồi lâu, Tập Vi Lương cũng vô lực mở miệng nói: "Thiển Hạ, anh xin lỗi."
Trong lòng Lâm Thiển Hạ đã có vết nứt, bởi vì một câu “Anh xin lỗi” của Tập Vi Lương mà nứt ra tan tác.
Sau khi biết chân tướng, ngay cả hơi sức nổi giận Lâm Thiển Hạ cũng không có, còn dư lại, chỉ là tâm như tro tàn.
Cô nên trách Tập Vi Lương sao? Nếu như dùng lý trí phân tích lời nói, có lẽ anh rất "vô tội". Nhưng như vậy thì sao?!
"Thiển Hạ, em đừng im lặng như vậy." Tập Vi Lương đã nghĩ cô sẽ phát giận như thế nào, có thể cô sẽ khóc lớn, có thể sẽ mắng cũng có thể sẽ đánh anh. Nhưng anh không nghĩ cô lại bình tĩnh như vậy, thậm chí một giọt nước mắt cũng không có. Điều này làm cho anh không biết phải làm sao.
"Thiển Hạ, em mắng anh hay đánh anh đều được…” Tập Vi Lương khẩn trương nắm tay Lâm Thiển Hạ điên cuồng đánh lên mặt mình, cho đến khi khuôn mặt vốn xanh đen xuất hiện dấu đỏ vẫn không có ý định dừng lại.
"Đứa bé kia..." Lâm Thiển Hạ mặc cho Tập Vi Lương cầm tay mình đánh lên mặt anh, hồi lâu mới nản lòng nói: "Đứa bé kia. . . . . . Anh định làm thế nào?"
Đã có đứa bé, vậy không thể yêu cầu trong lòng Tập Vi Lương chỉ nghĩ đến mình, mặc kệ Tập Vi Lương có còn tình cảm với Tiếu Thiện Huyên hay không, Lâm Thiển Hạ cũng hiểu bọn họ không thể nào hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
"Anh…" Tập Vi Lương dừng lại động tác, bảo đảm nói: “Em yên tâm, anh nhất định không có quan hệ với nó."
Lâm Thiển Hạ có thể nhảy dựng lên mắng to "Tập Vi Lương, anh còn là một người đàn ông sao?! Đến máu mủ ruột thịt của mình anh cũng không cần sao?!?”, nhưng cô lại bi ai mà phát hiện khi mình nghe được Tập Vi Lương trả lời như vậy, cô lại lén thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thiển Hạ thầm nghĩ mình sao vậy? Làm sao lại trở nên tàn nhẫn như vậy, ích kỷ như vậy?
Có người nói, trong lòng mỗi người luôn tồn tại một thiên sứ và một ác quỷ.
Lâm Thiển Hạ không biết, có phải bởi vì Tập Vi Lương mà cô biến thành một ác quỷ hay không…
Rốt cuộc, nước mắt của cô giống như nước tràn đê, không ngừng rơi xuống.
"Thiển Hạ, thật xin lỗi, anh thật sự xin lỗi em, xin em tha thứ cho anh được không?" Vừa nhìn thấy Lâm Thiển Hạ khóc, Tập Vi Lương liền ôm cô thật chặt vào trong ngực, không ngừng cầu xin sự tha thứ của cô.
Lâm Thiển Hạ cũng chỉ biết khóc, chính cô cũng không biết nên làm cái gì, làm sao để tha thứ cho anh đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.