Chương 68
Chích Hữu Ngư Tri
02/11/2016
Vợ chồng son Tập Vi Lương và Lâm Thiển Hạ xảy ra chiến tranh.
Nguyên nhân gây ra chiến tranh không liên quan đến người khác, nguyên nhân là vì gần đây Lâm Thiển Hạ có kiểm tra nên mỗi ngày học bài từ tối đến suốt đêm. Lúc nửa đêm về phòng còn rón rén, hình như là sợ đánh thức Tập Vi Lương. Nhưng cô làm sao biết, không có cô bên cạnh, Tập Vi Lương làm sao có thể ngủ được!
Mấy buổi tối trước Tập Vi Lương còn miễn cưỡng có thể chịu được, đến buổi tối thứ tư, anh rốt cuộc không nhịn được, vừa nghĩ "Cô bé này làm sao không hiểu chuyện như vậy, không biết quý trọng thân thể chút nào", vừa vào thư phòng không nói hai lời ôm Lâm Thiển Hạ về giường.
Lâm Thiển Hạ rất tức giận, cô sắp kiểm tra phải học bài.
Mặt mày Tập Vi Lương xanh lét, giọng nói lạnh nhạt. "Em hoàn toàn có thể đi ngủ sớm một chút, buổi sáng dậy sớm một chút, như vậy thời gian học bài của ngươi cũng không bị giảm bớt." Anh thật sự không hiểu nổi nha đầu này nghĩ thế nào, mỗi ngày buổi tối học bài đến ba giờ sáng , lúc rời giường đã qua mười một giờ trưa từ lâu.
Lâm Thiển Hạ không nhịn được mất mấy liếc mắt quá khứ. Không phải tất cả mọi người có thể giống như Tập Vi Lương cho dù sương gió mưa tuyết, mỗi sáng đúng sáu giờ rời giường. Đối với cô mà nói, thà thức đêm học bài vào buổi tối, cũng không muốn buổi sáng dậy sớm, cảm giác đó thật sự rất đau khổ.
Trước kia Lâm Thiển Hạ học trung học phổ thông thì buổi sáng là bảy giờ đi học. Mỗi sáng sớm Cô bị mẹ đánh thức, đều cảm thấy đau khổ đến không muốn sống. Sau khi lên đại học, thời gian lên lớp đổi thành tám giờ. Cô cho là mình sẽ rất hạnh phúc, thật không nghĩ đến, tám giờ với cô mà nói, hình như vẫn sớm quá.
Dĩ nhiên, vấn đề này xãy ra, không phải chỉ có một mình Lâm Thiển Hạ, dương như sinh viên ngày nay, đều không khác Lâm Thiển Hạ lắm. Mỗi sáng sớm đi học chuông reng mới vào lớp học, thậm chí, hai tiết học đầu buổi sáng cúp luôn, ở ký túc xá ngủ ngon lành. Sau đó đến cuối kỳ, cũng thà ôn bài suốt đêm, cũng không muốn sáng ngày mai dậy sớm một chút học bài.
Lâm Thiển Hạ đột nhiên có chút hoài niệm, trước kia kí túc xá bốn người mở đèn bàn trên giường của mình chiến đấu hăng hái đến trời hửng sáng. Nghĩ đến Nguyễn Đình và Diêu Dương, Lâm Thiển Hạ cảm thấy bất đắc dĩ. Ở chung một ký túc xá, cuối cùng quan hệ lại đến tình trạng bế tắc như vậy, ai cũng không muốn. Mà họ cuối cùng, bởi vì bị nghi có cính líu đến vụ bắt cóc cô, bị đưa vào ngục giam. Nếu cô nhớ không lầm, hình như quan toà phán xử họ sáu tháng tù giam.
Lâm Thiển Hạ im lặng ở trên giường khoảng 30 phút sau đó, liền suy nghĩ chờ Tập Vi Lương ngủ thiếp đi sau đó len lén chạy về thư phòng tiếp tục chiến đấu hăng hái. Đến khi lưng cuối cùng cũng truyền đến tiếng hít thở đều đều, lúc này cô mới cẩn thận chui ra từ trong chăn, nhẹ nhàng xuống giường.
Kết quả tay của cô còn chưa chạm vào tay cầm cửa, sau lưng đã vang lên giọng nói yếu ớt của Tập Vi Lương. "Cô bé, đi đâu đấy? Trong phòng ngủ của chúng ta có nhà vệ sinh."
Lâm Thiển Hạ mím môi, không nói lời nào.
"Quay lại đây! Nhanh lên nào! Leo lên giường ." Tập Vi Lương mặc dù đang hết sức kiềm chế cơn giận, nhưng giọng điệu vẫn không được tốt. Anh nghĩ thầm cô bé này làm sao lại không nghe lời như vậy, chẳng lẽ cô không biết thức đêm sẽ tổn hại đến cơ thể sao?!
"Không!" Lâm Thiển Hạ kiên định nói.
Tập Vi Lương cũng lười nói lời vô ích với cô, trực tiếp xuống giường ôm Lâm Thiển Hạ về trên giường.
Kết quả dường như Lâm Thiển Hạ quyết tâm không chịu ngủ, dùng tất cả sức lực đôi tay nắm chặt tay cầm cửa. Tập Vi Lương bất đắc dĩ, chỉ có thể gỡ hai tay dang cầm tay cầm cửa của cô, sau đó dễ dàng lại đưa cô vào trong chăn.
Lần này Lâm Thiển Hạ hoàn toàn phát điên, vừa nói tục vừa dùng cả tay chân đánh đấm Tập Vi Lương dữ dội.
Tập Vi Lương cũng để cô đánh, nắm tay Lâm Thiển Hạ nhỏ như vậy anh hoàn toàn có thể coi như biểu hiện của cô lúc làm nũng."Đánh mệt chưa? Đánh mệt thì nhắm mắt lại ngủ đi, bây giờ đã ba giờ!"
Lâm Thiển Hạ bỗng cảm thấy mệt, một hồi thất bại. Cô cảm thấy rất uất ức, mím môi lẩm bẩm nói: "Anh đã nói, nói sẽ luôn luôn nghe lời em. . . . . ."
"Tình huống đặc biệt, xử lý đặc biệt." Tập Vi Lương lạnh nhạt nói.
"Tập Vi Lương!!!" Lâm Thiển Hạ nổi trận lôi đình. Cô cũng biết người đàn ông này mặc dù ngoài mặt đối với mình muốn gì được đó, thật ra thì trong xương tủy vẫn chảy dòng máu cường thế.
"Cô bé, có thể giày vò như vậy? Không mệt sao?" Tập Vi Lương hoàn toàn không đếm xỉa vừa rồi Lâm Thiển Hạ gào thét.
"Anh nhốt em!" Lâm Thiển Hạ trợn mắt giận đến dựng tóc. Cô biết người này là như vậy, sau thời gian làm việc mệt mỏi, cũng không dễ ngủ. Cho nên mỗi buổi tối anh đọc sách xong trở lại trên giường, đều muốn lăn lộn trong chăn hai giờ đồng hồ mới có thể ngủ.
Cô lại không hiểu, đến cuối kỳ tất cả sinh viên đều như vậy, làm sao cô lại không được?
Tập Vi Lương bất đắc dĩ, anh đoán cô vợ bảo bối của anh một năm sẽ nói lời thô tục mấy lần nên tối hôm nay tất cả đều đã nói hết một lần. Anh cũng không để ý Lâm Thiển Hạ, liền kéo cô vào trong ngực mình, cảm thấy đôi tay của cô lạnh lẽo, dùng bàn tay thật ấm áp của mình ủ ấm tay của cô.
Lâm Thiển Hạ biết mình dùng sức mạnh tuyệt đối không có phần thắng, liền định lấy tình để lay chuyển, lấy lý lẽ nói rõ.
"Vi Lương, gần đây em vì phải kiểm tra, cho nên mới thức suốt đêm. Nếu mà em không thức đêm, em sẽ thi rớt. Nếu rớt, trước kỳ nghỉ đông em phải tới trường học thi lại, mà bình thường thi lại là không qua . Nếu thi lại không qua, em phải học lại. Học lại là tốn tiền! Một học phần 97 đồng tiền, em còn lại ba môn thi tổng cộng chín học phần, là 873 đồng tiền đó!" Sau khi Lâm Thiển Hạ nói xong lại nghĩ tới Tập Vi Lương không thiếu tiền, vì vậy vội vàng bổ sung: "Mặc dù tiền không là vấn đề, nhưng học lại thật sự quá phiền toái, lại còn phải lên lớp chẳng hạn, như vậy em phải đành càng nhiều kinh nghiệm vùi đầu vào những môn này, đến lúc đó cờn mệt mỏi hơn, còn không bằng em thức đêm mấy ngày là giải quyết rồi, anh nói đúng không?"
Lâm Thiển Hạ lời nói đối với Tập Vi Lương mà nói đều là vô ích, nhưng anh vẫn nhẵn nại chờ nói xong. "Anh nói rồi, em có thể đi ngủ sớm một chút, buổi sáng nữa dậy sớm một chút. Làm sao ôn tập không kịp chứ?"
"Mà buổi sáng em dậy nổi!"
"Đừng lo lắng, anh có thể gọi em , nếu như em ngủ nướng, anh sẽ kéo em dậy, nhân tiện giúp ngươi cầm quần áo cho mặc xong."
"Tập Vi Lương!!!" Lâm Thiển Hạ lại phát điên một lần nữa, nhưng Tập Vi Lương không quan tâm sự tứ giận của cô, rốt cuộc không nhịn được ủy khuất khóc.
Tập Vi Lương vừa thấy nước mắt Lâm Thiển Hạ chảy ra, nhất thời cả người hoảng sợ.
Lâm Thiển Hạ thấy anh hốt hoảng luống cuống, trong lòng một trận hả hê. Cô cũng biết nước mắt của mình là vũ khí tuyệt vời. "Em muốn sang phòng sách."
"Không được! Dù em khóc thế nào anh cũng không cho phép!" Tập Vi Lương không mảy may chút nào.
Lâm Thiển Hạ hoàn toàn tuyệt vọng. Ở trên giường lăn qua lộn lại hơn 30 phút, hình như là muốn cho Tập Vi Lương cũng không ngủ được, kết quả ngược lại tự mình giày vò mình mệt mỏi, lập tức nặng nề tiến vào mộng đẹp.
. . . . . .
Sáng hôm sau, không ngờ, Lâm Thiển Hạ ngủ tới hơn chín giờ đã thức dậy.
Tập Vi Lương đã đi đến đơn vị từ sớm, anh có chuẩn bị điểm tâm trong phòng bếp.
Lâm Thiển Hạ cho vào trong lò vi sóng hâm nóng một lúc, liền bưng đến trên bàn cơm ăn. Lúc Tập Vi Lương mua đồ về chuẩn bị làm cơm, chỉ thấy Lâm Thiển Hạ đang trong phòng bếp rửa chén.
Bình thường lúc anh về, Lâm Thiển Hạ sẽ vô cùng vui vẻ đúng ở cửa ra vào nghênh đón anh, nhưng hôm nay không có.
Tập Vi Lương biết, vợ anh không vui!
"Bà xã. . . . . ." Tập Vi Lương từ sau lưng vòng tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Lâm Thiển Hạ, nhỏ giọng nỉ non nói.
Hiện tại Lâm Thiển Hạ cũng không chào đón Tập Vi Lương, cô phẫn hận hừ lạnh một tiếng, sau đó thoát khỏi vòng ôm của Tập Vi Lương, bỏ lại bát đũa còn chưa rửa xong, chạy đến thư phòng đọc sách.
Tập Vi Lương nhìn cửa thư phòng đóng chặt, bất đắc dĩ than thở.
Cả ngày Lâm Thiển Hạ kiên nhận ở trong đây, không chịu nói với Tập Vi Lương một câu. Tập Vi Lương là kiểu người hành động, anh cho là thay vì nói lời ngon tiếng ngọt, còn không bằng làm ra việc gì đó thực tế.
Tập Vi Lương gọi điện thoại cho Ngụy Lễ Quần, để cho anh giúp một tay tìm "Tài liệu học tập" có ích.
Ngụy Lễ Quần vẫn đang dốc sức cải tạo Tập Vi Lương, nói anh có thể liên lạc với lãnh đạo trường học của Lâm Thiển Hạ, nhưng đến lúc đó phải xã giao, hay là Tập Vi Lương tự mình ra sân.
Tập Vi Lương bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến chuyện này quan hệ trực tiếp đến lợi ích của cô vợ bảo bối của anh và bản thân, cũng phải gật đầu đồng ý thôi.
Lúc Tập Vi Lương đi, Ngụy Lễ Quần nhắc nhở, mang theo mấy bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn*. Bữa cơm đặt tại khách sạn năm sao, lãnh đạo của trường học Lâm Thiển Hạ, là người đàn ông trung niên chỉ hơi mập, đeo kính.
*Tên tiếng Anh: thuốc lá Hongtashan
Ngụy Lễ Quần nói đúng, tại trên bàn rượu, cậu chính là đang diễn trò. Trước kia khi Tập Vi Lương làm bộ đội đặc chủng, có lúc đang thi hành nhiệm vụ, để kẻ địch nghe nhìn lẫn lộn, cũng đóng vai qua rất nhiều nhân vật. Bây giờ trên bàn rượu, Tập Vi Lương có thể làm theo thuận buồm xuôi gió, thoạt nhìn giống như đã lăn lộn thương trường nhiều năm.
Tập Vi Lương hiểu, cũng chỉ cầm một chút tài liệu, căn bản không cần thiết hao phí nhiều công sức như vậy, đây đều là Ngụy Lễ Quần giở trò quỷ. Nhưng anh nghĩ, dù sao cũng hao phí nhiều công sức như vậy rồi, vậy anh không lợi dụng một chút, chẳng phải là quá ngu rồi sao?
Tập Vi Lương nói, em gái tôi học khoa công trình thuỷ lợi tại của trường học ông, hi vọng các ông có thể chiếu cố nó một chút.
Khi Tập Vi Lương đọc lên tên của Lâm Thiển Hạ, một vị lãnh đạo sắc mặt có chút kinh ngạc.
Trong những người Ngụy Lễ Quần mời, có hiệu trưởng của trường Lâm Thiển Hạ - Lan Gia Thành, chính là người muốn mời Lâm Thiển Hạ công tác với tòa soạn của ông .
Về việc Lâm Thiển Hạ hủy hợp đồng, Lan Gia Thành vẫn rất thất vọng.
. . . . . .
Cuối cùng mọi người, khi Tập Vi Lương về đến nhà, liền lấy ba bao hồ sơ, đặt trên bàn sách của Lâm Thiển Hạ."Đây là để mẫu, em xem nhất định có thể thi đậu."
Lâm Thiển Hạ nghi ngờ, nhưng cho tới bây giờ cô không hề hoài nghi lời nói của Tập Vi Lương. Cô lấy tài liệu ra xem, phát hiện đúng là hình thức đề thi, hơn nữa mỗi môn đều có một phần.
Lâm Thiển Hạ rất vui vẻ, cái này so với một đống lớn tài liệu ôn tập lớp phó học tập phát trong lớp tốt hơn nhiều. Cô không cầu được điểm cao, chỉ cần có thể qua là được, vì vậy quả quyết bỏ những thứ kia gấp tài liệu ôn tập thành cái núi nhỏ, trực tiếp xem, sửa ba đề Tập Vi Lương đưa cho, dĩ nhiên cô không thể nào suy nghĩ được những đề bài, cũng chỉ là đáp án bảo bối mà thôi.
Đồ tốt là muốn chia sẻ với Khuê Mật. Buổi tối, lúc Lâm Thiển Hạ bấm điện thoại gọi Vương Mộng Khuê, nói mình có sách ôn thi quý, có thể giải cứu cô trong nước sôi lửa bỏng.
Khi Vương Mộng Khuê cấm lấy bản sao để mẫu, thật là cảm kích rớt nước mắt. Cô nói mình mệt mỏi quá mức, bởi vì công việc cũng không biết mất bao nhiêu tiết, hiện tại cuối kỳ ban ngày lại đi làm, buổi tối lại thức suốt đêm.
Đếm ngược rất nhanh đã đến ngày thi môn thứ ba.
Khi phát đề thi xuống, Lâm Thiển Hạ kinh ngạc phát hiện các câu bên trong giống Tập đề thi Vi Lương đưa cho cô như đúc.
Đề mẫu cái gì, đề mẫu có thể giống 100% sao?!
Số báo danh của Vương Mộng Khuê trước Lâm Thiển Hạ một số, vì vậy an vị ngồi vị trí trống bên cạnh cô.
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nguyên nhân gây ra chiến tranh không liên quan đến người khác, nguyên nhân là vì gần đây Lâm Thiển Hạ có kiểm tra nên mỗi ngày học bài từ tối đến suốt đêm. Lúc nửa đêm về phòng còn rón rén, hình như là sợ đánh thức Tập Vi Lương. Nhưng cô làm sao biết, không có cô bên cạnh, Tập Vi Lương làm sao có thể ngủ được!
Mấy buổi tối trước Tập Vi Lương còn miễn cưỡng có thể chịu được, đến buổi tối thứ tư, anh rốt cuộc không nhịn được, vừa nghĩ "Cô bé này làm sao không hiểu chuyện như vậy, không biết quý trọng thân thể chút nào", vừa vào thư phòng không nói hai lời ôm Lâm Thiển Hạ về giường.
Lâm Thiển Hạ rất tức giận, cô sắp kiểm tra phải học bài.
Mặt mày Tập Vi Lương xanh lét, giọng nói lạnh nhạt. "Em hoàn toàn có thể đi ngủ sớm một chút, buổi sáng dậy sớm một chút, như vậy thời gian học bài của ngươi cũng không bị giảm bớt." Anh thật sự không hiểu nổi nha đầu này nghĩ thế nào, mỗi ngày buổi tối học bài đến ba giờ sáng , lúc rời giường đã qua mười một giờ trưa từ lâu.
Lâm Thiển Hạ không nhịn được mất mấy liếc mắt quá khứ. Không phải tất cả mọi người có thể giống như Tập Vi Lương cho dù sương gió mưa tuyết, mỗi sáng đúng sáu giờ rời giường. Đối với cô mà nói, thà thức đêm học bài vào buổi tối, cũng không muốn buổi sáng dậy sớm, cảm giác đó thật sự rất đau khổ.
Trước kia Lâm Thiển Hạ học trung học phổ thông thì buổi sáng là bảy giờ đi học. Mỗi sáng sớm Cô bị mẹ đánh thức, đều cảm thấy đau khổ đến không muốn sống. Sau khi lên đại học, thời gian lên lớp đổi thành tám giờ. Cô cho là mình sẽ rất hạnh phúc, thật không nghĩ đến, tám giờ với cô mà nói, hình như vẫn sớm quá.
Dĩ nhiên, vấn đề này xãy ra, không phải chỉ có một mình Lâm Thiển Hạ, dương như sinh viên ngày nay, đều không khác Lâm Thiển Hạ lắm. Mỗi sáng sớm đi học chuông reng mới vào lớp học, thậm chí, hai tiết học đầu buổi sáng cúp luôn, ở ký túc xá ngủ ngon lành. Sau đó đến cuối kỳ, cũng thà ôn bài suốt đêm, cũng không muốn sáng ngày mai dậy sớm một chút học bài.
Lâm Thiển Hạ đột nhiên có chút hoài niệm, trước kia kí túc xá bốn người mở đèn bàn trên giường của mình chiến đấu hăng hái đến trời hửng sáng. Nghĩ đến Nguyễn Đình và Diêu Dương, Lâm Thiển Hạ cảm thấy bất đắc dĩ. Ở chung một ký túc xá, cuối cùng quan hệ lại đến tình trạng bế tắc như vậy, ai cũng không muốn. Mà họ cuối cùng, bởi vì bị nghi có cính líu đến vụ bắt cóc cô, bị đưa vào ngục giam. Nếu cô nhớ không lầm, hình như quan toà phán xử họ sáu tháng tù giam.
Lâm Thiển Hạ im lặng ở trên giường khoảng 30 phút sau đó, liền suy nghĩ chờ Tập Vi Lương ngủ thiếp đi sau đó len lén chạy về thư phòng tiếp tục chiến đấu hăng hái. Đến khi lưng cuối cùng cũng truyền đến tiếng hít thở đều đều, lúc này cô mới cẩn thận chui ra từ trong chăn, nhẹ nhàng xuống giường.
Kết quả tay của cô còn chưa chạm vào tay cầm cửa, sau lưng đã vang lên giọng nói yếu ớt của Tập Vi Lương. "Cô bé, đi đâu đấy? Trong phòng ngủ của chúng ta có nhà vệ sinh."
Lâm Thiển Hạ mím môi, không nói lời nào.
"Quay lại đây! Nhanh lên nào! Leo lên giường ." Tập Vi Lương mặc dù đang hết sức kiềm chế cơn giận, nhưng giọng điệu vẫn không được tốt. Anh nghĩ thầm cô bé này làm sao lại không nghe lời như vậy, chẳng lẽ cô không biết thức đêm sẽ tổn hại đến cơ thể sao?!
"Không!" Lâm Thiển Hạ kiên định nói.
Tập Vi Lương cũng lười nói lời vô ích với cô, trực tiếp xuống giường ôm Lâm Thiển Hạ về trên giường.
Kết quả dường như Lâm Thiển Hạ quyết tâm không chịu ngủ, dùng tất cả sức lực đôi tay nắm chặt tay cầm cửa. Tập Vi Lương bất đắc dĩ, chỉ có thể gỡ hai tay dang cầm tay cầm cửa của cô, sau đó dễ dàng lại đưa cô vào trong chăn.
Lần này Lâm Thiển Hạ hoàn toàn phát điên, vừa nói tục vừa dùng cả tay chân đánh đấm Tập Vi Lương dữ dội.
Tập Vi Lương cũng để cô đánh, nắm tay Lâm Thiển Hạ nhỏ như vậy anh hoàn toàn có thể coi như biểu hiện của cô lúc làm nũng."Đánh mệt chưa? Đánh mệt thì nhắm mắt lại ngủ đi, bây giờ đã ba giờ!"
Lâm Thiển Hạ bỗng cảm thấy mệt, một hồi thất bại. Cô cảm thấy rất uất ức, mím môi lẩm bẩm nói: "Anh đã nói, nói sẽ luôn luôn nghe lời em. . . . . ."
"Tình huống đặc biệt, xử lý đặc biệt." Tập Vi Lương lạnh nhạt nói.
"Tập Vi Lương!!!" Lâm Thiển Hạ nổi trận lôi đình. Cô cũng biết người đàn ông này mặc dù ngoài mặt đối với mình muốn gì được đó, thật ra thì trong xương tủy vẫn chảy dòng máu cường thế.
"Cô bé, có thể giày vò như vậy? Không mệt sao?" Tập Vi Lương hoàn toàn không đếm xỉa vừa rồi Lâm Thiển Hạ gào thét.
"Anh nhốt em!" Lâm Thiển Hạ trợn mắt giận đến dựng tóc. Cô biết người này là như vậy, sau thời gian làm việc mệt mỏi, cũng không dễ ngủ. Cho nên mỗi buổi tối anh đọc sách xong trở lại trên giường, đều muốn lăn lộn trong chăn hai giờ đồng hồ mới có thể ngủ.
Cô lại không hiểu, đến cuối kỳ tất cả sinh viên đều như vậy, làm sao cô lại không được?
Tập Vi Lương bất đắc dĩ, anh đoán cô vợ bảo bối của anh một năm sẽ nói lời thô tục mấy lần nên tối hôm nay tất cả đều đã nói hết một lần. Anh cũng không để ý Lâm Thiển Hạ, liền kéo cô vào trong ngực mình, cảm thấy đôi tay của cô lạnh lẽo, dùng bàn tay thật ấm áp của mình ủ ấm tay của cô.
Lâm Thiển Hạ biết mình dùng sức mạnh tuyệt đối không có phần thắng, liền định lấy tình để lay chuyển, lấy lý lẽ nói rõ.
"Vi Lương, gần đây em vì phải kiểm tra, cho nên mới thức suốt đêm. Nếu mà em không thức đêm, em sẽ thi rớt. Nếu rớt, trước kỳ nghỉ đông em phải tới trường học thi lại, mà bình thường thi lại là không qua . Nếu thi lại không qua, em phải học lại. Học lại là tốn tiền! Một học phần 97 đồng tiền, em còn lại ba môn thi tổng cộng chín học phần, là 873 đồng tiền đó!" Sau khi Lâm Thiển Hạ nói xong lại nghĩ tới Tập Vi Lương không thiếu tiền, vì vậy vội vàng bổ sung: "Mặc dù tiền không là vấn đề, nhưng học lại thật sự quá phiền toái, lại còn phải lên lớp chẳng hạn, như vậy em phải đành càng nhiều kinh nghiệm vùi đầu vào những môn này, đến lúc đó cờn mệt mỏi hơn, còn không bằng em thức đêm mấy ngày là giải quyết rồi, anh nói đúng không?"
Lâm Thiển Hạ lời nói đối với Tập Vi Lương mà nói đều là vô ích, nhưng anh vẫn nhẵn nại chờ nói xong. "Anh nói rồi, em có thể đi ngủ sớm một chút, buổi sáng nữa dậy sớm một chút. Làm sao ôn tập không kịp chứ?"
"Mà buổi sáng em dậy nổi!"
"Đừng lo lắng, anh có thể gọi em , nếu như em ngủ nướng, anh sẽ kéo em dậy, nhân tiện giúp ngươi cầm quần áo cho mặc xong."
"Tập Vi Lương!!!" Lâm Thiển Hạ lại phát điên một lần nữa, nhưng Tập Vi Lương không quan tâm sự tứ giận của cô, rốt cuộc không nhịn được ủy khuất khóc.
Tập Vi Lương vừa thấy nước mắt Lâm Thiển Hạ chảy ra, nhất thời cả người hoảng sợ.
Lâm Thiển Hạ thấy anh hốt hoảng luống cuống, trong lòng một trận hả hê. Cô cũng biết nước mắt của mình là vũ khí tuyệt vời. "Em muốn sang phòng sách."
"Không được! Dù em khóc thế nào anh cũng không cho phép!" Tập Vi Lương không mảy may chút nào.
Lâm Thiển Hạ hoàn toàn tuyệt vọng. Ở trên giường lăn qua lộn lại hơn 30 phút, hình như là muốn cho Tập Vi Lương cũng không ngủ được, kết quả ngược lại tự mình giày vò mình mệt mỏi, lập tức nặng nề tiến vào mộng đẹp.
. . . . . .
Sáng hôm sau, không ngờ, Lâm Thiển Hạ ngủ tới hơn chín giờ đã thức dậy.
Tập Vi Lương đã đi đến đơn vị từ sớm, anh có chuẩn bị điểm tâm trong phòng bếp.
Lâm Thiển Hạ cho vào trong lò vi sóng hâm nóng một lúc, liền bưng đến trên bàn cơm ăn. Lúc Tập Vi Lương mua đồ về chuẩn bị làm cơm, chỉ thấy Lâm Thiển Hạ đang trong phòng bếp rửa chén.
Bình thường lúc anh về, Lâm Thiển Hạ sẽ vô cùng vui vẻ đúng ở cửa ra vào nghênh đón anh, nhưng hôm nay không có.
Tập Vi Lương biết, vợ anh không vui!
"Bà xã. . . . . ." Tập Vi Lương từ sau lưng vòng tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Lâm Thiển Hạ, nhỏ giọng nỉ non nói.
Hiện tại Lâm Thiển Hạ cũng không chào đón Tập Vi Lương, cô phẫn hận hừ lạnh một tiếng, sau đó thoát khỏi vòng ôm của Tập Vi Lương, bỏ lại bát đũa còn chưa rửa xong, chạy đến thư phòng đọc sách.
Tập Vi Lương nhìn cửa thư phòng đóng chặt, bất đắc dĩ than thở.
Cả ngày Lâm Thiển Hạ kiên nhận ở trong đây, không chịu nói với Tập Vi Lương một câu. Tập Vi Lương là kiểu người hành động, anh cho là thay vì nói lời ngon tiếng ngọt, còn không bằng làm ra việc gì đó thực tế.
Tập Vi Lương gọi điện thoại cho Ngụy Lễ Quần, để cho anh giúp một tay tìm "Tài liệu học tập" có ích.
Ngụy Lễ Quần vẫn đang dốc sức cải tạo Tập Vi Lương, nói anh có thể liên lạc với lãnh đạo trường học của Lâm Thiển Hạ, nhưng đến lúc đó phải xã giao, hay là Tập Vi Lương tự mình ra sân.
Tập Vi Lương bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến chuyện này quan hệ trực tiếp đến lợi ích của cô vợ bảo bối của anh và bản thân, cũng phải gật đầu đồng ý thôi.
Lúc Tập Vi Lương đi, Ngụy Lễ Quần nhắc nhở, mang theo mấy bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn*. Bữa cơm đặt tại khách sạn năm sao, lãnh đạo của trường học Lâm Thiển Hạ, là người đàn ông trung niên chỉ hơi mập, đeo kính.
*Tên tiếng Anh: thuốc lá Hongtashan
Ngụy Lễ Quần nói đúng, tại trên bàn rượu, cậu chính là đang diễn trò. Trước kia khi Tập Vi Lương làm bộ đội đặc chủng, có lúc đang thi hành nhiệm vụ, để kẻ địch nghe nhìn lẫn lộn, cũng đóng vai qua rất nhiều nhân vật. Bây giờ trên bàn rượu, Tập Vi Lương có thể làm theo thuận buồm xuôi gió, thoạt nhìn giống như đã lăn lộn thương trường nhiều năm.
Tập Vi Lương hiểu, cũng chỉ cầm một chút tài liệu, căn bản không cần thiết hao phí nhiều công sức như vậy, đây đều là Ngụy Lễ Quần giở trò quỷ. Nhưng anh nghĩ, dù sao cũng hao phí nhiều công sức như vậy rồi, vậy anh không lợi dụng một chút, chẳng phải là quá ngu rồi sao?
Tập Vi Lương nói, em gái tôi học khoa công trình thuỷ lợi tại của trường học ông, hi vọng các ông có thể chiếu cố nó một chút.
Khi Tập Vi Lương đọc lên tên của Lâm Thiển Hạ, một vị lãnh đạo sắc mặt có chút kinh ngạc.
Trong những người Ngụy Lễ Quần mời, có hiệu trưởng của trường Lâm Thiển Hạ - Lan Gia Thành, chính là người muốn mời Lâm Thiển Hạ công tác với tòa soạn của ông .
Về việc Lâm Thiển Hạ hủy hợp đồng, Lan Gia Thành vẫn rất thất vọng.
. . . . . .
Cuối cùng mọi người, khi Tập Vi Lương về đến nhà, liền lấy ba bao hồ sơ, đặt trên bàn sách của Lâm Thiển Hạ."Đây là để mẫu, em xem nhất định có thể thi đậu."
Lâm Thiển Hạ nghi ngờ, nhưng cho tới bây giờ cô không hề hoài nghi lời nói của Tập Vi Lương. Cô lấy tài liệu ra xem, phát hiện đúng là hình thức đề thi, hơn nữa mỗi môn đều có một phần.
Lâm Thiển Hạ rất vui vẻ, cái này so với một đống lớn tài liệu ôn tập lớp phó học tập phát trong lớp tốt hơn nhiều. Cô không cầu được điểm cao, chỉ cần có thể qua là được, vì vậy quả quyết bỏ những thứ kia gấp tài liệu ôn tập thành cái núi nhỏ, trực tiếp xem, sửa ba đề Tập Vi Lương đưa cho, dĩ nhiên cô không thể nào suy nghĩ được những đề bài, cũng chỉ là đáp án bảo bối mà thôi.
Đồ tốt là muốn chia sẻ với Khuê Mật. Buổi tối, lúc Lâm Thiển Hạ bấm điện thoại gọi Vương Mộng Khuê, nói mình có sách ôn thi quý, có thể giải cứu cô trong nước sôi lửa bỏng.
Khi Vương Mộng Khuê cấm lấy bản sao để mẫu, thật là cảm kích rớt nước mắt. Cô nói mình mệt mỏi quá mức, bởi vì công việc cũng không biết mất bao nhiêu tiết, hiện tại cuối kỳ ban ngày lại đi làm, buổi tối lại thức suốt đêm.
Đếm ngược rất nhanh đã đến ngày thi môn thứ ba.
Khi phát đề thi xuống, Lâm Thiển Hạ kinh ngạc phát hiện các câu bên trong giống Tập đề thi Vi Lương đưa cho cô như đúc.
Đề mẫu cái gì, đề mẫu có thể giống 100% sao?!
Số báo danh của Vương Mộng Khuê trước Lâm Thiển Hạ một số, vì vậy an vị ngồi vị trí trống bên cạnh cô.
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.