Thiển Hạ Vi Lương

Chương 11: Đàm phán

Chích Hữu Ngư Tri

18/01/2016

Lâm Thiển Hạ là trạch nữ một trăm phần trăm, chỉ cần cho cô một máy vi tính, đường mạng với thức ăn đầy đủ, cô có thể không bước chân ra khỏi nhà rất nhiều ngày cũng không mốc meo.

Trong phòng sách của Tập Vi Lương có máy tính, còn lắp đặt hiện đại, vì vậy bình thường ngoài đi học ra cô đều ngâm mình trong phòng sách chơi máy vi tính.

Ngày kia Lâm Thiển Hạ cũng ở trong phòng sách xem tiểu thuyết như thường, cô là một biên soạn thực tập trên một trang web tiểu thuyết mới thành lập, thường đến các trang web tiểu thuyết nổi tiếng một chút đào móc người mới có tiềm năng ký hợp đồng trang web với mình. Mà Tập Vi Lương đương nhiên là ở đơn vị.

Hôm nay cô xem lướt qua một vài tác phẩm của người mới phát hiện không có nhiều bộ phù hợp yêu cầu của cô, vì vậy định tắt máy tính trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

Không ngờ còn chưa tắt máy, điện thoại di động của cô liền vang lên.

Lâm Thiển Hạ ấn nút nghe, điện thoại truyền đến giọng nói có vẻ hơi gấp gáp của bí thư đoàn.

"Thiển Hạ, cậu ở đâu? Mình đến ký túc xá tìm cậu, Mộng Khuê nói cậu không có ở đây."

"Oh... Mình ở bên ngoài. Cậu có chuyện gì không?"

"Tối nay lớp chúng ta họp bỏ phiếu học sinh nghèo khó, mỗi ký túc xá đều phải cử một đại biểu tham gia. Ký túc xá chỉ có mình cậu không phải học sinh nghèo khó, cho nên cậu nhất định phải tham gia."

Ký túc xá của Lâm Thiển Hạ tổng cộng có sáu người, nhưng trừ cô ra còn lại năm người đều xin cấp học sinh nghèo khó. Nhưng mà trên thực tế gia đình thực sự khó khăn cũng chỉ có Vương Mộng Khuê.

Còn lại bốn người kia không cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình, còn thường xuyên nói giỡn nói tiền của quốc gia không lấy uống phí. Nhưng các cô lại không biết mình thực sự chen vào cần phải có nhiều bạn học giúp đỡ.

Lâm Thiển Hạ nghĩ đến chị họ của cô đã từng nói cho cô biết, học sinh nghèo khó trong trường học cô là một người sử dụng iPhone4.

Đối với lần này Lâm Thiển Hạ rất khó từ chối, cảm thấy thứ người như thế tư cách đạo đức quá thấp, uổng cho bọn họ còn là sinh viên đại học. Nhưng lại không muốn lại ầm ĩ với bạn cùng phòng, vì vậy chỉ có thể thỉnh thoảng nói bọn họ mấy câu ở trước mặt Vương Mộng Khuê.

Lâm Thiển Hạ hỏi bí thư đoàn thời gian cụ thể liền thay giày chuẩn bị trở về trường học.

Nhưng khi cô mở cửa lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài. Cô vội vàng bấm số điện thoại Tập Vi Lương.

"Vi Lương, không biết tại sao cửa lại khóa em không ra được."

"Em muốn đi đâu?"

"Tối nay lớp em phải họp."

Tập Vi Lương yên lặng trong chốc lát liền nhàn nhạt nói: "Anh lập tức trở về."

Lâm Thiển Hạ không nghĩ quá nhiều, liền ngoan ngoãn ở nhà chờ Tập Vi Lương về.

...

Nhà trường cấp cho mỗi lớp bảy người trong danh sách học sinh nghèo khó, nhưng bởi vì quá nhiều người xin cho nên cần phải tiến hành bỏ phiếu lựa chọn.

Lâm Thiển Hạ ngồi cùng nhóm với chín người truyền tay lý lịch gia đình của mỗi người xin, tất cả đều viết rất đau khổ chập chờn, thật đúng là khó phân biệt thật giả .

Lúc Lâm Thiển Hạ nhìn đến lý lịch gia đình của bạn cùng phòng minh thì chỉ có thể khinh bỉ cười lạnh, chuyện xưa này đúng là viết đến người ta phải rơi nước mắt, quả thực là sấm sét máu chó hơn cả tiểu thuyết mà cô xem.

Cuối cùng vì tiết kiệm thời gian, mọi người liền lượt bớt các bước giới thiệu bạn cùng phòng mình, trực tiếp tiến hành bỏ phiếu.

Thật ra thì đây không phải xem ai nhà nghèo hơn, căn bản là so quan hệ đối với mọi người.

Mặc dù đại học được coi như là một nơi sạch sẻ, nhưng lại là nửa xã hội. Vì vậy có tồn tại rất nhiều mắc xích ích lợi. Mỗi người cũng sẽ vì bỏ phiếu cho bạn cùng phòng mình mà nói láo, hoặc là ném phiếu cho người có quan hệ tốt với mình, căn bản cũng không có tính toàn tình trạng gia đình của người thật sự muốn xin. Có lúc người thật sự nghèo khó cũng không được chọn.



Nhưng Lâm Thiển Hạ bỏ phiếu cho bạn cùng phòng với Vương Mộng Khuê, sáu phiếu khác cũng chọn người khác mà không có vì bỏ phiếu cho bốn người bạn cùng phòng khác.

Thông thường bỏ phiếu là phải giữ bí mật, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chuyện Lâm Thiển Hạ không bỏ phiếu cho bốn người cùng phòng bị truyền đến lỗ tai của bọn họ.

Từ đó Lâm Thiển Hạ ở ký túc xá liền rất cẩn thận, thỉnh thoảng trong giấc ngủ trưa lúc cũng sẽ mở nửa con mắt.

Vương Mộng Khuê an ủi Lâm Thiển Hạ một lát sau, rốt cục không kiềm chế được lòng hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Hạ, cậu có thể nói cho mình biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Lâm Thiển Hạ buồn bực, thật sự cô có nói có cơ hội sẽ giải thích rõ ràng với Vương Mộng Khuê, nhưng đây chẳng qua là kế hoãn binh của cô, loại sự thật này quá khó mà mở miệng! Nhưng làm người phải giữ lời, cô cũng không chịu nổi ngày ngày bị Vương Mộng Khuê thăm hỏi, không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị thú tội, Nhưng cô không muốn bẩm báo chi tiết, vì vậy len lén đánh bản nháp ở trong lòng.

Vương Mộng Khuê thấy Lâm Thiển Hạ còn đang do dự, liền thề với trời nói : "Mình khẳng định sẽ không nói cho người thứ ba biết, bạn cùng phòng chúng ta cũng không ai biết."

Trừ Vương Mộng Khuê biết Lâm Thiển Hạ có chuyện giấu giếm ra, những bạn học khác cũng chỉ cho là cô đến nhà chị họ ở.

"Mình chính là..." Lâm Thiển Hạ ấp a ấp úng, rốt cục cô liều chết làm việc lớn nói : "Mình ở chung với một người. Người đó là bạn trai của mình." Mặc dù là nói láo, nhưng bản chất vẫn giống nhau.

Vẻ mặt Vương Mộng Khuê kinh ngạc rất độc đáo. Cô ấy kích động run giọng hỏi: "Anh ta không phải là Thiệu Hoa Trạch chứ?"

"Không phải." Lâm Thiển Hạ thay đổi nét mặt, cười khổ nói: "Thiệu Hoa Trạch đã là chồng của người khác, hơn nữa cũng đã có con, sau này cũng đừng nhắc tên anh ta trước mặt mình nửa."

...

Bởi vì bị bạn cùng phòng chèn ép, Lâm Thiển Hạ cũng không thường ở ký túc xá, cho nên mỗi ngày cũng thói quen trở về chỗ ở của Tập Vi Lương, hơn nữa dần dần xem nơi đó thành cái nhà thứ hai của mình.

Nhưng giấy luôn không gói được lửa, cho dù cô là trạch nữ, thỉnh thoảng vẫn có tình huống đột xuất phải ra khỏi cửa. Cửa bị khóa một lần có thể coi như là ngẫu nhiên, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, Lâm Thiển Hạ cũng không bình tĩnh nổi nữa.

"Tại sao cửa lại bị khóa nửa rồi ? !" Cô bực dọc nói.

"Ừ. Em muốn đi đâu?"

Lâm Thiển Hạ nghe giọng nói của Tập Vi Lương không có chút ngạc nhiên nào, hơn nữa tình huống như thế đã xảy ra hai ba lần, cô không nghi ngờ mới là lạ!

Cô đè nén tức giận trong lòng, lạnh giọng hỏi: "Cửa là bị anh khóa?" Những lời này tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng nói của cô tràn đầy khẳng định.

"Em muốn đi đâu? Anh về đón em." Tập Vi Lương nói sang chuyện khác, tránh nặng tìm nhẹ nói.

"Anh bị bệnh thần kinh! ! !" Rốt cục Lâm Thiển Hạ không nhịn được mà bộc phát. Đây là cái gì? Cái này và giam giữ trái phép có cái gì khác nhau? Uổng cho cô bị người ta giam lỏng gần một tháng vẫn còn chưa hay biết!

Lúc Tập Vi Lương trở về Lâm Thiển Hạ đang ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt đen giống như bị người ta tạt mực, cả người cũng phảng phất luồng khí âm u.

Trong thời gian đợi Tập Vi Lương trở về, từ lúc mới bắt đầu Lâm Thiển Hạ giận không kiềm được đến bây giờ tĩnh táo, trong lúc đó cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cô bắt đầu nghi ngờ Tập Vi Lương, nghi ngờ lựa chọn của mình.

Trong lòng Tập Vi Lương không bình thường, thật sự cô không thể lừa mình dối người nửa. Đúng, đàn ông Trung Quốc đều có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, ngay cả các quốc gia ở Châu Âu cũng khó mà tránh khỏi. Đàn ông cố chấp một chút cũng dễ hiểu, nhưng có người đàn ông nào bình thường lại cố chấp đến nhốt vợ của mình ở trong nhà ? !

"Ttại sao anh phải nhốt em ở nhà?" Lâm Thiển Hạ không phát cáu, tính tình ngang ngược, tát đánh mắng chửi người giống như trước , bây giờ cô biểu hiện rất tỉnh táo,Tập Vi Lương biết mình xúc phạm đến ranh giới của cô.

"Em vẫn có thể đi học." Anh bổ sung.

Lâm Thiển Hạ sắp phát điên, sắp bùng nổ, cô chưa từng thấy ai hiếm hoi như Tập Vi Lương. Anh đến từ sao Hỏa sao, rõ ràng chính là bệnh nhân tâm thần trốn ra từ bệnh viện Thiên Nhị!

"Vi Lương." Mặc dù Lâm Thiển Hạ chỉ từng học lướt qua về tâm lý học, nhưng cô vẫn hiểu đạo lý không thể chọc giận người bệnh. Cô cố gắng làm cho giọng điệu của mình thật bình thản."Có phải trước kia anh từng bị kích thích gì không? Có phải anh bị bạn gái cũ phản bội không?"

"Không phải." Tập Vi Lương lập tức phủ định nói."Trừ em ra, anh không có tiếp xúc với những cô gái khác."



Lâm Thiển Hạ nhìn bộ dáng Tập Vi Lương không giống là nói láo, tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao anh phải nhốt em?"

Môi mỏng của Tập Vi Lương mím chặc, thế nào cũng không chịu mở miệng. Anh cũng biết việc mình làm là quá đáng, nhưng cho dù cảm thấy làm như vậy là sai cũng không khống chế được mình.

"Vi Lương, giữa vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau." Lâm Thiển Hạ biết anh không chịu mở miệng chuyện thì coi như cầm đao gác ở trên cổ của anh cũng là uổng công, vì vậy căn cứ suy đoán của mình bắt đầu dẫn dụ từng bước.

"Giữa vợ chồng cũng phải thẳng thắn." Tập Vi Lương cũng không chịu yếu thế nhàn nhạt mở miệng nói."Thiệu Hoa Trạch là ai?"

Vốn là Lâm Thiển Hạ còn chuẩn bị một đống đạo lý muốn nói, lại vì một câu hỏi của Tập Vi Lương mà dừng lại. Cô thật không nghĩ tới trí nhớ của anh lại tốt như vậy, cô nghĩ là qua lâu như vậy anh cũng đã quên, không nghĩ tới anh còn để ý.

Thật không nghĩ tới Tập Vi Lương người đàn ông có vẻ ngoài thành thục này cũng so đo ghen tỵ giống như phụ nữ.

Được rồi. Lâm Thiển Hạ cảm thấy người bình thường sống đến từng tuổi này cũng đã có đi, cho nên nói Tập Vi Lương người này không thế nào bình thường."Anh ấy là đối tượng em thầm mến trước đó, đã có vợ con, cho nên em và anh ấy tuyệt đối không thể nào."

Tập Vi Lương cũng đã đoán được thế này, nhưng chính tai nghe được Lâm Thiển Hạ nói anh vẫn cảm thấy rất không vui.

"Vi Lương, em có người bạn chú của cô ấy là một bác sĩ tâm lý, em và anh đi nói chuyện với chú ấy một chút được không?"

"Anh không có bệnh!" Rốt cục Tập Vi Lương không cách nào nữa bình tĩnh nửa.

"Nhưng anh nhốt tôi thì nhất định có bệnh!" Lâm Thiển Hạ không nhịn được mắng trả lại."Anh như vậy làm cho tôi rất đau khổ anh biết không? Tôi đi đâu cũng phải đi qua sự cho phép của anh, tiếp tục như vậy nữa có thể là tôi sẽ ly hôn với anh thật."

Tập Vi Lương rất tức giận, cũng rất hốt hoảng. Anh kiềm chế xúc động nổi giận lạnh giọng nói: "Quân hôn được bảo vệ."

"Nhưng luật pháp cũng sẽ không bảo vệ mù quáng. Nếu như anh vẫn tiếp tục giam giữ tôi nửa, luật pháp cũng sẽ xử chúng ta ly hôn, cho dù anh là quân nhân." Mặc dù kinh nghiệm sống của Lâm Thiển Hạ còn thấp, nhưng cũng là sinh viên đại học, ở một việc quan trọng nào đó vẫn miễn cưỡng có thể tĩnh táo suy nghĩ, lý trí đối đáp.

Lời Lâm Thiển Hạ cũng là chuyện Tập Vi Lương lo lắng nhất, ở trong lòng anh vẫn cố gắng thuyết phục mình phải tin tưởng cô, mình làm như vậy chỉ là buồn lo vô cớ.

Biểu hiện hôm nay của Lâm Thiển Hạ cũng làm cho Tập Vi Lương bắt đầu lần hiểu rõ cô. Cô cũng không yếu mềm như anh nghĩ."Anh suy nghĩ một chút."

...

Tập Vi Lương lại chạy đến nhà Ngụy Lễ Quần giải buồn.

Ngụy Lễ Quần rất hiểu Tập Vi Lương, vì vậy có thể hốt thuốc đúng bệnh. Anh ta im lặng trong chốc lát sau đó nói : "Cậu cảm thấy cô gái kia là một cô gái tốt sao?"

"Dĩ nhiên!" Tập Vi Lương không chút do dự nói.

"Vậy thì được rồi! Nếu là một cô gái tốt vậy thì càng không thể nào làm chuyện quá hạn mà, cậu như vậy căn bản là buồn lo vô cớ! Mẹ cậu cũng đã qua đời lâu như vậy rồi cậu đừng nên canh cánh trong lòng mãi, bà chỉ là một trong ngàn vạn phụ nữ, không đại biểu cho cái gì. Cậu nhìn tôi, mẹ tôi đi theo ba tôi mấy chục năm không phải cũng không có xảy ra chuyện gì sao? Đa số phụ nữ đều sẽ là một lòng chung thủy, cậu phải tin tưởng cô ấy."

Ngụy Lễ Quần thấy Tập Vi Lương còn đang do dự không chắc liền thừa thắng xông lên nói : "Nói với cậu một chuyện xưa. Lúc trước có một đại chủ giàu có, mới vừa lấy một cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp. Có một ngày ông ta phải đi ra ngoài làm ăn, phải một tháng mới trở về. Vì vậy ông ta dùng xích sắt khóa cô vợ nhỏ lại. Hàng xóm hỏi ông ta tại sao phải làm như vậy. Ông ta nói như chuyện đương nhiên vậy thì cô ấy cũng sẽ không đi cùng người khác! Nhưng làm người ý trờ khó đoán, sau khi buôn bán trở lại cô vợ nhỏ của ông ta đi cùng người khác, ông ta vừa khóc vừa hỏi tại sao, hàng xóm liền nói cho ông ta biết phụ nữ sẽ đi cùng bất kỳ người đàn ông nào cho cô ta tự do."

Trên đường trở về Tập Vi Lương suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, anh cảm thấy Ngụy Lễ Quần nói rất có lý, Lâm Thiển Hạ là một cô gái tốt mà, cô và mẹ anh không giống nhau. Còn nửa anh ta nói chuyện xưa đó thật sự là làm cho lòng anh vẫn còn sợ hãi.

Lâm Thiển Hạ ở trên giường cũng suy nghĩ rất nhiều, nếu không phải vì Tập Vi Lương khó đối phó thì rất có thể cô sẽ lập tức nói ly hôn. Dù sao tình cảm của mình với anh còn chưa ổn định, bệnh tâm thần có thể nhẹ có thể nặng, cô còn nhớ rõ mình từng xem một tin tức trên báo : Một thiếu niên vì có bệnh tâm thần mà giết phân thây bạn gái của anh ta... Cô suy nghĩ một chút liền thấy sợ nổi da gà.

Lâm Thiển Hạ nghĩ đến mê mẩn lại đột nhiên cảm giác được hai bàn ốm cô vào ngực ấm áp.

Tập Vi Lương dán vào bên tai cô rù rì nói: "Sau này anh sẽ không nhốt em, em cũng không được nhắc lại ly hôn." Sau đó không đợi cô trả lời liền vội vàng cởi quần áo cô ra hóa thân thành sói.

Lúc trước Lâm Thiển Hạ còn phục tự chủ của Tập Vi Lương đến sát đất. Khi đó anh tình nguyện không bao giờ ... đụng vào cô cũng không chịu cho cô trở về trường học, vừa bắt đầu cô còn chưa tin, nhưng Tập Vi Lương thật sự nói được là làm được, sau nhiều ngày như vậy đúng là ngủ trong phòng sách.

Bây giờ nhìn bộ dạng không chịu nổi của anh đoán chừng là nhịn quá lâu cuối cùng không thể nhịn nửa rồi. Nhưng cô thật không biết rốt cuộc là Tập Vi Lương bị mình nói động đến hay là bởi vì thật sự không khống chế được dục vọng nên mới nộp vũ khí đầu hàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiển Hạ Vi Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook