Chương 5: Mâu thuẫn
Chích Hữu Ngư Tri
18/01/2016
Tròng mắt đen của Tập Vi Lương nhìn chằm chằm Lâm Thiển Hạ, trên mặt cố gắng biểu hiện bình
tĩnh, trong lòng lại sóng lớn mãnh liệt, lửa giận quay cuồng hừng hực.
Đây là lần đầu tiên anh lấy lòng người khác, lại bị người ta đạp bỏ tấm lòng như vậy, Tập Vi Lương cảm thấy như là quyền uy của mình bị người khác khiêu khích.
Nếu cái người không biết suy xét này là lính dưới tay anh, D.Đ.L.Q.Đ chắc chắn là ngay cả mắng anh cũng lười phải mắng nửa câu, trực tiếp dùng quyền cước mạnh mẽ!
Nhưng cô không phải. Cô là vợ của anh, là bạn đời của anh, là người quan trọng nhất của anh. Anh không thể tổn thương cô, anh muốn cố gắng hết sức cưng chiều cô, che chở cô, bao dung cô.
Giống như cha đối với mẹ vậy.
Dường như Lâm Thiển Hạ đã cảm thấy có mùi thuốc súng, trong lòng hơi sợ hãi. Cô thấp thỏm lo lắng co rúc người thành một cục tròn, lặng lẽ nhích mình xa ra từng chút từng chút, đôi mắt to màu hổ phách đề phòng nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Tập Vi Lương, chỉ sợ anh lại đột nhiên xông đến hung hăng ăn thịt mình.
Chốc lát, giận dữ trong mắt Tập Vi Lương dần dần biến mất, anh ngồi xổm người xuống nhặt nhặt mảnh vun vỡ trên đất. Lâm Thiển Hạ muốn nói dùng cây chổi quét cẩn thận cắt trúng ngón tay, nhưng vẫn không dám mở miệng.
Mảnh vỡ trên đất được Tập Vi Lương nhặt bỏ vào trong giỏ rác hết, không biết là kỹ thuật của anh quá tốt hay là da tay anh quá dày, thế nào thì Lâm Thiển Hạ cũng không thấy tay của anh bị cắt trúng.
Tập Vi Lương dọn dẹp phòng khách sạch sẻ, cũng rửa tay xong, liền bế cái cục tròn trên đất kia lên.
Lâm Thiển Hạ chưa tỉnh hồn ngoan ngoãn để anh ôm, tuyệt đối không dám thô lỗ lần nữa. Bây giờ Tập Vi Lương là con cọp bị rút chòm râu, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Tập Vi Lương cẩn thận thả cô lên trên giường lớn mềm mại liền đi vào phòng tắm, Lâm Thiển Hạ bật người ngay đơ.
Phải nói rằng tốc độ của quân nhân thật không phải là người bình thường có thể tưởng tượng được, Lâm Thiển Hạ cảm thấy hai mắt của mình còn chưa nháy mắt mấy cái thì cửa phòng tắm liền mở ra. Đây đối với người tắm ít nhất cũng hơn một tiếng như cô mà nói, bây giờ khó có thể tưởng tượng rốt cuộc Tập Vi Lương tắm có sạch sẻ hay không.
Lúc Tập Vi Lương đi ra chỉ thấy Lâm Thiển Hạ trợn trừng hai mắt quan sát anh, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.
Giọng điệu của anh không khỏi mềm mỏng."Em không tắm sao?"
Lâm Thiển Hạ rất muốn tắm, nhưng cô suy nghĩ đến tình cảnh sau khi tắm xong, vì vậy do dự một lát sau cô liền lắc đầu một cái.
Không tắm, tuyệt đối không thể tắm, toàn thân mình hôi thối ghê tởm thì ngay cả chạm vào anh cũng không muốn.
Tập Vi Lương cũng không có ý kiến gì, sau khi lên giường liền tất đèn ngủ.
Bóng tối, sẽ làm cho tất cả giác quan người ta trở nên rất nhạy bén. Nhất là hai người không phải là thành thạo, từng có chuyện gian tình nam nữ.
Lâm Thiển Hạ đưa lưng về phía Tập Vi Lương, có thể cảm nhận được hơi thở nhợt nhạt của anh quanh quẩn ở phía sau, loại không khí mập mờ này làm cho thân thể của cô trở nên càng ngày càng cứng ngắc.
Tập Vi Lương nhìn chằm chằm tư thế ngàn dặm cách xa của Lâm Thiển Hạ với anh, trong lòng hơi không vui. Nhưng anh cũng không muốn làm khó cô vợ nhỏ của mình, liền định lật người nằm thẳng ở trên giường, nhìn trần nhà suy nghĩ.
Tài liệu anh xin điều động cũng sắp phê xuống, chẳng qua là không biết sẽ sắp xếp cấp bậc gì.
Đối với cấp bậc Tập Vi Lương cũng không để ý quá, chẳng qua anh nghĩ đến khi lãnh đạo của mình nghe nói anh muốn điều đến thành phố K liền hận rèn sắt không thành thép, bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Lãnh đạo nói với anh, 'bây giờ cậu đang khỏe mạnh, đó là tương lai vô tận. Nếu như điều đến thành phố K, coi như cho cậu cấp thượng tá cũng là người tài không được dùng tốt rồi. Còn nữa, cậu không thấy...phụ lòng ngậm đắng nuốt cay tôi bồi dưỡng cậu thành tài sao? Không thấy ... phụ lòng kỳ vọng của quốc gia sao? ? Không thấy... phụ lòng...'
Lãnh đạo càng nói càng kích động, bộ dáng đau đớn như mất đi người yêu.
Đối với giải thích dõng dạc của lãnh đạo, trong lòng Tập Vi Lương cảm thấy có lỗi, nhưng quyết tâm rời đi cũng không chút nào bị dao động.
Lãnh đạo thấy học trò yêu đã quyết định đi, trợn mắt nhìn anh một lúc lâu rốt cục vô cùng đau đớn ném anh ra ngoài.
Cho dù Tập Vi Lương lạnh lùng vô tình thế nào, nhưng bình tĩnh mà xem xét, anh làm bộ đội đặc chủng trong nhiều năm như vậy nói không có một chút xíu tình cảm đó là không thể nào. Anh đã từng cho là cả đời này mình liền sống trong bộ đội đặc chủng, hoặc là lúc thi hành nhiệm vụ anh dũng hy sinh, nếu liền là có thể bình an mà về hưu.
Nhưng cuộc sống tồn tại rất nhiều thay đổi, cõi đời này chỉ có thể không thay đổi chính là làm thay đổi.
Bây giờ anh cũng là người có gia đình, anh cũng có một người vợ phải yêu, phải dụ dỗ, phải bảo vệ. Nếu không phải là vì có người anh em Ngụy Lễ Quần này, thì có thể là sau này anh sẽ vì nuôi gia đình mà phiền não. Dù sao thì tiền lương của bộ đội bình thường cũng không cao lắm, hơn nữa vật giá, giá phòng bây giờ đều không ngừng tăng lên, con gái có lẽ cũng thích mấy thứ xa xỉ, một khoản lại một khoản chi tiêu đều không phải là số nhỏ.
Tập Vi Lương quay đầu nhìn cô gái nhỏ cuộn mình thành tròn vo, cảm thấy cô chính là niềm vui cuộc sống ban cho anh, trái tim ấm áp như hồ nước lặng...
...
Sáng sớm tỉnh lại, Lâm Thiển Hạ phát hiện cả người mình đều vùi ở trong ngực Tập Vi Lương. Loại cảm giác đó giống như khi còn bé cp6 thường tỉnh ngủ từ trong ngực của cha.
Khác với nhiều đứa bé, so với mẹ, Lâm Thiển Hạ lại càng thêm lệ thuộc vào cha của mình hơn. Lúc còn trẻ người non dạ cô thường bò đến trên giường cha mẹ chen ở giữa bọn họ, sau đó cả người dính vào trong ngực của cha hài lòng tiến vào mộng đẹp. Trong thời gian này cũng không biết cô đã phá hỏng bao nhiêu lần... Ách, chuyện tốt của cha mẹ rồi.
Cơ thể Lâm Thiển Hạ sợ lạnh, cho nên với người bình thường mà nói thì càng sợ lạnh hơn. Cho dù ở trong mùa hè chói chan, thỉnh thoảng nửa đêm cô cũng sẽ bị đông lạnh tỉnh dậy tắt quạt máy. Kết quả là lúc cô ngủ say cảm thấy lạnh như băng thì thân thể nhỏ bé sẽ không ngừng đến gần nơi nóng ấm. Mà đương nhiên, thân thể Tập Vi Lương có thể là ấm áp thoải mái hơn cả chăn.
Dường như Tập Vi Lương cũng đã dậy từ lâu, anh phát hiện con heo lười Lâm Thiển Hạ đã chịu mở mắt, một đôi tròng mắt đen thoáng chốc sáng lên không ít, khóe miệng cũng nhếch lên độ cong sâu xa.
"Anh muốn làm." Mặt không đỏ, tim không đập nói.
"! ! !" Lâm Thiển Hạ đảo qua đầu óc mờ mịt, ba chữ đơn giản Tập Vi Lương kia như sấm sét, xông thẳng từ bên ngoài vào bên trong non nớt của cô. Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Không thể." Trong giọng nói rõ ràng có kiềm nén tức giận và bất mãn. Nói giỡn, để cho một cô gái được coi là bảo thủ như cô thân mật với người đàn ông chưa quen biết, căn bản là không làm được! !
Lúc này cô đã rất hối hận ngày hôm qua mình xúc động gả cho anh.
"Tại sao?" Tập Vi Lương không hiểu."Em là vợ của anh."
"Bởi vì chúng ta còn chưa quen thuộc."
Tập Vi Lương sững sờ trong chốc lát, nghĩ thầm quả thật là Lâm Thiển Thiển Hạ còn chưa biết về anh, liền mở miệng nói: "Anh sinh ngày 25 tháng 5 năm 1980 tại bờ biển, năm 13 tuổi cha mẹ ra biển bắt cá gặp bão lớn đều đã chết. Anh và họ hàng trong nhà gần như là không có lui tới, nhưng có một người bạn rất thân. Từ mười sáu tuổi anh bắt đầu đi lính, trước đó phục vụ ở bộ đội đặc chủng, không lâu sau sẽ được điều động đến thành phố K."
Lúc Lâm Thiển Hạ nghe Tập Vi Lương nói cha mẹ anh đã chết khi anh 13 tuổi, suy nghĩ liền ngừng lại. Cô nhớ tới Vương Mộng Khuê đã từng nói với cô bây giờ chọn người chồng tốt phải bảo đảm là: Cha mẹ đều mất, có xe có nhà. Đương nhiên anh ta có đủ 4 ưu điểm, nếu để cho Vương Mộng Khuê biết mình tìm được một "người đàn ông tốt" không biết con nhóc kia có ghen tỵ chết hay không.
13 tuổi liền trở thành trẻ mồ côi, loại cô đơn và đau khổ này thì người được sinh ra là con gái duy nhất từ nhỏ được cha mẹ yêu thương như Lâm Thiển Hạ sẽ không cách nào hiểu được.
Hai tròng mắt màu hổ phách rơi vào gương mặt tuấn tú không khỏi tràn đầy đồng tình, nhưng Lâm Thiển Hạ sợ hãi phát hiện lúc này Tập Vi Lương đang không chớp mắt nhìn cô, đáy mắt đen sâu lóe lên tia sáng mong đợi.
"Đến lượt em." Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương còn tốt bụng nhắc nhở cô. Thật ra thì căn bản chuyện về cô anh cũng đã hiểu rõ, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô tự nói với mình.
"Tôi sinh ngày 30 tháng 9 năm 1992, ông bà nội đều là nông dân, cha đi làm ở đơn vị nhà nước, vì hưởng ứng chính sách kế hoạch hoá gia đình nên nhà tôi chỉ có một mình tôi. Mười mấy năm làm học sinh, trừ đọc sách, gần như cái gì cũng không biết. Không biết làm việc nhà, cũng không biết nấu cơm."
"Nói xong rồi?" Tập Vi Lương nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Hạ, khóe môi khẽ nhếch.
Vẻ mặt Lâm Thiển Hạ khó hiểu, cảm thấy trong nụ cười của Tập Vi Lương có hơi mờ mịt. Nhưng cô suy nghĩ một chút, dường như mình không có cái gì có thể bổ sung, cũng không thể ngu ngốc lấy chuyện mình thầm mến một anh trai hàng xóm suốt bảy nói ra. Vì vậy liền gật đầu một cái, trịnh trọng nói: "Thật sự nói xong rồi." Có đánh chết cô cũng không nói lý lịch riêng.
"Ừ." Tập Vi Lương rất hài lòng gật đầu, sau đó trong lúc Lâm Thiển Hạ còn chưa phản ứng kịp liền lật người lên trên người cô, không thể chờ đợi mà hôn lên môi của cô.
Lâm Thiển Hạ tức giận đưa ra tay nhỏ bé hung hăng đẩy anh xuống, con ngươi màu hổ phách gần như muốn phun ra lửa.
"Sao vậy?" Tập Vi Lương mất hứng hỏi, một cái tay to còn không cam lòng mà đưa vào quần áo của cô không bỏ ra ngoài được."Em còn có vấn đề gì thì mau hỏi đi, anh tuyệt đối không giấu giếm." Thật ra anh đã nhịn thật lâu thật lâu rồi...
Lâm Thiển Hạ ngước nhìn khinh thường, nghĩ thầm người đàn ông này hoặc là có quá nhiều khác biệt với cô hoặc chính là tới từ sao Hỏa. Anh cho là chỉ cần biết hết thông tin lẫn nhau thì sẽ có tình cảm, sẽ là quen thuộc sao? ! ? !
"Căn bản là giữa chúng ta không có tình cảm gì, anh muốn tôi phải làm sao để tiếp nhận anh? ?" Cô thật sự rất muốn ly hôn! !
Tập Vi Lương rất không vui, anh cảm thấy hai người muốn phát triển tình cảm, cách trực tiếp nhất hiệu quả nhất chính là làm tình. Anh không hiểu trong đầu nhỏ của cô nhóc này chứa những thứ gì, anh cảm thấy mình cần phải tìm Ngụy Lễ Quần học hỏi kinh nghiệm.
Mặc dù chưa thỏa mãn dục vọng mà Tập Vi Lương cũng rất muốn ỷ mạnh ép buộc giống lần trước, nhưng dù sao thì lúc đó Lâm Thiển Hạ say đến hôn mê không biết gì là thuộc về tình huống đặc biệt, bây giờ anh cũng không muốn làm cho cô nhóc này hận chết mình.
Tập Vi Lương không thiết nhất chính là tính nhẫn nại và kiềm chế, vì vậy sau một lúc lâu hai người giằng co rốt cục anh thở dài đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đây là lần đầu tiên anh lấy lòng người khác, lại bị người ta đạp bỏ tấm lòng như vậy, Tập Vi Lương cảm thấy như là quyền uy của mình bị người khác khiêu khích.
Nếu cái người không biết suy xét này là lính dưới tay anh, D.Đ.L.Q.Đ chắc chắn là ngay cả mắng anh cũng lười phải mắng nửa câu, trực tiếp dùng quyền cước mạnh mẽ!
Nhưng cô không phải. Cô là vợ của anh, là bạn đời của anh, là người quan trọng nhất của anh. Anh không thể tổn thương cô, anh muốn cố gắng hết sức cưng chiều cô, che chở cô, bao dung cô.
Giống như cha đối với mẹ vậy.
Dường như Lâm Thiển Hạ đã cảm thấy có mùi thuốc súng, trong lòng hơi sợ hãi. Cô thấp thỏm lo lắng co rúc người thành một cục tròn, lặng lẽ nhích mình xa ra từng chút từng chút, đôi mắt to màu hổ phách đề phòng nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Tập Vi Lương, chỉ sợ anh lại đột nhiên xông đến hung hăng ăn thịt mình.
Chốc lát, giận dữ trong mắt Tập Vi Lương dần dần biến mất, anh ngồi xổm người xuống nhặt nhặt mảnh vun vỡ trên đất. Lâm Thiển Hạ muốn nói dùng cây chổi quét cẩn thận cắt trúng ngón tay, nhưng vẫn không dám mở miệng.
Mảnh vỡ trên đất được Tập Vi Lương nhặt bỏ vào trong giỏ rác hết, không biết là kỹ thuật của anh quá tốt hay là da tay anh quá dày, thế nào thì Lâm Thiển Hạ cũng không thấy tay của anh bị cắt trúng.
Tập Vi Lương dọn dẹp phòng khách sạch sẻ, cũng rửa tay xong, liền bế cái cục tròn trên đất kia lên.
Lâm Thiển Hạ chưa tỉnh hồn ngoan ngoãn để anh ôm, tuyệt đối không dám thô lỗ lần nữa. Bây giờ Tập Vi Lương là con cọp bị rút chòm râu, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Tập Vi Lương cẩn thận thả cô lên trên giường lớn mềm mại liền đi vào phòng tắm, Lâm Thiển Hạ bật người ngay đơ.
Phải nói rằng tốc độ của quân nhân thật không phải là người bình thường có thể tưởng tượng được, Lâm Thiển Hạ cảm thấy hai mắt của mình còn chưa nháy mắt mấy cái thì cửa phòng tắm liền mở ra. Đây đối với người tắm ít nhất cũng hơn một tiếng như cô mà nói, bây giờ khó có thể tưởng tượng rốt cuộc Tập Vi Lương tắm có sạch sẻ hay không.
Lúc Tập Vi Lương đi ra chỉ thấy Lâm Thiển Hạ trợn trừng hai mắt quan sát anh, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.
Giọng điệu của anh không khỏi mềm mỏng."Em không tắm sao?"
Lâm Thiển Hạ rất muốn tắm, nhưng cô suy nghĩ đến tình cảnh sau khi tắm xong, vì vậy do dự một lát sau cô liền lắc đầu một cái.
Không tắm, tuyệt đối không thể tắm, toàn thân mình hôi thối ghê tởm thì ngay cả chạm vào anh cũng không muốn.
Tập Vi Lương cũng không có ý kiến gì, sau khi lên giường liền tất đèn ngủ.
Bóng tối, sẽ làm cho tất cả giác quan người ta trở nên rất nhạy bén. Nhất là hai người không phải là thành thạo, từng có chuyện gian tình nam nữ.
Lâm Thiển Hạ đưa lưng về phía Tập Vi Lương, có thể cảm nhận được hơi thở nhợt nhạt của anh quanh quẩn ở phía sau, loại không khí mập mờ này làm cho thân thể của cô trở nên càng ngày càng cứng ngắc.
Tập Vi Lương nhìn chằm chằm tư thế ngàn dặm cách xa của Lâm Thiển Hạ với anh, trong lòng hơi không vui. Nhưng anh cũng không muốn làm khó cô vợ nhỏ của mình, liền định lật người nằm thẳng ở trên giường, nhìn trần nhà suy nghĩ.
Tài liệu anh xin điều động cũng sắp phê xuống, chẳng qua là không biết sẽ sắp xếp cấp bậc gì.
Đối với cấp bậc Tập Vi Lương cũng không để ý quá, chẳng qua anh nghĩ đến khi lãnh đạo của mình nghe nói anh muốn điều đến thành phố K liền hận rèn sắt không thành thép, bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Lãnh đạo nói với anh, 'bây giờ cậu đang khỏe mạnh, đó là tương lai vô tận. Nếu như điều đến thành phố K, coi như cho cậu cấp thượng tá cũng là người tài không được dùng tốt rồi. Còn nữa, cậu không thấy...phụ lòng ngậm đắng nuốt cay tôi bồi dưỡng cậu thành tài sao? Không thấy ... phụ lòng kỳ vọng của quốc gia sao? ? Không thấy... phụ lòng...'
Lãnh đạo càng nói càng kích động, bộ dáng đau đớn như mất đi người yêu.
Đối với giải thích dõng dạc của lãnh đạo, trong lòng Tập Vi Lương cảm thấy có lỗi, nhưng quyết tâm rời đi cũng không chút nào bị dao động.
Lãnh đạo thấy học trò yêu đã quyết định đi, trợn mắt nhìn anh một lúc lâu rốt cục vô cùng đau đớn ném anh ra ngoài.
Cho dù Tập Vi Lương lạnh lùng vô tình thế nào, nhưng bình tĩnh mà xem xét, anh làm bộ đội đặc chủng trong nhiều năm như vậy nói không có một chút xíu tình cảm đó là không thể nào. Anh đã từng cho là cả đời này mình liền sống trong bộ đội đặc chủng, hoặc là lúc thi hành nhiệm vụ anh dũng hy sinh, nếu liền là có thể bình an mà về hưu.
Nhưng cuộc sống tồn tại rất nhiều thay đổi, cõi đời này chỉ có thể không thay đổi chính là làm thay đổi.
Bây giờ anh cũng là người có gia đình, anh cũng có một người vợ phải yêu, phải dụ dỗ, phải bảo vệ. Nếu không phải là vì có người anh em Ngụy Lễ Quần này, thì có thể là sau này anh sẽ vì nuôi gia đình mà phiền não. Dù sao thì tiền lương của bộ đội bình thường cũng không cao lắm, hơn nữa vật giá, giá phòng bây giờ đều không ngừng tăng lên, con gái có lẽ cũng thích mấy thứ xa xỉ, một khoản lại một khoản chi tiêu đều không phải là số nhỏ.
Tập Vi Lương quay đầu nhìn cô gái nhỏ cuộn mình thành tròn vo, cảm thấy cô chính là niềm vui cuộc sống ban cho anh, trái tim ấm áp như hồ nước lặng...
...
Sáng sớm tỉnh lại, Lâm Thiển Hạ phát hiện cả người mình đều vùi ở trong ngực Tập Vi Lương. Loại cảm giác đó giống như khi còn bé cp6 thường tỉnh ngủ từ trong ngực của cha.
Khác với nhiều đứa bé, so với mẹ, Lâm Thiển Hạ lại càng thêm lệ thuộc vào cha của mình hơn. Lúc còn trẻ người non dạ cô thường bò đến trên giường cha mẹ chen ở giữa bọn họ, sau đó cả người dính vào trong ngực của cha hài lòng tiến vào mộng đẹp. Trong thời gian này cũng không biết cô đã phá hỏng bao nhiêu lần... Ách, chuyện tốt của cha mẹ rồi.
Cơ thể Lâm Thiển Hạ sợ lạnh, cho nên với người bình thường mà nói thì càng sợ lạnh hơn. Cho dù ở trong mùa hè chói chan, thỉnh thoảng nửa đêm cô cũng sẽ bị đông lạnh tỉnh dậy tắt quạt máy. Kết quả là lúc cô ngủ say cảm thấy lạnh như băng thì thân thể nhỏ bé sẽ không ngừng đến gần nơi nóng ấm. Mà đương nhiên, thân thể Tập Vi Lương có thể là ấm áp thoải mái hơn cả chăn.
Dường như Tập Vi Lương cũng đã dậy từ lâu, anh phát hiện con heo lười Lâm Thiển Hạ đã chịu mở mắt, một đôi tròng mắt đen thoáng chốc sáng lên không ít, khóe miệng cũng nhếch lên độ cong sâu xa.
"Anh muốn làm." Mặt không đỏ, tim không đập nói.
"! ! !" Lâm Thiển Hạ đảo qua đầu óc mờ mịt, ba chữ đơn giản Tập Vi Lương kia như sấm sét, xông thẳng từ bên ngoài vào bên trong non nớt của cô. Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Không thể." Trong giọng nói rõ ràng có kiềm nén tức giận và bất mãn. Nói giỡn, để cho một cô gái được coi là bảo thủ như cô thân mật với người đàn ông chưa quen biết, căn bản là không làm được! !
Lúc này cô đã rất hối hận ngày hôm qua mình xúc động gả cho anh.
"Tại sao?" Tập Vi Lương không hiểu."Em là vợ của anh."
"Bởi vì chúng ta còn chưa quen thuộc."
Tập Vi Lương sững sờ trong chốc lát, nghĩ thầm quả thật là Lâm Thiển Thiển Hạ còn chưa biết về anh, liền mở miệng nói: "Anh sinh ngày 25 tháng 5 năm 1980 tại bờ biển, năm 13 tuổi cha mẹ ra biển bắt cá gặp bão lớn đều đã chết. Anh và họ hàng trong nhà gần như là không có lui tới, nhưng có một người bạn rất thân. Từ mười sáu tuổi anh bắt đầu đi lính, trước đó phục vụ ở bộ đội đặc chủng, không lâu sau sẽ được điều động đến thành phố K."
Lúc Lâm Thiển Hạ nghe Tập Vi Lương nói cha mẹ anh đã chết khi anh 13 tuổi, suy nghĩ liền ngừng lại. Cô nhớ tới Vương Mộng Khuê đã từng nói với cô bây giờ chọn người chồng tốt phải bảo đảm là: Cha mẹ đều mất, có xe có nhà. Đương nhiên anh ta có đủ 4 ưu điểm, nếu để cho Vương Mộng Khuê biết mình tìm được một "người đàn ông tốt" không biết con nhóc kia có ghen tỵ chết hay không.
13 tuổi liền trở thành trẻ mồ côi, loại cô đơn và đau khổ này thì người được sinh ra là con gái duy nhất từ nhỏ được cha mẹ yêu thương như Lâm Thiển Hạ sẽ không cách nào hiểu được.
Hai tròng mắt màu hổ phách rơi vào gương mặt tuấn tú không khỏi tràn đầy đồng tình, nhưng Lâm Thiển Hạ sợ hãi phát hiện lúc này Tập Vi Lương đang không chớp mắt nhìn cô, đáy mắt đen sâu lóe lên tia sáng mong đợi.
"Đến lượt em." Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương còn tốt bụng nhắc nhở cô. Thật ra thì căn bản chuyện về cô anh cũng đã hiểu rõ, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô tự nói với mình.
"Tôi sinh ngày 30 tháng 9 năm 1992, ông bà nội đều là nông dân, cha đi làm ở đơn vị nhà nước, vì hưởng ứng chính sách kế hoạch hoá gia đình nên nhà tôi chỉ có một mình tôi. Mười mấy năm làm học sinh, trừ đọc sách, gần như cái gì cũng không biết. Không biết làm việc nhà, cũng không biết nấu cơm."
"Nói xong rồi?" Tập Vi Lương nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Hạ, khóe môi khẽ nhếch.
Vẻ mặt Lâm Thiển Hạ khó hiểu, cảm thấy trong nụ cười của Tập Vi Lương có hơi mờ mịt. Nhưng cô suy nghĩ một chút, dường như mình không có cái gì có thể bổ sung, cũng không thể ngu ngốc lấy chuyện mình thầm mến một anh trai hàng xóm suốt bảy nói ra. Vì vậy liền gật đầu một cái, trịnh trọng nói: "Thật sự nói xong rồi." Có đánh chết cô cũng không nói lý lịch riêng.
"Ừ." Tập Vi Lương rất hài lòng gật đầu, sau đó trong lúc Lâm Thiển Hạ còn chưa phản ứng kịp liền lật người lên trên người cô, không thể chờ đợi mà hôn lên môi của cô.
Lâm Thiển Hạ tức giận đưa ra tay nhỏ bé hung hăng đẩy anh xuống, con ngươi màu hổ phách gần như muốn phun ra lửa.
"Sao vậy?" Tập Vi Lương mất hứng hỏi, một cái tay to còn không cam lòng mà đưa vào quần áo của cô không bỏ ra ngoài được."Em còn có vấn đề gì thì mau hỏi đi, anh tuyệt đối không giấu giếm." Thật ra anh đã nhịn thật lâu thật lâu rồi...
Lâm Thiển Hạ ngước nhìn khinh thường, nghĩ thầm người đàn ông này hoặc là có quá nhiều khác biệt với cô hoặc chính là tới từ sao Hỏa. Anh cho là chỉ cần biết hết thông tin lẫn nhau thì sẽ có tình cảm, sẽ là quen thuộc sao? ! ? !
"Căn bản là giữa chúng ta không có tình cảm gì, anh muốn tôi phải làm sao để tiếp nhận anh? ?" Cô thật sự rất muốn ly hôn! !
Tập Vi Lương rất không vui, anh cảm thấy hai người muốn phát triển tình cảm, cách trực tiếp nhất hiệu quả nhất chính là làm tình. Anh không hiểu trong đầu nhỏ của cô nhóc này chứa những thứ gì, anh cảm thấy mình cần phải tìm Ngụy Lễ Quần học hỏi kinh nghiệm.
Mặc dù chưa thỏa mãn dục vọng mà Tập Vi Lương cũng rất muốn ỷ mạnh ép buộc giống lần trước, nhưng dù sao thì lúc đó Lâm Thiển Hạ say đến hôn mê không biết gì là thuộc về tình huống đặc biệt, bây giờ anh cũng không muốn làm cho cô nhóc này hận chết mình.
Tập Vi Lương không thiết nhất chính là tính nhẫn nại và kiềm chế, vì vậy sau một lúc lâu hai người giằng co rốt cục anh thở dài đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.