Thiên Hạ Vì Người Mà Tịch Mịch
Chương 18: Mật thất rốt cuộc có gì?
Nguyễn
30/06/2021
A Lạc vội vã chạy ra khỏi cung tìm kiếm đoàn người để sum họp. Họ gặp nhau ngay tại ngõ hẻm rồi cùng nhau trở về.
"A Lạc cô nương, không đúng là A Lạc đại nhân. Tình hình trong đó ra sao?". Một tên tùy tùng hỏi
Nàng lặng người, liếc nhìn hắn, không trả lời rồi bỏ đi. Nhận thấy cái nhìn đáng sợ từ người kia, hắn cũng sợ hãi rút đi. Từ lúc trở về nhà, A Lạc cũng không nói chuyện với những người kia, bọn chúng cũng không dám hỏi đến nàng.
Sáng hôm sau trong cung đều bàn tán chuyện tẩm cung hoàng thượng có trộm nhưng kì lạ phòng của ông lại không mất thứ gì. Bọn họ đồn rằng có lẽ tên trộm muốn tìm một thứ gì đó ở chỗ hoàng thượng chứ không phải kẻ trộm vặt bình thường. Một tin tức khác truyền đến từ bọn lính tuần tra đã bị một đoàn người hắc y đánh ngất. Vậy đêm hôm qua đã có hai thế lực xâm nhập vào hoàng cung hoặc họ chính là đồng bọn. Đó chỉ là suy đoán của những người trong cung. Không dừng lại ở đó, bọn họ truyền tai nhau rồi đồn thổi khắp nơi làm cho mọi người thêm hoang mang. Hoàng thượng hôm nay cũng vì chuyện này mà thượng triều, ông rất lo lắng về chuyện này và hỏi ý với các đại thần. Ngồi trên hoàng vị, hoàng thượng đau đầu mà xoa xoa mi tâm. Trong lòng lại trỗi lên nhiều cảm xúc khác nhau, ông nghĩ ra được điều gì đó nhưng lại lắc đầu không nghĩ đó là sự thật. Sau chuyện này, hoàng thượng càng tăng cường canh gác nghiêm ngặt hơn, lần này nếu như hành sự như lần trước sẽ rất dễ bị phát hiện.
Hoàng cung xuất hiện nhiều tin đồn về vụ trộm hôm qua liền đến tai Di Ninh. Nàng nở nhẹ nụ cười hài lòng, mọi thứ đều đúng như ý của nàng. Nàng là đang muốn xem thái độ của hoàng thượng và các vị đại thần ra sao đối với chuyện này. Di Ninh cử một vài người theo dõi các hành động của bọn họ. Nếu cuốn binh thư nằm trong tay một trong số người đó nhất định họ sẽ cất giấu chỗ khác huống chi nó là một vật rất quan trọng đối với những ai thật sự quan tâm đến nó. Còn nếu rơi vào tay một người không biết gì về nó xem như kế hoạch này của nàng thất bại.
Di Ninh một chuyến đi đến căn nhà gỗ của bọn tuỳ tùng để nghe xem đêm qua A Lạc đã tìm thấy những gì. Vừa đến nơi nàng đã nghe âm thanh xối xả từng đợt xuyên tạt vào gió từ phía sau nhà. Một thân nữ tử đang uyển chuyển tung ra những đường kiếm đẹp mắt như cắt từng đợt gió thổi qua. Thật đáng tiếc, Di Ninh lại không mang theo kiếm bên người. Nhưng hiện tại nàng muốn xông vào cùng A Lạc đánh một trận. Di Ninh nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể thay thế cho kiếm. Nàng dừng mắt phía bên kia phát hiện ra có vật gì đó thích hợp, liền đưa tay cầm lấy một thanh sắt gỉ bất ngờ xông vào ra đòn với A Lạc. A Lạc bị một cú bất ngờ liền bật người về phía sau. Nhận ra đó là cửu công chúa nên nàng ngầm hiểu ý của công chúa mà so kiếm một trận. Nhưng A Lạc đành dừng lại vì trong tay Di Ninh không cầm kiếm. Mà Di Ninh lại đang trong tư thế ra đòn, đối phương bỗng dừng lại nàng bất ngờ giữ chặt thanh sắt trong tay mình không đả thương A Lạc.
“Sao thế?”. Di Ninh gấp gáp hỏi
“Chủ nhân, người không cầm kiếm, không công bằng”. A Lạc nhìn vào thanh sắt trong tay Di Ninh đáp
Cùng lúc đó mọi người xung quanh nghe thấy tiếng đánh nhau liền chạy ra xem. Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này liền hô hào cổ vũ. Di Ninh nhân lúc này rảo mắt nhìn xung quanh, đúng lúc có một tên giắt kiếm bên hông. Như nàng mong đợi, nàng đưa tay về phía hắn bảo: "Đưa kiếm cho ta".
Tên đó ngơ người mấy giây rồi nhanh chóng ném thanh kiếm về phía nàng. Di Ninh bắt lấy nó rồi lao về phía A Lạc. Lúc này hai bên đều sử dụng kiếm xem như là công bằng. Lúc này hai thanh kiếm ma sát nhau tạo nên âm thanh chói tai nhưng cũng không át nổi tiếng hô hào bên kia. Từng đường kiếm mà cả Di Ninh lẫn A Lạc tung ra đều rất đẹp. Hai người xem như ngang tài ngang sức nhưng so về tốc độ có lẽ Di Ninh thua A Lạc một chút, so về thế đánh Di Ninh lại chiếm ưu thế hơn. Dù A Lạc có nhanh nhưng thế đánh của Di Ninh lại khiến A Lạc có chút rối loạn. Trên chiến trường Di Ninh tinh thông bày trận, kể cả kiếm pháp nàng cũng linh hoạt như thế.
A Lạc do rối loạn nên có sơ hở, một mũi kiếm liền lao thẳng về phía cổ của nàng, chỉ cách vài phân. Di Ninh rất nhanh thu kiếm về xem phản ứng của người kia.
"Ta thua rồi. Thế đánh của người rất đặc biệt". A Lạc gục mặt nhận thua.
"Đường kiếm của ngươi cũng rất đẹp lại thêm tốc độ kinh ngạc, quả thật không tệ, làm người ta khâm phục". Di Ninh nhếch môi cười đầy hàm ý. Nàng chính là đang ngưỡng mộ tốc độ nhanh nhạy của người kia.
Bên kia mọi người đều vỗ tay ngưỡng mộ.
"Hay! Gia chủ và A Lạc đại nhân đều rất hay". Bọn họ đều nói cùng một ý
Nhưng chuyện quan trọng mà Di Ninh đến đây chính là chuyện tối qua chỉ là có chút nhã hứng so kiếm nên trễ nải. Di Ninh tập hợp mọi người vào trong nhà bàn chuyện.
"A Lạc hôm qua ngươi tìm thấy gì trong tẩm cung hoàng thượng". Di Ninh hướng A Lạc hỏi
"Ta không tìm thấy cuốn binh thư nhưng ta phát hiện trong tẩm cung có mật thất". A Lạc tường tận kể lại chuyện hôm qua cho Di Ninh
"Hắn có nhìn thấy ngươi không?". Di Ninh hỏi lại
"Ta rất nhanh rời đi có lẽ sẽ không bị phát hiện. Cùng lắm hắn chỉ thấy được thân ảnh hắc y". A Lạc nhớ lại lúc đó rồi từ từ trả lời
Di Ninh nghe xong liền để tay ngay cằm suy nghĩ. Mà điều đáng ngạc nhiên hôm nay A Lạc lại nói chuyện với Di Ninh nhiều đến thế. Cứ tưởng nàng là một tảng băng chỉ qua loa vài chữ. Ánh mắt nhìn cũng không còn băng lãnh như ngày đầu gặp nhau. Và tất nhiên điều đó làm cho mọi người cảm thấy kì lạ.
"A Lạc đại nhân hôm nay lại nói nhiều như thế. Thật đáng ngạc nhiên". Một tên tùy tùng nói, hắn tỏ vẻ bất ngờ
A Lạc lại đưa mắt nhìn hắn, trở lại đôi mắt lạnh lẽo như trước kia. Hắn thấy vậy bèn lúng túng, lắp bắp nói: "Ta...ta nói...nói gì sai sao?"
A Lạc cũng không trả lời hắn, không quan tâm, nàng lại nhìn về phía Di Ninh. Xem ra A Lạc chỉ đối xử khác biệt với Di Ninh, đúng hơn là từ lúc Di Ninh buôn chuyện với nàng từ hôm đầu tiên nàng đoàn tụ với họ. Bên kia Di Ninh còn bận tâm suy nghĩ nên không chú ý đến việc này. Tách trà bên cạnh cũng dần nguội lạnh, hơi khói cũng không còn bốc lên. Một tên tùy tùng thấy thế nên nhắc nàng: "Gia, trà đã nguội. Để ta giúp người thay trà"
Di Ninh như thoát khỏi đống mê man trong đầu. Nàng bừng tỉnh bảo: "Không cần, ta không uống". Nói rồi nàng đứng dậy bước đi ra phía cửa có vẻ như nàng sẽ hồi phủ phò mã. Trước khi đi cũng không quên quay đầu dặn bọn người ở lại: "Cứ ở đây chờ lệnh của ta."
Bên phía hoàng cung, đám người Di Ninh phái đi điều tra cũng đã quay lại. Bọn chúng bẩm báo lại những gì mình đã nhìn thấy với nàng. Những tên đại thần nghe tin đó lo sợ đem những vật quý giá cất ở một nơi khác còn về phía hoàng thượng vẫn không có động tĩnh gì. Xem ra bọn người của Di Ninh đành phải một lần nữa vào cung. Lần này nàng đang nhắm tới mật thất của hoàng thượng.
Bỗng một tiếng kêu thất thanh từ bên ngoài truyền vào: “A Ninh…”. Là của Sở Vi Diệp, nàng hối hả chạy vào phủ, suýt chút nữa đã vấp phải thềm gạch: “Nga…”. Sở Vi Diệp mặt nhăn nhó khi phải giữa lại thăng bằng.
Di Ninh ngồi trong đây nghe cũng giật mình, nàng đứng dậy bước đến bên cạnh Sở Vi Diệp bảo: “Công chúa, đi đứng phải cẩn thận”
“A Ninh, ngươi nghe thấy trong cung có trộm chưa. Ngươi là thương nhân giàu có như vậy chắc hẳn có nhiều đồ quý, phải cất giữ cẩn thận”. Sở Vi Diệp bỏ qua lời nhắc nhở kia, nàng thuận miệng đáp. Sở Vi Diệp cũng nhìn qua nhìn lại để xem trong phủ có thứ gì đáng giá.
“Ta không có thứ gì cả”. Nàng nhún vai rồi bỗng dừng động tác lại chỉ tay lên trán Sở Vi Diệp: “Chỉ có thứ này”
Sở Vi Diệp đứng ngơ người, Di Ninh là đang chỉ tay vào nàng. Trong tâm có chút bấn loạn, nàng là đang hiểu nhầm Di Ninh là nói đến mình. Nàng có chút bất ngờ nhưng trong lòng lúc này như có đàn cá không ngừng khuấy động. Vành tai nàng có chút phiếm đỏ, không dám nhìn thẳng vào mặt người kia. Trong đầu lúc này lại vô số câu hỏi không biết tại sao. Sở Vi Diệp có chút ngại ngùng, nhẹ giọng đáp: “Hả?”. Nàng là đang giả vờ như mình vẫn chưa hiểu ý của Di Ninh.
“Cái này, công chúa phải giữ cẩn thận đấy.”. Di Ninh đưa tay chạm vào viên đá màu hổ phách lóng lánh trước ánh sáng kia. Hoá ra Di Ninh là đang chỉ vào Mạch Ngạc trên trán Sở Vi Diệp lại khiến nàng một phen hiểu lầm. Nàng bỗng nhìn thấy bên tai của Sở Vi Diệp bỗng nhiên ửng đỏ bèn tò mò hỏi: “Tai ngươi sao tự nhiên lại ửng đỏ lên thế kia?”
Sở Vi Diệp có chút giật mình, đúng là cơ thể chính mình tự bán đứng bản thân. Nàng đưa tay sờ lấy cố xoa xoa, mặc khác miệng lại nói: “Có lẽ lúc nãy ta đi ngoài nắng”
Tâm trạng công chúa bỗng chùng xuống, nét cười trên gương mặt bỗng chốc biến mất, nàng cảm thấy hổ thẹn cho bản thân. Nếu để Di Ninh biết được có lẽ nàng chui xuống hố trốn mất. Hai má lúc này lại thêm ửng đỏ vì do mất mặt nên lúc nào cũng cúi mặt xuống. Nàng không thể kiềm chế lại được sự thay đổi trên gương mặt nhưng nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Thế trả lại ngươi”. Sở Vi Diệp đưa tay lên phía sau tóc định tháo sợi dây Mạch Ngạc ra khỏi đầu
Di Ninh liền vội cầm tay nàng lại, lắc đầu: “Ta tặng cho ngươi rồi thì nó là của ngươi”. Nhận thấy người kia đã buông tay xuống, không có ý định tháo nó ra nữa, nàng lại tiếp tục nói: “Vật này tuy quan trọng với ta nhưng đã là của ngươi. Vậy nên ngươi cũng rất quan trọng với ta”. Di Ninh nói xong bỗng phát hiện nàng đang phát ngôn bừa bãi, nàng không làm chủ được lời nói của mình. Nàng cũng không hiểu tại sao lại có thể nói ra những lời đó. Di Ninh định mở lời giải thích nhưng lại cứng họng mặc khác lại bị lời của Sở Vi Diệp ngắt ngang.
“Vậy ta tiếp tục giữ nó.”. Trong tâm Sở Vi Diệp lúc này lại vui sướng trở lại. Nàng ngẩng mặt lên mỉm cười vui vẻ.
Lần này Sở Vi Diệp không thể giấu gương mặt ửng hồng của nàng trước Di Ninh. Có lẽ do tâm trạng trở nên phấn chấn nên quên mất việc này.
Sở Vi Diệp là đang rất vui vẻ vì lời ta nói sao?
Di Ninh nhìn thấy điều đó nhưng lại không có ý nói ra trêu chọc Sở Vi Diệp. Nàng cũng không tiện giải thích về lời mình nói lúc nãy, cũng không nỡ phá vỡ tâm trạng của công chúa. Di Ninh đành lãng tránh qua chuyện khác để tiếp chuyện.
“Hôm đó hoàng thượng có bị mất thứ gì không?”. Di Ninh vờ lo lắng hỏi
“Ta nghe nói là không. Phụ hoàng là người cẩn thận những thứ quý giá ắt hẳn người đã cất rất kĩ, ngươi yên tâm”. Sở Vi Diệp hồn nhiên đáp
Di Ninh từ tốn gật đầu, xem ra mật thất hôm đó A Lạc thấy có lẽ là nơi ông chứa những vật đáng quý, thậm chí có cả cuốn binh thư. Nhưng đó chỉ là suy đoán của Di Ninh nhưng hiện tại nàng cũng rất muốn biết trong đó có những gì. Di Ninh cũng sẽ không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào.
"A Lạc cô nương, không đúng là A Lạc đại nhân. Tình hình trong đó ra sao?". Một tên tùy tùng hỏi
Nàng lặng người, liếc nhìn hắn, không trả lời rồi bỏ đi. Nhận thấy cái nhìn đáng sợ từ người kia, hắn cũng sợ hãi rút đi. Từ lúc trở về nhà, A Lạc cũng không nói chuyện với những người kia, bọn chúng cũng không dám hỏi đến nàng.
Sáng hôm sau trong cung đều bàn tán chuyện tẩm cung hoàng thượng có trộm nhưng kì lạ phòng của ông lại không mất thứ gì. Bọn họ đồn rằng có lẽ tên trộm muốn tìm một thứ gì đó ở chỗ hoàng thượng chứ không phải kẻ trộm vặt bình thường. Một tin tức khác truyền đến từ bọn lính tuần tra đã bị một đoàn người hắc y đánh ngất. Vậy đêm hôm qua đã có hai thế lực xâm nhập vào hoàng cung hoặc họ chính là đồng bọn. Đó chỉ là suy đoán của những người trong cung. Không dừng lại ở đó, bọn họ truyền tai nhau rồi đồn thổi khắp nơi làm cho mọi người thêm hoang mang. Hoàng thượng hôm nay cũng vì chuyện này mà thượng triều, ông rất lo lắng về chuyện này và hỏi ý với các đại thần. Ngồi trên hoàng vị, hoàng thượng đau đầu mà xoa xoa mi tâm. Trong lòng lại trỗi lên nhiều cảm xúc khác nhau, ông nghĩ ra được điều gì đó nhưng lại lắc đầu không nghĩ đó là sự thật. Sau chuyện này, hoàng thượng càng tăng cường canh gác nghiêm ngặt hơn, lần này nếu như hành sự như lần trước sẽ rất dễ bị phát hiện.
Hoàng cung xuất hiện nhiều tin đồn về vụ trộm hôm qua liền đến tai Di Ninh. Nàng nở nhẹ nụ cười hài lòng, mọi thứ đều đúng như ý của nàng. Nàng là đang muốn xem thái độ của hoàng thượng và các vị đại thần ra sao đối với chuyện này. Di Ninh cử một vài người theo dõi các hành động của bọn họ. Nếu cuốn binh thư nằm trong tay một trong số người đó nhất định họ sẽ cất giấu chỗ khác huống chi nó là một vật rất quan trọng đối với những ai thật sự quan tâm đến nó. Còn nếu rơi vào tay một người không biết gì về nó xem như kế hoạch này của nàng thất bại.
Di Ninh một chuyến đi đến căn nhà gỗ của bọn tuỳ tùng để nghe xem đêm qua A Lạc đã tìm thấy những gì. Vừa đến nơi nàng đã nghe âm thanh xối xả từng đợt xuyên tạt vào gió từ phía sau nhà. Một thân nữ tử đang uyển chuyển tung ra những đường kiếm đẹp mắt như cắt từng đợt gió thổi qua. Thật đáng tiếc, Di Ninh lại không mang theo kiếm bên người. Nhưng hiện tại nàng muốn xông vào cùng A Lạc đánh một trận. Di Ninh nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể thay thế cho kiếm. Nàng dừng mắt phía bên kia phát hiện ra có vật gì đó thích hợp, liền đưa tay cầm lấy một thanh sắt gỉ bất ngờ xông vào ra đòn với A Lạc. A Lạc bị một cú bất ngờ liền bật người về phía sau. Nhận ra đó là cửu công chúa nên nàng ngầm hiểu ý của công chúa mà so kiếm một trận. Nhưng A Lạc đành dừng lại vì trong tay Di Ninh không cầm kiếm. Mà Di Ninh lại đang trong tư thế ra đòn, đối phương bỗng dừng lại nàng bất ngờ giữ chặt thanh sắt trong tay mình không đả thương A Lạc.
“Sao thế?”. Di Ninh gấp gáp hỏi
“Chủ nhân, người không cầm kiếm, không công bằng”. A Lạc nhìn vào thanh sắt trong tay Di Ninh đáp
Cùng lúc đó mọi người xung quanh nghe thấy tiếng đánh nhau liền chạy ra xem. Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này liền hô hào cổ vũ. Di Ninh nhân lúc này rảo mắt nhìn xung quanh, đúng lúc có một tên giắt kiếm bên hông. Như nàng mong đợi, nàng đưa tay về phía hắn bảo: "Đưa kiếm cho ta".
Tên đó ngơ người mấy giây rồi nhanh chóng ném thanh kiếm về phía nàng. Di Ninh bắt lấy nó rồi lao về phía A Lạc. Lúc này hai bên đều sử dụng kiếm xem như là công bằng. Lúc này hai thanh kiếm ma sát nhau tạo nên âm thanh chói tai nhưng cũng không át nổi tiếng hô hào bên kia. Từng đường kiếm mà cả Di Ninh lẫn A Lạc tung ra đều rất đẹp. Hai người xem như ngang tài ngang sức nhưng so về tốc độ có lẽ Di Ninh thua A Lạc một chút, so về thế đánh Di Ninh lại chiếm ưu thế hơn. Dù A Lạc có nhanh nhưng thế đánh của Di Ninh lại khiến A Lạc có chút rối loạn. Trên chiến trường Di Ninh tinh thông bày trận, kể cả kiếm pháp nàng cũng linh hoạt như thế.
A Lạc do rối loạn nên có sơ hở, một mũi kiếm liền lao thẳng về phía cổ của nàng, chỉ cách vài phân. Di Ninh rất nhanh thu kiếm về xem phản ứng của người kia.
"Ta thua rồi. Thế đánh của người rất đặc biệt". A Lạc gục mặt nhận thua.
"Đường kiếm của ngươi cũng rất đẹp lại thêm tốc độ kinh ngạc, quả thật không tệ, làm người ta khâm phục". Di Ninh nhếch môi cười đầy hàm ý. Nàng chính là đang ngưỡng mộ tốc độ nhanh nhạy của người kia.
Bên kia mọi người đều vỗ tay ngưỡng mộ.
"Hay! Gia chủ và A Lạc đại nhân đều rất hay". Bọn họ đều nói cùng một ý
Nhưng chuyện quan trọng mà Di Ninh đến đây chính là chuyện tối qua chỉ là có chút nhã hứng so kiếm nên trễ nải. Di Ninh tập hợp mọi người vào trong nhà bàn chuyện.
"A Lạc hôm qua ngươi tìm thấy gì trong tẩm cung hoàng thượng". Di Ninh hướng A Lạc hỏi
"Ta không tìm thấy cuốn binh thư nhưng ta phát hiện trong tẩm cung có mật thất". A Lạc tường tận kể lại chuyện hôm qua cho Di Ninh
"Hắn có nhìn thấy ngươi không?". Di Ninh hỏi lại
"Ta rất nhanh rời đi có lẽ sẽ không bị phát hiện. Cùng lắm hắn chỉ thấy được thân ảnh hắc y". A Lạc nhớ lại lúc đó rồi từ từ trả lời
Di Ninh nghe xong liền để tay ngay cằm suy nghĩ. Mà điều đáng ngạc nhiên hôm nay A Lạc lại nói chuyện với Di Ninh nhiều đến thế. Cứ tưởng nàng là một tảng băng chỉ qua loa vài chữ. Ánh mắt nhìn cũng không còn băng lãnh như ngày đầu gặp nhau. Và tất nhiên điều đó làm cho mọi người cảm thấy kì lạ.
"A Lạc đại nhân hôm nay lại nói nhiều như thế. Thật đáng ngạc nhiên". Một tên tùy tùng nói, hắn tỏ vẻ bất ngờ
A Lạc lại đưa mắt nhìn hắn, trở lại đôi mắt lạnh lẽo như trước kia. Hắn thấy vậy bèn lúng túng, lắp bắp nói: "Ta...ta nói...nói gì sai sao?"
A Lạc cũng không trả lời hắn, không quan tâm, nàng lại nhìn về phía Di Ninh. Xem ra A Lạc chỉ đối xử khác biệt với Di Ninh, đúng hơn là từ lúc Di Ninh buôn chuyện với nàng từ hôm đầu tiên nàng đoàn tụ với họ. Bên kia Di Ninh còn bận tâm suy nghĩ nên không chú ý đến việc này. Tách trà bên cạnh cũng dần nguội lạnh, hơi khói cũng không còn bốc lên. Một tên tùy tùng thấy thế nên nhắc nàng: "Gia, trà đã nguội. Để ta giúp người thay trà"
Di Ninh như thoát khỏi đống mê man trong đầu. Nàng bừng tỉnh bảo: "Không cần, ta không uống". Nói rồi nàng đứng dậy bước đi ra phía cửa có vẻ như nàng sẽ hồi phủ phò mã. Trước khi đi cũng không quên quay đầu dặn bọn người ở lại: "Cứ ở đây chờ lệnh của ta."
Bên phía hoàng cung, đám người Di Ninh phái đi điều tra cũng đã quay lại. Bọn chúng bẩm báo lại những gì mình đã nhìn thấy với nàng. Những tên đại thần nghe tin đó lo sợ đem những vật quý giá cất ở một nơi khác còn về phía hoàng thượng vẫn không có động tĩnh gì. Xem ra bọn người của Di Ninh đành phải một lần nữa vào cung. Lần này nàng đang nhắm tới mật thất của hoàng thượng.
Bỗng một tiếng kêu thất thanh từ bên ngoài truyền vào: “A Ninh…”. Là của Sở Vi Diệp, nàng hối hả chạy vào phủ, suýt chút nữa đã vấp phải thềm gạch: “Nga…”. Sở Vi Diệp mặt nhăn nhó khi phải giữa lại thăng bằng.
Di Ninh ngồi trong đây nghe cũng giật mình, nàng đứng dậy bước đến bên cạnh Sở Vi Diệp bảo: “Công chúa, đi đứng phải cẩn thận”
“A Ninh, ngươi nghe thấy trong cung có trộm chưa. Ngươi là thương nhân giàu có như vậy chắc hẳn có nhiều đồ quý, phải cất giữ cẩn thận”. Sở Vi Diệp bỏ qua lời nhắc nhở kia, nàng thuận miệng đáp. Sở Vi Diệp cũng nhìn qua nhìn lại để xem trong phủ có thứ gì đáng giá.
“Ta không có thứ gì cả”. Nàng nhún vai rồi bỗng dừng động tác lại chỉ tay lên trán Sở Vi Diệp: “Chỉ có thứ này”
Sở Vi Diệp đứng ngơ người, Di Ninh là đang chỉ tay vào nàng. Trong tâm có chút bấn loạn, nàng là đang hiểu nhầm Di Ninh là nói đến mình. Nàng có chút bất ngờ nhưng trong lòng lúc này như có đàn cá không ngừng khuấy động. Vành tai nàng có chút phiếm đỏ, không dám nhìn thẳng vào mặt người kia. Trong đầu lúc này lại vô số câu hỏi không biết tại sao. Sở Vi Diệp có chút ngại ngùng, nhẹ giọng đáp: “Hả?”. Nàng là đang giả vờ như mình vẫn chưa hiểu ý của Di Ninh.
“Cái này, công chúa phải giữ cẩn thận đấy.”. Di Ninh đưa tay chạm vào viên đá màu hổ phách lóng lánh trước ánh sáng kia. Hoá ra Di Ninh là đang chỉ vào Mạch Ngạc trên trán Sở Vi Diệp lại khiến nàng một phen hiểu lầm. Nàng bỗng nhìn thấy bên tai của Sở Vi Diệp bỗng nhiên ửng đỏ bèn tò mò hỏi: “Tai ngươi sao tự nhiên lại ửng đỏ lên thế kia?”
Sở Vi Diệp có chút giật mình, đúng là cơ thể chính mình tự bán đứng bản thân. Nàng đưa tay sờ lấy cố xoa xoa, mặc khác miệng lại nói: “Có lẽ lúc nãy ta đi ngoài nắng”
Tâm trạng công chúa bỗng chùng xuống, nét cười trên gương mặt bỗng chốc biến mất, nàng cảm thấy hổ thẹn cho bản thân. Nếu để Di Ninh biết được có lẽ nàng chui xuống hố trốn mất. Hai má lúc này lại thêm ửng đỏ vì do mất mặt nên lúc nào cũng cúi mặt xuống. Nàng không thể kiềm chế lại được sự thay đổi trên gương mặt nhưng nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Thế trả lại ngươi”. Sở Vi Diệp đưa tay lên phía sau tóc định tháo sợi dây Mạch Ngạc ra khỏi đầu
Di Ninh liền vội cầm tay nàng lại, lắc đầu: “Ta tặng cho ngươi rồi thì nó là của ngươi”. Nhận thấy người kia đã buông tay xuống, không có ý định tháo nó ra nữa, nàng lại tiếp tục nói: “Vật này tuy quan trọng với ta nhưng đã là của ngươi. Vậy nên ngươi cũng rất quan trọng với ta”. Di Ninh nói xong bỗng phát hiện nàng đang phát ngôn bừa bãi, nàng không làm chủ được lời nói của mình. Nàng cũng không hiểu tại sao lại có thể nói ra những lời đó. Di Ninh định mở lời giải thích nhưng lại cứng họng mặc khác lại bị lời của Sở Vi Diệp ngắt ngang.
“Vậy ta tiếp tục giữ nó.”. Trong tâm Sở Vi Diệp lúc này lại vui sướng trở lại. Nàng ngẩng mặt lên mỉm cười vui vẻ.
Lần này Sở Vi Diệp không thể giấu gương mặt ửng hồng của nàng trước Di Ninh. Có lẽ do tâm trạng trở nên phấn chấn nên quên mất việc này.
Sở Vi Diệp là đang rất vui vẻ vì lời ta nói sao?
Di Ninh nhìn thấy điều đó nhưng lại không có ý nói ra trêu chọc Sở Vi Diệp. Nàng cũng không tiện giải thích về lời mình nói lúc nãy, cũng không nỡ phá vỡ tâm trạng của công chúa. Di Ninh đành lãng tránh qua chuyện khác để tiếp chuyện.
“Hôm đó hoàng thượng có bị mất thứ gì không?”. Di Ninh vờ lo lắng hỏi
“Ta nghe nói là không. Phụ hoàng là người cẩn thận những thứ quý giá ắt hẳn người đã cất rất kĩ, ngươi yên tâm”. Sở Vi Diệp hồn nhiên đáp
Di Ninh từ tốn gật đầu, xem ra mật thất hôm đó A Lạc thấy có lẽ là nơi ông chứa những vật đáng quý, thậm chí có cả cuốn binh thư. Nhưng đó chỉ là suy đoán của Di Ninh nhưng hiện tại nàng cũng rất muốn biết trong đó có những gì. Di Ninh cũng sẽ không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.