Thiên Hạ Vì Người Mà Tịch Mịch
Chương 5: Sở Vi Diệp là đang như thế nào?
Nguyễn
30/06/2021
"Công chúa à, thật sự không cho ta lên giường ngủ sao?". Di Ninh nằm trên trường kỷ mà than vãn.
"Bổn công chúa nói là không thích ngủ chung với người khác". Sở Vi Diệp không quan tâm đến lời than vãn kia.
Trường kỷ thì sao được nệm ấm chăn êm như khi nằm trên giường. Chỉ còn hôm nay nữa thôi nàng sẽ được giải thoát.
Kể từ ngày Di Ninh làm phò mã đến nay cũng đã một tháng. Cả hai người cứ như thế mà đối xử đạm bạt với nhau. Di Ninh vẫn chú tâm truy lùng tung tích của quyển sách nhưng vẫn chưa có kết quả. Còn Sở Vi Diệp không lạnh cũng không ấm mà đối xử với Di Ninh. Có khi rãnh rỗi lại tìm nàng bầu bạn đến tối lại trở về Khôn Vi cung. . truyện teen hay
Thấm thoát lại tới ngày Sở quốc tổ chức hội thao dành cho quí tộc và hoàng tộc, cứ hai năm một lần. Di Ninh ngồi trên khán đài nhàn nhạt quan sát bọn, xem ra cũng không tệ. Lần nào thì nhi tử của Lễ bộ Thượng thư cũng là người đứng đầu về tỉ võ. Hắn vốn dĩ là một trong số người hoàng thượng chọn để làm phò mã nhưng công chúa không ưng được người nào kể cả hắn. Năm nay cũng không ngoại lệ, hắn đã đánh bại mọi người và vương lên vị trí dẫn đầu. Hắn đứng dưới võ đài đắc ý:
"Còn ai muốn đấu với ta nữa, cứ xông lên".
Di Ninh chỉ nhếch miệng nhìn hắn, nàng cũng không có ý định tham gia cuộc thi lần này nhưng người ngồi cạnh không ngừng giục nàng. Di Ninh lắc đầu từ chối yêu cầu của Sở Vi Diệp. Công chúa vẫn không từ bỏ ý định mà nũng nịu.
“Phò mã phu quân chàng xem hắn ta thật đắc ý. Mau xuống cho hắn một trận”. Sở Vi Diệp lay lay cánh tay của Di Ninh, vì có mọi người xung quanh nên không quên dùng những từ ngữ thân mật mà gọi người ngồi cạnh.
Di Ninh liếc sang nhìn công chúa, lại có hoàng thượng ngồi gần đó nếu làm ngơ sẽ không hay. Nàng đành thi triển kinh công bay xuống võ đài. Mọi người một phen thích thú vì hôm nay lại có gương mặt mới tham gia tỉ thí lại là phò mã của ngũ công chúa.
"Ồ, hóa ra là ngũ phò mã. Để ta xem hôm nay ngươi có bản lĩnh gì.". Tên nam nhân kia ra mặt thách đấu Di Ninh. Hắn xem nàng là cái gai trong mắt vì đã cướp cơ hội làm phò mã của hắn.
Trận so tài diễn ra trong sự cổ vũ của mọi người, hai bên đánh nhau quyết liệt. Từng đòn đánh của Di Ninh tung ra đều nhanh nhảu và dứt khoát. Kinh công của nàng so với nam nhân kia tốt hơn rất nhiều. Một thân bạch y tựa như bạch hạc rất nhanh xoay người chưởng văng tên kia ra khỏi võ đài. Di Ninh so với hắn mạnh thế hơn nên việc đánh bại hắn là dể dàng. Hắn được một lần mất mặt, ngôi vị quán quân đành phải nhường lại cho phò mã. Cả khán đài đều vỗ tay chúc mừng, có người còn hò hét cả lên. Hoàng thượng rất hài lòng về Di Ninh, xem ra phò mã này cũng không tệ. Nhưng chỉ là một thương nhân mà võ công lại cao cường đến vậy quả thật không tầm thường. Di Ninh trở về vị trí thì hoàng thượng liền chất vấn nàng. Di Ninh đành nguỵ biện do đối thủ không quen các thế đánh của người Ả Lạp để tránh sự nghi ngờ.
Từ sau lần tỉ võ đó các cô nương trong cung đem lòng ngưỡng mộ ngũ phò mã. Các nàng len lén tặng quà cho phò mã. Di Ninh từ chối nhưng bọn họ lại tự ý đặt quà trong phủ. Nàng cũng không biết là ai để trả lại, cũng không nhất thiết phải điều tra, đành để chúng vào một góc phòng. Di Ninh ngồi xem lại sổ sách, cũng không hay biết Sở Vi Diệp lúc nào đã ở trong phủ mình.
"Ngươi xem gì mà đăm chiêu vậy. Ta vào khi nào ngươi còn không phát hiện.". Sở Vi Diệp đành phải mở lời nói. Nàng mà không nói chắc người kia không biết đến sự tồn tại của mình ở đây.
Di Ninh nghe được giọng nói quen thuộc liền dừng công việc lại tiếp chuyện với nàng.
"Tìm ta có việc gì?". Nàng hỏi
"Ngươi là phò mã của ta, ta đến tìm thì phải có việc gì sao?". Sở Vi Diệp lên giọng nói. Chưa bao giờ nàng lại thấy Di Ninh ngầu như vậy, nàng cũng thấy thích thú. Nàng ấy là nữ nhân mà lại có khí chất như vậy thật khiến người ta có tư tâm.
"Từ lúc nào công chúa lại quan tâm đến ta?". Di Ninh nhìn thấy chén canh đặt trên bàn, nàng nghĩ là sẽ cho mình nên khẳng định hỏi.
Sở Vi Diệp nhìn thấy ánh mắt của Di Ninh dừng trên chén canh mình đem tới, ấp úng trả lời: "Cái đó,...là của mẫu hậu kêu ta đem cho ngươi".
"Vậy sao.". Di Ninh nhìn thẳng vào mắt người kia hỏi. Xong nàng đi lại dùng chén canh của mình. Nàng đưa một muỗng lên từ từ nếm mùi vị của nó và khen: "Ngon".
Trong lúc Di Ninh dùng canh, Sở Vi Diệp đi xung quanh chỗ làm việc của Di Ninh. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh liền phát hiện ngay một đống vật gì đó ở góc trái phòng. Nàng bước lại mở ra xem thì phát hiện nào là bánh trái, ngọc bội, giày...và kèm theo đó là những bức tâm thư.
"Phò mã gia, ta thích chàng."
"Phò mã gia, ta biết chàng đã có ngũ công chúa nhưng ta vẫn thích chàng, ta nguyện làm thiếp nếu chàng đồng ý."
"Phò mã gia, ngọc bội này rất quý giá, mong chàng có thể đeo nó."
Và rất nhiều các câu nói khác bày tỏ tình ý với Di Ninh. Sở Vi Diệp đọc xong không khỏi tức giận. Nàng đem tất cả bức thư ném lên bàn của Di Ninh. Nàng chỉ tay vào đấy quát: "Ngươi nói xem đây là thứ gì?"
Di Ninh đang ăn vẫn có một xấp giấy ập xuống, nàng có chút giật mình, lại thêm tiếng quát của người kia. Nàng đành trả lời: "Đây là thứ gì, ta còn chưa đọc".
Đúng là Di Ninh chưa từng đọc, chỉ đem chúng để ở một góc phòng nhưng người kia sao có thể tin nàng. Lần trước là nàng cùng với tam công chúa, Sở Vi Diệp cũng đã nhắc nhở. Lần này nàng lại làm cho Sở Vi Diệp hiểu lầm, xem ra là có chuyện rồi.
“Bọn chúng xem bổn công chúa là vô hình chắc. Bổn cung phải làm rõ chuyện này.”. Sở Vi Diệp hậm hực nói.
Sở Vi Diệp lại gọi bọn gia nhân hỏi rõ xem những ai đã đem thứ này vào đây và cho bọn chúng một bài học. Di Ninh bèn ngăn cản nàng: “Dù gì ta cũng không sử dụng đến, công chúa làm quá mọi chuyện lên làm gì.”. Sở Vi Diệp thấy Di Ninh bênh vực bọn họ, nàng càng thêm tức giận. Hai người cứ như thế mà đôi co với nhau. Họ cãi nhau một trận um trời chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế. Sở Vi Diệp giận dỗi bỏ đi. Nàng và Di Ninh chỉ là đang che mắt thiên hạ, nàng có cớ gì lại nổi giận đùng đùng như vậy. Nghĩ đến đây Sở Vi Diệp lại thấy phiền lòng. Là Di Ninh không giữ thể diện cho nàng hay là trong tâm nàng thật sự khó chịu khi những vật đó được tặng đến tay Di Ninh, Sở Vi Diệp cũng không hiểu rõ, cũng không ai có thể biết. Sở Vi Diệp quay lại Khôn Vi cung thì thấy hoàng hậu từ lúc nào đã ngồi ở đấy. Nàng vội hành lễ.
“Diệp nhi, dạo gần đây con với phò mã có chuyện gì sao? Dạo gần đây cung nữ bẩm báo con hay ngủ lại Khôn Vi cung. Hoàng thượng và ta rất lo cho hai con.”. Hoàng hậu đưa tay kéo tiểu công chúa vào lòng, xoa đầu nàng. Bà nói tiếp: “Hôm nay có chuyện gì, sắc mặt con không được tốt?”
“Nhi nữ cãi nhau với phò mã, các cô nương khác tặng quà cho chàng nên…”. Sở Vi Diệp nũng nịu than thở với mẫu hậu mình, nghe vậy bà ngắt lời của nàng: “Nên con tức giận”. Sở Vi Diệp chỉ gật gật đầu, xem ra hoàng hậu đã nói đúng ý nàng.
Hoàng hậu phì cười, tâm trạng của Sở Vi Diệp bà đều hiểu. Đều cùng là nữ nhân nên hoàng hậu biết con gái mình ắt hẳn là đang ghen, dù gì bà cũng đã từng trãi qua. Nhưng có thật là như vậy không thì cũng không thể đoán được. Hoàng hậu nghĩ nàng mới vừa xuất giá nên vẫn chưa hiểu tư tình nam nữ nên từ từ giải thích với nàng.
“Phò mã xử lí sao với số quà đó?”. Hoàng hậu hỏi
“Chàng để chúng ở một góc phòng, lại bảo chưa từng dùng đến, thư cũng chưa đọc. Nhi nữ không tin, chàng lại vì họ mà cãi nhau với con.”. Sở Vi Diệp nghĩ tới lại bực tức.
“Biết đâu phò mã nói là thật, nếu dùng đến đã không để chúng nằm ở góc phòng rồi. Nếu tâm hắn có quỷ lại không sợ con phát hiện sao. Con cũng nên hiểu cho phu quân của mình.”. Bà vẫn tiếp tục giảng đạo lí phu thê cho Sở Vi Diệp nghe. Bà quả thật là một hiền lương quốc mẫu. Hoàng hậu nhớ ra còn một chuyện mình chưa nói: “Hoàng thượng và ta mong con mau mau sinh quý tử, con cũng nên gần gũi với phò mã một chút.”
Nàng với Di Ninh thì làm sao có thể sinh con. Sở Vi Diệp đành diện lí do chưa muốn có con, sinh con xong sẽ xấu...Dù gì Di Ninh tìm được thứ mình muốn, nàng sẽ rời đi. Cũng không biết là bao lâu nhưng nàng còn phải diện lí do thêm một thời gian nữa. Sau khi hoàng hậu đi, Sở Vi Diệp ngồi suy nghĩ lại những lời mẫu hậu vừa nói. Chẳng lẽ nàng đã trách nhầm Di Ninh nhưng nàng nhất quyết không chủ động làm hoà. Nàng bỗng nhiên muốn nghĩ đến Di Ninh một chút, là hình ảnh lần đầu hai người gặp nhau. Nàng nhớ đến đôi mắt màu hổ phách với mái tóc ngã nâu ấy, nàng ấy thật đặc biệt giữa vạn người. Nàng lại nghĩ đến người kia mặc hỉ phục dìu tay mình lên kiệu hoa. Lúc Di Ninh một thân bạch y uyển chuyển xoay mình khi tỉ võ. Những hình ảnh đó cứ lập lờ len lói xuất hiện trong đầu nàng. Sở Vi Diệp giật mình lắc đầu xua tay đẩy những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí mình.
Một vài cung nữ bắt đầu dọn cơm lên cho Sở Vi Diệp, cũng đã đến giờ dùng bữa. Nàng nhìn bàn ăn lại nhớ vài lần ngồi ăn với nhau, Di Ninh đã từng gắp thức ăn cho mình. Tuy nàng không ở phủ phò mã nhưng hai người có qua lại với nhau chỉ đến tối nàng mới về Khôn Vi cung. Những lần trước dùng cơm một mình nàng đều ổn nhưng sao hôm nay nàng lại thấy thiếu vắng người kia một chút. Chưa bao giờ nàng muốn gặp Di Ninh như lúc này. Sở Vi Diệp lại xua đi những ý nghĩ đó.
"Bổn công chúa nói là không thích ngủ chung với người khác". Sở Vi Diệp không quan tâm đến lời than vãn kia.
Trường kỷ thì sao được nệm ấm chăn êm như khi nằm trên giường. Chỉ còn hôm nay nữa thôi nàng sẽ được giải thoát.
Kể từ ngày Di Ninh làm phò mã đến nay cũng đã một tháng. Cả hai người cứ như thế mà đối xử đạm bạt với nhau. Di Ninh vẫn chú tâm truy lùng tung tích của quyển sách nhưng vẫn chưa có kết quả. Còn Sở Vi Diệp không lạnh cũng không ấm mà đối xử với Di Ninh. Có khi rãnh rỗi lại tìm nàng bầu bạn đến tối lại trở về Khôn Vi cung. . truyện teen hay
Thấm thoát lại tới ngày Sở quốc tổ chức hội thao dành cho quí tộc và hoàng tộc, cứ hai năm một lần. Di Ninh ngồi trên khán đài nhàn nhạt quan sát bọn, xem ra cũng không tệ. Lần nào thì nhi tử của Lễ bộ Thượng thư cũng là người đứng đầu về tỉ võ. Hắn vốn dĩ là một trong số người hoàng thượng chọn để làm phò mã nhưng công chúa không ưng được người nào kể cả hắn. Năm nay cũng không ngoại lệ, hắn đã đánh bại mọi người và vương lên vị trí dẫn đầu. Hắn đứng dưới võ đài đắc ý:
"Còn ai muốn đấu với ta nữa, cứ xông lên".
Di Ninh chỉ nhếch miệng nhìn hắn, nàng cũng không có ý định tham gia cuộc thi lần này nhưng người ngồi cạnh không ngừng giục nàng. Di Ninh lắc đầu từ chối yêu cầu của Sở Vi Diệp. Công chúa vẫn không từ bỏ ý định mà nũng nịu.
“Phò mã phu quân chàng xem hắn ta thật đắc ý. Mau xuống cho hắn một trận”. Sở Vi Diệp lay lay cánh tay của Di Ninh, vì có mọi người xung quanh nên không quên dùng những từ ngữ thân mật mà gọi người ngồi cạnh.
Di Ninh liếc sang nhìn công chúa, lại có hoàng thượng ngồi gần đó nếu làm ngơ sẽ không hay. Nàng đành thi triển kinh công bay xuống võ đài. Mọi người một phen thích thú vì hôm nay lại có gương mặt mới tham gia tỉ thí lại là phò mã của ngũ công chúa.
"Ồ, hóa ra là ngũ phò mã. Để ta xem hôm nay ngươi có bản lĩnh gì.". Tên nam nhân kia ra mặt thách đấu Di Ninh. Hắn xem nàng là cái gai trong mắt vì đã cướp cơ hội làm phò mã của hắn.
Trận so tài diễn ra trong sự cổ vũ của mọi người, hai bên đánh nhau quyết liệt. Từng đòn đánh của Di Ninh tung ra đều nhanh nhảu và dứt khoát. Kinh công của nàng so với nam nhân kia tốt hơn rất nhiều. Một thân bạch y tựa như bạch hạc rất nhanh xoay người chưởng văng tên kia ra khỏi võ đài. Di Ninh so với hắn mạnh thế hơn nên việc đánh bại hắn là dể dàng. Hắn được một lần mất mặt, ngôi vị quán quân đành phải nhường lại cho phò mã. Cả khán đài đều vỗ tay chúc mừng, có người còn hò hét cả lên. Hoàng thượng rất hài lòng về Di Ninh, xem ra phò mã này cũng không tệ. Nhưng chỉ là một thương nhân mà võ công lại cao cường đến vậy quả thật không tầm thường. Di Ninh trở về vị trí thì hoàng thượng liền chất vấn nàng. Di Ninh đành nguỵ biện do đối thủ không quen các thế đánh của người Ả Lạp để tránh sự nghi ngờ.
Từ sau lần tỉ võ đó các cô nương trong cung đem lòng ngưỡng mộ ngũ phò mã. Các nàng len lén tặng quà cho phò mã. Di Ninh từ chối nhưng bọn họ lại tự ý đặt quà trong phủ. Nàng cũng không biết là ai để trả lại, cũng không nhất thiết phải điều tra, đành để chúng vào một góc phòng. Di Ninh ngồi xem lại sổ sách, cũng không hay biết Sở Vi Diệp lúc nào đã ở trong phủ mình.
"Ngươi xem gì mà đăm chiêu vậy. Ta vào khi nào ngươi còn không phát hiện.". Sở Vi Diệp đành phải mở lời nói. Nàng mà không nói chắc người kia không biết đến sự tồn tại của mình ở đây.
Di Ninh nghe được giọng nói quen thuộc liền dừng công việc lại tiếp chuyện với nàng.
"Tìm ta có việc gì?". Nàng hỏi
"Ngươi là phò mã của ta, ta đến tìm thì phải có việc gì sao?". Sở Vi Diệp lên giọng nói. Chưa bao giờ nàng lại thấy Di Ninh ngầu như vậy, nàng cũng thấy thích thú. Nàng ấy là nữ nhân mà lại có khí chất như vậy thật khiến người ta có tư tâm.
"Từ lúc nào công chúa lại quan tâm đến ta?". Di Ninh nhìn thấy chén canh đặt trên bàn, nàng nghĩ là sẽ cho mình nên khẳng định hỏi.
Sở Vi Diệp nhìn thấy ánh mắt của Di Ninh dừng trên chén canh mình đem tới, ấp úng trả lời: "Cái đó,...là của mẫu hậu kêu ta đem cho ngươi".
"Vậy sao.". Di Ninh nhìn thẳng vào mắt người kia hỏi. Xong nàng đi lại dùng chén canh của mình. Nàng đưa một muỗng lên từ từ nếm mùi vị của nó và khen: "Ngon".
Trong lúc Di Ninh dùng canh, Sở Vi Diệp đi xung quanh chỗ làm việc của Di Ninh. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh liền phát hiện ngay một đống vật gì đó ở góc trái phòng. Nàng bước lại mở ra xem thì phát hiện nào là bánh trái, ngọc bội, giày...và kèm theo đó là những bức tâm thư.
"Phò mã gia, ta thích chàng."
"Phò mã gia, ta biết chàng đã có ngũ công chúa nhưng ta vẫn thích chàng, ta nguyện làm thiếp nếu chàng đồng ý."
"Phò mã gia, ngọc bội này rất quý giá, mong chàng có thể đeo nó."
Và rất nhiều các câu nói khác bày tỏ tình ý với Di Ninh. Sở Vi Diệp đọc xong không khỏi tức giận. Nàng đem tất cả bức thư ném lên bàn của Di Ninh. Nàng chỉ tay vào đấy quát: "Ngươi nói xem đây là thứ gì?"
Di Ninh đang ăn vẫn có một xấp giấy ập xuống, nàng có chút giật mình, lại thêm tiếng quát của người kia. Nàng đành trả lời: "Đây là thứ gì, ta còn chưa đọc".
Đúng là Di Ninh chưa từng đọc, chỉ đem chúng để ở một góc phòng nhưng người kia sao có thể tin nàng. Lần trước là nàng cùng với tam công chúa, Sở Vi Diệp cũng đã nhắc nhở. Lần này nàng lại làm cho Sở Vi Diệp hiểu lầm, xem ra là có chuyện rồi.
“Bọn chúng xem bổn công chúa là vô hình chắc. Bổn cung phải làm rõ chuyện này.”. Sở Vi Diệp hậm hực nói.
Sở Vi Diệp lại gọi bọn gia nhân hỏi rõ xem những ai đã đem thứ này vào đây và cho bọn chúng một bài học. Di Ninh bèn ngăn cản nàng: “Dù gì ta cũng không sử dụng đến, công chúa làm quá mọi chuyện lên làm gì.”. Sở Vi Diệp thấy Di Ninh bênh vực bọn họ, nàng càng thêm tức giận. Hai người cứ như thế mà đôi co với nhau. Họ cãi nhau một trận um trời chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế. Sở Vi Diệp giận dỗi bỏ đi. Nàng và Di Ninh chỉ là đang che mắt thiên hạ, nàng có cớ gì lại nổi giận đùng đùng như vậy. Nghĩ đến đây Sở Vi Diệp lại thấy phiền lòng. Là Di Ninh không giữ thể diện cho nàng hay là trong tâm nàng thật sự khó chịu khi những vật đó được tặng đến tay Di Ninh, Sở Vi Diệp cũng không hiểu rõ, cũng không ai có thể biết. Sở Vi Diệp quay lại Khôn Vi cung thì thấy hoàng hậu từ lúc nào đã ngồi ở đấy. Nàng vội hành lễ.
“Diệp nhi, dạo gần đây con với phò mã có chuyện gì sao? Dạo gần đây cung nữ bẩm báo con hay ngủ lại Khôn Vi cung. Hoàng thượng và ta rất lo cho hai con.”. Hoàng hậu đưa tay kéo tiểu công chúa vào lòng, xoa đầu nàng. Bà nói tiếp: “Hôm nay có chuyện gì, sắc mặt con không được tốt?”
“Nhi nữ cãi nhau với phò mã, các cô nương khác tặng quà cho chàng nên…”. Sở Vi Diệp nũng nịu than thở với mẫu hậu mình, nghe vậy bà ngắt lời của nàng: “Nên con tức giận”. Sở Vi Diệp chỉ gật gật đầu, xem ra hoàng hậu đã nói đúng ý nàng.
Hoàng hậu phì cười, tâm trạng của Sở Vi Diệp bà đều hiểu. Đều cùng là nữ nhân nên hoàng hậu biết con gái mình ắt hẳn là đang ghen, dù gì bà cũng đã từng trãi qua. Nhưng có thật là như vậy không thì cũng không thể đoán được. Hoàng hậu nghĩ nàng mới vừa xuất giá nên vẫn chưa hiểu tư tình nam nữ nên từ từ giải thích với nàng.
“Phò mã xử lí sao với số quà đó?”. Hoàng hậu hỏi
“Chàng để chúng ở một góc phòng, lại bảo chưa từng dùng đến, thư cũng chưa đọc. Nhi nữ không tin, chàng lại vì họ mà cãi nhau với con.”. Sở Vi Diệp nghĩ tới lại bực tức.
“Biết đâu phò mã nói là thật, nếu dùng đến đã không để chúng nằm ở góc phòng rồi. Nếu tâm hắn có quỷ lại không sợ con phát hiện sao. Con cũng nên hiểu cho phu quân của mình.”. Bà vẫn tiếp tục giảng đạo lí phu thê cho Sở Vi Diệp nghe. Bà quả thật là một hiền lương quốc mẫu. Hoàng hậu nhớ ra còn một chuyện mình chưa nói: “Hoàng thượng và ta mong con mau mau sinh quý tử, con cũng nên gần gũi với phò mã một chút.”
Nàng với Di Ninh thì làm sao có thể sinh con. Sở Vi Diệp đành diện lí do chưa muốn có con, sinh con xong sẽ xấu...Dù gì Di Ninh tìm được thứ mình muốn, nàng sẽ rời đi. Cũng không biết là bao lâu nhưng nàng còn phải diện lí do thêm một thời gian nữa. Sau khi hoàng hậu đi, Sở Vi Diệp ngồi suy nghĩ lại những lời mẫu hậu vừa nói. Chẳng lẽ nàng đã trách nhầm Di Ninh nhưng nàng nhất quyết không chủ động làm hoà. Nàng bỗng nhiên muốn nghĩ đến Di Ninh một chút, là hình ảnh lần đầu hai người gặp nhau. Nàng nhớ đến đôi mắt màu hổ phách với mái tóc ngã nâu ấy, nàng ấy thật đặc biệt giữa vạn người. Nàng lại nghĩ đến người kia mặc hỉ phục dìu tay mình lên kiệu hoa. Lúc Di Ninh một thân bạch y uyển chuyển xoay mình khi tỉ võ. Những hình ảnh đó cứ lập lờ len lói xuất hiện trong đầu nàng. Sở Vi Diệp giật mình lắc đầu xua tay đẩy những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí mình.
Một vài cung nữ bắt đầu dọn cơm lên cho Sở Vi Diệp, cũng đã đến giờ dùng bữa. Nàng nhìn bàn ăn lại nhớ vài lần ngồi ăn với nhau, Di Ninh đã từng gắp thức ăn cho mình. Tuy nàng không ở phủ phò mã nhưng hai người có qua lại với nhau chỉ đến tối nàng mới về Khôn Vi cung. Những lần trước dùng cơm một mình nàng đều ổn nhưng sao hôm nay nàng lại thấy thiếu vắng người kia một chút. Chưa bao giờ nàng muốn gặp Di Ninh như lúc này. Sở Vi Diệp lại xua đi những ý nghĩ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.