Chương 33: Lại Niệu Hà
Ôn Thụy An
21/11/2016
Biến sắc.
Sắc mặt Phương cự hiệp biến đổi.
Phát tác.
Sắc mặt y biến đổi là vì phát tác.
Độc phát.
Nếu chỉ là thuốc mê của Văn Hương Hạ Mã và độc lực của Toán Tử Thảo, Phương cự hiệp đã dùng “Tang Thi công” đè nén, lại dùng “Long Môn thần công” cưỡng chế, nhưng vẫn còn loại độc tính thứ ba, lúc này mới phát tác.
Đó là độc trong rượu, rượu độc.
Với công lực tinh thuần của Phương cự hiệp, rượu vừa dính lưỡi nhất định sẽ có cảm ứng, lập tức phải giác ra. Những loại độc bình thường, thậm chí độc dược mạnh và độc tính lớn, đều không thể đi vào người cự hiệp, càng không thể gây thương tổn đến chiến chí của cự hiệp.
Nhưng cự hiệp lại không đề phòng rượu kia.
Đó là rượu tế thê tử, hơn nữa còn do Tiểu Khán tự tay rót.
Rượu kia gọi là “Cung Xà Ảnh”, vào miệng có vị đắng chát, những mùi vị này vừa khéo hoàn toàn che phủ một loại độc lực nguy hiểm do gia tộc họ Hà của Hạ Tam Lạm chế tạo, đó là “Lại Niệu Hà”.
Thực ra độc lực của Lại Niệu Hà cũng không xem là độc lực, nhưng người trúng phải loại độc này công lực càng cao thì phát tác càng mạnh, mà càng vận kình khắc độc thì phát tác càng dữ dội, độc tính càng bị kích thích thì di họa càng lớn.
Nói cách khác, bình thường người trúng phải độc của Lại Niệu Hà không có gì đáng sợ, bởi vì chỉ cần không vận công lực cưỡng chế nó, thậm chí chỉ cần không để ý đến nó thì sẽ không có gì đáng ngại.
Do đó độc lực của nó rất đặc biệt, như có như không, cộng thêm trộn vào trong rượu Cung Xà Ảnh, cự hiệp đang lúc tình hoài xao động, nhớ nhung thê tử, nhất thời không phát giác ra.
Vì vậy Lại Niệu Hà thừa cơ xâm nhập, thẳng vào phế phủ.
Đây vốn chỉ là bệnh nhỏ, nhưng trong lúc vội vàng Phương cự hiệp lại vận công trị độc, do đó đã kích phát độc lực của Lại Niệu Hà. Đây mới là chuyện chết người.
Một khi độc lực phát tác, ngay cả cự hiệp cũng không chịu nổi.
Nếu triệt tiêu công lực, Văn Hương Hạ Mã sẽ lập tức khiến đấu chí của y biến mất, độc của Toán Tử Thảo lại khiến y mất mạng. Còn nếu không triệt tiêu, độc lực của Lại Niệu Hà sẽ kích phát dữ dội, xâm nhập gan phổi, di họa rất lớn.
Vào giờ phút này, y có thể nói là triệt cũng không được, không triệt cũng không được, nhưng ba loại độc lực đã đồng loạt bộc phát.
Cho nên sắc mặt y biến đổi.
Độc lực chết người.
Nhưng bất kể kịch độc như thế nào, há có thể dễ dàng lấy được mạng của cự hiệp?
Phương cự hiệp ở bên cạnh sườn dốc đã lảo đảo muốn ngã.
Nhưng y cũng không thật sự rơi xuống, cũng chưa ngã xuống.
Y không thể ngã.
Tay trái y vẫn kịp thời đón lấy kiếm, tay phải bắt lấy tên.
Chỉ cần y không ngã, không rơi, không chết, nhất định sẽ có đường phản kích.
Chỉ cần y có thể phản kích, sẽ có cơ hội giành thắng lợi.
Bởi vì y là Phương cự hiệp.
Nhưng nếu kẻ địch thật sự hiểu rõ y, nhất định sẽ khiến y hoàn toàn không có cơ hội phản kích, đánh trả, chuyển bại thành thắng.
Đó là khiến cho y nhất định phải rơi, nhất định phải ngã, nhất định phải chết.
Hơn nữa còn nhất định phải giết.
Sắc mặt cự hiệp biến đổi, còn có một nguyên nhân khác, đó là công kích của Mễ Thương Khung.
Đây không phải lần đầu tiên Mễ Hữu Kiều công kích, vừa rồi hắn đã từ sau lưng đánh một côn.
Một côn này ác liệt vô cùng, tứ đại giai hung, ngay cả cự hiệp cũng chỉ đành né tránh mũi nhọn, để “Triều Thiên Nhất Côn” này và “Hắc Quang đại pháp” tranh phong với nhau, triệt tiêu lẫn nhau.
Nhưng lần công kích thứ hai này của Mễ công công càng đáng sợ hơn.
Một côn này đánh xuống, mục tiêu không phải cự hiệp, mà là Chiêm Biệt Dã.
Chiêm Biệt Dã trước tiên trúng băng, sau đó trúng kiếm, cuối cùng bị một côn của Mễ Thương Khung đánh vào đầu.
Kết quả của hắn là chết.
Xác thịt của hắn là tan thành từng mảnh.
Tình hình của hắn là máu thịt tung tóe.
Thật sự là máu văng tứ phía, xương thịt tung tóe, hoàn toàn bị một đoàn côn gió kéo theo, giống như bão táp đánh về phía Phương cự hiệp bên sườn dốc đang tràn ngập nguy cơ.
Phương cự hiệp hét lớn một tiếng, bật hơi cao giọng, lại dùng “Đại Mạc thần công” thông qua miệng phun ra, hóa thành một đám mây dày cường hành ngăn cản một chùm mưa máu kia. Máu thịt đầm đìa của Hắc Quang Thượng Nhân bị cuồng phong đẩy đi, lại bị gió mạnh ngăn cản, kẹt giữa không trung giống như quái vật, cuối cùng sau một tiếng “rào” rơi xuống, vừa lúc rơi trúng người Dư Hảo Thiểm và Thắng Ngọc Cường vốn đang định tiếp cận, khiến hai người vội vàng nhảy tránh, vô cùng chật vật.
Hắc Quang Thượng Nhân khi còn sống không làm được thần tiên, sau khi chết lại giống như quái vật, quả thật là bị thương.
Sắc mặt Phương cự hiệp biến đổi.
Phát tác.
Sắc mặt y biến đổi là vì phát tác.
Độc phát.
Nếu chỉ là thuốc mê của Văn Hương Hạ Mã và độc lực của Toán Tử Thảo, Phương cự hiệp đã dùng “Tang Thi công” đè nén, lại dùng “Long Môn thần công” cưỡng chế, nhưng vẫn còn loại độc tính thứ ba, lúc này mới phát tác.
Đó là độc trong rượu, rượu độc.
Với công lực tinh thuần của Phương cự hiệp, rượu vừa dính lưỡi nhất định sẽ có cảm ứng, lập tức phải giác ra. Những loại độc bình thường, thậm chí độc dược mạnh và độc tính lớn, đều không thể đi vào người cự hiệp, càng không thể gây thương tổn đến chiến chí của cự hiệp.
Nhưng cự hiệp lại không đề phòng rượu kia.
Đó là rượu tế thê tử, hơn nữa còn do Tiểu Khán tự tay rót.
Rượu kia gọi là “Cung Xà Ảnh”, vào miệng có vị đắng chát, những mùi vị này vừa khéo hoàn toàn che phủ một loại độc lực nguy hiểm do gia tộc họ Hà của Hạ Tam Lạm chế tạo, đó là “Lại Niệu Hà”.
Thực ra độc lực của Lại Niệu Hà cũng không xem là độc lực, nhưng người trúng phải loại độc này công lực càng cao thì phát tác càng mạnh, mà càng vận kình khắc độc thì phát tác càng dữ dội, độc tính càng bị kích thích thì di họa càng lớn.
Nói cách khác, bình thường người trúng phải độc của Lại Niệu Hà không có gì đáng sợ, bởi vì chỉ cần không vận công lực cưỡng chế nó, thậm chí chỉ cần không để ý đến nó thì sẽ không có gì đáng ngại.
Do đó độc lực của nó rất đặc biệt, như có như không, cộng thêm trộn vào trong rượu Cung Xà Ảnh, cự hiệp đang lúc tình hoài xao động, nhớ nhung thê tử, nhất thời không phát giác ra.
Vì vậy Lại Niệu Hà thừa cơ xâm nhập, thẳng vào phế phủ.
Đây vốn chỉ là bệnh nhỏ, nhưng trong lúc vội vàng Phương cự hiệp lại vận công trị độc, do đó đã kích phát độc lực của Lại Niệu Hà. Đây mới là chuyện chết người.
Một khi độc lực phát tác, ngay cả cự hiệp cũng không chịu nổi.
Nếu triệt tiêu công lực, Văn Hương Hạ Mã sẽ lập tức khiến đấu chí của y biến mất, độc của Toán Tử Thảo lại khiến y mất mạng. Còn nếu không triệt tiêu, độc lực của Lại Niệu Hà sẽ kích phát dữ dội, xâm nhập gan phổi, di họa rất lớn.
Vào giờ phút này, y có thể nói là triệt cũng không được, không triệt cũng không được, nhưng ba loại độc lực đã đồng loạt bộc phát.
Cho nên sắc mặt y biến đổi.
Độc lực chết người.
Nhưng bất kể kịch độc như thế nào, há có thể dễ dàng lấy được mạng của cự hiệp?
Phương cự hiệp ở bên cạnh sườn dốc đã lảo đảo muốn ngã.
Nhưng y cũng không thật sự rơi xuống, cũng chưa ngã xuống.
Y không thể ngã.
Tay trái y vẫn kịp thời đón lấy kiếm, tay phải bắt lấy tên.
Chỉ cần y không ngã, không rơi, không chết, nhất định sẽ có đường phản kích.
Chỉ cần y có thể phản kích, sẽ có cơ hội giành thắng lợi.
Bởi vì y là Phương cự hiệp.
Nhưng nếu kẻ địch thật sự hiểu rõ y, nhất định sẽ khiến y hoàn toàn không có cơ hội phản kích, đánh trả, chuyển bại thành thắng.
Đó là khiến cho y nhất định phải rơi, nhất định phải ngã, nhất định phải chết.
Hơn nữa còn nhất định phải giết.
Sắc mặt cự hiệp biến đổi, còn có một nguyên nhân khác, đó là công kích của Mễ Thương Khung.
Đây không phải lần đầu tiên Mễ Hữu Kiều công kích, vừa rồi hắn đã từ sau lưng đánh một côn.
Một côn này ác liệt vô cùng, tứ đại giai hung, ngay cả cự hiệp cũng chỉ đành né tránh mũi nhọn, để “Triều Thiên Nhất Côn” này và “Hắc Quang đại pháp” tranh phong với nhau, triệt tiêu lẫn nhau.
Nhưng lần công kích thứ hai này của Mễ công công càng đáng sợ hơn.
Một côn này đánh xuống, mục tiêu không phải cự hiệp, mà là Chiêm Biệt Dã.
Chiêm Biệt Dã trước tiên trúng băng, sau đó trúng kiếm, cuối cùng bị một côn của Mễ Thương Khung đánh vào đầu.
Kết quả của hắn là chết.
Xác thịt của hắn là tan thành từng mảnh.
Tình hình của hắn là máu thịt tung tóe.
Thật sự là máu văng tứ phía, xương thịt tung tóe, hoàn toàn bị một đoàn côn gió kéo theo, giống như bão táp đánh về phía Phương cự hiệp bên sườn dốc đang tràn ngập nguy cơ.
Phương cự hiệp hét lớn một tiếng, bật hơi cao giọng, lại dùng “Đại Mạc thần công” thông qua miệng phun ra, hóa thành một đám mây dày cường hành ngăn cản một chùm mưa máu kia. Máu thịt đầm đìa của Hắc Quang Thượng Nhân bị cuồng phong đẩy đi, lại bị gió mạnh ngăn cản, kẹt giữa không trung giống như quái vật, cuối cùng sau một tiếng “rào” rơi xuống, vừa lúc rơi trúng người Dư Hảo Thiểm và Thắng Ngọc Cường vốn đang định tiếp cận, khiến hai người vội vàng nhảy tránh, vô cùng chật vật.
Hắc Quang Thượng Nhân khi còn sống không làm được thần tiên, sau khi chết lại giống như quái vật, quả thật là bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.