Chương 96: Khoản trưng thu thuế. (1)
Nhâm Oán
20/01/2014
Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tính cách của Mạnh Hàn thuộc về phái hoạt bát, nếu không sau khi làm một việc thất bại vài chục lần vẫn còn bất khuất như vậy. Chuyện ngày mai thì ngày mai sầu, hôm nay cũng nên xem trong lãnh địa có thu hoạch gì.
Bởi vì lần trước tinh linh đưa kim tệ là đại tràng diện, tất cả người tầm bảo đều biết, muốn tìm được Lưu Kim vương triều kim tệ, ở gần biên giới sa mạc Hoàng Sa Trấn là không có khả năng, phải vào sâu trong sa mạc mới tìm được. Vì vậy đã có thương nhân khôn khéo mang theo còng thú tới buôn bán. Grace chuyên môn dùng một mảnh đất lớn làm nơi tụ tập còng thú của các thương nhân. Thương nhân rất thông minh, còng thú có thể mua cũng có thể thuê, sinh ý thập phần nóng nảy.
- Đại nhân, lãnh địa thu thuế phải dựa theo cách nào?
Thời điểm Mạnh Hàn mang theo Demy cùng Diana thưởng thức cảnh tượng sinh cơ bừng bừng bốn phía, Grace lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên người, nhìn hắn xin chỉ thị.
- Nơi khác dựa theo tỉ lệ thu như thế nào?
Mạnh Hàn khẽ giật mình, phương diện này hắn ngược lại không có kinh nghiệm. Tuy kiếp trước cũng biết kinh doanh thì phải nộp thuế, nhưng mà cụ thể muốn giao bao nhiêu thuế Mạnh Hàn không rõ ràng.
- Những địa phương khác ta chưa từng đi qua, nhưng mà tới gần phiên chợ thì phải thu một phần năm thuế.
Grace cũng có chút bất đắc dĩ trả lời, những thứ này chính cô ta cũng không rõ ràng. Tuy Hoàng Sa Trấn đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng mà chưa từng có người ngoài đi vào, ở đâu mà thu thuế chứ.
Quản lý thành thị cả mọi người bắt đầu từ bài học đi lên. Hoàng Sa Trấn mới có lợi, mỗi người tiến đến không cần giao thuế đầu người, nhưng mà mọi người phải mua phòng xứng sức, đã xem như thuế đầu người rồi. Nhưng mà phương diện thuế buôn bán còn cần mọi người cùng nhau cân nhắc.
Dù Mạnh Hàn có kinh nghiệm kiếp trước, ở phương diện này cũng trợn mắt lên. Duy nhất có thể tiếp xúc với quản lý thành thị cũng chỉ có trò chơi mô phỏng thành thị, nhưng mà thứ bên trong có thể ứng dụng vào sự thật sao?
Nhưng mà Mạnh Hàn có ưu điểm mà người khác không có được, hắn lúc đi làm đã từng nộp thuế chứng minh vài năm, nói cách khác mặc kệ lãnh địa thu nhập như thế nào, hắn cũng không cần đóng bắt cứ khoản nào cho công quốc cả. Dưới điều kiện tiên quyết có rất nhiều thời gian có thể cho hắn học tập, thí nghiệm cùng điều chỉnh.
- Vậy định ra thuế thấp hơn nơi khác một chút, dù sao chúng ta không cần nộp thuế.
Sau khi hiểu điểm này Mạnh Hàn lập tức nhớ tới kiếp trước xem qua vài loại tiểu thuyết, không ít nơi dùng thuế suất thấp hấp dẫn thương nhân, ở chỗ này không biết có thông suốt được không:
- Trước dựa theo tỉ lệ thu một phần, về sau cảm thấy không đúng lại điều chỉnh tiếp.
Dù sao trong từ điển của lãnh chúa tuyệt đối không có tổ tông gì đó, về sau phát hiện sai lầm kịp thời sửa lại là được. Một thôn trấn mà thôi, cũng không phải một quốc gia. Huống hồ dân cư trong trấn toàn bộ là người nhà, có loại cơ sở này thì sợ gì?
Đối với lãnh chúa đại nhân nói thì Grace trên cơ bản không có bất kỳ nghi vấn nào, đáp ứng một tiếng, trực tiếp đi chuẩn bị tuyên bố. Vốn tưởng rằng chuyện này dừng ở đây, tạm thời không cần xen vào quá nhiều, không ngờ sau khi một vòng thì đã phát hiện tranh chấp.
Xa xa Mạnh Hàn nhìn thấy Grace đang lăn tăn cái gì đó với thương nhân còng thú, Grace là một nữ hài tử, đang bị một đám nam nhân vây ở chính giữa khoa tay múa chân.
Không cần suy nghĩ nhiều, Mạnh Hàn trực tiếp phân phó Diana:
- Gọi người! Đem Kiều cùng Chu cũng gọi đến, mang theo vệ đội của chúng ta!
Nói như thế nào Grace cũng là người một nhà, quyết không thể cho nàng ăn hại chịu thiệt trên lãnh địa của mình.
Khoảng cách cũng không xa, Kiều cùng Chu rất nhanh mang người đi tới này nơi, Mạnh Hàn vung tay lên, mọi người lập tức cùng chung mối thù vây đám người kia vào giữa. Sau đó lãnh chúa đại nhân mới chỉnh quần áo chậm rãi đi vào, vừa đi một vừa quát tháo:
- Làm gì? Làm gì cãi nhau ở nơi này?
- Đại nhân!
Grace vừa thấy Mạnh Hàn đã đến, vội vàng hành lễ xưng hô. Mấy thương nhân bên cạnh nghe xong cũng thi lễ, nhung mà hành động cũng không có tôn kính gì.
Đối với loại người này, Mạnh Hàn cũng chưa phát giác có điểm kỳ quái, mình có thể bị đày đi đến Hoàng Sa Trấn, dùng bờ mông nghĩ cũng biết không phải đắc tội đại nhân vật nào, nếu không có hậu trường thì sao có thể so được với quý tộc quyền quý. Đoán chừng đám người này thi lễ vẫn là cho đám hộ vệ chung quanh mặt mũi. Nhưng dù vậy hắn cũng còn có bộ dáng không sợ, đoán chừng đối với vệ đội cũng không nhìn vào trong mắt.
Chuyện này cũng khó trách, có thể mang theo rất nhiều còng thú tới nơi có rất nhiều dong binh để mua bán thế này, trên tay nhất định là có vài thanh bàn chải. Nếu không làm gì chống đỡ được đám gia hỏa tham lam. Những người kia sợ song bào thai nguyền rủa, nhưng cũng có những người không sợ. Bọn thương nhân này có thể đứng chân nơi đây, đoán chừng cũng không phải quả hồng mềm gì.
- Lăn tăn cái gì? Có chuyện gì không thể ngồi xuống để thương lượng được sao?
Mạnh Hàn câu nói đầu tiên là nhằm vào Grace. Dù sao trước tiên cũng phải trách người nhà, mặc kệ có lý không có lý, đợi lát nữa thời điểm làm khó dễ đối thủ không phản đối.
- Đại nhân, ta nói cho bọn hắn biết thu thuế tỉ lệ, bọn hắn lại còn muốn giao thiếu.
Grace có chút ủy khuất, đối phương không nói đạo lý, đại nhân vừa tới đã quát tháo chính mình. Trong lúc nhất thời nàng cũng có chút khổ sở, nước mắt lập tức hiện ra trong hốc mắt.
- Thu thuế cũng phải phân rõ phải trái nha, không cần phải lớn tiếng như vậy.
Mạnh Hàn nói lời thấm thía khuyên bảo Grace, trước mặt mọi người, Mạnh Hàn không quan tâm cái gì, thò tay lau nước mắt thay Grace . Cảm giác Mạnh Hàn ôn nhu như vậy, Grace cũng thẹn thùng vô hạn, lập tức đi tới sau lưng Mạnh Hàn.
- Nhưng mà chống nộp thuế phải treo cổ!
Mạnh Hàn nhìn qua những thương nhân này, gương mặt vẫn tươi cười như trước, nhưng nói chuyện cũng lộ ra sát khí đằng đằng.
Theo Mạnh Hàn nói Kiều cùng Chu không nói hai lời, một tay giơ lên, tất cả thành viên vệ đội toàn bộ rút vũ khí ra. Nhiều dong binh lui tới như vậy, huynh đệ Ải nhân thợ rèn chế tạo không ít binh khí, sớm đã một người một kiện trang bị tốt.
- Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.
Thương nhân khẩn trương, vừa mới cho rằng Mạnh Hàn là quả hồng mềm tùy tiện vuốt ve, nhưng trong nháy mắt Mạnh Hàn đã biến thành độc xà đòi mạng, chuyện này chuyển biến làm cho đám thương nhân sợ run lên. Người khác tuy lợi hại, nhưng người vây quanh trước mặt đều là song bào thai, tổn thương một người ai có thể ngăn cản lực lượng nguyền rủa già yếu kinh khủng chứ?
Grace cũng không ngờ rằng lãnh chúa đại nhân của mình có thể cười tủm tỉm trở mặt với người ta, sững sờ một hồi, nhưng đột nhiên trong lòng có cảm giác ngọt ngào. Vừa rồi đại nhân còn quát tháo, hiện tại nghĩ lại quát tháo này là sợ nàng ăn thiệt thòi.
Bởi vì lần trước tinh linh đưa kim tệ là đại tràng diện, tất cả người tầm bảo đều biết, muốn tìm được Lưu Kim vương triều kim tệ, ở gần biên giới sa mạc Hoàng Sa Trấn là không có khả năng, phải vào sâu trong sa mạc mới tìm được. Vì vậy đã có thương nhân khôn khéo mang theo còng thú tới buôn bán. Grace chuyên môn dùng một mảnh đất lớn làm nơi tụ tập còng thú của các thương nhân. Thương nhân rất thông minh, còng thú có thể mua cũng có thể thuê, sinh ý thập phần nóng nảy.
- Đại nhân, lãnh địa thu thuế phải dựa theo cách nào?
Thời điểm Mạnh Hàn mang theo Demy cùng Diana thưởng thức cảnh tượng sinh cơ bừng bừng bốn phía, Grace lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên người, nhìn hắn xin chỉ thị.
- Nơi khác dựa theo tỉ lệ thu như thế nào?
Mạnh Hàn khẽ giật mình, phương diện này hắn ngược lại không có kinh nghiệm. Tuy kiếp trước cũng biết kinh doanh thì phải nộp thuế, nhưng mà cụ thể muốn giao bao nhiêu thuế Mạnh Hàn không rõ ràng.
- Những địa phương khác ta chưa từng đi qua, nhưng mà tới gần phiên chợ thì phải thu một phần năm thuế.
Grace cũng có chút bất đắc dĩ trả lời, những thứ này chính cô ta cũng không rõ ràng. Tuy Hoàng Sa Trấn đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng mà chưa từng có người ngoài đi vào, ở đâu mà thu thuế chứ.
Quản lý thành thị cả mọi người bắt đầu từ bài học đi lên. Hoàng Sa Trấn mới có lợi, mỗi người tiến đến không cần giao thuế đầu người, nhưng mà mọi người phải mua phòng xứng sức, đã xem như thuế đầu người rồi. Nhưng mà phương diện thuế buôn bán còn cần mọi người cùng nhau cân nhắc.
Dù Mạnh Hàn có kinh nghiệm kiếp trước, ở phương diện này cũng trợn mắt lên. Duy nhất có thể tiếp xúc với quản lý thành thị cũng chỉ có trò chơi mô phỏng thành thị, nhưng mà thứ bên trong có thể ứng dụng vào sự thật sao?
Nhưng mà Mạnh Hàn có ưu điểm mà người khác không có được, hắn lúc đi làm đã từng nộp thuế chứng minh vài năm, nói cách khác mặc kệ lãnh địa thu nhập như thế nào, hắn cũng không cần đóng bắt cứ khoản nào cho công quốc cả. Dưới điều kiện tiên quyết có rất nhiều thời gian có thể cho hắn học tập, thí nghiệm cùng điều chỉnh.
- Vậy định ra thuế thấp hơn nơi khác một chút, dù sao chúng ta không cần nộp thuế.
Sau khi hiểu điểm này Mạnh Hàn lập tức nhớ tới kiếp trước xem qua vài loại tiểu thuyết, không ít nơi dùng thuế suất thấp hấp dẫn thương nhân, ở chỗ này không biết có thông suốt được không:
- Trước dựa theo tỉ lệ thu một phần, về sau cảm thấy không đúng lại điều chỉnh tiếp.
Dù sao trong từ điển của lãnh chúa tuyệt đối không có tổ tông gì đó, về sau phát hiện sai lầm kịp thời sửa lại là được. Một thôn trấn mà thôi, cũng không phải một quốc gia. Huống hồ dân cư trong trấn toàn bộ là người nhà, có loại cơ sở này thì sợ gì?
Đối với lãnh chúa đại nhân nói thì Grace trên cơ bản không có bất kỳ nghi vấn nào, đáp ứng một tiếng, trực tiếp đi chuẩn bị tuyên bố. Vốn tưởng rằng chuyện này dừng ở đây, tạm thời không cần xen vào quá nhiều, không ngờ sau khi một vòng thì đã phát hiện tranh chấp.
Xa xa Mạnh Hàn nhìn thấy Grace đang lăn tăn cái gì đó với thương nhân còng thú, Grace là một nữ hài tử, đang bị một đám nam nhân vây ở chính giữa khoa tay múa chân.
Không cần suy nghĩ nhiều, Mạnh Hàn trực tiếp phân phó Diana:
- Gọi người! Đem Kiều cùng Chu cũng gọi đến, mang theo vệ đội của chúng ta!
Nói như thế nào Grace cũng là người một nhà, quyết không thể cho nàng ăn hại chịu thiệt trên lãnh địa của mình.
Khoảng cách cũng không xa, Kiều cùng Chu rất nhanh mang người đi tới này nơi, Mạnh Hàn vung tay lên, mọi người lập tức cùng chung mối thù vây đám người kia vào giữa. Sau đó lãnh chúa đại nhân mới chỉnh quần áo chậm rãi đi vào, vừa đi một vừa quát tháo:
- Làm gì? Làm gì cãi nhau ở nơi này?
- Đại nhân!
Grace vừa thấy Mạnh Hàn đã đến, vội vàng hành lễ xưng hô. Mấy thương nhân bên cạnh nghe xong cũng thi lễ, nhung mà hành động cũng không có tôn kính gì.
Đối với loại người này, Mạnh Hàn cũng chưa phát giác có điểm kỳ quái, mình có thể bị đày đi đến Hoàng Sa Trấn, dùng bờ mông nghĩ cũng biết không phải đắc tội đại nhân vật nào, nếu không có hậu trường thì sao có thể so được với quý tộc quyền quý. Đoán chừng đám người này thi lễ vẫn là cho đám hộ vệ chung quanh mặt mũi. Nhưng dù vậy hắn cũng còn có bộ dáng không sợ, đoán chừng đối với vệ đội cũng không nhìn vào trong mắt.
Chuyện này cũng khó trách, có thể mang theo rất nhiều còng thú tới nơi có rất nhiều dong binh để mua bán thế này, trên tay nhất định là có vài thanh bàn chải. Nếu không làm gì chống đỡ được đám gia hỏa tham lam. Những người kia sợ song bào thai nguyền rủa, nhưng cũng có những người không sợ. Bọn thương nhân này có thể đứng chân nơi đây, đoán chừng cũng không phải quả hồng mềm gì.
- Lăn tăn cái gì? Có chuyện gì không thể ngồi xuống để thương lượng được sao?
Mạnh Hàn câu nói đầu tiên là nhằm vào Grace. Dù sao trước tiên cũng phải trách người nhà, mặc kệ có lý không có lý, đợi lát nữa thời điểm làm khó dễ đối thủ không phản đối.
- Đại nhân, ta nói cho bọn hắn biết thu thuế tỉ lệ, bọn hắn lại còn muốn giao thiếu.
Grace có chút ủy khuất, đối phương không nói đạo lý, đại nhân vừa tới đã quát tháo chính mình. Trong lúc nhất thời nàng cũng có chút khổ sở, nước mắt lập tức hiện ra trong hốc mắt.
- Thu thuế cũng phải phân rõ phải trái nha, không cần phải lớn tiếng như vậy.
Mạnh Hàn nói lời thấm thía khuyên bảo Grace, trước mặt mọi người, Mạnh Hàn không quan tâm cái gì, thò tay lau nước mắt thay Grace . Cảm giác Mạnh Hàn ôn nhu như vậy, Grace cũng thẹn thùng vô hạn, lập tức đi tới sau lưng Mạnh Hàn.
- Nhưng mà chống nộp thuế phải treo cổ!
Mạnh Hàn nhìn qua những thương nhân này, gương mặt vẫn tươi cười như trước, nhưng nói chuyện cũng lộ ra sát khí đằng đằng.
Theo Mạnh Hàn nói Kiều cùng Chu không nói hai lời, một tay giơ lên, tất cả thành viên vệ đội toàn bộ rút vũ khí ra. Nhiều dong binh lui tới như vậy, huynh đệ Ải nhân thợ rèn chế tạo không ít binh khí, sớm đã một người một kiện trang bị tốt.
- Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.
Thương nhân khẩn trương, vừa mới cho rằng Mạnh Hàn là quả hồng mềm tùy tiện vuốt ve, nhưng trong nháy mắt Mạnh Hàn đã biến thành độc xà đòi mạng, chuyện này chuyển biến làm cho đám thương nhân sợ run lên. Người khác tuy lợi hại, nhưng người vây quanh trước mặt đều là song bào thai, tổn thương một người ai có thể ngăn cản lực lượng nguyền rủa già yếu kinh khủng chứ?
Grace cũng không ngờ rằng lãnh chúa đại nhân của mình có thể cười tủm tỉm trở mặt với người ta, sững sờ một hồi, nhưng đột nhiên trong lòng có cảm giác ngọt ngào. Vừa rồi đại nhân còn quát tháo, hiện tại nghĩ lại quát tháo này là sợ nàng ăn thiệt thòi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.