Chương 155: Sa đạo công thành. (1)
Nhâm Oán
20/02/2014
- Vâng, đại nhân!
Thấy Mạnh Hàn an bài công việc cho bọn họ, Grace cùng Elyse phi thường cao hứng, đáp ứng một tiếng rồi kích động lao xuống dưới tường thành, nhanh chóng tiến vào trong đoàn người bên dưới.
- Tại sao các ngươi còn ở lại nơi này?
Mạnh Hàn đưa mắt nhìn qua Grace cùng Elyse rời đi, quay người lại phát hiện Demi cùng Diana còn đứng tại nguyên chỗ, nhịn không được giật mình:
- Nhanh đi, đi giúp Grace cùng Elyse đi!
- Không, đại nhân, chúng ta là thiếp thân thị nữ thì phải ở bên cạnh của đại nhân.
Gương mặt nhỏ nhắn của Demi nghiêm lại, sốt ruột mà cự tuyệt lời của hắn, bộ dáng tuyệt đối không muốn rời đi. Diana ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý với tỷ tỷ của mình.
- Hồ đồ!
Mạnh Hàn lần này thật sự đã sốt ruột rồi. Hai tiểu nữ hài có thể làm gì, đây không phải thêm phiền sao? Đang muốn mạnh mẽ đuổi các nàng xuống thì Kiều lại hô to một tiếng:
- Đại nhân, sa đạo đã đến!
Mạnh Hàn nghe xong cũng bất chấp Demi cùng Diana, chỉ có thể dặn dò một tiếng:
- Ở cùng với ta, ngàn vạn lần chớ có chạy loạn, nếu sợ hãi thì nằm rạp xuống đất che lỗ tai lại.
Ở biên giới sa mạc đã nhấc lên một hồi bụi mù. Nhanh chóng chạy về hướng thôn trấn. Khoảng cách còn có chút xa nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng mà rất rõ ràng đây không phải là bụi mù của một hai người có thể làm được, nhất định là có không ít người tụ tập cùng một chỗ tốc độ nhanh, nói rõ là cưỡi tọa kỵ.
- Đây chính là sa đạo sao?
Kỳ quái là tới giờ khắc này rốt cục đối mặt sa đạo thì trong nội tâm Mạnh Hàn không còn chút khẩn trương nào cả. Có lẽ là thường xuyên đối mặt với đại nhân vật của Tinh linh tộc cho nên rèn luyện tố chấp tâm lý tốt sao? Nhìn qua một đám người mặc quần áo rách tung tóe, sa đạo đang vung vẩy binh khí chạy tới, đột nhiên Mạnh Hàn xuất hiện một ý nghĩ vớ vẩn trong đầu của mình:
- Xem ra sinh hoạt cường đạo cũng không phải rất thoải mái a, ăn mặc giống như ăn mày thế kia đúng là không có tiền đồ!
Khác với Mạnh Hàn lúc này đang nghĩ ngợi lung tung, Kiều cùng Chu đang bắt đầu lớn tuyến khuyên bảo mọi người:
- Không nên hoảng sợ, bọn chúng ít người hơn nữa không xông lên được! Nắm chặt vũ khí núp ở mặt sau tường thành, cẩn thận cung tiễn của sa đạo.
Lúc nhắc nhở Kiều cũng không quên đi tới bên người của Mạnh Hàn. Cẩn thận kéo hắn tới một cái lỗ châu mai được làm đơn giản. Nhìn thấy sau lưng của Mạnh Hàn còn có hai tiểu nha đầu, Kiều cũng chỉ cau mày, nói cái gì cũng không có nhiều lời. Vừa rồi Mạnh Hàn nói hắn cũng có nghe được, đây không phải chủ ý của Mạnh Hàn, hắn cũng không có biện pháp trách cứ Mạnh Hàn.
- Đến rồi!
Kiều cẩn thận nhìn chằm chằm vào đám sa đạo trước mặt, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Lập tức cho chúng biết rõ lợi hại của vũng hố hãm mã!
Mạnh Hàn thò đầu nhìn ra xa xa.
Không ngờ sa đạo còn cách xa vũng hố hãm mã liền dừng lại. Đoán chừng là đột nhiên nhìn thấy một tòa thành thì lộ ra vẻ khiếp sợ. Chuyện này cũng khó trách, ngay cả người trong Hoàng Sa Trấn cũng cảm thấy đây chính là kỳ tích, sa đạo có tâm tư như thế tự nhiên cũng là quá bình thường.
Mấy kỵ binh sa đạo nhanh chóng chạy qua hai bên, còn đại đội nhân mã còn đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng chờ. Mấy kỵ binh kia là thám tử đi xem xét, đại khái là nhìn ở chung quanh xem cái tòa thành này có nhược điểm để lợi dụng hay không!
Khoảng cách đã không xa Mạnh Hàn đã có thể nhìn rõ nhân số đại khái của bên kia. Khác với những tin tức mà dong binh đưa tới, sa đạo tới lần này cũng hơn hai trăm người, so với bọn họ đoán chừng còn nhiều hơn gấp hai.
- Kiều, nhiều người hơn có vấn đề gì không?
Mạnh Hàn dùng bả vai dựa vào người của Kiều, Kiều dường như bị kinh hãi. Thân thể khẽ run rẩy, thiếu chút nữa thoát ra. Nhưng mà hắn vẫn cưỡng ép nhịn xuống, quay đầu nhìn qua Mạnh Hàn:
- Đại nhân, bọn họ biết khó mà lui không tốt sao?
- Không tốt!
Mạnh Hàn nhìn chăm chú lên đám sa đạo cách đó không xa, lắc đầu:
- Ta muốn không chỉ làm bọn chúng biết khó mà lui, ta còn muốn về sau những kẻ đánh chủ ý lên Hoàng Sa Trấn cũng phải nghĩ tới kết cục của những sa đạo này.
Lời nói bình tĩnh không mang theo chút sát khí nào. Thế nhưng mà nói gần nói xa thì ý của hắn cũng tràn ngập máu tanh.
Kiều không biết tại sao đại nhân có tâm tư như thế, nhưng mà từ tình cảnh trước mắt tiêu đám sa đạo này mới có lợi nhất. Ít nhất Mạnh Hàn nói câu đó cũng làm cho Kiều động tâm. Ai không muốn gia viên của mình bình an chứ?
Ai cũng không biết tại sao Mạnh Hàn lại có sát tâm lớn như vậy, chỉ có Mạnh Hàn một người biết rõi sau khi ăn khuất nhục từ Tinh linh tộc thì Mạnh Hàn cần nơi để phát tiết tâm tình của mình, nếu không thì chính hắn cũng đã từng nói qua chắn không bằng sơ, nếu như lực lượng không được phát tiết ra ngoài sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Mà khuất nhục trong nội tâm cũng là như vậy, giấu ở trong lòng chỉ càng ngày càng cảm thấy khổ sở hơn thôi. Mạnh Hàn hiện tại cần đem những sa đạo này biến thành nơi trút giận.
- Đại nhân, bọn chúng đã động!
Kiều không biết tâm tư của Mạnh Hàn nhưng lại nhìn chằm chằm vào động tĩnh của đám sa đạo này. Vừa mới phân ra mấy kỵ sĩ đã quay trở lại, đoán chừng là chạy quanh một vòng không có phát hiện ra chỗ thiếu hụt nào để tiến công, giờ phút này đám sa đạo muốn tiến công chính diện.
- Một đám gia hỏa muốn tiền không muốn mạng đây mà, nhìn thấy có tường thành còn dám phóng ngựa xông lên!
Sau khi thông tri cho lãnh chúa đại nhân, Kiều giấu người sau lỗ châu mai nhìn qua đám sa đạo đang chậm rãi gia tốc, nhịn không được mắng một câu.
- Kiều, bọn chúng chỉ là sa đạo chứ không phải quân đội.
Mạnh Hàn nghe được Kiều nói thì hắn cũng vì cử động này của Kiều mà cảm thấy dở khống dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích một câu:
- Nếu như bọn họ biêt rõ tiến thối thế nào cũng không phải là sa đạo.
- Đại nhân, bọn chúng không tin tưởng tường thành của chúng ta chắc chắn mà thôi.
Kiều một câu đã nói ra suy nghĩ của đám sa đạo này rồi. Một ngày một đêm cho dù là nhiều người hơn nữa cũng không có khả năng dựng lên một tòa thành chắc chắn. Huống chi từ xa nhìn qua đã thấy đây chỉ là một tòa thành gỗ thôi. Đoán chừng trong lòng đám sa đạo này tòa thành đơn sơ như thế trùng kích một lần là có thể đem toàn bộ gỗ phát hủy đi. Lộ ra thị trấn nhỏ phía sau.
Đám kỵ binh gia tốc thời gian cũng không dài, từ khi bọn sa đạo bắt đầu động tới khi tới gần tường thành cũng chỉ hơn mười giây mà thôi. Lúc này một đám sa đạo bắt đầu diễn xuất thường xuyên của bản thân, vung vẩy loan đao lớn tiếng cười to xông qua tòa thành.
Lúc này âm thanh la hét cũng vang lên, lập tức làm cho những bình dân bình thường đang cầm vũ khí trên tường thành khẩn trương. Sốt ruột Chu ở bên kia hô to:
- Không phải sợ, bọn chúng vẫn còn xa lắm!
Hô một hồi lâu các bình dân sắc mặt tái nhợt mới chậm rãi cố lấy dũng khí, tiếp tục đứng trên tường thành ngăn cản sa đạo.
Thấy Mạnh Hàn an bài công việc cho bọn họ, Grace cùng Elyse phi thường cao hứng, đáp ứng một tiếng rồi kích động lao xuống dưới tường thành, nhanh chóng tiến vào trong đoàn người bên dưới.
- Tại sao các ngươi còn ở lại nơi này?
Mạnh Hàn đưa mắt nhìn qua Grace cùng Elyse rời đi, quay người lại phát hiện Demi cùng Diana còn đứng tại nguyên chỗ, nhịn không được giật mình:
- Nhanh đi, đi giúp Grace cùng Elyse đi!
- Không, đại nhân, chúng ta là thiếp thân thị nữ thì phải ở bên cạnh của đại nhân.
Gương mặt nhỏ nhắn của Demi nghiêm lại, sốt ruột mà cự tuyệt lời của hắn, bộ dáng tuyệt đối không muốn rời đi. Diana ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý với tỷ tỷ của mình.
- Hồ đồ!
Mạnh Hàn lần này thật sự đã sốt ruột rồi. Hai tiểu nữ hài có thể làm gì, đây không phải thêm phiền sao? Đang muốn mạnh mẽ đuổi các nàng xuống thì Kiều lại hô to một tiếng:
- Đại nhân, sa đạo đã đến!
Mạnh Hàn nghe xong cũng bất chấp Demi cùng Diana, chỉ có thể dặn dò một tiếng:
- Ở cùng với ta, ngàn vạn lần chớ có chạy loạn, nếu sợ hãi thì nằm rạp xuống đất che lỗ tai lại.
Ở biên giới sa mạc đã nhấc lên một hồi bụi mù. Nhanh chóng chạy về hướng thôn trấn. Khoảng cách còn có chút xa nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng mà rất rõ ràng đây không phải là bụi mù của một hai người có thể làm được, nhất định là có không ít người tụ tập cùng một chỗ tốc độ nhanh, nói rõ là cưỡi tọa kỵ.
- Đây chính là sa đạo sao?
Kỳ quái là tới giờ khắc này rốt cục đối mặt sa đạo thì trong nội tâm Mạnh Hàn không còn chút khẩn trương nào cả. Có lẽ là thường xuyên đối mặt với đại nhân vật của Tinh linh tộc cho nên rèn luyện tố chấp tâm lý tốt sao? Nhìn qua một đám người mặc quần áo rách tung tóe, sa đạo đang vung vẩy binh khí chạy tới, đột nhiên Mạnh Hàn xuất hiện một ý nghĩ vớ vẩn trong đầu của mình:
- Xem ra sinh hoạt cường đạo cũng không phải rất thoải mái a, ăn mặc giống như ăn mày thế kia đúng là không có tiền đồ!
Khác với Mạnh Hàn lúc này đang nghĩ ngợi lung tung, Kiều cùng Chu đang bắt đầu lớn tuyến khuyên bảo mọi người:
- Không nên hoảng sợ, bọn chúng ít người hơn nữa không xông lên được! Nắm chặt vũ khí núp ở mặt sau tường thành, cẩn thận cung tiễn của sa đạo.
Lúc nhắc nhở Kiều cũng không quên đi tới bên người của Mạnh Hàn. Cẩn thận kéo hắn tới một cái lỗ châu mai được làm đơn giản. Nhìn thấy sau lưng của Mạnh Hàn còn có hai tiểu nha đầu, Kiều cũng chỉ cau mày, nói cái gì cũng không có nhiều lời. Vừa rồi Mạnh Hàn nói hắn cũng có nghe được, đây không phải chủ ý của Mạnh Hàn, hắn cũng không có biện pháp trách cứ Mạnh Hàn.
- Đến rồi!
Kiều cẩn thận nhìn chằm chằm vào đám sa đạo trước mặt, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Lập tức cho chúng biết rõ lợi hại của vũng hố hãm mã!
Mạnh Hàn thò đầu nhìn ra xa xa.
Không ngờ sa đạo còn cách xa vũng hố hãm mã liền dừng lại. Đoán chừng là đột nhiên nhìn thấy một tòa thành thì lộ ra vẻ khiếp sợ. Chuyện này cũng khó trách, ngay cả người trong Hoàng Sa Trấn cũng cảm thấy đây chính là kỳ tích, sa đạo có tâm tư như thế tự nhiên cũng là quá bình thường.
Mấy kỵ binh sa đạo nhanh chóng chạy qua hai bên, còn đại đội nhân mã còn đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng chờ. Mấy kỵ binh kia là thám tử đi xem xét, đại khái là nhìn ở chung quanh xem cái tòa thành này có nhược điểm để lợi dụng hay không!
Khoảng cách đã không xa Mạnh Hàn đã có thể nhìn rõ nhân số đại khái của bên kia. Khác với những tin tức mà dong binh đưa tới, sa đạo tới lần này cũng hơn hai trăm người, so với bọn họ đoán chừng còn nhiều hơn gấp hai.
- Kiều, nhiều người hơn có vấn đề gì không?
Mạnh Hàn dùng bả vai dựa vào người của Kiều, Kiều dường như bị kinh hãi. Thân thể khẽ run rẩy, thiếu chút nữa thoát ra. Nhưng mà hắn vẫn cưỡng ép nhịn xuống, quay đầu nhìn qua Mạnh Hàn:
- Đại nhân, bọn họ biết khó mà lui không tốt sao?
- Không tốt!
Mạnh Hàn nhìn chăm chú lên đám sa đạo cách đó không xa, lắc đầu:
- Ta muốn không chỉ làm bọn chúng biết khó mà lui, ta còn muốn về sau những kẻ đánh chủ ý lên Hoàng Sa Trấn cũng phải nghĩ tới kết cục của những sa đạo này.
Lời nói bình tĩnh không mang theo chút sát khí nào. Thế nhưng mà nói gần nói xa thì ý của hắn cũng tràn ngập máu tanh.
Kiều không biết tại sao đại nhân có tâm tư như thế, nhưng mà từ tình cảnh trước mắt tiêu đám sa đạo này mới có lợi nhất. Ít nhất Mạnh Hàn nói câu đó cũng làm cho Kiều động tâm. Ai không muốn gia viên của mình bình an chứ?
Ai cũng không biết tại sao Mạnh Hàn lại có sát tâm lớn như vậy, chỉ có Mạnh Hàn một người biết rõi sau khi ăn khuất nhục từ Tinh linh tộc thì Mạnh Hàn cần nơi để phát tiết tâm tình của mình, nếu không thì chính hắn cũng đã từng nói qua chắn không bằng sơ, nếu như lực lượng không được phát tiết ra ngoài sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Mà khuất nhục trong nội tâm cũng là như vậy, giấu ở trong lòng chỉ càng ngày càng cảm thấy khổ sở hơn thôi. Mạnh Hàn hiện tại cần đem những sa đạo này biến thành nơi trút giận.
- Đại nhân, bọn chúng đã động!
Kiều không biết tâm tư của Mạnh Hàn nhưng lại nhìn chằm chằm vào động tĩnh của đám sa đạo này. Vừa mới phân ra mấy kỵ sĩ đã quay trở lại, đoán chừng là chạy quanh một vòng không có phát hiện ra chỗ thiếu hụt nào để tiến công, giờ phút này đám sa đạo muốn tiến công chính diện.
- Một đám gia hỏa muốn tiền không muốn mạng đây mà, nhìn thấy có tường thành còn dám phóng ngựa xông lên!
Sau khi thông tri cho lãnh chúa đại nhân, Kiều giấu người sau lỗ châu mai nhìn qua đám sa đạo đang chậm rãi gia tốc, nhịn không được mắng một câu.
- Kiều, bọn chúng chỉ là sa đạo chứ không phải quân đội.
Mạnh Hàn nghe được Kiều nói thì hắn cũng vì cử động này của Kiều mà cảm thấy dở khống dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích một câu:
- Nếu như bọn họ biêt rõ tiến thối thế nào cũng không phải là sa đạo.
- Đại nhân, bọn chúng không tin tưởng tường thành của chúng ta chắc chắn mà thôi.
Kiều một câu đã nói ra suy nghĩ của đám sa đạo này rồi. Một ngày một đêm cho dù là nhiều người hơn nữa cũng không có khả năng dựng lên một tòa thành chắc chắn. Huống chi từ xa nhìn qua đã thấy đây chỉ là một tòa thành gỗ thôi. Đoán chừng trong lòng đám sa đạo này tòa thành đơn sơ như thế trùng kích một lần là có thể đem toàn bộ gỗ phát hủy đi. Lộ ra thị trấn nhỏ phía sau.
Đám kỵ binh gia tốc thời gian cũng không dài, từ khi bọn sa đạo bắt đầu động tới khi tới gần tường thành cũng chỉ hơn mười giây mà thôi. Lúc này một đám sa đạo bắt đầu diễn xuất thường xuyên của bản thân, vung vẩy loan đao lớn tiếng cười to xông qua tòa thành.
Lúc này âm thanh la hét cũng vang lên, lập tức làm cho những bình dân bình thường đang cầm vũ khí trên tường thành khẩn trương. Sốt ruột Chu ở bên kia hô to:
- Không phải sợ, bọn chúng vẫn còn xa lắm!
Hô một hồi lâu các bình dân sắc mặt tái nhợt mới chậm rãi cố lấy dũng khí, tiếp tục đứng trên tường thành ngăn cản sa đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.