Thiên Hạ Vô Song

Chương 10: Vận rủi của cặp song sinh. (2)

Nhâm Oán

18/12/2013

- Đại nhân, chúng ta vẫn nên cách xa một ít đi!

Đám người lương thiện vẫn không muốn mình mang dù chỉ một chút vận rủi cho lãnh chúa đại nhân, người đã đưa tới cho bọn họ tin tức tốt lành như vậy.

- Được rồi. Chỉ có điều các ngươi tốt nhất vẫn nên tiến lại gần một chút, tránh cho ta khỏi phải nói khổ cực.

Mạnh Hàn cũng tiếp nhận phương án này:

- Nhưng ta đã rất lâu không uống một hớp nước nào.

- A!

Mấy lão nhân kinh ngạc kêu lên một tiếng. Ngay sau đó một người nhanh chóng chạy vào trong lều, hoàn toàn không nhìn ra được tốc độ của một người già nên có.

Chỉ chốc lát, người kia đã dâng lên một cái bát gỗ tàn tạ, mang nước tới cho Mạnh Hàn.

Khi còn cách lãnh chúa đại nhân khoảng hai bước xa, người đó vội vàng đặt xuống, sau đó tự mình nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, vẫn không dám tới gần lãnh chúa đại nhân.

Mạnh Hàn tiến lên hai bước, cầm lấy cái chén gỗ kia. Hắn cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy được một bát bùn nhão vẩn đục. Mạnh Hàn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Lẽ nào ở chỗ này ngay cả nước sạch cũng không có hay sao?

Nói là bùn nhão có hơi quá đáng. Nhưng đó thực sự có thể nói là một bát nước bùn được để lắng.

Nhìn ánh mắt tha thiết của những lão nhân kia một chút, bản thân Mạnh Hàn cũng thực sự có hơi khát. Hắn liền nhắm mắt lại, đổ chén nước kia vào trong miệng, cố gắng nuốt xuống. Khi Mạnh Hàn mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy ánh mắt hài lòng của moi người.

Nhìn lãnh chúa đại nhân uống xong chút nước này, ánh mắt già nua của mọi người đều sáng lên. Xem dáng vẻ của lãnh chúa đại nhân dường như không phải sẽ lập tức rời khỏi đây. Ngược lại bộ dạng dường như định ở lại lâu. Nói như vậy, lời lãnh chúa đại nhân nói hắn có thể chống lại nguyền rủa vận rủi, ít nhất có thể tin cậy được chín phần mười.

- Trở lại, bọn họ đã trở lại!

Có người ở phía sau kêu lên.



Rất nhanh, Mạnh Hàn liền nhìn thấy, từ dãy núi phía xa bên kia, có một nhóm người chạy tới. Xem ra, bọn họ đều là những người trẻ tuổi có sức lực. Nữ có nam có, tuy rằng chạy với tốc độ không nhanh, nhưng xem ra mỗi người đều rất sốt ruột.

- Thật sự có lãnh chúa đại nhân sao?

- Thật sự sao?

...

Trong đám người đang chậm rãi chạy tới thỉnh thoảng lại truyền ra từng tiếng chất vấn. Nhưng trong giọng nói của bọn họ phần lớn là vui mừng, bất ngờ. Đặc biệt là thời điểm nhìn thấy Mạnh Hàn đứng ở đó, tâm tình bọn họ lại càng thêm hưng phấn.

- Trời ạ, đúng là lãnh chúa đại nhân sao?

- Ma pháp sư!

...

Tiếng kêu kinh ngạc liên tiếp vang lên. Tuy nhiên, bọn họ cũng có một điểm giống với những lão nhân ở chỗ này. Những trẻ tuổi kia khi chạy tới tới, cũng không có một người nào tới gần Mạnh Hàn. Bọn họ chỉ vây quanh hắn với một khoảng cách thật xa. Trong ánh mắt bọn họ lấp loé tia sáng vui mừng. Thỉnh thoảng có người lại chỉ chỉ chỏ chỏ.

Bọn họ đang quan sát Mạnh Hàn. Mạnh Hàn cũng đang quan sát những người này.

Trong số những người trẻ tuổi đã chạy tới, toàn bộ đều là những cặp sinh đôi. Cứ hai người sinh đôi lại đứng chung một chỗ, rất dễ nhận ra. Nhưng điều khiến Mạnh Hàn kinh ngạc chính là, trong số mấy người sinh đôi trẻ tuổi này cũng không chỉ có Nhân tộc, còn có những chủng tộc khác.

Đây là lần đầu tiên bất kể là kiếp trước của Mạnh Hàn hay trong ký ức của chủ nhân thể xác này của Mạnh Hàn nhìn thấy những chủng tộc khác ngoài Nhân tộc. Cho dù Mạnh Hàn đã biết thế giới này không chỉ có một mình Nhân tộc, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy những chủng tộc khác, vẫn khiến Mạnh Hàn được mở mang tầm mắt.

Trong những cặp sinh đôi có một cặp rõ ràng là người lùn. Cái đầu không cao, râu ria để dài. Còn có một cặp xem ra giống như Tinh Linh, tai nhọn, khuôn mặt rất xinh đẹp, chỉ có điều không phải là màu xanh lục. Thật sự hoàn toàn khác với ấn tượng tron đầu của Mạnh Hàn. Phần lớn những người còn lại đều là nhân loại, đều là người trẻ tuổi.

Bất kể là những người trẻ tuổi đến sau, hay là những lão nhân lúc trước, tất cả mọi người có một đặc điểm chung, đó chính là rất gầy. Mỗi người đều có dáng vẻ gầy trơ cả xương, dường như đã rất lâu chưa được ăn cơm no. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Mạnh Hàn không nhịn được trầm xuống. Hắn đột nhiên nghĩ tới câu nói cuối cùng của những lính đánh thuê kia.

Nơi này ngay cả cơm cũng ăn không đủ no sao? Không trách được những lính đánh thuê kia lại cười hắn, ki hắn nói đưa hắn đến lãnh địa hắn sẽ trả cho bọn họ gấp đôi. Không trách được tên bá tước đại nhân kia cười, cười hắn mười năm cũng không thể nào đưa trước hai trăm kim tệ. Xem tình hình hiện tại, đừng nói là kim tệ, cho dù là tiền đồng, chắc hẳn cũng cướp không ra được mấy đồng.

Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng biểu tình đặc sắc trên mặt Mạnh Hàn. Mọi người lo sợ bất an chờ đợi lãnh chúa đại nhân của mình đưa ra quyết định sau cùng là ở lại, hay là rời khỏi.

- Nơi này có chỗ nghỉ ngơi không?



Mạnh Hàn thở dài một cái. Cho dù rời nơi này, mình có thể đi tới đâu được? Vậy còn không bằng ở lại. Sau khi quan sát kỹ một hồi, Mạnh Hàn nói:

- Ta đi vài ngày đường, rất mệt mỏi.

- Có, có!

Một lão nhân kích động trả lời. Sau đó lão nhân lập tức quay đầu hướng về phía đoàn người hét lớn:

- Grace, Grace, mau tới đây, dẫn lãnh chủ đại nhân đi nghỉ ngơi.

Sau khi kêu xong, lão nhân lại xoay đầu trở lại, hướng về phía Mạnh Hàn kích động mỉm cười:

- Đại nhân, ngài chờ một lát. Grace sẽ lập tức dẫn đại nhân đến lãnh chúa phủ để nghỉ ngơi.

- Lãnh chúa phủ sao?

Con mắt Mạnh Hàn lập tức sáng lên. Trước mắt mình nhìn thấy, toàn bộ đều là lều đơn sơ. Làm gì có chỗ nào có phòng ở chứ.

- Chỗ này... chỗ này còn có lãnh chúa phủ sao?

Đây chính là điều khiến Mạnh Hàn bất ngờ vui mừng. Một nơi tàn tạ như vậy, mọi người ngay cả một phòng ở cũng không có, lại có lãnh chúa phủ. Điều này thật sự khiến cho người ta không có cách nào tin tưởng được.

Một nữ tử đi lên phía trước. Khi đi tới cách Mạnh Hàn không xa, nàng vô cùng mềm mỏng quỳ một gối hành lễ, hướng về phía Mạnh Hàn nói:

- Đại nhân, mời đi theo ta.

Người này hẳn chính là Grace mà lão nhân kia vừa nhắc tới. Mạnh Hàn nhìn về phía nàng gật đầu, cho nàng một nụ cười vô cùng thân mật. Sau đó Mạnh Hàn cùng nữ tử trẻ tuổi gầy yếu, trên mặt còn có vẻ đề phòng đi về phía lãnh chúa phủ mà hắn ước mơ.

- Đây chính là lãnh chúa phủ sao?

Mạnh Hàn nhìn một nơi duy nhất trong toàn bộ Hoàng Sa Trấn này có thể được gọi là phòng ở, kinh ngạc không nói lên lời, cũng không biết phải nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook