Thiên Hạ

Quyển 8 - Chương 245: Bắc Thành thất thủ

Cao Nguyệt

20/03/2013

“Đùng!” một tiếng nổ vang, tấm cửa sắt nặng trĩu đã bị cự mộc phá tan, Nó đau khổ rung rẫy, lắc lư muốn rơi xuống, Binh sĩ Đại Thực trên thành hô to, lập tức kéo cung bắn xuống, Tiễn rơi như mưa, vài chục tên nô lệ áo quần rách tươm trúng tiễn kêu thảm ngã gục, Nhưng vẫn còn rất nhiều nô lệ tiếp tục đi lên, Trên tay chúng là đôn bài bằng gỗ chống đỡ cung tiễn trên thành.

Ngân Thành là tòa thành dưới chân núi Ba Tất, do người Đại Thực tu kiến năm hai mươi Khai Nguyên, Đó là sào huyệt để người Đại Thực có thể khống chế mười mấy cái mỏ bạc đang khai thác tại đây, có hơn một ngàn quân trú, Nơi đây dự trử lượng lớn bạc và lương thực, Mười mấy năm qua đi, nó đã cung cấp một số lượng tài sản đếm không xuể cho vương triều Oa Mã Á Đại Thực.

ở đâu có áp bức, ở đó có chiến tranh, Lúc này, các mỏ khoáng sản núi Ba Tất đều dấy lên cơn sóng khởi nghĩa của nô lệ.

Toàn nhờ vào khiêu khích của ba trăm tên quân Đường, Bọn chúng cổ động cho bọn nô lệ thường niên chịu nô dịch của người Đại Thực, nói với họ rằng, quân Đường đến Hà Trung sẽ khôi phục tự do cho chúng, khôi phục tín ngưỡng cho họ, Bây giờ quân Đường đã đánh bạnh quân Đại Thực, Bọn họ đều sẽ được trở về quê hương, đoàn tụ cùng người thân.

Nô lệ ở Ngân Sơn phần lớn là giáo đồ Hỏa giảo bị người Đại Thực bắt cóc từ Túc Đặc, Thổ Hỏa La đến, Bọn họ đã khai quật mỏ ở Ba Tất được năm sáu năm nay, toàn những công việc khổ sai, và ăn thức ăn thô sơ nhất, dãi nắng dầm mưa, gậy đánh roi quật chịu đủ thử dày vò.

Bọn họ đã nhiều lần trơ mắt nhìn đồng hương mình chết ngay bên cạnh, nhìn thần Ghura Mazda dùng đất sét nặng thành của mình bị chúng phá đi, Giờ phút này, lửa giận đang hừng hực nổi giận trong họ, Năm vạn nô lệ mười mấy mò khai thác bạc phía bắc núi Ba Tất đều lần lượt phát động khởi nghĩa.

Bọn họ dùng búa sắt, dùng gậy gỗ, xích thép, dùng tất cả những công cụ có thể chống cự, Ba ngàn quân Đại Thực giám công trong mỏ bạc đã bị đánh cho tán loạn, rất nhiều người còn bị nô lệ phẫn nộ giết chết.

Vũ khí của chúng bị đoạt, lều bị thiêu hủy, danh sách bị xé bỏ, Bọn chúng phải trốn chui trốn nhủi trong Ngân Thành, nhưng chẳng bao lâu sau, các nô lệ từ tử phương tám hướng đã tụ tập lại vây thành, Bọn chúng cần lương thực, muốn trở về quê hương của mình.

Năm vạn nô lệ như đàn kiến đang phẫn nộ chen chúc nhau vây kín cả Ngân Thành, Ba trăm quân Đường Xích hầu cưởi ngựa băng ở giữa chỉ huy nô lệ công thành.

Trong lòng Tần Hải Dương đầy lo lắng, Hắn cảm thấy bạo động của đám nô lệ này đã không còn khống chế được, Đúng! Bọn họ chịu áp bức đã quá lâu, trong lòng đầy phẫn uất, một khi áp bức trong lòng được giải phóng, tất cả những điều ấy đều sẽ bị bộc phát, Vậy bọn họ rất có thể có hành động tôn hại đến lợi ích quân Đường.

Nhưng hắn cũng biết chỉ có một người có thể khống chế được cục diện này, Tần Hải Dương lập tức thúc ngựa đến chỗ tên nô lệ có tiếng nói nhất - trưởng lão Hỏa giáo Barumi.

Hắn là con trai trưởng lão Hỏa giáo Sử quốc, Lúc bị bắt đến đây cũng từng cường tráng khỏe mạnh, nhưng hai mươi năm qua đi, Hắn giờ đã trở thành một người già, Hắn đã kế thừa sự nghiệp của phụ thân tại mỏ bạc này, trở thành trưởng lão Hỏa giáo của năm vạn nô lệ tín đồ này.

Barumi,ngươi phải để chúng giết chết người Đại Thực, vật tư trong kho hàng đừng đến cướp, ta sẽ chia đều cho mọi người.”

Barumi ngồi trên một miếng ván, sáu tín đồ đến khiêng hắn đi, Chân hắn mười năm trước trong một lần đao vong đã bị người Đại Thực đánh gẫy, từ đó không còn đứng dậy được nữa.

Hắn cúi đầu mãi một lúc sau mói chậm rãi nói: “Ngươi để họ giúp ngươi đánh chết người Đại Thực nhưng lại không chịu cho họ chút lợi, thì ai chịu?”

“Vậy được, ngươi nói với tất cả mọi người, đánh chết một người Đại Thực, sẽ thường một cân bạc, và hai phần thức ăn, và những gì trên người của người Đại Thực đó sẽ thuộc về họ.”

“Mỗi người đều phải cho một cân bạc, đây là thành quả lao động quanh năm suốt tháng của họ, là thử họ đáng được hưởng. ai giết chết người Đại Thực, cho gấp đôi!”

“Mẹ kiếp, tên này vòi ác thật! ”

Tần Hải Dương dùng tiếng Hán rủa, hắn nhổ mạnh một nhúm nước bột quyết định: “Được! Ta hứa với ngươi.”

Barumi vừa huơ tay, các tín đồ của hắn bèn đến khiêng hắn lên một bụt cao, Lúc này, vô số đôi mất đều dồn về phía hắn, Hắn giơ nhẹ hai tay lên ra hiệu, xôn xao ngoài thành bỗng chốc lặng xuống.

“Các đệ tử của ta!”

Giọng hắn rất vang, rõ, đang theo gió vọng đi rất xa.

“Hôm nay là ngày chủ thần Ghura Mazda giải phóng chúng ta, các người phải giết sạch người Đại Thực đã lăng nhục chủ thần của chúng ta đi.

Có điều vật tư trong thành chúng ta phải dùng để kính phụng chủ thần của chúng ta đã, Sau khi cử hành nghi lễ, ta sẽ theo ý nguyện của chú thần, chia quang minh đến từng người.”

“Mẹ bà nó, đúng là biết nói thiệt!” Tần Hải Dương lại khẽ giọng rủa thầm.

“Các đệ tử của ta, hãy nhân danh chủ thần của chúng ta, phá tan cánh cửa lớn này, giết sạch tất cả bọn người Đại Thực.”

“Giết sạch bọn chúng!”

Năm vạn nô lệ giận dữ hô hào, tiếng gào rú vang dội cả đất trời, Barumi chi tay vào cửa thành: “Đi đi! Phá vỡ nó!”

Năm vạn người lập tức như sóng cuốn nhấp nhô ào ạt đến cửa thành, Gần ngàn người ôm khúc cự mộc khổng lồ đi tông cửa thành hết lần này đến lần khác, Cuồi cùng, “Đùng!” một tiếng vang ầm, cửa thành đã bị rung rẫy dữ dội, phảng phất như cà mặt đất đang gầm chuyển.

“Một! Hai! Ba!”

Cự mộc lại một lần nữa tông mạnh cửa thành, Cửa thành cũ kỹ kia đã không còn chịu đựng được, mà bị tông ra, Hàng ngàn nô lệ xông vội vào thành, Quân Đại Thực tứ tán rút quân, Hai trăm tên quân Đường đã phục sẵn, chỉ đợi bọn nô lệ vào thành, Tần Hải Dương hô to: “Nhanh! Mau cướp kho bạc! ”

Quân Đường như một cơn gió ào vào sâu trong thành, Bọn họ đã nghe ngóng kỹ càng, ngân khố ở nơi trong cùng nhất của thành, là một tòa kiến trúc khổng lồ màu trằng, Bọn họ xa xa đã nhìn thấy tòa kiến trúc bắt mắt đó, Bọn họ nhanh như chớp phóng đến chỗ kho.

Gần như tất cả quân Đại Thực đều ra ngoài thành phòng ngự, trong kho chỉ còn khoảng hai đến ba mươi quân Đường, Người chưa đến, nhưng tiễn đến trước như sao băng rơi, Bỗng chốc hai mươi mấy quân Đại Thực định bỏ chạy đều bị bắn chết tươi tại chỗ.

Vài tên quân Đại Thực quỳ xuống van xin, Quân Đường xông lên cử thế mà huơ đao chém, Tần Hải Dương vội hét lại: “Giữ mạng chúng lại!”

Nhờ thế mới giữ lại mạng cho mấy tên tù binh, Tần Hải Dương cũng nhảy xuống ngựa, chiến đao của hắn chỉ vào trán một người, dùng tiếng Túc Đặc không mấy thành thạo của mình nói: “Mở ngân khố ra!”



Mấy tên người Đại Thực đó rung lẳy bẳy rút chìa khóa ra mở cửa kho. Cùng với tiếng cửa kho keng két trầm trọng được đẳy ra, thấy rõ được trong đấy là một ngôi nhà đá được đúc bằng các cự thạch, kiên cố vô cùng, Đây chính là nơi người Đại Thực cất giữ vàng bạc.

Một cánh cửa sắt được mở ra, một đường ánh sáng chiếu rọi và nhà đá đen thẳm, Trong nhà có diện tích khoảng hai mẫu, nhưng một nửa được bỏ trống, nửa còn lại được bày đầy các rương đựng bạc thô, Người Đại Thực đã căn cứ vào một tiêu chuẩn nhất định nào đấy mà rèn đám bạc này, Mỗi một nén đều nãng khoảng năm mươi cần.

Các nén bạc được chất đống như núi, mỗi rương hai mươi nén, bằng một ngàn cân, mà trong ngân khố có khoảng ba trăm rương, vậy tính ra chí ít có ba mươi vạn cân, Đây chính là chuyến bạc thứ ba mà người Đại Thực định chuyển đi, chuyến thứ hai bị quân Đường làm chìm xuống Mật Thủy.

Theo thỏa thuận năm vạn nô lệ mỗi người một cân, vậy vẫn còn hai mươi lăm vạn cân, Nhiều bạc như thế đủ cho Tần Hải Dương hắn thăng làm đô úy.

Lòng hắn bỗng chốc phoi phới như hoa cô mùa xuân, Lúc này bỗng nghe tiếng xôn xao từ xa xa vọng đến, có vô số người đã chạy đến nơi đây, Tần Hải Dương lập tức hạ lệnh: “Khóa chết ngân khố và kim khố, không cho bất kỳ ai vào!”

Cùng ngày với quân Đường chiếm đô thành Đông Tào quốc, ba trăm Xích hầu quân của quân Đường đã thành công cổ động nô lệ tạo phản đoạt lấy Ngân Thành.

Bốn ngày sau, Lệ Phi Nguyên Lễ đã dẫn năm ngàn quân Đường vào Ngân Thành, Từ đấy, mỏ bạc lớn nhất của người Đại Thực đã bị quân Đường đánh chiếm.

Tát Mã Nhĩ Hãn, tin chiến trường của quân Đại Thực bất lợi lúc đầu đã được đưa đến chỗ A Bố Mộc Tư Lâm, Hắn không những không nổi giận đùng đùng, ngược lại, lần thất bại này còn hoàn toàn trong dự đoán của hắn.

Hắn chỉ phái ba vạn người đến Đông Tào quốc, Trong đó còn có một vạn quân Túc Đặc, còn quân tinh nhuệ Khurasan (Hô La San) của hắn đã được Tề Nhã Đức dẫn một vạn năm ngàn người quay về, theo đúng dự định của hắn.

Từ mười ngày trước Mạn Tô Nhĩ trở lại Damascus (Đa-mát), Mộc Tư Lâm bèn hoàn toàn nắm giữ quyền quyết sách với chiến dịch với Đại Đường, Để đánh thắng chiến dịch này, Mộc Tự Lâm đã làm theo một kế hoạch trong trọng, thậm chí không tiếc dùng Đông Tào quốc làm mồi nhử, dụ quân Đường cắn câu.

Bây giờ kế hoạch của hắn đã thành công một nửa, nửa còn lại phải xem biểu hiện của Khalid, Mộc Tư Lâm đứng trước bản đồ, ánh mặt lạnh toanh nhìn tòa thành nhỏ phía bắc kia, Lấy được nó ắt sẽ đồng thời nắm được yết hầu của cả Toái Hiệp và Toshkent.

A Bố Mộc Tư Lâm bất giác nhếch mếch nỡ nụ cười nhạt, hắn lẩm bẩm: “Người thừa kế số một của gia tộc Bramakid, đừng để ta phải thất vọng về ngươi.”

...

Trong bầu trời đêm thoáng đãng, bóng trăng treo trên thành Bạch Thủy như một lưỡi liềm màu bạc, Trên đường chân trời phía đông kia, hai bên dòng chảy của sông là rừng rậm mênh mông bất tận trãi dài đang bị nhấm chìm trong sương khói.

Đây là khu hà cốc địa thế thấp trong bồn địa Fergang, Khí hậu nơi đây ôn hòa hơn thành Thác Chi nhiều, Nó đước núi Khãng Đặc chắn lại luồn khí lạnh từ phương bắc.

Hai bên hà cốc chia làm hai bên rừng tuyết tùng, tùng bách, và chốc chốc lại có khoảng đất trống giữa rừng, Trên đất trông còn mọc một ít loại cây thân cỏ, um tùm mọc đầy có loại trái đã chín mùi, sắc màu rực rỡ.

Trên thượng du hà cốc không mấy bóng người này có một tòa thành bảo nhỏ, tên là Bạch Thủy thành, nơi đây là đường buộc phải quay khi đi từ thành Thác Chi đến Đát La Tư, là nơi nghi chân quan trọng của bọn lái buôn.

Ý nghĩa của nó là không có ý nghĩa chiến lược quan trọng, Vì thế trú quân không nhiều, chi có một doanh năm trăm quân Đường.

Trong thành nhân khẩu cũng không nhiều, chỉ chừng ba bốn trăm hộ, Phó vương Khất Lặc của Thạch Quốc chính là chính thế ở đây.

Đêm hôm đó, một chi kỵ binh Đại Thực chừng ba ngàn người dần dần áp sát Bạch Thủy thành, nhưng bọn chúng hành quân không hề bí mật.

Trên phong hỏa đài gần Bạch Thủy thành đã lập tức phát hiện chúng, bỗng chốc ba ngọn phong hỏa ngất trời đã được cháy lên, hỏa diệm chiếu rọi hết một vùng trời đêm, Đây là cảnh báo quân địch đến tập kích, tiếp liền sau đó là tiếng chuông cảnh báo của thành Bạch Thủy.

Và cũng hỏa diệm hừng hực, rất nhanh sau đó, phong hỏa phía bấc núi Khẳng Đặc thành Bạch Thủy cũng được thắp lên, Từng phong hòa đài nối tiếp nhau truyền tin cảnh báo đến thành Đát Đa Tư.

Bạch Thủy thành gần Đát La Tư hơn Thác Chi thành, nó cách Đát La Tư chỉ mỗi hai trăm dặm, nửa canh giờ đã có thể đến, tính hiệu cành báo cầu cứu của thành Bạch Thủy phát ra đã truyền đến Đát La Tư.

Lúc này Đát La Tư đã tăng gia quân đến năm ngàn, vì vị trí của Đát La Tư cực quan trọng, từ phía đông men theo Thiên Tuyền sơn Bắc Lộc qua Cự Lan thành và A Sứ Bất Lai thành liền có thể đến Toái Hiệp, khoáng bảy trăm dặm, Hướng bắc là thương đạo nổi tiếng đến Bái Chiêm Đình.

(*Byzantine). Người Đột Quyết phương bắc nam hạbăng qua khỏi núi Thiên Tuyền đầu tiên phải đến là thành Đát La Tư, Trên thực tế nó là yết hầu quan trọng để người Đột Quyết phương bắc nam hạ.

Chính vì vị trí chiến lược quan trọng của nó nên Lý Khánh An rất xem trọng nơi đây, Từ hai ngàn quân trấn thủ ban đầu đã gia tăng đến năm ngàn, Nhưng Lý Khánh An đã phạm phải một lỗi phòng ngự tại Bạch Thúy thành.

Do Bạch Thúy thành cách thành Đát La Tư hơi gần, nghĩ đến lịch sử sâu xa giữa Đát La Tư và Bạch Thủy thành, hắn liền liệt Bạch Thủy thành vào một thành phố phụ thuộc của Đát La Tư.

Chính vì quan hệ lệ thuộc này khiến Đát La Tư có một phần trách nhiệm với Bạch Thủy thành, Trách nhiệm này lại biến thành một lỗ hổng trong phòng ngự, Phong hỏa cầu cứu từ Bạch Thủy thành truyền đến, khiến đại tướng Bạch Hiếu Tiết lập tức đêm hôm dẫn ba ngàn quân đến chi viện.

Màn đêm đã dần rút lui trong bất an của các binh sĩ quân Đường, Ánh dương bình minh đỏ rực dần dần ló đầu lộ diện nơi Thiên Tuyền sơn phía đông, rọi sáng đất trời thênh thang nơi Tây Vực, Lính gác thành Đát La Tư vẫn tuần tra trên thành như mọi hôm.

Các lính gác nhìn khói đen thấp thoáng ngất trời nơi phương tây, đấy là phong hóa đài cành báo ngoài hai mươi dặm. nhưng họ cứ mặc kệ, Hiển nhiên, đây là cánh báo cầu cứu của Bạch Thủy thành vẫn chưa tắt đây mà, Từ hôm qua đến giờ, họ đã có phần ngán ngẩm rồi!

Bỗng nhiên, một binh sĩ kinh hãi la lên, Hắn chỉ về phương bắc hô to: “Các ngươi nhìn kìa, đấy là gì?”

Trên thành, các bịnh sĩ cùng nhìn về phía tây, Trong lòng họ bỗng chốc lạnh toát, chỉ thấy vài dặm ngoài đó, một đường dài đen trài dài đến tận cuối chân trời thảo nguyên đang tức tốc áp sát đến gần.

“Là quân Đại Thực!”

Có người hô to, tiếng chuông cành báo vang vội lên, Quân Đường lũ lượt xông lên thành, tất cả mọi người đều bàng hoàng.



Ngoài vài dặm kia, quân Đại Thực chủ lực đương hiên ngang tiến đến hướng thành Đát Đa Tư nhưng làn sóng đen, từng tràn từng tràn ập đến, tổng cộng những ba vạn người, Giữa dòng người là những chiếc máy ném đá khổng lồ, những chiếc xe lăn tròn lộc cộc trên thảo nguyên.

Phía trước đoàn người, đại tướng Khalid Barmakid của đế quốc A Bạch Tư đang lạnh lùng nhìn về thành Đát La Tư xa xa. Để ba vạn đại quân tấn công tòa thành nhỏ bé này căn bàn không cần tập kích Bạch Thủy thành về đêm. Chỉ cần dùng kế điệu hổ ly sơn, người của hắn cũng đủ dấn chìm tòa thành này.

Khalid Barmakid là trưởng tử của gia tộc Barmakid danh môn Ba Tư, là hậu duệ của hoàng tộc Ba Tư, có huyết thống cao quý nhất, Hắn từng là ái tướng của A Bố Mộc Tư Lâm, nhưng giờ đã không còn, là Nguyên nhân rất đơn giản, vì hắn là tín đồ phái Thập Hiệp, A Bố Mộc Tư Lâm tàn khốc trấn áp phái Thập Hiệp đã làm Khalid bất mãn.

Hắn chuyển sang nương nhờ vào Mạn Tô Nhĩ, Do Mạn Tô Nhĩ trở về Damascus và thỏa thuận thành công với Mộc Tư Lâm, Mộc Tư Lâm có thể điều động quân đội của Mạn Tô Nhĩ, Vì thế hắn đã lệnh cho Khalid dẫn ba vạn quân Syrian đến tập kích Đát La Tư thành.

Dù cho bất mãn Mộc Tư Lâm, nhưng Khalid vẫn phải nể phục mưu lược của hắn, dùng Đông Tào để lừa quân Đường chủ lực nam hạ, và lệnh Tề Nhã Đức giữ chân quân Đường, và lệnh mình dọc theo Syr Darya đi lên phía bắc, và qua sông tại phía tây Đát La Tư đế đoạt thành, Đế quân lựa áp sát Toái Hiệp, đưa quân Đường vào thế bị động.

Khalid giơ cao chiến đao chỉ thành, nghiêm giọng hô hào: “Tiến lên, đoạt lấy Đát La Tư!”

...

Tin quân chủ lực Đại Thực bắc tiến, Đát La Tư thất thủ, quân trấn thủ toàn quân bị diệt sạch hai ngày sau mới được truyền đến thành đô Đông Tào quốc, Lúc này quân Đường đang chuẩn bị tấn công Tát Mã Nhĩ Hãn.

Đát Đa Tư thất thủ khiến mỗi binh sĩ tướng lãnh Đại Đường bàng hoàng, nhất là tin Bạch Hiếu Tiết quay về cứu viện gặp phục kích, bất hạnh hi sinh, khiến tướng lĩnh Đường đau lòng vô cùng.

Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật không hẹn mà cùng đến trước đại doanh của Lý Khánh An.

“Đại tướng quân tự giam mình trong đại chướng, ai cũng không chịu gặp.” Lý Quang Bật đến trước một bước thở dài nói.

Lý Tự Nghiệp cũng gật gật đầu nói: “Chúng ta nên vào khuyên người vài câu, tình hình còn chưa đến nỗi tồi tệ, còn có thể cứu vãn được.”

“Để tướng quân yên tĩnh một chút vậy! Để người tự suy nghĩ lại.” Lý Quang Bật có thể hiểu được tâm trạng của Lý Khánh An lúc này.

Trong đại chướng, Lý Khánh An ngồi trước sa bàn nhìn chăm chăm vào Đát Đa Tư, Thất thủ Đát Đa Tư thành khiến chiến lượt của hắn bị rơi vào thế bị động.

Bạch Hiếu Tiết trận vong khiến lòng hắn đau thương bất an, Đây là trách nhiệm của hắn, hắn đã khinh địch, Từ khi đoạt được Toái Hiệp đến nay mọi việc của hắn quá thuận buồm xuôi gió.

Đến nỗi hắn đã quá xem thường A Bố Mộc Tư Lâm, cứ ngỡ những biêu hiện không tốt của hắn bây giờ là do quan hệ ác liệt giữa hắn và Mạn Tô Nhĩ gây ra.

Nhưng hắn lại quên rằng, A Bố Mộc Tư Lâm đã từng đại bại Cao Tiên Chi, một người lợi hại như thế mà hắn dám khinh địch, dám nghĩ có thể nhất cừ đoạt lấy thành Tat Mã Nhĩ Hẳn.

Đến giờ hắn mình hiểu, kỳ thực mình đó tới giờ vẫn toàn nằm trong tính toán của A Bố Mộc Tư Lâm, Hắn đã dùng ba vạn quân của Tề Nhã Đức đề giữ chân Khánh An, nhưng lại lén phái quân chủ lực đi lên phía bắc nhất cử đoạt Đát La Tư, Dùng nước Đông Tào bé nhỏ vô dụng này chiếm để đoạt vùng đất chiến lược của hắn.

Lý Khánh An không khỏi thở dài, cái giá phải trả cho sự khinh địch lại trầm trọng đến thế, Hắn liếc ra ngoài lều, chỉ thấy Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp đều đang đứng đấy, liền nói: “Để hai người họ vào!”

Rèm vừa được kéo, Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp cùng đi vào, Họ nhìn nhau một cái, không ai dám mở miệng trước, Lý Khánh An mỉm cười nói: “Các ngươi có phải nghĩ ta tự nhốt mình trong chướng buồn tủi?”

Lý Tự Nghiệp gãi gãi đầu, cười nói: “Bọn thuộc hạ sợ Đại tướng quân bị cú sốc này mà mất đi lòng tin.”

“Mất lòng tin?”

Lý Khánh An cười nhạt nói: “Ta vì sao phải mất lòng tin?”

Hắn khoát tay đi được vài bước, bỗng quay đầu lại nhìn hai người nói: “Ta thừa nhận là do ta đã khinh địch, do ta đã quá xem thường Mộc Tư Lâm, Ta cũng biết một khi Đát La Tư mất, người Đại Thực sẽ được thế lớn, và nắm quyền chủ động của cả chiến dịch, nhưng ta sẽ vì thế mà mất lòng tin ư? Nếu như thế, thì về sau còn đánh trận gì nữa?”

Lúc này, Lý Quang Bật cười nói: “Kỳ thực dù trận chiến Đông Tào là do kế lừa địch của giặc, nhưng cái giá bọn chúng phải trả cũng rất nặng nề, nhất là tôn thất Ngân Thành, đoán chắn bọn Mộc Tư Lâm cũng khó mà về gặp Khalifah của họ được.”

Lý Khánh An gật gật đầu. “Việc đoạt được Ngân Thành, ta phải thưởng cho ba trăm Xích hầu quân kia, nhất là Tần Hải Dương, Người này tuy có tiền sử không tốt, nhưng lại là một nhân tài, và đã cướp được bà mươi vạn cân bạc về cho An Tây, Đây là một công lớn truyền thế, ta sẽ thăng hắn là Trung lang tướng.”

Nói đến đây, hắn lại nhìn Lý Qưang Bật nói: “Ta để lại một vạn binh cho ngươi, ngươi mặc kệ sống chết của Đông Tào, hãy giữa Ngân Thành lại cho ta, và phải cho vớt bạc đã rơi xuống sông lên càng sớm càng tốt.

Nếu Ngân Thành thật sự không giữ được, ngươi cũng có thể bỏ, nhưng dù bất cử thế nào, ngươi cũng phải an toàn vận chuyển toàn bộ bạc đó về An Tây cho ta, Đặc biệt, ngươi phải chú ý quân Đại Thực của Thổ Hỏa La có thể sẽ chặn đường lui của ngươi.”

Lý Quang Bật cúi người nói: “Đại tướng quân xin yên tâm, thuộc hạ lập tức bắt tay vào làm.”

Lúc này Lệ Phi Nguyên Lễ cũng đi vào, Lý Khánh An cười nói: “Ngươi đến thật đúng lúc, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi đây.”

Lão Lệ chấp tay: “Xin Đại tướng quân căn dặn!”

Khánh An nghĩ nghĩ một lúc bèn nói: “Năm vạn nô lệ Ngân Thanh tạm thời đừng thả họ về, ngươi nghĩ cách đưa họ đến Toái Hiệp, chọn người cường tráng trong họ tiến hành huấn luyện, Ngươi phải nói rõ với họ rằng, sau này Túc Đặc cừu quốc sẽ là thiên hạ của họ. ”

“Mạc tướng tuân lệnh!”

Sau khi an bài mọi việc xong xuông, hắn liền quay sang Lý Tự Nghiệp nói: “Tiếp sau đây chúng ta phải quay về Thác Chi thành ngay, chuẩn bị nghênh chiến chủ lực của ABố Mộc Tư Lâm.”

Lúc này, ngoài lều có một thân binh bẩm báo: “Đại tướng quân, ngoài đại doanh có một đạo sĩ cầu kiến, hắn nói hắn đến từ Trường An.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook