Quyển 10 - Chương 344: Cái chết của danh tướng
Cao Nguyệt
20/03/2013
Cục diện mà Mạn Tô Nhĩ (*Mangur) đối diện có thể dùng thù trong giặc ngoài để hình dung. Thù trong chính là thúc thúc của hắn Ali Abdullgh không thừa nhận địa vị Khalifah của hắn. lão Ali là Syria tổng đốc, nhưng bây giờ hắn ở Ai Cập, trong tay nắm giữ gần mười vạn đại quân, hắn cho rằng mình mới là người kế thừa hợp pháp của Khalifah. yêu cầu Mangur hạ đài.
Kế đó bèn là Khurasan tổng đốc Abu Muslim. hắn là nhân vật lớn thứ hai của đế quốc Abbgid, luôn là chính địch của Mangur, tuy hắn trong trận chiến Taraz (*Đát La Tư) đã bại cho quân Đường, làm cho thực lực hắn giám mạnh, nhưng lúc ấy Abbgid Khalifah không đồng ý kiến nghị của mình, thừa dịp diệt trừ Abu Muslim. mà là cho phép hắn tái mộ binh đoạt lại Hà Trung, bây giờ trong tay Abu Muslim lại có bốn vạn quân Khurasan tinh nhuệ, đã trở thành tâm phúc đại hoạn của hắn.
Tiếp đó chính là giặc ngoài, một là thế lực tàn dư của ủy Mã Á (*Umayyad) vẫn còn chiếm cứ Tây Ban Nha, Lạp Hách Mạn (*Rghman) không những không bị tiêu diệt, trái lại trong chiến tranh trở nên lớn mạnh hơn.
Hai là quân Đường của phương đông, Mangur vô cùng quen thuộc An Tây chỉ vương Lý Khánh An. đây cũng là chư hầu địa phương có hùng tài thao lược, hắn hoàn toàn không giống những quân thần của trung ương vương triều Đường, những quân thần mà hắn được tiếp xúc, ánh mắt tầm nhìn của bọn họ rất hạn hẹp, thiên hạ của bọn họ chỉ có một khu vực phương Đông, còn thiên hạ quan của Lý Khánh An lại bao quát cả vương quốc Pháp Lan Khắc (*Frankigh) của phương tây, đây là một đối thủ đáng sợ, hắn đã chiếm cứ Hà Trang, hoàn toàn thay đổi sự thống trị trên danh nghĩa trước đây của vương triều Đường, đã thực hiện sự chiếm lĩnh quân sự.
Thù trong giặc ngoài khiến cho Mangur không có thời gian hưởng thụ cuộc sống xa hoa của Khalifah. thậm chí cũng không có thời gian trải nghiệm mùi vị quyền lực chí cao vô thượng này của Khalifah, hắn cần nhanh chóng xoay chuyển cục diện bất lợi cho mình.
“Khalifah bệ hạ. thần tới rồi.”
Mangur quay đầu lại, chỉ thấy Ha Lập Đức (*Khalid) đứng ở phía sau hắn. Mangur lo âu thở dài nói: “Khalid. ta bây giờ rất ưu phiền!”
“Khalifah bệ hạ. thần nguyện thay người giải ưu.”
Mangur trầm mặc chốc lát. hắn nở mặt cười nói: “Chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện phiền muộn, nói nói thu nhập tài chính đi! Nghe nói thu nhập của năm ngoái đã đột phá bảy nghìn vạn Dinar rồi?”
“Đúng vậy, năm ngoái chúng ta tuy đã ít đi một nghìn vạn Dinar của Hà Trung, nhưng chúng ta lại từ Ai Cập và Armenia đã tăng thu ba nghìn vạn Dinar, như vậy, thu nhập đã có sự gia tăng khá lớn.”
Khalid khi trả lời câu hỏi luôn đứng thật thẳng, luôn khiêm tốn như vậy, giọng nói nhẹ nhàng, làm cho Mangur cảm thấy vô cùng hài lòng, hắn từ bên cạnh tường nhật lên một cây gỗ dài dài. chỉ vào bản đồ nói: “Lúc Abbgid Khalifah tại vị đã luôn suy nghĩ đến việc trùng kiến thủ đô, người đã cứ ra rất nhiều người đi các nơi lựa chọn, sự nghiệp vẫn chưa hoàn thành bèn đã qua đời, ta kế thừa di chí của người. trong lòng ta đã có một phương án sơ bộ.”
Mangur dùng cây gỗ chỉ vào một vùng đất trống trên bờ sông Tisris nói: “nơi này có một vùng đất ta vô cùng hài lòng, mảnh đất này hiện nay là một làng chài nhỏ gọi là Ba Cách Đạt (*Baghdad), ta bước đầu quyết định ở nơi này kiến lập đô thành mới của ta. tên đô thành thì gọi là Baghdad.”
Hắn thu cây gỗ lại cười nói với Khalid: “Xây dựng tòa đô thành này chắc là phải dùng ba trăm vạn Dinar, bên chỗ khanh không có vấn đề gì chứ?”
Cho dù Khalid biết một khi khởi công, ba trăm vạn Dinar tuyệt đối không đủ, nhưng hắn không có bất cứ do dự nào, lập tức trả lời: “Không có vấn đề!”
“Tốt lắm!”
Mangur hài lòng gật đầu, dĩ nhiên, hắn tìm Khalid đến tuyệt không phải là đòi tiền hắn đơn giản như vậy, hắn là xem Khalid như Vizier của đế quốc, hắn muốn thương lượng với hắn làm thế nào giải quyết hoàn cảnh khốn khó mà mình gặp phải.
“Mời ngồi xuống đi!”
Mangur mời hắn ngồi xuống, lại mệnh người rót một chén trà nồng cho hắn, hắn cười nói: “Năm ngoái ta đi một chuyến vương triều Đường, thu hoạch khá nhiều, không chỉ học được thuật làm giấy của bọn họ, cũng đã thích một loại thức uống của họ, họ gọi là trà. thật ra trước đây người Đột Quyết cũng có mang đến bán qua, nhưng mà thứ mà người Đột Quyết bán là trà kém chất lượng, còn cái mà ta uống được ở Trường An lại là trà thượng hạng thật sự. ta rất thích, khanh cũng nếm thử xem.”
Khalid ngồi xuống hút lấy một ngụm, gật đầu cười nói: “Quả thật không tồi.”
“Nếu thích, đợi chút ta sẽ tặng khanh một ít, sau này chúng ta cũng có thể tiến hành mậu dịch với vương triều Đường.”
Nhắc đến vương triều Đường, nụ cười trên nét mặt Mangur từ từ biến mất. hắn trầm mặc chốc lát rồi nói: “Năm ngoái ta đi Trường An cùng vương triều Đường ký kết hiệp nghị hòa giải, lúc đó chẳng qua là kế hoãn binh để trao đổi tù binh, nhưng bây giờ, ta thật sự muốn tạm thời hòa giải với vương triều Đường.”
Khalid cũng trầm mặc, một lúc sau. hắn nói: “Thần lo là Lý Khánh An không chịu buông tay, thần càng lo là hắn sẽ thừa dịp nội loạn của chúng ta mà tiến công Sindh.”
Mangur thở dài nói: “Ta cũng đã nghĩ đến. nói thật, nội bộ vương triều Đường chỉ có hứng thú với Toái Hiệp của phía tây Thông Lĩnh, bọn họ chẳng có bất kỳ hứng thú nào với Hà Trung. Sindh. nhưng tên Lý Khánh An này lại không phải thế. hắn có hứng thú vất mọi vùng đất. ta hoài nghi hắn thậm chí cũng có hứng thú với Damascus. vì vậy biện pháp tốt nhất chính là mượn tay của đế vương triều Đường trừ khử hắn. đổi một tân Tiết độ sứ không hứng thú với đất đai, trên thực tế ta đã phái người đi làm rồi.”
“Khalifah bệ hạ quả nhiên cao minh!”
Khalid khen một câu. nhưng hắn lại đề xuất quan điểm của mình: “Nhưng thần lo lắng nội bộ triều Đường đổi người cần có thời gian, đợi khi bọn họ đổi người, Lý Khánh An đã chiếm được Sindh và Punjab.”
“Điểm này ta cũng lo lắng tới rồi.”
Mangur có chút đắc ý cười nói: “Năm ngoái ta đã phái một người Túc Đặc, giả dạng thành thương nhân đi Hồi Hột liên lạc tù trưởng bên đó, ta nghe nói Lý Khánh An và Hồi Hột quan hệ ác liệt, vì vậy ta muốn lợi dụng Hồi Hột tạm thời khống chế Lý Khánh An. làm cho hắn không rảnh tay nam hạ Sindh. tù trưởng Hồi Hột cũng nhận lời ngay, nghe nói họ cũng rất có dã tâm với Bắc Đình của triều Đường, đồng thời sông Amul cũng có thể duy trì bình lặng, để ta có thể tập trung tinh lực giải quyết thù trong trước, hơn nữa nói không chừng cuộc chiến Hồi Hột vẫn còn chưa kết thúc, Lý Khánh An đã bị đế vương của họ chặt đầu, đây há chẳng phải là nhất cứ tam tiện hay sao?”
Khalid vô cùng bội phục, hắn đứng dậy cung kính nói: “Khalifah điện hạ quả nhiên là hùng tài thao lược, hạ thần kính phục vô cùng.”
“Mời ngồi! Mời ngồi!” Mangur khẽ cười cười, lại với hắn nói: “Vê phần Abu - Muslim. ta muốn điều hắn đi Ai Cập xử lý lão Ali. khanh cảm thấy thế nào?”
Khalid suy nghĩ, nói: “Nhưng thần lo là hắn nếu liên thủ với Abdullgh. ngược lại sẽ càng sinh ra hậu hoạn.”
Mangur không nói gì; hắn nhìn chăm chú Khalid rất lâu. trên thực tế hắn chỉ là dò thám Khalid một chút, hắn biết Abu Muslim và gia tộc Barmakids quan hệ cực tốt. hắn muốn xem xem thái độ của Khalid. nếu như Khalid ủng hộ phương án ban nãy của hắn. thì hắn sẽ đừng hòng làm Vizier của mình nữa. bất luận là ai, chỉ cần tội nghiệp Abu Muslim. hắn nhất loạt không dùng, vẫn may, Khalid đã chịu được thử thách, hắn cười nhạt nói: “Đối phó Abu Muslim. ta đã sắp xếp xong hết rồi.”
Mộc Lộc (*Merv), trước cửa Khurasan tổng đốc phủ vắng vẻ lạnh tanh, chỉ có mấy chục binh sĩ ngồi ở bục thang ngủ gật. tổng đốc Abu Muslim ở mười ngày trước đã xuất phát đi Damascus rồi, trong phủ tống đốc đã không còn chủ nhân, các thuộc hạ cũng trở nên uể oải tinh thần, lúc này từ trong phủ đi ra một viên quan quân, tên là Adambera, là tông quản tông đốc phủ của Abu Muslim. hắn thấy các binh sĩ đứng gác đều ngủ xiêu vẹo ngổn ngang khắp nơi, bất giác giận dữ quát lên một tiếng: “Tất cả đứng lên hết cho ta!”
Mười mấy binh sĩ sợ đến nhảy lên. có vài binh sĩ động tác chậm hơn một chút, bị Adamberg xông lên đá túi bụi, các binh sĩ hốt hoàng xếp thành hai hàng, cúi đầu xuống không ai dám nói năng. Adambera sau khi chửi lớn một trận bèn chuẩn bị trở về. lúc này. hắn đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dữ dội. phảng phất có hơn nghìn con ngựa, hắn nhìn ra phía xa. rất nhanh đã nhìn thấy phía cuối đường chạy ra một đội kỵ binh, đủ hơn ba nghìn kỵ binh, khí thế băng băng, như đất bình dậy sấm quét đến bên đây.
Adamberg hoàng sợ biến sắc, tổng đốc Muslim nghiêm cấm ở đường Men’ phóng ngựa, là ai mà to gan như vậy? Một nghìn kỵ binh thoáng chốc đã tới trước cửa tổng đốc. đại tướng dẫn đầu chính là quan chỉ huy quân đội tối cao hiện nay Tề Nhã Đức (*Ziyad), hắn ghìm dây cương chiến mã. chiến mã hí một tiếng dài, vó trước hất cao, Ziyad chỉ roi vào Adamberg, quát lên: “Tức tốc mở cửa lớn tông đốc phủ, nghinh tiếp Khurasan tân tổng đốc.”
Adamberg sững sốt, hắn bất giác ngóng ra đằng sau, phía sau trên phố lớn trống rỗng, không có ai cả, trong mắt hắn trở nên mơ màng, hỏi: “Ai là tân tổng đốc?”
Ziyad ngạo nghễ nói: “Nhậm mệnh mới nhất của Mangur Khalifah, ta Ziyad là Khurasan tân nhiệm tổng đốc.”
“ngươi?” Adambers không tin nhìn vào hắn. trầm giọng hỏi: “Vậy tổng đốc Muslim đâu?”
“Abu Muslim chuyển nhiệm Yemen tổng đốc.”
“Ngươi làm sao có thể xưng hết tên của tổng đốc?”
Vừa dứt lời, Adamberg bỗng dưng sực phản ứng, không cần nói, là tên Ziyad trước mắt này đã phản bội tổng đốc Muslim. nhất định là như vậy, tổng đốc Muslim làm sao có thể bỏ Khurasan đi Yemen nhậm chức, chỉ có quân quyền bị đoạt mới như vậy, Adambera phẫn nộ đến toàn thân run rẩy, hắn chỉ vào Ziyad chứa to nói: “Tổng đốc Muslim là tin tưởng ngươi mới giao quân đội cho ngươi, ngươi lại phản bội ngài, tên khốn vong ân bội nghĩa nhà ngươi, ngươi sẽ bị thánh Allgh trừng phạt!”
Ziyad giận tím cả mặt. hắn phóng ngựa xông lên trước, một đao đâm chúng lồng ngực của Adamberg, ở bên tai hắn hung tợn nói: “Ngươi đã quản nhiều quá rồi!”
Adamberg trừng mắt nhìn hắn khàn giọng nói: “Ngươi đã phản bội... tổng đốc Muslim!”
Ziyad rút đao một cái, Adamberg ngẩng mặt ngã xuống, binh sĩ đứng gác sợ đến chạy tán loạn, trước phủ tổng đốc đã không còn ai, Ziyad từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào ngôi nhà lớn tượng trưng cho quyền lực tối cao của Khurasan này, giây phút này, Abu Muslim ở trước mặt hắn từ từ phai nhạt dần. trước mắt hắn hiện ra năm ngoái ở Thổ Hỏa La lúc trao đổi tù binh những lời mà Mangur nói với hắn.
“Ngươi có thể lựa chọn, nếu ngươi trung thành với Abu Muslim, vậy ngươi bây giờ sẽ đi trở về, nếu ngươi trung thành với Mangur ta, vậy con ngựa này ta sẽ tặng cho ngươi.”
Ziyad râu ria lởm chởm, áo quần lam lũ thấp giọng nói: “Ta trung thành với Khalifah.”
‘Tương lai ta chính là Khalifah!’
‘Vậy... Ta trung thành với Mangur điện hạ.’
Mangur ngửa đầu cười to, tiếng cười hắn biến mất, vỗ vào vai Ziyad thật mạnh, nhìn thẳng vào hắn nói: ‘Tin ta đi, sẽ có một ngày, ngươi sẽ trở thành tổng đốc Khurasan.’
“Tin ta đi. sẽ có ngày, ngươi sẽ trở thành tổng đốc Khurasan!”
Ziyad nhìn vào tổng đốc phủ tự lẩm bẩm một mình, hắn đột nhiên bật thẳng lưng, quay đổi hô to với mọi kỵ binh nói: “Từ bây giờ trở đi, ta Ziyad ibn Salih chịu sự nhậm mệnh của Mangur Khalifah bệ hạ, chính thức trở thành Khurasan tổng đốc.”
Ba nghìn kỵ binh cùng nhau hô ứng: “Tổng đốc vạn tuế! Tổng đốc vạn tuế!”
Ziyad nhìn Tổng đốc phủ một lần nữa thật lâu, hắn cuối cùng đã lấy đủ dũng khí. lấy thân phận chủ nhân sải bước đi vào trong phủ Tổng đốc.
Mấy ngày sau. thư tự tay của Ziyad viết đã đưa tới trước bàn của Mangur, Mangur mở thư ra xem, không khỏi đắc ý mỉm cười, năm ngoái hắn ở Thổ Hỏa La chôn giữ con cờ này cuối cùng đã phát huy tác dụng, trong thư Ziyad biểu thị, đã hoàn toàn khống chế quân Khurasan rồi. đã thay đổi tướng lĩnh do Abu Muslim đề bạt. tướng lĩnh bây giờ đều thề nguyện trung thành với Khalifah.
Như vậy, hắn đã không cần phải dè chừng Abu Muslim nữa. Mangur lập tức hạ lệnh nói: “Đi đối một chỗ cung điện cho Abu Muslim. để tỏ ân đức của ta!”
Abu Muslim vừa tiến vào Damascus. bèn bị giam lỏng lại, Abu Muslim không hề sợ hãi. hắn biết Mangur không dám giết hắn. hắn có bốn vạn quân Khurasan trung thành với hắn. Mangur nếu dám giết hắn. thì có nghĩa là nội chiến bùng phát, quân Khurasan của hắn sẽ cùng quân Ai Cập của lão Ali kẹp công hai lưu vực sông, hắn tin rằng Mangur không dám mạo hiểm này.
Cho dù là bị giam lỏng, Abu Muslim lại không hề hồi hộp, hắn thư thả đọc sách, viết thơ, viết sự kiến lập của vương triều Abbgid. cứ vậy đã qua được một tháng. buổi trưa hôm nay, hơn ba trăm viên cận vệ quân hộ tống một cỗ xe ngựa ngừng lại ở chỗ ở giam lỏng hắn, một viên cung đình thị vệ cung kính nói với hắn: “Mangur Khalifah điện hạ ba ngày sau sẽ chính thức tiếp kiến Tổng đốc các hạ. bây giờ mời tổng đốc thay đổi cư trú Nguyệt Cung!”
Abu Muslim lạnh lùng hừ mạnh một tiếng, lên xe ngựa, ngoài xe ngựa trang trí lung linh rực rỡ, nhưng bên trong lại dùng thép ròng đúc thành một cái lồng sắt. cửa xe đóng lại, cửa xe đi tới khu đông Damascus tàn nát nhất, trong khu vực cư trú của dân thường Damascus. đã xây nên một cung điện màu trắng, cung điện không lớn. xung quanh lại canh chừng nghiêm ngặt, các cận vệ quân trực tiếp đưa Abu Muslim đi vào chỗ sâu cung điện nhốt lại. cửa lớn của cung điện cũng theo đó mà khép lại thật mạnh.
Trong phòng giam giữ Abu Muslim không có giường, cũng không có bất kỳ đồ đạc nào. chỉ có một tấm da dê cũ rách, trời đã tối. Abu Muslim sau khi ăn một bữa cơm tối tồi tệ, bèn ngủ ngay trên tấm da dê, hai mươi năm trước, hắn cũng từng là một tên nô lệ. tài sản duy nhất chính là một tấm da dê cũ nát. Abu Muslim hiểu rõ ý của Mangưr, hắn chính là muốn nói cho mình biết, mình chẳng qua là một tên nô lệ mà thôi, hắn để mình quay lại hai mươi năm trước, dùng thủ đoạn này để hạ nhục mình.
Abu Muslim trong sự hồi ức bất giác ngủ thiếp đi. cả Damascus cũng từ từ đi vào trong giấc ngủ say. bên cạnh cung điện giam giữ Muslim chính là sông đào của Damascus. nước sông lặng lẽ trôi, lúc đêm khuya vắng người, hơn một trăm bóng đen xuất hiện ở bên cạnh sông đào, bọn họ cẩn thận tháo hủy bờ để sông đào, nước sông ào ạt từ lỗ hồng bắn trào ra. cuốn vào trong xung quanh mảnh đất cư trú của cư dân. khu vực cư dân bỗng chốc vang lên tiếng kêu gào kinh hãi. cũng may là sông đào lượng nước không lớn. chỉ ngập đến đầu gối của người, cho dù vậy, trong khu dân nghèo vẫn là một phen kinh hãi.
Abu Muslim bỗng nhiên từ trong mơ bừng tỉnh, nước sông ngập vào trong phòng hắn. nước sông lạnh lẽo trực tiếp ngâm vào trong mình hắn. hắn luống cuống đứng dậy, dựa sát vào tường. nước sông chỉ ngập tới bắp chân của hắn. đối với hắn không gây ra sự tổn hại nào, hắn không hiểu Mangur đang làm gì?
Thả một chút nước như vậy có tổn hại gì đến hắn đâu? Abu Muslim nghĩ trăm bận không hiểu được, lúc này hắn trong lúc vô ý môi đụng phải vạt áo, hắn bỗng chốc ngây ngán, dùng ngón tay chấm một chút nước đưa vào trong miệng, nước vừa mặn vừa đắng, đột nhiên, tường mà hắn dựa vào lại trở nên lung lay, trong phút chốc Abu Muslim đã hiểu ra. tòa cung điện này lại dùng muối kiến tạo mà thành.
Cung điện màu trắng sập xuống ầm ầm. một đời danh tướng Đại Thực Abu Muslim chết thảm trong nước mặn chua xót.
Abu Muslim âm thầm chết đi, nhưng sông Amul vẫn bình lặng chảy sang phía bắc, mây đen của chiến tranh đã tiêu tán trên không sông Amul quân Đường ở bờ đối diện thành Tra Nhĩ Chu (*Chardzhou, Turkmengbat) cũng xây dựng một tòa thành khổng lồ, gọi là ô Hử thành, trú binh ba nghìn người phòng ngự.
Chủ lực quân Đường đã rút về Bukhara và Samarkand, Lý Khánh An không vội quay về Toái Hiệp, hắn đã dùng thời gian nữa tháng điều chỉnh lại cơ cấu chính quyền của khu vực Hà Trung, hắn dĩ nhiên sẽ không để cho quyền lực thế tục của Hà Trung chịu sự khống chế của tôn giáo, rút bài học sâu sắc từ bạo loạn Hà Trung, làm cho Lý Khánh An ý thức được quyền lực hành chính của Hà Trung không thể bị treo lửng, một khi mất đi chức quyền hành chính. Hà Trung rất dễ bị quyền lực tôn giáo khống chế, việc đầu tiên của Lý Khánh An làm bèn là giải tán cơ cấu ‘hội nghị liên tịch’ trống rỗng vô quyền này, lại suy nghĩ tới vương triều Đường tạm thời vẫn không thể kiến lập quan phủ ở các nước Hà Trung. Lý Khánh An bèn khôi phục do quốc vương các nước quản lý quốc gia của mình, đồng thời mang các con cái của quý tộc các nước đưa tới Toái Hiệp đi học, dạy chúng học tập tiếng Hán và văn hóa Trung Nguyên, dĩ nhiên, đây cũng là một loại con tin biến tướng.
Nhưng điều mà Lý Khánh An khôi phục chỉ là quyền hành chính, quyền lực quân sự lại không có chút dao động nào, các nước Hà Trung không được sở hữu quân đội. do ba vạn quân Hán thường trú Hà Trung, do sự bạo động thời gian dài làm cho nam tử Túc Đặc giám đi một lượng lớn, Lý Khánh An bèn cho phép binh sĩ thông hôn với nữ tử Túc Đặc, đồng thời cổ vũ bọn họ an gia ở Hà Trung.
để cổ vũ dân chúng tầng lớp thấp ở Hà Trung học tập và sử dụng tiếng Hán. Lý Khánh An lại kiến lập nên thị dân đại học ở ba thành phố Samarkand. Bukhara và Na Sắc Ba, với hình thức miễn phí học tập, mở ra cho tất cả mọi người. bất kỳ ai cũng có thể đến nơi đây học tập tiếng Hán. tìm hiểu văn hóa nghệ thuật của Đại Đường, đồng thời định ra luật pháp, các cấp quan lại của Hà Trung đều phải biết nói tiếng Hán. cho thời gian học tập nới lỏng một năm. ba năm sau, các nước Hà Trung sẽ thông qua thi cứ lựa chọn quan viên, trong đó viết thơ Đường và viết Hán văn chính là khoa mục thi cứ quan trọng nhất, năm năm sau. ngôn ngữ chính phủ của Hà Trung chính thức sửa làm Hán ngữ. luật pháp của Hà Trung cũng sẽ sửa thành Đường luật.
Cùng lúc đó, hắn lại phái người đi Trường An, ra sức khuyên những thương nhân Túc Đặc nhiều năm sinh sống ở Trường An quay về, những người này đa số tài lực hùng hậu, bọn họ chịu sự hun đúc sâu sắc của văn hóa Đại Đường, sự trở về của bọn họ, ắt sẽ xúc tiến sự truyền bá văn hóa Đường ở khu vực Hà Trung.
Nếu nói sự chiếm lĩnh Hà Trung của một năm rưỡi trước đó là một sự chiếm lĩnh quân sự. là một thủ đoạn cứng rắn tuyên bố chủ quyền của vương triều Đường tại Hà Trung, vậy thì sự tái chiếm lĩnh một năm rưỡi sau đó thì là một sự chiếm lĩnh sức mạnh mềm. đã kéo ra màn mở đầu của sự thẩm thấu của văn hóa Đường từ các mặt khác nhau đối với khu vực Hà Trung.
Ban đêm, các thân binh của Lý Khánh An đã thu dọn xong hành lý, sáng sớm ngày mai. đại tướng quân của bọn họ sẽ trở về Toái Hiệp rồi. trong viện từ mà bọn họ ở một cảnh tượng ngổn ngang, mấy chục cái rương đựng đầy các vật phẩm thường nhật, còn không ít lễ vật mà Lý Khánh An mua cho người nhà.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Lý Khánh An đang tiếp đón khách, khách này là Khang Quốc tân nhiệm quốc vương Nặc Mã Kiều, hắn vốn dĩ là tiểu vương tử Khang Quốc, phụ thân là Khanh Quốc phó vương, thuộc phái thân Đường kiên định, sau khi Đại Thực xâm nhập vào Hà Trung, phụ thân hắn mang theo hắn lúc đó nhỏ tuổi trốn về Đại Đường, ở Lạc Dương sinh sống gần bốn mươi năm. phụ thân hắn đã qua đời từ sớm. Nặc Mã Kiều cũng từ một đứa con nít trở thành người trung niên, năm ngoái Lý Khánh An từng viết thư mời hắn về nước, Nặc Mã Kiều là ở mười ngày trước trở về cố hương đã xa cách bốn mươi năm. do Khang Quốc chính vương Sảo Phân đã chết, Lý Khánh An bèn để hắn kế thừa vị trí phó vương, chính thức trở thành quốc vương Khang Quốc.
“Đại tướng quân ngày mai sẽ quay về Toái Hiệp , không biết khi nào thì mới quay lại Hà Trung?
Nặc Mã Kiều tỏ vẻ có chút lo âu khôn xiết, hắn tuy là được lập làm quốc vương Khang Quốc, nhưng hắn không có chút tự tin. hắn từ nhỏ sống ở Lạc Dương, ngoại trừ vẻ ngoài vẫn là người Túc Đặc, trên thực tế ngôn ngữ, văn hóa và thói quen sống của hắn đã không khác gì người Hán. hắn cũng sớm đã xem mình như một thành viên người Hán rồi. thậm chí thê tử của hắn cũng là người Hán họ Trương, hai con trai của hắn đều có một nửa huyết thống người Hán.
Lúc mới đến Khanh Quốc làm quốc vương. sự việc lộn xộn không phép tắc, Nặc Mã Kiều căn bản không biết nên bắt tay từ đâu, ở Lạc Dương hắn chẳng qua là một hạng dân thường, bân giờ lại trở thành quân vương của một nước, sự thăng trầm quá lớn này làm cho hắn không thể nào thích ứng được.
Lý Khánh An nhìn ra sự lo âu trong lòng hắn. bèn cười xòa an ủi hắn nói: “Ngươi không cần lo lắng, việc gì cũng từ từ. thành thục có thể làm thợ, chỗ nào không hiểu thì thương lượng nhiều với La Khải Minh. ít thì ba tháng, nhiều nhất là nửa năm. ngươi chắc chắn sẽ làm được ra trò trống, hơn nữa ngươi là vương tử Khang Quốc, người Khang Quốc cũng đã chấp nhận ngươi rồi. đây là điều mấu chốt nhất, chỉ cần được quốc dân đón nhận, ngươi cần kiệm tự luật, đừng áp bức quốc dân. chú ý quan tâm nỗi khổ dân gian, chỉ cần làm được mấy điểm này. ngươi sẽ là một quân chủ hợp lệ, ngươi yên tâm. ta vẫn sẽ thường đến Hà Trung, hơn nữa mỗi năm tháng mười ngươi đều phải đi Toái Hiệp thuật chức với ta. lúc đó ngươi có yêu cầu gì. chúng ta có thể bàn ngay mặt.”
Nặc Mã Kiều được an ủi. trong lòng vững vàng hơn nhiều, hắn thấy trời đã tối. bèn đứng dậy cáo từ. Nặc Mã Kiều vừa đi, La Khải Minh lại vội vã chạy tới, hắn mang theo một người già Muslim. người này chính là lãnh tụ của phái Muslim ôn hòa Bác La Đa. hắn đồng thời cũng là một bác sĩ y thuật tinh thâm.
La Khải Minh chỉ vào Bác La Đa bên cạnh cười nói: “Bác La Đa nghe nói đại tướng quân ngày mai đã phải trở về Toái Hiệp rồi. lão bèn đến tìm ta. hi vọng có thể cùng đại tướng quân đi chung về Toái Hiệp.”
“Đây là vì sao?” Lý Khánh An tò mò nhìn người già này, khẽ cười nói.
Bác La Đa đứng dậy thi lễ với Lý Khánh An. cung kính trả lời: “Đại tướng quân đã hòa bình giải quyết nguy cơ của Muslim Hà Trung, đặc biệt là đã giải quyết tranh chấp Thanh Chân tự Bukhara. để giáo đồ Islam của chúng tôi có thể an cư lạc nghiệp, tiếp tục sinh sống ở cố thổ của mình, trong lòng chúng tôi đều tràn ngập sự cảm kích đối với đại tướng quân, chúng tôi nhất định sẽ có báo đáp với đại tướng quân.”
Lý Khánh An lắc đầu cười nói: “Bình ổn bạo động không chỉ là sự mong mỏi của các ngươi. cũng là sự kỳ vọng của ta. đây không có gì. nhưng ta vẫn chưa hiểu, lão muốn báo đáp ta. có liên quan gì đến việc lão theo ta đi Toái Hiệp?”
Bác La Đa nét mặt nghiêm túc nói: “Ta nghe nói đại tướng quân lấy vợ nhiều năm nhưng đến nay vẫy chưa có con nối dõi. người Đường nói. bất hiếu hữu tam. vô hậu vi đại. ta nghĩ đại tướng quân nhất định cũng khá phiền muộn, đúng lúc lão hành nghề y nhiều năm. đối với việc trị liệu nam tử hiếm muộn cũng khá sở trường. nhưng trị lành căn bệnh này cần phải có thời gian nhất định, vì vậy ta hi vọng có thể cùng đại tướng quân trở về Toái Hiệp chung.”
(Trên lịch sử. người bị cung điện muối sập xuống đè chết là thúc thúc lão Ali của Mangur, trên thực tế Mangur xây dựng cung điện trên đất muối, thả nước ngập nền cung điện, dẫn đến cung điện sụp đổ, kỳ thực một ly rượu độc thôi chẳng phải xong chuyện rồi sao, quả thật không hiểu được, lão Ali ở đây chuyển đến trên người Abu Muslim. Abu Muslim thật ra là ở ngoài cung đình chờ gặp bị côn đồ hành hạ đến chết, ở đây xin nói rõ luôn.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.