Quyển 7 - Chương 215: Cản đường kêu oan
Cao Nguyệt
20/03/2013
Từ Mẫn Chi và Đào Quý hai đại đông chủ đều sợ đánh rơi cả đủa, Hai người họ gần như cùng lúc quỳ vội xuống, rung như cầy sấy, Vài tên thân binh đi lên liền đè ngược họ ra dưới đất, một chân đạp lên mặt họ, hoành đao bóng loáng kẻ cận sát cổ họ.
“Xin tha mạng!”
Đào Quý gào rú lên như bị chọc tiết, Từ Mẫn Chi lại không hé một tiếng, thân binh cử nghĩ hắn cứng cổ, đang định dùng sức, mới phát hiện hắn sợ ngất đi, Bị rượu rọi vào mặt, đợi Từ Man Chi tỉnh lại, chỉ thấy hắn yếu ớt rên rỉ: “Hãy tha mạng cho ta!”
Cả đại sảnh im phãng phắt, mặt ai nấy đều trắng bệch ra, đờ đẫng đứng bất động, các cái đầu người trên bàn phảng phất vừa nở nụ cười ghê tởm nhìn họ, Hai chân Ngô Thanh đã không còn đứng vững, hắn vài lần muốn mở miệng, nhưng lại không có can đảm này.
“Hai ngươi các ngươi nghe cho rõ!”
Lý Khánh An cuối cùng cũng mở miệng, Tay hắn cầm ly trà. lạnh lùng nói: ‘Trong vòng hai canh giờ, ngòai hai ngàn người ta đã chiêu mộ ra, tất cả tào công còn lại phải về nhà hết, Trễ một khắc giờ, ta sẽ gán tội danh tụ tập quần chúng tạo phản cho các ngươi, Lúc ấy sẽ bị chu di toàn tộc, các ngươi nghe rõ chưa!”
Từ Mẫn Chi và Đào Quý chỉ còn biết gật đầu như trống gõ. Khánh An nói xong ra hiệu cho thân binh lôi họ xuống, Bọn thân binh lại che lại đầu người trên bàn, cả đại đường chốc chốc lại như hé lộ một tia sinh cơ.
“Các vị quan lại Biện Châu, đại phương hiển đại, tiểu đệ ta chịu ý chỉ thánh thượng phái đến Hà Nam Đạo điều tra tình hình hạn hán, và việc tham ô của quan lại, Từ năm ngày trước vào Hứa Châu, dọc đường ta có tai nghe mắt thấy.
Ngoài có quan viên tích cực chống hạn ở Cao Xương huyện Hứa Châu ra, tất cả các địa phương còn lại hầu như không có động tĩnh gì, Ta không hiểu, các vị đều là quan phụ mẫu, không lẽ phải đợi đến lúc có người chết đói, người ăn thịt người các ngươi mới bắt đầu lo lắng ư?”
Khẩu khí của Lý Khánh An có phần buông lõng, nhưng lời vẫn rất nặng, Ánh mắt hắn nghiêm nghị đảo một vòng, Thấy tất cả quan viên đều cúi sầm mặt, lại tiếp tục: “Tất nhiên, phần lớn châu huyện ở Hà Nam Đạo ta vẫn chưa kịp đi, có thể ta nói thể có phần chủ quan, nhưng chí ít Biện Châu không có động tĩnh, Ta muốn biết vì sao các ngươi không có hành động, là do ai đã giữ chân các ngươi? Hay do các ngươi có việc gì không thể đưa ra ngoài ánh sáng?”
“Sự tình không đơn giản như Sứ quân đã nghĩ.”
Ngô Thanh cuối cùng cũng không ngồi nổi, hắn đứng dậy chấp tay nói: “Khổ tâm của Quan sát sứ bọn ta hiểu, nhưng việc cứu tế không phải bọn ta nói cứu là cứu, Còn cần tiền, cần lương thực, và nhân lực.
Nhưng điều này đều cần triều đình giải quyết, vào lúc tháng bat a đã liên hợp vài Thái thú cùng thượng thư triều đình, yêu cấu triều đình cấp tiền cấp lương, nhưng đến nay vẫn chưa có tin gì phía triều đình.
Bọn ta quả thực lòng như lửa đốt, nhưng không gạo thì không thể thành cơm, nếu triều đình không ủng hộ, những quan địa phương như bọn ta cũng không làm gì được, Lý Sứ quân mới đến Hà Nam Đạo, còn không rõ tình hình!”
Lý Khánh An nheo mắt cười nói: “Ngô Thái thú, nếu ta nghĩ ra cách, ngươi có ý nguyện chấp hành không?”
“Đấy còn phải xem cách của sứ quân có hợp lý không đã.” Hắn như cố ý chống chọi.
“Thế nào gọi là hợp lý? Thế nào là không hợp lý? Chống hạn là việc lớn, mạng người hệ trọng, mỗi nhà mỗi hộ nên cho bao nhiêu tiền ngươi biết rõ hơn ta, Công khai rõ ràng, cho mọi người cùng giám sát nhau, lương thực quan phủ dùng để nấu cháo cửu tế, Bắt đầu từ bây giờ, mỗi huyện đều phải cứu tế, kho lương cứ mở, lương không đủ ta sẽ xin với triều đình.
Ngoài ra quan phủ phải khuyến khích thương nhân đi mua lương vùng Giang Hoài, Bình Dường, Giá gạo do thương nhân tự định đoạt, không cần quan phủ, Việc quan phủ phải làm là chống hạn, Ta vốn định để các quan viên của mỗi châu huyện đi Hứa Xương xem thử, xem quan huyện Hứa Xương để chống hạn thế nào, chi tiếc là không còn thời gian.
Ta đã lệnh Hàn huyện lệnh viết ra một loạt các biện pháp kháng hạn tường tận, sẽ phát đến từng châu huyện, để tất cả quan viên cùng tham khảo và chấp hành, nếu có ai chậm trễ, ta sẽ cho thi hành quân pháp.”
Ngô Thanh vừa định mở lời đã bị Lý Khánh An cắt ngang. Khánh An liếc hắn lạnh lùng nói: “còn nếu do nhân lực không đủ, ta nghĩ đây càng không phải là vấn đế, Ngô Thái thú nếu đã có thể quy tụ được hai vạn tào công, thì không lẽ không để họ cùng kháng hạn được ư?”
Mặt Ngô Thanh bỗng chốc đỏ lòm, phẫn nộ nói: “Ý sứ quân là ta đã mộ tập tào công hai vạn, ngươi có chứng cứ gì chứ?”
Khánh An khinh miệt hừ một tiếng nói: “Cần chứng cứ thì khó khăn gì? Ta bây giờ cần khẩu cung của hai tên Từ Đào, nói ngươi đã triệu tập tào công hai vạn định tạo phản, bọn họ cũng có thể ngoan ngoãn viết, Thái thú có tin không?”
Ngô Thanh thơ thẫn không nói được gì, Lý Khánh An lại cười cười nói: “Ta khuyên Thái Thú cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều, việc tào cộng tụ tập ta cũng không còn để bụng, cùng chẳng để ý chi việc gặp thích khách tại Biện Châu, chỉ cần Thái thú toàn tâm toàn ý chống hạn, ta sẽ biểu dương công lao của người với thánh thượng, Ngô Thái thú, ngươi cũng là người thông minh, ta cũng không nói nhiều nữa!”
Ngô Thành lòng rối như vò, Lý Khánh An này gặp thích khách tại Biện Châu là thế nào? Đầu hắn trống rỗng, không biết trả lời ra sao, Lúc này, Trưởng lại Biện Châu Tôn Trưởng Vân đứng dậy chấp tay nói: “Xin Sứ quân yên tâm, bọn ta sẽ toàn lực chống hạn, tuyệt không để hạn tình lây lan.”
Các danh sĩ địa phương cũng lần lượt tỏ ý, sẽ toàn súc ủng hộ chống hạn, Lý Khánh An thấy cũng đến lúc, liền khoát tay để thân binh dọn món đầu người xuống, Người làm tửu lâu bắt đầu cho món ăn lên, Hắn cầm ly rượu nhìn mọi người cười nói: “Lý Khánh An ta cũng không phải là người không nói lý lẽ, chỉ cần mọi người làm tốt, để tình hình hạn hán ổn định lại, đáng thăng chức sẽ thãng chứ, dù là phạm phải lỗi nhỏ thì ta cũng sẽ xử nhẹ, Bây giờ bắt đầu vào tiệc!”
Không đến hai canh giờ, các tào công tụ tập tại bến cảng Biện châu dưới sự bảo đảm của hai thuyền chủ lớn nhất Từ. Đào vùng này, đã lũ lượt bỏ về nhà, Còn tân Quan sát sứ Lý Khánh An sau buổi tiệc hồng môn yến, tin tức bỗng chốc truyền khắp châu huyện Hà Nam Đạo.
Lý sức ép của hắn, các huyện các châu Hà Nam Đạo lần lượt bắt đầu cửu tế, nào cháo tế, quyên tiền, đào giếng, trồng đậu, tập nước, tu kiến kênh rạch, Dưới sự can thiệp tích cực của quan phủ, giá lương thực đang khủng hoảng cũng dần bị khống chế, Giá lương bắt đầu ngừng tăng và xuống giá, Lý Khánh An lại hạ lệnh cho năm trăm dân tố thành đội bảo vệ lương thực, hộ tống thương nhân đi Giang Hoài mua lương thực.
...
Ba ngày sau, đoàn người một ngàn năm trăm chiêu mộ của Lý Khánh An đã cùng hắn xuất phát về Tống Châu, đi thị sát tình hình tạo phản ở Tống Châu.
Châu nha Biện Châu, một nha dịch vội vàng chạy vào nội đường, nhưng bị hai thị vệ gác cửa ngãn lại: “Lão gia đang tiếp khách, ai cũng không được vào.”
“Lý đại ca, ta có tin liên quan Lý Khánh An, lão gia đã dặn, có tin gì ta phải bẩm báo ngay.”
“Được, ngươi chờ đấy, ta sẽ thông báo cho ngươi.”Nói xong, nha dịch đi vội vào trong nội đường.
Trong đại đường, Ngô Thanh đang tiếp một vị khách quan trọng, Đấy là mộ liêu của Lệ vương Lý Diễm, Thiệu Tử Bình, Nghiêm khắc mà nói, Thiệu Tử bình chỉ là một trong số các mộ liêu của Lệ vương.
Hắn hôm nay vừa đến Biện Châu, không kịp tham gia vào buối tiệc hông môn yến của Lý Khánh An hôm trước, Có điều hắn đã nghe rất nhiều người đang bàn luận việc này, dùng bốn mươi tám cái đầu người làm món ăn, hắn nghe mà không khỏi bàng hoàng trong lòng.
“Ngô Thái thú, Không biết việc Lệ vương giao ngươi đã làm đến đâu?”
“Thiệu tiên sinh xin yên tâm, văn thư liên quan đến Lệ vương tại hạ đã toàn bộ thiêu hủy, Lý Khánh An dù điều tra thế nào cũng không thể có được chứng cớ, Những đất đai ấy ta đang dần trả lại cho dân.”
“Liệu có kịp không?”
Việc thu đất mỗi năm thiên tai vốn là thủ đoạn tốt nhất cho bọn quyền quý thu gom đất đai, Năm nay Hà Nam Độ phát hạn hán, đây là một cơ hội tốt, Lệ vương đã thu cả ngàn mẫu đất ở khắp nơi Biện Châu, không ngờ thái tử bất ngờ bị truất phế, Lệ vương nhằm vào vị trí Đông Cung, Để có thanh danh tốt, hắn liền thay đổi chủ ý.
không những cho hoàn lại tất cả ruộng đất đã thu được, còn hạ lệnh cho Thiệu Tử Bình đến cứu tế, Thủ hạ của Thiệu Tử Bình đã đi cửu tế, bản thân hắn đến xử lý vấn đề hoàn đất, Tuy văn thư quan phủ đã hủy, nhưng địa khế trong tay nông dân vẫn còn, nếu mà truy lại, vẫn có thể điều tra ra hành động của Lệ vương, Trong lòng hắn lo lắng nói: “Ta lo hắn lấy được địa khế trong tay bọn nông dân, sẽ truy ra Lệ vương điện hạ.”
Ngô Thanh cười khổ, lòng vẫn còn hoang mang nói: “Ta vì không muốn hắn điều tra việc này đã cho bọn tào công nhiễu sự, để giảm bớt sự chú ý của hắn, định sẽ kéo dài vài hôm, cho ta thêm một ít thời gian xử lý việc này, không ngờ người này quả thật lợi hại, chỉ một buổi tiệc hồng môn, đã giải quyết êm xuôi vụ việc tào công tạo phản, Cũng may, nghe nói hôm nay hắn sẽ đi Tống Châu, Như thế, việc của Lệ vương điện hạ hắm tạm không nhúng tay được.”
Thiệu Tử Bình nghe xong cũng thở phào, hắn vừa nghĩ ra một việc, liền bình không như vại hỏi: “Nghe nói hắn đặt trong tiệc hồng môn bốn mươi tám cái đầu người, ngươi chắc chắn không phải năm chục chứ?”
“Không! Chắc chắn chỉ có bốn mươi tám! Mỗi bàn năm, trong đó có hai đĩa trống.”
Nói như thế, Ngô Thanh đã nhạy bén ý thức, hắn cảnh giác nhìn Thiệu Tử Bình, dò hỏi: “Theo Lý Khánh An nói, Hắn gặp thích khách tại Biện Châu, Thiệu tiên sinh có nghe nói đến việc này?”
“Không, ta mới đến Biện Châu làm sao biết việc này?”
Hắn một mực phủ định, ngay lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng nha dịch bẩm báo: ‘Thái thú, Tôn Hải nói có tin liên quan Lý Khánh An.”
“Mau để hắn vào bầm báo.”
Một lát sau, một nha dịch đi vào thi lễ nói: “Bầm Thái thú, Lý Khánh An đã rời Biện Châu, vào cảnh nội Tống Châu.”
Ngô Thanh và Thiệu Tử Bình nhìn nhau, hai người cùng thở dài, Thiệu Tử Bình đứng lên chấp tay cười nói: “Ta đã phái người đến Giang Hoài mua lương, sẽ lập tức phát cháo cứu đói trải rông khắp Biện Châu giúp điện hạ, còn mong Ngô đại nhân giúp đỡ nhiều.”
“Nhất định! Nhất định! Lệ vương quan tâm nhân dân, nhân từ đức hậu, ta chúc điện hạ sớm được thăng thêm một bước.”
Hai người trong lòng hiểu ý, nhìn nhau cười ha hả đắc ý.
0O0 CHƯƠNG 215: CẢN ĐƯỜNG KÊU OAN (2) oOo
Men theo Hà Nam Đạo nam hạ, vẫn đất bụi mịt mù, đất đai nứt nẻ, Mặt trời chói chang đốt cháy da thịt vẫn treo lơ lửng trên bình nguyên rộng lớn này, Lúc này mọi người đang ở Tương Ấp huyện Tống Châu, Trên quan đạo đi đã được vài chục dặm vẫn chưa thấy một người qua đường.
Tuy Tống Châu bị hạn nghiêm trong hơn Biện Châu, nhưng nhìn tình hình cây cối xung quanh vẫn chưa bị lột vỏ chứng tỏ nạn hạn ở đây vẫn chưa đến mức con người ta phải nhai vỏ cây rể cỏ mà sống, Biện Hà còn có mực nước thấp thấp, xa xa còn có thể nhìn thấy núi rừng.
Điều này khiến Lý Khánh An rất ư là khó hiểu, Theo lý, bá tánh Trung Quốc không đến lúc sống không nổi sẽ không đi đến con đường tạo phản, hơn nữa họ còn có thể chọn lựa chạy nạn đến vùng Giang Hoài, Vì sao lại có vài ngàn người trốn vào trong núi chiếm núi làm vua? Rốt cuộc có huyền cơ nào trong đây?
Hắn hỏi phán quan Lưu Tự Tùng, Lưu Tự Tùng cũng không giải thích được, nhưng hắn lại tiết lộ, đây rất có khả năng liên quan đến việc cường chiếm ruộng đất, Theo lời đồn, có ngươi đã thu mua ruộng đất giá thấp quy mô lớn từ tay các nông dân vùng hạn hán, Tin đồn này Lý Khánh An cũng có nghe qua, những quan phủ địa phương đều tránh né không muốn nói về việc này.
Hỏi nhiều chỉ tổ đả thảo động xà, Khánh An quyết định tự đinh Tống Châu điều tra việc này, Theo chỉ lệnh Lý Long Cơ cho hắn, chính là điều tra rõ nguyên nhân tạo phản của dân chúng huyện Cốc Thục.
Lại đi thêm vài chục dặm. ruộng đất hai bên quan đạo bắt đầu có nông dân đang trồng đậu bù, xa xa đã thấy bóng hình thôn làng, Quan đạo cũng dần xuất hiện người qua đường, phần lớn là những người gánh hàng buôn giữa các các thôn.
Họ nhìn thấy hàng người ngựa đang hùng dũng đi đến không khỏi tự tránh sang hai bên, Lý Khánh An đang định tìm một ai đấy hỏi thăm tình thình, lúc này trước mắt bỗng có tiếng xao động, Chỉ thấy có mấy chục người quỳ hai bên đường, một lá cờ trắng có viết chữ bằng to tướng: “Oan”, rất ư là bắt mắt.
“Oan quá! Bọn tiểu nhân oan quá” Vài chục người này đồng thanh kêu thán, toàn bộ họ đều là ngươi già và phụ nữ.
“Dừng lại!” Lý Khánh An khoát ta để cả đội dừng lại.
Hắn sai thân binh dẫn hai cụ già đến trước mặt.
“Xin lão gia hãy làm chủ cho bọn tiểu nhân!” Hai cụ quỳ vội xuống đất, vái lạy không ngừng.
“Mau dìu các cụ dậy!”
Hắn ôn hòa an ủi họ nói: “Các ngươi đừng sợ, ta chính là Hà Nam Đại Thị sát sử mới, các ngươi có nỗi oan gì cứ nói, ta sẽ làm chủ giúp các ngươi.”
“Lão gia, bọn tiểu nhân đều là người Vương Ngũ thôn, năm nay có hạn sớm, mạ lúa mạch đều chết khô, bọn tiểu nhân không thể không đổi sang trồng đậu, Không ngờ hai tháng trước, quan phủ phía trên phái người đến nói, không cho trồng đậu, quan phủ phải phát lương tế cứu trợ, bắt bọn tiểu nhân phải nhổ hết đậu, nhưng lương cứu trợ vẫn không thấy, Bọn tiểu nhân bèn đi tìm quan phủ hỏi cho ra lẽ, nhưng họ cứ thối thoát, nói là ý chỉ triều đình.
Mắt thấy các hộ đều sắp không còn miếng ăn, lúc này có người đến thu mua đất đai giá rẻ, Lúc đầu mọi người không chịu, sau đó có quan phủ đi ra nói giúp, nói mọi người không chịu bán đất, sẽ không có lương cứu trợ, hơn nữa sau khi mọi người chạy nạn đi nơi khác, đất cũng sẽ bị xem như đất không chủ mà tịch thu, Rất nhiều người không chịu nổi cũng lần lượt bán ruộng đất đi, Đất ở đây đều là thượng điền phì nhiêu, ngày thường một mẫu đất có thể bán mười quan, nhưng giờ người ta chi trả cho ba quan...”
“Ai đã mua đất của các ngươi?” Khánh An cắt ngang lời họ hỏi.
“Tiểu nhân không biết, có mấy người đến, khẩu âm đều là của vùng Kinh thành, hơn nữa họ đều là quản gia chấp sự, người mua thật sự vẫn chưa lộ diện, có lời đồn là hoàng thân trong triều.”
Quyền quý Trường An lợi dụng thiên tai ép nông dân bán đất giá rẻ Lý Khánh An cũng có nghe nói, như Khánh vương Lý Tông, Vĩnh Nghiệp điền của hắn chẳng qua có hơn trăm công, nhưng trên toàn quốc, thượng điền của hắn lại có hơn vạn công, vài chục cái đại trang viên, số ruộng đất này từ đâu có? Không chỉ là con ông cháu cha của Lý Long Cơ, còn có cả chắc chít, họ hàng xa tít cũng thế.
Đại Đường đến nay kiến nghiệp trăm năm, tử đệ tôn thức là muôn vạn, họ ở khắp cả nước, toàn sống nhờ hút máu của dân, Đường triều không có kinh tế thương phẩm phát triển như Tống, căn bản cũng chi phát triển nông nghiệp là chính, dân sống bằng đất đai, hơn nữa tài chính , binh chế của Đại Đường đều liên quan mật thiết đến ruộng đất, Một khi chế độ ruộng đất sụp đổ, nhất định sẽ kéo theo sự hỗn loạn của Đại Đường, An Sử chỉ loạn chính đã xảy ra như thế.
Lý Khánh An trầm tư một lúc, kỳ thực hắn đã đoán được vì sao Ngô Thanh phải cực lực gây cản trở với hắn, vấn đề nghiêm trọng nhất là ở Tống Châu, hắn sớm muộn gì cũng phải đến Tống Châu, chỉ cần hắn không có thời gian hỏi việc của Biện Châu, thì hắn sẽ dễ đạt được mục đích.
Tuy không biết Biện Châu Ngô Thanh đã giấu vấn đề gì, nhưng Lý Khánh An vẫn biết cân nhắc trước sau nặng nhe, Việc quan trọng trước mắt không phải điều tra sự việc, là phải xoa dịu tình hình dân chúng đối kháng với quan phủ, Nhất là vấn đề của tào công tụ tập hắn đã giải quyết, Bây giờ là vấn đề dân chúng Tống Châu chiếm núi tạo phản, việc này cấp bách như lửa cháy lông mày, hắn phải giãi quyết xong mới có thể quay lại xử lý bọn quan viên kia.
Có điều nếu đã có người cản đường kêu oan, hắn cũng muốn đi tìm hiểu xem tìm hình ruộng đất nghiêm trọng đến nhường nào.
Nghĩ đến đây, hắn huơ tay nói: “Các ngươi đứng đây chờ, ta đi nghe ngóng tình hình đã.”
Vài chục tên thân binh theo theo sát hắn đi về phía Vương Ngũ trang cách đấy không xa, Đấy là một thôn trang có hơn trăm hộ nông dân, nằm sát Biện Hà, giao thông phát triên, đất đai phì nhiêu, Lúc còn cách thôn trang năm dặm, còn có một trang viên chiếm địa năm ngàng mẫu, nguyên là trang viên của Thái Bình công chúa.
Sau khi Thái Bình công chúa bị giết, nó được Lý Long Cơ thưởng cho trưởng huynh Lý Thành Khí, hiện thuộc sở hữu của con gái Lý Thành Khí - Tương Ấp huyện chủ, và phu quân của bà chính là Thôi Kiệu vừa lên chức Lễ bộ Thượng thư, Còn Tống Châu Thái thú chính là em trai Thôi Kiệu - Thôi Liêm, Quan hệ này đúng là đáng ngẫm nghĩ.
Đất mà nông dân đến kêu oán nằm ở phía tây của thôn trang, có khoảng một ngàn năm trăm mẫu, là Vĩnh Nghiệp điều của hơn một trăm hộ gia đình, khác với những nơi khác, đất đai nơi này trống trải, mạ lúa mạch khô héo, cũng không có trồng gì thêm vào, Trên đất nhiều ruộng đất còn có cấm bảng chỉ thị màu đỏ chói rọi, Đấy là những mảnh đất đã bị mua đi, có khoảng hơn một ngàn mẫu, cò bay thẳng cánh kéo dài những vài dặm.
“Bọn họ mua đất cũng chẳng để trồng trọt, mà chỉ để ở đấy, nhưng thế năm sau bọn tiêu nhân sẽ ăn gì mà sống. Một lão nông đau lòng nói.
Lý Khánh An nhận qua một khế ước mua bán ruộng đất, dùng bảy đấu gạo mua mười lăm mẫu ruộng, lý do là giá gạo giờ đã lên đến bảy trăm văn một đấu, Bảy đấu gạo tương đương năm quan tiền.
Giá đất mười quan một mẫu bị giảm còn một nửa giá, nhưng gạo phong niên một đấu chỉ có ba mươi văn, vậy bọn này đã dùng hai trăm văn tiền để mua đất giá mười quan tiền, chỉ thấy phía người mua tên Điền Nghĩa, còn có dấu ấn tay.
“Điền nghĩa này là ai?” Khánh An nhăn mày hỏi.
Lý chánh ở một bên vội trả lời: “Điều Nghĩa còn gọi là Điều Nhị, là chấp sự làm việc ở trang viên huyện chủ, nhà hắn chính là ở đấy.”
Lý Khánh An nhìn theo chỉ tay của hắn, chỉ thấy xa xa có một tiểu lầu màu trắng ba tầng, xung quanh có tường bao phủ, bên cạnh tiểu lầu là vài cái kho lương lớn, có phần bắt mắt trên mảnh đất điêu tàn này.
“Đấy là nơi nhà hắn ở, cùng với mười mấy tên chó săn.”
“Đi xem thử!” Lý Khánh An thúc ngựa về phía tiểu lầu, chưa đến gần đã thấy mười mấy con chó dữ xông ra, Một con còn hung hăng gầm rú xông vào hắn, Hắn vừa nghiêng mình một tay rút dao. sau hàn quang chợt lóe, bổ đôi chó dữ.
Những con chó to khác oăng oẳng quay lưng bỏ chạy, Lúc này trong đại viện ba mươi mấy tên đàn ông chạy ra, tay cầm gậy kiếm, đứng đầu là một đại hán chỉ thẳng vào Lý Khánh An mắng nhiếc: “Tên cẩu tặc nào, mà dám đả thương chó của bọn ta?”
Thân binh của Lý Khánh An nghe thế đại nộ, đang định động thủ, cũng nhờ Khánh An kịp thời ngăn họ lại, chấp tay cười nói: “Về chó thì ta sẽ bồi thường, có điều ta muốn thương thảo một việc cùng Điền tổng quản, hắn có ở đây không?”
“Ai muốn tìm ta?”
Một nam tử trung niên đi ra, Thân hình hắn cao to hơi mập, tay cầm chiếc quạt mo, Hắn liếc nhìn Lý Khánh An từ trên xuống, thấy Khánh An chỉ mặt một chiếc trường bào giản dị, lại chưa từng gặp qua, có điều lại dẫn theo thủ hạ quá hung hản, nên liền nói: “Ngươi là ai, tìm ta có việc gì?”
“Ta là người của Khánh Vương, phụng mệnh vương gia muốn mua đất của Vương Ngũ thôn, nghe nói đã bị các ngươi giành mua trước, nên đến để thương lượng cùng Điền tổng quản, xem có thể chuyển nhượng lại cho bọn ta được không?”
“Chuyển nhượng?” Tên nam tử trung niên kia hừ lạnh một tiếng, nói: “Khánh vương cái người có đất ở Cốc Thục huyện, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vì sao lại đến giành mối làm ăn của bọn ta chứ?”
Lý Khánh An cũng hừ một tiếng cất cao giọng: “Bọn ta là người của Khánh vương, ngươi hiểu chưa? Khánh vương muốn có mảnh đất này.”
“Khánh vương thì sao?” Gã đàn ông trung niên kia cũng cao giọng hỏi, hắn hầm hực nói: “Ngươi biết chủ mẫu bọn ta là ai không? Tương Ấp huyện chủ, con gái của hoàng đế, ngươi biết lão gia nhà ta là ai không? Nói ra chi sợ ngươi sợ khiếp vía, chính là đương kim tướng quốc, Lễ bộ Thôi thượng thư. ngươi nghe rõ chưa?”
Hắn vừa nói được một nửa bỗng dung im bặt, sợ hãi nhìn chằm chằm sau lưng Lý Khánh An, chỉ thấy vài trăm tên cường hán mặc áo đen đang cầm đao đi vây về phía hắn.
Điền chấp sự và thũ hạ lùi liền ra sau vài bước: “Các ngươi...các ngươi...muốn làm gì?”
Bọn họ quay đầu định bỏ chạy, mấy trăm tên kia cùng xông lên đè chặt bọn họ xuống đất, bắt trói lại và toàn bộ tống giam vào ngục, Lý Khánh An hạ lệnh nói: “Hãy xét triệt để cho ta, mỗi một góc gách, mảnh giấy cũng không thể bỏ qua.”
Mấy trăm người đó nghe lệnh vội xông lên tiểu lầu, bắt đầu lật trời trở đất khám xét, cơ hồ muốn đảo ngược cả tiểu lầu lên, Vô số điền khế, địa khế được chất đầy trong rương, Lý Khánh An kiểm tra trong kho, trong đấy có ba kho to chất đầy lương thực, Từng túi từng túi đều có đánh số cẩn thận, chất cao cả chục trượng.
Trong mỗi kho có ít nhất vài trăm thạch lương thực, Các binh sĩ lũ lượt khiêng hơn vài chục rương tiền đồng và một ít vàng bạc ra, Đây đều là những thứ họ tìm thấy trong kho, Lý Khánh An cười cười, tiền và lương thực này đang là thứ hắn có thể trả lương cho bọn thủ hạ chiêu mộ.
“Sứ quân, bọn thuộc hạ tìm được thử này.”
Một thân binh vội vã chạy ra phấn khởi giao cho Lý Khánh An một lá thư, Hắn mở thư ra xem một hồi.chỉ thấy mắt hắn nheo lại, đây là thư của Thôi Kiều viết cho em trai Thôi Liêm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.