Quyển 14 - Chương 630: Chuột to lộ diện
Cao Nguyệt
05/09/2013
Điều mà Lý Khánh An coi trọng nhất chính là An Tây, đó là căn cơ của hắn. hết thày mọi động lực thôi thúc hắn hướng về phía trước cũng đều xuất phát từ đó. An Tây giống như là đứa con trai của hắn. Hắn phấn đấu trên mành đất giàu mạnh đó, đổ mồ hôi nhiệt huyết, hắn đem tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất cống hiến cho mành đất đó, ở trong lòng hắn. đó chính là một khối bạch ngọc không tỳ vết, hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào làm hoen ố nó.
Có lẽ hắn có thể dễ dàng tha thứ cho sự tham ô hú bại của Thôi Bình, có lẽ hắn có thể chịu được sự tham quyền của Bùi Tuân Khánh, nhưng hắn không thể chấp nhận được sự tham ô hủ bại xuất hiện ở trên mành đất An Tây, xuất hiện sự bành trướng độc quyền.
Để aiữ cho việc cân bằng quyền lực. hắn để cho quân chính độc lập, thiết lập chính sự đường của An Tây, cho dù ở trong chính sự đường, hắn cũng thực hiện tam quyền độc lập, quyền hành chính của Vương Xương Linh, quyền giám sát của Bùi Mân, quyền phê duyệt phản bác của sầm Tham. Quân chính sự vụ hằng ngày hắn không hề hói han đến. nhưng tất cả mọi quân chính đại sự. phải có sự phê duyệt cuối cùng của hắn Lý Khánh An.
Cho dù người hắn rời khỏi An Tây, nhưng quân quyền của An Tây và quyền hành tối cao về hành chính vẫn nắm giữ ở trong tay hắn. hắn bây giờ vẫn còn là An Tây tiết độ sứ, vẫn còn là An Tây đại đô hộ, ở từ xa mà khống chế An Tây.
Để khống chế An Tây, hắn không tiếc hao phí một lượng lớn nhân lực vật lực tu kiến những con đường thẳng tấp của triều Đường, lại mỗi cách trăm dặm thiết lập một tòa trạm dịch, trang bị những con ngựa tốt nhất. Những công văn quan trọng của An Tây lấy Bắc Đình làm trọng tâm, với phương thức cấp tốc của 800 trặm tiếp sức truyền tin đến Trường An. với thời gian nửa tháng. công văn liền có thể đưa tới trên bàn hắn. không chỉ có như thế, hắn lại ở Bắc Đình. Quy Tư và Toái Hiệp huấn luyện hùng ưng truyền tin. để đảm bảo sự nhanh chóng và mau lẹ của tình báo.
Hết thảy những cố gắng đó không hề uổng phí. cho dù hắn không ở An Tây, nhưng An Tây vẫn duy trì một phương thức vận hành với hiệu suất rất cao.
Chính là Lý Khánh An tuyệt đối không ngờ đến. một chỗ u tối của An Tây cũng xuất hiện sự hũ bại. một người nắm quyền trẻ tuổi kiên quyết không thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của thứ hũ bại đó, nếu nghe mà mặc kệ nó, thì sự hù bại đó sẽ giống như tế bào ung thư vậy nhanh chóng khuếch tán. cuối cùng hủy đi An Tây.
Lý Khánh An chắp tay sau lưng ở trong phòng đi qua đi lại, hắn đang suy nghĩ, lỗ hông lương thực ở An Tây rốt cục xảy ra ở nơi nào? Hắn không chỉ phải cắt đi đống thịt thối kia. mà còn phải đoạn tuyệt sự phát sinh của thứ hũ bại đó trong chế độ của mình.
Lương thực của An Tây xuất phát từ ba khối, thứ nhất là quân đoàn, thứ hai dân đoàn, thứ ba là lương thực của Sindh và Thiên Trúc, từ khi quân thường trú An Tây giảm bớt xuống còn mười vạn người, thì lương thực của Sindh và Thiên Trúc cũng đã không còn cung ửng cho An Tây nữa. mà là dùng thuyền trực tiếp vận chuyển đến Quảng Châu hoặc là Dương Châu.
Như vậy vấn đề chắc chắn là xuất hiện ở chỗ quân đoàn và dân đoàn, lương thực của quân đoàn là trực tiếp cung ứng cho quân đội, Lý Khánh An không tin rằng Phong Thường Thanh có sự tham hù. cho dù có, thì quan quân phía dưới cũng sẽ tố giác hắn. quân kỳ của An Tây được thiết lập chắc chắn như sắt đá vậy.
Điều mà hắn lo lắng nhất chính là dẫn đoàn, dân đoàn trên thực tế chính là thuế ruộng hai mươi nộp một. trong đó có phần phức tạp, nếu sổ sách nghiêm mật. thì cũng rất khó ra tay làm bậy. Lúc này, Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ tới một việc, bắt đầu từ trước năm. chính sự đường An Tây bắt đầu thu mua lương thực dự trừ của nông dân. những lương thực cũ thì ba năm đối một lần. những lương thực cũ được đôi ra thông thường được vận chuyển đến Hà Tây để đổi ngựa với dân du mục địa phương, sổ lượng tương đương khổng lồ, chẳng lẽ vấn đề phát sinh tử đây sao?
“Đại tướng quân. Hồ tướng quân tới rồi, đang ở bên ngoài cửa đợi gặp.”
Trước cửa vang lên tiếng bẩm báo của thân binh, tinh thần Lý Khánh An phấn chấn hẳn lên. đây nhất định là Hồ Phái Vân đã tra ra được điều gì rồi, hắn lập tức mệnh nói: “Để cho hắn vào đi!”
Lát sau, Hồ Phái Vân vội vàng đi vào, quì một gối nói: “Ty chức tham kiến Đại tướng quân!”
“Đứng lên đi!”
Lý Khánh An ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào hắn. chờ đợi Hồ Phái Vân nói cho hắn đáp án.
“Đại tướng quân, ty chức niêm phong tiệm gạo Hồ Hàng, qua thẩm vấn chưởng quầy tiệm gạo, chưởng quầy đã khai ra, đông chủ của tiệm gạo là Hà Tây chuyên vận chi sứ Bùi Giang Thiên.”
“Thì ra là hắn!”
Con ngươi của Lý Khánh An dần dần co rút lại, Bùi Giang Thiên chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, mấu chốt là cha của Bùi Giang Thiên. An Tây giám sát ngự sử Bùi Miện.
“Tiệm gạo đó có phải kinh doanh đàng hoàng hay không?”
Đây là trọng điểm mà Lý Khánh An quan tâm nhất, nếu tiệm gạo kinh doanh đàng hoàng, có vốn liếng và giá cả đường hoàng, cho dù gạo là từ An Tây vận chuyển đến. thì Bùi Miện kia nhiều nhất cũng chỉ là vi phạm kinh doanh tiệm lậu thôi, nhiều nhất cũng chi cành cáo một cái là thôi, khai trừ công chức của con trai hắn. nhưng nếu đề cập tới việc tham ô lương thực An Tây, thì đó chính là tội lớn rồi.
Hồ Phái Vân đáp: “Chúng ta còn chưa tìm được bằng chứng cụ thể, nhưng căn cứ lời khai của chưởng quầy, đông chủ của bọn họ thậm chí cho phép bọn họ có thể bán với giá năm mươi văn mỗi đấu.”
“Năm mươi văn!”
Lý Khánh An không khỏi cười lạnh một tiếng, giá gạo trên thị trường An Tây còn lấy tới tám mươi văn mỗi đấu. từ An Tây vận chuyển đến Trường An, thì ít nhất phải thêm hai mươi văn tiền phí tôn. hắn cả gan dám bán với năm mươi văn. có thể tưởng tượng giá mua vào của bọn họ ‘thấp’ đến như thế nào.
Hồ Phái Vân lại nói: “Đại tướng quân, ty chức còn nhận được một manh mối, tên Bùi Giang Thiên này hiện tại đang ở Trường An, hôm trước hắn còn đi đến tiệm gạo, nhưng hiện tại thì không biết ở nơi nào?”
Tin tức này thật sự là nằm ra ngoài dự đoán của Lý Khánh An, hắn chắp tay sau lưng đi lại vài bước, lúc này hạ lệnh nói: “Lập tức vận dụng hết thày lực lượng mà bất lấy tên Bùi Giang Thiên này, vô luận như thế nào, không được cho hắn trốn về An Tay.”
“Ty chức tuân mệnh!”
Hồ Phái Vân xoay người đi khỏi, Lý Khánh An chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn từng cơn, hắn thấp thoáng có một dự cảm, nếu như chưởng quầy đó nói đem lương thực vận chuyển đến Trường An là kinh doanh không cần vốn, thì rất có thể thứ mà Bùi Giang Thiên dùng để chuyên chờ là đội lạc đà. nếu là như vậy, thì nhất định phải có được công văn phê duyệt của chính sự đường An Tây, như vậy Bùi Miện rất có thể cũng liên quan đến vụ án.
Nếu Bùi Miện dính líu vào vụ án, thì đó chính là tai tiếng lớn nhất từ khi hắn Lý Khánh An chú chính An Tây tới nay rồi. vượt xa cả vụ án bán quan của Bộc Cố Hoài Ân. quan cao về hành chính xếp thứ hai ở An Tây lại dính líu đến sự tham hủ, đó quả thực làm cho hắn Lý Khánh An có chút phát cuồng rồi.
Bùi Miện nguyên quán ở huyện Văn Hỷ của Hà Đông, mặc dù coi như là người của Bùi gia. nhưng chỉ là họ hàng xa xôi mà thôi, quan hệ với Bùi gia không thân lắm. Trước đó thì Bùi Miện là Hà Tây hành quân tư mã. là thuộc hạ của Ca Thư Hàn. vài năm trước Trình Thiên Lý xuất nhậm Lương Châu đô đốc, đã có xích mích với đám người Bùi Miện. Đám người Bùi Miện. Đỗ Hồng Tiệm... liền đi đến An Tây, tìm đến nương tựa Lý Khánh An.
Lúc ấy Lý Khánh An đang cần người tài để dùng, đám người Bùi Miện tới quả thật đã khiến Lý Khánh An rất phấn chấn, hắn lập tức trọng dụng ngay những vị quan lớn ở Hà Tây này. Đồ Hồng Tiệm được làm Đình Châu trưởng sứ, Bùi Miện lại càng làm tới chức An Tây doanh điền sứ. Sau đó lại thăng làm An Tây giám sát ngự sử, tiến vào chinh sự đường An Tây, trở thành vị quan cao đứng thứ hai trong chính vụ của An Tây, chỉ sau trường sứ Vương Xương Linh.
Bùi Miện có hai người con trai, đứa con cả Bùi Giang Sơn. đương nhiệm Hội Châu trường sứ. con thứ là Bùi Giang Thiên, vẫn đi theo Bùi Miện, vì có quan hệ của phụ thân, đương nhiệm Hà Tây chuyển vận chi sứ. phụ trách việc vận chuyển vật tư giữa An Tây và Hà Tây. chức quan không lớn. chỉ là một chức quan nhỏ từ bát phẩm, nhưng chức quan này lại được công nhận là chức quan béo bờ, đem lương cũ vận chuyén đến Hà Tây trao đổi ngựa với dân chăn ngựa, chính là do hắn toàn quyền phụ trách.
Bởi vậy hắn là đông chủ của căn tiệm gạo lâu đời Hồ Hàng, điều này khiến cho hắn sánh lấy hiềm nghi đã đem gạo cũ An Tây vận chuyển đến Trường An để bán mà trục lợi.
Căn cứ lời khai của chưởng quầy của tiệm gạo Hồ Hàng lâu năm. Bùi Giang Thiên ở chợ đông còn có một tiệm châu báo, tên là tiệm châu báu Thiên Hồ, chuyên bán những châu ngọc của An Tây, Sindh và Thiên Trúc.
Lúc buổi chiều, chính là lúc người qua lại đông đúc nhất của chợ đông, kinh doanh buôn bán đất đỏ nhất. Trên đường lớn chợ đông bỗng nhiên xuất hiện gần ngàn viên nội vệ sĩ binh, tạm thời đóng cửa lớn của chợ đông lại, tìm 8 đội từng đội binh lính chạy về hướng tiệm châu báu. trên đường cái, trong cửa tiệm, lái thương và khách hàng không ai là không bị kinh hồn táng đàm, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Hơn ba trăm kỵ binh chạy như bay đến trước tiệm châu báu Thiên Hồ, bao vây quanh cửa tiệm, đằng đằng sát khí. tiêu nhị và khách hàng trong tiệm sợ tới mức mặt như màu đất. đều đồng loạt cùng tháo chạy ra khỏi tiệm, nhưng lại bị kỵ binh ngăn lại. không cho đi ra.
“Chúng ta chi bắt một người thôi, không liên quan gì đến người khác, xin mọi người bình tình đừng manh động!”
Một gã kỵ binh lang tướng lớn tiếng hô lớn. lúc này chưởng quầy của tiệm hốt hoảng tiến lên hỏi: “Xin hỏi người nào trong bỉ điếm phạm tội vậy, chúng ta sẽ hỗ trợ quan binh ngay.”
Lang tướng chỉ roi hỏi hắn: “Ngươi là chưởng quầy sao?”
“Vâng ạ! Chính là tiểu nhân.”
“Đông chủ của các ngươi đâu?”
“Đông chủ... Không ở trong điếm.”
“Tầm xàm! Có người vừa mới thấy hắn vào điếm.”
Hơn hai trăm viên sĩ binh chay tới. lang tướng vừa vung roi lên: “Luc soát cho thât
kỹ!
Hơn hai trăm binh lính võ trang toàn diện vọt vào cửa tiệm, lúc này, Hồ Phái Vân cũng cưỡi ngựa đi tới trước cửa tiệm, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Lang tướng ở trên ngựa ôm quyền thi lễ nói: “Hồi bẩm tướng quân, thám từ mà chúng tôi phái ra đã xác nhận rằng một khắc đồng hồ trước đó nghi phạm đã vào cửa tiệm, cũng không có đi ra. binh sĩ đã vào tiệm bắt đầu lục soát toàn diện.”
Hồ Phái Vân gật gật đầu. hắn quan sát cửa tiệm một chút, quy mô ở chợ đông được xem là trung bình, trong tiệm còn có hai mươi mấy vị khách hàng, cho thấy buôn bán khá đắt hàng. Nghe nói châu ngọc mà cửa tiệm này bán ra cũng đều rẻ hơn so với các tiệm khác, hơn nữa đông chủ của cửa tiệm này là quan lớn của An Tây, điều này rất đáng để người ta nghi ngờ rằng châu ngọc mà cửa tiệm bán rất có thể đã trốn thuế của An Tây.
Trong cửa tiệm đột nhiên truyền đến một loạt tiếng xôn xao, có người hô to: “Các ngươi buông ta ra!”
Chỉ thấy mười mấy viên binh sĩ bắt lấy một gã thanh niên từ trong cửa tiệm đi ra. người thanh niên ước chừng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. diện mạo rất thanh tú. Hồ Phái Vân từng gặp qua Bùi Miện, vừa thấy người thanh niên này, hắn lập tức liền phán đoán ra. người này nhất định chính là con trai của Bùi Miện, có bộ dạng rất giống phụ thân hắn.
Người thanh niên bị đầy đến trước mặt Hồ Phái Vân. hắn dần dần ngừng giãy dụa. người này chính là con trai của Bùi Miện là Bùi Giang Thiên. Hắn hiên nhiên nhận ra Hồ Phái Vân. năm xưa Hồ Phái Vân từng là trung lang tướng trong ký giám sát thự của quân An Tây, nghiêm khắc cường ngạnh, lành khốc vô tình, được xung là lành diện tướng quân, hiện tại hắn không ngờ lại xuất hiện ở bên ngoài cửa tiệm, cho thấy sự tình nghiêm trọng lắm rồi.
Bùi Giang Thiên chột dạ mà cúi đầu. cho dù hắn có làm việc trái pháp luật gì đi chăng nữa. thì lúc này đây hắn cũng không nên xuất hiện ở kinh thành, hắn là quan viên tại chức, không có công vụ mà một mình vào kinh, ở An Tây là trọng tội đáng bị khai trừ công chức.
Hiện tại Bùi Giang Thiên chi trông cậy vào thế của phụ thân để cho mình có thể tránh được kiép nạn lần này, hắn còn không biết rằng cửa tiệm Hồ Hàng lâu năm ở chợ tây đã bị niêm phong rồi.
Hồ Phái Vân lạnh lùng hỏi: “Ngươi tới Trường An có phải là vì việc công không?”
Bùi Giang Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên. bình tĩnh mà trả lời: “Ngươi có thể đi hỏi cha ta.”
“Phụ thân ngươi?”
Hồ Phái Vân cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ sợ phụ thân ngươi chỉ hận mình không có người con trai như ngươi thôi.”
Hắn vung tay lên lệnh nói: “Đem hắn dẫn đi!”
Binh sĩ trói hắn lại. dùng bao vải đen chụp lên đầu hắn. đẳy lên một chiếc xe ngựa, mấy trăm kỵ binh đi theo hai bên tả hữu của xe ngựa mà lao đi.
Từ khi tiệm châu báu Thiên Hồ bị niêm phong, sự giới nghiêm tạm thời ở chợ đông đã kết thúc, chợ đông lại khôi phục trật tự bình thường. tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hai canh giờ sau. sắc trời đã dần dằn tối, Lý Khánh An đi tới nội vệ nha môn trong hoàng thành, nội vệ nha môn vốn dĩ trước đây là chỗ của tả giám môn vệ, chiếm đất rất rộng lớn. có thể trú binh đến hai vạn người. Trước mắt một vạn nội vệ quân đều đóng quân ở trong này, tình báo đường của nội vệ ở bên cạnh nội vệ nha môn, vốn dĩ là tả võ vệ nha môn.
Lý Khánh An mới vừa đi vào nha môn. Hồ Phái Vân liền đi lên đón: “Bẩm báo Đại tướng quân, hắn đã toàn bộ khai hết rồi.”
“ừm!”
Lý Khánh An ừm một tiếng, đi vào nội vệ tình báo đường rồi mà còn không khai nhận, thì là do Hồ Phái Vân bật lực rồi. Hồ Phái Vân dẫn hắn đi vào lao ngục nằm ở phía tận cùng bên trong, nơi này là nơi tình báo đường giam giữ phạm nhân, và thẩm vấn. Đi đến trước một gian nhà đá. Lý Khánh An từ trên ô cửa sồ nhỏ phía trên cửa nhìn vào bên trong. trong nhà đá treo đầy các loại hình cụ. Bùi Giang Thiên đang để trần thân trên, bị quặt tay ra phía sau mà buộc chặt lại. đầu cúi gập xuống, có thể nhìn ra được là đã bị hành hình qua.
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng, đi vào phòng bên cạnh, trong phòng có đặt một chiếc bàn lớn. trên bàn chất đầy các loại công văn sô sách, những thứ này cũng đều là các sổ ghi chép được chép được lấy từ cửa tiệm lâu đời Hồ Hàng và tiệm châu báu Thiên Hồ, vài viên nhân viên văn chức đang bận rộn xử lý.
Lý Khánh An ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh đó, một gã thị vệ dâng một ly trà lên cho hắn. hắn chậm rãi uống một ngụm trà.
“Có thu hoạch gì không?”
“Có!”
Hồ Phái Vân bưng một chiếc hộp gỗ qua. đặt ở trước mặt Lý Khánh An: “Cái này được phát hiện bên người của Bùi Giang Thiên, là ba bản vãn phê duyệt, còn có một quyển sổ sách.”
Lý Khánh An đặt chén trà xuống, nhặt bản phê duyệt lên. bản phê duyệt là do chính sự đường An Tây doanh điền ty phát ra: ‘Điều ba ngàn thạch gạo tốt tới kho lương Đôn Hoàng.
“Đó là ý gì?” Lý Khánh An nhướng mày hỏi. hắn có chút xem không hiểu.
“Đại tướng quân, đây chính là dùng loại gạo tốt đổi gạo cũ. căn cứ lời khai của Bùi Giang Thiên, trên danh nghĩa hắn hằng năm bán cho dân chăn ngựa Hà Tây năm vạn thạch gạo cũ. đổi lấy ngựa, nhưng trên thực tế chỉ bán có bốn vạn hai ngàn thạch, còn lại tám ngàn thạch sẽ bị hắn giữ lại. hơn nữa Bùi Miện sẽ điều tám ngàn thạch gạo tốt nhất tới kho lương Đôn Hoàng, đổi với gạo cũ của hắn. Cuối cùng tám ngàn thạch lương thực chỉ vào sổ sách nhập kho năm ngàn thạch, còn lại cũng đều nói là thất thoát trên đường đi. trên thực tế trên đường đi chỉ hao tổn có ngàn thạch, như vậy, trong tay hắn sẽ có một vạn thạch lương thực. Hàng năm sẽ vận chuyển đến kinh thành mà bán đi, một thạch theo giá rẻ lấy hai quan tiền mà tính, thì chỉ một hạng ngạch lương thực thôi, hắn sẽ lời không vạn quan tiền.”
“Chỉ mỗi một hạng ngạch lương thực? Còn có cái gì nữa?” Lý Khánh An đã mau kiềm chế không được cơn giận trong lòng rồi.
“Còn có châu báu!”
Hồ Phái Vân lại lấy ra sổ sách trong hộp gỗ, mở ra vài tờ nói: “Mời Đại tướng quân xem nơi này.”
Lý Khánh An nhìn xem một hồi, ở trên là một danh sách, viết: ‘Tháng sáu giao một lô hàng châu báu cho người Hồ, tổng công gồm bốn trăm ba mươi tám món. chi tiết như sau...'
Chỉ thấy phía dưới viết đầy các loại châu báu. ở góc bên phải phía cuối cùng không ngờ lại có chữ ký của Bùi Miện.
“Đây lại là chuyện gì nữa?”
“Đại tướng quân còn nhớ rõ kho lương Tam Tư không?”
Lý Khánh An tỉnh ngộ ra. năm năm trước hắn ở An Tây giám sát ty thiết lập một kho hàng Tam Tư. trong đó chuyên môn để các loại vật tư tịch thu được, bao gồm hàng hóa châu báu buôn lậu của lái thương A Rập, người Túc Đặc bán hàng hóa lậu cho người Hồi Hột. cùng với những hàng hóa trốn thuế bị truy bắt được vân vân..có châu báu. vàng bạc ngọc khí và các loại vải bông vân vân.... kho hàng này do An Tây giám sát ty lập biên chế sổ sách tiến hành đãng ký.
“Chẳng lẽ những cháu báu đó được lấy từ kho hàng Tam Tư sao?”
Hồ Phái Vân gật gật đầu: “Căn cứ theo lời khai của Bùi Giang Thiên, nguồn hàng của tiệm cháu báu Thiên Hồ cũng đều là đến từ kho hàng Tam Tư. hai năm đã trục lợi được mười lăm vạn quan tiền.”
“Khốn nạn!”
Lý Khánh An tức giận đến đem quyển sách đập mạnh lên bàn. hắn vô cùng phẫn nộ, chuyện hắn không muốn xảy ra nhất vẫn đã xảy ra rồi. Bùi Miện không ngờ lại lợi dụng chức quyền tham ô công khố vật tư. hơn nữa đã hai năm rồi, hắn không ngờ lại không biết chút nào cả.
“Chẳng lẽ lại không có người tố cáo sao?”
Hồ Phái Vân lắc đầu: “Bùi Giang Thiên khai rằng, trước khi bọn họ ra tay, đã đem tất cả những người qua tay đều đồi thành người của họ, còn một số ít những người có chức vị thấp kém thì khiếp sợ trước quyền thế của Bùi Miện, cũng không dám tố cáo hắn.”
Lý Khánh An chắp tay sau lưng ở trong phòng đi nhanh qua lại. chửng cớ vô cùng xác thực, Bùi Miện không thể chống chế được rồi. hắn đang suy nghĩ xem nên xử trí cha con Bùi Miện cùng với tất cả tòng phạm như thế nào đây, nghiêm trị là nhất định rồi, mấu chốt là phải làm sao giữ lấy thể diện của quan phủ, bí mật xử trí cha con Bùi Miện, hay là công khai xử trí. giết một người rãn trăm người.
Lý Khánh An dừng bước lại. giỜ khắc này, hắn đã hạ quyết tâm. nhất định phải giết một người răn trăm người.
Đêm đã rất khuya rồi, Lý Khánh An vẫn còn ngồi ở trong thư phòng lẳng lặng suy nghĩ việc của Bùi Miện, hắn khó mà ngủ được. Nhân vật sổ hai của chính sự đường An Tây, trên lịch sử từng đàm nhiệm hữu tướng quốc Bùi Miện, không ngờ lại là một con chuột to lớn. Trong thời gian hai năm, tham ô đến hai vạn thạch lương thực, hơn bốn ngàn tám trăm món châu báu. trị giá đến hai mươi vạn quan tiền, lợi dụng xoá và sửa sổ sách cùng với lỗ hổng không người giám sát, không ngờ lại làm được không một sơ
hờ như vậy, không một ai tố giác, nếu không phải chính mình ngẫu nhiên cải trang vi hành phát hiện, thì cha con Bùi Miện đã tham ô tới khi nào đây?
Lý Khánh An cảm thấy rùng rợn cả người, đây là điều đã bị phát hiện đấy, thế những việc tham hũ không có bị phát hiện thì sao? Nhất định là có, chỉ là che giấu càng sâu thôi.
Lý Khánh An không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng về Vương Xương Linh, phải nói rằng Vương Xương Linh trong chuyện này có phần trách nhiệm quá thờ ơ, hắn tin tưởng bản thân Vương Xương Linh thanh liêm cương trực rồi, không có gì vấn đề cả, nhưng nhược điểm của Vương Xương Linh cũng rất rõ ràng, hắn quá mức cương trực, cơ hồ tất cả mọi người cũng không thích hắn. thế cho nên chính lệnh của hắn rất khó có thể được chấp hành tốt.
Từ khẩu cung của Bùi Giang Thiên liền có thể thấy được, suốt hai năm qua, kho hàng Tam Tư cho tới bây giờ vốn chưa từng được thanh tra qua. thế cho nên sổ sách hàng năm bị xoá và sửa mà không người hỏi đến, điều này cố nhiên là do quyền thế Bùi Miện quá lớn, nhưng cũng có thể thấy được một mặt bất lực của Vương Xương Linh, kinh nghiệm chốn quan trường của hắn quá ít. không đè bẹp được Bùi Miện, người của doanh điền ty thậm chí vì Bùi Miện mở cả lệnh phê chuẩn điều lương.
Đó cũng là chỗ trí mạng của Vương Xương Linh, kinh nghiệm chốn quan trường của hắn quá ít, không áp chế được người phía dưới mình, lúc mình còn ở An Tây, có lẽ quan viên phía dưới còn e ngại trước quyền uy của mình, không dám không phục tùng chinh lệnh của Vương Xương Linh, nhưng một khi mình rời khỏi An Tây, uy tín của Vương Xương Linh lập tức liền tan biến.
Nhất định phải thay Vương Xương Linh đi. không thể bởi vì trên tình cảm không cho phép, mà cuối cùng hủy đi cơ nghiệp của mình. Lý Khánh An trầm tư giây lát, kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tới một người, vừa có sự thanh liêm chính trực của Vương Xương Linh, lại có kinh nghiệm chốn quan trường mà Vương Xương Linh khuyết thiếu, hơn nữa năng lực rất mạnh, người này chính là Trương Hạo, đề cho hắn đi An Tây chủ chinh, càng dễ dàng kiến lập một quan phủ An Tây mạnh về hành chính.
Lý Khánh An âm thầm hạ quyết tâm.
Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, thê tử của Lý Khánh An Độc Cô Minh Nguyệt bưng một ly trà sâm đi vào trong phòng, nàng đem chén trà đặt lên bàn, nhẹ nhàng mát xa đầu cho Lý Khánh An.
“Đại lang, đã trễ thế này. còn không ngủ sao?”
“An Tây xảy ra đại án tham hủ, ta ngủ không được a!”
“Đại lang đã quá lo lắng rồi, chỗ nào là không có chuyện ăn hối lộ trái pháp luật cơ chứ? Không có biện pháp cấm tiệt được đâu. thiếp nhớ tổ phụ từng nói rằng, có những con người cho dù là bị chém đầu đi nữa, hắn đến âm tào địa phủ cũng vẫn sẽ đi ăn hối lộ, đừng phiền não nữa, đi ngủ sớm một chút đi!”
“Ta cũng biết, chỉ là ta không cam lòng a! An Tây là con trai của ta. ta không thể mắt thấy chính đứa con trai của mình bị bệnh mà bỏ mặc được.”
“Kỳ thật tổ phụ của thiếp cũng nói qua. lúc Tắc Thiên hoàng đế cầm quyền đã thành lập tứ quỹ, dẫn đến việc ăn hối lộ trái pháp luật rất ít xảy ra. đại lang sao không nơi theo?”
Một câu nói của Minh Nguyệt đã nhắc nhở Lý Khánh An. cái gọi là tứ quỹ của Võ Tắc Thiên, kỳ thật chính là bốn chiếc thùng sắt lớn, cổ vũ dân gian aời cáo trạng tố cáo, Võ Tắc Thiên cố nhiên chi dùng để diệt trừ đối thủ, nhưng quả thật đã có tác dụng giám sát quan viên. Bàn chất của nó chính là phát động dân chúng và quan lại cấp dưới đến giám sát những quan viên tham hủ. Bùi Miện ăn hối lộ cố nhiên là quyền thế của hắn quá lớn, người phía dưới không dám tố cáo, sợ bị trả đũa, về phương diện khác cũng là một cơ chế khuyết thiếu trong việc ai ám sát.
Nếu hắn ở An Tây thiết lập tứ quỹ, cổ vũ dân chúng aời thư khiếu nại tố giác, lại cho giám sát ty của Trường An đến giám thị nữa, như vậy đối với quan viên An Tây đúng là một chấn động rất lớn.
Lý Khánh An gật gật đầu. thay đổi một vị chủ chính mạnh hơn, lại thành lập một cơ chế giám sát hữu hiệu, ngón đòn sóng đôi, quyết không thể để có thêm một Bùi Miện thứ hai xuất hiện nữa.
(Trên lịch sử Bùi Miện chính là người vì tham ô nhận hối lộ mà nổi danh, bất luận sổ tiền lớn nhỏ, hắn đều vui vẻ mà nhận, cho nên hắn ở An Tây xuất hiện việc ăn hối lộ cũng là chuyện bình thường.)
Sáng sớm hôm sau, Lý Khánh An tìm thấy Trương Hạo tại hoàng thành thượng thư tỉnh, bảy tỏ thỉnh cầu mong hắn sẽ đến An Tây chủ chính. Hắn nguyên cứ nghĩ phải hao tôn không ít lời lẽ, nhưng không ngờ Trương Hạo lại vui vẻ nhận lời, biếu thị hắn đồng ý đến An Tây. Lý Khánh An đại hi. lại ngồi nói chuyện cùng hắn hơn một canh giờ hai người mới vui vẻ kết thúc buôi nói chuyện. Tiếp liền đó Lý Khánh An lại đến tìm Trương Quân tại Trung thư tỉnh, thương thảo các chi tiết cụ thể việc Trương Hạo điều đến An Tây.
Cả một buổi sáng Lý Khánh An đều trôi qua trong bận rộn, mãi đến gần trưa hắn mới từ Đại Minh cung đi ra. Vừa đi đến trước Đơn Phượng Môn, một tên thân binh bèn đi lên bẩm báo, “Đại tướng quân, ngoài Đơn Phượng Môn có người đang đợi người, nãy giờ đã đợi hơn một canh giờ rồi.”
Một canh giờ cũng bằng hai tiếng đồng hồ thời hậu thế, một người đã đợi hắn hơn hai tiếng đồng hồ, dù thế nào đây cũng là để người khác đợi quá lâu rồi.
“Hắn đang ở đâu?”
Thân binh chỉ chỉ chiếc xe ngựa cách đó không xa. khẽ giọng thủ thi vài câu với Lý Khánh An. Lý Khánh An không khỏi thử người ra. bèn gật gật đầu nói: “Đi lên xem thử!”
Xe ngựa của Lý Khánh An băng băng phóng đi. khi chỉ còn các xe ngựa đối diện chừng vài chục bước thì dần dần thả chậm lại tốc độ, cảnh giác quan sát chiếc xe ở đối diện.
Cửa xe đối diện lúc này cũng mờ được, chỉ thấy một nữ nhân yêu mị. đó chính là Dương Hoa Hoa vẫn oán hồn bất tán. Ả đang phong thái mỹ miều đi lên trước, yêu kiều thi một lễ với xe ngựa của Lý Khánh An nói: “Hoa Hoa tham kiến Triệu vương điện hạ!”
Lý Khánh An cũng đi xuống xe ngựa, thấy ả phấn son diêm dúa. nụ cười mê ly, từ xa xa ả nghe thấy mùi hương nồng nản từ người ả thoảng đến. hoàn toàn không còn chút thanh nhã nhẹ nhàng của mọi khi. cũng không còn bóng hình bi ai của lần trước sau khi bị đánh.
Lý Khánh An nghe nói ả đang làm ăn giữa Hà Bắc và Hà Đông. khá được An Lộc Sơn chăm sóc, khắp Hà Bắc đạo chỉ có mỗi thương đội của ả là tự do qua lại không gặp trở ngại gì. quả thật đã phát tài to.
Lý Khánh An cười cười hỏi: “Phu nhân sao lại ở Trường An thế?”
“Triệu vương điện hạ. ta đặc biệt vì ngươi mà đến đây, muốn tặng ngươi một phần hậu lễ.”
Lý Khánh An nghe ả gọi mình là Triệu vương, chứ không còn gọi là Thất lang trước đây, bèn biết ả đã giải được cái gút mắc trong lòng bấy lâu, bèn gật gật cười nói: “Lễ vật gì thế?”
Dương Hoa Hoa mắt đảo một vòng, yêu kiều cười nói: “Một hai lời khó nói hết được, giờ đã đến bữa trưa, hay ta mời điện hạ dùng cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói, ta đảm bảo sẽ là lễ vật mà điện hạ hứng thú nhất.”
“Vậy được! Phu nhân đi theo ta!”
Lý Khánh An đi lên xe ngựa rồi dặn: “Đến Thư Hương Lâu!”
Thư Hương Lâu là một tửu tứ tại phường Sùng Nhân, năm nay vừa khai trương, là do lão trượng nhân Độc Cô Hạo Nhiên của Lý Khánh An bỏ tiền đầu tư. Tửu tứ rất to, diện tích gần tám mẫu. được tạo thành bờ hai tòa lầu cao năm tầng, có thể được xếp vào hàng mười đại tửu tứ của Trường An.
Hai tửu lâu này một gọi là Trạng Nguyên Lâu, một gọi là Tướng Quốc Lâu. Chủ yếu là do khí tiết văn hóa tại phường Sùng Nhân khá nặng, quốc tử giám lại nằm ngay tại đây, mỗi năm sĩ tử vào Kinh dự khoa cử đã mười mấy vạn người, cơ hồ đều tập trung ở tai hai phường Bình Khang và Sùng Nhân. Ngoài ra phường Sùng Nhân còn có rất nhiều tiến tấu viện của các châu, rất rõ ràng, Thư Hương tửu tứ chủ yếu là nhờ kiếm tiền từ tay các sĩ tử và quan viên địa phương. Đương nhiên quan viên triều đình cũng nguyện ý nể mặt Độc Cô Hạo Nhiên, đều kéo nhau đến đây dùng bữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.