Quyển 7 - Chương 219: Công phá Nguyệt Thị
Cao Nguyệt
20/03/2013
Tháng bảy, chính là mùa nóng nhất của cả năm Thổ Hỏa La, hơi nóng giống như lửa trào tóe đất, tựa nướng quay mọi thứ của đất mẹ, nhưng Nguyệt Thị đô đốc phủ vương thành A Hoãn thành lân cận, một trận chiến sôi sục khốc liệt đang khai hỏa trên bãi sa mạc mênh mông.
Bảy nghìn Đại Đường An Tây kỵ binh vung mạnh chiến đao, cờ lớn tung bay, ánh đao lóe sáng, đuối theo mấy nghìn tàn binh Nguyệt Thị bại trận chạy trốn, tên như mưa dày, bao phủ đất trời truy sát bại quân, vô số người thảm kêu ngã nhào xuống ngựa, tiếng kêu la khiếp sợ, tiếng cầu xin tha mạng, bị tiếng vó ngựa đùng đùng che lấp hết, một binh sĩ Nguyệt Thị giơ cao hai tay, quỳ dưới đất cầu xin tha mạng, một viên hiệu úy quân Đường phóng như bay đến, tiếng thét như sấm, nghiêng người vung đao ngang chém xuống, chiến đao bủa vào vai của binh sĩ, vô tình chặt đứt đầu người của binh sĩ Nguyệt Thị, lấy đầu người cột trên ngựa rít gió mà qua, lại đi săn giết tiếp mục tiêu kế tiếp.
Đây là sự khai hỏa trận chiến Thổ Hỏa La của Cao Tiên Chi, từ tấn công Khiết Sư quốc trở về, Cao Tiên Chi ở Thạch Hãn Na đóng binh nghỉ ngơi chỉnh đốn quân ngũ, cuối Cùng ở hạ tuần tháng sáu nhận được phê chuẩn của triều đình xuất binh Thổ Hỏa La.
Đồng thời nhận được tin nhậm mệnh hắn kiêm nhiệm Bắc Đình tiết độ sứ, Cao Tiên Chi vô cùng hưng phấn, lập tức chỉ lệnh Phong Thưởng Thanh kéo đến Bấc Đình tiếp nhận quân đội, chỉnh đốn ngay tại đó, để củng cố sự khống chế đối với quân Bắc Đình, còn phó tướng Lý Tự Nghiệp kiến nghị điều quân Bắc Đình phòng thủ Toái Hiệp, nhưng bị Cao Tiên Chi bác bỏ, vừa mới lấy được một toán quân đội.
việc cần kíp trước mắt tuyệt đối không phải là sử dụng nó, mà là phải khống chế nó thật chặt trong tay, chỉ có biến toán quân đội này làm của mình, mới có thể sử dụng nó một cách đầu xuôi đuôi lọt, vì vậy, việc quét sạch những kẻ theo phe Lý Khánh An đã trở thành nội dung quan trọng nhất trong chỉ lệnh mà Cao Tiên Chi đưa cho Phong Thường Thanh.
Cao Tiên Chi vì đánh trận Thổ Hỏa La cũng đã thực hiện một sự bố trí rất chu toàn, bao gồm việc tăng quân Tiểu Bột Luật Thiên Bảo Quy Nhơn quân, đồng thời để lại ba nghìn quân mã trấn thủ Khiết Sư quốc đô thành Bạt La Vật La Bố La thành, đồng thời phái ba nghìn quân trấn giữ đoạn phía đông Hộ Mật đạo, bố trí trọng binh đề phòng quân Thổ Phồn từ phía sau tập kích quân Đường.
Trong lúc đợi mệnh lệnh của triều đình, hắn lại phái ra đông đảo các thảm báo đi dò thám binh lực của chư quốc Thổ Hỏa La, hắn phát hiện quân Đại Thực do nội chiến đã rút khỏi Thổ Hỏa La, chư quốc Thổ Hỏa La binh lực tuy nhiều, nhưng sức chiến đấu lại kém xa quân Đường.
Cao Tiên Chi tuy chỉ mang theo tám nghìn quân An Tây, nhưng không hề để tâm một chút nào đến người Nguyệt Thị nhát gan vô dụng, trang bị lạc hậu, mấy năm nay hắn càn quét Thổ Hỏa La, có trận chiến nào mà không một trận đánh gục quân địch, hắn Cao Tiên Chi biệt hiệu là vua miền núi, làm sao mà không trăm trận trăm thắng được?
Điều mà Cao Tiên Chi lo lắng duy nhất chính là vùng đất phía nam Thổ Hỏa La, người bản địa gọi là Bàng Già Phổ (Punjabi) và Tín Đức (Sin), sớm ở mấy chục năm trước, quân Đại Thực đã công chiếm vùng đất này, nếu như hắn tấn công Thổ Hỏa La quy mô lớn, quân Đại Thực của hai vùng đất này có thể sẽ có phản ứng gì không? Nhưng theo tin do mấy thương nhân đem đến, đã xóa bỏ đi lo âu của hắn.
Sau khi nội chiến Đại Thực bùng nổ, tuyệt đại bộ phận quân Đại Thực của Bàng Già Phổ và Tín Đức đã bị điều về phương tây, mấy nghìn người còn sót lại là phải phòng bị người bản địa tạo phản, cơ bản là không còn sức bắc tiến can thiệp trận chiến Thổ Hỏa La của quân Đường.
Cao Tiên Chi hoàn toàn yên tâm rồi, Thổ Phồn bị khóa chặt ở cao nguyên không thể tây tiến, Đại Thực nội chiến không còn rảnh bận tâm đến phương đông, vậy thì Thổ Hỏa La chính là thiên hạ của hắn Cao Tiên Chi rồi.
“Đại soái, quân Nguyệt Thị thảm bại, trong thành A Hoãn quân trấn giữ đã không đủ một ngàn!” Một viên Xích hầu Hiệu úy mang đến một tin tức làm phấn chấn lòng người nhất.
“Làm tốt lắm!”
Cao Tiên Chi ngóng nhìn Nguyệt Thị đô thành đen kịt ở phía xa, hạ lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, binh sĩ công vào A Hoãn thành, nghi phép ba ngày!”
Tin tức truyền ra, quân Đường tiếng hoan hô sấm dậy, sĩ khí phấn chấn hẳn lên, ai nấy đều phấn đấu quên mình hướng A Hoãn thành chạy như điên mà đi, lúc này, phó tướng Lý Tử Nghiệp kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ: “Đại soái không thể được, Thổ Hỏa La tiểu quốc rất nhiều, đa số đồng tông với Nguyệt Thị, nếu chúng ta dung túng binh sĩ cướp bóc, chi sợ sẽ kích dậy sự đồng lòng cùng chung mối thù của Thổ Hỏa La chư quốc, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của quân ta.”
Cao Lực Sĩ cười ngạo nghễ: “Đạo lý này làm sao ta lại không biết, nhưng ngươi chi biết một, mà không rõ hai, nếu có quân Đại Thực làm hậu thuẫn, có lẽ bọn họ còn có lòng kháng cự, nhưng người Đại Thực nội chiến tự lo cho mình còn không xong, Thổ Hỏa La chư quốc bèn trở thành chim sợ cung nỏ, một trận chiến đã thất bại, còn nói chi đến việc đồng lòng cùng chung mối thù?
Trước kia Đại Đường ta quá trấn an bọn họ, đưa tiền đưa thưỏng, lại phong họ làm cao quan, nhưng kết quả thì sao? Người Đại Thực vừa tới, đồng loạt bỏ giáp đầu hàng, tôn thờ Đại Thực làm chủ mới, đâu còn nhớ đến nửa phần ân đức của Đại Đường, lần này ta chính là muốn giết bọn họ một cái thật đau, đê bọn họ mãi mãi không dám phản bội Đại Đường nữa.”
“Nhưng mà Câu Mật quốc vương cũng từng cầu viện Đại Đường, khẩn cầu Đại Đường xuất binh cứu Thổ Hỏa La, Thổ Hỏa La rất nhiều tiểu quốc, bọn họ không có sức kháng cự Đại Thực, mới bị ép đầu hàng, chúng ta là đến cứu bọn họ trong nước lửa, làm sao có thể làm trái đi lẽ này, đại soái, xin suy xét lại!”
“Ngươi không cần nói thêm nữa!” Cao Tiên Chi làm gián đoạn sự khổ tâm khuyên nhủ của Lý Từ Nghiệp, mặt trầm xuống nói: “Ta tự khắc sẽ đối đãi khác nhau, kẻ có lòng hướng về Đại Đường, sẽ được sống, ké hướng về Đại Thực, sẽ diệt đi!”
Hắn dùng roi ngựa chỉ vào binh sĩ quân Đường đang phấn khích phóng nhanh lại nói: “Ngươi cũng đã thấy rồi, nếu không dung túng binh sĩ cướp bóc, nếu không cho các binh sĩ ích lợi, làm sao kích dậy sĩ khí của bọn họ, ta dẫn binh nhiều năm, đạo dùng binh hiểu rõ hơn ngươi nhiều, Lý tướng quân, ngươi không phải nói nhiều, chỉ việc nghe theo lệnh ta hành sự.”
Lý Tự Nghiệp thấy Cao Tiên Chi khăng khăng cố chấp, chỉ đành âm thầm thở dài, không dám nhiều lòi nữa, vào giữa trưa, quân Đường đã công phá A Hoãn thành, bảy nghìn quân Đường ùa vào như ong vỡ tổ, mặc sức cướp phá trong thành, trong thành ánh lửa ngút trời, cư dân tiếng khóc la inh ỏi, quốc vương Na Ba La bỏ mặc thê nữ, cuống cuồng trốn chạy sang phía tây, khi quân Đường công phá hoàng cung, A Hoãn thành đã lâm vào trong cảnh mưa gió thê thám.
...
Lúc trời chạng vạng tối, Đội ngũ quân Đường áp giải quân nhu vật tư hậu cần cũng tới rồi, trong đội ngũ, Cao Vụ một thân khôi giáp hưng phấn dị thường, thỉnh thoàng hỏi Sơ Lặc binh mã sứ Triệu Sùng Thư nói: “Triệu thúc thúc, khi nào thì mới có thể chạm mặt với quân địch, con đã chờ không kịp rồi.”
Trong lòng Triệu Sùng Thứ âm thầm cười khổ không thôi, bởi vì Lý Khánh An bị bắt, đại soái sợ đứa con gái bảo bối chạy tới kinh thành gây sự, mới lệnh cho mình đem nàng cùng đi, để vỗ về nàng, còn đặc biệt phong cho nàng chức hiệu úy, làm sao có thể thật sự đề cho nàng ra trận đánh giặc, hắn thấy Cao Vụ rất nghiêm trang, đao tiễn chuẩn bị đầy đủ, một bộ dạng lúc nào cũng sẵn sàng ra trận tác chiến, liền cười nói: “Vụ Nương, cho dù quân địch ở trước mặt ngươi xếp thành hàng đi qua, nếu không có mệnh lệnh của đại soái, ngươi vẫn không được động thủ, vi phạm quân quy, chống lại quân quy sẽ bị chém đầu đấy.”
Cao Vụ nhướng mày nói: “Tại sao thế? Quân địch ở ngay trước mắt mà còn không được động thủ?”
Triệu Sùng Thứ vừa cười vừa giải thích với nàng: “Bởi vì nếu như ngươi không biết được bố trí của đại soái, tùy tiện lỗ mãng phóng ra đánh rất có thể làm hỏng đại sự đấy.”
Trong lòng Cao Vụ cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, nhưng miệng cũng không chịu thừa nhận, than thở nói: “Nào có loại đạo lý này, địch nhân trơ mắt từ trước mặt đi qua cũng không được động thủ, vạn nhất hắn tới giết ngươi thì sao?”
“Ha ha! Đó lại là việc khác rồi, Vụ Nương, ý của ta là nói, muốn đánh nhau thì còn phải được sự đồng ý của phụ thân ngươi mới được.”
“Ông ấy! Ông ấy sẽ không đáp ứng đâu.”
“Vậy là đúng rồi, đại soái cũng không cho phép, chúng tôi làm sao dám đáp ứng?”
Chung quanh binh lính đều cùng nhau nở nụ cười, trong lòng Cao Vụ không vui, đột nhiên bắn mạnh sang cây hồ liễu cách đó năm mươi bước bắn tới, chính xác cắm trên cây liễu, bọn binh sĩ lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Lại đi được hơn một canh giờ nữa, mọi người rốt cục cũng đi tới đại doanh quân Đường, trên bãi đất trống trong đại doanh các loại đồ vật cướp được chồng chất như núi, Từng đội từng đội tù binh và dân thường bị cột tay chân đi tới, mấy chục tên buôn người nghe phong thanh mà tìm đến đang mặc cả cò kẻ với quân Đường, đòi mua một số nam nữ trẻ tuổi đem đi.
Cao Vụ mày mặt nhăn thành một đống, tại sao lại như vậy, quân Đường biến thành cường đạo khi nào thế? Lúc này, hơn một trăm viên quân Đường áp một đoàn người già phụ nữ và trẻ em đang đi đến, quân Đường tay cầm roi da, tả hữu phóng tới luôn chửi mắng, hơi chậm một chút, liền một roi từ trên đầu quất xuống, phụ nữ con gái người nào người nấy quần áo rách nát, khóc sướt mướt.
Cao Vụ thấy các phụ nữ con gái này rất nhiều đều không áo che thể, một mảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài, trên da thịt đầy những vết rơi da vết máu, thậm chí còn có không ít phụ nữ còn ôm đứa nhỏ trong tay.
Cao Vụ giận dữ, giục ngựa tiến lên hét lên: “Các ngươi đứng lại!”
Tướng sĩ quân An Tây rất ít người là không biết Cao Vụ, một gã hiệu úy vội vàng tiến lên chào: “Vụ cô nương, có việc gì sao?”
Cao Vụ chỉ tay vào phụ nữ và trẻ em trách cứ nói: “Những người này đều là dân thường chạy nạn, các ngươi có cần phải hung ác như vậy mà đối xử bọn họ không chứ?
Hiệu úy vội vàng giải thích: “Vụ cô nương, bọn họ đâu phải là dân thường chạy nạn, bọn họ đều là thê nữ của Nguyệt Thị quốc vương, đổi thành quần áo dân thường muốn chạy trốn, bị các huynh đệ bắt lấy, Cao soái lệnh chúng tôi đem bọn họ áp giải đến đại doanh canh chừng nghiêm ngặt, về sau phải áp lên kinh thành dâng tù binh lên.”
“Bọn họ đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, các ngươi ngược đãi phụ nữ và trẻ em như vậy, còn có quân kỷ sao?”
Lúc này, Cao Vụ bỗng nhiên phát hiện không ít con gái trẻ tuổi thậm chí còn trần trụi thân dưới, trong lòng nàng rất phẫn nộ, rút đao ra chỉ vào hiệu úy hận nói: “Ngươi hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, ta sẽ giết ngươi ngay tại chỗ!”
Vẻ mặ của vị hiệu úy có chút ngượng, tình hình trong A Hoãn thành so với nơi này thảm thiết gấp nhiều lần, nơi nơi cũng là các phụ nữ bị cởi trần truồng như nhộng, cái này thì có thấm thìa gì? Hắn cứng họng hồi lâu mới nói: “Đại soái hạ lệnh các huynh đệ nghĩ ba ngày, trong vòng 3 ngày không nói chuyện quân kỹ, Vụ cô nương hiểu lầm rồi!”
Cao Vụ quả thực không thể tin được chính lổ tai mình nữa, lại là chính phụ thân mình hạ lệnh, nàng đem đao tra vào vỏ, lại cả giận nói với hiệu úy: “Ngươi mau đem bọn họ an trí cho tốt, cho bọn họ mặc quần áo, không được ngược đãi bọn họ nữa, ai dám làm nhục bọn họ nữa, ta sẽ giết kẻ đó!”
Nàng quay đầu ngựa, nhắm hướng liều lớn phóng nhanh mà đi, Trong lều lớn, Cao Tiên Chi đang ở tiếp kiến cốt Đốt quốc vương La Toàn Tiết, Cốt Đốt quốc cũng là vương quốc của người Nguyệt Thị lập ra, nhưng khác với các tiểu quốc nhỏ đã đầu hàng Đại Thực, cốt Đốt quốc vẫn thiên sang đại Đường, lần này Cao Tiên Chi quyết định chinh phục Thổ Hỏa La, có phần lớn là do sự kiến nghị của Cốt Đốt quốc vương La Toàn Tiết.
Đại Nguyệt Thị quốc trong lịch sử sau khi dời đến khu vực Thổ Hỏa La, qua sự diễn biến gần cả ngàn năm, đã chia ra thành vô số tiểu quốc, trong đó có mấy quốc gia hơi lớn được lợi từ con đường tơ lụa mang đến phần lớn tài vật, dần dần trở nên cường thịnh.
Cốt Đốt quốc và Nguyệt Thị quốc là một trong số đó, nhưng hai quốc gia này lại tranh đoạt quyền làm chủ khu vực Thổ Hỏa La, bất hòa đã kéo dài từ lâu, lần này quân Đường tiêu diệt Nguyệt Thị quốc, cốt Đốt quốc vương La Toàn Tiết liền thấy được hy vọng có thể thống nhất Thổ Hỏa La, đặc biệt đến bàn bạc việc này với Cao Tiên Chi.
La Toàn Tiết có thể nói lưu loát Hán ngừ, hắn buông tay đứng thẳng, cung khiêm nói với Cao Tiên Chi ngồi trên vị trí chủ soái: “Sức chiến đấu của quân Đường làm cho tiểu vương vạn phần kính ngưỡng, tại hạ dám nói rằng, đại soái không ngoài một tháng có thể quét sạch Thổ Hỏa La, đánh hạ Thổ Hỏa La dễ dàng, nhưng không biết đại soái chuẩn bị giải quyết công việc sau nay ra sao?”
Hắn vừa mở miệng Cao Tiên Chi liền hiểu được ý đồ đến đây của hắn, liền cười nói: “Nếu Ngươi chịu đến thay ta giải quyết việc sau này, cũng không phải là không thể được, nhưng ngươi phải cam đoan việc cung ứng quân nhu cho quân Đường, và cả tài vật mà tướng sĩ dưới tay của đáng có.”
La Toàn Tiết không ngờ rằng Cao Tiên Chi lại rốp rảng như vậy, hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Đại soái xin yên tâm, quân nhu ban thưởng cũng đều không thành vấn đề, chỉ cần ta có thể thống nhất Thổ Hỏa La, ta nhất định nguyện trung thành với đại Đường, đồng lòng cùng chống đỡ Đại Thực đông khuếch.”
“Không! Chống đỡ Thổ Phồn tây tiến.”
“Vâng! Vâng! Chỉ cần quân Đường ủng hộ tại hạ, tại hạ nhất định sẽ thay đại Đường giữ lấy Thổ Hỏa La.”
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng của các thân vệ: “Vụ cô nương, đại soái có khách nhân quan trọng, cô nương không thê vào được!”
“Các ngươi tránh ra!”
Rèm trướng kéo lên, Cao Vụ nổi giận đùng đùng xông vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.