Quyển 15 - Chương 659: Công Tâm Vi Thượng
Cao Nguyệt
06/11/2017
Sáng sớm ngày hôm sau. Hữu tướng quốc Trương Quân bèn gọi đô Thủy tả sử Trương Binh Quốc đến Trung thư tinh.
Đô Thủy giám là một bộ phận chức năng nhỏ nhất trong chư tự giám bách tư của triều đình Đường triều, vốn dĩ thuộc tường tác giám, vào năm Khai Nguyên thử hai mươi lăm từ tường tác giám phân ra. Thành lập một cơ quan riêng biệt độc lập, chấp quản chính sự về núi đồi sông ngòi. Cầu bến. Kênh rạch. Quan viên cao nhất của đô thủy giám là đô thủy sử già. Được phân làm tả hửu nhị sử, chi có thượng gia chính ngũ phẩm, và cũng là quan viên có phẩm cấp thấp nhất trong số người đứng đầu các bộ tự.
Mấy tháng nay đô Thủy giám đặc biệt được chú ý, Thôi Ninh đến Giang Hoài Hà Nam để khai thông tào vận. Tính cả Hữu sứ đô thủy Chu Mân trong đó cơ hồ hơn một nửa quan viên của đô thủy giám đều đã theo Thôi Ninh đến Giang Hoài, quan viên đô Thủy giám trong triều còn lại vỏn vẹn năm sáu người, do tà sử Trương Binh Quốc phụ trách các sự vụ hằng ngày tại bôn giám.
Trương Binh Quốc năm nay chừng bốn mươi, hắn xuất thân tiến sĩ năm thứ hai Thiên Bào. Dáng người hắn rất cao, người lại vừa gầy vừa đen, do làm quan tại đô thủy giám khá vất vả. Thưởng phải bôn ba tại ngoại, trong đây cơ hồ không có quan viên nào được gọi là trắng trắng ữòn tròn.
Mới sáng sớm bị Hữu tướng quốc gọi mình đến. Trương Binh Quốc không dám chậm trễ, hắn lập tức từ phía hoàng thành hỏa tốc đến Trung thư tinh, sau khi đã tò rõ ý đến trước cửa. Một tòng thị tướng đã dẫn hắn vào triều phòng của Trương Quân.
“Hữu tướng quốc, đô thủy giám Trương Binh Quốc cầu kiến.”
“Mời hắn vào đây!”
Trương Binh Quốc đi vào trong triều phòng, khom người hành lề: “Ty chức tham kiến hữu tướng quốc!”
Trương Quân đặt bút xuống, cười ha hà nói: “Mới sáng sớm mà đã gọi Trương tà sứ đến đây. Thật là áy náy quá!”
Trương Binh Quốc thuộc phái Vi đảng trong triều, do hắn là người đứng đầu đô
Thủy giám, vì thế rất được Vi Thao xem trọng, cũng được xem là nổng cốt trong Vi đáng. Mới sáng sớm Trương Quân đã tìm hắn đến đây, lòng hắn không khỏi thồn thức bất an. Không biết sẽ có gì sắp xảy ra. Có điều nụ cười Trương Quán thân thiết, thái độ lại hiền từ. Trong lòng hắn cũng tạm bình tĩnh lại. Vội đáp: “Hữu tướng có việc, ty chức sao dám không đến. Xin Hữu tướng có gì cử dặn dò.”
“À. Là thế này.”
Trương Quân cầm một cuốn tấu chương lên hôi hắn: “Hôm trước ta nhận được một tấu chương của Thôi tướng quốc từ Giang Hoài gửi đến. Phía trên nói là năm nay Giang Hoài vào hạ đến giờ cHứa mưa to không ngớt, thủy hoạn nghiêm trọng, ta bèn lo lắng tình hình Quan Trung, ta đã lật xem một số tư liệu, căn bản từ hồi sau năm thử năm Thiên Bảo đến giờ các kênh rạch Quan Trung đã cHứa từng tu sửa. Không biết tình hình hiện nay thế nào?”
Không đợi Trương Quân nói hết. Trương Binh Quốc đã vội nói: “Kênh rành Quan Trung quả thật có rất nhiều chỗ đã cũ kỹ vô cùng, nếu gặp phải nước lụt thế nào cũng sẽ vỡ đê. Thuộc hạ trong lòng biết rõ, cũng từng thượng thư cùng Bùi tướng quốc mấy lẩn. Nhung Bùi tướng quốc nói triều đình kinh phí khấn trương. Việc này cử từ từ rồi bàn. Hữu tướng, việc này quả thực không thể để mặc thêm được nữa.”
Lời của Trương Binh Quốc đều là thật, là nhiệm vụ bổn chức của hắn. Hắn hiểu rõ mồn một tình hình kênh rạch tại Quan Trung, trong lòng hắn cũng rất âu lo, một khi nước đê vờ làm ngập đất ruộng, coi như cái mũ ô sa trên đầu hắn cũng khó còn giữ nổi. Tục ngừ có câu. Ba năm ắt lụt. Quan Trung đã hai năm nay cHứa hề gặp thủy hoạn, từ mùa xuân năm nay nước mưa cũng nhiều hơn hẳn. Hắn rất ư lo lắng, một khi năm nay xuất hiện thủy hoạn, kênh rạch lâu nay không thông kia chắc chắn sẽ không chống đờ nổi, đê vỡ ruộng lụt. Vì thế từ đầu năm hắn đã đề xuất việc này với Hữu tướng bấy giờ là Bùi Tuân Khánh, nhưng lẩn nào hắn cũng bị Bùi Tuân Khánh lấy lý do triều đình kinh phí có hạn mà lẩn lừa mãi. Hôm nay khó khăn lắm Trương Quân mới chù động nhắc việc này. Hắn làm sao có thể không nắm bắt cơ hội này chứ?
Trương Quân trầm ngâm một lúc bèn nói: "Triều đình kinh phí căng thẳng là sự thật. An Lộc Sơn tạo phản. Hà Bắc lượng lớn dân phải di dỡi đi. Đã hao tổn không biết bao tiền của. Kho phù thì cũng đã trống trơ. Có điều di dân an trí giờ đã kết thúc, gần đây An Tây lại giải đến một khoản bạc thuế, tình hình cũng dẩn khấm khá hơn. Cho nên ta đã nghĩ sẽ rút năm mươi vạn quan tiền ra để tu bổ kênh rạch Quan Trung...
Trương Binh Quốc đại hi. Hắn vội trịnh trọng thi một lễ: “Đa tạ Hữu tướng đã quan tâm!”
Trương Quân giơ tay ngăn hắn lại: “Ngươi nghe ta nói xong đã.”
Trương Binh Quốc vội câm miệng lại; Trương Quân lúc này mới cười cười nói tiếp: "Muốn để tên nô lệ đồng tiền Lưu Yến kia chịu móc tiền ra thật không dề dàng chút nào, cho nên ta định hôm nay sẽ dẫn hắn đến các thực tế khảo sát. Và còn có cả Kinh
Triệu Doãn Lê Can cũng cùng đi, ta muốn hỏi ngươi thử, khúc đê nào tình hình nghiêm trọng nhất?"
Khúc kênh bị tàn phá trầm trọng nhất là khúc Kỳ Châu kênh Thăng Nguyên, nữa là kênh Trung Bạch. Trương Binh Quốc vốn dĩ định nói là kênh Thăng Nguyên, nhung nghe nói cả Kinh Triệu Doãn cũng cùng đi bèn không dám nói Kỳ Châu nữa. Chi đành đổi lại là: “Hồi bẩm tướng quốc, vùng kênh Trung Bạch tương đối nghiêm trọng.”
Trương Quân gật gật đầu, “Vậy được rồi! Chúng ta sẽ đến kênh Trung Bạch. Trương tả sứ có thể về chuẩn bị một số tài liệu, chúng ta sẽ xuất phát sau giờ trưa.”
Trương Binh Quốc do dự một lúc. “Ty chức... Cũng phải đi ư?”
“Ngươi còn đang bận việc khác sao?”
Trương Quân nhìn hắn một cách kỳ lạ. Ý như muốn nói, hữu tướng quốc thị sát kênh rạch, tả sứ đô thủy ngươi không định đi theo sao?
Trương Binh Quốc chột dạ. “Ty chức hiểu rồi, sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Trương Binh Quốc quay lưng cáo từ, còn lại Trương Quân tay vuốt râu dõi theo bóng hình hắn cười mỉa.
Chiều, hữu tướng quốc Trương Quân dẫn theo Hộ bộ thị lang Lưu Yến, đô thủy tã sứ Trương Binh Quốc cùng một đoàn quan viên thị sát và hộ vệ gẩn trăm người. Cùng với Kinh Triệu Doãn Lê Can cùng đến huyện Cao Thẳngg. Ngô Quẩn huyện lệnh Cao Thẳngg đã nhận được tin. Dẫn theo huyện thừa huyện úy đến nghênh tiếp từ xa.
“Ty chức là huyện lệnh huyện Cao Thẳngg Ngô Quẩn xin tham kiến tướng quốc!”
Trương Quân ngồi trong xe ngựa cười nói: “Bọn ta đến thị sát kênh rạch, xem ra tối nay không về được rồi, còn phải phiền Ngô huyện lệnh an bài giúp chỗ ăn ờ, đơn giản một chút cũng chẳng sao.”
“Ty chức hiểu rõ, ty chứ sẽ an bài, hiện giờ tướng quốc và các vị sứ quân có định về huyện nha nghỉ ngơi một chút không?”
Trương Quân nhìn nhìn Lưu Yến. Cười nói: “Ý Lưu thị lang thì sao?”
Trong lòng Lưu Yến hiểu, dẫn mình đến thị sát chẳng qua là muốn lấy tiền mà thôi, nhưng Lưu Yến là một người rất nghiêm túc, nếu đã đến thị sát thì hắn sẽ không chi làm ra vẻ cho có. Nhìn nhìn sắc trời, hắn bèn nói: “Giờ còn sớm, hay chúng ta tranh thủ đến thị sát bờ đê. Nếu được, ta cũng muốn trở về Trường An trong đêm, sáng sớm ngày mai báo cáo tô thuế Giang Nam sẽ được đưa đến, ta phải về để tiến hành thẩm hạch.”
“Ha ha! Lưu thị lang không hồ danh là người bận rộn nhất triều đình! Ta cũng muốn trờ về trong đêm nay, nhưng sức khỏe không cho phép, thôi đành ở lại một đêm vậy.”
Trương Quân cười cười, xong lại hỏi Kinh Triệu Doãn Lê Can: “Ý Lê sứ quân thế nào?”
Lê Can khom người nói: “Ty chức cũng kiến nghị lập tức bắt đầu thị sát. Có điều ty chức có thế ở lại cùng tướng quốc.”
Trương Quân lại nhìn nhìn Trương Binh Quốc hòi: “Trương sứ quân thì sao?”
Trương Binh Quốc suốt một đường đến đây đều bồn chồn không yên. Thông thưởng mà nói, việc tu Sửa đê là do các huyện đề xuất rồi báo cho châu. Còn các huyện Trường An sẽ báo cho Kinh Triệu phủ. Châu hoặc Kinh Triệu phủ sau khi phê duyệt mới trinh cho Công bộ, do thủy bộ tư Công bộ đem tờ trình của các châu huyện ra tiến hành tông hạch chuẩn rồi mới chuyên đô thủy giám đê vạch ra phương án và chi phí cụ thể, cuối cùng mới trình lên tướng quốc phê chuẩn. Nếu phí tổn vượt quá ngạch định nhất định còn phải thượng báo hoàng thượng, sau đó sẽ do đô thủy giám quan viên cùng trong huyện tô chức dân phu thi công.
Trong quá trình này, Công bộ là cơ quan phê chuẩn đầu tiên, có tác dụng rất lớn. Theo ý tướng quốc đến thị sát cho dù Công bộ thượng thư không đến thì Công bộ thị lang cũng nhất định phải theo. Nhưng ở đây lại không thấy bóng dáng của Công bộ thị lang Lý Khai Phúc, chi đến một thủy bộ lang trung. Đăng cấp đi theo không cân xứng, nói khó nghe hơn chính là miệt thị tướng quyền, là đại kỵ trong quan trường.
Trương Binh Quốc không hiểu, vì sao hôm nay Lý Khai Phúc không đi theo, nhưng hắn cũng chẳng dám hỏi. Trong lòng cứ thấy có gì đó không ổn. Nhung lại không nói ra được là gì.
Thấy Trương Quân hỏi hắn. Bèn khom người nói: “Ty chức xin nghe theo tướng quốc!”
Trương Quân gật gật đầu. Vuốt râu cười nói: “Được rồi! Vậy không phải vội đến huyện nha làm gì. Giờ bắt đầu thị sát đê đi.”
Mọi người cùng quay đầu ngựa đi về phía kênh Trung Bạch. Ngô huyện lệnh rất hiểu tình hình ở đây, bèn bắt đầu eiới thiệu hiện trạng tường tận của con đê cho mọi người.
"Kênh Trung Bạch ngoài một lẩn tu bổ vào năm đầu tiên Thiên Bảo đến nay đã mười sáu năm không được tu sửa gì. Hiện giờ cũng chẳng khác gì các dòng chảy sông ngòi bình thưởng...
Dưới sự giới thiệu của Ngô huyện lệnh, mọi người thấy hai bờ dài chảy đã mọc đầy cò hoang, cây liễu bóng râm. Nhưng cây cầu xây vào thời đầu nhưng năm Khai Nguyên đã vô cùng hoang tàn. Hoàn toàn không thấy được bờ mà con người đã tu sửa trước đó.
Ngô huyện lệnh dẫn mọi người đi thêm vài dặm. Đi đến trước một đoạn kênh, hắn chi vào một đoạn đê có dấu tích vỡ ra nói: “Các vị xin nhìn phía này, đoạn đê này là cũ nhất, bờ đê đã sập. Trong trận mưa lớn một tháng trước đã xuất hiện vờ đê, nhấn chìm hết mấy mươi mẫu lương điền. Ta có dẫn dân chúng dùng túi cỏ tạm thời lấp lên để chèn lại chỗ vờ. Giờ ta chi lo lắng nhất là lại có mưa bão xuất hiện. Nếu lượng mưa quá lớn. Không chi vỡ đê. Mà cả nước sông sẽ toàn bộ bị tràn ra. Nhấn chìm hết mấy ngàn khoảnh lương điền dọc sông.”
Mọi người đều đứng chân không bước tiếp, đoạn đê này địa thế tương đối cao, đã vượt qua khoảng lớn lương điền ngoài đê. Giờ đã sắp vào mùa thu hoạch, biển lúa mạch vàng óng ả đang nhấp nhô trước gió, trong lòng mọi người không khỏi trờ nên nặng trĩu. Một khi bạo vũ đến. Đoạn đê này thế nào cũng bị vờ, sẽ nhấn chìm cả một vùng đất phì nhiêu rộng lớn.
Trương Quân thờ dài một tiếng nói: “Quả thực nên tu bồ lại. Việc này không nên để lâu nữa. Quay về ta sẽ cho triệu tập hội nghị Chính sự đường, cho định luôn việc này, bắt đầu khởi công sớm nhanh.”
Hắn lại nói với Lưu Yến: “Hi vọng tiền lương phía Hộ bộ có thể kịp thời phát xuống, không làm nhỡ công trình.”
Lưu Yến gật gật đầu. “Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng cấp trong thời gian nhanh nhất!”
Lê Can thấy sắc trời đã không còn sớm. Bèn cười nói: “Nơi đây cách huyện thành còn một đoạn đường, nếu không quay về e rằng trời sẽ tối mất.”
Trương Quân mỉm cười. “Vậy được rồi. Hôm nay xem đến đây thôi, mọi người trờ về huyện nha đi!”
Mọi người cùng quay đầu ngựa đi theo Ngô huyện lệnh, đi về phía huyện thành Cao Lăng. Lúc đến huyện thành trời đã tối, mọi người cùng dùng tối giản dị trong huyện nha. Ngày mai Lưu Yến còn có việc, hắn phải về Trường An trong đêm. Nhưng người còn lại đều ở lại huyện Cao Lăng một đêm.
Chỗ ở đã được an bài xong, do điều kiện dịch trạm đơn sơ, Trương Quân bèn đi vào ở trong nhà của một tộc nhân trong huyện Cao Lăng, các quan viên còn lại đều ở lại dịch trạm. Trong đêm. Trương Quân lại đặc biệt gọi Trương Binh Quốc đến. Muốn hiểu thêm tình hình tu bổ kênh rạch cụ thể.
Trương Binh Quốc được một thị vệ dẫn đến nhà tộc nhân của Trương Quân. Trạch viện này nằm ở thành đông, còn dịch trạm tại thành tây, hai chỗ cách nhau khá xa. Xe ngựa phải đi một khắc giờ mới đứng lại trước cửa đại trạch, trước cửa trạch có phần hiu quạnh, cả người gác cửa cũng không. Trạch viện đã có phần cũ kỹ, hơn nữa còn không có biên bài. Cho người ta một cảm giác quái dị, cử như là nơi không người ờ.
Thị vệ đẩy cửa ra nghe tiếng ken két. Lệnh Trương Binh Quốc vào trong trạch. Sau khi hắn bước vào cửa lại được đóng lại cái đủng. Đi vào trạch tử rồi cái cảm giác trốn không người lại lại càng mành liệt, đâu đâu cũng tối ù. Tất cả các phòng đều không có đèn. Phàng phất như không người ờs tình mịch đến mức khiến ngươi phát ớn.
Trương Binh Quốc không kiềm nổi hỏi: “Trương tướng quốc có phải ở đây không?”
“Trương tướng quốc ở tại hậu trạch, noi đây là phòng khách, ngày thưởng không người ờ, vừa rồi chúng ta từ cửa bên vào, xin hãy đi theo ta!”
Thị vệ trả lời lạnh tanh xong rồi lại dẫn hắn đi vào một tòa viện tử. Thị vệ chì vào một gian phòng sáng đèn phía trước. “Đó là thư phòng tạm thời của Trương tướng quốc, Trương tả sử mời vào!”
Trương Binh Quốc quay đầu lại nhìn chi thấy bốn đại hán vạm vỡ chấp tay trước ngực chặn cửa lớn lại. Hắn cử cảm thấy từ chặng đường chiều nay đến giờ hình như cHứa nhìn thấy bốn đại hán này bao giờ.
Trong lòng Trương Binh Quốc lại càng nghi ngờ hơn. Hắn đi đến trước cửa bẩm báo: “Ty chức Trương Binh Quốc cầu kiến tướng quốc!”
“Mời vào!”
Giọng nói rất trầm, không giống giọng Trương Quân, hắn từ từ đẩy cửa. Bỗng phát
Hiện, cửa này lại là cửa sắt. Giật mình. Trương Binh Quốc đương lúc định lùi ra sau thì thị vệ đằng sau bỗng ra tay đẳy hắn vào phòng. “Ám!” Cửa sắt bị đóng sầm lại.
Trong phòng sáng đến mức chói lòa cả mắt. Trương Binh Quốc phải dùng tay che bớt ánh sáng, đợi khi mắt đã quen hắn với ánh đèn. Hắn mới phát hiện đây là một căn phòng bằng đá. Cả căn phòng trống trơ không một chút trang trí. Sát tường đang có mười mấy tên đại hán cao to đứng xếp hàng, tên nào tên nấy hờ thân trên để lộ cơ bắp cuồn cuộn thịt, ơ giữa phòng có một cây trụ sắt. Hai bên là xích sắt. Bên cạnh còn có một chiếc bàn trống. Trên không cHứa ai ngồi. Trong lòng hắn bàng hoàng. Đây là đâu? Hắn bất giác lùi ra sau một bước.
Lúc này từ trong buồng đi ra một người, cười nói: “Hoan nghênh Trương tả sứ đến tình báo đường Cao Lăng.”
“Tình báo đường?”
Trong lòng Trương Binh Quốc run lẩy bầy, hắn nhận ra người trước mặt. Chính là Hồ Vân Bái tông quản của tình báo đường.
“Các ngươi... Định làm gì?”
Trương Binh Quốc kêu toáng lên. Nhung giọng hắn lai rung rứt run rẩy đầy sợ sệt. Hắn đã đoán ra rất có khả năng là vụ án điềm lạ đã bị phát hiện, nhưng là một quan viên chủ chính đô Thủy giám của triều đình, hắn có tự trọng của một cao quan.
Hồ Vân Bái ngồi xuống, hắn mờ một tông quyển trên bàn. Bình thản nói: “Ta hiểu tâm trạng của Trương tả sử. Nhưng có rất nhiều việc nếu không nói rõ, e rằng bọn ta không thể để Trương tả sứ quay về, ta cũng khó mà ăn nói với cấp trên.”
Cấp trên của Hồ Vân Bái chính là Lý Khánh An. Không lẽ Lý Khánh An đã phát hiện rồi ư? Trong lòng Trương Binh Quốc lại càng kinh hoàng, giọng hắn run rây hỏi: “Ta không hiểu... Ý... Ý ngươi muốn ta nói... Gì?”
“Thôi được! Ta hòi ngươi vài câu hỏi, xin Trương tả sử hãy trả lời đúng sự thật!” “Đọi đã!”
Trương Binh Quốc đưa tay ra phảng phất như muốn ngăn Hồ Vân Bái đi lên. Hắn vội nói: “Ta đường đường mệnh quan triều đình, là đô thủy giám tả sứ. Trừ phi có đàn hạch của Ngự sử đài. Có nghị quyết Chính sự đường. Nếu không các ngươi không có quyền tra hòi ta!”
“Ai nói ta đang tra hòi ngươi, ta chi hỏi ngươi mấy câu hôi, còn trả lời hay không là quyền của ngươi.”
Hồ Vân Bái cười lạnh một tiếng, hắn rút cuốn sồ tơ hồng từ trong tông quyển. Sau khi lật lật vài trang; Bèn hôi: "Giờ hợi một khắc tối qua Thích Tuần đã đến phủ của
Ngươi, và ở lại trong phù ngươi nửa canh giờ, sau đó ngươi còn tiền hắn đi ra. Lúc đứng ở cửa ngươi còn nói xin Thích tổng quản hãy yên tâm. Việc tổng quản giao ta nhất định sẽ làm tốt. Ta chính là muốn hỏi, thử nhất, ngươi có quan hệ gì với Thích Tuần, vì sao ngươi gọi hắn là tổng quản; Thứ hai nữa là hắn đã giao việc gì cho ngươi?"
Khẩu khí Hồ Vân Bái không nặng, nhung lời nào cũng hắn cũng như búa bồ giáng lên lồng ngực Trương Binh Quốc, đầu hắn như nổ bùng, bỗng chốc trống rỗng, họ đều biết hết cả rồi ư?
Hai chân hắn bắt đầu bủn rủn. Lưỡi như liếc lại. Một câu đều không phát ra được. Hồ Vân Bái cũng chẳng vội gì. Hắn chi nhìn lănh đạm nhìn Trương Binh Quốc. Hồ Vân Bái không khỏi thầm bái phục thủ đoạn của chúa công. Tối qua hắn nói bắt bớ thầm vấn tại Kinh thành không tiện, kết quả hôm nay Trương Quân đã dùng danh nghĩa thị sát kênh rạch, dẫn Trương Binh Quốc đến huyện Cao Lăng một cách trời không hay đất không biết, đợi ngày mai quay về, sẽ không một ai đoán ra Trương Binh Quốc đã bị thẩm tra xong.
Kỳ thực theo cách nghĩ của Hồ Vân Bái. Không cẩn phải để ý tên Trương Binh Quốc này, trực tiếp bắt Thích Tuần, quét sạch một lượt thám từ Nam Đường, tất cả quan viên câu kết Nam Đường đều có thể biết được từ miệng Thích Tuần, không cẩn phải vỏng đường vỏng của Trương Binh Quốc, nhung Lý Khánh An lại chi nói một câu, tên Trương Binh Quốc này là miếng mồi nhừ ngon lành. Hồ Vân Bái lập tức tinh ngộ, hắn không thế không bái phục Thủ đoạn cao minh của Lý Khánh An.
Nhì sự tuyệt vọng trong mắt Trương Binh Quốc. Hồ Vân Bái cười nhạt nói: “Sao, câu hòi của ta khó trả lời thế sao? Trương tả sử đừng nói với ta là ngươi đã quên nhé.”
Trương Binh Quốc đã khôi phục lại suy nghĩ, hắn đưa tay gạt bớt từng hột mồ hôi trên trán. Hắn và Thích Tuần không có thư từ qua lại gì. Hắn tình tình báo đường không có chửng cử. Bèn liều nói: “Thích Tuần vốn dĩ là đại Lý tự thiếu khanh của triều đình, là tiến sĩ cùng khóa với ta. Tư giao rất tốt. Tuy hắn đã đi nương nhờ vào Nam Đường, nhưng đó là việc riêng của hắn. Không liên quan đến ta. Lẩn này hắn đến Trường An xử Lý điền sản nhà cửa cũ. Thuận tiện đến thăm ta. Nên có gặp mặt lại. Có gì mà không được chứ?”
“Hừ! Hắn đến để xử Lý điền sản nhà cửa thật ư?”
“Đúng. Hắn đã nói thế với ta. Còn hắn đến Trường An còn việc gì khác nữa không thì ta không biết. Ta gọi hắn tổng quản là vì đấy vốn là cách gọi xưa nay của ta với hắn. Hắn nhận giúp hắn tìm người mua nhà cũ đương nhiên phải giúp hắn đến cùng, thế thì sao chứ?”
Hồ Vân Bái không kiềm nổi vỗ tay, “Hay cho tên lười không xương. Việc gì cũng đủn đây sạch sẽ được! Được thôi! Việc này bọn ta cử tạm gác qua một bên.”
Nói xong, hắn rút ra một lá thư quan phương đưa Trương Binh Quốc xem. Nói: “Đây là lệnh cho một chiếc thuyền của đô thủy giám đến kênh Trung Bạch năm ngày trước, trên đó có ký tên của ngươi. Thuyền chì ở lại kênh Trung Bạch một đêm. Ngày hôm sau cạnh Hiến Lăng bèn xuất hiện một tấm bia bạch ngọc. Thế là thế nào, ngươi hãy giãi thích cho ta nghe xem!”
Trong lòng Trương Binh Quốc càng thêm thom thóp, chi lệnh này hắn sáng nay còn thấy sao giờ đã trong tay Hồ Vân Bái rồi? Dù trong lòng sợ hãi. Nhưng việc đã đến nước này, hắn đã không còn đường lùi. Bèn cắn răng nói: "Phái thuyền tất nhiên là để điều tra thủy lợi kênh rạch, hôm nay chúng ta không phải đã đến đây sao? Chính vì điều tra nên mới phát hiện nguy hiểm của đê vỡ kênh Trung Bạch, cho nên...
“Nói xằng!”
Hồ Vân Bái đập mạnh mặt bàn. Chi hắn giận dữ quát: “Ngươi tường ta ngu dốt đến thế sao? Đô thủy giám các ngươi thất quan ngũ thập tử dịch, ngươi phái ai đi điều tra kênh ngòi. Ngươi nói cho ta hay, ta sẽ lập tức đối chất với hắn. Ngươi đừng nói với ta là ngươi đích thân đi thị sát. Chiều hôm đó người còn đi dự tiệc cưới tại nhà đồng liêu, ngươi nghĩ ta không điều tra ra sao? Thuyền dịch thuyền quan đó đã khai, ngươi đã cho một nam từ tên La Tử mượn, trên thuyền còn có mảnh vỡ bạch ngọc, giống y hệt của bạch ngọc bia. Ngươi giải thích thế nào đây?”
Nếu Trương Binh Quốc tiếp tục cãi cố. Hắn còn có thề nói thuyền là do hắn mượn riêng cho Thích Tuần, còn Thích Tuần đã dùng thuyền làm gì hắn không biết, như thế này thì tội hắn cùng lắm là dùng thuyền quan vào việc tư. Phạt bổng lộc nửa năm.
Nhưng Trương Binh Quốc dẫu sao cũng chi là một thư sinh, không có tố chất tâm Lý mạnh mẽ dường này, cộng thêm trong lòng hắn có tật rụt rịch, hắn cuối cùng cũng không đỡ nổi. Tinh thần triệt để suy sụp. Hắn quỳ sụp xuống, nức nỡ nói: “Ta trả lời. Do ta nhất thời hồ đồ. Đã chịu hối lộ của Thích Tuần, mượn thuyền cho hắn. Ta có tội!”
“Thích Tuần lấy thuyền làm sì. Ngươi biết không?”
“Ta... Ta biết!”
Hồ Vân Bái để tay sau lưng đi đến trước mặt hắn. “Ừm! Ngươi còn có sai biết sửa. Còn thật thà. Kỳ thực Thích Tuân đã khai, không những thạch bia bạch ngọc, còn cả sự kiện con rùa ngàn tuổi, ngươi cũng mượn thuyền cho hắn. Ngươi cũng tham gia vào việc lập kế hoạch, đúng không?”
Trương Binh Quốc gật gật đầu. “Đúng. Ta đã đưa ra kiến nghị đem con rùa đó đến huyện Cao Lăng.”
“Rất tốt! Ngươi nguyện ý lấy công chuộc tội chứ?”
“Ta... Nguyện ý!”
Hồ Vân Bái cúi đầu thù thi vài câu bên tai hắn. Trương Binh Quốc bỗng chốc trợn tròn mắt. Hắn sợ toát mồ hôi đầy mình: “Việc... Việc này, ta không dám. Ta không dám làm!”
“Trương tả sử!”
Mặt Hồ Vân Bái trầm lại, kéo dài giọng: “Câu kết Nam Đường; Tội danh thấp nhất cũng là cách trừ quan chức, cả nhà đày đi Lĩnh Nam. Con trai ngươi năm nay mới mười tuổi, nương tử ngươi lại không khỏe, mẹ già thì đã bảy mươi ba. Ngươi thật sự nhẫn tâm đế họ phải chịu tội tại Lĩnh Nam ư? Tục ngừ có câu. Bảy mươi ba. Quỳ môn quan, ngươi nghĩ mẫu thân ngươi có thể chịu được dặm trường lưu đày cùng rừng thiên nước độc tại Lĩnh Nam ư? Ngươi nghĩ mẫu thân ngươi có qua được ải quỳ môn quan này ư? Ngươi hãy tự nghĩ ngợi kỹ lại đi!”
Trương Binh Quốc là một hiếu từ, làm quan cũng không tổi. Chi vì gia cảnh bẩn hàn. Nhất thời không chịu được cám dỗ hối lộ cùng nhân tình của Thích Tuần, nhận hai ngàn lượng bạc của hắn. Chuẩn bị để dành sau này làm hậu sự cho mẫu thân, nên mới làm việc hồ đồ này. Hiện giờ hắn đã bị nắm phải điểm yếu. Khiến hắn nhất thời không lung lây, cúi đầy không nói một lời.
Hồ Vân Bái thấy hắn đã bị thuyết phục được sáu phần, bèn tiếp tục tấn công: “Trương tả sứ. Ngươi đừng quên, hai năm trước triều đình nợ bổng lộc quan viên, nhà người cả điền vĩnh nghiệp cũng phải bán. Trong nhà nghèo đến nỗi ngày ngày ăn cháo cùng rau. Trời lạnh như thế nương từ ngươi đã nhận giặt quẩn áo cho người ta đề duy trì sinh kế. Kết quả nảy sinh bệnh căn. Lúc ấy ai mỗi tháng đã tiếp tế ngươi ba mươi đồng bạc. Mới giúp cả nhà ngươi cầm cự nổi qua mùa đông năm ấy, là An Tây, là Triệu vương điện hạ. Nhung giờ ngươi không nhưng không biết trả ơn điện hạ. Mà còn cố ỷ bôi nhọ danh dự điện hạ. Tổn hại thanh danh điện hạ. Trương tả sử, ngươi hôi lương tâm mình lại đi. Nếu mẫu thân ngươi biết ngươi lấy oán trả ơn. Bà sẽ chịu đả kích thế nào?”
“Đừng... Nói nữa!”
Trương Binh Quốc quỳ sấp dưới đất. Hắn đã khóc nức nỡ từ lúc nào: "Ta đã biết tội. Ta nguyện ý chuộc tội, ta nguyện ý...
“Rất tốt! Rất tốt!”
Hồ Vân Bái đờ hắn dậy, vỗ vỗ vai hắn cười nói: “Kỳ thực Triệu vương điện hạ không muốn bắt ngươi tại Trường An chính là muốn cho ngươi cơ hội này, hắn nói Trương tả sử làm quan thanh liêm, lại tinh thông thủy lợi. Là một vị quan tốt khó gặp. Nếu ngươi chịu biết sửa lỗi. Sau này để ngươi đến Giang Hoài làm đô thủy sứ. Làm tốt sẽ thăng chức ngươi làm Dương Châu thái thú. Trương tả sử. Triệu vương điện hạ là người biết dùng người. Sẽ nhiều tiền đồ hơn là đi theo tên Vi thượng thư đó, ngươi nói đúng không?”
Trương Binh Quốc gạt đi nước mắt. Gật mạnh đầu nói: “Xin hãy chuyển lời Triệu vương điện hạ. Dù người muốn ta làm gì. Ta cũng đều nguyện ỷ tận trung cho điện hạ!”
Đô Thủy giám là một bộ phận chức năng nhỏ nhất trong chư tự giám bách tư của triều đình Đường triều, vốn dĩ thuộc tường tác giám, vào năm Khai Nguyên thử hai mươi lăm từ tường tác giám phân ra. Thành lập một cơ quan riêng biệt độc lập, chấp quản chính sự về núi đồi sông ngòi. Cầu bến. Kênh rạch. Quan viên cao nhất của đô thủy giám là đô thủy sử già. Được phân làm tả hửu nhị sử, chi có thượng gia chính ngũ phẩm, và cũng là quan viên có phẩm cấp thấp nhất trong số người đứng đầu các bộ tự.
Mấy tháng nay đô Thủy giám đặc biệt được chú ý, Thôi Ninh đến Giang Hoài Hà Nam để khai thông tào vận. Tính cả Hữu sứ đô thủy Chu Mân trong đó cơ hồ hơn một nửa quan viên của đô thủy giám đều đã theo Thôi Ninh đến Giang Hoài, quan viên đô Thủy giám trong triều còn lại vỏn vẹn năm sáu người, do tà sử Trương Binh Quốc phụ trách các sự vụ hằng ngày tại bôn giám.
Trương Binh Quốc năm nay chừng bốn mươi, hắn xuất thân tiến sĩ năm thứ hai Thiên Bào. Dáng người hắn rất cao, người lại vừa gầy vừa đen, do làm quan tại đô thủy giám khá vất vả. Thưởng phải bôn ba tại ngoại, trong đây cơ hồ không có quan viên nào được gọi là trắng trắng ữòn tròn.
Mới sáng sớm bị Hữu tướng quốc gọi mình đến. Trương Binh Quốc không dám chậm trễ, hắn lập tức từ phía hoàng thành hỏa tốc đến Trung thư tinh, sau khi đã tò rõ ý đến trước cửa. Một tòng thị tướng đã dẫn hắn vào triều phòng của Trương Quân.
“Hữu tướng quốc, đô thủy giám Trương Binh Quốc cầu kiến.”
“Mời hắn vào đây!”
Trương Binh Quốc đi vào trong triều phòng, khom người hành lề: “Ty chức tham kiến hữu tướng quốc!”
Trương Quân đặt bút xuống, cười ha hà nói: “Mới sáng sớm mà đã gọi Trương tà sứ đến đây. Thật là áy náy quá!”
Trương Binh Quốc thuộc phái Vi đảng trong triều, do hắn là người đứng đầu đô
Thủy giám, vì thế rất được Vi Thao xem trọng, cũng được xem là nổng cốt trong Vi đáng. Mới sáng sớm Trương Quân đã tìm hắn đến đây, lòng hắn không khỏi thồn thức bất an. Không biết sẽ có gì sắp xảy ra. Có điều nụ cười Trương Quán thân thiết, thái độ lại hiền từ. Trong lòng hắn cũng tạm bình tĩnh lại. Vội đáp: “Hữu tướng có việc, ty chức sao dám không đến. Xin Hữu tướng có gì cử dặn dò.”
“À. Là thế này.”
Trương Quân cầm một cuốn tấu chương lên hôi hắn: “Hôm trước ta nhận được một tấu chương của Thôi tướng quốc từ Giang Hoài gửi đến. Phía trên nói là năm nay Giang Hoài vào hạ đến giờ cHứa mưa to không ngớt, thủy hoạn nghiêm trọng, ta bèn lo lắng tình hình Quan Trung, ta đã lật xem một số tư liệu, căn bản từ hồi sau năm thử năm Thiên Bảo đến giờ các kênh rạch Quan Trung đã cHứa từng tu sửa. Không biết tình hình hiện nay thế nào?”
Không đợi Trương Quân nói hết. Trương Binh Quốc đã vội nói: “Kênh rành Quan Trung quả thật có rất nhiều chỗ đã cũ kỹ vô cùng, nếu gặp phải nước lụt thế nào cũng sẽ vỡ đê. Thuộc hạ trong lòng biết rõ, cũng từng thượng thư cùng Bùi tướng quốc mấy lẩn. Nhung Bùi tướng quốc nói triều đình kinh phí khấn trương. Việc này cử từ từ rồi bàn. Hữu tướng, việc này quả thực không thể để mặc thêm được nữa.”
Lời của Trương Binh Quốc đều là thật, là nhiệm vụ bổn chức của hắn. Hắn hiểu rõ mồn một tình hình kênh rạch tại Quan Trung, trong lòng hắn cũng rất âu lo, một khi nước đê vờ làm ngập đất ruộng, coi như cái mũ ô sa trên đầu hắn cũng khó còn giữ nổi. Tục ngừ có câu. Ba năm ắt lụt. Quan Trung đã hai năm nay cHứa hề gặp thủy hoạn, từ mùa xuân năm nay nước mưa cũng nhiều hơn hẳn. Hắn rất ư lo lắng, một khi năm nay xuất hiện thủy hoạn, kênh rạch lâu nay không thông kia chắc chắn sẽ không chống đờ nổi, đê vỡ ruộng lụt. Vì thế từ đầu năm hắn đã đề xuất việc này với Hữu tướng bấy giờ là Bùi Tuân Khánh, nhưng lẩn nào hắn cũng bị Bùi Tuân Khánh lấy lý do triều đình kinh phí có hạn mà lẩn lừa mãi. Hôm nay khó khăn lắm Trương Quân mới chù động nhắc việc này. Hắn làm sao có thể không nắm bắt cơ hội này chứ?
Trương Quân trầm ngâm một lúc bèn nói: "Triều đình kinh phí căng thẳng là sự thật. An Lộc Sơn tạo phản. Hà Bắc lượng lớn dân phải di dỡi đi. Đã hao tổn không biết bao tiền của. Kho phù thì cũng đã trống trơ. Có điều di dân an trí giờ đã kết thúc, gần đây An Tây lại giải đến một khoản bạc thuế, tình hình cũng dẩn khấm khá hơn. Cho nên ta đã nghĩ sẽ rút năm mươi vạn quan tiền ra để tu bổ kênh rạch Quan Trung...
Trương Binh Quốc đại hi. Hắn vội trịnh trọng thi một lễ: “Đa tạ Hữu tướng đã quan tâm!”
Trương Quân giơ tay ngăn hắn lại: “Ngươi nghe ta nói xong đã.”
Trương Binh Quốc vội câm miệng lại; Trương Quân lúc này mới cười cười nói tiếp: "Muốn để tên nô lệ đồng tiền Lưu Yến kia chịu móc tiền ra thật không dề dàng chút nào, cho nên ta định hôm nay sẽ dẫn hắn đến các thực tế khảo sát. Và còn có cả Kinh
Triệu Doãn Lê Can cũng cùng đi, ta muốn hỏi ngươi thử, khúc đê nào tình hình nghiêm trọng nhất?"
Khúc kênh bị tàn phá trầm trọng nhất là khúc Kỳ Châu kênh Thăng Nguyên, nữa là kênh Trung Bạch. Trương Binh Quốc vốn dĩ định nói là kênh Thăng Nguyên, nhung nghe nói cả Kinh Triệu Doãn cũng cùng đi bèn không dám nói Kỳ Châu nữa. Chi đành đổi lại là: “Hồi bẩm tướng quốc, vùng kênh Trung Bạch tương đối nghiêm trọng.”
Trương Quân gật gật đầu, “Vậy được rồi! Chúng ta sẽ đến kênh Trung Bạch. Trương tả sứ có thể về chuẩn bị một số tài liệu, chúng ta sẽ xuất phát sau giờ trưa.”
Trương Binh Quốc do dự một lúc. “Ty chức... Cũng phải đi ư?”
“Ngươi còn đang bận việc khác sao?”
Trương Quân nhìn hắn một cách kỳ lạ. Ý như muốn nói, hữu tướng quốc thị sát kênh rạch, tả sứ đô thủy ngươi không định đi theo sao?
Trương Binh Quốc chột dạ. “Ty chức hiểu rồi, sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Trương Binh Quốc quay lưng cáo từ, còn lại Trương Quân tay vuốt râu dõi theo bóng hình hắn cười mỉa.
Chiều, hữu tướng quốc Trương Quân dẫn theo Hộ bộ thị lang Lưu Yến, đô thủy tã sứ Trương Binh Quốc cùng một đoàn quan viên thị sát và hộ vệ gẩn trăm người. Cùng với Kinh Triệu Doãn Lê Can cùng đến huyện Cao Thẳngg. Ngô Quẩn huyện lệnh Cao Thẳngg đã nhận được tin. Dẫn theo huyện thừa huyện úy đến nghênh tiếp từ xa.
“Ty chức là huyện lệnh huyện Cao Thẳngg Ngô Quẩn xin tham kiến tướng quốc!”
Trương Quân ngồi trong xe ngựa cười nói: “Bọn ta đến thị sát kênh rạch, xem ra tối nay không về được rồi, còn phải phiền Ngô huyện lệnh an bài giúp chỗ ăn ờ, đơn giản một chút cũng chẳng sao.”
“Ty chức hiểu rõ, ty chứ sẽ an bài, hiện giờ tướng quốc và các vị sứ quân có định về huyện nha nghỉ ngơi một chút không?”
Trương Quân nhìn nhìn Lưu Yến. Cười nói: “Ý Lưu thị lang thì sao?”
Trong lòng Lưu Yến hiểu, dẫn mình đến thị sát chẳng qua là muốn lấy tiền mà thôi, nhưng Lưu Yến là một người rất nghiêm túc, nếu đã đến thị sát thì hắn sẽ không chi làm ra vẻ cho có. Nhìn nhìn sắc trời, hắn bèn nói: “Giờ còn sớm, hay chúng ta tranh thủ đến thị sát bờ đê. Nếu được, ta cũng muốn trở về Trường An trong đêm, sáng sớm ngày mai báo cáo tô thuế Giang Nam sẽ được đưa đến, ta phải về để tiến hành thẩm hạch.”
“Ha ha! Lưu thị lang không hồ danh là người bận rộn nhất triều đình! Ta cũng muốn trờ về trong đêm nay, nhưng sức khỏe không cho phép, thôi đành ở lại một đêm vậy.”
Trương Quân cười cười, xong lại hỏi Kinh Triệu Doãn Lê Can: “Ý Lê sứ quân thế nào?”
Lê Can khom người nói: “Ty chức cũng kiến nghị lập tức bắt đầu thị sát. Có điều ty chức có thế ở lại cùng tướng quốc.”
Trương Quân lại nhìn nhìn Trương Binh Quốc hòi: “Trương sứ quân thì sao?”
Trương Binh Quốc suốt một đường đến đây đều bồn chồn không yên. Thông thưởng mà nói, việc tu Sửa đê là do các huyện đề xuất rồi báo cho châu. Còn các huyện Trường An sẽ báo cho Kinh Triệu phủ. Châu hoặc Kinh Triệu phủ sau khi phê duyệt mới trinh cho Công bộ, do thủy bộ tư Công bộ đem tờ trình của các châu huyện ra tiến hành tông hạch chuẩn rồi mới chuyên đô thủy giám đê vạch ra phương án và chi phí cụ thể, cuối cùng mới trình lên tướng quốc phê chuẩn. Nếu phí tổn vượt quá ngạch định nhất định còn phải thượng báo hoàng thượng, sau đó sẽ do đô thủy giám quan viên cùng trong huyện tô chức dân phu thi công.
Trong quá trình này, Công bộ là cơ quan phê chuẩn đầu tiên, có tác dụng rất lớn. Theo ý tướng quốc đến thị sát cho dù Công bộ thượng thư không đến thì Công bộ thị lang cũng nhất định phải theo. Nhưng ở đây lại không thấy bóng dáng của Công bộ thị lang Lý Khai Phúc, chi đến một thủy bộ lang trung. Đăng cấp đi theo không cân xứng, nói khó nghe hơn chính là miệt thị tướng quyền, là đại kỵ trong quan trường.
Trương Binh Quốc không hiểu, vì sao hôm nay Lý Khai Phúc không đi theo, nhưng hắn cũng chẳng dám hỏi. Trong lòng cứ thấy có gì đó không ổn. Nhung lại không nói ra được là gì.
Thấy Trương Quân hỏi hắn. Bèn khom người nói: “Ty chức xin nghe theo tướng quốc!”
Trương Quân gật gật đầu. Vuốt râu cười nói: “Được rồi! Vậy không phải vội đến huyện nha làm gì. Giờ bắt đầu thị sát đê đi.”
Mọi người cùng quay đầu ngựa đi về phía kênh Trung Bạch. Ngô huyện lệnh rất hiểu tình hình ở đây, bèn bắt đầu eiới thiệu hiện trạng tường tận của con đê cho mọi người.
"Kênh Trung Bạch ngoài một lẩn tu bổ vào năm đầu tiên Thiên Bảo đến nay đã mười sáu năm không được tu sửa gì. Hiện giờ cũng chẳng khác gì các dòng chảy sông ngòi bình thưởng...
Dưới sự giới thiệu của Ngô huyện lệnh, mọi người thấy hai bờ dài chảy đã mọc đầy cò hoang, cây liễu bóng râm. Nhưng cây cầu xây vào thời đầu nhưng năm Khai Nguyên đã vô cùng hoang tàn. Hoàn toàn không thấy được bờ mà con người đã tu sửa trước đó.
Ngô huyện lệnh dẫn mọi người đi thêm vài dặm. Đi đến trước một đoạn kênh, hắn chi vào một đoạn đê có dấu tích vỡ ra nói: “Các vị xin nhìn phía này, đoạn đê này là cũ nhất, bờ đê đã sập. Trong trận mưa lớn một tháng trước đã xuất hiện vờ đê, nhấn chìm hết mấy mươi mẫu lương điền. Ta có dẫn dân chúng dùng túi cỏ tạm thời lấp lên để chèn lại chỗ vờ. Giờ ta chi lo lắng nhất là lại có mưa bão xuất hiện. Nếu lượng mưa quá lớn. Không chi vỡ đê. Mà cả nước sông sẽ toàn bộ bị tràn ra. Nhấn chìm hết mấy ngàn khoảnh lương điền dọc sông.”
Mọi người đều đứng chân không bước tiếp, đoạn đê này địa thế tương đối cao, đã vượt qua khoảng lớn lương điền ngoài đê. Giờ đã sắp vào mùa thu hoạch, biển lúa mạch vàng óng ả đang nhấp nhô trước gió, trong lòng mọi người không khỏi trờ nên nặng trĩu. Một khi bạo vũ đến. Đoạn đê này thế nào cũng bị vờ, sẽ nhấn chìm cả một vùng đất phì nhiêu rộng lớn.
Trương Quân thờ dài một tiếng nói: “Quả thực nên tu bồ lại. Việc này không nên để lâu nữa. Quay về ta sẽ cho triệu tập hội nghị Chính sự đường, cho định luôn việc này, bắt đầu khởi công sớm nhanh.”
Hắn lại nói với Lưu Yến: “Hi vọng tiền lương phía Hộ bộ có thể kịp thời phát xuống, không làm nhỡ công trình.”
Lưu Yến gật gật đầu. “Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng cấp trong thời gian nhanh nhất!”
Lê Can thấy sắc trời đã không còn sớm. Bèn cười nói: “Nơi đây cách huyện thành còn một đoạn đường, nếu không quay về e rằng trời sẽ tối mất.”
Trương Quân mỉm cười. “Vậy được rồi. Hôm nay xem đến đây thôi, mọi người trờ về huyện nha đi!”
Mọi người cùng quay đầu ngựa đi theo Ngô huyện lệnh, đi về phía huyện thành Cao Lăng. Lúc đến huyện thành trời đã tối, mọi người cùng dùng tối giản dị trong huyện nha. Ngày mai Lưu Yến còn có việc, hắn phải về Trường An trong đêm. Nhưng người còn lại đều ở lại huyện Cao Lăng một đêm.
Chỗ ở đã được an bài xong, do điều kiện dịch trạm đơn sơ, Trương Quân bèn đi vào ở trong nhà của một tộc nhân trong huyện Cao Lăng, các quan viên còn lại đều ở lại dịch trạm. Trong đêm. Trương Quân lại đặc biệt gọi Trương Binh Quốc đến. Muốn hiểu thêm tình hình tu bổ kênh rạch cụ thể.
Trương Binh Quốc được một thị vệ dẫn đến nhà tộc nhân của Trương Quân. Trạch viện này nằm ở thành đông, còn dịch trạm tại thành tây, hai chỗ cách nhau khá xa. Xe ngựa phải đi một khắc giờ mới đứng lại trước cửa đại trạch, trước cửa trạch có phần hiu quạnh, cả người gác cửa cũng không. Trạch viện đã có phần cũ kỹ, hơn nữa còn không có biên bài. Cho người ta một cảm giác quái dị, cử như là nơi không người ờ.
Thị vệ đẩy cửa ra nghe tiếng ken két. Lệnh Trương Binh Quốc vào trong trạch. Sau khi hắn bước vào cửa lại được đóng lại cái đủng. Đi vào trạch tử rồi cái cảm giác trốn không người lại lại càng mành liệt, đâu đâu cũng tối ù. Tất cả các phòng đều không có đèn. Phàng phất như không người ờs tình mịch đến mức khiến ngươi phát ớn.
Trương Binh Quốc không kiềm nổi hỏi: “Trương tướng quốc có phải ở đây không?”
“Trương tướng quốc ở tại hậu trạch, noi đây là phòng khách, ngày thưởng không người ờ, vừa rồi chúng ta từ cửa bên vào, xin hãy đi theo ta!”
Thị vệ trả lời lạnh tanh xong rồi lại dẫn hắn đi vào một tòa viện tử. Thị vệ chì vào một gian phòng sáng đèn phía trước. “Đó là thư phòng tạm thời của Trương tướng quốc, Trương tả sử mời vào!”
Trương Binh Quốc quay đầu lại nhìn chi thấy bốn đại hán vạm vỡ chấp tay trước ngực chặn cửa lớn lại. Hắn cử cảm thấy từ chặng đường chiều nay đến giờ hình như cHứa nhìn thấy bốn đại hán này bao giờ.
Trong lòng Trương Binh Quốc lại càng nghi ngờ hơn. Hắn đi đến trước cửa bẩm báo: “Ty chức Trương Binh Quốc cầu kiến tướng quốc!”
“Mời vào!”
Giọng nói rất trầm, không giống giọng Trương Quân, hắn từ từ đẩy cửa. Bỗng phát
Hiện, cửa này lại là cửa sắt. Giật mình. Trương Binh Quốc đương lúc định lùi ra sau thì thị vệ đằng sau bỗng ra tay đẳy hắn vào phòng. “Ám!” Cửa sắt bị đóng sầm lại.
Trong phòng sáng đến mức chói lòa cả mắt. Trương Binh Quốc phải dùng tay che bớt ánh sáng, đợi khi mắt đã quen hắn với ánh đèn. Hắn mới phát hiện đây là một căn phòng bằng đá. Cả căn phòng trống trơ không một chút trang trí. Sát tường đang có mười mấy tên đại hán cao to đứng xếp hàng, tên nào tên nấy hờ thân trên để lộ cơ bắp cuồn cuộn thịt, ơ giữa phòng có một cây trụ sắt. Hai bên là xích sắt. Bên cạnh còn có một chiếc bàn trống. Trên không cHứa ai ngồi. Trong lòng hắn bàng hoàng. Đây là đâu? Hắn bất giác lùi ra sau một bước.
Lúc này từ trong buồng đi ra một người, cười nói: “Hoan nghênh Trương tả sứ đến tình báo đường Cao Lăng.”
“Tình báo đường?”
Trong lòng Trương Binh Quốc run lẩy bầy, hắn nhận ra người trước mặt. Chính là Hồ Vân Bái tông quản của tình báo đường.
“Các ngươi... Định làm gì?”
Trương Binh Quốc kêu toáng lên. Nhung giọng hắn lai rung rứt run rẩy đầy sợ sệt. Hắn đã đoán ra rất có khả năng là vụ án điềm lạ đã bị phát hiện, nhưng là một quan viên chủ chính đô Thủy giám của triều đình, hắn có tự trọng của một cao quan.
Hồ Vân Bái ngồi xuống, hắn mờ một tông quyển trên bàn. Bình thản nói: “Ta hiểu tâm trạng của Trương tả sử. Nhưng có rất nhiều việc nếu không nói rõ, e rằng bọn ta không thể để Trương tả sứ quay về, ta cũng khó mà ăn nói với cấp trên.”
Cấp trên của Hồ Vân Bái chính là Lý Khánh An. Không lẽ Lý Khánh An đã phát hiện rồi ư? Trong lòng Trương Binh Quốc lại càng kinh hoàng, giọng hắn run rây hỏi: “Ta không hiểu... Ý... Ý ngươi muốn ta nói... Gì?”
“Thôi được! Ta hòi ngươi vài câu hỏi, xin Trương tả sử hãy trả lời đúng sự thật!” “Đọi đã!”
Trương Binh Quốc đưa tay ra phảng phất như muốn ngăn Hồ Vân Bái đi lên. Hắn vội nói: “Ta đường đường mệnh quan triều đình, là đô thủy giám tả sứ. Trừ phi có đàn hạch của Ngự sử đài. Có nghị quyết Chính sự đường. Nếu không các ngươi không có quyền tra hòi ta!”
“Ai nói ta đang tra hòi ngươi, ta chi hỏi ngươi mấy câu hôi, còn trả lời hay không là quyền của ngươi.”
Hồ Vân Bái cười lạnh một tiếng, hắn rút cuốn sồ tơ hồng từ trong tông quyển. Sau khi lật lật vài trang; Bèn hôi: "Giờ hợi một khắc tối qua Thích Tuần đã đến phủ của
Ngươi, và ở lại trong phù ngươi nửa canh giờ, sau đó ngươi còn tiền hắn đi ra. Lúc đứng ở cửa ngươi còn nói xin Thích tổng quản hãy yên tâm. Việc tổng quản giao ta nhất định sẽ làm tốt. Ta chính là muốn hỏi, thử nhất, ngươi có quan hệ gì với Thích Tuần, vì sao ngươi gọi hắn là tổng quản; Thứ hai nữa là hắn đã giao việc gì cho ngươi?"
Khẩu khí Hồ Vân Bái không nặng, nhung lời nào cũng hắn cũng như búa bồ giáng lên lồng ngực Trương Binh Quốc, đầu hắn như nổ bùng, bỗng chốc trống rỗng, họ đều biết hết cả rồi ư?
Hai chân hắn bắt đầu bủn rủn. Lưỡi như liếc lại. Một câu đều không phát ra được. Hồ Vân Bái cũng chẳng vội gì. Hắn chi nhìn lănh đạm nhìn Trương Binh Quốc. Hồ Vân Bái không khỏi thầm bái phục thủ đoạn của chúa công. Tối qua hắn nói bắt bớ thầm vấn tại Kinh thành không tiện, kết quả hôm nay Trương Quân đã dùng danh nghĩa thị sát kênh rạch, dẫn Trương Binh Quốc đến huyện Cao Lăng một cách trời không hay đất không biết, đợi ngày mai quay về, sẽ không một ai đoán ra Trương Binh Quốc đã bị thẩm tra xong.
Kỳ thực theo cách nghĩ của Hồ Vân Bái. Không cẩn phải để ý tên Trương Binh Quốc này, trực tiếp bắt Thích Tuần, quét sạch một lượt thám từ Nam Đường, tất cả quan viên câu kết Nam Đường đều có thể biết được từ miệng Thích Tuần, không cẩn phải vỏng đường vỏng của Trương Binh Quốc, nhung Lý Khánh An lại chi nói một câu, tên Trương Binh Quốc này là miếng mồi nhừ ngon lành. Hồ Vân Bái lập tức tinh ngộ, hắn không thế không bái phục Thủ đoạn cao minh của Lý Khánh An.
Nhì sự tuyệt vọng trong mắt Trương Binh Quốc. Hồ Vân Bái cười nhạt nói: “Sao, câu hòi của ta khó trả lời thế sao? Trương tả sử đừng nói với ta là ngươi đã quên nhé.”
Trương Binh Quốc đã khôi phục lại suy nghĩ, hắn đưa tay gạt bớt từng hột mồ hôi trên trán. Hắn và Thích Tuần không có thư từ qua lại gì. Hắn tình tình báo đường không có chửng cử. Bèn liều nói: “Thích Tuần vốn dĩ là đại Lý tự thiếu khanh của triều đình, là tiến sĩ cùng khóa với ta. Tư giao rất tốt. Tuy hắn đã đi nương nhờ vào Nam Đường, nhưng đó là việc riêng của hắn. Không liên quan đến ta. Lẩn này hắn đến Trường An xử Lý điền sản nhà cửa cũ. Thuận tiện đến thăm ta. Nên có gặp mặt lại. Có gì mà không được chứ?”
“Hừ! Hắn đến để xử Lý điền sản nhà cửa thật ư?”
“Đúng. Hắn đã nói thế với ta. Còn hắn đến Trường An còn việc gì khác nữa không thì ta không biết. Ta gọi hắn tổng quản là vì đấy vốn là cách gọi xưa nay của ta với hắn. Hắn nhận giúp hắn tìm người mua nhà cũ đương nhiên phải giúp hắn đến cùng, thế thì sao chứ?”
Hồ Vân Bái không kiềm nổi vỗ tay, “Hay cho tên lười không xương. Việc gì cũng đủn đây sạch sẽ được! Được thôi! Việc này bọn ta cử tạm gác qua một bên.”
Nói xong, hắn rút ra một lá thư quan phương đưa Trương Binh Quốc xem. Nói: “Đây là lệnh cho một chiếc thuyền của đô thủy giám đến kênh Trung Bạch năm ngày trước, trên đó có ký tên của ngươi. Thuyền chì ở lại kênh Trung Bạch một đêm. Ngày hôm sau cạnh Hiến Lăng bèn xuất hiện một tấm bia bạch ngọc. Thế là thế nào, ngươi hãy giãi thích cho ta nghe xem!”
Trong lòng Trương Binh Quốc càng thêm thom thóp, chi lệnh này hắn sáng nay còn thấy sao giờ đã trong tay Hồ Vân Bái rồi? Dù trong lòng sợ hãi. Nhưng việc đã đến nước này, hắn đã không còn đường lùi. Bèn cắn răng nói: "Phái thuyền tất nhiên là để điều tra thủy lợi kênh rạch, hôm nay chúng ta không phải đã đến đây sao? Chính vì điều tra nên mới phát hiện nguy hiểm của đê vỡ kênh Trung Bạch, cho nên...
“Nói xằng!”
Hồ Vân Bái đập mạnh mặt bàn. Chi hắn giận dữ quát: “Ngươi tường ta ngu dốt đến thế sao? Đô thủy giám các ngươi thất quan ngũ thập tử dịch, ngươi phái ai đi điều tra kênh ngòi. Ngươi nói cho ta hay, ta sẽ lập tức đối chất với hắn. Ngươi đừng nói với ta là ngươi đích thân đi thị sát. Chiều hôm đó người còn đi dự tiệc cưới tại nhà đồng liêu, ngươi nghĩ ta không điều tra ra sao? Thuyền dịch thuyền quan đó đã khai, ngươi đã cho một nam từ tên La Tử mượn, trên thuyền còn có mảnh vỡ bạch ngọc, giống y hệt của bạch ngọc bia. Ngươi giải thích thế nào đây?”
Nếu Trương Binh Quốc tiếp tục cãi cố. Hắn còn có thề nói thuyền là do hắn mượn riêng cho Thích Tuần, còn Thích Tuần đã dùng thuyền làm gì hắn không biết, như thế này thì tội hắn cùng lắm là dùng thuyền quan vào việc tư. Phạt bổng lộc nửa năm.
Nhưng Trương Binh Quốc dẫu sao cũng chi là một thư sinh, không có tố chất tâm Lý mạnh mẽ dường này, cộng thêm trong lòng hắn có tật rụt rịch, hắn cuối cùng cũng không đỡ nổi. Tinh thần triệt để suy sụp. Hắn quỳ sụp xuống, nức nỡ nói: “Ta trả lời. Do ta nhất thời hồ đồ. Đã chịu hối lộ của Thích Tuần, mượn thuyền cho hắn. Ta có tội!”
“Thích Tuần lấy thuyền làm sì. Ngươi biết không?”
“Ta... Ta biết!”
Hồ Vân Bái để tay sau lưng đi đến trước mặt hắn. “Ừm! Ngươi còn có sai biết sửa. Còn thật thà. Kỳ thực Thích Tuân đã khai, không những thạch bia bạch ngọc, còn cả sự kiện con rùa ngàn tuổi, ngươi cũng mượn thuyền cho hắn. Ngươi cũng tham gia vào việc lập kế hoạch, đúng không?”
Trương Binh Quốc gật gật đầu. “Đúng. Ta đã đưa ra kiến nghị đem con rùa đó đến huyện Cao Lăng.”
“Rất tốt! Ngươi nguyện ý lấy công chuộc tội chứ?”
“Ta... Nguyện ý!”
Hồ Vân Bái cúi đầu thù thi vài câu bên tai hắn. Trương Binh Quốc bỗng chốc trợn tròn mắt. Hắn sợ toát mồ hôi đầy mình: “Việc... Việc này, ta không dám. Ta không dám làm!”
“Trương tả sử!”
Mặt Hồ Vân Bái trầm lại, kéo dài giọng: “Câu kết Nam Đường; Tội danh thấp nhất cũng là cách trừ quan chức, cả nhà đày đi Lĩnh Nam. Con trai ngươi năm nay mới mười tuổi, nương tử ngươi lại không khỏe, mẹ già thì đã bảy mươi ba. Ngươi thật sự nhẫn tâm đế họ phải chịu tội tại Lĩnh Nam ư? Tục ngừ có câu. Bảy mươi ba. Quỳ môn quan, ngươi nghĩ mẫu thân ngươi có thể chịu được dặm trường lưu đày cùng rừng thiên nước độc tại Lĩnh Nam ư? Ngươi nghĩ mẫu thân ngươi có qua được ải quỳ môn quan này ư? Ngươi hãy tự nghĩ ngợi kỹ lại đi!”
Trương Binh Quốc là một hiếu từ, làm quan cũng không tổi. Chi vì gia cảnh bẩn hàn. Nhất thời không chịu được cám dỗ hối lộ cùng nhân tình của Thích Tuần, nhận hai ngàn lượng bạc của hắn. Chuẩn bị để dành sau này làm hậu sự cho mẫu thân, nên mới làm việc hồ đồ này. Hiện giờ hắn đã bị nắm phải điểm yếu. Khiến hắn nhất thời không lung lây, cúi đầy không nói một lời.
Hồ Vân Bái thấy hắn đã bị thuyết phục được sáu phần, bèn tiếp tục tấn công: “Trương tả sứ. Ngươi đừng quên, hai năm trước triều đình nợ bổng lộc quan viên, nhà người cả điền vĩnh nghiệp cũng phải bán. Trong nhà nghèo đến nỗi ngày ngày ăn cháo cùng rau. Trời lạnh như thế nương từ ngươi đã nhận giặt quẩn áo cho người ta đề duy trì sinh kế. Kết quả nảy sinh bệnh căn. Lúc ấy ai mỗi tháng đã tiếp tế ngươi ba mươi đồng bạc. Mới giúp cả nhà ngươi cầm cự nổi qua mùa đông năm ấy, là An Tây, là Triệu vương điện hạ. Nhung giờ ngươi không nhưng không biết trả ơn điện hạ. Mà còn cố ỷ bôi nhọ danh dự điện hạ. Tổn hại thanh danh điện hạ. Trương tả sử, ngươi hôi lương tâm mình lại đi. Nếu mẫu thân ngươi biết ngươi lấy oán trả ơn. Bà sẽ chịu đả kích thế nào?”
“Đừng... Nói nữa!”
Trương Binh Quốc quỳ sấp dưới đất. Hắn đã khóc nức nỡ từ lúc nào: "Ta đã biết tội. Ta nguyện ý chuộc tội, ta nguyện ý...
“Rất tốt! Rất tốt!”
Hồ Vân Bái đờ hắn dậy, vỗ vỗ vai hắn cười nói: “Kỳ thực Triệu vương điện hạ không muốn bắt ngươi tại Trường An chính là muốn cho ngươi cơ hội này, hắn nói Trương tả sử làm quan thanh liêm, lại tinh thông thủy lợi. Là một vị quan tốt khó gặp. Nếu ngươi chịu biết sửa lỗi. Sau này để ngươi đến Giang Hoài làm đô thủy sứ. Làm tốt sẽ thăng chức ngươi làm Dương Châu thái thú. Trương tả sử. Triệu vương điện hạ là người biết dùng người. Sẽ nhiều tiền đồ hơn là đi theo tên Vi thượng thư đó, ngươi nói đúng không?”
Trương Binh Quốc gạt đi nước mắt. Gật mạnh đầu nói: “Xin hãy chuyển lời Triệu vương điện hạ. Dù người muốn ta làm gì. Ta cũng đều nguyện ỷ tận trung cho điện hạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.